Chương 19
buổi trưa vài ngày sau, khi Hạ Kha đi làm về đã thấy một gấu nâu lớn và một gấu nâu nhỏ ngồi trên sopha xem ti vi, chính xác hơn là Giang Thư Vũ và bé đang mặc đồ con gấu, là đồ đôi.Đồ gấu là bé sau khi nhận được từ anh vào buổi tối sinh nhật, nhưng bé lại mếu máo vì không giống đồ của anh, nhất quyết không chịu mặc cho anh xem, bất đắc dĩ anh đành đặt mua cho mình một bộ nên bây giờ nhà xuất hiện hai con gấu nâu đang ôm nhau ngồi xem ti vi.Có lẽ do đang xem phim cảm động nên Giang Thư Vũ và bé ngồi khóc sụt sịt, Không để ý Hạ Kha đã về.''Đang xem phim gì vậy?" Hạ Kha bỏ đồ xuống sopha cạnh bé, đi lại ngồi kế anh hỏi.Anh với bé đồng loạt quay lại nhìn hắn, lắc đầu: "Không biết, đây là tập đầu tiên xem.''''Baba, chó con chết rồi.'' Bé nức nở lên án, nói xong lại nhìn ti vi, khóc lại to hơn khi thấy chủ nhân của chó con khóc.Hắn lại không hiểu mô tê gì, bé không nói rõ đầu đuôi mà chỉ ném cho hắn một câu chó con chết, dĩ nhiên trên ti vi đang chiếu cảnh chủ nhân chôn nó, hắn hiểu nhưng lại cũng không hiểu, như vậy có đáng khóc gì? Không phải chỉ là phim à?Hắn cần được giải thích gấp nên nhìn về phía anh.''Bộ phim đang phát trực tiếp, tôi cũng không biết đã chiếu đến tập bao nhiêu nữa nhưng trong phim có đoạn chú chó con vì cứu chủ mà chết mà chết đuối nên bé khóc.'' Nhận thấy ánh mắt cần giúp đỡ của hắn, anh cầm khăn giấy lên lau nước mắt rồi mới nói.Nói vậy hắn cũng hiểu được sơ sơ, lại nhìn anh: ''Thế em khóc cái gì?''''Tôi đâu có khóc? Tôi đang cảm động, diễn tả nổi buồn khi thấy chó con chết thôi."Hắn lại nhìn anh, mũi và đôi mắt đỏ bừng, mí mắt vẫn còn đọng nước, chỉ cần chớp nhẹ chắc chắn sẽ rơi xuống, lại thêm giọng nói khàn, đây không phải khóc thì là diễn à.Hắn nhìn cậu với anh mắt hiểu, trên mặt ghi rõ ''em vừa khóc'' làm cậu tức giận trừng mắt đẩy hắn ra chỗ khác, không cho ngồi cùng với mình nữa.Có thể cảm thông và hiểu được cảm xúc của người khác là một việc quan trọng của diễn xuất, nó khiến người diễn viên có thể mô tả một cách rõ ràng, hoá thân thành nhân vật đó. Mà Giang Thư Vũ lại là người theo phái thực lực, anh rất dễ bị cảm xúc chi phối, khi xem phim, anh thường đặt mình vào nhân vật nên khi nhân vật đau khổ tuyệt vọng, anh cũng sẽ theo đó tự động mô phỏng cảm xúc.Nhắc đến việc này, anh đột nhiên nhớ ra mình chưa từng gọi cho quản lí, khi đó điện thoại bị Hạ Kha bóp nát thế là đổi luôn sim, vẫn chưa báo lại với quản lí của mình. Lo sợ quản lí sẽ lo lắng khi anh biến mất mấy tháng nay, anh quyết định tối sẽ điện cho cậu ta.Nghĩ vậy, anh yên tâm xem phim tiếp, nhưng lại nhớ ra mình chưa nói cho Hạ Kha biết công việc của mình nhưng chắc hắn có điều tra ra.''Anh trước có điều tra tôi rồi nhỉ?''Nghe anh hỏi, hắn sững sờ, lại nghĩ anh có thể đã tức giận nhưng cũng không giấu: "Đúng vậy, xin lỗi, khi đó tôi-....''Hắn vội giải thích nhung anh không để tâm lắm, liền cắt ngang lời hắn: ''Tôi không có ý gì hết, chỉ là đột nhiên nhớ ra mình là diễn viên, dù không nổi.''''Ý em là sao? Em muốn tiếp tục công việc?''''Đúng vậy, khi đó quá vội vã, tôi chưa nói với quản lí, lại thêm anh bóp nạt điện thoại của tôi nên tôi quên mất vụ này.''''Tại sao? Tôi nuôi thêm em cũng được mà?'' ''Hả? Nhưng sau này chúng ta li hôn, tôi phải có công việc chứ, chẳng lẽ ôm nửa tài sản của anh ăn rồi nằm à?'' Lời này của anh làm hắn triệt để rơi vào trầm lặng, thú thật hắn không hề có ý định li hôn nữa, hắn cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, có vợ, có con, có người chăm lo cho gia đình, mỗi khi về nhà, khi nhìn thấy bé và anh ngồi xem ti vi đợi hắn, cơn mệt mỏi của công việc đều bị đánh tan. Nhưng hắn đâu thể nói với anh là hắn không muốn li hôn nữa. Đột nhiên hắn im bặt, nhìn mình chằm chằm, anh nghĩ hắn tức giận anh thức thời không nói nữa, đợi tối có thời gian sẽ từ từ bàn bạc lại sau. Nhưng chưa đến tối anh phát hiện hôm nay hắn đi làm về rất sớm, mới trưa đã số về. Quả nhiên: ''Mẹ kêu chúng ta về nhà một chuyến, họ hàng hai ngày nữa sẽ qua chơi, bà muốn ra mắt con dâu.''Không nói thì thôi, nói xong anh áp lực gấp bội. Cưới nhau qua hợp đồng, bây giờ phải về ra mắt thì sau này li hôn kiểu gì, thật khó ăn nói với trưởng bối.Mặt anh xanh như tàu lá chuối, chỉ vừa định hỏi hắn không về được không thì đã bị hắn cười nói ''không được''. Mà bé chẳng rõ gì, chỉ biết mình sẽ về nhà ông bà nên liền hớn hở chạy đi soạn quần áo. Lần về nhà này thực ra là do hắn sắp xếp, ông bà gọi tới bảo hắn không cần về vì sợ anh còn ngại, lại thêm bé chỉ vừa mới đỡ, Không thể gây áp lực. Hắn nghe xong liền bảo về được. ''Không có gì, Thư Vũ cũng cần gặp mặt họ hàng, nếu em ấy về thì bé nhất định sẽ theo.''Ông bà nghe vậy thì hết sức vui mừng, liền gọi điện cho họ hàng hẹn hai ngày nữa qua.