Chương 199: Sính lễ hỏi cưới
Dl quấn thân nên giờ em mới ngoi lên được, sorry cả nhà iu! ???
***
Lúc này Lôi Hòa Nghi đang ở nhà cùng mọi người xem tiến trình trang trí hội trường tổ chức hôn lễ và chọn ảnh cưới để trưng bày, về cơ bản mọi thứ đã gần như hoàn mỹ khi cận ngày cưới, dù sao Cung Huyền Thương đích thân giám sát thì Lôi Hòa Nghi cũng không phải lo nghĩ gì nhiều.
Còn về phù dâu phù rể… vốn dĩ trước kia Lôi Hòa Nghi nghĩ lúc mình kết hôn thì bạn bè đều sẽ làm phù dâu cho cô nhưng giờ đây đều đã yên bề gia thất, còn có con nhỏ nên thật sự rất tiếc, còn về phía Cung Huyền Thương bạn bè của anh rất nhiều, người thân thiết còn độc thân cũng rất nhiều, chẳng những không khó tìm người làm phù rể mà bọn họ còn tranh nhau cơ.
Lantana như nhìn ra nỗi băn khoăn của Lôi Hòa Nghi về vấn đề này:
- Nghi Nghi à… trong số chúng ta có thể làm phù dâu cho cậu bây giờ chỉ có Tiểu Mẫn… hay là cậu định nhờ những danh viện khác hoặc bạn học gì đó…
- Bạn học của chúng ta hầu hết cũng đã kết hôn hơn nữa… Thương cũng làm hôn lễ truyền thống, đối với mấy bạn ấy sẽ hơi khó vì khác biệt văn hóa…
- Cũng đúng…
Lúc này sau lưng Cố Kiều Nhan đi đến:
- Mấy đứa đang bàn chuyện hôn lễ sao?
- Vâng, chị dâu!
Cố Kiều Nhan ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nghe cô nói xong thì lên tiếng:
- Nghi Nghi… mặc dù em đã biến mất khỏi công chúng suốt 4 năm… nhưng mà fanclub của em vẫn được giữ lại. Dĩ nhiên phần lớn fan đều đã rời đi khi không còn nhận được tin tức nào về em tuy vậy vẫn có một số fan trung thành ở lại duy trì fanclub cho em. Em nghĩ sao về việc chọn vài người phù hợp trong số đó làm phù dâu cho em?
- Thật sao chị?
- Thật… sau khi Lantana về Mỹ thì quyền quản lý fanclub đã giao lại cho Lôi Phong giải trí, anh trai em đã đích thân chủ quản, những chuyện này không có gì bí mật.
Nói không cảm động là giả, hóa ra lúc cô bặt vô âm tín không chỉ có người thân gia đình bạn bè quan tâm mà những người không quen biết dù không biết rõ tình hình vẫn luôn chờ mong một chút tin tức của cô. Vậy thay vì nhờ những thiên kim không thân thiết không bằng nhờ những người lạ vẫn luôn dành cho cô sự yêu thích đặc biệt góp mặt trong hôn lễ của cô vậy. Dù thời gian có hơi gấp gáp nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vừa nghĩ đến Lôi Hòa Nghi đã cùng Cố Kiều Nhan và Lantana thương lượng để sàng lọc và chọn người làm phù dâu, những người khác trong cùng thành phố này cũng sẽ nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ. Vì còn khá nhiều việc phải chuẩn bị nên Cố Kiều Nhan đã ra mặt giúp Lôi Hòa Nghi xử lý việc này để cô có thời gian làm những việc khác.
Bàn bạc xong xuôi thì Lantana về phòng với con, Cố Kiều Nhan cũng đi xem cặp song sinh nhà mình còn Lôi Hòa Nghi thì đi ra vườn, ở đó Kiêu Kiêu đang chơi với hai ông cố của mình.
Buổi chiều Cung Huyền Thương mới về nhà, tâm trạng dao động đã sớm bình ổn lại hoàn toàn không nhận ra chút dấu hiệu nào, còn hộp tài liệu kia… đã được anh niêm phong cẩn thận trong két sắt bí mật ở Cung thị, Lôi Hòa Nghi không muốn anh biết đến sự tồn tại của những thứ đó vậy anh sẽ không để cô biết.
Lúc anh đỗ xe xong vào nhà thì thấy vợ và con trai đang ngồi trên xích đu cắm hoa trên bãi cỏ, trên sân mấy con công trắng nhàn nhã đi dạo cực kỳ yên bình. Cung Huyền Thương khẽ cười rẽ hướng đi về phía hai mẹ con.
- Bố, bố về rồi!
Cung Huyền Thương ánh mắt đầy yêu thương nhìn con trai sau đó ngồi khụy xuống ôm Kiêu Kiêu hôn lên trán bé con:
- Ừm, bố về rồi, con đang cắm hoa với mẹ sao?
- Dạ, hoa này là con và mẹ mới hái ngoài vườn đấy ạ, đẹp không bố?
- Đẹp lắm!
Cung Huyền Thương ôm con ngồi xuống xích đu bên cạnh Lôi Hòa Nghi, khẽ cười giúp cô vén lại tóc:
- Công việc sao rồi anh?
- Không có gì đáng ngại! Em thì sao, việc tổ chức hôn lễ cần thay đổi gì không?
- Không ạ, mọi thứ đều rất hoàn mỹ!
- Em thích là tốt rồi!
Cung Huyền Thương nắm tay cô, Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn anh:
- Hôm nay anh hơi lạ…
- Là bởi vì anh sắp cưới được em rồi… cảm thấy hơi hồi hộp…
- Con cũng đã lớn rồi, anh không cần căng thẳng như vậy đâu!
- Ừm…
Kiêu Kiêu đang dựa vào vai Cung Huyền Thương bỗng ngẩng đầu lên nói với anh:
- Bố ơi, con quên mất, ông cố nói khi nào bố về thì đến chỗ ông cố ạ!
- À, vậy bố phải đi gặp ông cố đây, con ở lại với mẹ nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương ôm con trai đặt xuống xích du, xoa đầu bé con rồi nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó mới đi vào nhà. Hai mẹ con nhìn nhau rồi lại nhìn vào nhà.
Cung Huyền Thương và ông nội Cung trò chuyện khá lâu mãi đến khi bữa tối được dọn lên mới ra khỏi thư phòng dùng bữa cùng mọi người.
Sau khi ăn xong thì mọi người cũng bắt đầu thu dọn để trở về, dù sao hôn lễ cũng sắp diễn ra mà mọi người đều là bên phía cô dâu nên ở lại đây cũng không ổn. Mà Lôi Hòa Nghi cũng phải trở về nhà họ Lôi mang theo những thứ cần thiết để chuẩn bị cho ngày cưới.
Trong lúc chờ mọi người thu dọn thì Lôi Hòa Nghi cùng Cung Huyền Thương đi dạo trò chuyện, cô nói lại dự định mời những fan trung thành còn xót lại đến làm phù dâu và dự lễ cưới của mình, Cung Huyền Thương chưa từng phản đối Lôi Hòa Nghi làm gì nên chuyện này anh cũng không có ý kiến, đợi cô nói xong anh lên tiếng:
- Lát nữa em cùng ông và ba mẹ về nhà vậy Kiêu Kiêu…
- Kiêu Kiêu sẽ ở đây với anh, dù sao nếu mẹ con em đều đi cả một mình anh sẽ cô đơn lắm…
- Em cứ đưa Kiêu Kiêu về đi, anh không sao…
- Thương, em không chỉ muốn hai bố con anh có nhiều thời gian bên nhau mà còn bởi vì Kiêu Kiêu có thể giúp anh nhiều lắm…
- Được rồi, anh nghe em!
- Chúng ta chỉ tạm xa nhau vài ngày thôi…
- Anh biết… nhưng anh vẫn sẽ nhớ em lắm!
- Em cũng vậy!
Bàn tay hai người nắm chặt vào nhau cùng đi dưới ánh trăng, yên bình mà ấm áp mãi đến khi có người gọi điện mới không nỡ quay về. Đồ cũng không có gì nhiều chỉ có ít quần áo và đồ dùng của mấy đứa nhỏ nên mọi người thu thập rất nhanh, Lôi Hòa Nghi nhìn ông nội Cung cùng hai bố con, chào tạm biệt. Cung Huyền Thương ôm vợ một cái, hứa hẹn:
- Chờ anh!
- Vâng!
Mọi người lần lượt lên xe của mình, Lôi Hòa Nghi ngồi cùng ông nội Lôi về nhà họ Lôi. Trời tối nên ông nội Cung không dám để Kiêu Kiêu đứng bên ngoài lâu, thúc giục hai bố con vào nhà. Cung Huyền Thương dẫn con trai lên phòng, cùng bé con vệ sinh cá nhân rồi thay đồ ngủ nằm lên giường, hôm nay hai người ngủ ở phòng Kiêu Kiêu, dù là phòng cho trẻ con nhưng giường rất lớn, một người đàn ông trưởng thành như Cung Huyền Thương nằm lên vẫn còn rất rộng rãi, anh dang tay ôm con trai vào lòng:
- Bố ơi!
- Sao vậy con?
- Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà ông cố ngoại ạ?
- Phải rồi!
- Nhưng tại sao hôm nay chúng ta không về chung với mẹ vậy bố?
- Bởi vì bố mẹ sắp kết hôn, trước khi kết hôn có một vài lễ nghi của tổ tiên để lại nên chúng ta phải làm theo!
- Dạ… nhưng mà không phải bố mẹ đã kết hôn rồi sao ạ?
- Con trai à, kết hôn lần này là về mặt nghi thức, còn bố mẹ kết hôn trước đó là về mặt pháp lý.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của con trai anh biết cậu bé chưa hiểu những chuyện này. Cung Huyền Thương lấy điện thoại mở ra ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn:
- Đây là bằng chứng chứng minh bố mẹ là vợ chồng hợp pháp, được chú cảnh sát xác nhận, đây mới là thứ quan trọng nhất. Còn hôn lễ sắp tới… là một loại lễ nghi để bố mẹ lưu lại làm kỷ niệm về sau, mời bạn bè người quen đến chia sẻ niềm vui, cũng giống con tổ chức sinh nhật vậy. Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu!
- Vâng thưa bố!
- Muộn rồi, ngủ đi con!
- Nhưng mà… con nhớ mẹ quá!
- Bố cũng vậy có điều mẹ mà biết chúng ta ngủ muộn mẹ sẽ buồn lắm… hay bố kể chuyện cho con nghe nhé?
- Dạ!
Cung Huyền Thương ôm Kiêu Kiêu trong ngực, bàn tay lớn khẽ vỗ lưng bé con, giọng nói dịu dàng ấm áp khẽ vang lên kể một câu chuyện cổ tích thú vị, Kiêu Kiêu dưới sự vỗ về của bố nhanh chóng ngáp mấy cái rồi hai mắt nhắm tịt lại. Cung Huyền Thương cảm nhận hỏi thở đều đặn trước ngực thì biết con trai đã ngủ, anh luyến tiếc buông con ra nên cứ để bé con nằm trên ngực như thế, bấy lâu nay ôm con ngủ cho nên đồ ngủ của anh cũng đã đổi thành đồ thun chất liệu vải mềm mại chứ không phải kiểu đồ ngủ có cúc áo, không cẩn thận sẽ làm da thịt mềm mại của Kiêu Kiêu hằn lên vết đỏ cho nên không có gì phải ngại. Kiêu Kiêu ngày càng lớn, anh không biết mình còn có thể ôm con ngủ bao lâu nên bây giờ luôn tận dụng từng giây từng phút để cảm nhận sự trưởng thành từng ngày của con, sức nặng trên ngực bất giác khiến anh nhớ lại bé con vừa chào đời nhỏ đến mức tưởng chừng như chỉ nằm gọn trong hai lòng bàn tay anh khiến tim anh thắt lại:
- Kiêu Kiêu bảo bối… bố nhất định để con bình an vui vẻ trưởng thành…
Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau trong khuôn viên rộng lớn của Trường Hoa Viện Phủ xuất hiện vô số siêu xe đắt đỏ, chiếc Rolls-Royce của Cung Huyền Thương là phiên bản đặc biệt duy nhất, những chiếc Rolls-Royce Cullinan còn lại đều là dành cho người tháp tùng. Ông nội Cung đã dậy từ sớm, gọi luật sư và Kỷ Tuyên đến hàn huyên một hồi lâu đến khi Cung Huyền Thương dẫn chắt cưng của ông xuống.
- Kiêu Kiêu của ông dậy rồi sao?
- Vâng ạ, chào buổi sáng ông cố!
- Ngoan ngoan, cháu đói chưa, nhà bếp đã chuẩn bị bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn nhé!
- Dạ!
Kiêu Kiêu nắm tay bố và ông cố vào nhà ăn, luật sư và Kỷ Tuyên cũng bị kéo vào ăn chung. Ăn sáng xong trong lúc đợi hai ông cháu đi dạo cho tiêu hóa thì Cung Huyền Thương ngồi lại kiểm tra giấy tờ trước khi đến Lôi gia. Đến giờ xuất phát ông nội Cung dẫn Kiêu Kiêu về, thay cho cậu bé một bộ quần áo đẹp trai lịch lãm như phiên bản thu nhỏ của bố rồi cùng nhau ra xe, Natch và Bánh Bao cũng nhanh chóng chạy vụt lên xe đến Lôi gia, đi cùng ở chiếc xe phía sau là luật sư và Kỷ Tuyên, chạy theo chiếc xe của Cung Huyền Thương là hàng chục chiếc Rolls-Royce Cullinan đen nối đuôi theo sau đầy khí thế.
Đúng giờ mọi người có mặt ở nhà họ Lôi, ông nội Cung xuống xe chỉnh lại quần áo, bước xuống theo đó là Cung Huyền Thương ôm phiên bản nhỏ của mình trên tay, cùng ông nội Cung vào nhà, Kỷ Tuyên và luật sư nghiêm chỉnh nối bước đi vào.
Trong phòng khách, ông nội Lôi ngồi ở trung tâm, ngồi cùng ông là Lôi Hòa Nghi ăn mặc dịu dàng nền nã, trang điểm tinh tế ngồi bên cạnh, bố mẹ ngồi ở ghế bên cạnh cùng với các anh trai.
Sau khi vào nhà Cung Huyền Thương để Kiêu Kiêu xuống, bé con đi vào chào hỏi mọi người trước rồi đi đến ngồi cùng mẹ, Cung Huyền Thương và ông nội Cung cởi giày bước vào ngồi xuống chiếc ghế còn trống, trước mặt mỗi người đều có một cốc trà nóng thượng hạng cùng điểm tâm, trái cây đầy đủ.
- Lão Lôi, chúng ta quen biết đã lâu đều hiểu rõ đối phương không thích dài dòng, tôi cũng không vòng vo. Hôm nay, tôi lấy tư cách là trưởng bối nhà họ Cung, phụ huynh của đứa cháu trai này đến hỏi cưới Nghi Nghi của ông cho thằng bé. Bọn trẻ quen biết đã lâu, tình cảm sâu đậm, giấy kết hôn cũng đã có, Kiêu Kiêu cũng đã lớn, chỉ còn thiếu một hôn lễ cho nên lần này đến đây cốt chính là mang sinh lễ đến cầu hôn con bé. Hai đứa nó là vợ chồng hợp pháp, tuy vậy lễ nghi của tổ tiên cũng không thể thiếu không thể để Nghi Nghi chịu chút thiệt thòi nào. Đây là toàn bộ sính lễ, mọi người cứ xem qua, còn yêu cầu gì chúng ta cứ từ từ nói tiếp.
Một tay ông nội Lôi xoa đầu Kiêu Kiêu một tay vẫn giữ batoong:
- Huyền Thương cũng xem như tôi nhìn thằng bé lớn lên, nhân cách phẩm chất như thế nào tôi rất rõ, tuy nhiên Nghi Nghi là ruột thịt của tôi, dù thế nào thì tôi nghiêng về phía con bé cũng là điều hiển nhiên. Lôi gia thế hệ này cũng chỉ có con bé là cháu gái, Cung gia muốn hỏi cưới con bé cũng không phải đơn giản. Lôi gia cũng không phải nghèo khó, không cần nhìn sính lễ để nói chuyện, trước tiên tôi có vài câu vẫn phải hỏi Huyền Thương!
Cung Huyền Thương bị điểm mặt gọi tên thì nghiêm túc nhìn ông nội Lôi lên tiếng:
- Ông cứ hỏi ạ, cháu sẵn sàng trả lời.
- Tốt! Nếu một ngày nào đó bắt buộc cháu phải lựa chọn giữa Nghi Nghi và Cung thị, cháu sẽ làm thế nào?
- Nghi Nghi vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của cháu, bây giờ có Kiêu Kiêu, hai mẹ con cô ấy là những người quan trọng nhất với cháu. Cung thị dù mất vẫn có thể phục hưng trở lại nhưng vợ của cháu, mẹ của con cháu, cháu sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì. Nhưng cháu vẫn muốn nói với ông rằng cháu có tự tin mình có thể bảo vệ vợ con và chèo lái Cung thị một cách hoàn hảo, sẽ không bao giờ phải đứng giữa hai sự lựa chọn này.
- Được, vậy nếu một ngày nào đó cả hai hết tình cảm thì sao?
- Cháu vĩnh viễn sẽ không ly hôn, nếu thật sự có ngày đó vậy thì quyền quyết định ở Nghi Nghi, cháu sẽ không rời bỏ cô ấy nhưng nếu cô ấy không cần cháu nữa, cháu sẽ không cưỡng cầu.
- Thật sự!?
- Vâng, nếu ông không tin luật sư còn ở đây, cháu có thể soạn một cam kết cho ông, người có quyền kết thúc cuộc hôn nhân này chỉ có Nghi Nghi, hơn nữa nếu thật sự phải ly hôn vậy thì toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa cá nhân của cháu đều sẽ thuộc về mẹ con cô ấy. Dĩ nhiên cháu không chỉ là chồng Nghi Nghi mà còn là người lãnh đạo Cung thị, những thứ thuộc danh nghĩa cá nhân của cháu cháu có thể để lại cho Nghi Nghi nhưng những thứ thuộc về Cung thị cháu rất tiếc là không thể, cháu phải có trách nhiệm với hàng ngàn nhân viên của cháu cho nên mong ông hiểu cho.
- Một người đàn ông có trách nhiệm, rất tốt!
- Cảm ơn ông!
Cung Huyền Thương nhìn luật sư gật đầu ra hiệu, ông ấy hiểu ý lập tức mở cặp công vụ lấy tài liệu ra đưa cho Lôi lão gia:
- Lôi lão gia tử, đây là sính lễ mà Cung gia đưa đến, ngoại trừ những hiện vật là trang sức, tranh cổ, đá quý,… còn có bất động sản, siêu xe, cổ phần,… mọi người cứ từ từ xem qua.
Ngay từ hôm ông nội Lôi đã nói chuyện với Lôi Hòa Nghi về việc cô phải về nhà chờ ngày xuất giá, dĩ nhiên thủ tục mang sính lễ hỏi cưới là không thể thiếu, ông nội Lôi không nói ra nhưng ông nội Cung thừa biết cho nên Cung Huyền Thương vừa về hai ông cháu đã nói chuyện rất lâu để lựa chọn sính lễ. Chỉ khổ luật sư và Kỷ Tuyên phải tăng ca suốt đêm để kê khai tài sản và làm giấy tờ chuyển quyền sở hữu.
- Ngoài những dự án FMS, D! đang được xây dưng thì ở thủ đô Cung tổng đang cho thiết kế trang viên Blue Whale diện tích 5000m2 và đảo tư nhân do Cung lão gia mua thuộc quyền sở hữu của cậu Cung Ngật Kiêu thì những thứ này đều thuộc quyền sở hữu của hai mẹ con Cung phu nhân, bao gồm bất động sản trong nước ở Hải thành, thủ đô, Giang Nam, Tô Châu, Hàng Châu, Tam Á, Tân Cương, Cáp Nhĩ Tân, Quảng Đông, Thâm Quyến, HongKong, Ma Cao, Trùng Khánh, Tứ Xuyên… cùng với các bất động sản ở nước ngoài được liệt kê trong hợp đồng đều thuộc sỡ hữu của hai mẹ con. Ngoài ra còn có chuyên cơ tư nhân, du thuyền, trực thăng, siêu xe… và một mỏ kim cương ở Nam Phi. Tỉ lệ phần trăm cổ phần ở Cung thị được chuyển nhượng đã được liệt kê rõ trong hợp đồng. Những món trang sức được đấu giá cũng với cổ vật có giá trị cũng bao gồm trong đó, khó có thể liệt kê hết nên mọi người có thể xem trong hợp đồng. Nếu không có vấn đề gì thì Cung phu nhân và cậu Cung Ngật Kiêu có thể ký xác nhận.
Bất động sản trong nước ngoại trừ những căn có sẵn từ trước thì Cung Huyền Thương cũng vừa mua lại những căn tại các thành phố mà gia đình nhỏ 3 người đã đi qua trong chuyến du lịch vừa rồi. Chỉ cần vợ con thích, mỗi lần thành phố đều sẽ có căn nhà thuộc về riêng gia đình của anh.
Luật sư nói xong thì ho khan phải uống một cốc nước lấy hơi, là luật sư cố vấn cho Cung thị đã lâu, biết rõ Cung gia lắm tiền nhiều của nhưng mà… thế này thì cũng quá là… kinh khủng đi, chưa thấy ai kết hôn mà mùi tiền phảng phất như vậy. Ánh mắt thiếu ngủ của luật sư nhìn Kiêu Kiêu như nhìn cục vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Lôi lão gia đưa cho Lôi Lăng Triệt kiểm tra rà soát lại, không có vấn đề gì thì mới đưa cho Lôi Hòa Nghi, mặc dù cô không nỡ để Cung Huyền Thương bỏ ra nhiều như thế nhưng dưới áp lực của ông nội với suy nghĩ sau này đều là của Kiêu Kiêu thì cô cũng cầm bút ký xác nhận, dù sao cũng là tài sản sau hôn nhân. Của anh là của cô, mà của cô cũng là của anh, hai người sẽ không có ngày ly hôn, những thứ này sớm muộn gì cũng thuộc về Kiêu Kiêu và những đứa con của hai người.
Sau khi Lôi Hòa Nghi và Kiêu Kiêu ký tên lăn tay thì ông nội Cung phất tay ra hiệu cho những vệ sĩ đi theo, bọn họ lần lượt bê đồ vào. Vàng bạc trang sức đá quý, thuốc bổ quý hiếm, nhân sâm trăm năm, rượu quý, thảo dược hiếm có, trà thượng hạng… đều là những thứ tiền nhiều chưa chắc mua được.
- Chút lòng thành, mọi người cứ nhận, chuẩn bị cho ngày vui của bọn trẻ.
Lôi lão gia thật không quen cái khí thế như nhà giàu mới nổi này của Cung lão gia nên phất tay cho vệ sĩ mang đi để đâu thì để.
- A Triệt, mang đồ lại đây!
- Vâng thưa ông!
Lôi Lăng Triệt vào phòng Lôi lão gia cũng lấy ra một tập tài liệu.
- Sính lễ của Cung gia quả thật khiến người ta lau mắt mà nhìn, Lôi gia tự nhận không bằng, đây là một chút của hồi môn cho Nghi Nghi. Cùng với một ít quà nhỏ cho Kiêu Kiêu!
Cung lão gia và Cung Huyền Thương đều không có ý định kiểm tra.
- Cưới được Nghi Nghi là phước báu lớn nhất của cháu và nhà họ Cung, không dám mong gì hơn!
Lôi gia tuy cũng làm kinh doanh nhưng gốc gác vẫn ở chính trị và quân đội cho nên cũng không thể phô trương quá nhiều. Tuy nhiên cháu gái duy nhất kết hôn, của hồi môn kèm theo vẫn khiến người ta ngưỡng mộ. Bất động sản, cổ phần, nhà đất, của cải, trang sức, đồ cổ… đều không thể thiếu trên giấy tờ là thế nhưng thực tế ông nội Lôi chuẩn bị cho cô còn nhiều hơn như vậy thậm chí có những món người khác có tiền cũng không cầu được.
Ngoài ra Kiêu Kiêu cũng không thiếu phần, Lôi Hòa Nghi trước đó khi đi du lịch đã phối hợp cũng một đội ngũ kiến trúc sư thiết kế một tứ hợp viện tại thủ đô cho con, có sự ảnh hưởng và ý tưởng thiết kế của Lôi Hòa Nghi thì có thể đoán tứ hợp viện của Kiêu Kiêu là sự tồn tại độc nhất vô nhị đậm chất cổ kính quyền quý giá trị không thể đo lường, hiện nay đang bắt đầu thi công với hi vọng kịp sinh nhật 5 tuổi của bé con, ngoài ra ông cố, ông bà ngoại và các cậu mợ cũng chuẩn bị cho bé con rất nhiều thứ có giá trị bù đắp cho những năm vắng mặt vừa qua. Cộng thêm Quỹ tài chính Thiên Kiêu mà bố mẹ thành lập, mỗi năm số tiền mà bé con nhận được từ mọi người cũng như lợi tức từ cổ phần đều sẽ được gửi vào đó đến khi bé con trưởng thành, một năm đã là con số trên trời, 18 20 năm sau sẽ còn khủng khiếp thế nào. Có thể nói bất động sản, nhà đất và cổ phần mà Kiêu Kiêu hiện đang sở hữu trải dải khắp nơi. Trong lúc bản thân còn chưa nhận thức được thì Kiêu Kiêu đã trở thành bạn nhỏ có giá trị con người cao ngất ngưỡng, là cục tiền biết đi thực thụ thậm chí còn hơn cả bố mình.
Của hồi môn của Lôi Hòa Nghi phía Cung gia không hỏi đến bày tỏ sẽ không động đến đồ của cô, Lôi gia cũng không bày tỏ thái độ gì, mối quan hệ của hai nhà thân thiết, sính lễ hay của hồi môn cũng chỉ là làm theo hình thức nhưng không thể không nói nhờ vậy mới thấy Cung Huyền Thương yêu thương người vợ này và đứa con của hai người như thế nàonhư thế nào. Đối với đàn ông tiền đặt ở đâu thì tình yêu ở đó quả thật không sai, có thể gả cô cho một người như vậy mọi người cũng rất yên tâm.
Tình yêu của đàn ông rất dễ thấy, không thấy tức là không có, mà Lôi Hòa Nghi thì chưa từng nghi ngờ Cung Huyền Thương từ những ngày đầu anh theo đuổi cô, nghĩ lại mới thấy anh yêu cô sâu đậm cỡ nào, đến cả thời gian 4 năm cũng không thể mài mòn.
Sau khi xong việc, mọi người ngồi lại ăn bữa cơm, để thủ tục pháp lý lại cho luật sư và Kỷ Tuyên đi xử lý. Bây giờ việc cần làm chính là tập trung cho hôn lễ hai ngày tới.
***
Nội tâm Dylan kiểu: Bốn bể là nhà!
***
Lúc này Lôi Hòa Nghi đang ở nhà cùng mọi người xem tiến trình trang trí hội trường tổ chức hôn lễ và chọn ảnh cưới để trưng bày, về cơ bản mọi thứ đã gần như hoàn mỹ khi cận ngày cưới, dù sao Cung Huyền Thương đích thân giám sát thì Lôi Hòa Nghi cũng không phải lo nghĩ gì nhiều.
Còn về phù dâu phù rể… vốn dĩ trước kia Lôi Hòa Nghi nghĩ lúc mình kết hôn thì bạn bè đều sẽ làm phù dâu cho cô nhưng giờ đây đều đã yên bề gia thất, còn có con nhỏ nên thật sự rất tiếc, còn về phía Cung Huyền Thương bạn bè của anh rất nhiều, người thân thiết còn độc thân cũng rất nhiều, chẳng những không khó tìm người làm phù rể mà bọn họ còn tranh nhau cơ.
Lantana như nhìn ra nỗi băn khoăn của Lôi Hòa Nghi về vấn đề này:
- Nghi Nghi à… trong số chúng ta có thể làm phù dâu cho cậu bây giờ chỉ có Tiểu Mẫn… hay là cậu định nhờ những danh viện khác hoặc bạn học gì đó…
- Bạn học của chúng ta hầu hết cũng đã kết hôn hơn nữa… Thương cũng làm hôn lễ truyền thống, đối với mấy bạn ấy sẽ hơi khó vì khác biệt văn hóa…
- Cũng đúng…
Lúc này sau lưng Cố Kiều Nhan đi đến:
- Mấy đứa đang bàn chuyện hôn lễ sao?
- Vâng, chị dâu!
Cố Kiều Nhan ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nghe cô nói xong thì lên tiếng:
- Nghi Nghi… mặc dù em đã biến mất khỏi công chúng suốt 4 năm… nhưng mà fanclub của em vẫn được giữ lại. Dĩ nhiên phần lớn fan đều đã rời đi khi không còn nhận được tin tức nào về em tuy vậy vẫn có một số fan trung thành ở lại duy trì fanclub cho em. Em nghĩ sao về việc chọn vài người phù hợp trong số đó làm phù dâu cho em?
- Thật sao chị?
- Thật… sau khi Lantana về Mỹ thì quyền quản lý fanclub đã giao lại cho Lôi Phong giải trí, anh trai em đã đích thân chủ quản, những chuyện này không có gì bí mật.
Nói không cảm động là giả, hóa ra lúc cô bặt vô âm tín không chỉ có người thân gia đình bạn bè quan tâm mà những người không quen biết dù không biết rõ tình hình vẫn luôn chờ mong một chút tin tức của cô. Vậy thay vì nhờ những thiên kim không thân thiết không bằng nhờ những người lạ vẫn luôn dành cho cô sự yêu thích đặc biệt góp mặt trong hôn lễ của cô vậy. Dù thời gian có hơi gấp gáp nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vừa nghĩ đến Lôi Hòa Nghi đã cùng Cố Kiều Nhan và Lantana thương lượng để sàng lọc và chọn người làm phù dâu, những người khác trong cùng thành phố này cũng sẽ nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ. Vì còn khá nhiều việc phải chuẩn bị nên Cố Kiều Nhan đã ra mặt giúp Lôi Hòa Nghi xử lý việc này để cô có thời gian làm những việc khác.
Bàn bạc xong xuôi thì Lantana về phòng với con, Cố Kiều Nhan cũng đi xem cặp song sinh nhà mình còn Lôi Hòa Nghi thì đi ra vườn, ở đó Kiêu Kiêu đang chơi với hai ông cố của mình.
Buổi chiều Cung Huyền Thương mới về nhà, tâm trạng dao động đã sớm bình ổn lại hoàn toàn không nhận ra chút dấu hiệu nào, còn hộp tài liệu kia… đã được anh niêm phong cẩn thận trong két sắt bí mật ở Cung thị, Lôi Hòa Nghi không muốn anh biết đến sự tồn tại của những thứ đó vậy anh sẽ không để cô biết.
Lúc anh đỗ xe xong vào nhà thì thấy vợ và con trai đang ngồi trên xích đu cắm hoa trên bãi cỏ, trên sân mấy con công trắng nhàn nhã đi dạo cực kỳ yên bình. Cung Huyền Thương khẽ cười rẽ hướng đi về phía hai mẹ con.
- Bố, bố về rồi!
Cung Huyền Thương ánh mắt đầy yêu thương nhìn con trai sau đó ngồi khụy xuống ôm Kiêu Kiêu hôn lên trán bé con:
- Ừm, bố về rồi, con đang cắm hoa với mẹ sao?
- Dạ, hoa này là con và mẹ mới hái ngoài vườn đấy ạ, đẹp không bố?
- Đẹp lắm!
Cung Huyền Thương ôm con ngồi xuống xích đu bên cạnh Lôi Hòa Nghi, khẽ cười giúp cô vén lại tóc:
- Công việc sao rồi anh?
- Không có gì đáng ngại! Em thì sao, việc tổ chức hôn lễ cần thay đổi gì không?
- Không ạ, mọi thứ đều rất hoàn mỹ!
- Em thích là tốt rồi!
Cung Huyền Thương nắm tay cô, Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn anh:
- Hôm nay anh hơi lạ…
- Là bởi vì anh sắp cưới được em rồi… cảm thấy hơi hồi hộp…
- Con cũng đã lớn rồi, anh không cần căng thẳng như vậy đâu!
- Ừm…
Kiêu Kiêu đang dựa vào vai Cung Huyền Thương bỗng ngẩng đầu lên nói với anh:
- Bố ơi, con quên mất, ông cố nói khi nào bố về thì đến chỗ ông cố ạ!
- À, vậy bố phải đi gặp ông cố đây, con ở lại với mẹ nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương ôm con trai đặt xuống xích du, xoa đầu bé con rồi nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó mới đi vào nhà. Hai mẹ con nhìn nhau rồi lại nhìn vào nhà.
Cung Huyền Thương và ông nội Cung trò chuyện khá lâu mãi đến khi bữa tối được dọn lên mới ra khỏi thư phòng dùng bữa cùng mọi người.
Sau khi ăn xong thì mọi người cũng bắt đầu thu dọn để trở về, dù sao hôn lễ cũng sắp diễn ra mà mọi người đều là bên phía cô dâu nên ở lại đây cũng không ổn. Mà Lôi Hòa Nghi cũng phải trở về nhà họ Lôi mang theo những thứ cần thiết để chuẩn bị cho ngày cưới.
Trong lúc chờ mọi người thu dọn thì Lôi Hòa Nghi cùng Cung Huyền Thương đi dạo trò chuyện, cô nói lại dự định mời những fan trung thành còn xót lại đến làm phù dâu và dự lễ cưới của mình, Cung Huyền Thương chưa từng phản đối Lôi Hòa Nghi làm gì nên chuyện này anh cũng không có ý kiến, đợi cô nói xong anh lên tiếng:
- Lát nữa em cùng ông và ba mẹ về nhà vậy Kiêu Kiêu…
- Kiêu Kiêu sẽ ở đây với anh, dù sao nếu mẹ con em đều đi cả một mình anh sẽ cô đơn lắm…
- Em cứ đưa Kiêu Kiêu về đi, anh không sao…
- Thương, em không chỉ muốn hai bố con anh có nhiều thời gian bên nhau mà còn bởi vì Kiêu Kiêu có thể giúp anh nhiều lắm…
- Được rồi, anh nghe em!
- Chúng ta chỉ tạm xa nhau vài ngày thôi…
- Anh biết… nhưng anh vẫn sẽ nhớ em lắm!
- Em cũng vậy!
Bàn tay hai người nắm chặt vào nhau cùng đi dưới ánh trăng, yên bình mà ấm áp mãi đến khi có người gọi điện mới không nỡ quay về. Đồ cũng không có gì nhiều chỉ có ít quần áo và đồ dùng của mấy đứa nhỏ nên mọi người thu thập rất nhanh, Lôi Hòa Nghi nhìn ông nội Cung cùng hai bố con, chào tạm biệt. Cung Huyền Thương ôm vợ một cái, hứa hẹn:
- Chờ anh!
- Vâng!
Mọi người lần lượt lên xe của mình, Lôi Hòa Nghi ngồi cùng ông nội Lôi về nhà họ Lôi. Trời tối nên ông nội Cung không dám để Kiêu Kiêu đứng bên ngoài lâu, thúc giục hai bố con vào nhà. Cung Huyền Thương dẫn con trai lên phòng, cùng bé con vệ sinh cá nhân rồi thay đồ ngủ nằm lên giường, hôm nay hai người ngủ ở phòng Kiêu Kiêu, dù là phòng cho trẻ con nhưng giường rất lớn, một người đàn ông trưởng thành như Cung Huyền Thương nằm lên vẫn còn rất rộng rãi, anh dang tay ôm con trai vào lòng:
- Bố ơi!
- Sao vậy con?
- Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà ông cố ngoại ạ?
- Phải rồi!
- Nhưng tại sao hôm nay chúng ta không về chung với mẹ vậy bố?
- Bởi vì bố mẹ sắp kết hôn, trước khi kết hôn có một vài lễ nghi của tổ tiên để lại nên chúng ta phải làm theo!
- Dạ… nhưng mà không phải bố mẹ đã kết hôn rồi sao ạ?
- Con trai à, kết hôn lần này là về mặt nghi thức, còn bố mẹ kết hôn trước đó là về mặt pháp lý.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của con trai anh biết cậu bé chưa hiểu những chuyện này. Cung Huyền Thương lấy điện thoại mở ra ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn:
- Đây là bằng chứng chứng minh bố mẹ là vợ chồng hợp pháp, được chú cảnh sát xác nhận, đây mới là thứ quan trọng nhất. Còn hôn lễ sắp tới… là một loại lễ nghi để bố mẹ lưu lại làm kỷ niệm về sau, mời bạn bè người quen đến chia sẻ niềm vui, cũng giống con tổ chức sinh nhật vậy. Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu!
- Vâng thưa bố!
- Muộn rồi, ngủ đi con!
- Nhưng mà… con nhớ mẹ quá!
- Bố cũng vậy có điều mẹ mà biết chúng ta ngủ muộn mẹ sẽ buồn lắm… hay bố kể chuyện cho con nghe nhé?
- Dạ!
Cung Huyền Thương ôm Kiêu Kiêu trong ngực, bàn tay lớn khẽ vỗ lưng bé con, giọng nói dịu dàng ấm áp khẽ vang lên kể một câu chuyện cổ tích thú vị, Kiêu Kiêu dưới sự vỗ về của bố nhanh chóng ngáp mấy cái rồi hai mắt nhắm tịt lại. Cung Huyền Thương cảm nhận hỏi thở đều đặn trước ngực thì biết con trai đã ngủ, anh luyến tiếc buông con ra nên cứ để bé con nằm trên ngực như thế, bấy lâu nay ôm con ngủ cho nên đồ ngủ của anh cũng đã đổi thành đồ thun chất liệu vải mềm mại chứ không phải kiểu đồ ngủ có cúc áo, không cẩn thận sẽ làm da thịt mềm mại của Kiêu Kiêu hằn lên vết đỏ cho nên không có gì phải ngại. Kiêu Kiêu ngày càng lớn, anh không biết mình còn có thể ôm con ngủ bao lâu nên bây giờ luôn tận dụng từng giây từng phút để cảm nhận sự trưởng thành từng ngày của con, sức nặng trên ngực bất giác khiến anh nhớ lại bé con vừa chào đời nhỏ đến mức tưởng chừng như chỉ nằm gọn trong hai lòng bàn tay anh khiến tim anh thắt lại:
- Kiêu Kiêu bảo bối… bố nhất định để con bình an vui vẻ trưởng thành…
Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau trong khuôn viên rộng lớn của Trường Hoa Viện Phủ xuất hiện vô số siêu xe đắt đỏ, chiếc Rolls-Royce của Cung Huyền Thương là phiên bản đặc biệt duy nhất, những chiếc Rolls-Royce Cullinan còn lại đều là dành cho người tháp tùng. Ông nội Cung đã dậy từ sớm, gọi luật sư và Kỷ Tuyên đến hàn huyên một hồi lâu đến khi Cung Huyền Thương dẫn chắt cưng của ông xuống.
- Kiêu Kiêu của ông dậy rồi sao?
- Vâng ạ, chào buổi sáng ông cố!
- Ngoan ngoan, cháu đói chưa, nhà bếp đã chuẩn bị bữa sáng rồi đấy, chúng ta ăn nhé!
- Dạ!
Kiêu Kiêu nắm tay bố và ông cố vào nhà ăn, luật sư và Kỷ Tuyên cũng bị kéo vào ăn chung. Ăn sáng xong trong lúc đợi hai ông cháu đi dạo cho tiêu hóa thì Cung Huyền Thương ngồi lại kiểm tra giấy tờ trước khi đến Lôi gia. Đến giờ xuất phát ông nội Cung dẫn Kiêu Kiêu về, thay cho cậu bé một bộ quần áo đẹp trai lịch lãm như phiên bản thu nhỏ của bố rồi cùng nhau ra xe, Natch và Bánh Bao cũng nhanh chóng chạy vụt lên xe đến Lôi gia, đi cùng ở chiếc xe phía sau là luật sư và Kỷ Tuyên, chạy theo chiếc xe của Cung Huyền Thương là hàng chục chiếc Rolls-Royce Cullinan đen nối đuôi theo sau đầy khí thế.
Đúng giờ mọi người có mặt ở nhà họ Lôi, ông nội Cung xuống xe chỉnh lại quần áo, bước xuống theo đó là Cung Huyền Thương ôm phiên bản nhỏ của mình trên tay, cùng ông nội Cung vào nhà, Kỷ Tuyên và luật sư nghiêm chỉnh nối bước đi vào.
Trong phòng khách, ông nội Lôi ngồi ở trung tâm, ngồi cùng ông là Lôi Hòa Nghi ăn mặc dịu dàng nền nã, trang điểm tinh tế ngồi bên cạnh, bố mẹ ngồi ở ghế bên cạnh cùng với các anh trai.
Sau khi vào nhà Cung Huyền Thương để Kiêu Kiêu xuống, bé con đi vào chào hỏi mọi người trước rồi đi đến ngồi cùng mẹ, Cung Huyền Thương và ông nội Cung cởi giày bước vào ngồi xuống chiếc ghế còn trống, trước mặt mỗi người đều có một cốc trà nóng thượng hạng cùng điểm tâm, trái cây đầy đủ.
- Lão Lôi, chúng ta quen biết đã lâu đều hiểu rõ đối phương không thích dài dòng, tôi cũng không vòng vo. Hôm nay, tôi lấy tư cách là trưởng bối nhà họ Cung, phụ huynh của đứa cháu trai này đến hỏi cưới Nghi Nghi của ông cho thằng bé. Bọn trẻ quen biết đã lâu, tình cảm sâu đậm, giấy kết hôn cũng đã có, Kiêu Kiêu cũng đã lớn, chỉ còn thiếu một hôn lễ cho nên lần này đến đây cốt chính là mang sinh lễ đến cầu hôn con bé. Hai đứa nó là vợ chồng hợp pháp, tuy vậy lễ nghi của tổ tiên cũng không thể thiếu không thể để Nghi Nghi chịu chút thiệt thòi nào. Đây là toàn bộ sính lễ, mọi người cứ xem qua, còn yêu cầu gì chúng ta cứ từ từ nói tiếp.
Một tay ông nội Lôi xoa đầu Kiêu Kiêu một tay vẫn giữ batoong:
- Huyền Thương cũng xem như tôi nhìn thằng bé lớn lên, nhân cách phẩm chất như thế nào tôi rất rõ, tuy nhiên Nghi Nghi là ruột thịt của tôi, dù thế nào thì tôi nghiêng về phía con bé cũng là điều hiển nhiên. Lôi gia thế hệ này cũng chỉ có con bé là cháu gái, Cung gia muốn hỏi cưới con bé cũng không phải đơn giản. Lôi gia cũng không phải nghèo khó, không cần nhìn sính lễ để nói chuyện, trước tiên tôi có vài câu vẫn phải hỏi Huyền Thương!
Cung Huyền Thương bị điểm mặt gọi tên thì nghiêm túc nhìn ông nội Lôi lên tiếng:
- Ông cứ hỏi ạ, cháu sẵn sàng trả lời.
- Tốt! Nếu một ngày nào đó bắt buộc cháu phải lựa chọn giữa Nghi Nghi và Cung thị, cháu sẽ làm thế nào?
- Nghi Nghi vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của cháu, bây giờ có Kiêu Kiêu, hai mẹ con cô ấy là những người quan trọng nhất với cháu. Cung thị dù mất vẫn có thể phục hưng trở lại nhưng vợ của cháu, mẹ của con cháu, cháu sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì. Nhưng cháu vẫn muốn nói với ông rằng cháu có tự tin mình có thể bảo vệ vợ con và chèo lái Cung thị một cách hoàn hảo, sẽ không bao giờ phải đứng giữa hai sự lựa chọn này.
- Được, vậy nếu một ngày nào đó cả hai hết tình cảm thì sao?
- Cháu vĩnh viễn sẽ không ly hôn, nếu thật sự có ngày đó vậy thì quyền quyết định ở Nghi Nghi, cháu sẽ không rời bỏ cô ấy nhưng nếu cô ấy không cần cháu nữa, cháu sẽ không cưỡng cầu.
- Thật sự!?
- Vâng, nếu ông không tin luật sư còn ở đây, cháu có thể soạn một cam kết cho ông, người có quyền kết thúc cuộc hôn nhân này chỉ có Nghi Nghi, hơn nữa nếu thật sự phải ly hôn vậy thì toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa cá nhân của cháu đều sẽ thuộc về mẹ con cô ấy. Dĩ nhiên cháu không chỉ là chồng Nghi Nghi mà còn là người lãnh đạo Cung thị, những thứ thuộc danh nghĩa cá nhân của cháu cháu có thể để lại cho Nghi Nghi nhưng những thứ thuộc về Cung thị cháu rất tiếc là không thể, cháu phải có trách nhiệm với hàng ngàn nhân viên của cháu cho nên mong ông hiểu cho.
- Một người đàn ông có trách nhiệm, rất tốt!
- Cảm ơn ông!
Cung Huyền Thương nhìn luật sư gật đầu ra hiệu, ông ấy hiểu ý lập tức mở cặp công vụ lấy tài liệu ra đưa cho Lôi lão gia:
- Lôi lão gia tử, đây là sính lễ mà Cung gia đưa đến, ngoại trừ những hiện vật là trang sức, tranh cổ, đá quý,… còn có bất động sản, siêu xe, cổ phần,… mọi người cứ từ từ xem qua.
Ngay từ hôm ông nội Lôi đã nói chuyện với Lôi Hòa Nghi về việc cô phải về nhà chờ ngày xuất giá, dĩ nhiên thủ tục mang sính lễ hỏi cưới là không thể thiếu, ông nội Lôi không nói ra nhưng ông nội Cung thừa biết cho nên Cung Huyền Thương vừa về hai ông cháu đã nói chuyện rất lâu để lựa chọn sính lễ. Chỉ khổ luật sư và Kỷ Tuyên phải tăng ca suốt đêm để kê khai tài sản và làm giấy tờ chuyển quyền sở hữu.
- Ngoài những dự án FMS, D! đang được xây dưng thì ở thủ đô Cung tổng đang cho thiết kế trang viên Blue Whale diện tích 5000m2 và đảo tư nhân do Cung lão gia mua thuộc quyền sở hữu của cậu Cung Ngật Kiêu thì những thứ này đều thuộc quyền sở hữu của hai mẹ con Cung phu nhân, bao gồm bất động sản trong nước ở Hải thành, thủ đô, Giang Nam, Tô Châu, Hàng Châu, Tam Á, Tân Cương, Cáp Nhĩ Tân, Quảng Đông, Thâm Quyến, HongKong, Ma Cao, Trùng Khánh, Tứ Xuyên… cùng với các bất động sản ở nước ngoài được liệt kê trong hợp đồng đều thuộc sỡ hữu của hai mẹ con. Ngoài ra còn có chuyên cơ tư nhân, du thuyền, trực thăng, siêu xe… và một mỏ kim cương ở Nam Phi. Tỉ lệ phần trăm cổ phần ở Cung thị được chuyển nhượng đã được liệt kê rõ trong hợp đồng. Những món trang sức được đấu giá cũng với cổ vật có giá trị cũng bao gồm trong đó, khó có thể liệt kê hết nên mọi người có thể xem trong hợp đồng. Nếu không có vấn đề gì thì Cung phu nhân và cậu Cung Ngật Kiêu có thể ký xác nhận.
Bất động sản trong nước ngoại trừ những căn có sẵn từ trước thì Cung Huyền Thương cũng vừa mua lại những căn tại các thành phố mà gia đình nhỏ 3 người đã đi qua trong chuyến du lịch vừa rồi. Chỉ cần vợ con thích, mỗi lần thành phố đều sẽ có căn nhà thuộc về riêng gia đình của anh.
Luật sư nói xong thì ho khan phải uống một cốc nước lấy hơi, là luật sư cố vấn cho Cung thị đã lâu, biết rõ Cung gia lắm tiền nhiều của nhưng mà… thế này thì cũng quá là… kinh khủng đi, chưa thấy ai kết hôn mà mùi tiền phảng phất như vậy. Ánh mắt thiếu ngủ của luật sư nhìn Kiêu Kiêu như nhìn cục vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Lôi lão gia đưa cho Lôi Lăng Triệt kiểm tra rà soát lại, không có vấn đề gì thì mới đưa cho Lôi Hòa Nghi, mặc dù cô không nỡ để Cung Huyền Thương bỏ ra nhiều như thế nhưng dưới áp lực của ông nội với suy nghĩ sau này đều là của Kiêu Kiêu thì cô cũng cầm bút ký xác nhận, dù sao cũng là tài sản sau hôn nhân. Của anh là của cô, mà của cô cũng là của anh, hai người sẽ không có ngày ly hôn, những thứ này sớm muộn gì cũng thuộc về Kiêu Kiêu và những đứa con của hai người.
Sau khi Lôi Hòa Nghi và Kiêu Kiêu ký tên lăn tay thì ông nội Cung phất tay ra hiệu cho những vệ sĩ đi theo, bọn họ lần lượt bê đồ vào. Vàng bạc trang sức đá quý, thuốc bổ quý hiếm, nhân sâm trăm năm, rượu quý, thảo dược hiếm có, trà thượng hạng… đều là những thứ tiền nhiều chưa chắc mua được.
- Chút lòng thành, mọi người cứ nhận, chuẩn bị cho ngày vui của bọn trẻ.
Lôi lão gia thật không quen cái khí thế như nhà giàu mới nổi này của Cung lão gia nên phất tay cho vệ sĩ mang đi để đâu thì để.
- A Triệt, mang đồ lại đây!
- Vâng thưa ông!
Lôi Lăng Triệt vào phòng Lôi lão gia cũng lấy ra một tập tài liệu.
- Sính lễ của Cung gia quả thật khiến người ta lau mắt mà nhìn, Lôi gia tự nhận không bằng, đây là một chút của hồi môn cho Nghi Nghi. Cùng với một ít quà nhỏ cho Kiêu Kiêu!
Cung lão gia và Cung Huyền Thương đều không có ý định kiểm tra.
- Cưới được Nghi Nghi là phước báu lớn nhất của cháu và nhà họ Cung, không dám mong gì hơn!
Lôi gia tuy cũng làm kinh doanh nhưng gốc gác vẫn ở chính trị và quân đội cho nên cũng không thể phô trương quá nhiều. Tuy nhiên cháu gái duy nhất kết hôn, của hồi môn kèm theo vẫn khiến người ta ngưỡng mộ. Bất động sản, cổ phần, nhà đất, của cải, trang sức, đồ cổ… đều không thể thiếu trên giấy tờ là thế nhưng thực tế ông nội Lôi chuẩn bị cho cô còn nhiều hơn như vậy thậm chí có những món người khác có tiền cũng không cầu được.
Ngoài ra Kiêu Kiêu cũng không thiếu phần, Lôi Hòa Nghi trước đó khi đi du lịch đã phối hợp cũng một đội ngũ kiến trúc sư thiết kế một tứ hợp viện tại thủ đô cho con, có sự ảnh hưởng và ý tưởng thiết kế của Lôi Hòa Nghi thì có thể đoán tứ hợp viện của Kiêu Kiêu là sự tồn tại độc nhất vô nhị đậm chất cổ kính quyền quý giá trị không thể đo lường, hiện nay đang bắt đầu thi công với hi vọng kịp sinh nhật 5 tuổi của bé con, ngoài ra ông cố, ông bà ngoại và các cậu mợ cũng chuẩn bị cho bé con rất nhiều thứ có giá trị bù đắp cho những năm vắng mặt vừa qua. Cộng thêm Quỹ tài chính Thiên Kiêu mà bố mẹ thành lập, mỗi năm số tiền mà bé con nhận được từ mọi người cũng như lợi tức từ cổ phần đều sẽ được gửi vào đó đến khi bé con trưởng thành, một năm đã là con số trên trời, 18 20 năm sau sẽ còn khủng khiếp thế nào. Có thể nói bất động sản, nhà đất và cổ phần mà Kiêu Kiêu hiện đang sở hữu trải dải khắp nơi. Trong lúc bản thân còn chưa nhận thức được thì Kiêu Kiêu đã trở thành bạn nhỏ có giá trị con người cao ngất ngưỡng, là cục tiền biết đi thực thụ thậm chí còn hơn cả bố mình.
Của hồi môn của Lôi Hòa Nghi phía Cung gia không hỏi đến bày tỏ sẽ không động đến đồ của cô, Lôi gia cũng không bày tỏ thái độ gì, mối quan hệ của hai nhà thân thiết, sính lễ hay của hồi môn cũng chỉ là làm theo hình thức nhưng không thể không nói nhờ vậy mới thấy Cung Huyền Thương yêu thương người vợ này và đứa con của hai người như thế nàonhư thế nào. Đối với đàn ông tiền đặt ở đâu thì tình yêu ở đó quả thật không sai, có thể gả cô cho một người như vậy mọi người cũng rất yên tâm.
Tình yêu của đàn ông rất dễ thấy, không thấy tức là không có, mà Lôi Hòa Nghi thì chưa từng nghi ngờ Cung Huyền Thương từ những ngày đầu anh theo đuổi cô, nghĩ lại mới thấy anh yêu cô sâu đậm cỡ nào, đến cả thời gian 4 năm cũng không thể mài mòn.
Sau khi xong việc, mọi người ngồi lại ăn bữa cơm, để thủ tục pháp lý lại cho luật sư và Kỷ Tuyên đi xử lý. Bây giờ việc cần làm chính là tập trung cho hôn lễ hai ngày tới.
***
Nội tâm Dylan kiểu: Bốn bể là nhà!