Chương 17
"Tiểu Úc nhớ hôm nay là ngày gì không?" Đặt bé ngồi trên sopha, anh dùng khăn lau sạch mặt của bé, miệng cười cười hào hứng hỏi.Dù bé còn nhỏ nhưng bé vẫn hiểu anh đang hỏi bé hôm nay là ngày bao nhiêu nhưng lại không biết hôm nay là ngày gì, mím môi nhìn về phía anh nghi hoặc, tay lại chỉ về cuốn lịch được treo trên tường.Bé chỉ mới ba tuổi, chưa biết con chữ hay con số, chỉ biết kia là cuốn lịch, anh từng hỏi bé lịch là cái nào, bé liền chỉ, cái nào là sopha, bé lại chỉ, hầu như bé đều biết tên từng món đồ trong nhà nhưng rất ít món bé biết tác dụng của nó. Khi ở cùng anh, anh sẽ hỏi bé có biết lịch để làm gì không, bé lặc đầu thì anh sẽ từ từ giảng về lịch và cho bé biết công dụng của nó, hoặc khi xem ti vi, bé nhìn thấy người ba đang nắm tay con tập viết, bé sẽ quay lại chờ mong anh giải thích, khi giải thích, anh cũng sẽ hành động, đưa bàn tay to lớn của mình cầm lấy bàn tay nhỏ nhỏ lại mềm mềm của bé viết lên giấy những dòng chữ nguệch ngoạc. Từng lời nói hành động anh làm mẫu hoặc giảng cho bé, bé đều ghi nhớ rất rõ. Bây giờ anh chỉ cần hỏi, bé sẽ trả lời một cách chính xác giống như khi anh hỏi hôm nay là ngày gì, bé không biết nhưng bé biết lích sẽ cho anh biết hôm nay là ngày gì nên liền chỉ cho anh. ''Thông minh quá.''Thấy bé thông minh lại chưa hề quên lời mình dạy trước đây, anh không keo kiệt liền khen bé, lại theo hướng ngón tay nhỏ đang chỉ nhìn lên cuốn lịch được treo trên tường.''Vậy con biết 26 tháng 9 là ngày gì không?''Đầu nhỏ ngọ nguậy lắc lắc đầu.''Không biết, là ngày gì?''''Chính là sinh nhật của con!'' Bé có thể nói được năm từ mà không cần dùng ánh mắt để diễn tả sự tò mò của mình, anh rất vui nên hào hứng trả lời. ''Sinh nhật? Sinh nhật là gì? Tại sao lại gọi là sinh nhật?'' Anh càng vui bé lại càng tò mò sinh nhật là gì mà có thể khiến anh vui đến vậy. Chỉ là một câu hỏi bé cảm thấy đương nhiên nhưng hắn và anh lại không nghĩ vậy. ''Con không biết sinh nhật là gì? Chẳng phải baba đều mua quà mỗi năm cho con sao?'' Hắn không hiểu nổi tại sao đến sinh nhật là gì mà bé lại không biết, mỗi một năm dù hắn có bận đến mấy cũng sẽ dành thời gian chọn lựa từng món quà phù hợp cho con trai mình nhưng bây giờ con trai mình đến sinh nhật cũng không biết là gì. Hắn vẫn muốn biết rốt cuộc gần 3 năm nay bé đã phải chịu những gì nhưng lại bị anh ngăn cản, anh không muốn trong sinh nhật của bé hắn lại hỏi về cái quá khứ khiến bé đau đớn kia, anh chỉ muốn bé vui vẻ, hắn dĩ nhiên cũng hiểu được, liền nuốt lại lời muốn hỏi, lắng nghe anh giải thích cho bé.''Sinh nhật chính là ngày mà con được sinh ra trên đời, là ngày con cất tiếng khóc. Cha và baba đều rất biết ơn khi con có mặt trên đời và trở thành con trai của hai chúng ta, mỗi năm vào ngày này chúng ta sẽ nhớ về ngày con sinh ra.''''Vậy chính là ngày hôm nay sao?''''Đúng vậy, chúng ta sẽ làm bánh kem cho con, chúc mừng sinh nhật con, cắm nến cho con thổi và ước nguyện, sau đó con sẽ nhận được những món quà từ baba và cha.''Có nhiều từ anh nói bé không hiểu nhưng khi anh nói bé sẽ được nhận quà làm bé vui đến hai mắt sáng lấp lánh nhìn hai người. ''Hai người sẽ cho con quà giống trên ti vi sao?"Ánh mắt của Hạ Dư Úc rất ngây thơ và trong sáng, cứ như chứa cả một biển sao vậy, bé nhìn về phía hắn lại càng khiến hắn đau lòng không thôi. Cháu đích tôn của Hạ gia, con trai duy nhất của Hạ Kha sao có thể đến cả ngày mình sinh ra còn không biết, lại có thể ngây thơ hỏi sinh nhật là gì, lại vui vẻ khi được nhận một món quá nhỏ chứ.Nội tâm đau đớn lại thêm phần áy náy khó tả, hắn không biết nên đối mặt với bé như thế nào, hắn càng không dám nghĩ nếu không có Giang Thư Vũ thì liệu bao giờ hắn mới phát hiện ra, sau này khi bé lớn lên liệu bé có trách hắn hay không, tất cả suy nghĩ khiến hắn choáng, cảm giác khó thở ở phía lồng ngực, nơi trái tim đang đập liên hồi đang nhắc nhở hắn quá vô tâm, cứ tự cho rằng những gì mình làm đã đủ nhiều mà thực chất chỉ đang gián tiếp đưa con trai mình lại gần với căn bệnh trầm cảm. Anh dĩ nhiên biết hắn đang tự trách, Tự dằn vặt, anh cũng cảm thấy như vậy rất đúng nhưng hiện tại đang là sinh nhật bé, anh muốn cả ba người cùng làm bánh kem, cho bé được cảm nhận niềm vui khi được sinh ra, cho bé cảm nhận hạnh phúc khi có baba và cha che chở. ''Chúng ta cùng đi làm bánh kem nào!!''Anh đứng dậy, một tay nắm lấy tay bé đang vui vẻ, phấn khích và mong chờ, một tay kéo Hạ Kha đang thẫn thờ suy nghĩ vào nhà bếp. Anh cho Hạ Kha cùng bé ngồi mở túi bột mì và điều chỉnh lượng đường phù hợp, còn mình ngồi tách lòng đỏ và lòng trắng trứng ra. Hạ Kha đưa túi bột mì cho bé mở nhưng bé sức yếu không thể dùng tay mở nổi liền lấy răng cắn, cắn một góc túi, liền dùng sức, sức quá lớn khiến túi bột mì rách toạc ra, bột bay tứ tung, nhuộm mái tóc đen của bé thành màu trắng, trên mặt và quần áo cũng nhiễm trắng. Hạ Kha rây mịn xong bột của mình liền quay lại thì thấy túi bột mì mình đưa cho con đã bị xé rách, bột văng hết chỉ còn lại một ít mà toàn thấy bé đều bị bột dính tới trắng xoá trông cứ như một cục bột biết di chuyển vậy.Hắn bật cười đưa tay lên lau mặt cho con mà quên để ý vì rây bột mà tay hắn cũng dính không ít bột, càng lau mặt bé càng dính đến trắng hơn, cuối cùng chỉ chừa lại đôi mắt đen to tròn. Bé không biết hắn đang lau mặt cho mình, cứ thấy hắn xoa xoa mặt mình liền cười thành tiếng nên bé ngồi trên bàn lớn đứng dậy đi về phía hắn, hai tay dính bột cũng đưa lên xoa xoa mặt hắn. Xoa xong mới phát hiện hai tay mình bẩn, mặt hắn in mấy dấu ngón tay được vẽ từ bột, bé nhìn hắn kinh ngạc, bản thân chỉ muốn học theo baba ai ngờ lại làm mặt của baba bẩn, bé chột dạ không dám nhìn hắn, đưa mắt nhìn anh đang quay video cầu cứu.''Làm sao vậy? Mặt tôi dinh gì sao?'' Hắn cười đưa tay lên lau mặt mình, bây giờ mặt hắn lại càng bẩn thêm, trông buồn cười vô cùng. ''Không có gì hết, vẫn rất đẹo trai.'' Miệng thì khen vậy nhưng tay lại bấm máy chụp ảnh liên hồi.Hắn biết anh cứ không có ý tốt liền sẽ chụp lại nên với tay qua giật điện thoại của anh, thấy được khuôn mặt nguy nghiêm của mình dính đầy bột trắng như bé thì cứng miệng, lại nhìn về phía bé đang trốn tránh ánh mắt mình.