Chương 1
Mặt trời dần lên cao, bên trong căn phòng có một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, mái tóc ngắn ngang vai uốn xoăn nhẹ được kẹp lên phân nửa. Gương mặt cô khá xinh đẹp, ở đuôi mắt trái cô có một nốt ruồi nhỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi mắt. Cô gái này tên Tiêu Lạc, là một nhà thiết kế thời trang.
Tiêu Lạc cầm son tô lên môi, lấy một chai nước hoa xịt lên chút ít rồi lấy áo khoác mặc vào. Cô cầm túi xách đi ra bên ngoài phòng khách, lấy một đôi giày mang vào rồi đi ra ngoài.
Bên trong chiếc xe taxi, cô ngồi phía sau xe cầm iPad lướt xem. Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô từ trong túi xách cầm lấy điện thoại rồi bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái: "Alo, Lạc Lạc. Xe của cậu hôm nay mang đi bảo dưỡng rồi, có cần mình đến đón cậu đi làm không?"
Cô để iPad xuống đặt lên chân, cười nói: "Hôm nay không cần cậu rước mình đi làm đâu Hiểu Di. Mình đã bắt taxi rồi, đang trên đường đến đó."
Hiểu Di nghe vậy thì nói: "À, mình còn tưởng là bạn trai cậu sẽ đến đón cậu đi làm."
"Quang Tuấn anh ấy hai hôm nay đi công tác rồi, sao có thể đến đón mình đi làm được."
"Được rồi, cậu cứ bảo vệ cho anh ta. Mà thôi mình cúp máy đây, mình cũng đang trên đường đến công ty. Cậu đi nhớ chú ý an toàn, lát gặp lại sau."
Cô mỉm cười, nói: "Được, cậu lái xe chú ý an toàn."
Cúp máy cô để điện thoại và iPad vào túi, nhìn xung quanh rồi nói: "Bác tài, chạy tới phía trước để tôi xuống là được rồi."
Chiếc xe taxi đậu trước một quán cà phê, cô mở cửa xe bước xuống rồi đi vào bên trong quán. Bên trong quán khá là đông khách, cô đang loay hoay định đi vào xếp hàng thì có một bóng người đi tới với tốc độ khá nhanh đụng trúng cô. Cô đưa tay vịn chiếc ghế gần đó nên không bị té xuống, cô cúi xuống nhìn thì thấy chiếc áo sơ mi trắng của cô đã bị dính đầy cà phê.
Sắc mặt cô xám xịt ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú, chân mày rậm, đôi mắt dài, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng phối với quần xám, bên ngoài khoác chiếc áo bành tô màu xám. Trên tay anh còn đang cầm ly cà phê, đứng nhìn cô hỏi: "Xin lỗi, cô không bị thương ở đâu chứ?"
Cô đứng thẳng người dậy, cảm thấy mắt anh ta có vấn đề hay sao mà không thấy vết cà phê đang dính lên chiếc áo của cô. Cô nói: "Tôi không bị thương nhưng anh không thấy chiếc áo của tôi bị cà phê của anh làm đổ sao? Anh đi đứng không nhìn đường à."
"Tôi đi nhanh không cẩn thận đụng trúng cô là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô. Nếu cô không bị thương thì tôi đi trước, tôi còn có việc gấp phải giải quyết. Còn chiếc áo của cô, tôi không có đem tiền mặt để bồi thường cho cô. Lần sau gặp lại tôi sẽ bồi thường cho cô."
Anh nói một mạch rồi cầm ly cà phê nhanh chóng rời khỏi quán không cho cô kịp phản ứng câu nào. Cô tức giận đến mức giậm chân, nhìn anh bắt taxi rời đi, cô nói: "Lần sau gặp lại là biết khi nào? Tôi còn chẳng biết tên của anh, sống ở đâu thì làm sao mà bồi thường. Anh xin lỗi qua loa như vậy sao tôi chấp nhận được. Mới sáng sớm mà gặp người gì đâu không biết."
Cô cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi của mình, nhân viên phục vụ lúc này đi tới đưa cho cô khăn giấy. Cô đưa tay nhận lấy khăn giấy, lau đi vết cà phê đang đổ trên áo: "Cảm ơn."
Cô từ trong túi xách lấy điện thoại nhấn gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Alo."
"Alo Hiểu Di, cậu đi mua giúp mình một chiếc áo sơ mi khác đem tới quán cà phê gần công ty được chứ?"
Hiểu Di nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, cậu đợi mình một lát. Nhưng mà áo cậu bị làm sao à?"
Cô nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa mình sẽ kể cho cậu."
"Được được."
Bên trong bệnh viện Cố An, người đàn ông bị cô tức giận lúc nãy đang ở bên trong phòng cởi chiếc áo khoác màu xám, mặc vào chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và găng tay. Cửa phòng được gõ sau đó mở ra, truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Cố Lãng, ca phẫu thuật lúc nãy cũng may có cậu nên mới thành công rực rỡ như vậy."
Cố Lãng xoay người sang nhìn người đối diện, nói: "Cảnh Bằng, cậu cũng là một bác sĩ tài giỏi. Nếu ngày hôm nay tôi không về kịp hay không có mặt thì cậu cũng sẽ làm được ca phẫu thuật này."
Cảnh Bằng kéo ghế ngồi xuống, gật đầu: "Cậu nói cũng đúng. Nhưng có cậu bọn tôi cũng giảm áp lực hơn rất nhiều. Mà trưa nay cậu đi ăn trưa cùng bọn tôi không?"
Anh cầm ly nước đang được đặt lên bàn uống, gật đầu đồng ý: "Được, trưa nay tôi cũng không có bận gì."
Cảnh Bằng nghe vậy thì nở nụ cười, đứng dậy vỗ vai anh: "Được, quyết định như thế. Tôi đi làm việc tiếp đây."
Cảnh Bằng nói rồi đi tới mở cửa bước ra bên ngoài. Anh nhìn cánh cửa đóng lại lắc đầu, nhìn ly cà phê trên bàn thì nhớ lại chuyện sáng nay. Anh đưa tay lên xoa mi tâm, đi tới ghế ngồi xuống mở hồ sơ ra đọc.
Ở bên trong tiệm cà phê, Hiểu Di cầm lấy hai ly cà phê từ quầy đi tới bàn ngồi xuống, đưa một ly cà phê sang cho Tiêu Lạc: "Đây, cà phê của cậu đây Lạc Lạc."
Tiêu Lạc đã thay sang một chiếc áo khác, cô nhận lấy ly cà phê từ cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu."
Hiểu Di nghe vậy thì mỉm cười, cầm ly cà phê lên uống: "Không có gì đâu, cậu đừng khách sáo. Lúc nãy khi nghe cậu kể, mình cảm thấy người đàn ông đó đúng là không có trách nhiệm gì hết. Cậu mới gặp anh ta lần đầu lấy đâu ra phương thức liên lạc để bồi thường, cũng không có một chút áy náy hay muốn bồi thường nào."
Cô nghe vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hiện lên sự giận dữ nhìn cô ấy: "Nếu để mình gặp anh ta lần nữa, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu."
"Được rồi, đừng tức giận nữa. Vậy bây giờ chúng ta mau vào công ty thôi, cũng sắp trễ giờ làm rồi."
Cô nghe vậy thì nhìn lại đồng hồ đang đeo trên tay, đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê, nói: "Mau đi thôi."
Hiểu Di cũng nhanh chóng đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê được để trên bàn, đuổi theo cô: "Cậu đợi mình với."
Công ty mà Tiêu Lạc đang làm chính là công ty thời trang khá nổi tiếng trong nước, tên là B&K. Thương hiệu B&K này cũng được rất nhiều người dùng biết đến và ưa chuộng, cho nên cũng có rất nhiều người muốn vào công ty này để làm việc. Lúc hai người bước vào công ty, cũng có rất nhiều đồng nghiệp đi ngang chào hỏi.
"Chào trưởng phòng Tiêu."
"Xin chào trưởng phòng Tiêu."
Cô cũng gật đầu chào hỏi lại sau đó cùng Hiểu Di đi vào thang máy nhấn lên tầng năm, đó là tầng hiện tại mà cô đang làm việc. Rất nhanh đã đến nơi, cửa thang máy mở ra, hai người bước ra đi vào bên trong văn phòng.
Mọi người bên trong văn phòng đang ngồi làm việc, thấy hai người bọn cô đến thì ngẩng đầu lên cười chào hỏi: "Hai chị đến rồi à. Sáng giờ bọn em không thấy hai chị đâu, còn nghĩ hai chị bỏ em rồi."
Hiểu Di đi tới bàn làm việc ngồi xuống, cười rồi trêu chọc nói: "Bọn tôi lúc nãy trốn công việc một lát đấy."
Một cô gái mái tóc cột cao, tay cầm cái viết đi đến bên cạnh Tiêu Lạc: "Chị biết không, lúc nãy mấy người ở bên tổ B đi sang khiêu khích nói với bọn em là thiết kế trưởng phòng của bọn họ nhất định sẽ được chọn."
Tiêu Lạc nghe vậy cũng đã thấy quá quen thuộc, bây giờ trong phòng thiết kế lại chia ra thành hai nhóm cạnh tranh thiết kế với nhau tất nhiên dẫn đến bất hòa không kém. Cô mỉm cười vỗ vai cô ấy: "Cẩm An, chúng ta cứ lo làm việc của bản thân, thiết kế những trang phục đẹp phù hợp với mọi người thì chắc chắn sẽ được chọn thôi. Họ khiêu khích, nói gì thì kệ họ. Đừng vì lời họ nói mà tức giận, sẽ có nếp nhăn không đẹp."
Cẩm An nghe vậy thì nhanh chóng đưa tay sờ lên mặt, lo lắng hỏi: "Vậy...vậy bây giờ trên mặt em có xuất hiện nếp nhăn nào chưa chị?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy thì cô bật cười lắc đầu: "Chưa có đâu, em cứ yên tâm đi."
Một nhân viên nam lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nói: "Bây giờ chưa có nhưng nếu cô mà còn giận nữa thì chắc chắn sẽ có nếp nhăn, sẽ thành một bà già xấu xí."
Cẩm An nghe vậy thì quay sang, nói: "Việt Trạch, anh lo làm việc đi. Đừng có ở đó mà chọc tôi."
Việt Trạch nghe vậy thì nhún vai cũng không nói gì cúi đầu nhìn vào máy tính, cô nhìn hai người họ rồi nói: "Thôi được rồi, mọi người mau đi làm việc đi."
Cô nói rồi đi vào bên trong văn phòng riêng, đi tới trước bàn làm việc để túi xách lên bàn, kéo ghế ngồi xuống rồi mở máy tính lên. Cô cầm xấp giấy vẽ trên tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cầm bút cúi xuống vẽ.
Bên trong nhà ăn của bệnh viện, Cảnh Bằng và Cố Lãng một trước một sau bước vào khiến các nữ bác sĩ, y tá đều ngoái đầu lại nhìn. Hai người đều có gương mặt điển trai, đi với nhau càng thu hút hơn. Hai người cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người, đi tới quầy nhận đồ ăn rồi tới bàn trống ngồi xuống.
Cảnh Bằng ngồi đối diện, nói: "Cậu thấy chúng ta đi với nhau sẽ càng thêm tỏa sáng, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người khác."
Cố Lãng cầm đũa lên gắp đồ ăn rồi ăn cơm cũng chẳng nâng mắt lên nhìn anh ta, nói: "Tôi thì ngược lại không muốn đi chung với cậu."
Cảnh Bằng đang ăn cơm nghe vậy thì bị nghẹn lại, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Vì sao?"
"Cậu không biết bây giờ trong bệnh viện đang đồn tôi với cậu như nào sao?"
"Như nào?"
"Không phải cậu hay lướt đọc tin nhắn nhóm của bệnh viện sao? Vào đó đọc."
Tiêu Lạc cầm son tô lên môi, lấy một chai nước hoa xịt lên chút ít rồi lấy áo khoác mặc vào. Cô cầm túi xách đi ra bên ngoài phòng khách, lấy một đôi giày mang vào rồi đi ra ngoài.
Bên trong chiếc xe taxi, cô ngồi phía sau xe cầm iPad lướt xem. Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô từ trong túi xách cầm lấy điện thoại rồi bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái: "Alo, Lạc Lạc. Xe của cậu hôm nay mang đi bảo dưỡng rồi, có cần mình đến đón cậu đi làm không?"
Cô để iPad xuống đặt lên chân, cười nói: "Hôm nay không cần cậu rước mình đi làm đâu Hiểu Di. Mình đã bắt taxi rồi, đang trên đường đến đó."
Hiểu Di nghe vậy thì nói: "À, mình còn tưởng là bạn trai cậu sẽ đến đón cậu đi làm."
"Quang Tuấn anh ấy hai hôm nay đi công tác rồi, sao có thể đến đón mình đi làm được."
"Được rồi, cậu cứ bảo vệ cho anh ta. Mà thôi mình cúp máy đây, mình cũng đang trên đường đến công ty. Cậu đi nhớ chú ý an toàn, lát gặp lại sau."
Cô mỉm cười, nói: "Được, cậu lái xe chú ý an toàn."
Cúp máy cô để điện thoại và iPad vào túi, nhìn xung quanh rồi nói: "Bác tài, chạy tới phía trước để tôi xuống là được rồi."
Chiếc xe taxi đậu trước một quán cà phê, cô mở cửa xe bước xuống rồi đi vào bên trong quán. Bên trong quán khá là đông khách, cô đang loay hoay định đi vào xếp hàng thì có một bóng người đi tới với tốc độ khá nhanh đụng trúng cô. Cô đưa tay vịn chiếc ghế gần đó nên không bị té xuống, cô cúi xuống nhìn thì thấy chiếc áo sơ mi trắng của cô đã bị dính đầy cà phê.
Sắc mặt cô xám xịt ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt. Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú, chân mày rậm, đôi mắt dài, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng phối với quần xám, bên ngoài khoác chiếc áo bành tô màu xám. Trên tay anh còn đang cầm ly cà phê, đứng nhìn cô hỏi: "Xin lỗi, cô không bị thương ở đâu chứ?"
Cô đứng thẳng người dậy, cảm thấy mắt anh ta có vấn đề hay sao mà không thấy vết cà phê đang dính lên chiếc áo của cô. Cô nói: "Tôi không bị thương nhưng anh không thấy chiếc áo của tôi bị cà phê của anh làm đổ sao? Anh đi đứng không nhìn đường à."
"Tôi đi nhanh không cẩn thận đụng trúng cô là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô. Nếu cô không bị thương thì tôi đi trước, tôi còn có việc gấp phải giải quyết. Còn chiếc áo của cô, tôi không có đem tiền mặt để bồi thường cho cô. Lần sau gặp lại tôi sẽ bồi thường cho cô."
Anh nói một mạch rồi cầm ly cà phê nhanh chóng rời khỏi quán không cho cô kịp phản ứng câu nào. Cô tức giận đến mức giậm chân, nhìn anh bắt taxi rời đi, cô nói: "Lần sau gặp lại là biết khi nào? Tôi còn chẳng biết tên của anh, sống ở đâu thì làm sao mà bồi thường. Anh xin lỗi qua loa như vậy sao tôi chấp nhận được. Mới sáng sớm mà gặp người gì đâu không biết."
Cô cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi của mình, nhân viên phục vụ lúc này đi tới đưa cho cô khăn giấy. Cô đưa tay nhận lấy khăn giấy, lau đi vết cà phê đang đổ trên áo: "Cảm ơn."
Cô từ trong túi xách lấy điện thoại nhấn gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Alo."
"Alo Hiểu Di, cậu đi mua giúp mình một chiếc áo sơ mi khác đem tới quán cà phê gần công ty được chứ?"
Hiểu Di nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, cậu đợi mình một lát. Nhưng mà áo cậu bị làm sao à?"
Cô nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa mình sẽ kể cho cậu."
"Được được."
Bên trong bệnh viện Cố An, người đàn ông bị cô tức giận lúc nãy đang ở bên trong phòng cởi chiếc áo khoác màu xám, mặc vào chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và găng tay. Cửa phòng được gõ sau đó mở ra, truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Cố Lãng, ca phẫu thuật lúc nãy cũng may có cậu nên mới thành công rực rỡ như vậy."
Cố Lãng xoay người sang nhìn người đối diện, nói: "Cảnh Bằng, cậu cũng là một bác sĩ tài giỏi. Nếu ngày hôm nay tôi không về kịp hay không có mặt thì cậu cũng sẽ làm được ca phẫu thuật này."
Cảnh Bằng kéo ghế ngồi xuống, gật đầu: "Cậu nói cũng đúng. Nhưng có cậu bọn tôi cũng giảm áp lực hơn rất nhiều. Mà trưa nay cậu đi ăn trưa cùng bọn tôi không?"
Anh cầm ly nước đang được đặt lên bàn uống, gật đầu đồng ý: "Được, trưa nay tôi cũng không có bận gì."
Cảnh Bằng nghe vậy thì nở nụ cười, đứng dậy vỗ vai anh: "Được, quyết định như thế. Tôi đi làm việc tiếp đây."
Cảnh Bằng nói rồi đi tới mở cửa bước ra bên ngoài. Anh nhìn cánh cửa đóng lại lắc đầu, nhìn ly cà phê trên bàn thì nhớ lại chuyện sáng nay. Anh đưa tay lên xoa mi tâm, đi tới ghế ngồi xuống mở hồ sơ ra đọc.
Ở bên trong tiệm cà phê, Hiểu Di cầm lấy hai ly cà phê từ quầy đi tới bàn ngồi xuống, đưa một ly cà phê sang cho Tiêu Lạc: "Đây, cà phê của cậu đây Lạc Lạc."
Tiêu Lạc đã thay sang một chiếc áo khác, cô nhận lấy ly cà phê từ cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu."
Hiểu Di nghe vậy thì mỉm cười, cầm ly cà phê lên uống: "Không có gì đâu, cậu đừng khách sáo. Lúc nãy khi nghe cậu kể, mình cảm thấy người đàn ông đó đúng là không có trách nhiệm gì hết. Cậu mới gặp anh ta lần đầu lấy đâu ra phương thức liên lạc để bồi thường, cũng không có một chút áy náy hay muốn bồi thường nào."
Cô nghe vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hiện lên sự giận dữ nhìn cô ấy: "Nếu để mình gặp anh ta lần nữa, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu."
"Được rồi, đừng tức giận nữa. Vậy bây giờ chúng ta mau vào công ty thôi, cũng sắp trễ giờ làm rồi."
Cô nghe vậy thì nhìn lại đồng hồ đang đeo trên tay, đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê, nói: "Mau đi thôi."
Hiểu Di cũng nhanh chóng đứng dậy cầm lấy túi xách và ly cà phê được để trên bàn, đuổi theo cô: "Cậu đợi mình với."
Công ty mà Tiêu Lạc đang làm chính là công ty thời trang khá nổi tiếng trong nước, tên là B&K. Thương hiệu B&K này cũng được rất nhiều người dùng biết đến và ưa chuộng, cho nên cũng có rất nhiều người muốn vào công ty này để làm việc. Lúc hai người bước vào công ty, cũng có rất nhiều đồng nghiệp đi ngang chào hỏi.
"Chào trưởng phòng Tiêu."
"Xin chào trưởng phòng Tiêu."
Cô cũng gật đầu chào hỏi lại sau đó cùng Hiểu Di đi vào thang máy nhấn lên tầng năm, đó là tầng hiện tại mà cô đang làm việc. Rất nhanh đã đến nơi, cửa thang máy mở ra, hai người bước ra đi vào bên trong văn phòng.
Mọi người bên trong văn phòng đang ngồi làm việc, thấy hai người bọn cô đến thì ngẩng đầu lên cười chào hỏi: "Hai chị đến rồi à. Sáng giờ bọn em không thấy hai chị đâu, còn nghĩ hai chị bỏ em rồi."
Hiểu Di đi tới bàn làm việc ngồi xuống, cười rồi trêu chọc nói: "Bọn tôi lúc nãy trốn công việc một lát đấy."
Một cô gái mái tóc cột cao, tay cầm cái viết đi đến bên cạnh Tiêu Lạc: "Chị biết không, lúc nãy mấy người ở bên tổ B đi sang khiêu khích nói với bọn em là thiết kế trưởng phòng của bọn họ nhất định sẽ được chọn."
Tiêu Lạc nghe vậy cũng đã thấy quá quen thuộc, bây giờ trong phòng thiết kế lại chia ra thành hai nhóm cạnh tranh thiết kế với nhau tất nhiên dẫn đến bất hòa không kém. Cô mỉm cười vỗ vai cô ấy: "Cẩm An, chúng ta cứ lo làm việc của bản thân, thiết kế những trang phục đẹp phù hợp với mọi người thì chắc chắn sẽ được chọn thôi. Họ khiêu khích, nói gì thì kệ họ. Đừng vì lời họ nói mà tức giận, sẽ có nếp nhăn không đẹp."
Cẩm An nghe vậy thì nhanh chóng đưa tay sờ lên mặt, lo lắng hỏi: "Vậy...vậy bây giờ trên mặt em có xuất hiện nếp nhăn nào chưa chị?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy thì cô bật cười lắc đầu: "Chưa có đâu, em cứ yên tâm đi."
Một nhân viên nam lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nói: "Bây giờ chưa có nhưng nếu cô mà còn giận nữa thì chắc chắn sẽ có nếp nhăn, sẽ thành một bà già xấu xí."
Cẩm An nghe vậy thì quay sang, nói: "Việt Trạch, anh lo làm việc đi. Đừng có ở đó mà chọc tôi."
Việt Trạch nghe vậy thì nhún vai cũng không nói gì cúi đầu nhìn vào máy tính, cô nhìn hai người họ rồi nói: "Thôi được rồi, mọi người mau đi làm việc đi."
Cô nói rồi đi vào bên trong văn phòng riêng, đi tới trước bàn làm việc để túi xách lên bàn, kéo ghế ngồi xuống rồi mở máy tính lên. Cô cầm xấp giấy vẽ trên tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cầm bút cúi xuống vẽ.
Bên trong nhà ăn của bệnh viện, Cảnh Bằng và Cố Lãng một trước một sau bước vào khiến các nữ bác sĩ, y tá đều ngoái đầu lại nhìn. Hai người đều có gương mặt điển trai, đi với nhau càng thu hút hơn. Hai người cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người, đi tới quầy nhận đồ ăn rồi tới bàn trống ngồi xuống.
Cảnh Bằng ngồi đối diện, nói: "Cậu thấy chúng ta đi với nhau sẽ càng thêm tỏa sáng, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người khác."
Cố Lãng cầm đũa lên gắp đồ ăn rồi ăn cơm cũng chẳng nâng mắt lên nhìn anh ta, nói: "Tôi thì ngược lại không muốn đi chung với cậu."
Cảnh Bằng đang ăn cơm nghe vậy thì bị nghẹn lại, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Vì sao?"
"Cậu không biết bây giờ trong bệnh viện đang đồn tôi với cậu như nào sao?"
"Như nào?"
"Không phải cậu hay lướt đọc tin nhắn nhóm của bệnh viện sao? Vào đó đọc."