Chương 6: Song sinh?
Ngoài trời đã xế chiều, trời càng lúc càng tối lại, xung quanh căn nhà này chỉ toàn là bụi rậm nên thỉnh thoảng nghe được một số tiếng của côn trùng kêu.
KayKi lên tiếng định hỏi tiếp nhưng Trần Gia Kỳ không muốn nghe nữa, bấy nhiêu chuyện này cũng làm cho hắn điên cả đầu rồi.
Trương Tử Hàn lên tiếng:
- Vậy bây giờ cậu định xử lí cô ta ra sao?
- Không cần gấp, từ từ rồi cũng chưa muộn. Giờ cô ta còn giá trị lợi dụng.
- Lợi dụng??
- Dùng kế gậy ông đập lưng ông.
Nói xong Trần Gia Kỳ kêu đám thuộc hạ nhốt ả Nhược Đan vào căn phòng cuối gian nhà. Ả ta khóc thê thảm cầu xin nhưng chẳng lọt chữ nào vào tai Gia Kỳ.
- Vậy bây giờ phải bắt đầu điều tra từ đâu?
Trình Hạch Hiên hỏi
- Cậu ngốc vừa thôi, tất nhiên là từ Diệp Gia rồi.
- Sao lại từ Diệp Gia. Không lẻ cậu nghĩ Ngọc Giao thật sự có chị em song sinh à?
- Khả năng này cũng có thể xảy ra. Cậu nghĩ xem trên đời này làm gì có chuyện cả 2 người giống y hệt như nhau, ngay cả giọng nói cũng giống. Chắc chắn là có chị em song sinh rồi.
Trình Hạch Hiên và Trương Tử Hàn cứ luyên thuyên về Ngọc Giao có thật sự có chị em song sinh hay không, mà không hay biết rằng bên cạnh họ có một người cũng đang suy nghĩ về chuyện này. Trần Gia Kỳ quen biết rồi yêu đương với Ngọc Giao xong rồi cưới cô về làm vợ cũng không nghe cô nhắc đến chuyện này.
Hắn quyết tâm lần này phải làm cho ra lẽ mọi chuyện, trừng phạt người nào đụng vào hắn mà không kiên nể. Hắn nói to:
- Ngày mai cùng đến Diệp Gia
Nói xong hắn bước chân ra khỏi căn nhà cũ kỹ đó ngồi vào con xe Rolls Royce Boat Tail lăn bánh về lại trung tâm thành phố.
...----------------...
Ngồi trong xe hắn liên tục suy nghĩ, hắn không biết phải đối mặt với Ngọc Giao như thế nào. Chính hắn là kẻ ôm cô vào và cũng chính hắn là người đẩy cô ra.
Lúc nãy còn rất nhiều chuyện liên quan đến Ngọc Giao mà hắn chưa kịp hỏi, vì ở đó đông người nếu câu trả lời đúng thật là Ngọc Giao phản bội hắn thì hắn sẽ điên tiết lên mất.
Nhưng hắn cũng suy nghĩ, Ngọc Giao không thể nào mà làm ra những chuyện như vậy được. Lẽ nào tình cảm đó là trêu đùa hắn sao? Làm như vậy cô sẽ được cái gì chứ hả?
Hắn càng nghĩ càng tức. Và rồi không hiểu tại sao hắn lại về căn biệt thự ấy. Về thì cũng đã về nên hắn vào nhà đảo mắt nhìn một loạt xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Phải hắn đang kiếm Giao Giao của hắn.
Quản gia Hạ thấy Trần Gia Kỳ về vội vàng chạy ra cùng đám người hầu nghên đón.
- Thiếu gia!
Hắn lạnh lùng bước chân lên lầu không thèm nhìn lấy bọn họ dù chỉ 1 cái.
Lên phòng, hắn mở cửa bước vào thì nghe thấy cả phòng có mùi hương thoang thoảng. Đó là mùi nến hương mà hắn tặng cô, để khi cô mất ngủ sẽ đốt nó lên. Hắn cũng biết là gần nữa năm nay không một ngày nào mà cô ngủ ngon giấc, tất cả là tại hắn, hắn tự trách bản thân.
Tiến vào bên trong hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường nơi cô gái bé nhỏ kia đang yên giấc. Hắn với tay bật chiếc đèn ngủ lên, vì cô có thói quen không thích bật đèn ngủ, cô chỉ kéo rèm cửa dùng ánh sáng tự nhiên.
Xong rồi hắn dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt làn tóc đang che gương mặt nhỏ nhắn kia, hắn lướt nhẹ nhàng từng điểm trên gương mặt cô, cuối cùng hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ cánh môi chúm chím của cô. Không kiềm lòng được, hắn liền hôn nhẹ xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm mà không hề hay biết cô đã thức giấc từ bao giờ. Chỉ là cô giả vờ như mình đang ngủ nếu không cô không biết đối mặt với người chồng này của mình như thế nào.
Cô vẫn nằm nhắm mắt ở đó, không dám phát ra một tiếng động nào. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm phát ra khiến cô càng thêm khó ngủ.
Một lát sau, Trần Gia Kỳ tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ đơn giản đi ra. Hắn đi lại tắt chiếc đèn ngủ đi và trèo lên giường nhẹ nhàng rồi ôm lấy Ngọc Giao vào lòng và đi ngủ.
KayKi lên tiếng định hỏi tiếp nhưng Trần Gia Kỳ không muốn nghe nữa, bấy nhiêu chuyện này cũng làm cho hắn điên cả đầu rồi.
Trương Tử Hàn lên tiếng:
- Vậy bây giờ cậu định xử lí cô ta ra sao?
- Không cần gấp, từ từ rồi cũng chưa muộn. Giờ cô ta còn giá trị lợi dụng.
- Lợi dụng??
- Dùng kế gậy ông đập lưng ông.
Nói xong Trần Gia Kỳ kêu đám thuộc hạ nhốt ả Nhược Đan vào căn phòng cuối gian nhà. Ả ta khóc thê thảm cầu xin nhưng chẳng lọt chữ nào vào tai Gia Kỳ.
- Vậy bây giờ phải bắt đầu điều tra từ đâu?
Trình Hạch Hiên hỏi
- Cậu ngốc vừa thôi, tất nhiên là từ Diệp Gia rồi.
- Sao lại từ Diệp Gia. Không lẻ cậu nghĩ Ngọc Giao thật sự có chị em song sinh à?
- Khả năng này cũng có thể xảy ra. Cậu nghĩ xem trên đời này làm gì có chuyện cả 2 người giống y hệt như nhau, ngay cả giọng nói cũng giống. Chắc chắn là có chị em song sinh rồi.
Trình Hạch Hiên và Trương Tử Hàn cứ luyên thuyên về Ngọc Giao có thật sự có chị em song sinh hay không, mà không hay biết rằng bên cạnh họ có một người cũng đang suy nghĩ về chuyện này. Trần Gia Kỳ quen biết rồi yêu đương với Ngọc Giao xong rồi cưới cô về làm vợ cũng không nghe cô nhắc đến chuyện này.
Hắn quyết tâm lần này phải làm cho ra lẽ mọi chuyện, trừng phạt người nào đụng vào hắn mà không kiên nể. Hắn nói to:
- Ngày mai cùng đến Diệp Gia
Nói xong hắn bước chân ra khỏi căn nhà cũ kỹ đó ngồi vào con xe Rolls Royce Boat Tail lăn bánh về lại trung tâm thành phố.
...----------------...
Ngồi trong xe hắn liên tục suy nghĩ, hắn không biết phải đối mặt với Ngọc Giao như thế nào. Chính hắn là kẻ ôm cô vào và cũng chính hắn là người đẩy cô ra.
Lúc nãy còn rất nhiều chuyện liên quan đến Ngọc Giao mà hắn chưa kịp hỏi, vì ở đó đông người nếu câu trả lời đúng thật là Ngọc Giao phản bội hắn thì hắn sẽ điên tiết lên mất.
Nhưng hắn cũng suy nghĩ, Ngọc Giao không thể nào mà làm ra những chuyện như vậy được. Lẽ nào tình cảm đó là trêu đùa hắn sao? Làm như vậy cô sẽ được cái gì chứ hả?
Hắn càng nghĩ càng tức. Và rồi không hiểu tại sao hắn lại về căn biệt thự ấy. Về thì cũng đã về nên hắn vào nhà đảo mắt nhìn một loạt xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Phải hắn đang kiếm Giao Giao của hắn.
Quản gia Hạ thấy Trần Gia Kỳ về vội vàng chạy ra cùng đám người hầu nghên đón.
- Thiếu gia!
Hắn lạnh lùng bước chân lên lầu không thèm nhìn lấy bọn họ dù chỉ 1 cái.
Lên phòng, hắn mở cửa bước vào thì nghe thấy cả phòng có mùi hương thoang thoảng. Đó là mùi nến hương mà hắn tặng cô, để khi cô mất ngủ sẽ đốt nó lên. Hắn cũng biết là gần nữa năm nay không một ngày nào mà cô ngủ ngon giấc, tất cả là tại hắn, hắn tự trách bản thân.
Tiến vào bên trong hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường nơi cô gái bé nhỏ kia đang yên giấc. Hắn với tay bật chiếc đèn ngủ lên, vì cô có thói quen không thích bật đèn ngủ, cô chỉ kéo rèm cửa dùng ánh sáng tự nhiên.
Xong rồi hắn dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt làn tóc đang che gương mặt nhỏ nhắn kia, hắn lướt nhẹ nhàng từng điểm trên gương mặt cô, cuối cùng hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ cánh môi chúm chím của cô. Không kiềm lòng được, hắn liền hôn nhẹ xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm mà không hề hay biết cô đã thức giấc từ bao giờ. Chỉ là cô giả vờ như mình đang ngủ nếu không cô không biết đối mặt với người chồng này của mình như thế nào.
Cô vẫn nằm nhắm mắt ở đó, không dám phát ra một tiếng động nào. Tiếng nước róc rách trong phòng tắm phát ra khiến cô càng thêm khó ngủ.
Một lát sau, Trần Gia Kỳ tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ đơn giản đi ra. Hắn đi lại tắt chiếc đèn ngủ đi và trèo lên giường nhẹ nhàng rồi ôm lấy Ngọc Giao vào lòng và đi ngủ.