Chương 192: Ỷ thế hiếp người
Lôi Hòa Nghi dẫn con trai vào cửa hàng của một thương hiệu đồ chơi trẻ em có tiếng, trang trí bên trong rất rực rỡ và dễ thương, có vô số đồ chơi đủ loại hình dáng và màu sắc, chỉ cần là trẻ con nhìn thấy đều sẽ cực kì yêu thích. Ngoài mấy món đồ chơi lớn nhỏ có đủ thì cũng có không ít sách hoạt hình dành cho thiếu nhi, Kiêu Kiêu không quá thích mấy món đồ chơi nhỏ nên đi dạo quanh mấy kệ sách.
- Kiêu Kiêu cứ chọn thứ con thích nhé, không cần phân vân!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ngồi xuống sofa bên cạnh xem con trai chọn lựa, nhân viên mang lên cho cô một tách trà trong lúc chờ, giờ đang là giờ hành chính, thông thường sẽ là giờ đi học của mấy đứa trẻ nên cửa hàng cũng không đông lắm, ngoài hai mẹ con Lôi Hòa Nghi và nhân viên thì cũng chỉ có 2 - 3 gia đình nhỏ đẩy xe nôi đưa con đi dạo một vòng rồi rời đi mà thôi.
Thấy Kiêu Kiêu dừng lại ngay mấy mô hình động vật, Lôi Hòa Nghi liền đặt tách trà xuống đi đến bên cạnh con trai:
- Con thích cái này sao?
- Mẹ ơi, con hổ này giống Natch quá…
- Vậy con có muốn mua không?
- Thôi đi ạ, con có Natch rồi mà…
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, xoa đầu con trai nắm tay bé con đi loanh quanh.
Lúc này ngoài cửa cũng bước vào một gia đình ba người, nhóc con nhìn tầm khoảng 5 tuổi, tròn trịa thừa cân, to con hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, có thể thấy là bình thường ăn không kiểm soát nên vượt quá cân nặng trung bình. Còn cặp bố mẹ thì trông đã 40 tuổi, nhìn cách ăn mặc thì cũng thuộc dạng có tiền, cực kì khoa trương. Người đàn ông kia cao lớn thô kệch, vừa cùng vợ bước vào cửa hàng đã nhìn Lôi Hòa Nghi chằm chằm, hiện rõ vẻ háo sắc trên mặt khiến cho người vợ bên cạnh cực kì không vui, trừng mắt nhìn Lôi Hòa Nghi đầy khó chịu, đôi mắt cũng hiện tên nét đố kỵ ganh ghét.
Lôi Hòa Nghi hôm nay cũng chẳng làm gì nổi bật, cô mặc bộ váy hai dây chiết eo màu hồng pastel dịu dàng nữ tính, kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng không hề phô trương, có chăng là bởi vì dáng người cô đã cao lại hoàn mỹ, mái tóc dài bồng bềnh đẹp như một dải lụa đen, gương mặt sắc sảo quyến rũ cho nên cực kì thu hút người khác ngoái đầu nhìn lại. Dù đã sinh con cũng không khiến vóc dáng cô thay đổi quá nhiều ngược lại càng thêm mặn mà xinh đẹp hơn mà thôi, dù là ai nhìn thấy một cô gái như vậy cũng đều sẽ trầm trồ suýt xoa. Chưa kể Kiêu Kiêu bên cạnh cùng lung linh anh tuấn đến kỳ lạ, chỉ số nhan sắc hai mẹ con đều cao đến nghịch thiên, cho dù chỉ đi dạo bình thường thôi cũng phi thường nổi bật.
Người đàn ông mãi nhìn Lôi Hòa Nghi còn cô thì chăm con trai nên không quan tâm, đến khi người vợ kia nhéo vào eo ông ta thì ánh mắt đó mới dời đi. Hai người cùng con trai của mình vào cửa hàng, Lôi Hòa Nghi vấn xem họ như không khí, bên cạnh giải thích cho Kiêu Kiêu về những món đồ chơi bé con đang để ý.
Trước mặt Kiêu Kiêu là mấy mô hình siêu xe được làm rất công phu tỉ mỉ, hệt như phiên bản thu nhỏ của những chiếc siêu xe đời thực. Nãy giờ Kiêu Kiêu vẫn chưa tìm được món mình thích nhưng vừa nhìn thấy đã không kìm được mà hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con có thể cầm không ạ?
Lôi Hòa Nghi quay đầu nhìn nhân viên, cô ấy mỉm cười gật đầu thì cô mới để con trai cầm lấy xem:
- Con thích cái này sao?
- Dạ…
Mô hình trên tay bị đoạt mất, Kiêu Kiêu hụt hẫng quay đầu nhìn người vừa giật lấy, là nhóc mập vừa bước vào cửa hàng, ánh mắt Lôi Hòa Nghi cũng chẳng còn nét dịu dàng như khi nói chuyện với Kiêu Kiêu mà trở nên khó chịu. Cô kéo Kiêu Kiêu đứng ra sau lưng mình, nhóc mập trước mặt lớn hơn Kiêu Kiêu nhiều cô sợ nó lại làm gì con trai cô, Lôi Hòa Nghi nhìn cậu nhóc một cái rồi nói với bố mẹ nói, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nhẹ nhàng:
- Hai anh chị không quản con trai mình một chút sao?
- Con trai tôi thì làm sao, đều đi mua đồ chơi như nhau thôi mà, ai hơn ai chứ?
- Thằng bé đoạt đồ trên tay con tôi…
- Cô trả tiền chưa, chưa thì con trai tôi vẫn có quyền lấy…
Nói rồi còn liếc nhìn Kiêu Kiêu đẹp trai sáng lạn đang đứng nép sau lưng cô, lại nhìn thằng con béo ú của mình, trong lòng lại khó chịu:
- Ẻo lả gì đâu không biết hỏng hết tâm trạng…
Lôi Hòa Nghi máu nóng xông lên não, cô đã cố giữ bình tĩnh để nói chuyện nhưng ai cho phép bà ta nói Kiêu Kiêu của cô như vậy, Lôi Hòa Nghi vừa định bước tới thì Kiêu Kiêu đã kéo mẹ lại:
- Mẹ, con không thích nó nữa, chúng ta chọn cái khác đi ạ…
Kiêu Kiêu nhìn hai vợ chồng cao lớn kia lại nhìn người mẹ mong manh xinh đẹp của mình, bố lại không có ở đây, bé con sợ mẹ bị ức hiếp. Lôi Hòa Nghi nén giận, khẽ xoa đầu con trai, tạm thời nhịn xuống, cô cũng không muốn bùng nổ ở đây để lại ấn tượng xấu với Kiêu Kiêu.
- Vậy chúng ta không lấy nó nữa, con mua cái khác nhé?
- Dạ!
- Ngoan!
Kiêu Kiêu kéo mẹ đi đến kệ để mấy bộ xếp hình, cố tình tránh xa gia đình ba người kia, nhưng có vẻ bên đó không thích yên bình. Người mẹ nhìn con trai của mình, bảo cậu bé thích gì thì lấy, nhóc mập hiểu ý mẹ, nhìn chằm chằm Kiêu Kiêu, nó không thích Kiêu Kiêu vừa nhìn đã không thích, ai bảo bé con đáng yêu anh tuấn như vậy làm gì, thấy bé con dừng lại chỗ nào thì đi tới, chỉ cần là đồ Kiêu Kiêu muốn cầm thì đều sẽ bị nó giật trước. Lôi Hòa Nghi thật sự sắp tức điên, nếu không phải là trong cửa hàng của người ta thì cô rất muốn đè thằng nhóc này ra đánh một trận nên thân, lại nhìn cặp bố mẹ không ra gì của nó, cuối cùng hiểu rõ cái gì gọi là nhà dột từ nóc.
Nhóc mập kia đoạt đồ chơi của Kiêu Kiêu còn nhìn bé con le lưỡi cười khiêu khích, thiếu điều kích thích con quỷ trong người Lôi Hòa Nghi. Kiêu Kiêu biết mẹ sắp nổi giận thì cầm tay mẹ lắc lắc:
- Mẹ ơi, con mỏi chân rồi, mình ngồi nghỉ một lát nha mẹ!
- Được rồi!
Lôi Hòa Nghi dẫn con trai qua sofa ngồi xuống, cô ôm con ngồi lên đùi mình, dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé, vuốt lại mái tóc mềm mại của Kiêu Kiêu:
- Đói không con?
- Không ạ!
- Có gì thì nói với mẹ nhé?
- Dạ! Nhưng mà mẹ ơi… khi nào chúng ta đến chỗ bố ạ?
- Bố đang bận, lát nữa nhé con!
- Vâng…
Lôi Hòa Nghi ngờ nhân viên lấy cho Kiêu Kiêu một cốc nước ấm, cậu bé sợ mình uống nước sẽ làm đổ lên váy mẹ nên đã ngồi xuống sofa. Lôi Hòa Nghi cầm khăn giúp con lau đi nước bên khóe miệng, nhìn con trai ngoan ngoãn mềm mại, cơn giận vừa rồi cũng trôi đi.
- Còn tưởng là như nào… nhìn dáng vẻ hai mẹ con như thế này… không phải là… mẹ đơn thân đó chứ?
Gương mặt Lôi Hòa Nghi đanh lại, nhìn người đàn bà kia, một tay ôm vai Kiêu Kiêu.
- Bộ cô nấp gầm giường nhà tôi hay sao mà hiểu rõ vậy?
- Nhìn là biết mà… có người bố nào bận tới mức không đưa vợ con đi dạo phố được vài phút chứ… xinh đẹp thì có ích gì, bị bỏ thì cứ thừa nhận là bị bỏ đi…
Vừa nói vừa che miệng dựa vào lão chồng sau lưng như thể đang khiêu khích Lôi Hòa Nghi không có chồng bên cạnh.
Kiêu Kiêu uống xong ly nước đặt lên bàn nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô ơi, con không biết mẹ đơn thân là gì… nhưng mà bố không có bỏ rơi mẹ con con… bố bận công việc thôi ạ…
- Con nít thì biết cái gì…
Người đàn bà hừ lạnh, bước tới đối diện hai mẹ con, đánh giá Kiêu Kiêu và Lôi Hòa Nghi.
- Nói không chừng mẹ của nhóc làm việc xấu xa gì đó không thể tiết lộ ra ngoài nên nhóc mới không có bố đi cùng đó… chẳng hạn như làm… tình nhân hay… sugarbaby gì đó…
Lôi Hòa Nghi vội che hai tai Kiêu Kiêu lại, cô không muốn con trai nghe được mấy lời dơ bẩn này, nhưng hành động này của Lôi Hòa Nghi lại khiến người phụ nữ kia nghĩ rằng cô đang chột dạ, vẻ mặt càng đắc ý, còn Kiêu Kiêu ngày thường ngoan ngoãn bây giờ lại như con thú nhỏ tức giận, trừng mắt nhìn bà ta:
- Cô nói bậy, mẹ không có làm việc xấu, con không cho phép cô nói mẹ con như vậy…
- Kiêu Kiêu, không cần tức giận vì loại người này, để mẹ gọi bố…
- Mẹ gọi bố đến đi ạ…
Lôi Hòa Nghi lườm người phụ nữ rồi mở túi xách cầm lấy điện thoại, cô cũng không thực sự gọi Cung Huyền Thương bởi vì giờ này anh đang họp, cô chỉ gọi cho Lôi Sâm liên hệ người quản lý trung tâm thương mại này mà thôi sẵn tiện xem xem cái gia đình cực phẩm gốc gác 3 đời như thế nào.
Chỉ là cô vừa cầm điện thoại thì nhóc mập kia từ đâu chạy đến, cố tình va vào tay cô làm điện thoại rơi xuống bàn, làm đổ ly nước còn chưa uống hết khiến váy cô bị ướt một mảng mà điện thoại cũng bị tắt nguồn do va đập.
- Mẹ…
Kiêu Kiêu lo lắng lên tiếng sợ mẹ bị thương, Lôi Hòa Nghi khẽ xoa đầu con trai hỏi:
- Con không bị ướt ở đâu chứ?
- Con không ạ nhưng mà váy mẹ…
- Không sao đâu con!
Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại rồi lấy khăn giấy lau bàn, nhân viên cũng đến thu dọn sạch sẽ, Lôi Hòa Nghi để túi xách lên ghế, nhìn váy của mình rồi nhìn nhân viên cửa hàng đang áy náy:
- Không vấn đề gì, cô giúp tôi trông thằng bé một lát, tôi phải vào phòng vệ sinh!
- Vâng vâng, tôi sẽ giúp cô trông coi cậu bé!
- Cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười đáp lại rồi nhìn Kiêu Kiêu:
- Con ở đây chơi với chị nhé, mẹ đi hai phút rồi trở lại!
- Dạ!
Cô xoa đầu con trai rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, đi ngang người phụ nữ kia cô khẽ nói:
- Chuyện này chưa xong đâu!
- Tôi lại sợ cô quá cơ!
Người phụ mỡ đó nghĩ rằng Lôi Hòa Nghi bị chọc tức nên tìm cớ trốn đi cho đỡ nhục nhã, trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu, nhìn Kiêu Kiêu hừ một tiếng, cùng chồng đi dạo.
Lúc này mấy nhân viên khác cũng mang một ít món đồ mới xếp vào cửa hàng, trong đó có một lô sách thiếu nhi, sách này có hình ảnh của mấy động vật được mô phỏng chân thật, đại loại là kiểu sách mở ra một trang thì sẽ xuất hiện mấy hình động vật thật do giấy gấp thành. Kiêu Kiêu nghe nữ nhân viên giải thích, hai mắt sáng trưng hỏi:
- Em có thể xem không ạ?
- Được chứ!
Nữ nhân viên dẫn Kiêu Kiêu đến chỗ sách mới, Kiêu Kiêu nghe cô giới thiệu các chủ đề rồi nhờ cô ấy lấy cho cuốn sách với hình thù các sinh vật biển.
Mở ra một trang là giấy được cấp thành hình cá voi, trang sau là cá heo, sau nữa là sứa biển, Kiêu Kiêu xem đến say mê sau đó cất lại ôm vào lòng. Nhóc mập kia lại chạy đến:
- Tao muốn cái đó, đưa cho tao!
- Nhưng em đã chọn nó trước rồi, không thể đưa cho anh được!
- Mẹ mày chưa trả tiền thì nó chưa phải của mày! Đưa đây!
- Không được!
Nhân viên vội khụy xuống giữ hai vai Kiêu Kiêu, giọng điệu hòa nhã:
- Hai bạn nhỏ đừng cãi nhau, trên này còn rất nhiều chủ đề hay, em có thể chọn cái khác mà!
- Tôi không thích, tôi muốn cuốn sách trên tay nó!
- Vậy để chị nhờ người đi lấy một cuốn y hệt cho em nhé?
- Tôi muốn ngay bây giờ, tôi không đợi!
Nói rồi nhóc mập tiến tời muốn giật lấy cuồn sách trên tay Kiêu Kiêu, nhân viên vội ngăn cản thì bị mẹ của nhóc mập cầm tay kéo dậy:
- Hai đứa nhóc tranh đua một chút người lớn như cô xen vào làm gì, lỡ làm con tôi bị thương cô có chịu trách nhiệm nổi không, tránh ra đi!
- Phu nhân, bà không thể làm vậy được, lỡ bọn trẻ bị thương thì sao?
- Tụi nó mới tí tuổi đầu, có thể đánh nhau sao? Cô tránh ra đi! Quản lý cửa hàng của mấy người rất thân quen với gia đình tôi, có muốn tôi khiếu nại cô không…
- Cho dù bị đuổi tôi cũng phải ngăn hai đứa trẻ!
Nhân viên cố gắng dằn tay ra khỏi người phụ nữ nhưng sức lực bà ta cực kỳ lớn, cô hoàn toàn không thể làm gì được, lo lắng đến mức toát mồ hôi nhìn hai đứa trẻ đang không ngừng ganh nhau.
Kiêu Kiêu nghe tuy mới hơn 3 tuổi dáng người lại bé hơn nhóc mập thừa cân kia rất nhiều nhưng lại được Yến Thành Huân chăm sóc từ khi mới lọt lòng, cũng đã được anh rèn luyện vài bài tập nhỏ để nâng cao thể lực nên trông thì mềm mại đáng yêu nhưng không hề yếu đuối tí nào. Lúc này lại giống như một chú hổ con bị chọc tức, dùng hết sức giữ món đồ mình thích trong tay, mà nhóc mập kia cũng không chịu thua, hai đứa nhóc nắm hai đầu quyển sách mà kéo. Kiêu Kiêu mím môi, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nhóc mập, dáng vẻ này lại có mấy phần phong thái của Cung Huyền Thương khiến nhóc mập run tay, chớp thời cơ Kiêu Kiêu giật mạnh quyển sách về phía mình làm nó mất đà té xuống đất.
Kiêu Kiêu lùi lại hai bước tránh xa thằng nhóc đó, ôm quyển sách trong lòng lạnh lùng nói:
- Anh thua rồi!
Dứt lời quay người chầm chậm bước đi, ánh mắt nhóc mập nhìn Kiêu Kiêu đỏ rực đầy giận dữ, cầm lấy xe hơi đồ chơi bên cạnh chạy đến đánh về phía Kiêu Kiêu, chỉ nghe thấy nhân viên cửa hàng hét lên một câu cẩn thận, Kiêu Kiêu giật mình quay lại, còn chưa làm gì thì cả người lập tức được một vòng tay quen thuộc ôm lấy, sau đó chỉ cảm thấy một lực mạnh đập vào vòng tay đang ôm mình nhưng Kiêu Kiêu chẳng hề cảm thấy đau đớn gì.
Kiêu Kiêu bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn mẹ đang ôm mình rồi quay sang nhóc mập còn đang cầm xe đồ chơi, bị vết máu trên đó thu hút, Kiêu Kiêu sợ hãi nhìn tay Lôi Hòa Nghi, chỉ thấy trên bắp tay trắng nõn bị xe đồ chơi cắt mấy đường đến chảy máu, tí tách rơi xuống váy của cô:
- MẸ!!! Mẹ bị thương rồi…
Thấy mẹ chảy máu, Kiêu Kiêu bật khóc nức nở, ôm Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vết thương trên tay cô, lúc này Lôi Hòa Nghi mới nhìn thoáng qua cánh tay rồi ôm Kiêu Kiêu úp mặt bé con vào ngực mình để cậu bé không thấy vết thương trên tay:
- Kiêu Kiêu, con có bị thương ở đâu không?
- Mẹ, tay mẹ chảy máu rồi…
Lôi Hòa Nghi để tay bị thương ra sau lưng, dịu dàng lau nước mắt cho con trai, dỗ dành:
- Mẹ không sao, mẹ không đau, con đừng lo, vết thương nhỏ mà thôi… Đừng khóc nữa nhé!
Gương mặt nhỏ bé khóc đến đỏ bừng khiến Lôi Hòa Nghi cũng xót xa, nhìn nhân viên:
- Ở đây có hộp sơ cứu chứ?
- Có có, cô đợi một chút để tôi đi lấy!
Nhân viên vừa áy náy vừa đau lòng Kiêu Kiêu, chạy bội đi lấy hộp sơ cứu mang ra. Lôi Hòa Nghi dẫn Kiêu Kiêu đến ghế ngồi, cả quá trình đều không để bé con nhìn thấy vết thương của mình:
- Con thật sự không bị thương ở đâu chứ, không được giấu mẹ nhé?
- Con không có ạ, mẹ có đau không…
- Mẹ không đâu, Kiêu Kiêu đừng lo!
Kiêu Kiêu vẫn còn nức nở nhìn mẹ, ôm cô không buông, người phụ nữ kia thấy con mình đánh Lôi Hòa Nghi bị thương thì hốt hoảng kéo chồng và con trai chuẩn bị lẻn đi.
- Đứng lại! Đánh người rồi muốn trốn sao, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Chỉ bị thương một chút thôi mà cô cũng không chết được, cùng lắm tôi bồi thường vài đồng cho cô. Con trai tôi nó mới 5 tuổi, cô có thể làm gì chứ, biết điều chút đi!
Lôi Hòa Nghi hừ lành, dùng tay không bị thương ôm Kiêu Kiêu, xoa lưng bé con, giọng nói lại lạnh lùng dứt khoát:
- Tôi lại hiếm lạ mấy đồng bạc lẻ của các người sao, hôm nay người có liên quan một kẻ cũng không được đi!
- Đây là nhà cô chắc, cô có tư cách gì cản chúng tôi!
- Các người đi cũng được, cứ về nhà đợi đơn triệu tập của tòa án, tôi không phải người hiền lành gì đâu!
- Mời!
Còn chưa bước ra cửa thì bên ngoài một đoàn người khí thế hùng hậu đi vào, dẫn đầu chính là Quảng tổng, vừa vào đã liếc mắt tìm kiếm Lôi Hòa Nghi và Kiêu Kiêu. Thấy hai mẹ con ngồi trên ghế, Kiêu Kiêu còn khóc đến đỏ bừng cả mặt, đáng thương vô cùng, tim của Quảng tổng cũng muốn rớt ra ngoài chạy đến:
- Phu nhân, tiểu thái tử, chuyện gì vậy, sao cậu lại khóc?
- Ngài là…
- À, tôi là Quảng Bác - Tổng Giám đốc của Trung tâm thương mại này, phu nhân có điều chưa biết, Trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Cung thị, biết phu nhân và tiểu thái tử đến đây đi dạo nên Cung tổng đặc biệt dặn dò tôi đến chiếu cố hai vị!
- Ồ…
Lôi Hòa Nghi sâu kín liếc nhìn cặp vợ chồng và thằng nhóc hư đốn kìa, cười nhẹ:
- Vậy ra tôi đang đi dạo trong nhà mình rồi… vệ sĩ, chặn ba người họ lại, báo cảnh sát!
- Vâng, phu nhân!
Quảng Bác chưa rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn dáng vẻ không giận tự uy của Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy sợ hãi, để vệ sĩ giữ ba người kia. Lúc này nhân viên cũng mang hộp sơ cứu ra, Lôi Hòa Nghi ôm Kiêu Kiêu lên đùi, để bé con tựa vào ngực mình, quay lưng lại với cánh tay bị thương của cô:
- Mẹ…
- Kiêu Kiêu ngoan, đừng nhìn…
- Nhưng mà…
- Không có gì đáng xem cả, mẹ không sao nên con đừng nhìn, để mẹ ôm con một lúc cho đỡ sợ được không?
- Dạ!
Kiêu Kiêu ngoan ngoãn tựa vào ngực Lôi Hòa Nghi, gương mặt vừa áy náy vừa tự trách, thấy con trai đã thỏa hiệp, Lôi Hòa Nghi giơ tay ra nhờ nhân viên sơ cứu dùm. Quảng Bác vừa thấy đã xây xẩm mặt mày, trên đường đi đến cửa hàng này gặp phải người của tổng bộ đến thanh tra nên lỡ dỡ chút thời gian, sao lại xảy ra chuyện rồi, không biết sau hôm nay chén cơm của ông ta còn không nữa:
- Đây… đây…
Nhìn vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi rồi lại nhìn gia đình ba người kia, trên tay nhóc mập còn cầm mô hình xe hơi đã làm cô bị thương, thoáng chốc đã hiểu ra vấn đề. Không chút do dự móc điện thoại gọi cho Cung Huyền Thương:
- Cung tổng!
- Có chuyện gì sao?
- Chuyện là…
Kiêu Kiêu đang ngồi trong lòng mẹ, vừa nghe giọng của bố thì nước mắt vừa nới ngưng lại rơi xuống như vòi nước bị hỏng, quay đầu hướng vào điện thoại lên tiếng:
- Bố… bố ơi, mẹ bị thương rồi, mẹ chảy rất nhiều máu…
- Quảng Bác, đưa điện thoại cho thằng bé!
- Vâng!
- Kiêu Kiêu, mẹ con đâu?
Lôi Hòa Nghi ủ rũ cúi đầu nói:
- Thương, em ở đây, bị thương một chút mà thôi, anh đừng lo, Kiêu Kiêu hoảng sợ nên nói hơi nghiêm trọng ấy mà!
- Anh vào sảnh Trung tâm thương mại rồi, anh lên ngay!
- Dạ!
Quảng Bác báo lại tên cửa hàng cho Cung Huyền Thương sau đó anh tắt máy, chưa tới hai phút dáng người cao lớn đã xuất hiện ngay cửa ra vào, phía sau còn có Kỷ Tuyên. Xuyên qua đám người đi đến chỗ vợ con, Kiêu Kiêu thấy anh lập tức dang tay:
- Bố!
- Bố ở đây, không sao rồi!
Cung Huyền Thương ôm con trai xoa lưng dỗ dành, nhìn nhân viên cửa hàng đang cẩn thận sát trùng vết thương cho cô.
- Để tôi!
- À… vâng!
Nhân viên lui ra để Cung Huyền Thương vào, anh ngồi xuống ghế, Kiêu Kiêu ngồi trong lòng anh hai tay ôm cổ gối đầu lên vai anh nức nở. Cung Huyền Thương điều chỉnh tư thế cho con trai rồi cầm lấy bông băng thuốc sát trùng xử lý vết thương cho Lôi Hòa Nghi, cử chỉ ôn hòa dịu dàng chỉ sợ làm cô đau nhưng giữa hai đầu lông mày lại là cuồng phong bão tố đã lâu không xuất hiện. Qua một lúc thì tay bị thương của Lôi Hòa Nghi đã được anh quấn một lớp băng trắng gọn gàng xinh đẹp, nẹp lại cẩn thận.
- Kiêu Kiêu, nói cho bố nghe ai làm mẹ bị thương?
- Là anh ta…
Kiêu Kiêu nhìn nhóc mập đang đứng nắp sau lưng mẹ, bị ánh mắt đáng sợ của Cung Huyền Thương khóa trụ, đừng nói là nhóc mập đã run đến sắp tè ra quần, bố mẹ của nó cũng đã sắp đứng không vững. Cung Huyền Thương nhìn thấy trên cánh tay béo múp kia còn cầm mô hình xe hơi dính máu của vợ anh thì bật cười, một tay ôm Kiêu Kiêu, một tay nới lỏng cà vạt, Quảng Bác ở sau lưng âm thầm lau mồ hôi, đây là dấu hiệu anh đang rất tức giận.
- Con nói rõ cho bố nghe nào!
Mặc dù Kiêu Kiêu còn nhỏ nhưng đã nhận thức rõ mọi chuyện, phân biệt được đúng sai, có thể kể rõ ràng những chuyện đã xảy ra. Cung Huyền Thương càng nghe mặt càng trầm xuống, Lôi Hòa Nghi sợ anh bùng nổ trước mặt con trai nên vỗ vai giúp anh hạ hỏa, Cung Huyền Thương hiểu ý vợ khẽ gật đầu, nhìn nhân viên:
- Tôi muốn xem camera!
- Vâng vâng!
Nhân viên vội lấy máy tính kết nối camera cửa hàng tua nhanh cho Cung Huyền Thương xem, anh xem toàn cảnh từ lúc gia đình kia bước vào đến khi anh xuất hiện, con sư tử trong lòng thiếu điều xổng chuồng xông ra.
Người đàn ông kia vừa vào cửa hàng đã nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi với ánh mắt bẩn thiểu, vợ và con trai liên tục gây rối cũng xem như không, còn người phụ nữ kia thì như người vô giáo dục liên tục xúc phạm vợ và con trai anh. Còn thằng nhóc mập kia nữa, đã giành đồ chơi với con trai anh thì thôi có thể bỏ qua vậy mà nó lại muốn cầm xe đồ chơi đánh Kiêu Kiêu, nếu không phải Lôi Hòa Nghi xuất hiện kịp thời e là giờ đây Kiêu Kiêu đã nằm trong bệnh viện rồi. Mặc dù chiếc xe kia chỉ là mô hình bằng nhựa nhưng lại được chế tác công phu tinh xảo bằng nhựa cứng cho nên rất giống xe thật, trọng lượng cũng nặng hơn xe đồ chơi thông thường nhiều, chưa kể vì là xe mới nên các góc cạnh cũng còn nhọn và sắc, thằng nhóc to con thừa cân lúc đó lại đang tức giận nên ra tay sức lực không nhẹ mới có thể làm Lôi Hòa Nghi bị thương, đổi lại nếu đánh trúng vào Kiêu Kiêu, hậu quả anh không dám nghĩ tới.
- Quả nhiên là nhà dột từ nóc, cả một gia đình từ lớn đến nhỏ đều “cực phẩm” như nhau!
Lúc này cảnh sát cũng từ bên ngoài bước vào, gia đình kia vừa thấy đã bủn rủn tay chân, người đàn ông lên tiếng:
- Chỉ… chỉ là thằng bé bị ngã nên mới ra tay trong lúc tức giận mà thôi, đâu cần phải báo cảnh sát đúng không, mọi người muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẽ bồi thường!
Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu bật cười, chỉ ra ngoài cửa kính có thể nhìn bao quát thành phố hoa lên:
- Mấy tòa nhà bên đó bao gồm cả tòa nhà này đều là của tôi, ông thấy tôi giống người thiếu tiền không?
Người phụ nữ che chở con trai sau lưng mình, ra vẻ cương quyết lên tiếng:
- Thằng bé đánh người quả thật là nó sai… nhưng… nhưng nó mới 5 tuổi, các người cũng đâu thể làm gì, chúng tôi chỉ có thể bồi thường thôi!
Lôi Hòa Nghi sống đến từng tuổi này còn chưa thấy ai đã sai còn nói lý lẽ như vậy, bình tĩnh bước tới đứng bên cạnh Cung Huyền Thương:
- Cô đã sống từng tuổi này rồi mà còn ngây thơ quá nhỉ!
Cung Huyền Thương một tay bế Kiêu Kiêu, một tay cầm tay Lôi Hòa Nghi, nhìn cảnh sát:
- Người phụ nữ kia xúc phạm danh dự và nhân phẩm vợ tôi làm ảnh hưởng đến tinh thần và cảm xúc của hai mẹ con cô ấy, hai mẹ con nhà đó gây rối trật tự công cộng còn phá hư đồ của cửa hàng, thằng bé đó làm vợ tôi bị thương, nó không thể chịu phạt nhưng ba mẹ phải chịu trách nhiệm thay nó, tôi hi vọng cảnh sát các anh sẽ cho gia đình tôi một câu trả lời thỏa đáng!
- Vâng!
- Gì… gì mà xúc phạm gây rối… các người vu khống! Tôi muốn tố cáo các người tội vu khống!
- Camera còn đây, những gì bà nói vẫn chưa bị xóa đâu, để xem pháp luật sẽ đứng về phía nào!
- Xin anh cứ yên tâm!
Cảnh sát đến xem đoạn phim trong camera rồi bắt đầu lập biên bản. Người phụ nữ kia thấy thế thì hối hận đến xanh ruột, lớn tiếng:
- Ỷ thế hiếp người… các người đây là ỷ thế hiếp người!
Kỷ Tuyên thở dài tiến tới nói với Cung Huyền Thương một câu, anh nghe xong chỉ gật đầu, nhìn Kiêu Kiêu:
- Kiêu Kiêu!
- Dạ!
- Hôm nay bố dạy con bài học đầu tiên nhé?
- Sao ạ?
- Hôm nay bố dạy cho con biết thế nào là ỷ thế hiếp người!
Vẻ mặt của Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn bố, anh khẽ cười môn lên đầu con trai, khiêu khích nhìn gia đình kia, nói:
- Kỷ Tuyên!
- Vâng thưa sếp!
- Thông báo xuống dưới, nhà họ Đồng này bị liệt vào danh sách đen của Cung thị, toàn bộ doanh nghiệp Cung thị bao gồm nhà hàng, khách sạn, resort, hội quán, ngân hàng, trung tâm thương mại, máy bay,… trên toàn quốc từ chối tiếp một nhà của bọn họ.
- Tôi lập tức đi làm ngay!
- Đây chẳng phải là muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết sao?
Bị liệt vào danh sách đen của Cung thị chẳng khác nào cũng bị những thế gia khác tẩy chay, bọn họ từ nay sẽ bị tách biệt với xã hội thượng lưu, khó mà hòa nhập được chứ đừng nói là trở thành một gia tộc giàu có. Cung gia giống như gia tộc đứng trên đỉnh cao chi phối hướng đi của những gia tộc khác, bị Cung gia xem như kẻ thù chẳng khác nào bị tuyên án tử.
- Tôi đang cho các người thấy thế nào là chân chính ỷ thế hiếp người!
Nói rồi lười đôi co với bọn họ, phần còn lại có cảnh sát và Quảng Bác xử lý, anh dẫn vợ và con xuống xe đi, cũng không quên để Quảng Bác đóng gói mấy thứ Kiêu Kiêu đã chọn gửi đến Cung gia.
Xuống bãi giữ xe, Kỷ Tuyên làm tài xế, gia đình ba người ngồi phía phía sau trên chiếc Rolls-Royce quen thuộc mà Lôi Hòa Nghi đã tặng chồng.
- Kiêu Kiêu cứ chọn thứ con thích nhé, không cần phân vân!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ngồi xuống sofa bên cạnh xem con trai chọn lựa, nhân viên mang lên cho cô một tách trà trong lúc chờ, giờ đang là giờ hành chính, thông thường sẽ là giờ đi học của mấy đứa trẻ nên cửa hàng cũng không đông lắm, ngoài hai mẹ con Lôi Hòa Nghi và nhân viên thì cũng chỉ có 2 - 3 gia đình nhỏ đẩy xe nôi đưa con đi dạo một vòng rồi rời đi mà thôi.
Thấy Kiêu Kiêu dừng lại ngay mấy mô hình động vật, Lôi Hòa Nghi liền đặt tách trà xuống đi đến bên cạnh con trai:
- Con thích cái này sao?
- Mẹ ơi, con hổ này giống Natch quá…
- Vậy con có muốn mua không?
- Thôi đi ạ, con có Natch rồi mà…
Lôi Hòa Nghi khẽ cười, xoa đầu con trai nắm tay bé con đi loanh quanh.
Lúc này ngoài cửa cũng bước vào một gia đình ba người, nhóc con nhìn tầm khoảng 5 tuổi, tròn trịa thừa cân, to con hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, có thể thấy là bình thường ăn không kiểm soát nên vượt quá cân nặng trung bình. Còn cặp bố mẹ thì trông đã 40 tuổi, nhìn cách ăn mặc thì cũng thuộc dạng có tiền, cực kì khoa trương. Người đàn ông kia cao lớn thô kệch, vừa cùng vợ bước vào cửa hàng đã nhìn Lôi Hòa Nghi chằm chằm, hiện rõ vẻ háo sắc trên mặt khiến cho người vợ bên cạnh cực kì không vui, trừng mắt nhìn Lôi Hòa Nghi đầy khó chịu, đôi mắt cũng hiện tên nét đố kỵ ganh ghét.
Lôi Hòa Nghi hôm nay cũng chẳng làm gì nổi bật, cô mặc bộ váy hai dây chiết eo màu hồng pastel dịu dàng nữ tính, kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng không hề phô trương, có chăng là bởi vì dáng người cô đã cao lại hoàn mỹ, mái tóc dài bồng bềnh đẹp như một dải lụa đen, gương mặt sắc sảo quyến rũ cho nên cực kì thu hút người khác ngoái đầu nhìn lại. Dù đã sinh con cũng không khiến vóc dáng cô thay đổi quá nhiều ngược lại càng thêm mặn mà xinh đẹp hơn mà thôi, dù là ai nhìn thấy một cô gái như vậy cũng đều sẽ trầm trồ suýt xoa. Chưa kể Kiêu Kiêu bên cạnh cùng lung linh anh tuấn đến kỳ lạ, chỉ số nhan sắc hai mẹ con đều cao đến nghịch thiên, cho dù chỉ đi dạo bình thường thôi cũng phi thường nổi bật.
Người đàn ông mãi nhìn Lôi Hòa Nghi còn cô thì chăm con trai nên không quan tâm, đến khi người vợ kia nhéo vào eo ông ta thì ánh mắt đó mới dời đi. Hai người cùng con trai của mình vào cửa hàng, Lôi Hòa Nghi vấn xem họ như không khí, bên cạnh giải thích cho Kiêu Kiêu về những món đồ chơi bé con đang để ý.
Trước mặt Kiêu Kiêu là mấy mô hình siêu xe được làm rất công phu tỉ mỉ, hệt như phiên bản thu nhỏ của những chiếc siêu xe đời thực. Nãy giờ Kiêu Kiêu vẫn chưa tìm được món mình thích nhưng vừa nhìn thấy đã không kìm được mà hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con có thể cầm không ạ?
Lôi Hòa Nghi quay đầu nhìn nhân viên, cô ấy mỉm cười gật đầu thì cô mới để con trai cầm lấy xem:
- Con thích cái này sao?
- Dạ…
Mô hình trên tay bị đoạt mất, Kiêu Kiêu hụt hẫng quay đầu nhìn người vừa giật lấy, là nhóc mập vừa bước vào cửa hàng, ánh mắt Lôi Hòa Nghi cũng chẳng còn nét dịu dàng như khi nói chuyện với Kiêu Kiêu mà trở nên khó chịu. Cô kéo Kiêu Kiêu đứng ra sau lưng mình, nhóc mập trước mặt lớn hơn Kiêu Kiêu nhiều cô sợ nó lại làm gì con trai cô, Lôi Hòa Nghi nhìn cậu nhóc một cái rồi nói với bố mẹ nói, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nhẹ nhàng:
- Hai anh chị không quản con trai mình một chút sao?
- Con trai tôi thì làm sao, đều đi mua đồ chơi như nhau thôi mà, ai hơn ai chứ?
- Thằng bé đoạt đồ trên tay con tôi…
- Cô trả tiền chưa, chưa thì con trai tôi vẫn có quyền lấy…
Nói rồi còn liếc nhìn Kiêu Kiêu đẹp trai sáng lạn đang đứng nép sau lưng cô, lại nhìn thằng con béo ú của mình, trong lòng lại khó chịu:
- Ẻo lả gì đâu không biết hỏng hết tâm trạng…
Lôi Hòa Nghi máu nóng xông lên não, cô đã cố giữ bình tĩnh để nói chuyện nhưng ai cho phép bà ta nói Kiêu Kiêu của cô như vậy, Lôi Hòa Nghi vừa định bước tới thì Kiêu Kiêu đã kéo mẹ lại:
- Mẹ, con không thích nó nữa, chúng ta chọn cái khác đi ạ…
Kiêu Kiêu nhìn hai vợ chồng cao lớn kia lại nhìn người mẹ mong manh xinh đẹp của mình, bố lại không có ở đây, bé con sợ mẹ bị ức hiếp. Lôi Hòa Nghi nén giận, khẽ xoa đầu con trai, tạm thời nhịn xuống, cô cũng không muốn bùng nổ ở đây để lại ấn tượng xấu với Kiêu Kiêu.
- Vậy chúng ta không lấy nó nữa, con mua cái khác nhé?
- Dạ!
- Ngoan!
Kiêu Kiêu kéo mẹ đi đến kệ để mấy bộ xếp hình, cố tình tránh xa gia đình ba người kia, nhưng có vẻ bên đó không thích yên bình. Người mẹ nhìn con trai của mình, bảo cậu bé thích gì thì lấy, nhóc mập hiểu ý mẹ, nhìn chằm chằm Kiêu Kiêu, nó không thích Kiêu Kiêu vừa nhìn đã không thích, ai bảo bé con đáng yêu anh tuấn như vậy làm gì, thấy bé con dừng lại chỗ nào thì đi tới, chỉ cần là đồ Kiêu Kiêu muốn cầm thì đều sẽ bị nó giật trước. Lôi Hòa Nghi thật sự sắp tức điên, nếu không phải là trong cửa hàng của người ta thì cô rất muốn đè thằng nhóc này ra đánh một trận nên thân, lại nhìn cặp bố mẹ không ra gì của nó, cuối cùng hiểu rõ cái gì gọi là nhà dột từ nóc.
Nhóc mập kia đoạt đồ chơi của Kiêu Kiêu còn nhìn bé con le lưỡi cười khiêu khích, thiếu điều kích thích con quỷ trong người Lôi Hòa Nghi. Kiêu Kiêu biết mẹ sắp nổi giận thì cầm tay mẹ lắc lắc:
- Mẹ ơi, con mỏi chân rồi, mình ngồi nghỉ một lát nha mẹ!
- Được rồi!
Lôi Hòa Nghi dẫn con trai qua sofa ngồi xuống, cô ôm con ngồi lên đùi mình, dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé, vuốt lại mái tóc mềm mại của Kiêu Kiêu:
- Đói không con?
- Không ạ!
- Có gì thì nói với mẹ nhé?
- Dạ! Nhưng mà mẹ ơi… khi nào chúng ta đến chỗ bố ạ?
- Bố đang bận, lát nữa nhé con!
- Vâng…
Lôi Hòa Nghi ngờ nhân viên lấy cho Kiêu Kiêu một cốc nước ấm, cậu bé sợ mình uống nước sẽ làm đổ lên váy mẹ nên đã ngồi xuống sofa. Lôi Hòa Nghi cầm khăn giúp con lau đi nước bên khóe miệng, nhìn con trai ngoan ngoãn mềm mại, cơn giận vừa rồi cũng trôi đi.
- Còn tưởng là như nào… nhìn dáng vẻ hai mẹ con như thế này… không phải là… mẹ đơn thân đó chứ?
Gương mặt Lôi Hòa Nghi đanh lại, nhìn người đàn bà kia, một tay ôm vai Kiêu Kiêu.
- Bộ cô nấp gầm giường nhà tôi hay sao mà hiểu rõ vậy?
- Nhìn là biết mà… có người bố nào bận tới mức không đưa vợ con đi dạo phố được vài phút chứ… xinh đẹp thì có ích gì, bị bỏ thì cứ thừa nhận là bị bỏ đi…
Vừa nói vừa che miệng dựa vào lão chồng sau lưng như thể đang khiêu khích Lôi Hòa Nghi không có chồng bên cạnh.
Kiêu Kiêu uống xong ly nước đặt lên bàn nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô ơi, con không biết mẹ đơn thân là gì… nhưng mà bố không có bỏ rơi mẹ con con… bố bận công việc thôi ạ…
- Con nít thì biết cái gì…
Người đàn bà hừ lạnh, bước tới đối diện hai mẹ con, đánh giá Kiêu Kiêu và Lôi Hòa Nghi.
- Nói không chừng mẹ của nhóc làm việc xấu xa gì đó không thể tiết lộ ra ngoài nên nhóc mới không có bố đi cùng đó… chẳng hạn như làm… tình nhân hay… sugarbaby gì đó…
Lôi Hòa Nghi vội che hai tai Kiêu Kiêu lại, cô không muốn con trai nghe được mấy lời dơ bẩn này, nhưng hành động này của Lôi Hòa Nghi lại khiến người phụ nữ kia nghĩ rằng cô đang chột dạ, vẻ mặt càng đắc ý, còn Kiêu Kiêu ngày thường ngoan ngoãn bây giờ lại như con thú nhỏ tức giận, trừng mắt nhìn bà ta:
- Cô nói bậy, mẹ không có làm việc xấu, con không cho phép cô nói mẹ con như vậy…
- Kiêu Kiêu, không cần tức giận vì loại người này, để mẹ gọi bố…
- Mẹ gọi bố đến đi ạ…
Lôi Hòa Nghi lườm người phụ nữ rồi mở túi xách cầm lấy điện thoại, cô cũng không thực sự gọi Cung Huyền Thương bởi vì giờ này anh đang họp, cô chỉ gọi cho Lôi Sâm liên hệ người quản lý trung tâm thương mại này mà thôi sẵn tiện xem xem cái gia đình cực phẩm gốc gác 3 đời như thế nào.
Chỉ là cô vừa cầm điện thoại thì nhóc mập kia từ đâu chạy đến, cố tình va vào tay cô làm điện thoại rơi xuống bàn, làm đổ ly nước còn chưa uống hết khiến váy cô bị ướt một mảng mà điện thoại cũng bị tắt nguồn do va đập.
- Mẹ…
Kiêu Kiêu lo lắng lên tiếng sợ mẹ bị thương, Lôi Hòa Nghi khẽ xoa đầu con trai hỏi:
- Con không bị ướt ở đâu chứ?
- Con không ạ nhưng mà váy mẹ…
- Không sao đâu con!
Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại rồi lấy khăn giấy lau bàn, nhân viên cũng đến thu dọn sạch sẽ, Lôi Hòa Nghi để túi xách lên ghế, nhìn váy của mình rồi nhìn nhân viên cửa hàng đang áy náy:
- Không vấn đề gì, cô giúp tôi trông thằng bé một lát, tôi phải vào phòng vệ sinh!
- Vâng vâng, tôi sẽ giúp cô trông coi cậu bé!
- Cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười đáp lại rồi nhìn Kiêu Kiêu:
- Con ở đây chơi với chị nhé, mẹ đi hai phút rồi trở lại!
- Dạ!
Cô xoa đầu con trai rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, đi ngang người phụ nữ kia cô khẽ nói:
- Chuyện này chưa xong đâu!
- Tôi lại sợ cô quá cơ!
Người phụ mỡ đó nghĩ rằng Lôi Hòa Nghi bị chọc tức nên tìm cớ trốn đi cho đỡ nhục nhã, trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu, nhìn Kiêu Kiêu hừ một tiếng, cùng chồng đi dạo.
Lúc này mấy nhân viên khác cũng mang một ít món đồ mới xếp vào cửa hàng, trong đó có một lô sách thiếu nhi, sách này có hình ảnh của mấy động vật được mô phỏng chân thật, đại loại là kiểu sách mở ra một trang thì sẽ xuất hiện mấy hình động vật thật do giấy gấp thành. Kiêu Kiêu nghe nữ nhân viên giải thích, hai mắt sáng trưng hỏi:
- Em có thể xem không ạ?
- Được chứ!
Nữ nhân viên dẫn Kiêu Kiêu đến chỗ sách mới, Kiêu Kiêu nghe cô giới thiệu các chủ đề rồi nhờ cô ấy lấy cho cuốn sách với hình thù các sinh vật biển.
Mở ra một trang là giấy được cấp thành hình cá voi, trang sau là cá heo, sau nữa là sứa biển, Kiêu Kiêu xem đến say mê sau đó cất lại ôm vào lòng. Nhóc mập kia lại chạy đến:
- Tao muốn cái đó, đưa cho tao!
- Nhưng em đã chọn nó trước rồi, không thể đưa cho anh được!
- Mẹ mày chưa trả tiền thì nó chưa phải của mày! Đưa đây!
- Không được!
Nhân viên vội khụy xuống giữ hai vai Kiêu Kiêu, giọng điệu hòa nhã:
- Hai bạn nhỏ đừng cãi nhau, trên này còn rất nhiều chủ đề hay, em có thể chọn cái khác mà!
- Tôi không thích, tôi muốn cuốn sách trên tay nó!
- Vậy để chị nhờ người đi lấy một cuốn y hệt cho em nhé?
- Tôi muốn ngay bây giờ, tôi không đợi!
Nói rồi nhóc mập tiến tời muốn giật lấy cuồn sách trên tay Kiêu Kiêu, nhân viên vội ngăn cản thì bị mẹ của nhóc mập cầm tay kéo dậy:
- Hai đứa nhóc tranh đua một chút người lớn như cô xen vào làm gì, lỡ làm con tôi bị thương cô có chịu trách nhiệm nổi không, tránh ra đi!
- Phu nhân, bà không thể làm vậy được, lỡ bọn trẻ bị thương thì sao?
- Tụi nó mới tí tuổi đầu, có thể đánh nhau sao? Cô tránh ra đi! Quản lý cửa hàng của mấy người rất thân quen với gia đình tôi, có muốn tôi khiếu nại cô không…
- Cho dù bị đuổi tôi cũng phải ngăn hai đứa trẻ!
Nhân viên cố gắng dằn tay ra khỏi người phụ nữ nhưng sức lực bà ta cực kỳ lớn, cô hoàn toàn không thể làm gì được, lo lắng đến mức toát mồ hôi nhìn hai đứa trẻ đang không ngừng ganh nhau.
Kiêu Kiêu nghe tuy mới hơn 3 tuổi dáng người lại bé hơn nhóc mập thừa cân kia rất nhiều nhưng lại được Yến Thành Huân chăm sóc từ khi mới lọt lòng, cũng đã được anh rèn luyện vài bài tập nhỏ để nâng cao thể lực nên trông thì mềm mại đáng yêu nhưng không hề yếu đuối tí nào. Lúc này lại giống như một chú hổ con bị chọc tức, dùng hết sức giữ món đồ mình thích trong tay, mà nhóc mập kia cũng không chịu thua, hai đứa nhóc nắm hai đầu quyển sách mà kéo. Kiêu Kiêu mím môi, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nhóc mập, dáng vẻ này lại có mấy phần phong thái của Cung Huyền Thương khiến nhóc mập run tay, chớp thời cơ Kiêu Kiêu giật mạnh quyển sách về phía mình làm nó mất đà té xuống đất.
Kiêu Kiêu lùi lại hai bước tránh xa thằng nhóc đó, ôm quyển sách trong lòng lạnh lùng nói:
- Anh thua rồi!
Dứt lời quay người chầm chậm bước đi, ánh mắt nhóc mập nhìn Kiêu Kiêu đỏ rực đầy giận dữ, cầm lấy xe hơi đồ chơi bên cạnh chạy đến đánh về phía Kiêu Kiêu, chỉ nghe thấy nhân viên cửa hàng hét lên một câu cẩn thận, Kiêu Kiêu giật mình quay lại, còn chưa làm gì thì cả người lập tức được một vòng tay quen thuộc ôm lấy, sau đó chỉ cảm thấy một lực mạnh đập vào vòng tay đang ôm mình nhưng Kiêu Kiêu chẳng hề cảm thấy đau đớn gì.
Kiêu Kiêu bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn mẹ đang ôm mình rồi quay sang nhóc mập còn đang cầm xe đồ chơi, bị vết máu trên đó thu hút, Kiêu Kiêu sợ hãi nhìn tay Lôi Hòa Nghi, chỉ thấy trên bắp tay trắng nõn bị xe đồ chơi cắt mấy đường đến chảy máu, tí tách rơi xuống váy của cô:
- MẸ!!! Mẹ bị thương rồi…
Thấy mẹ chảy máu, Kiêu Kiêu bật khóc nức nở, ôm Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vết thương trên tay cô, lúc này Lôi Hòa Nghi mới nhìn thoáng qua cánh tay rồi ôm Kiêu Kiêu úp mặt bé con vào ngực mình để cậu bé không thấy vết thương trên tay:
- Kiêu Kiêu, con có bị thương ở đâu không?
- Mẹ, tay mẹ chảy máu rồi…
Lôi Hòa Nghi để tay bị thương ra sau lưng, dịu dàng lau nước mắt cho con trai, dỗ dành:
- Mẹ không sao, mẹ không đau, con đừng lo, vết thương nhỏ mà thôi… Đừng khóc nữa nhé!
Gương mặt nhỏ bé khóc đến đỏ bừng khiến Lôi Hòa Nghi cũng xót xa, nhìn nhân viên:
- Ở đây có hộp sơ cứu chứ?
- Có có, cô đợi một chút để tôi đi lấy!
Nhân viên vừa áy náy vừa đau lòng Kiêu Kiêu, chạy bội đi lấy hộp sơ cứu mang ra. Lôi Hòa Nghi dẫn Kiêu Kiêu đến ghế ngồi, cả quá trình đều không để bé con nhìn thấy vết thương của mình:
- Con thật sự không bị thương ở đâu chứ, không được giấu mẹ nhé?
- Con không có ạ, mẹ có đau không…
- Mẹ không đâu, Kiêu Kiêu đừng lo!
Kiêu Kiêu vẫn còn nức nở nhìn mẹ, ôm cô không buông, người phụ nữ kia thấy con mình đánh Lôi Hòa Nghi bị thương thì hốt hoảng kéo chồng và con trai chuẩn bị lẻn đi.
- Đứng lại! Đánh người rồi muốn trốn sao, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Chỉ bị thương một chút thôi mà cô cũng không chết được, cùng lắm tôi bồi thường vài đồng cho cô. Con trai tôi nó mới 5 tuổi, cô có thể làm gì chứ, biết điều chút đi!
Lôi Hòa Nghi hừ lành, dùng tay không bị thương ôm Kiêu Kiêu, xoa lưng bé con, giọng nói lại lạnh lùng dứt khoát:
- Tôi lại hiếm lạ mấy đồng bạc lẻ của các người sao, hôm nay người có liên quan một kẻ cũng không được đi!
- Đây là nhà cô chắc, cô có tư cách gì cản chúng tôi!
- Các người đi cũng được, cứ về nhà đợi đơn triệu tập của tòa án, tôi không phải người hiền lành gì đâu!
- Mời!
Còn chưa bước ra cửa thì bên ngoài một đoàn người khí thế hùng hậu đi vào, dẫn đầu chính là Quảng tổng, vừa vào đã liếc mắt tìm kiếm Lôi Hòa Nghi và Kiêu Kiêu. Thấy hai mẹ con ngồi trên ghế, Kiêu Kiêu còn khóc đến đỏ bừng cả mặt, đáng thương vô cùng, tim của Quảng tổng cũng muốn rớt ra ngoài chạy đến:
- Phu nhân, tiểu thái tử, chuyện gì vậy, sao cậu lại khóc?
- Ngài là…
- À, tôi là Quảng Bác - Tổng Giám đốc của Trung tâm thương mại này, phu nhân có điều chưa biết, Trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Cung thị, biết phu nhân và tiểu thái tử đến đây đi dạo nên Cung tổng đặc biệt dặn dò tôi đến chiếu cố hai vị!
- Ồ…
Lôi Hòa Nghi sâu kín liếc nhìn cặp vợ chồng và thằng nhóc hư đốn kìa, cười nhẹ:
- Vậy ra tôi đang đi dạo trong nhà mình rồi… vệ sĩ, chặn ba người họ lại, báo cảnh sát!
- Vâng, phu nhân!
Quảng Bác chưa rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn dáng vẻ không giận tự uy của Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy sợ hãi, để vệ sĩ giữ ba người kia. Lúc này nhân viên cũng mang hộp sơ cứu ra, Lôi Hòa Nghi ôm Kiêu Kiêu lên đùi, để bé con tựa vào ngực mình, quay lưng lại với cánh tay bị thương của cô:
- Mẹ…
- Kiêu Kiêu ngoan, đừng nhìn…
- Nhưng mà…
- Không có gì đáng xem cả, mẹ không sao nên con đừng nhìn, để mẹ ôm con một lúc cho đỡ sợ được không?
- Dạ!
Kiêu Kiêu ngoan ngoãn tựa vào ngực Lôi Hòa Nghi, gương mặt vừa áy náy vừa tự trách, thấy con trai đã thỏa hiệp, Lôi Hòa Nghi giơ tay ra nhờ nhân viên sơ cứu dùm. Quảng Bác vừa thấy đã xây xẩm mặt mày, trên đường đi đến cửa hàng này gặp phải người của tổng bộ đến thanh tra nên lỡ dỡ chút thời gian, sao lại xảy ra chuyện rồi, không biết sau hôm nay chén cơm của ông ta còn không nữa:
- Đây… đây…
Nhìn vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi rồi lại nhìn gia đình ba người kia, trên tay nhóc mập còn cầm mô hình xe hơi đã làm cô bị thương, thoáng chốc đã hiểu ra vấn đề. Không chút do dự móc điện thoại gọi cho Cung Huyền Thương:
- Cung tổng!
- Có chuyện gì sao?
- Chuyện là…
Kiêu Kiêu đang ngồi trong lòng mẹ, vừa nghe giọng của bố thì nước mắt vừa nới ngưng lại rơi xuống như vòi nước bị hỏng, quay đầu hướng vào điện thoại lên tiếng:
- Bố… bố ơi, mẹ bị thương rồi, mẹ chảy rất nhiều máu…
- Quảng Bác, đưa điện thoại cho thằng bé!
- Vâng!
- Kiêu Kiêu, mẹ con đâu?
Lôi Hòa Nghi ủ rũ cúi đầu nói:
- Thương, em ở đây, bị thương một chút mà thôi, anh đừng lo, Kiêu Kiêu hoảng sợ nên nói hơi nghiêm trọng ấy mà!
- Anh vào sảnh Trung tâm thương mại rồi, anh lên ngay!
- Dạ!
Quảng Bác báo lại tên cửa hàng cho Cung Huyền Thương sau đó anh tắt máy, chưa tới hai phút dáng người cao lớn đã xuất hiện ngay cửa ra vào, phía sau còn có Kỷ Tuyên. Xuyên qua đám người đi đến chỗ vợ con, Kiêu Kiêu thấy anh lập tức dang tay:
- Bố!
- Bố ở đây, không sao rồi!
Cung Huyền Thương ôm con trai xoa lưng dỗ dành, nhìn nhân viên cửa hàng đang cẩn thận sát trùng vết thương cho cô.
- Để tôi!
- À… vâng!
Nhân viên lui ra để Cung Huyền Thương vào, anh ngồi xuống ghế, Kiêu Kiêu ngồi trong lòng anh hai tay ôm cổ gối đầu lên vai anh nức nở. Cung Huyền Thương điều chỉnh tư thế cho con trai rồi cầm lấy bông băng thuốc sát trùng xử lý vết thương cho Lôi Hòa Nghi, cử chỉ ôn hòa dịu dàng chỉ sợ làm cô đau nhưng giữa hai đầu lông mày lại là cuồng phong bão tố đã lâu không xuất hiện. Qua một lúc thì tay bị thương của Lôi Hòa Nghi đã được anh quấn một lớp băng trắng gọn gàng xinh đẹp, nẹp lại cẩn thận.
- Kiêu Kiêu, nói cho bố nghe ai làm mẹ bị thương?
- Là anh ta…
Kiêu Kiêu nhìn nhóc mập đang đứng nắp sau lưng mẹ, bị ánh mắt đáng sợ của Cung Huyền Thương khóa trụ, đừng nói là nhóc mập đã run đến sắp tè ra quần, bố mẹ của nó cũng đã sắp đứng không vững. Cung Huyền Thương nhìn thấy trên cánh tay béo múp kia còn cầm mô hình xe hơi dính máu của vợ anh thì bật cười, một tay ôm Kiêu Kiêu, một tay nới lỏng cà vạt, Quảng Bác ở sau lưng âm thầm lau mồ hôi, đây là dấu hiệu anh đang rất tức giận.
- Con nói rõ cho bố nghe nào!
Mặc dù Kiêu Kiêu còn nhỏ nhưng đã nhận thức rõ mọi chuyện, phân biệt được đúng sai, có thể kể rõ ràng những chuyện đã xảy ra. Cung Huyền Thương càng nghe mặt càng trầm xuống, Lôi Hòa Nghi sợ anh bùng nổ trước mặt con trai nên vỗ vai giúp anh hạ hỏa, Cung Huyền Thương hiểu ý vợ khẽ gật đầu, nhìn nhân viên:
- Tôi muốn xem camera!
- Vâng vâng!
Nhân viên vội lấy máy tính kết nối camera cửa hàng tua nhanh cho Cung Huyền Thương xem, anh xem toàn cảnh từ lúc gia đình kia bước vào đến khi anh xuất hiện, con sư tử trong lòng thiếu điều xổng chuồng xông ra.
Người đàn ông kia vừa vào cửa hàng đã nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi với ánh mắt bẩn thiểu, vợ và con trai liên tục gây rối cũng xem như không, còn người phụ nữ kia thì như người vô giáo dục liên tục xúc phạm vợ và con trai anh. Còn thằng nhóc mập kia nữa, đã giành đồ chơi với con trai anh thì thôi có thể bỏ qua vậy mà nó lại muốn cầm xe đồ chơi đánh Kiêu Kiêu, nếu không phải Lôi Hòa Nghi xuất hiện kịp thời e là giờ đây Kiêu Kiêu đã nằm trong bệnh viện rồi. Mặc dù chiếc xe kia chỉ là mô hình bằng nhựa nhưng lại được chế tác công phu tinh xảo bằng nhựa cứng cho nên rất giống xe thật, trọng lượng cũng nặng hơn xe đồ chơi thông thường nhiều, chưa kể vì là xe mới nên các góc cạnh cũng còn nhọn và sắc, thằng nhóc to con thừa cân lúc đó lại đang tức giận nên ra tay sức lực không nhẹ mới có thể làm Lôi Hòa Nghi bị thương, đổi lại nếu đánh trúng vào Kiêu Kiêu, hậu quả anh không dám nghĩ tới.
- Quả nhiên là nhà dột từ nóc, cả một gia đình từ lớn đến nhỏ đều “cực phẩm” như nhau!
Lúc này cảnh sát cũng từ bên ngoài bước vào, gia đình kia vừa thấy đã bủn rủn tay chân, người đàn ông lên tiếng:
- Chỉ… chỉ là thằng bé bị ngã nên mới ra tay trong lúc tức giận mà thôi, đâu cần phải báo cảnh sát đúng không, mọi người muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẽ bồi thường!
Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu bật cười, chỉ ra ngoài cửa kính có thể nhìn bao quát thành phố hoa lên:
- Mấy tòa nhà bên đó bao gồm cả tòa nhà này đều là của tôi, ông thấy tôi giống người thiếu tiền không?
Người phụ nữ che chở con trai sau lưng mình, ra vẻ cương quyết lên tiếng:
- Thằng bé đánh người quả thật là nó sai… nhưng… nhưng nó mới 5 tuổi, các người cũng đâu thể làm gì, chúng tôi chỉ có thể bồi thường thôi!
Lôi Hòa Nghi sống đến từng tuổi này còn chưa thấy ai đã sai còn nói lý lẽ như vậy, bình tĩnh bước tới đứng bên cạnh Cung Huyền Thương:
- Cô đã sống từng tuổi này rồi mà còn ngây thơ quá nhỉ!
Cung Huyền Thương một tay bế Kiêu Kiêu, một tay cầm tay Lôi Hòa Nghi, nhìn cảnh sát:
- Người phụ nữ kia xúc phạm danh dự và nhân phẩm vợ tôi làm ảnh hưởng đến tinh thần và cảm xúc của hai mẹ con cô ấy, hai mẹ con nhà đó gây rối trật tự công cộng còn phá hư đồ của cửa hàng, thằng bé đó làm vợ tôi bị thương, nó không thể chịu phạt nhưng ba mẹ phải chịu trách nhiệm thay nó, tôi hi vọng cảnh sát các anh sẽ cho gia đình tôi một câu trả lời thỏa đáng!
- Vâng!
- Gì… gì mà xúc phạm gây rối… các người vu khống! Tôi muốn tố cáo các người tội vu khống!
- Camera còn đây, những gì bà nói vẫn chưa bị xóa đâu, để xem pháp luật sẽ đứng về phía nào!
- Xin anh cứ yên tâm!
Cảnh sát đến xem đoạn phim trong camera rồi bắt đầu lập biên bản. Người phụ nữ kia thấy thế thì hối hận đến xanh ruột, lớn tiếng:
- Ỷ thế hiếp người… các người đây là ỷ thế hiếp người!
Kỷ Tuyên thở dài tiến tới nói với Cung Huyền Thương một câu, anh nghe xong chỉ gật đầu, nhìn Kiêu Kiêu:
- Kiêu Kiêu!
- Dạ!
- Hôm nay bố dạy con bài học đầu tiên nhé?
- Sao ạ?
- Hôm nay bố dạy cho con biết thế nào là ỷ thế hiếp người!
Vẻ mặt của Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn bố, anh khẽ cười môn lên đầu con trai, khiêu khích nhìn gia đình kia, nói:
- Kỷ Tuyên!
- Vâng thưa sếp!
- Thông báo xuống dưới, nhà họ Đồng này bị liệt vào danh sách đen của Cung thị, toàn bộ doanh nghiệp Cung thị bao gồm nhà hàng, khách sạn, resort, hội quán, ngân hàng, trung tâm thương mại, máy bay,… trên toàn quốc từ chối tiếp một nhà của bọn họ.
- Tôi lập tức đi làm ngay!
- Đây chẳng phải là muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết sao?
Bị liệt vào danh sách đen của Cung thị chẳng khác nào cũng bị những thế gia khác tẩy chay, bọn họ từ nay sẽ bị tách biệt với xã hội thượng lưu, khó mà hòa nhập được chứ đừng nói là trở thành một gia tộc giàu có. Cung gia giống như gia tộc đứng trên đỉnh cao chi phối hướng đi của những gia tộc khác, bị Cung gia xem như kẻ thù chẳng khác nào bị tuyên án tử.
- Tôi đang cho các người thấy thế nào là chân chính ỷ thế hiếp người!
Nói rồi lười đôi co với bọn họ, phần còn lại có cảnh sát và Quảng Bác xử lý, anh dẫn vợ và con xuống xe đi, cũng không quên để Quảng Bác đóng gói mấy thứ Kiêu Kiêu đã chọn gửi đến Cung gia.
Xuống bãi giữ xe, Kỷ Tuyên làm tài xế, gia đình ba người ngồi phía phía sau trên chiếc Rolls-Royce quen thuộc mà Lôi Hòa Nghi đã tặng chồng.