Chương 194: Cuộc hội ngộ giữa hai dòng hồi ức
Hôm sau Cung Huyền Thương không đi làm mà ở nhà với Kiêu Kiêu, chưa kể Sở Mặc Thần sẽ đến, mặc dù mục đích là gặp Lôi Hòa Nghi nhưng anh là chủ nhà cũng không thể vắng mặt, huống chi đó còn là người có ơn với Lôi Hòa Nghi.
Từ sớm người làm trong nhà đã bắt đầu dọn dẹp và chuẩn bị nguyên liệu để nấu một bữa thịnh soạn cho Sở Mặc Thần, đều là Lôi Hòa Nghi một mình cầm tay chỉ việc, bởi vì cô là người hiểu rõ nhất những sở thích của anh.
Kiêu Kiêu thấy mẹ bận rộn cũng không làm phiền mà ngoan ngoãn chơi với Natch và Bánh Bao hoặc đến chỗ ông cố chơi, Cung Huyền Thương sau khi họp trực tuyến với cấp dưới xong thì ra chơi với con trai.
Gần trưa xe của Sở Mặc Thần cũng đến, người làm dẫn đường đưa anh ra đình nghỉ mát trong hồ sen, Lôi Hòa Nghi đang đợi sẵn.
Cô vừa thử độ ấm của trà và rót ra ly thì có tiếng bước chân vọng đến.
Sở Mặc Thần quay đầu cảm ơn sau đó đi vào đình nghỉ mát, người làm lui xuống nhường lại không gian chung cho hai người. Trong vài bước chân, Sở Mặc Thần đã đứng đối diện Lôi Hòa Nghi, chỉ một ánh mắt cô cũng đã nhận ra người trước mắt là Lăng Mặc Thần, mấy năm lại như một đời, Lôi Hòa Nghi siết chặt cạnh bàn, cúi đầu lau nước mắt.
- Lâu rồi không gặp, Nguyệt nhi!
Cô hít sâu, cố gắng mỉm cười, nhìn Sở Mặc Thần dang hai tay, anh bước đến khẽ ôm lấy Lôi Hòa Nghi, vỗ lưng cô. Vài giây sau hai người liền buông nhau ra, Sở Mặc Thần khẽ lau nước mắt cho cô:
- Đã làm mẹ rồi sao còn mít ướt như vậy?
- Em xin lỗi, anh mau ngồi đi!
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lôi Hòa Nghi đưa cho anh một ly trà và đẩy đĩa điểm tâm về phía anh.
- Trà Long Tĩnh thượng hạng cùng với bánh phù dung, hi vọng anh sẽ thích!
- Sở thích của anh chưa từng thay đổi!
Sở Mặc Thần thổi mấy hơi cho bớt nóng nhấp một ngụm nhỏ. Lôi Hòa Nghi nghe anh nói khẽ thở dài, cô không rõ sở thích của Sở Mặc Thần nhưng nếu là Lăng Mặc Thần thì không ai rõ hơn cô. Cũng không biết tại sao hôm nay cô chuẩn bị mọi thứ theo sở thích của Lăng Mặc Thần, cô cũng không ngờ đến anh sẽ nhớ lại những chuyện cũ lúc trước. Cuộc gặp gỡ này Lôi Hòa Nghi vốn nghĩ rằng chỉ là cô đơn phương muốn nhìn thấy Sở Mặc Thần và cảm ơn anh vì anh chính là kiếp sau của Lăng Mặc Thần, nhưng không ngờ anh cũng giống như cô, vừa là Lăng Mặc Thần vừa là Sở Mặc Thần.
Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại cuối cùng cũng đợi được ngày tương phùng…
Lôi Hòa Nghi đè nén kích động trong lòng, cẩn thận lên tiếng:
- Anh… rốt cuộc sao lại nhớ ra mọi chuyện?
- Nửa năm sau khi em mất tích, anh đã có một giấc mộng… anh nhìn thấy em phải lựa chọn giữa việc ở lại hay rời đi…
Mặc dù anh chỉ nói một nửa nhưng Lôi Hòa Nghi lại hiểu hết tất cả. Hóa ra lúc cô đứng giữa hai lựa chọn không biết phải làm thế nào anh cũng đã quan sát cô, nhớ ra mọi chuyện.
- Có phải anh thất vọng lắm không? Vì em vẫn lựa chọn cuộc sống hiện tại?
Sở Mặc Thần cắn một miếng điểm tâm, chậm rãi thưởng thức, gương mặt hiện lên chút thỏa mãn hoài niệm như thể đã rất lâu rồi mới nếm lại được hương vị mình thương nhớ bấy lâu.
- Anh làm tất cả không phải để em đi vào ngõ cụt, sao lại thất vọng? Ngược lại anh cảm thấy may mắn vì lần này em lựa chọn vì bản thân mình chứ không phải lại vì anh mà chết lần nữa.
Cho dù là nói về chuyện cũ, Sở Mặc Thần vẫn giữ gương mặt tươi cười điềm tĩnh chỉ để Lôi Hòa Nghi không phải vướng mắc áy náy.
- Vốn dĩ là em nợ anh… nếu… không có Kiêu Kiêu, có lẽ em sẽ lựa chọn quay lại, dù có chết cũng là trả mạng cho anh. Nhưng mà…
- Không có nhưng… một khắc kia nếu em không vì thằng bé mà ở lại, anh vẫn sẽ tìm cách để em ở lại. Huống chi em chết rồi anh cũng đâu thể sống lại…
- Nếu anh cũng đã nhớ lại… em hi vọng từ nay về sau anh phải sống vì mình, đừng vì ai mà hi sinh như vậy nữa… Nếu có thể em sẽ giúp đỡ anh tất cả mọi thứ anh muốn, dù sao mạng này của em là anh cho, vì vậy nếu cần em giúp anh đừng ngần ngại lên tiếng.
- Anh cam tâm tình nguyện vì em mà. Ngày đó mất đi em anh như mất đi mọi thứ, nếu có sống cũng là sống không bằng chết, nếu được chọn lại anh vẫn sẽ chọn như vậy, em nhìn chúng ta bây giờ đi, cái gì cũng có còn được gặp lại nhau, không phải quá tốt sao?
- Em sẽ không để anh hành động ngu ngốc như vậy nữa đâu!
- Mọi thứ như bây giờ là tốt nhất, em có hạnh phúc của em, anh cũng có hạnh phúc của anh… đều là ý trời, mỗi một lựa chọn trong quá khứ đều sẽ trở thành mảnh ghép cho tương lai. Bây giờ anh cảm thấy rất tốt.
- Anh tìm được hạnh phúc của mình rồi sao?
- Cung Huyền Thương không nói với em sao? Anh kết hôn rồi, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ nhưng trên thực tế anh là người đã có vợ rồi!
Gương mặt Lôi Hòa Nghi không giấu nổi vui mừng, chân thành chúc phúc cho anh:
- Vậy thì tốt quá, anh nhất định phải hạnh phúc. Đợi khi anh tổ chức hôn lễ, em nhất định sẽ gửi quà mừng cưới thật lớn.
- Nhất định! Em cũng phải hạnh phúc, chúng ta có được cuộc sống như hôm nay không dễ dàng, phải trân trọng!
- Vâng! Đúng rồi… vợ của anh là người như thế nào vậy ạ?
Lôi Hòa Nghi hỏi câu này quả thật có ý thăm dò, anh đã nhớ ra mọi chuyện mấy năm trước, kết hôn cũng không thể vào thời điểm đó được. Cô chỉ sợ… anh lại kiếm cô gái nào có nét tương tự giống cô, như vậy không công bằng cho cô gái đó, anh cũng sẽ không thể hạnh phúc.
- Cô ấy… em cũng biết… Em đừng lo, mặc dù em là bạch nguyệt quang của anh… nhưng anh cũng không hồ đồ đếm mức tìm một thế thân giống em, làm như vậy là không tôn trọng em cũng như không tôn trọng cô ấy. Vợ của anh tính cách khác em, hai người bọn anh cũng là lâu ngày sinh tình…
Trong lòng mỗi người đều có một bạch nguyệt quang, Nguyệt Nghi là bạch nguyệt quang của Lăng Mặc Thần, tương tự Lăng Mặc Thần cũng là bạch nguyệt quan của Nguyệt Nghi, ý nghĩa của bạch nguyệt quan là gì - yêu mà không có được, số mệnh đã định sẵn Lăng Mặc Thần và Nguyệt Nghi không thể bên nhau, Sở Mặc Thần và Lôi Hòa Nghi lại càng không thể.
Lôi Hòa Nghi khẽ thở phào trong lòng:
- Vậy là do em nghĩ nhiều rồi!
- Anh nhìn em lớn lên, chỉ một ánh mắt cũng biết em đang nghĩ gì. Cứ yên tâm, cuộc hôn nhân của anh không êm đềm đẹp đẽ như em và Cung Huyền Thương, anh và cô ấy đã trải qua không ít sóng gió trầy trật, được như hôm nay phải gọi là… khổ tận cam lai.
- Anh tốt như vậy… nhất định sẽ hạnh phúc thôi, chúng ta đều sẽ hạnh phúc…
- Anh và em hữu duyên vô phận… Nếu như mấy năm trước anh nhớ ra em… chúng ra có thể tiếp tục duyên phận tiền kiếp… nhưng mà vốn dĩ chúng ta không phải chân ái của nhau… cho nên mọi việc xảy ra đều có lý do của nó.
- Vậy… anh có cam tâm không, người anh hi sinh tất cả để bảo vệ lại không thuộc về anh?
- Anh từng oán cũng từng hận nhưng có thể làm gì đây… bởi vì anh định sẵn không phải người mang lại hạnh phúc cho em, cho nên anh sẽ từ bỏ… Em cũng đừng biến chuyện này thành nỗi vướng mắc của mình, em ở thế bị động, người lựa chọn là anh, em không thể làm gì khác nên đừng tự trách mình…
- …
- Còn nhớ… ngày em mất như thế nào không?
- Hôm đó… là ngày đại hôn của chúng ta!
- Phải, hỷ sự biến thành tang sự, khép lại câu chuyện của chúng ta. Vậy nên anh hi vọng em sẽ bắt đầu câu chuyện của riêng mình, Nguyệt nhi… à không… bây giờ em là Nghi Nghi, Cung Huyền Thương đã đợi em 4 năm rồi…
- Vâng, em hiểu mà!
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu đều là những chuyện cũ ngày xưa.
Trong phòng khách, Cung Huyền Thương đang ngồi chơi với Kiêu Kiêu, bé con ngồi trong lòng anh chơi xếp hình, đây là bộ xếp hình một nghìn mảnh cửa hàng đồ chơi gửi đến. Kiêu Kiêu yên lặng xếp từng mảnh vào khung khi nào vấp phải mảnh khó Cung Huyền Thương sẽ giúp đỡ nhưng con trai anh thật sự rất thông minh và nhạy bén, tốc độ phân tích nhanh hơn rất nhiều những đứa trẻ cùng lứa, khả năng tư duy cũng vô cùng siêu việt, chỉ cầm một mảnh lên nhìn ba giây cũng có thể phán đoán chính xác vị trí, nếu ông nội Cung nhìn thấy nhất định sẽ có cảm giác bản thân quay về quá khứ bởi vì Kiêu Kiêu chẳng khác gì bố cậu bé ngày đó cả. Cung Huyền Thương cực kỳ tự hào, chỉ mấy chục phút trôi qua nhóc con đã xếp được một phần tư bức tranh rồi. Anh cũng chỉ muốn dùng trò này để rèn luyện khả năng phân tích và sự điềm tĩnh cho con trai nhưng dường như trò này chỉ đang làm tôn lên sự thông minh của cục cưng nhà anh mà thôi, ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn Kiêu Kiêu muốn bao nhiêu tự hào là có bấy nhiêu tự hào.
Phía xa Y Na đứng trong góc nhìn cảnh tượng hai bố con hòa thuận ấm áp không khỏi ghen tỵ. Trước đây Cung Huyền Thương đều mọc rễ ở Cung thị để mở rộng thế lực, thời gian ở nhà cực ít cho nên mọi người đều biết anh là một người đàn ông cuồng công việc, sau khi mẹ con Lôi Hòa Nghi trở về Y Na cũng nghĩ rằng Cung Huyền Thương vẫn sẽ một lòng vì công việc như xưa sau đó tình cảm vợ chồng sẽ rạn nứt. Nhưng mọi chuyện quá khác xa suy nghĩ của cô ta, Cung Huyền Thương không đến Cung thị nữa mà dành hầu hết thời gian bên cạnh vợ và con trai, từ một người cuồng công việc trở thành một người đưa sự nghiệp xuống vị trí cuối cùng, trong mắt chỉ có vợ con, gương mặt lúc nào cũng dịu dàng yêu thương khiến Y Na cành nhìn càng đố kỵ với Lôi Hòa Nghi. Cô ta thầm nghĩ sở dĩ hai vợ chồng hòa thuận như vậy là vì Kiêu Kiêu, mẫu bằng tử quý, đổi lại là một đứa con gái chắc gì đã được Cung Huyền Thương yêu thương như vậy.
Y Na vốn sinh ra ở vùng quê lạc hậu, tư tưởng cổ hủ không còn xa lạ, nếu không phải cô ta lớn lên có chút thanh tú dễ nhìn chỉ sợ cả đời cũng không học được đến hết cấp ba để thi đại học mà chỉ có thể bó buộc cả thanh xuân ở làng nhỏ đó, làm hết công việc lớn nhỏ trong nhà như những cô gái khác. Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã sớm ăm sâu vào tiềm thức, khó lòng thay đổi, dần dần biến thành một bóng ma tâm lý khiến cô ta chỉ cần nhìn thấy cô gái nào có cuộc sống hoàn mỹ hạnh phúc đều sẽ không cam lòng.
Khi lên được thành phố hoa lệ này Y Na mới cảm thấy đâu mới là cuộc sống thật sự cô ta nên có, khiến cô ta vĩnh viễn không muốn trở về mơi nghèo đói kia nữa. Nhưng muốn trụ lại thành phố lớn sống an nhàn sung sướng mà không phải làm việc cực nhọc nào có dễ dàng, bắt buộc phải bám lên cành cao thôi. Nghĩ lại những chuyện mình nhìn thấy, Y Na
khẽ cười, từ phía sau đi về phía Cung Huyền Thương, ấp úng lên tiếng:
- Ông chủ, tôi… có chuyện này không biết nên nói không… phu nhân… và khách của cô ấy dường như mối quan hệ của họ không tầm thường mà rất thân thiết. Hai người họ vừa gặp… đã ôm nhau thân mật, tôi nghĩ ông chủ nên điều tra rõ chuyện này…
Vừa dứt lời hai bố con Cung Huyền Thương quay đầu nhìn Y Na, bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như vậy cô ta không khỏi giật mình. Gương mặt nhỏ của Kiêu Kiêu rất không vui còn Cung Huyền Thương thì cực kỳ đáng sợ. Anh khẽ xoay đầu Kiêu Kiêu lại, dịu dàng lên tiếng:
- Con cứ chơi tiếp đi, để bố!
- … Vâng!
Cung Huyền Thương khẽ xoa đầu con trai, ánh mắt dịu dàng nhìn tốc độ bé con xếp hình chậm lại như bị phân tâm, một bên nhìn con một bên cất giọng lạnh lùng với Y Na:
- Cô đi tìm quản gia kết toán tiền lương đi, nhà họ Cung không chứa nổi cô!
- Cái gì… khoan đã ông chủ… tại sao… lại đuổi tôi chứ… tôi làm gì sai…
Y Na hoàn toàn không ngờ kết quả nhận được lại thành ra như thế này. Trong suy nghĩ của cô ta đáng lẽ mình nói ra chuyện xấu của Lôi Hòa Nghi sẽ được Cung Huyền Thương khen thưởng mới đúng, chẳng phải hào môn đều để ý danh tiếng sao…
Cung Huyền Thương cũng không để cô ta nghĩ nhiều:
- Cô muốn báo chuyện cho tôi, tôi đã cho phép cô nói chưa? Cô nói xấu mẹ của một đứa trẻ ngay trước mặt thằng bé điều này nói lên nhân phẩm cô có vấn đề, tôi không dám để một người như cô chung một chỗ với con trai tôi. Chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi, ngay ngày hôm nay lập tức rời khỏi nhà họ Cung, nếu tôi nghe thấy tin đồn không hay về vợ tôi một lần nữa, cô cứ chờ giấy triệu tập của Tòa án đi.
- Ông chủ, tôi sai rồi… tôi thành thật xin lỗi, đừng đuổi tôi đi, làm ơn…
- Tôi sẽ không nói lại lần 2, lập tức rời khỏi đây…
Y Na biết tính tình Cung Huyền Thương không tốt nên không dám mạo hiểm chọc giận anh, ngậm ngùi đi đến nhà dành cho người làm bắt đầu thu dọn.
Cung Huyền Thương nhìn Kiêu Kiêu, lên tiếng:
- Kiêu Kiêu, con đang nghĩ gì vậy?
- Bố, chị kia nói xấu mẹ, chị ấy là người xấu!
- Phải, cô ta không tốt, sau này người khác nói xấu mẹ con thế nào, con cũng không được tin, biết chưa?
- Dạ, con tin mẹ mà, cha nuôi nói rồi, con phải tin tưởng mẹ!
- Ngoan lắm!
- Mà bố ơi, mẹ gặp ai vậy ạ?
- Đó là bạn tốt của mẹ, lâu rồi mẹ không gặp chú ấy, hôm nay mới gặp lại nên mẹ mới ôm chú một cái thôi…
- Vâng, bạn của mẹ thì cũng là người tốt…
- Lát nữa con sẽ gặp được chú thôi!
- Dạ!
Đến giờ cơm, Cung Huyền Thương bảo người làm ra gọi Lôi Hòa Nghi và Sở Mặc Thần vào. Mấy phút sau, hai người song song bước vào, Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần nhìn nhau gật đầu chào hỏi, sau đó ánh mắt ánh ấy dừng lại trên người Kiêu Kiêu được Cung Huyền Thương ôm trên tay, gương mặt thoáng chút dịu dàng, bước tới:
- Chào con, Kiêu Kiêu, chú là Sở Mặc Thần, bạn của mẹ con!
- Chào chú Sở, con là Cung Ngật Kiêu - con trai của bố mẹ!
- Chú biết, nhìn con… ánh mắt con rất giống mẹ của con khi còn nhỏ!
Ánh mắt Cung Huyền Thương lóe lên, nhìn Lôi Hòa Nghi sau lưng Sở Mặc Thần, cô trao cho anh ánh mắt yên tâm mới có thể bình ổn lại tâm tình của anh. Còn Kiêu Kiêu nghe Sở Mặc Thần nói thì hai mắt sáng rực:
- Thật sao ạ, mọi người đều khen con giống bố, chỉ có chú nói con giống mẹ thôi, chú biết mẹ con lúc nhỏ sao ạ?
- Đúng vậy, mặt của con giống bố nhưng ánh mắt của con thì y hệt mẹ con, đáng yêu lắm…
- Vâng, con cảm ơn chú Sở…
- Lần đầu gặp mặt nên chú Sở có món quà nhỏ tặng con… đợi chú một lát nhé!
- Dạ!
Sở Mặc Thần ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, vệ sĩ gật đầu rồi rời mấy phút sau quay lại với một chiếc hộp đen trên tay. Sở Mặc Thần cầm lấy đi về phía Kiêu Kiêu, Cung Huyền Thương cũng thả con trai xuống đất, Sở Mặc Thần khụy chân xuống đối diện với bé con:
- Đây là quà chú tặng con!
Kiêu Kiêu nhìn bố mẹ, hai người gật đầu cậu bé mới ôm lấy hộp quà bằng hai tay, cười tươi:
- Con cảm ơn chú Sở!
- Không có gì, chú mong là con sẽ thích!
- Vâng!
- Con mau mở ra xem xem!
- Được ạ!
Kiêu Kiêu ôm hộp đặt lên bàn, cẩn thận mở nắp hộp ra. Bên trong là một khẩu súng bạc, thiết kế tỉ mỉ cứng cáp tràn đầy uy lực, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng cảm nhận được uy áp vô cùng lớn. Kiêu Kiêu lớn lên bên cạnh Yến Thành Huân nên cũng biết rõ thứ trong hộp là gì, nhìn bố cầu cứu, Cung Huyền Thương khụy xuống cạnh con trai:
- Thứ này về sau khi con đã biết sử dụng mới có thể dùng, hơn nữa phải dùng nó để bảo vệ người thân của con, nhớ không?
- Vâng thưa bố!
- Giỏi lắm!
Cung Huyền Thương đậy nắp hộp lại, gọi quản gia mang lên phòng cất giữ. Sau đó người làm đi gọi Cung lão gia ra dùng bữa.
Ăn trưa rồi dùng tráng miệng xong thì Sở Mặc Thần chào mọi người rồi về khách sạn. Kiêu Kiêu đi bên cạnh Cung lão gia, hai vợ chồng Cung Huyền Thương bước theo sau cùng nhau đi dạo cho tiêu cơm.
Cung Huyền Thương ôm eo Lôi Hòa Nghi, nhìn ông nội và con trai phía trước, gương mặt nhu hòa. Sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi cân nhắc một lúc rồi nói lại chuyện của Y Na, cô nghe xong cũng không lấy làm lạ.
- Lúc vừa về nhà em có thấy cô ta xuất hiện trong phòng thay đồ của em, mặc dù diễn rất tốt nhưng tâm cơ trong mắt thì khó mà che giấu, chỉ là có quá nhiều chuyện phải xử lý nên em không để tâm đến cô ta. Không ngờ còn dám nói bậy trước mặt Kiêu Kiêu, người như vậy quả thật không thể giữ lại trong nhà, sẽ ảnh hưởng đến Kiêu Kiêu.
- Là anh mấy năm qua không để ý đến nhà cửa!
- Không sao, bây giờ em đã về rồi mà! Nhưng mà anh à, anh không để ý thật sao?
- Sở Mặc Thần đã kết hôn rồi mà anh và em cũng đã có Kiêu Kiêu, nếu anh để ý chẳng phải là không tin tưởng em sao? Huống chi mối quan hệ giữa em và Sở Mặc Thần sâu đậm một lời khó nói hết, anh dù có không hiểu chuyện cũng sẽ không dễ dàng tức giận trong khi anh thừa biết giữa em và anh ta có mối liên hệ sâu xa như vậy, anh không có lý do gì để nổi giận. Ngược lại anh rất biết ơn…
Gương mặt Lôi Hòa Nghi tràn đầy hạnh phúc, cầm lấy tay Cung Huyền Thương xoay lại đối diện với anh:
- Thương à, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé!
Từ sớm người làm trong nhà đã bắt đầu dọn dẹp và chuẩn bị nguyên liệu để nấu một bữa thịnh soạn cho Sở Mặc Thần, đều là Lôi Hòa Nghi một mình cầm tay chỉ việc, bởi vì cô là người hiểu rõ nhất những sở thích của anh.
Kiêu Kiêu thấy mẹ bận rộn cũng không làm phiền mà ngoan ngoãn chơi với Natch và Bánh Bao hoặc đến chỗ ông cố chơi, Cung Huyền Thương sau khi họp trực tuyến với cấp dưới xong thì ra chơi với con trai.
Gần trưa xe của Sở Mặc Thần cũng đến, người làm dẫn đường đưa anh ra đình nghỉ mát trong hồ sen, Lôi Hòa Nghi đang đợi sẵn.
Cô vừa thử độ ấm của trà và rót ra ly thì có tiếng bước chân vọng đến.
Sở Mặc Thần quay đầu cảm ơn sau đó đi vào đình nghỉ mát, người làm lui xuống nhường lại không gian chung cho hai người. Trong vài bước chân, Sở Mặc Thần đã đứng đối diện Lôi Hòa Nghi, chỉ một ánh mắt cô cũng đã nhận ra người trước mắt là Lăng Mặc Thần, mấy năm lại như một đời, Lôi Hòa Nghi siết chặt cạnh bàn, cúi đầu lau nước mắt.
- Lâu rồi không gặp, Nguyệt nhi!
Cô hít sâu, cố gắng mỉm cười, nhìn Sở Mặc Thần dang hai tay, anh bước đến khẽ ôm lấy Lôi Hòa Nghi, vỗ lưng cô. Vài giây sau hai người liền buông nhau ra, Sở Mặc Thần khẽ lau nước mắt cho cô:
- Đã làm mẹ rồi sao còn mít ướt như vậy?
- Em xin lỗi, anh mau ngồi đi!
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lôi Hòa Nghi đưa cho anh một ly trà và đẩy đĩa điểm tâm về phía anh.
- Trà Long Tĩnh thượng hạng cùng với bánh phù dung, hi vọng anh sẽ thích!
- Sở thích của anh chưa từng thay đổi!
Sở Mặc Thần thổi mấy hơi cho bớt nóng nhấp một ngụm nhỏ. Lôi Hòa Nghi nghe anh nói khẽ thở dài, cô không rõ sở thích của Sở Mặc Thần nhưng nếu là Lăng Mặc Thần thì không ai rõ hơn cô. Cũng không biết tại sao hôm nay cô chuẩn bị mọi thứ theo sở thích của Lăng Mặc Thần, cô cũng không ngờ đến anh sẽ nhớ lại những chuyện cũ lúc trước. Cuộc gặp gỡ này Lôi Hòa Nghi vốn nghĩ rằng chỉ là cô đơn phương muốn nhìn thấy Sở Mặc Thần và cảm ơn anh vì anh chính là kiếp sau của Lăng Mặc Thần, nhưng không ngờ anh cũng giống như cô, vừa là Lăng Mặc Thần vừa là Sở Mặc Thần.
Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại cuối cùng cũng đợi được ngày tương phùng…
Lôi Hòa Nghi đè nén kích động trong lòng, cẩn thận lên tiếng:
- Anh… rốt cuộc sao lại nhớ ra mọi chuyện?
- Nửa năm sau khi em mất tích, anh đã có một giấc mộng… anh nhìn thấy em phải lựa chọn giữa việc ở lại hay rời đi…
Mặc dù anh chỉ nói một nửa nhưng Lôi Hòa Nghi lại hiểu hết tất cả. Hóa ra lúc cô đứng giữa hai lựa chọn không biết phải làm thế nào anh cũng đã quan sát cô, nhớ ra mọi chuyện.
- Có phải anh thất vọng lắm không? Vì em vẫn lựa chọn cuộc sống hiện tại?
Sở Mặc Thần cắn một miếng điểm tâm, chậm rãi thưởng thức, gương mặt hiện lên chút thỏa mãn hoài niệm như thể đã rất lâu rồi mới nếm lại được hương vị mình thương nhớ bấy lâu.
- Anh làm tất cả không phải để em đi vào ngõ cụt, sao lại thất vọng? Ngược lại anh cảm thấy may mắn vì lần này em lựa chọn vì bản thân mình chứ không phải lại vì anh mà chết lần nữa.
Cho dù là nói về chuyện cũ, Sở Mặc Thần vẫn giữ gương mặt tươi cười điềm tĩnh chỉ để Lôi Hòa Nghi không phải vướng mắc áy náy.
- Vốn dĩ là em nợ anh… nếu… không có Kiêu Kiêu, có lẽ em sẽ lựa chọn quay lại, dù có chết cũng là trả mạng cho anh. Nhưng mà…
- Không có nhưng… một khắc kia nếu em không vì thằng bé mà ở lại, anh vẫn sẽ tìm cách để em ở lại. Huống chi em chết rồi anh cũng đâu thể sống lại…
- Nếu anh cũng đã nhớ lại… em hi vọng từ nay về sau anh phải sống vì mình, đừng vì ai mà hi sinh như vậy nữa… Nếu có thể em sẽ giúp đỡ anh tất cả mọi thứ anh muốn, dù sao mạng này của em là anh cho, vì vậy nếu cần em giúp anh đừng ngần ngại lên tiếng.
- Anh cam tâm tình nguyện vì em mà. Ngày đó mất đi em anh như mất đi mọi thứ, nếu có sống cũng là sống không bằng chết, nếu được chọn lại anh vẫn sẽ chọn như vậy, em nhìn chúng ta bây giờ đi, cái gì cũng có còn được gặp lại nhau, không phải quá tốt sao?
- Em sẽ không để anh hành động ngu ngốc như vậy nữa đâu!
- Mọi thứ như bây giờ là tốt nhất, em có hạnh phúc của em, anh cũng có hạnh phúc của anh… đều là ý trời, mỗi một lựa chọn trong quá khứ đều sẽ trở thành mảnh ghép cho tương lai. Bây giờ anh cảm thấy rất tốt.
- Anh tìm được hạnh phúc của mình rồi sao?
- Cung Huyền Thương không nói với em sao? Anh kết hôn rồi, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ nhưng trên thực tế anh là người đã có vợ rồi!
Gương mặt Lôi Hòa Nghi không giấu nổi vui mừng, chân thành chúc phúc cho anh:
- Vậy thì tốt quá, anh nhất định phải hạnh phúc. Đợi khi anh tổ chức hôn lễ, em nhất định sẽ gửi quà mừng cưới thật lớn.
- Nhất định! Em cũng phải hạnh phúc, chúng ta có được cuộc sống như hôm nay không dễ dàng, phải trân trọng!
- Vâng! Đúng rồi… vợ của anh là người như thế nào vậy ạ?
Lôi Hòa Nghi hỏi câu này quả thật có ý thăm dò, anh đã nhớ ra mọi chuyện mấy năm trước, kết hôn cũng không thể vào thời điểm đó được. Cô chỉ sợ… anh lại kiếm cô gái nào có nét tương tự giống cô, như vậy không công bằng cho cô gái đó, anh cũng sẽ không thể hạnh phúc.
- Cô ấy… em cũng biết… Em đừng lo, mặc dù em là bạch nguyệt quang của anh… nhưng anh cũng không hồ đồ đếm mức tìm một thế thân giống em, làm như vậy là không tôn trọng em cũng như không tôn trọng cô ấy. Vợ của anh tính cách khác em, hai người bọn anh cũng là lâu ngày sinh tình…
Trong lòng mỗi người đều có một bạch nguyệt quang, Nguyệt Nghi là bạch nguyệt quang của Lăng Mặc Thần, tương tự Lăng Mặc Thần cũng là bạch nguyệt quan của Nguyệt Nghi, ý nghĩa của bạch nguyệt quan là gì - yêu mà không có được, số mệnh đã định sẵn Lăng Mặc Thần và Nguyệt Nghi không thể bên nhau, Sở Mặc Thần và Lôi Hòa Nghi lại càng không thể.
Lôi Hòa Nghi khẽ thở phào trong lòng:
- Vậy là do em nghĩ nhiều rồi!
- Anh nhìn em lớn lên, chỉ một ánh mắt cũng biết em đang nghĩ gì. Cứ yên tâm, cuộc hôn nhân của anh không êm đềm đẹp đẽ như em và Cung Huyền Thương, anh và cô ấy đã trải qua không ít sóng gió trầy trật, được như hôm nay phải gọi là… khổ tận cam lai.
- Anh tốt như vậy… nhất định sẽ hạnh phúc thôi, chúng ta đều sẽ hạnh phúc…
- Anh và em hữu duyên vô phận… Nếu như mấy năm trước anh nhớ ra em… chúng ra có thể tiếp tục duyên phận tiền kiếp… nhưng mà vốn dĩ chúng ta không phải chân ái của nhau… cho nên mọi việc xảy ra đều có lý do của nó.
- Vậy… anh có cam tâm không, người anh hi sinh tất cả để bảo vệ lại không thuộc về anh?
- Anh từng oán cũng từng hận nhưng có thể làm gì đây… bởi vì anh định sẵn không phải người mang lại hạnh phúc cho em, cho nên anh sẽ từ bỏ… Em cũng đừng biến chuyện này thành nỗi vướng mắc của mình, em ở thế bị động, người lựa chọn là anh, em không thể làm gì khác nên đừng tự trách mình…
- …
- Còn nhớ… ngày em mất như thế nào không?
- Hôm đó… là ngày đại hôn của chúng ta!
- Phải, hỷ sự biến thành tang sự, khép lại câu chuyện của chúng ta. Vậy nên anh hi vọng em sẽ bắt đầu câu chuyện của riêng mình, Nguyệt nhi… à không… bây giờ em là Nghi Nghi, Cung Huyền Thương đã đợi em 4 năm rồi…
- Vâng, em hiểu mà!
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu đều là những chuyện cũ ngày xưa.
Trong phòng khách, Cung Huyền Thương đang ngồi chơi với Kiêu Kiêu, bé con ngồi trong lòng anh chơi xếp hình, đây là bộ xếp hình một nghìn mảnh cửa hàng đồ chơi gửi đến. Kiêu Kiêu yên lặng xếp từng mảnh vào khung khi nào vấp phải mảnh khó Cung Huyền Thương sẽ giúp đỡ nhưng con trai anh thật sự rất thông minh và nhạy bén, tốc độ phân tích nhanh hơn rất nhiều những đứa trẻ cùng lứa, khả năng tư duy cũng vô cùng siêu việt, chỉ cầm một mảnh lên nhìn ba giây cũng có thể phán đoán chính xác vị trí, nếu ông nội Cung nhìn thấy nhất định sẽ có cảm giác bản thân quay về quá khứ bởi vì Kiêu Kiêu chẳng khác gì bố cậu bé ngày đó cả. Cung Huyền Thương cực kỳ tự hào, chỉ mấy chục phút trôi qua nhóc con đã xếp được một phần tư bức tranh rồi. Anh cũng chỉ muốn dùng trò này để rèn luyện khả năng phân tích và sự điềm tĩnh cho con trai nhưng dường như trò này chỉ đang làm tôn lên sự thông minh của cục cưng nhà anh mà thôi, ánh mắt Cung Huyền Thương nhìn Kiêu Kiêu muốn bao nhiêu tự hào là có bấy nhiêu tự hào.
Phía xa Y Na đứng trong góc nhìn cảnh tượng hai bố con hòa thuận ấm áp không khỏi ghen tỵ. Trước đây Cung Huyền Thương đều mọc rễ ở Cung thị để mở rộng thế lực, thời gian ở nhà cực ít cho nên mọi người đều biết anh là một người đàn ông cuồng công việc, sau khi mẹ con Lôi Hòa Nghi trở về Y Na cũng nghĩ rằng Cung Huyền Thương vẫn sẽ một lòng vì công việc như xưa sau đó tình cảm vợ chồng sẽ rạn nứt. Nhưng mọi chuyện quá khác xa suy nghĩ của cô ta, Cung Huyền Thương không đến Cung thị nữa mà dành hầu hết thời gian bên cạnh vợ và con trai, từ một người cuồng công việc trở thành một người đưa sự nghiệp xuống vị trí cuối cùng, trong mắt chỉ có vợ con, gương mặt lúc nào cũng dịu dàng yêu thương khiến Y Na cành nhìn càng đố kỵ với Lôi Hòa Nghi. Cô ta thầm nghĩ sở dĩ hai vợ chồng hòa thuận như vậy là vì Kiêu Kiêu, mẫu bằng tử quý, đổi lại là một đứa con gái chắc gì đã được Cung Huyền Thương yêu thương như vậy.
Y Na vốn sinh ra ở vùng quê lạc hậu, tư tưởng cổ hủ không còn xa lạ, nếu không phải cô ta lớn lên có chút thanh tú dễ nhìn chỉ sợ cả đời cũng không học được đến hết cấp ba để thi đại học mà chỉ có thể bó buộc cả thanh xuân ở làng nhỏ đó, làm hết công việc lớn nhỏ trong nhà như những cô gái khác. Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã sớm ăm sâu vào tiềm thức, khó lòng thay đổi, dần dần biến thành một bóng ma tâm lý khiến cô ta chỉ cần nhìn thấy cô gái nào có cuộc sống hoàn mỹ hạnh phúc đều sẽ không cam lòng.
Khi lên được thành phố hoa lệ này Y Na mới cảm thấy đâu mới là cuộc sống thật sự cô ta nên có, khiến cô ta vĩnh viễn không muốn trở về mơi nghèo đói kia nữa. Nhưng muốn trụ lại thành phố lớn sống an nhàn sung sướng mà không phải làm việc cực nhọc nào có dễ dàng, bắt buộc phải bám lên cành cao thôi. Nghĩ lại những chuyện mình nhìn thấy, Y Na
khẽ cười, từ phía sau đi về phía Cung Huyền Thương, ấp úng lên tiếng:
- Ông chủ, tôi… có chuyện này không biết nên nói không… phu nhân… và khách của cô ấy dường như mối quan hệ của họ không tầm thường mà rất thân thiết. Hai người họ vừa gặp… đã ôm nhau thân mật, tôi nghĩ ông chủ nên điều tra rõ chuyện này…
Vừa dứt lời hai bố con Cung Huyền Thương quay đầu nhìn Y Na, bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như vậy cô ta không khỏi giật mình. Gương mặt nhỏ của Kiêu Kiêu rất không vui còn Cung Huyền Thương thì cực kỳ đáng sợ. Anh khẽ xoay đầu Kiêu Kiêu lại, dịu dàng lên tiếng:
- Con cứ chơi tiếp đi, để bố!
- … Vâng!
Cung Huyền Thương khẽ xoa đầu con trai, ánh mắt dịu dàng nhìn tốc độ bé con xếp hình chậm lại như bị phân tâm, một bên nhìn con một bên cất giọng lạnh lùng với Y Na:
- Cô đi tìm quản gia kết toán tiền lương đi, nhà họ Cung không chứa nổi cô!
- Cái gì… khoan đã ông chủ… tại sao… lại đuổi tôi chứ… tôi làm gì sai…
Y Na hoàn toàn không ngờ kết quả nhận được lại thành ra như thế này. Trong suy nghĩ của cô ta đáng lẽ mình nói ra chuyện xấu của Lôi Hòa Nghi sẽ được Cung Huyền Thương khen thưởng mới đúng, chẳng phải hào môn đều để ý danh tiếng sao…
Cung Huyền Thương cũng không để cô ta nghĩ nhiều:
- Cô muốn báo chuyện cho tôi, tôi đã cho phép cô nói chưa? Cô nói xấu mẹ của một đứa trẻ ngay trước mặt thằng bé điều này nói lên nhân phẩm cô có vấn đề, tôi không dám để một người như cô chung một chỗ với con trai tôi. Chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi, ngay ngày hôm nay lập tức rời khỏi nhà họ Cung, nếu tôi nghe thấy tin đồn không hay về vợ tôi một lần nữa, cô cứ chờ giấy triệu tập của Tòa án đi.
- Ông chủ, tôi sai rồi… tôi thành thật xin lỗi, đừng đuổi tôi đi, làm ơn…
- Tôi sẽ không nói lại lần 2, lập tức rời khỏi đây…
Y Na biết tính tình Cung Huyền Thương không tốt nên không dám mạo hiểm chọc giận anh, ngậm ngùi đi đến nhà dành cho người làm bắt đầu thu dọn.
Cung Huyền Thương nhìn Kiêu Kiêu, lên tiếng:
- Kiêu Kiêu, con đang nghĩ gì vậy?
- Bố, chị kia nói xấu mẹ, chị ấy là người xấu!
- Phải, cô ta không tốt, sau này người khác nói xấu mẹ con thế nào, con cũng không được tin, biết chưa?
- Dạ, con tin mẹ mà, cha nuôi nói rồi, con phải tin tưởng mẹ!
- Ngoan lắm!
- Mà bố ơi, mẹ gặp ai vậy ạ?
- Đó là bạn tốt của mẹ, lâu rồi mẹ không gặp chú ấy, hôm nay mới gặp lại nên mẹ mới ôm chú một cái thôi…
- Vâng, bạn của mẹ thì cũng là người tốt…
- Lát nữa con sẽ gặp được chú thôi!
- Dạ!
Đến giờ cơm, Cung Huyền Thương bảo người làm ra gọi Lôi Hòa Nghi và Sở Mặc Thần vào. Mấy phút sau, hai người song song bước vào, Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần nhìn nhau gật đầu chào hỏi, sau đó ánh mắt ánh ấy dừng lại trên người Kiêu Kiêu được Cung Huyền Thương ôm trên tay, gương mặt thoáng chút dịu dàng, bước tới:
- Chào con, Kiêu Kiêu, chú là Sở Mặc Thần, bạn của mẹ con!
- Chào chú Sở, con là Cung Ngật Kiêu - con trai của bố mẹ!
- Chú biết, nhìn con… ánh mắt con rất giống mẹ của con khi còn nhỏ!
Ánh mắt Cung Huyền Thương lóe lên, nhìn Lôi Hòa Nghi sau lưng Sở Mặc Thần, cô trao cho anh ánh mắt yên tâm mới có thể bình ổn lại tâm tình của anh. Còn Kiêu Kiêu nghe Sở Mặc Thần nói thì hai mắt sáng rực:
- Thật sao ạ, mọi người đều khen con giống bố, chỉ có chú nói con giống mẹ thôi, chú biết mẹ con lúc nhỏ sao ạ?
- Đúng vậy, mặt của con giống bố nhưng ánh mắt của con thì y hệt mẹ con, đáng yêu lắm…
- Vâng, con cảm ơn chú Sở…
- Lần đầu gặp mặt nên chú Sở có món quà nhỏ tặng con… đợi chú một lát nhé!
- Dạ!
Sở Mặc Thần ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, vệ sĩ gật đầu rồi rời mấy phút sau quay lại với một chiếc hộp đen trên tay. Sở Mặc Thần cầm lấy đi về phía Kiêu Kiêu, Cung Huyền Thương cũng thả con trai xuống đất, Sở Mặc Thần khụy chân xuống đối diện với bé con:
- Đây là quà chú tặng con!
Kiêu Kiêu nhìn bố mẹ, hai người gật đầu cậu bé mới ôm lấy hộp quà bằng hai tay, cười tươi:
- Con cảm ơn chú Sở!
- Không có gì, chú mong là con sẽ thích!
- Vâng!
- Con mau mở ra xem xem!
- Được ạ!
Kiêu Kiêu ôm hộp đặt lên bàn, cẩn thận mở nắp hộp ra. Bên trong là một khẩu súng bạc, thiết kế tỉ mỉ cứng cáp tràn đầy uy lực, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng cảm nhận được uy áp vô cùng lớn. Kiêu Kiêu lớn lên bên cạnh Yến Thành Huân nên cũng biết rõ thứ trong hộp là gì, nhìn bố cầu cứu, Cung Huyền Thương khụy xuống cạnh con trai:
- Thứ này về sau khi con đã biết sử dụng mới có thể dùng, hơn nữa phải dùng nó để bảo vệ người thân của con, nhớ không?
- Vâng thưa bố!
- Giỏi lắm!
Cung Huyền Thương đậy nắp hộp lại, gọi quản gia mang lên phòng cất giữ. Sau đó người làm đi gọi Cung lão gia ra dùng bữa.
Ăn trưa rồi dùng tráng miệng xong thì Sở Mặc Thần chào mọi người rồi về khách sạn. Kiêu Kiêu đi bên cạnh Cung lão gia, hai vợ chồng Cung Huyền Thương bước theo sau cùng nhau đi dạo cho tiêu cơm.
Cung Huyền Thương ôm eo Lôi Hòa Nghi, nhìn ông nội và con trai phía trước, gương mặt nhu hòa. Sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi cân nhắc một lúc rồi nói lại chuyện của Y Na, cô nghe xong cũng không lấy làm lạ.
- Lúc vừa về nhà em có thấy cô ta xuất hiện trong phòng thay đồ của em, mặc dù diễn rất tốt nhưng tâm cơ trong mắt thì khó mà che giấu, chỉ là có quá nhiều chuyện phải xử lý nên em không để tâm đến cô ta. Không ngờ còn dám nói bậy trước mặt Kiêu Kiêu, người như vậy quả thật không thể giữ lại trong nhà, sẽ ảnh hưởng đến Kiêu Kiêu.
- Là anh mấy năm qua không để ý đến nhà cửa!
- Không sao, bây giờ em đã về rồi mà! Nhưng mà anh à, anh không để ý thật sao?
- Sở Mặc Thần đã kết hôn rồi mà anh và em cũng đã có Kiêu Kiêu, nếu anh để ý chẳng phải là không tin tưởng em sao? Huống chi mối quan hệ giữa em và Sở Mặc Thần sâu đậm một lời khó nói hết, anh dù có không hiểu chuyện cũng sẽ không dễ dàng tức giận trong khi anh thừa biết giữa em và anh ta có mối liên hệ sâu xa như vậy, anh không có lý do gì để nổi giận. Ngược lại anh rất biết ơn…
Gương mặt Lôi Hòa Nghi tràn đầy hạnh phúc, cầm lấy tay Cung Huyền Thương xoay lại đối diện với anh:
- Thương à, chúng ta tổ chức hôn lễ nhé!