Chương 182: Tiếng gọi của Tử thần
Buổi tối Lôi Hòa Nghi mới trở lại khách sạn, tâm trạng trông rất vui vẻ. Lantana và Olearn vẫn chưa trở lại, chỉ có 4 người Ninh Mẫn, Tần Tri Ngưng và cặp của Vincent. Thấy Lôi Hòa Nghi đã trở về mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Vincent lên tiếng trước:
- Em đi đâu vậy, gọi điện thoại không được, mọi người đều rất lo lắng suýt nữa phải gọi cho Cung Huyền Thương rồi!
- A… em xin lỗi, điện thoại em bị tắt nguồn lại gặp người quen nói chuyện mất hồi lâu nên em không để ý, thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi…
- Không sao, an toàn trở về là tốt rồi!
- Mọi người đã ăn tối chưa?
Ninh Mẫn lắc đầu, đi đến khoác tay Lôi Hòa Nghi:
- Vẫn chưa, đang đợi cậu trở về ăn cùng, cậu đã ăn bên ngoài chưa?
- Có ăn một ít rồi nhưng mà ăn cùng mọi người thêm một chút cũng không sao?
- Vậy vào nhà ăn thôi!
- Được!
Tần Tri Ngưng cũng đi tới bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nói với cô:
- Đúng rồi, dụng cụ vẽ tranh cô đặt mua đã gửi đến ban chiều rồi, tôi đã nhận giúp để nhân viên mang lên phòng cho cô rồi đấy!
- Cảm ơn cô!
Mọi người ngồi vào bàn ăn bắt đầu gọi món, xong xui thì đưa thực đơn cho nhân viên, Lôi Hòa Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Công diễn lần này ở New York… sau khi hoàn thành có lẽ phải làm phiền mọi người bận rộn hơn một chút rồi…
Iris nhấp một ngụm rượu khẽ cười hỏi cô:
- Có chuyện gì sao?
- Có lẽ sau khi kết thúc công diễn tôi phải về nước ngay… cho nên nhưng việc sau đó phải giao cho mọi người…
- Cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cô có việc thì cứ về nước, không cần ngại!
- Cảm ơn mọi người!
- Không có gì, bạn bè với nhau cả mà!
Lôi Hòa Nghi cảm kích nhìn mọi người, trong lòng lại vô cùng nóng vội muốn gặp Cung Huyền Thương nhưng công diễn rất nhanh sẽ diễn ra, cô không thể về ngay lúc này được.
Sau khi món ăn được mang lên, mọi người yên lặng dùng bữa, nói chuyện phiếm thêm một lúc mới kết thúc. Về phòng Lôi Hòa Nghi liền tắm rửa thay đồ rồi lên giường, hôm nay cô cũng không mở laptop xử lý công việc mà ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm một lát cho thư giãn đầu óc sau một ngày loanh quanh mệt mỏi rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Đến buổi sáng, Lôi Hòa Nghi thảo luận công việc với mọi người xong thì về phòng, nếu có vấn đề phát sinh sẽ trực tiếp trao đổi qua điện thoại, Iris và Tần Tri Ngưng là nhà thiết kế chính, Ninh Mẫn phụ trách hỗ trợ, Vincent kiêm mảng quảng bá và khách mời, ai cũng có thế mạnh riêng mên Lôi Hòa Nghi lúc này tương đối rảnh rỗi. Hiện tại cô đang ở trong căn phòng sang trọng ấm áp của mình, xếp giá vẽ bên cửa sổ đón ánh sáng, tập trung vẽ tránh.
Lôi Hòa Nghi vẽ cả nửa ngày, thỉnh thoảng sẽ đứng lên vận động hoặc kiếm gì đó ăn uống giữa chừng, bức tranh cũng hoàn thành được phân nửa. Nhìn kỹ sẽ nhận ra cô đang vẽ lại bức ảnh ngày đó một nhiếp ảnh gia đã chụp cho cô và Cung Huyền Thương bên đàn piano. Thiên phú hội họa của Lôi Hòa Nghi luôn rất tốt có thể hoàn thành một bứ tranh hoàn chỉnh rất nhanh nhưng vẽ một bước tranh này cô dùng tất cả tình cảm và chân thành của mình, cẩn thận tỉ mỉ họa từng nét bút, chân thật đến từng milimet, đẹp như người thật, vô cùng có hồn cho nên khó tránh khỏi sẽ mất chút thời gian. Lôi Hòa Nghi chẳng những không mệt mỏi mà còn vô cùng hạnh phúc, Cung Huyền Thương trong tranh với ánh mắt tràn trề tình yêu là người mà cô quen thuộc nhất, người trong tranh giống đến mức cô cho rằng anh thực sự ở bên, càng nhìn càng cảm thấy nhớ anh.
Vốn dĩ Lôi Hòa Nghi muốn hoàn thành xong bức tranh trong hôm nay nhưng đã đến giờ ăn trưa hơn nữa cô đã vẽ cả nửa ngày nên mắt có chút nhức mỏi, không thể hành hạ mình thêm nữa nên cô quyết định tạm thời gác bút, ngày mai sẽ tiếp tục.
Hôm nay mọi người đều ra ngoài nên Lôi Hòa Nghi cũng không xuống nhà hàng ăn một mình mà gọi nhân viên mang lên. Trong lúc chờ thì Lôi Hòa Nghi thu dọn màu vẽ và rửa tay thay đồ, ăn trưa xong cô sẽ lên giường nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ xuống siêu thị dưới khách sạn đi dạo, buổi tối khi mọi người trở về sẽ cùng nhau ăn tối và bàn bạc công việc cho buổi công diễn. Cứ như thế lịch trình một ngày của Lôi Hòa Nghi được cô sắp xếp một cách rạch ròi khoa học.
Ba ngày nữa là ngày công diễn nên Lôi Hòa Nghi đang cố gắng hoàn thành những việc lở dở trong tay để kịp công diễn, đến lúc kết thúc chính là ngày trở về, mặc dù chỉ có mấy ngày nhưng cô lại có cảm giác như mấy năm vậy. Bình thường Cung Huyền Thương đi công tác cũng không thấy cô sốt ruột như vậy. Những người khác thấy cô nao nức như vậy đều không khỏi trêu chọc, Lôi Hòa Nghi chỉ cười mà không nói gì, vợ chồng son có tình thú của vợ chồng son.
Sang ngày hôm sau Lôi Hòa Nghi hoàn thành bức tranh của mình, cô hài lòng ngắm nhìn, càng nhìn càng hạnh phúc, để màu khô lại rồi đóng khung. Đồng thời bức ảnh cô in ở studio cũng được giao đến, sau khi nhân viên khách sạn mang ảnh lên phòng cho Lôi Hòa Nghi thì cô nóng lòng cầm lấy, tháo lớp bọc giấy bên ngoài ra.
Ảnh cô in là ảnh chụp anh và cô tại buổi công diễn ở Amsterdam. Lôi Hòa Nghi mặc váy cưới, Cung Huyền Thương mặc vest chú rể, trải qua chỉnh sửa chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia nhìn chẳng khác gì ảnh cưới thật, hoàn toàn không nhận ra là được chụp ở công diễn.
Background ảnh được sửa thành cổng cưới ngập tràn hoa tươi với màu sắc tươi sáng rạng rỡ, Lôi Hòa Nghi đứng trước người Cung Huyền Thương, cả cơ thể gần như tựa vào ngực anh, hai tay Cung Huyền Thương ôm eo cô, một tay Lôi Hòa Nghi đặt lên tay Cung Huyền Thương, tay kia chạm lên gò má của anh. Cung Huyền Thương cúi đầu nhìn vợ, còn Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau chan chứa tình cảm, gương mặt đều nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đủ thấy hai người đẹp đôi cỡ nào, yêu nhau sâu đậm ra sao.
Lôi Hòa Nghi ôm ảnh cưới nhìn một hồi lâu, đưa tay vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của Cung Huyền Thương, tình yêu trong mắt không cách nào che giấu.
Mãi đến khi điện thoại vang lên cô mới giật mình đặt ảnh lên sofa mà nghe máy.
- Thương!
- Ừm, anh đây, em ở New York sao rồi?
- Vẫn ổn ạ, anh thì sao?
- Cuộc họp thường niên đang diễn ra, hơi bận rộn nhưng em yên tâm, anh rất tốt, không cần lo lắng!
- Dạ!
- Công diễn tiến triển tới đâu rồi em?
- Mọi người đang tiến hành ạ, hai ngày nữa sẽ bắt đầu, chắc tầm 1 tuần nữa em có thể về với anh rồi…
- Một tuần nói dài không dài, nói ngắn không ngắn… nhưng anh sẽ nhớ em lắm!
- Em cũng nhớ anh…
- Anh sợ mình kìm lòng không được sẽ bay qua với em mất!
- Thôi mà anh, anh mà như vậy, các cổ đông sẽ xem em thành họa quốc yêu phi mất thôi. Em sẽ cố gắng về sớm, anh ngoan nhé!
- Anh sẽ ngoan ngoãn chờ em về!
- Yêu anh!
Cung Huyền Thương được dỗ đến cả người vui sướng, không ngừng nói lời yêu thương với vợ, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng gõ cửa của Kỷ Tuyên. Cho đến khi anh ta bước vào lên tiếng gọi mới khiến Cung Huyền Thương di dời sự chú ý, mà Lôi Hòa Nghi nghe giọng Kỷ Tuyên thì cũng biết Cung Huyền Thương có việc phải xử lý, liền lên tiếng:
- Em hơi đói nên đi kiếm gì đó ăn đây ạ, anh xử lý công việc với trợ lý Kỷ đi nha!
- Nhớ ăn uống cẩn thận kẻo đau bụng nhé em!
- Dạ, em biết rồi, em nhất định chỉ ăn những thứ tốt cho mình mà thôi, Cung tiên sinh cứ yên tâm nhé, vợ anh trở về sẽ trắng trẻo có da có thịt!
- Hứa đấy nhé, ngày em trở về anh muốn thấy vợ anh xinh đẹp đầy đặn, thần sắc tươi tắn, trên người không có bất kỳ vết xước nào, không được gầy đi cân nào…
- Vâng em hứa với Cung tiên sinh…
- Được rồi, em mau đi ăn đi!
- Tạm biệt anh yêu!
- Tạm biệt Cung phu nhân!
Kỷ Tuyên đứng bên cạnh gồng mình nghe ông bà chủ lời ngon tiếng ngọt mà lòng rỉ máu cho kiếp độc thân, đến khi Cung Huyền Thương gọi anh mới thôi thả hồn bay lượn mà báo cáo công việc.
Bên kia Lôi Hòa Nghi sau khi tắt điện thoại thì kiếm chút đồ ăn nhẹ rồi lại ngồi xuống tiếp tục việc đang dang dở. Cô mở một chiếc vali nhỏ của mình ra, bên trong là hoa mà Cung Huyền Thương đã giúp cô ép khô được cất giữ cẩn thận cô mang từ Amsterdam qua. Lôi Hòa Nghi lấy dụng cụ cẩn thận bóc từng bông hoa sau đó đính lên giấy chuyên dụng.
Một bức tranh bằng hoa kỳ công đang dần được ra đời, Cung Huyền Thương từng góp ý cho cô có thể dùng hoa làm tranh, bát in hoa, lồng đèn,… cô vẫn luôn ghi nhớ cho nên đã tìm hiểu cách làm. Cũng may cô khéo tay, thiên phú hội họa cũng tốt nên học rất nhanh, thành quả cực kỳ đẹp mắt.
Bức tranh hoa của cô tầm cỡ một tờ giấy A4, nhân vật chính vẫn là cô và Cung Huyền Thương, mặc dù đung hoa làm tranh không thể khắc họa gương mặt như người thật nhưng nếu là Cung Huyền Thương, anh thừa biết cô muốn bày tỏ đều gì. Lần này là lấy bối cảnh cả hai đang ở tròng vườn hoa ngập tràn màu sắc và hương thơm. Cung Huyền Thương mặc bộ vest màu kem được đính từ những cánh hoa cẩm chướng, trước ngực là một đóa hoa cúc dại, váy của Lôi Hòa Nghi là một chiếc váy rực rỡ sắc hoa như hóa thân của khu vườn mùa xuân, được đính từ những bông hoa cẩm tú cầu nhỏ với màu sắc tươi sáng và rất nhiều cánh hoa mẫu đơn, mao lương, Tulip… các tầng màu sắc của váy đều được chuyển đổi một cách mượt mà dịu mắt không hề có sự tương phản làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ. Khu vườn hai người đang đứng được dệt nên từ vô số những bông hoa baby được nhuộm màu tươi sáng, nửa khung cảnh bên Lôi Hòa Nghi là vô số hồ điệp tung bay được cắt ra từ cánh hoa, nửa bên Cung Huyền Thương là tuyết trắng từ hoa linh lan, hệt như sự va chạm tình yêu giữa chủ nhân của khu vườn mùa xuân và chàng hoàng tử của cung điện mùa đông… đẹp đến ngây ngất lòng người, một bức tranh không cần vẽ nhưng lại cần sự tỉ mỉ và chân thành để tạo nên một thành phẩm hoàn hảo từ thị giác đến khứu giác.
Sau khi đã đạt được sự hoàn mỹ mà mình muốn, Lôi Hòa Nghi lại phun lên bức tranh mùi hương hoa mà mình thường dùng sau đó mới cẩn thận đem đi đóng khung. Số hoa còn xót lại Lôi Hòa Nghi làm cho Cung Huyền Thương một chiếc túi hương vừa có hương hoa vừa có hương thảo dược cộng thêm mùi hương cô thường dùng, như vậy anh mang theo bên mình sẽ có cảm giác cô ở bên cạnh.
Hoàn thành xong các bức tranh, Lôi Hòa Nghi ôm theo tâm tình thỏa mãn leo lên giường ngủ một giấc sau một ngày mệt mỏi. Qua đến ngày hôm sau, Lantana và Olearn cũng đã trở lại, Lôi Hòa Nghi bắt đầu cùng mọi người tham gia tổ chức công diễn. Cô mặc một bộ độ thoải mái ấm áp, chân đi giày thể thao đi đến địa điểm tổ chức.
Công việc trước ngày công diễn khá bận rộn nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không để mình mệt mỏi mà cố gắng hoàn thành công việc sớm để nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ nếu không chồng cô lại lo lắng, dù sao cũng đã có kinh nghiệm từ hai lần công diễn trước nên tại lần cuối cùng này mọi người đều làm việc rất suôn sẻ chuyên nghiệp. Đột nhiên Lantana từ phía sau gọi Lôi Hòa Nghi:
- Nghi Nghi, cậu uống cafe không?
Cô không cần đắn đo đã lập tức trả lời:
- Không đâu, cho mình sữa nóng là được!
- Cậu thích uống sữa từ khi nào thế?
- Trời lạnh mà, uống sữa cho ấm người cũng được, Thương mà biết mình uống cafe sẽ không vui đâu.
- OK!
Bởi vì cường độ công việc tăng cao nên phần lớn mọi người sẽ uống cafe để giữ tỉnh táo làm việc nhưng Lôi Hòa Nghi bây giờ sẽ không làm gì bất lợi cho sức khỏe của mình, hơn nữa công việc của cô chủ yếu là kiểm tra và giám sát nên không vất vả như những người khác, không nhất thiết phải uống cafe.
Công diễn ở New York diễn ra hai ngày, lần này chủ đề chính chủ yếu xoay quanh phong cách công sở thanh lịch nhưng có chút phá cách thông qua thiết kế quyến rũ của Iris và sự cổ điển của Tần Tri Ngưng. Giống như ve sầu thoát xác, hoàn toàn là một buổi công diễn thoát vòng không bị rập khuôn với những thiết kế công sở vốn có, thành công tạo nên tiếng vang lớn trong giới thời trang.
Lôi Hòa Nghi ngồi ở hàng ghế đầu cùng bạn bè, cả người ăn mặc đến ấm áp vô cùng, áo len trắng cùng váy voan màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác lông, mũ nồi, giày đế bệt… nhìn rất dịu dàng thanh nhã. Trên người toát ra thần sắc ôn nhu ấm áp không khỏi khiến nhiều người phải liếc nhìn, xung quanh đều là bạn bè, cô ngồi ở đó thảo luận về buổi công diễn ngày mai, tranh thủ phân chia bàn giao công việc bởi vì ngày mốt cô phải về nước rồi.
Kết thúc ngày công diễn đầu tiên, mặc dù có hơi trễ nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn cố nán lại để trò chuyện với những khách hàng thân thiết có mối quan hệ tốt với thương hiệu sau đó bởi vì cơ thể mệt mỏi nên cũng về trước. Sang hôm sau, Lôi Hòa Nghi bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, đồng thời mấy bức tranh mà cô đã hoàn thành trước đó cũng được cô đóng gói cẩn thận đưa đến hải quan làm thủ tục gửi về Hoa quốc trước cho Cung Huyền Thương.
Làm xong mọi việc, cô mới đến địa điểm tổ chức công diễn. Bởi vì sắp trở về cho nên tâm trạng cô vô cùng tốt đẹp, ngồi xem biểu diễn cũng thoải mái cởi mở hơn hoàn toàn không để ý hàng ghế phía sau luôn có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm, tràn đầy sự toan tính âm ngoan độc ác.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi chuẩn bị lên trực thăng trở về, cô không ngồi máy bay tư nhân vì thủ tục xin đường bay rất mất thời gian hơn nữa các chuyến bay dân dụng cũng bị hạn chế do thời tiết mà Lôi Hòa Nghi thì không có thời gian để đợi nên quyến định dùng trực thăng tư nhân trở về, nói là trực thăng nhưng cũng đầy đủ tiện nghi thoải mái như một khách sạn thu nhỏ, không khiến Lôi Hòa Nghi có bất cứ điều gì không hài lòng.
Trong lúc nhân viên cũng hành lý lên thì Lôi Hòa Nghi tạm biệt mọi người.
- Mình về trước đây, những việc còn lại làm phiền mọi người rồi!
Lantana tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi vỗ lưng cô:
- Không sao mà, về nước nhớ gọi cho mình biết nhé!
- Nhất định!
Ninh Mẫn chỉnh lại áo khoác cho Lôi Hòa Nghi, hỏi:
- Cậu có thông báo cho Cung tổng không?
- Anh ấy vẫn chưa biết, mình muốn cho anh ấy một bất ngờ!
- Nhất định anh ấy sẽ vui đến sốc luôn!
- Mình cũng nghĩ vậy! Đến giờ rồi… mình đi đâu!
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi vẫy tay tạm biệt với hai người Vincent, Iris và Tần Tri Ngưng sau đó đi lên trực thăng, phi công cũng chào mọi người rồi vào buồng lái, âm thanh khởi động vang lên sau đó chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất bay lên bầu trời.
Tại Hải thành, Cung thị…
Cung Huyền Thương đang trong phòng làm việc, vừa mới kết thúc cuộc họp với các cổ đông xong nên còn vài văn kiên cần anh đích thân xử lý, có điều không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên, bên ngoài tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên:
- Boss!
- Vào đi!
Kỷ Tuyên mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo bưu kiện lớn, vẻ mặt hớn hở.
- Cái gì vậy?
- Là bưu kiện phu nhân gửi từ New York về cho sếp!
Vừa nghe đến thế Cung Huyền Thương đã đứng dậy từ trên ghế sẵn tiện cầm theo dao rọc giấy đến chỗ Kỷ Tuyên cầm lấy bưu kiện, cẩn thận xé lớp bọc bên ngoài ra.
Bên trong bưu kiện là tranh ảnh Lôi Hòa Nghi đã vẽ, Cung Huyền Thương nhìn thấy không khỏi bật cười, nâng niu cầm từng tấm ảnh lên. Ảnh cưới là có kích thước lớn nhất, sau đó đến bức tranh ở Amsterdam và cuối cùng là bức tranh làm từ hoa mà Lôi Hòa Nghi đích thân tạo ra, kèm theo đó là túi thơm có mùi hương hệt như mùi hương trên người Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương cầm túi thơm trong tay bỏ vào túi áo, cẩn thận lau chùi sạch sẽ mấy bức tranh, cầm bức tranh hoa để lên bàn làm việc, bức tranh vẽ của cô treo trên tường phòng làm việc đối diện bàn của anh, chỉ cần ngẩng đầu sẽ thấy. Bức ảnh cưới sẽ được mang về nhà treo lên.
- Kỷ Tuyên, làm cho tôi một việc!
- Sếp cứ nói đi ạ!
Cung Huyền Thương nhìn bức tranh hoa của Lôi Hòa Nghi, khẽ cười…
Cũng cùng lúc này ở Trường Hoa Viện Phủ, Natch như thường lệ đi dạo loanh quanh trong nhà rồi xuống bãi cỏ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ chính của vợ chồng Lôi Hòa Nghi nằm nghỉ. không biết hôm nay bị làm sao nhưng tâm trạng của Natch có vẻ không tốt, gương mặt đằng đằng sát khí khiến người làm không ai dám đến gần phạm vị chục mét.
Vốn dĩ cứ nghĩ sẽ yên bình như thế cho đến khi Cung Huyền Thương về nhưng không biết Natch bị thứ gì kích thích. Đột nhiên đang nằm yên lặng lẽ trên thảm cỏ cả người đột nhiên giật thót, Natch đứng bật dậy cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, để lộ hai hàm răng sắt nhọn. Hỏi thở của Natch dồn dập, ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, theo sau đó là những tiếng gầm vang vọng cả một vùng khiến chim chóc và động vật nhỏ chạy loạn xạ, những loài yếu ớt thậm chí bị tiếng gầm của Natch làm cho tê liệt không thể di chuyển.
Người làm trong nhà hoảng đến không biết phải làm gì, chỉ sợ Natch đột nhiên xông vào tàn sát tất cả bọn họ, tình trạng của Natch cứ kéo dài mãi kinh động đến cả Cung lão gia tử, buộc một trong số họ phải gọi cho Cung Huyền Thương.
- Ông… ông chủ!
- Có chuyện gì?
- Hổ của bà chủ… Natch… không biết bị làm sao cứ liên tục gào thét…
Qua điện thoại Cung Huyền Thương cũng nghe ra được tiếng gào thét khiến lòng người run rẩy của Natch, nỗi bất an trong lòng lại sống dậy:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức về ngay, mọi người đóng kín tất cả cửa lại đi, đừng ai ra ngoài cả, đặc biệt là lão gia, bảo ông vào phòng đi, cũng đừng để Bánh Bao đi loạn.
- Vâng… vâng!
Người làm lập tức chia nhau đi đóng tất cả các cửa, may mà Natch chỉ đứng yên một chỗ không có ý định đổi vị trí nên mọi người cũng bớt sợ hãi, nhanh chóng đóng cửa rồi tìm một nơi an toàn ngồi đợi Cung Huyền Thương về.
Cung Huyền Thương tắt máy cầm chìa khóa xe trở về, anh không hiểu Natch như Lôi Hòa Nghi nhưng tiếng gầm rú của Natch giống như ẩn chứa điều gì đó khiến anh không thể yên tâm, hơn nữa ở nhà còm rất nhiều người, nếu Natch thật sự bị điều gì đó kích thích mà mất bình tĩnh sẽ rất nguy hiểm.
Xuống bãi giữ xe, Cung Huyền Thương đưa chìa khóa cho tài xế rồi ngồi lên ghế, đột nhiên bị vật dưới sàn xe thu hút, là tấm bùa bình an Lôi Hòa Nghi đã xin cho anh, lúc này lại bị rơi xuống và hỏng… Cung Huyền Thương cầm lấy bùa hình an, lớp vải bên ngoài bị lỏng ra để lộ mảnh giấy bùa màu vàng bên trong, chữ trên bùa được viết mực màu đỏ nhưng Cung Huyền Thương lại biết đó không phải chu sa mà giống… máu hơn.
- Ông chủ, chúng ta về nhà sao ạ?
- Về nhà…
Cung Huyền Thương đáp lại tài xế, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm bùa trong tay, động tác máy móc cất vào túi áo, tất cả mọi chuyện diễn ra như một lời nhắc nhở có gì đó không ổn, một điều gì đó kinh khủng sắp sửa xảy ra…
Đến khi Cung Huyền Thương về nhà, anh để tài xế lái xe đi nơi khác còn mình thì đến chỗ Natch, đó là một con hổ trưởng thành, cho dù được nuôi nhốt nhưng vẫn được huấn luyện để trở thành chúa tể sơn lâm, đừng nói là người khác ngay cả Cung Huyền Thương nghe thấy tiếng gầm của Natch trong thâm tâm cũng có sự nể sợ mà chùn bước nhưng tình trạng của Natch không bình thường, anh không yên tâm:
- Natch, con sao vậy?
Natch nghe tiếng gọi của Cung Huyền Thương thì quay đầu nhìn anh, ánh mắt vô hồn như muốn truyền đạt gì đó.
- Con muốn nói gì?
Natch đã ngừng gào thét tiến về phía Cung Huyền Thương, anh ngồi khụy xuống, Natch hướng đầu đến chỗ ngực áo Cung Huyền Thương, dùng mũi cọ vào, ánh mắt nhìn anh có sự van xin. Cung Huyền Thương đưa tay sờ lên túi áo lấy ra túi thơm và bùa bình an, mùi hương của túi thơm là mùi hương quen thuộc trên người Lôi Hòa Nghi, anh nhận ra với khứu giác của Natch lại càng dễ dàng nhận ra, còn bùa bình an… nếu anh đoán không lầm chẳng lẽ là máu của Lôi Hòa Nghi.
Natch nhìn chằm chằm hai thứ trên tay anh rồi lại nhìn anh, miệng kêu lên mấy tiếng tràn đầy bất lực.
- Con muốn nói mẹ con có chuyện gì đó đúng không?
Natch không đáp lại, quay người ngẩng mặt lên trời gào thét, Cung Huyền Thương nghe ra được tiếng gầm của Natch giống như tiếng gọi mẹ đầy đau thương.
- Natch, rốt cuộc có chuyện gì, con linh cảm được gì…
Mặc cho Cung Huyền Thương lên tiếng chất vấn, Natch vẫn cứ chìm trong bầu không khí u uất của mình, sau cùng Natch lặng người một hồi sau đó một tiếng gào vang vọng cao vút hơn hẳn những tiếng kêu trước đó vang lên, vừa dài vừa vang vừa đau vừa nhớ… Trong khoảnh khắc đó tường như mọi giác quan của Cung Huyền Thương đều bị tê liệt bởi tiếng gà của Natch, sau cùng thứ anh thấy chỉ là lệ tràn nơi đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp của Natch, gương mặt của chúa sơn lầm tràn đầy vẻ buồn bã và đau thương… Natch nằm cuộn mình trên cỏ, không để tâm bất cứ điều gì, bầu không khí lại trở nên yên ắng nhưng chỉ Cung Huyền Thương biết nó không lặng lẽ như vậy.
- Natch…
Cung Huyền Thương muốn tiến lên an ủi Natch, điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, là của Lôi Hòa Nghi:
- Em sẽ trở về, yêu anh…
Một tin nhắn trông rất bình thường với tính cách của Lôi Hòa Nghi nhưng vào thời khắc này lại tràn ngập bất thường, Cung Huyền Thương ấn số gọi lại, điện thoại vẫn reo nhưng lại không ai bắt máy. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Cung Huyền Thương liên tục gọi đi, ban đầu còn có tiếng điện thoại reo nhưng sau cũng chỉ còn lại âm thanh không liên lạc được. Giữa thời tiết mùa đông nhưng cả người Cung Huyền Thương lại toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, bùa bình an, trạng thái của Natch, tin nhắn… có điều gì đó mách báo anh… vợ của anh đã xảy ra chuyện… một chuyện rất khủng khiếp…
Cung Huyền Thương vẫn không bỏ cuộc tiếp tục gọi cho Lôi Hòa Nghi nhưng mọi thứ giống như đá chìm đáy biển, không có hồi báo gì cả. Cũng không biết đã qua bao lâu, một cuộc điện thoại của Lôi Lăng Triệt gọi đến, giọng nói khàn khàn của Cung Huyền Thương vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Đầu bên kia Lôi Lăng Triệt im lặng như đang cân nhắc lời nói, chỉ có âm thanh kìm nén hơi thở, sau đó anh mới khó khăn lên tiếng:
- Nghi Nghi… Hải quân Hoa Kỳ vừa gửi điện báo đến… trực thăng Nghi Nghi ngồi… vừa phát nổ trên biển…
- … Anh… nói cái gì?
- Cậu chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến đó bây giờ, phải… tiến hành trục vớt xác trực thăng và tìm kiếm Nghi Nghi…
Trong khoảng khắc đó Cung Huyền Thương chẳng nghe được gì cả… anh chỉ biết lại một lần nữa anh không bảo vệ được vợ của mình.
Quay lại thời điểm trước đó Lôi Hòa Nghi đang trên trực thăng. Tâm trạng cô rất tốt, vui vẻ chờ được về nhà gặp gia đình, ngồi trên ghế chợp mắt, hai tay đan lại đặt trước bụng, cả người tựa ra sau tìm tư thế thoải mái, cũng không biết cô đã chợp mắt bao lâu, lúc thức dậy thì trực thăng đã đến vùng ngoại ô sắp ra đến biển, Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại xem đồng hồ, vừa mở lên thì có âm thanh thông báo tin nhắn thoại, chỉ có vài giây ngắn ngủi. Là một số lạ, bất tri bất giác Lôi Hòa Nghi ấn vào nghe:
- Lôi Hòa Nghi… chúc cô lên đường… bình an!
Điện thoại trên tay rơi tuột xuống đất, cả gương mặt Lôi Hòa Nghi tái mét xanh xao đến đáng sợ, một nỗi sợ hãi không tên len lỏi trong lòng, giọng nói đó tưởng chừng như đã quên mất nhưng hôm nay nghe lại trong lúc này chính là âm thanh của Tử thần, Lôi Hòa Nghi chẳng khác nào gặp phải quỷ dữ, gần như ngay tức khắc trong bầu không khí vắng lặng vang lên một loạt âm thanh…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Máu cả người Lôi Hòa Nghi như chảy ngược, cả người run rẩy đi loanh quanh tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, cuối cùng cô tìm thấy một quả bom hẹn giờ ngay bên dưới giường nghỉ…3 phút… Lôi Hòa Nghi ngồi phịch xuống… cô vốn muốn cầm quả bom ném ra ngoài nhưng… trong thời khắc mấu chốt, cô nhớ ra quả bom này là bom thủy ngân, nếu di chuyển sẽ phát nổ ngay tức khắc…
- Mình… không thể chết được… không được… Thương… em phải làm sao đây…
Lôi Hòa Nghi chỉ kịp nhắn cho Cung Huyền Thương một tin nhắn không đầu không đuôi như vậy, sau đó chạy đến buồng lái, nói với phi công:
- Có bom…
Gương mặt của phi công cũng tái mét, nhìn phía dưới vẫn còn trong thành phố, phi công tăng tốc nhanh chóng hướng trực thăng ra biển… Lôi Hòa Nghi hai tay ôm bụng, cả người run rẩy… nước mắt bất lực không ngừng tuôn rơi, sau đó hạ quyết tâm đeo tai nghe bước vào buồng lái cùng phi công…
***
Tin tức trực thăng của Lôi Hòa Nghi phát nổ rất nhanh đã truyền đi nhưng vì tránh làm hoang mang dư luận cho nên những tin tức được công khai đều nằm trong quyền kiểm soát, không ai biết trực thăng phát nổ là của ai và ai là người gặp nạn.
Thuyền của Cung gia, Lôi gia, Tiêu gia nhanh chóng xuất hiện trên biển nơi xảy ra chuyện, phối hợp với hải quân tiến hành tìm kiếm…
Bạc gia ở thủ đô, Tần gia ở Hải thành, Gia tộc Thân vương Ronsare của Anh quốc, Gia tộc Corradini ở Italy, Gia tộc Franklin và Winston ở Mỹ cũng tham gia tìm kiếm… Nhưng tìm một người giữa biển sâu rộng lớn nào có dễ dàng như vậy, bọn họ tìm rất lâu rất lâu cũng không tìm được người cần tìm… Natch đợi rất lâu rất lâu cũng không đợi được mẹ mình trở về…
- Em đi đâu vậy, gọi điện thoại không được, mọi người đều rất lo lắng suýt nữa phải gọi cho Cung Huyền Thương rồi!
- A… em xin lỗi, điện thoại em bị tắt nguồn lại gặp người quen nói chuyện mất hồi lâu nên em không để ý, thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi…
- Không sao, an toàn trở về là tốt rồi!
- Mọi người đã ăn tối chưa?
Ninh Mẫn lắc đầu, đi đến khoác tay Lôi Hòa Nghi:
- Vẫn chưa, đang đợi cậu trở về ăn cùng, cậu đã ăn bên ngoài chưa?
- Có ăn một ít rồi nhưng mà ăn cùng mọi người thêm một chút cũng không sao?
- Vậy vào nhà ăn thôi!
- Được!
Tần Tri Ngưng cũng đi tới bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nói với cô:
- Đúng rồi, dụng cụ vẽ tranh cô đặt mua đã gửi đến ban chiều rồi, tôi đã nhận giúp để nhân viên mang lên phòng cho cô rồi đấy!
- Cảm ơn cô!
Mọi người ngồi vào bàn ăn bắt đầu gọi món, xong xui thì đưa thực đơn cho nhân viên, Lôi Hòa Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Công diễn lần này ở New York… sau khi hoàn thành có lẽ phải làm phiền mọi người bận rộn hơn một chút rồi…
Iris nhấp một ngụm rượu khẽ cười hỏi cô:
- Có chuyện gì sao?
- Có lẽ sau khi kết thúc công diễn tôi phải về nước ngay… cho nên nhưng việc sau đó phải giao cho mọi người…
- Cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cô có việc thì cứ về nước, không cần ngại!
- Cảm ơn mọi người!
- Không có gì, bạn bè với nhau cả mà!
Lôi Hòa Nghi cảm kích nhìn mọi người, trong lòng lại vô cùng nóng vội muốn gặp Cung Huyền Thương nhưng công diễn rất nhanh sẽ diễn ra, cô không thể về ngay lúc này được.
Sau khi món ăn được mang lên, mọi người yên lặng dùng bữa, nói chuyện phiếm thêm một lúc mới kết thúc. Về phòng Lôi Hòa Nghi liền tắm rửa thay đồ rồi lên giường, hôm nay cô cũng không mở laptop xử lý công việc mà ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm một lát cho thư giãn đầu óc sau một ngày loanh quanh mệt mỏi rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Đến buổi sáng, Lôi Hòa Nghi thảo luận công việc với mọi người xong thì về phòng, nếu có vấn đề phát sinh sẽ trực tiếp trao đổi qua điện thoại, Iris và Tần Tri Ngưng là nhà thiết kế chính, Ninh Mẫn phụ trách hỗ trợ, Vincent kiêm mảng quảng bá và khách mời, ai cũng có thế mạnh riêng mên Lôi Hòa Nghi lúc này tương đối rảnh rỗi. Hiện tại cô đang ở trong căn phòng sang trọng ấm áp của mình, xếp giá vẽ bên cửa sổ đón ánh sáng, tập trung vẽ tránh.
Lôi Hòa Nghi vẽ cả nửa ngày, thỉnh thoảng sẽ đứng lên vận động hoặc kiếm gì đó ăn uống giữa chừng, bức tranh cũng hoàn thành được phân nửa. Nhìn kỹ sẽ nhận ra cô đang vẽ lại bức ảnh ngày đó một nhiếp ảnh gia đã chụp cho cô và Cung Huyền Thương bên đàn piano. Thiên phú hội họa của Lôi Hòa Nghi luôn rất tốt có thể hoàn thành một bứ tranh hoàn chỉnh rất nhanh nhưng vẽ một bước tranh này cô dùng tất cả tình cảm và chân thành của mình, cẩn thận tỉ mỉ họa từng nét bút, chân thật đến từng milimet, đẹp như người thật, vô cùng có hồn cho nên khó tránh khỏi sẽ mất chút thời gian. Lôi Hòa Nghi chẳng những không mệt mỏi mà còn vô cùng hạnh phúc, Cung Huyền Thương trong tranh với ánh mắt tràn trề tình yêu là người mà cô quen thuộc nhất, người trong tranh giống đến mức cô cho rằng anh thực sự ở bên, càng nhìn càng cảm thấy nhớ anh.
Vốn dĩ Lôi Hòa Nghi muốn hoàn thành xong bức tranh trong hôm nay nhưng đã đến giờ ăn trưa hơn nữa cô đã vẽ cả nửa ngày nên mắt có chút nhức mỏi, không thể hành hạ mình thêm nữa nên cô quyết định tạm thời gác bút, ngày mai sẽ tiếp tục.
Hôm nay mọi người đều ra ngoài nên Lôi Hòa Nghi cũng không xuống nhà hàng ăn một mình mà gọi nhân viên mang lên. Trong lúc chờ thì Lôi Hòa Nghi thu dọn màu vẽ và rửa tay thay đồ, ăn trưa xong cô sẽ lên giường nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ xuống siêu thị dưới khách sạn đi dạo, buổi tối khi mọi người trở về sẽ cùng nhau ăn tối và bàn bạc công việc cho buổi công diễn. Cứ như thế lịch trình một ngày của Lôi Hòa Nghi được cô sắp xếp một cách rạch ròi khoa học.
Ba ngày nữa là ngày công diễn nên Lôi Hòa Nghi đang cố gắng hoàn thành những việc lở dở trong tay để kịp công diễn, đến lúc kết thúc chính là ngày trở về, mặc dù chỉ có mấy ngày nhưng cô lại có cảm giác như mấy năm vậy. Bình thường Cung Huyền Thương đi công tác cũng không thấy cô sốt ruột như vậy. Những người khác thấy cô nao nức như vậy đều không khỏi trêu chọc, Lôi Hòa Nghi chỉ cười mà không nói gì, vợ chồng son có tình thú của vợ chồng son.
Sang ngày hôm sau Lôi Hòa Nghi hoàn thành bức tranh của mình, cô hài lòng ngắm nhìn, càng nhìn càng hạnh phúc, để màu khô lại rồi đóng khung. Đồng thời bức ảnh cô in ở studio cũng được giao đến, sau khi nhân viên khách sạn mang ảnh lên phòng cho Lôi Hòa Nghi thì cô nóng lòng cầm lấy, tháo lớp bọc giấy bên ngoài ra.
Ảnh cô in là ảnh chụp anh và cô tại buổi công diễn ở Amsterdam. Lôi Hòa Nghi mặc váy cưới, Cung Huyền Thương mặc vest chú rể, trải qua chỉnh sửa chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia nhìn chẳng khác gì ảnh cưới thật, hoàn toàn không nhận ra là được chụp ở công diễn.
Background ảnh được sửa thành cổng cưới ngập tràn hoa tươi với màu sắc tươi sáng rạng rỡ, Lôi Hòa Nghi đứng trước người Cung Huyền Thương, cả cơ thể gần như tựa vào ngực anh, hai tay Cung Huyền Thương ôm eo cô, một tay Lôi Hòa Nghi đặt lên tay Cung Huyền Thương, tay kia chạm lên gò má của anh. Cung Huyền Thương cúi đầu nhìn vợ, còn Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau chan chứa tình cảm, gương mặt đều nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đủ thấy hai người đẹp đôi cỡ nào, yêu nhau sâu đậm ra sao.
Lôi Hòa Nghi ôm ảnh cưới nhìn một hồi lâu, đưa tay vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của Cung Huyền Thương, tình yêu trong mắt không cách nào che giấu.
Mãi đến khi điện thoại vang lên cô mới giật mình đặt ảnh lên sofa mà nghe máy.
- Thương!
- Ừm, anh đây, em ở New York sao rồi?
- Vẫn ổn ạ, anh thì sao?
- Cuộc họp thường niên đang diễn ra, hơi bận rộn nhưng em yên tâm, anh rất tốt, không cần lo lắng!
- Dạ!
- Công diễn tiến triển tới đâu rồi em?
- Mọi người đang tiến hành ạ, hai ngày nữa sẽ bắt đầu, chắc tầm 1 tuần nữa em có thể về với anh rồi…
- Một tuần nói dài không dài, nói ngắn không ngắn… nhưng anh sẽ nhớ em lắm!
- Em cũng nhớ anh…
- Anh sợ mình kìm lòng không được sẽ bay qua với em mất!
- Thôi mà anh, anh mà như vậy, các cổ đông sẽ xem em thành họa quốc yêu phi mất thôi. Em sẽ cố gắng về sớm, anh ngoan nhé!
- Anh sẽ ngoan ngoãn chờ em về!
- Yêu anh!
Cung Huyền Thương được dỗ đến cả người vui sướng, không ngừng nói lời yêu thương với vợ, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng gõ cửa của Kỷ Tuyên. Cho đến khi anh ta bước vào lên tiếng gọi mới khiến Cung Huyền Thương di dời sự chú ý, mà Lôi Hòa Nghi nghe giọng Kỷ Tuyên thì cũng biết Cung Huyền Thương có việc phải xử lý, liền lên tiếng:
- Em hơi đói nên đi kiếm gì đó ăn đây ạ, anh xử lý công việc với trợ lý Kỷ đi nha!
- Nhớ ăn uống cẩn thận kẻo đau bụng nhé em!
- Dạ, em biết rồi, em nhất định chỉ ăn những thứ tốt cho mình mà thôi, Cung tiên sinh cứ yên tâm nhé, vợ anh trở về sẽ trắng trẻo có da có thịt!
- Hứa đấy nhé, ngày em trở về anh muốn thấy vợ anh xinh đẹp đầy đặn, thần sắc tươi tắn, trên người không có bất kỳ vết xước nào, không được gầy đi cân nào…
- Vâng em hứa với Cung tiên sinh…
- Được rồi, em mau đi ăn đi!
- Tạm biệt anh yêu!
- Tạm biệt Cung phu nhân!
Kỷ Tuyên đứng bên cạnh gồng mình nghe ông bà chủ lời ngon tiếng ngọt mà lòng rỉ máu cho kiếp độc thân, đến khi Cung Huyền Thương gọi anh mới thôi thả hồn bay lượn mà báo cáo công việc.
Bên kia Lôi Hòa Nghi sau khi tắt điện thoại thì kiếm chút đồ ăn nhẹ rồi lại ngồi xuống tiếp tục việc đang dang dở. Cô mở một chiếc vali nhỏ của mình ra, bên trong là hoa mà Cung Huyền Thương đã giúp cô ép khô được cất giữ cẩn thận cô mang từ Amsterdam qua. Lôi Hòa Nghi lấy dụng cụ cẩn thận bóc từng bông hoa sau đó đính lên giấy chuyên dụng.
Một bức tranh bằng hoa kỳ công đang dần được ra đời, Cung Huyền Thương từng góp ý cho cô có thể dùng hoa làm tranh, bát in hoa, lồng đèn,… cô vẫn luôn ghi nhớ cho nên đã tìm hiểu cách làm. Cũng may cô khéo tay, thiên phú hội họa cũng tốt nên học rất nhanh, thành quả cực kỳ đẹp mắt.
Bức tranh hoa của cô tầm cỡ một tờ giấy A4, nhân vật chính vẫn là cô và Cung Huyền Thương, mặc dù đung hoa làm tranh không thể khắc họa gương mặt như người thật nhưng nếu là Cung Huyền Thương, anh thừa biết cô muốn bày tỏ đều gì. Lần này là lấy bối cảnh cả hai đang ở tròng vườn hoa ngập tràn màu sắc và hương thơm. Cung Huyền Thương mặc bộ vest màu kem được đính từ những cánh hoa cẩm chướng, trước ngực là một đóa hoa cúc dại, váy của Lôi Hòa Nghi là một chiếc váy rực rỡ sắc hoa như hóa thân của khu vườn mùa xuân, được đính từ những bông hoa cẩm tú cầu nhỏ với màu sắc tươi sáng và rất nhiều cánh hoa mẫu đơn, mao lương, Tulip… các tầng màu sắc của váy đều được chuyển đổi một cách mượt mà dịu mắt không hề có sự tương phản làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ. Khu vườn hai người đang đứng được dệt nên từ vô số những bông hoa baby được nhuộm màu tươi sáng, nửa khung cảnh bên Lôi Hòa Nghi là vô số hồ điệp tung bay được cắt ra từ cánh hoa, nửa bên Cung Huyền Thương là tuyết trắng từ hoa linh lan, hệt như sự va chạm tình yêu giữa chủ nhân của khu vườn mùa xuân và chàng hoàng tử của cung điện mùa đông… đẹp đến ngây ngất lòng người, một bức tranh không cần vẽ nhưng lại cần sự tỉ mỉ và chân thành để tạo nên một thành phẩm hoàn hảo từ thị giác đến khứu giác.
Sau khi đã đạt được sự hoàn mỹ mà mình muốn, Lôi Hòa Nghi lại phun lên bức tranh mùi hương hoa mà mình thường dùng sau đó mới cẩn thận đem đi đóng khung. Số hoa còn xót lại Lôi Hòa Nghi làm cho Cung Huyền Thương một chiếc túi hương vừa có hương hoa vừa có hương thảo dược cộng thêm mùi hương cô thường dùng, như vậy anh mang theo bên mình sẽ có cảm giác cô ở bên cạnh.
Hoàn thành xong các bức tranh, Lôi Hòa Nghi ôm theo tâm tình thỏa mãn leo lên giường ngủ một giấc sau một ngày mệt mỏi. Qua đến ngày hôm sau, Lantana và Olearn cũng đã trở lại, Lôi Hòa Nghi bắt đầu cùng mọi người tham gia tổ chức công diễn. Cô mặc một bộ độ thoải mái ấm áp, chân đi giày thể thao đi đến địa điểm tổ chức.
Công việc trước ngày công diễn khá bận rộn nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không để mình mệt mỏi mà cố gắng hoàn thành công việc sớm để nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ nếu không chồng cô lại lo lắng, dù sao cũng đã có kinh nghiệm từ hai lần công diễn trước nên tại lần cuối cùng này mọi người đều làm việc rất suôn sẻ chuyên nghiệp. Đột nhiên Lantana từ phía sau gọi Lôi Hòa Nghi:
- Nghi Nghi, cậu uống cafe không?
Cô không cần đắn đo đã lập tức trả lời:
- Không đâu, cho mình sữa nóng là được!
- Cậu thích uống sữa từ khi nào thế?
- Trời lạnh mà, uống sữa cho ấm người cũng được, Thương mà biết mình uống cafe sẽ không vui đâu.
- OK!
Bởi vì cường độ công việc tăng cao nên phần lớn mọi người sẽ uống cafe để giữ tỉnh táo làm việc nhưng Lôi Hòa Nghi bây giờ sẽ không làm gì bất lợi cho sức khỏe của mình, hơn nữa công việc của cô chủ yếu là kiểm tra và giám sát nên không vất vả như những người khác, không nhất thiết phải uống cafe.
Công diễn ở New York diễn ra hai ngày, lần này chủ đề chính chủ yếu xoay quanh phong cách công sở thanh lịch nhưng có chút phá cách thông qua thiết kế quyến rũ của Iris và sự cổ điển của Tần Tri Ngưng. Giống như ve sầu thoát xác, hoàn toàn là một buổi công diễn thoát vòng không bị rập khuôn với những thiết kế công sở vốn có, thành công tạo nên tiếng vang lớn trong giới thời trang.
Lôi Hòa Nghi ngồi ở hàng ghế đầu cùng bạn bè, cả người ăn mặc đến ấm áp vô cùng, áo len trắng cùng váy voan màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác lông, mũ nồi, giày đế bệt… nhìn rất dịu dàng thanh nhã. Trên người toát ra thần sắc ôn nhu ấm áp không khỏi khiến nhiều người phải liếc nhìn, xung quanh đều là bạn bè, cô ngồi ở đó thảo luận về buổi công diễn ngày mai, tranh thủ phân chia bàn giao công việc bởi vì ngày mốt cô phải về nước rồi.
Kết thúc ngày công diễn đầu tiên, mặc dù có hơi trễ nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn cố nán lại để trò chuyện với những khách hàng thân thiết có mối quan hệ tốt với thương hiệu sau đó bởi vì cơ thể mệt mỏi nên cũng về trước. Sang hôm sau, Lôi Hòa Nghi bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, đồng thời mấy bức tranh mà cô đã hoàn thành trước đó cũng được cô đóng gói cẩn thận đưa đến hải quan làm thủ tục gửi về Hoa quốc trước cho Cung Huyền Thương.
Làm xong mọi việc, cô mới đến địa điểm tổ chức công diễn. Bởi vì sắp trở về cho nên tâm trạng cô vô cùng tốt đẹp, ngồi xem biểu diễn cũng thoải mái cởi mở hơn hoàn toàn không để ý hàng ghế phía sau luôn có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm, tràn đầy sự toan tính âm ngoan độc ác.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi chuẩn bị lên trực thăng trở về, cô không ngồi máy bay tư nhân vì thủ tục xin đường bay rất mất thời gian hơn nữa các chuyến bay dân dụng cũng bị hạn chế do thời tiết mà Lôi Hòa Nghi thì không có thời gian để đợi nên quyến định dùng trực thăng tư nhân trở về, nói là trực thăng nhưng cũng đầy đủ tiện nghi thoải mái như một khách sạn thu nhỏ, không khiến Lôi Hòa Nghi có bất cứ điều gì không hài lòng.
Trong lúc nhân viên cũng hành lý lên thì Lôi Hòa Nghi tạm biệt mọi người.
- Mình về trước đây, những việc còn lại làm phiền mọi người rồi!
Lantana tiến tới ôm Lôi Hòa Nghi vỗ lưng cô:
- Không sao mà, về nước nhớ gọi cho mình biết nhé!
- Nhất định!
Ninh Mẫn chỉnh lại áo khoác cho Lôi Hòa Nghi, hỏi:
- Cậu có thông báo cho Cung tổng không?
- Anh ấy vẫn chưa biết, mình muốn cho anh ấy một bất ngờ!
- Nhất định anh ấy sẽ vui đến sốc luôn!
- Mình cũng nghĩ vậy! Đến giờ rồi… mình đi đâu!
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi vẫy tay tạm biệt với hai người Vincent, Iris và Tần Tri Ngưng sau đó đi lên trực thăng, phi công cũng chào mọi người rồi vào buồng lái, âm thanh khởi động vang lên sau đó chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất bay lên bầu trời.
Tại Hải thành, Cung thị…
Cung Huyền Thương đang trong phòng làm việc, vừa mới kết thúc cuộc họp với các cổ đông xong nên còn vài văn kiên cần anh đích thân xử lý, có điều không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên, bên ngoài tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên:
- Boss!
- Vào đi!
Kỷ Tuyên mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo bưu kiện lớn, vẻ mặt hớn hở.
- Cái gì vậy?
- Là bưu kiện phu nhân gửi từ New York về cho sếp!
Vừa nghe đến thế Cung Huyền Thương đã đứng dậy từ trên ghế sẵn tiện cầm theo dao rọc giấy đến chỗ Kỷ Tuyên cầm lấy bưu kiện, cẩn thận xé lớp bọc bên ngoài ra.
Bên trong bưu kiện là tranh ảnh Lôi Hòa Nghi đã vẽ, Cung Huyền Thương nhìn thấy không khỏi bật cười, nâng niu cầm từng tấm ảnh lên. Ảnh cưới là có kích thước lớn nhất, sau đó đến bức tranh ở Amsterdam và cuối cùng là bức tranh làm từ hoa mà Lôi Hòa Nghi đích thân tạo ra, kèm theo đó là túi thơm có mùi hương hệt như mùi hương trên người Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương cầm túi thơm trong tay bỏ vào túi áo, cẩn thận lau chùi sạch sẽ mấy bức tranh, cầm bức tranh hoa để lên bàn làm việc, bức tranh vẽ của cô treo trên tường phòng làm việc đối diện bàn của anh, chỉ cần ngẩng đầu sẽ thấy. Bức ảnh cưới sẽ được mang về nhà treo lên.
- Kỷ Tuyên, làm cho tôi một việc!
- Sếp cứ nói đi ạ!
Cung Huyền Thương nhìn bức tranh hoa của Lôi Hòa Nghi, khẽ cười…
Cũng cùng lúc này ở Trường Hoa Viện Phủ, Natch như thường lệ đi dạo loanh quanh trong nhà rồi xuống bãi cỏ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ chính của vợ chồng Lôi Hòa Nghi nằm nghỉ. không biết hôm nay bị làm sao nhưng tâm trạng của Natch có vẻ không tốt, gương mặt đằng đằng sát khí khiến người làm không ai dám đến gần phạm vị chục mét.
Vốn dĩ cứ nghĩ sẽ yên bình như thế cho đến khi Cung Huyền Thương về nhưng không biết Natch bị thứ gì kích thích. Đột nhiên đang nằm yên lặng lẽ trên thảm cỏ cả người đột nhiên giật thót, Natch đứng bật dậy cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, để lộ hai hàm răng sắt nhọn. Hỏi thở của Natch dồn dập, ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, theo sau đó là những tiếng gầm vang vọng cả một vùng khiến chim chóc và động vật nhỏ chạy loạn xạ, những loài yếu ớt thậm chí bị tiếng gầm của Natch làm cho tê liệt không thể di chuyển.
Người làm trong nhà hoảng đến không biết phải làm gì, chỉ sợ Natch đột nhiên xông vào tàn sát tất cả bọn họ, tình trạng của Natch cứ kéo dài mãi kinh động đến cả Cung lão gia tử, buộc một trong số họ phải gọi cho Cung Huyền Thương.
- Ông… ông chủ!
- Có chuyện gì?
- Hổ của bà chủ… Natch… không biết bị làm sao cứ liên tục gào thét…
Qua điện thoại Cung Huyền Thương cũng nghe ra được tiếng gào thét khiến lòng người run rẩy của Natch, nỗi bất an trong lòng lại sống dậy:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức về ngay, mọi người đóng kín tất cả cửa lại đi, đừng ai ra ngoài cả, đặc biệt là lão gia, bảo ông vào phòng đi, cũng đừng để Bánh Bao đi loạn.
- Vâng… vâng!
Người làm lập tức chia nhau đi đóng tất cả các cửa, may mà Natch chỉ đứng yên một chỗ không có ý định đổi vị trí nên mọi người cũng bớt sợ hãi, nhanh chóng đóng cửa rồi tìm một nơi an toàn ngồi đợi Cung Huyền Thương về.
Cung Huyền Thương tắt máy cầm chìa khóa xe trở về, anh không hiểu Natch như Lôi Hòa Nghi nhưng tiếng gầm rú của Natch giống như ẩn chứa điều gì đó khiến anh không thể yên tâm, hơn nữa ở nhà còm rất nhiều người, nếu Natch thật sự bị điều gì đó kích thích mà mất bình tĩnh sẽ rất nguy hiểm.
Xuống bãi giữ xe, Cung Huyền Thương đưa chìa khóa cho tài xế rồi ngồi lên ghế, đột nhiên bị vật dưới sàn xe thu hút, là tấm bùa bình an Lôi Hòa Nghi đã xin cho anh, lúc này lại bị rơi xuống và hỏng… Cung Huyền Thương cầm lấy bùa hình an, lớp vải bên ngoài bị lỏng ra để lộ mảnh giấy bùa màu vàng bên trong, chữ trên bùa được viết mực màu đỏ nhưng Cung Huyền Thương lại biết đó không phải chu sa mà giống… máu hơn.
- Ông chủ, chúng ta về nhà sao ạ?
- Về nhà…
Cung Huyền Thương đáp lại tài xế, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm bùa trong tay, động tác máy móc cất vào túi áo, tất cả mọi chuyện diễn ra như một lời nhắc nhở có gì đó không ổn, một điều gì đó kinh khủng sắp sửa xảy ra…
Đến khi Cung Huyền Thương về nhà, anh để tài xế lái xe đi nơi khác còn mình thì đến chỗ Natch, đó là một con hổ trưởng thành, cho dù được nuôi nhốt nhưng vẫn được huấn luyện để trở thành chúa tể sơn lâm, đừng nói là người khác ngay cả Cung Huyền Thương nghe thấy tiếng gầm của Natch trong thâm tâm cũng có sự nể sợ mà chùn bước nhưng tình trạng của Natch không bình thường, anh không yên tâm:
- Natch, con sao vậy?
Natch nghe tiếng gọi của Cung Huyền Thương thì quay đầu nhìn anh, ánh mắt vô hồn như muốn truyền đạt gì đó.
- Con muốn nói gì?
Natch đã ngừng gào thét tiến về phía Cung Huyền Thương, anh ngồi khụy xuống, Natch hướng đầu đến chỗ ngực áo Cung Huyền Thương, dùng mũi cọ vào, ánh mắt nhìn anh có sự van xin. Cung Huyền Thương đưa tay sờ lên túi áo lấy ra túi thơm và bùa bình an, mùi hương của túi thơm là mùi hương quen thuộc trên người Lôi Hòa Nghi, anh nhận ra với khứu giác của Natch lại càng dễ dàng nhận ra, còn bùa bình an… nếu anh đoán không lầm chẳng lẽ là máu của Lôi Hòa Nghi.
Natch nhìn chằm chằm hai thứ trên tay anh rồi lại nhìn anh, miệng kêu lên mấy tiếng tràn đầy bất lực.
- Con muốn nói mẹ con có chuyện gì đó đúng không?
Natch không đáp lại, quay người ngẩng mặt lên trời gào thét, Cung Huyền Thương nghe ra được tiếng gầm của Natch giống như tiếng gọi mẹ đầy đau thương.
- Natch, rốt cuộc có chuyện gì, con linh cảm được gì…
Mặc cho Cung Huyền Thương lên tiếng chất vấn, Natch vẫn cứ chìm trong bầu không khí u uất của mình, sau cùng Natch lặng người một hồi sau đó một tiếng gào vang vọng cao vút hơn hẳn những tiếng kêu trước đó vang lên, vừa dài vừa vang vừa đau vừa nhớ… Trong khoảnh khắc đó tường như mọi giác quan của Cung Huyền Thương đều bị tê liệt bởi tiếng gà của Natch, sau cùng thứ anh thấy chỉ là lệ tràn nơi đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp của Natch, gương mặt của chúa sơn lầm tràn đầy vẻ buồn bã và đau thương… Natch nằm cuộn mình trên cỏ, không để tâm bất cứ điều gì, bầu không khí lại trở nên yên ắng nhưng chỉ Cung Huyền Thương biết nó không lặng lẽ như vậy.
- Natch…
Cung Huyền Thương muốn tiến lên an ủi Natch, điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, là của Lôi Hòa Nghi:
- Em sẽ trở về, yêu anh…
Một tin nhắn trông rất bình thường với tính cách của Lôi Hòa Nghi nhưng vào thời khắc này lại tràn ngập bất thường, Cung Huyền Thương ấn số gọi lại, điện thoại vẫn reo nhưng lại không ai bắt máy. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Cung Huyền Thương liên tục gọi đi, ban đầu còn có tiếng điện thoại reo nhưng sau cũng chỉ còn lại âm thanh không liên lạc được. Giữa thời tiết mùa đông nhưng cả người Cung Huyền Thương lại toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, bùa bình an, trạng thái của Natch, tin nhắn… có điều gì đó mách báo anh… vợ của anh đã xảy ra chuyện… một chuyện rất khủng khiếp…
Cung Huyền Thương vẫn không bỏ cuộc tiếp tục gọi cho Lôi Hòa Nghi nhưng mọi thứ giống như đá chìm đáy biển, không có hồi báo gì cả. Cũng không biết đã qua bao lâu, một cuộc điện thoại của Lôi Lăng Triệt gọi đến, giọng nói khàn khàn của Cung Huyền Thương vang lên:
- Có chuyện gì sao?
Đầu bên kia Lôi Lăng Triệt im lặng như đang cân nhắc lời nói, chỉ có âm thanh kìm nén hơi thở, sau đó anh mới khó khăn lên tiếng:
- Nghi Nghi… Hải quân Hoa Kỳ vừa gửi điện báo đến… trực thăng Nghi Nghi ngồi… vừa phát nổ trên biển…
- … Anh… nói cái gì?
- Cậu chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến đó bây giờ, phải… tiến hành trục vớt xác trực thăng và tìm kiếm Nghi Nghi…
Trong khoảng khắc đó Cung Huyền Thương chẳng nghe được gì cả… anh chỉ biết lại một lần nữa anh không bảo vệ được vợ của mình.
Quay lại thời điểm trước đó Lôi Hòa Nghi đang trên trực thăng. Tâm trạng cô rất tốt, vui vẻ chờ được về nhà gặp gia đình, ngồi trên ghế chợp mắt, hai tay đan lại đặt trước bụng, cả người tựa ra sau tìm tư thế thoải mái, cũng không biết cô đã chợp mắt bao lâu, lúc thức dậy thì trực thăng đã đến vùng ngoại ô sắp ra đến biển, Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại xem đồng hồ, vừa mở lên thì có âm thanh thông báo tin nhắn thoại, chỉ có vài giây ngắn ngủi. Là một số lạ, bất tri bất giác Lôi Hòa Nghi ấn vào nghe:
- Lôi Hòa Nghi… chúc cô lên đường… bình an!
Điện thoại trên tay rơi tuột xuống đất, cả gương mặt Lôi Hòa Nghi tái mét xanh xao đến đáng sợ, một nỗi sợ hãi không tên len lỏi trong lòng, giọng nói đó tưởng chừng như đã quên mất nhưng hôm nay nghe lại trong lúc này chính là âm thanh của Tử thần, Lôi Hòa Nghi chẳng khác nào gặp phải quỷ dữ, gần như ngay tức khắc trong bầu không khí vắng lặng vang lên một loạt âm thanh…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Máu cả người Lôi Hòa Nghi như chảy ngược, cả người run rẩy đi loanh quanh tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, cuối cùng cô tìm thấy một quả bom hẹn giờ ngay bên dưới giường nghỉ…3 phút… Lôi Hòa Nghi ngồi phịch xuống… cô vốn muốn cầm quả bom ném ra ngoài nhưng… trong thời khắc mấu chốt, cô nhớ ra quả bom này là bom thủy ngân, nếu di chuyển sẽ phát nổ ngay tức khắc…
- Mình… không thể chết được… không được… Thương… em phải làm sao đây…
Lôi Hòa Nghi chỉ kịp nhắn cho Cung Huyền Thương một tin nhắn không đầu không đuôi như vậy, sau đó chạy đến buồng lái, nói với phi công:
- Có bom…
Gương mặt của phi công cũng tái mét, nhìn phía dưới vẫn còn trong thành phố, phi công tăng tốc nhanh chóng hướng trực thăng ra biển… Lôi Hòa Nghi hai tay ôm bụng, cả người run rẩy… nước mắt bất lực không ngừng tuôn rơi, sau đó hạ quyết tâm đeo tai nghe bước vào buồng lái cùng phi công…
***
Tin tức trực thăng của Lôi Hòa Nghi phát nổ rất nhanh đã truyền đi nhưng vì tránh làm hoang mang dư luận cho nên những tin tức được công khai đều nằm trong quyền kiểm soát, không ai biết trực thăng phát nổ là của ai và ai là người gặp nạn.
Thuyền của Cung gia, Lôi gia, Tiêu gia nhanh chóng xuất hiện trên biển nơi xảy ra chuyện, phối hợp với hải quân tiến hành tìm kiếm…
Bạc gia ở thủ đô, Tần gia ở Hải thành, Gia tộc Thân vương Ronsare của Anh quốc, Gia tộc Corradini ở Italy, Gia tộc Franklin và Winston ở Mỹ cũng tham gia tìm kiếm… Nhưng tìm một người giữa biển sâu rộng lớn nào có dễ dàng như vậy, bọn họ tìm rất lâu rất lâu cũng không tìm được người cần tìm… Natch đợi rất lâu rất lâu cũng không đợi được mẹ mình trở về…