Chương 1
Năm nay là năm thứ tư Tống Tư Dương bị Chử Việt nhốt lại.
Nếu như phân tích sâu hơn, thì khái niệm "nhốt" cũng không hẳn chính xác, có thể dùng cụm "giam lỏng" để mô tả tình hình đúng hơn một chút.
Tống Tư Dương thân là người trong cuộc, thế nhưng anh lại chẳng có chút bứt rứt ủ dột nào cả, trái lại còn được nuôi đến da dẻ hồng hào khỏe mạnh. Hiện tại anh đứng trong sân phủ rợp tuyết trắng, chút ánh mặt trời mỏng manh trên cao chiếu xuống khiến gương mặt trắng trẻo của anh dần ửng hồng, trong lúc ngẩn ngơ, khiến cho người ta có cảm giác anh như khối ngọc thượng hạng tu luyện thành người.
Trang viên biệt thự dùng để cất giấu Tống Tư Dương tọa lạc tại một vùng yên tĩnh ngoại thành, trước cổng lớn là một hoa viên tư nhân, mỗi khi đến mùa xuân, trăm hoa thay nhau khoe sắc yêu kiểu, sắc màu rực rỡ, cực kỳ thích hợp để thưởng thức, phía sau biệt thự là một chiếc hồ nhân tạo, bên hồ được trang trí bằng những bụi cây ngô đồng, cứ đến thu, từng làn gió thổi qua đánh vào những chiếc lá ngô đồng tựa như những hạt châu vàng rơi xuống.
Thế nhưng hiện tại đang vào đông, những cảnh đẹp này đều bị tuyết trắng che phủ.
Song, tuyết vẫn có giá trị của riêng nó.
Đêm khuya, một trận tuyết rơi dài đằng đẵng trước giờ chưa từng thấy, sau khi tỉnh giấc, anh chỉ mặc một lớp áo mỏng manh đứng trong sân.
Hoạt động giải trí của Tống Tư Dương không nhiều, Chử Việt vừa ra khỏi cửa đã đặc biệt dặn dò kỹ càng dì Trần phụ trách sinh hoạt cho hai người trước tiên quét đống tuyết đi, chờ đến khi Tống Tư Dương tỉnh ngủ có thể vào trong sân giẫm tuyệt chơi. Hắn vẫn tưởng rằng Tống Tư Dương vẫn là chàng trai tuổi mười bảy yêu thích ném tuyết năm ấy, cứ như khoảng thời gian mười năm kia chưa từng lưu lại dấu vết nào trên người của Tống Tư Dương.
Tống Tư Dương đạp vào trong tuyết còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, dì Trần đã ở bên trong vọng ra: "Tư Dương, bên ngoài lạnh, trước tiên vào nhà làm ấm thân thể đã, lần sau chơi nữa, bằng không Tiểu Chử biết được sẽ tức giận."
Toàn bộ người trong biệt thự đều biết Tống Tư Dương cực kỳ sợ việc chọc cho Chử Việt tức giận.
Tống Tư Dương có vẻ cũng chẳng lưu luyến việc đòi phải chơi ngoài trời cho bằng được, anh nghe xong chỉ đáp một tiếng, đoạn đá một quả cầu được bản thân nặn lăn lông lốc dưới tàng cây, sau đó tiện đà vỗ tay vào nhà.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng hoat động vừa đủ suốt 24/24, mặc dù luôn ấm áp, thế nhưng sẽ không cảm thấy ngột ngạt.
Người trong biệt thự không tính là nhiều, có dì Trần quanh năm ở đây, bên cạnh đó còn có một người phụ nữ cùng người đàn ông khác thay phiên nhau phụ, ngoài ra, mỗi dịp cuối tuần, cứ đúng giờ sẽ có thợ chuyên môn đến chăm nom quản lý hoa viên, còn hoa trong nhà kính sẽ có một người chăm sóc khác - những thứ này đều là cố định, người nào đều sẽ phụ trách công việc người đó, mấy năm nay chung đụng cũng hòa hợp.
Tới gần cuối năm, ngoại trừ dì Trần, nhưng người giúp việc làm công khác đều nghỉ về quê, khiến cho khu biệt thự mấy trăm mét vuông thoạt có vẻ trống rỗng, vừa hay Chử Việt cùng Tống Tư Dương cũng không phải người thích náo nhiệt, xem như nếu chỉ còn hai người bọn họ cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy tẻ nhạt.
Qua hai ngày nữa dì Trần cũng phải nghỉ, hằng năm, từ ngày hai mươi tám đến mùng tám kéo dài mười ngày, mỗi khi đến dịp này Tống Tư Dương sẽ tiếp nhận công việc của dì, phụ trách ba bữa cơm cho mình và Chử Việt.
Chử Việt có bệnh tim,khẩu vị ăn uống phải thanh đạm, còn Tống Tư Dương theo đối phương. Lúc mới quen nhau nhìn Chử Việt ăn cái gì, mình cũng ăn theo cái đó, cảm thấy trong miệng chẳng có vị gì, từ trong đáy lòng còn tội nghiệp đối phương không thể ăn mặn cùng thức ăn chiên dầu, sau khi tách khỏi Chử Việt mấy năm, khi ấy anh có thể thích làm gì thì làm đó, thích ăn sao thì ăn, lại phát hiện bản thân không còn ăn vô những đồ ăn đó nữa.
Thói quen thực sự có thể thay đổi một người từ đầu đến chân, Tống Tư Dương hệt như cục bột nằm trong lòng bàn tay Chử Việt, toàn bộ sở thích đều do Chử Việt làm chủ.
Chử Việt rất chú trọng ẩm thực, nhưng mâu thuẫn ở chỗ hắn kén ăn, không ăn nội tạng, đồ ăn quá tanh nồng hắn cũng không ăn, mà thứ càng khiến người ta dở khóc dở cười chính là đồ ăn làm xấu quá, hắn cũng sẽ không chịu ăn, trong những lúc Tống Tư Dương rảnh rỗi thường sẽ xuống bếp, lúc này hắn mới bất đắt dĩ bỏ đi thói hư tật xấu kén ăn của mình, chỉ cần Tống Tư Dương nấu gì, hắn liền ăn món đó.
Đêm nay uống canh gà tiềm hầm thuốc bắc, con gà đen thui hiển nhiên không nằm trong thẩm mỹ của Chử Việt, thành ra dì Trần không thể làm gì khác hơn là đi làm một món khác, còn món canh này sẽ đưa cho Tống Tư Dương phụ trách.
Những năm qua, Tống Tư Dương học hỏi từ dì Trần, tài nghệ tính ra tàm tạm, cũng may Chử Việt vô cùng thưởng thức nó.
Anh đứng mép bàn rửa chú gà đã được vặt lông sạch sẽ kia, khi đụng tới hai cánh gà trơn bóng, anh đã tưởng tượng được cái cảnh Chử Việt nhìn thấy canh này nhíu chặt lông mày rồi.
Dì Trần ở một bên làm đồ ăn, nhìn thấy anh đi tới, cười nói: "Tiểu Chữ chỉ nghe lời của con, buổi tối con dụ dỗ để Tiểu Chữ uống canh nhiều một chút, sẽ rất tốt cho tim."
Tống Tư Dương hơi cúi đầu, thầm thì: "Không phải chuyện gì cậu ấy cũng nghe lời con..."
"Mấy năm dì thấy nó chẳng chịu nghe ai, cũng chỉ có con nói mấy câu. Mấy ngày trước dì nghe người bên nhà lại nói, Tiểu Chữ lại cùng ngài Chử cãi nhau..." Dì Trần đột nhiên nhớ ra mình đang nói chuyện không nên nói, đoạn ngừng một lúc, rồi gượng gạo chuyển chủ đề: "Con đi lên ngủ trưa đi, nồi canh để dì trông cho."
Dì Trần xuất thân là người làm bên nhà mẹ Chử Việt, Chừ Việt từ nhỏ mồ côi mẹ, là một tay bà chăm sóc Chử Việt đến khi trưởng thành, cũng xem như một nửa người mẹ, có thể gọi đối phương hai tiếng "Tiểu Chử", còn Chử Việt tin tưởng bà tuyệt đối mới để cho bà sống ở nơi này.
Bà là một người thức thời. Chử Việt không cho bà nói quá nhiều trước mặt Tống Tư Dương, Chử Việt cũng vậy, hắn không bao giờ đem chuyện linh ta linh tinh bên ngoài vào trong nhà.
Tống Tư Dương chợt nháy mắt một cái, câu hỏi "Cả hai cãi nhau chuyện gì thế?" bên trong cổ họng cuối cùng không tài nào nói thành lời.
Thực ra anh lấy làm tò mò, trong ấn tượng của anh, Chử Việt đã lâu không xảy ra bất hòa với người trong nhà. Cũng có thể là có nhưng anh không biết, thế nhưng chuyện khiến cho dì Trần đột nhiên lỡ miệng nói cho anh nghe thì xem ra cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ tiếc rằng với tình hình hiện tại, anh có hỏi cũng không bao giờ nhận được câu trả lời.
Ban đầu Tống Tư Dương định ở lại làm canh, có lẽ do hiện tại đã vào mùa đông, cả người đều có chút buồn ngủ. Anh dự định quay trở về phòng ngủ trưa một chút, chờ đến khi anh tỉnh ngủ, đoán chừng Chử Việt cũng trở về.
Vừa đi đến cửa phòng bếp, dì Trần đột nhiên gọi anh lại, sau đó muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Bộ dạng cứ như dấu hiệu gió thổi dự báo một cơn giông tố sắp đến vậy.
Thế nhưng đây cũng không phải chuyện nằm trong phạm vi quan tâm của Tống Tư Dương, chức trách duy nhất của anh chính là theo như ý nguyện Chử Việt ngoan ngoãn ở trong tòa biệt thự này, ngoài ra, Chử Việt muốn anh làm cái gì, thì anh sẽ làm cái đó.
Chiếc nệm mới được đổi, cực kỳ ấm áp mềm mại thích hợp cho việc đánh một giấc ngủ sâu.
Tống Tư Dương ngủ rất say, anh nhớ bản thân rõ ràng đã cài chuông bao thức, ấy vậy mà bản thân cảm giác ngủ một giấc thẳng đến khi trời tối. Khi mới vừa mơ màng mở mắt ra, trong lúc bản thân vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mộng, một bàn tây bất ngờ nhẹ nhàng xoa nắn lấy gương mặt.
Lực tay vô cùng vừa phải, anh được xoa thoải mái đến mức hừ nhẹ, mơ màng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, là Chử Việt.
Tống Tư Dương tựa vào lòng bàn tay cạ cạ, khàn giọng nói: "Lại tắt đồng hồ báo thức của em."
Chử Việt về nhà được một lúc, hắn thay đổi quần áo mặc ở nhà, còn thuận tay xử lý xong hai tập tài liệu, Tống Tư Dương lúc này no say mới chịu tỉnh.
Tống Tư Dương chầm chập đứng dậy, bên trong căn phòng hầu như đều lắp đèn âm tường. Chử Việt sợ anh mới vừa tỉnh ngủ không quen ánh sáng, chỉ mở một tầng ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn xa nhất, đến khi mắt dần tiếp nhận được, hắn mới bật những chiếc đèn bên trong. Chờ khi tỉnh táo chút, anh dựa vào ánh sáng nhìn rõ ràng ngũ quan của đối phương.
Gương mặt này thật sự quá đỗi xuất chúng, dường như chẳng cần tốn công đánh bóng mài dũa qua, khiến cho Tống Tư Dương có nhìn ngắm qua bao nhiêu lần, cũng không ngăn được cảm giác run rẩy từ nơi lồng ngực.
Từ xưa đến nay, Chử Việt hầu như không bộc lộ cảm xúc gì, lúc còn nhỏ thích làm ra vẻ mặt lạnh lùng, hiện tại càng hiếm khi toát ra cảm xúc chân thực, hơn nữa một chữ với hắn quý như vàng, nhìn có vẻ không hợp ở chung, cứ như một tòa núi tuyết không có kẽ hở.
Tống Tư Dương cùng Chử Việt quen nhau mười năm, tuy rằng trong khoảng thời gian này có mấy năm tách ra, nhưng chỉ cần cảm thấy Chử Việt không tức giận, anh đều cả gan trêu người ta.
Ví như hiện tại anh đổ cả người nằm vào trong lồng ngực đối phương, dùng giọng mũi mới vừa tỉnh ngủ nói với hắn rằng: "Em nấu canh gà tiềm."
Anh ngẩng đầu quan sát Chử Việt, cảm thấy thỏa mong ước nhìn đối phương cau mày.
Chử Việt đối diện đôi mắt lấp lánh cùng chút ý cười ấy, chợt nở một nụ cười rất nhạt: "Vậy bây giờ xuống nhà uống?"
Tống Tư Dương gật đầu, chầm chậm bước xuống giường, khoác lên chiếc áo khoác mỏng rồi cùng Chử Việt xuống lầu.
Dì Trần đã dọn đồ ăn lên bàn, bốn mặt một canh, hai người ăn thừa sức.
Có lúc dì Trần sẽ cùng cả hai ăn cơm, hôm nay Tống Tư Dương ngủ quên, dì Trần đã ăn cơm trước, cho nên hiện tại sẽ không ngồi cùng bon họ. Chử Việt thấy không còn chuyện gì nữa, liền để bà nghỉ sớm một chút, sau đó ném đống chén đũa vào máy rửa chén.
Thực ra Tống Tư Dương chẳng cần phí công dỗ dành làm gì, chỉ cần anh tự mình nhìn chằm chằm Chử Việt uống canh gà tiềm là đủ.
Chử Việt nhìn đống thịt gà đen thui, nghĩ thầm thật ra nếu muốn ăn thì cũng xem như ngon, chỉ có điều không hợp mắt hắn mà thôi, hắn cũng sẽ không rõ ràng biểu thị chính mình ghét bỏ, Tống Tư Dương đã có công hầm canh, hắn cũng sẽ cho chút mặt mũi, cho nên rũ mắt, trong ánh mắt mong đợi của Tống Tư Dương dùng sạch sẽ cả thịt và canh trong chén.
Nếu như Tống Tư Dương lại muốn múc thêm, đó sẽ trở thành chuyện khác.
"Uống chút nữa đi."Tống Tư Dương bình tĩnh nhìn Chử Việt, cứ như sợ toàn bộ thế giới tranh công với mình vậy: "Em nấu những ba tiếng đấy."
Trên thực tế, anh chỉ phụ trách mỗi việc bỏ nguyên liệu vào nồi, sau đó bật nút công tắc cho nó hoạt động mà thôi, chẳng tốn chút công sức nào, cơ mà Chử Việt lại chấp nhận thuận theo cái trò này của anh.
Chử Việt rất hưởng thụ việc Tống Tư Dương làm nũng đối với mình, nhưng lại có chút bất lực thở dài: "Nửa chén."
Ý chính là không thể nhiều hơn được nữa.
Tống Tư Dương dỗ dành thành công, vui vẻ múc cho Chử Việt một chén đầy những tám phần mười. Chử Việt nhìn, cũng không nói gì thêm - trong lòng hắn tự nhủ thầm rằng thứ này có ích với hắn, nói không chừng uống nhiều quả thật có thể cùng Tống Tư Dương sống đến răng long đầu bạc.
Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày cũng không có gì thay đổi quá lớn, sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một tiếng, sau đó Tống Tư Dương tắm trước, rồi sẽ đi đến phòng quần áo tìm đồ cho Chử Việt.
Phòng để quần áo liền với căn phòng ngủ, anh vừa mới cầm hai bộ đồ ngủ, chợt nghe thấy Chử Việt ở phía sau gọi mình, "Tống Tư Dương."
Chử Việt từ trước đến giờ đều gọi anh bằng hết tên họ như vậy, mới vừa nghe sẽ cảm thấy có chút xa cách, thế nhưng mỗi một chữ đều ngậm ý nghĩa sâu nặng.
Anh vẫn chưa đáp lại, Chử Việt lại nói thêm: "Em có muốn ra ngoài hay không?"
Sóng lưng Tống Tư Dương căng thẳng, hệt như những bộ quần áo được móc thẳng thớm bằng những chiếc móc áo kim loại vậy.
Anh có chút không hiểu ý những câu mà Chử Việt nói, cũng không chắc chắn bản thân nên trả lời thế nào.
Năm đầu tiên khi anh được mang đến nơi này, Chử Việt quản lý anh nghiêm khắc đến mức khiến anh gần như phát bệnh, ngay cả sân bên ngoài cũng không cho bước ra, sau này cũng hoàn toàn không thể bước ra khỏi nơi này. Có đôi khi thỉnh thoảng Chử Việt sẽ dẫn anh ra ngoài hít thở khí trời, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là phải có người đi theo kèm không rời một tấc, vì lẽ đó Chử Việt không cần phải đặc biệt hỏi như vậy.
Tống Tư Dương tự động phân loại hành vi bất thường này của Chử Việt thành "thăm dò", trong lúc anh đang suy nghĩ bản thân nên trả lời như thế nào mới có thể để cho Chử Việt an tâm, thì đối phương dường như đã bắt đầu bất mãn việc anh do dự, bước nhanh đến vây quanh tủ quần áo giam Tống Tư Dương trong thân thể mình, tiện đà nắm lấy bờ vai anh, mặt đối mặt đè anh trên cửa tủ.
Luồng khí lạnh lùng thấu xương trong thoáng chốc phủ đầy gian phòng, nhốt Tống Tư Dương vào trong đó.
Nếu như phân tích sâu hơn, thì khái niệm "nhốt" cũng không hẳn chính xác, có thể dùng cụm "giam lỏng" để mô tả tình hình đúng hơn một chút.
Tống Tư Dương thân là người trong cuộc, thế nhưng anh lại chẳng có chút bứt rứt ủ dột nào cả, trái lại còn được nuôi đến da dẻ hồng hào khỏe mạnh. Hiện tại anh đứng trong sân phủ rợp tuyết trắng, chút ánh mặt trời mỏng manh trên cao chiếu xuống khiến gương mặt trắng trẻo của anh dần ửng hồng, trong lúc ngẩn ngơ, khiến cho người ta có cảm giác anh như khối ngọc thượng hạng tu luyện thành người.
Trang viên biệt thự dùng để cất giấu Tống Tư Dương tọa lạc tại một vùng yên tĩnh ngoại thành, trước cổng lớn là một hoa viên tư nhân, mỗi khi đến mùa xuân, trăm hoa thay nhau khoe sắc yêu kiểu, sắc màu rực rỡ, cực kỳ thích hợp để thưởng thức, phía sau biệt thự là một chiếc hồ nhân tạo, bên hồ được trang trí bằng những bụi cây ngô đồng, cứ đến thu, từng làn gió thổi qua đánh vào những chiếc lá ngô đồng tựa như những hạt châu vàng rơi xuống.
Thế nhưng hiện tại đang vào đông, những cảnh đẹp này đều bị tuyết trắng che phủ.
Song, tuyết vẫn có giá trị của riêng nó.
Đêm khuya, một trận tuyết rơi dài đằng đẵng trước giờ chưa từng thấy, sau khi tỉnh giấc, anh chỉ mặc một lớp áo mỏng manh đứng trong sân.
Hoạt động giải trí của Tống Tư Dương không nhiều, Chử Việt vừa ra khỏi cửa đã đặc biệt dặn dò kỹ càng dì Trần phụ trách sinh hoạt cho hai người trước tiên quét đống tuyết đi, chờ đến khi Tống Tư Dương tỉnh ngủ có thể vào trong sân giẫm tuyệt chơi. Hắn vẫn tưởng rằng Tống Tư Dương vẫn là chàng trai tuổi mười bảy yêu thích ném tuyết năm ấy, cứ như khoảng thời gian mười năm kia chưa từng lưu lại dấu vết nào trên người của Tống Tư Dương.
Tống Tư Dương đạp vào trong tuyết còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, dì Trần đã ở bên trong vọng ra: "Tư Dương, bên ngoài lạnh, trước tiên vào nhà làm ấm thân thể đã, lần sau chơi nữa, bằng không Tiểu Chử biết được sẽ tức giận."
Toàn bộ người trong biệt thự đều biết Tống Tư Dương cực kỳ sợ việc chọc cho Chử Việt tức giận.
Tống Tư Dương có vẻ cũng chẳng lưu luyến việc đòi phải chơi ngoài trời cho bằng được, anh nghe xong chỉ đáp một tiếng, đoạn đá một quả cầu được bản thân nặn lăn lông lốc dưới tàng cây, sau đó tiện đà vỗ tay vào nhà.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng hoat động vừa đủ suốt 24/24, mặc dù luôn ấm áp, thế nhưng sẽ không cảm thấy ngột ngạt.
Người trong biệt thự không tính là nhiều, có dì Trần quanh năm ở đây, bên cạnh đó còn có một người phụ nữ cùng người đàn ông khác thay phiên nhau phụ, ngoài ra, mỗi dịp cuối tuần, cứ đúng giờ sẽ có thợ chuyên môn đến chăm nom quản lý hoa viên, còn hoa trong nhà kính sẽ có một người chăm sóc khác - những thứ này đều là cố định, người nào đều sẽ phụ trách công việc người đó, mấy năm nay chung đụng cũng hòa hợp.
Tới gần cuối năm, ngoại trừ dì Trần, nhưng người giúp việc làm công khác đều nghỉ về quê, khiến cho khu biệt thự mấy trăm mét vuông thoạt có vẻ trống rỗng, vừa hay Chử Việt cùng Tống Tư Dương cũng không phải người thích náo nhiệt, xem như nếu chỉ còn hai người bọn họ cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy tẻ nhạt.
Qua hai ngày nữa dì Trần cũng phải nghỉ, hằng năm, từ ngày hai mươi tám đến mùng tám kéo dài mười ngày, mỗi khi đến dịp này Tống Tư Dương sẽ tiếp nhận công việc của dì, phụ trách ba bữa cơm cho mình và Chử Việt.
Chử Việt có bệnh tim,khẩu vị ăn uống phải thanh đạm, còn Tống Tư Dương theo đối phương. Lúc mới quen nhau nhìn Chử Việt ăn cái gì, mình cũng ăn theo cái đó, cảm thấy trong miệng chẳng có vị gì, từ trong đáy lòng còn tội nghiệp đối phương không thể ăn mặn cùng thức ăn chiên dầu, sau khi tách khỏi Chử Việt mấy năm, khi ấy anh có thể thích làm gì thì làm đó, thích ăn sao thì ăn, lại phát hiện bản thân không còn ăn vô những đồ ăn đó nữa.
Thói quen thực sự có thể thay đổi một người từ đầu đến chân, Tống Tư Dương hệt như cục bột nằm trong lòng bàn tay Chử Việt, toàn bộ sở thích đều do Chử Việt làm chủ.
Chử Việt rất chú trọng ẩm thực, nhưng mâu thuẫn ở chỗ hắn kén ăn, không ăn nội tạng, đồ ăn quá tanh nồng hắn cũng không ăn, mà thứ càng khiến người ta dở khóc dở cười chính là đồ ăn làm xấu quá, hắn cũng sẽ không chịu ăn, trong những lúc Tống Tư Dương rảnh rỗi thường sẽ xuống bếp, lúc này hắn mới bất đắt dĩ bỏ đi thói hư tật xấu kén ăn của mình, chỉ cần Tống Tư Dương nấu gì, hắn liền ăn món đó.
Đêm nay uống canh gà tiềm hầm thuốc bắc, con gà đen thui hiển nhiên không nằm trong thẩm mỹ của Chử Việt, thành ra dì Trần không thể làm gì khác hơn là đi làm một món khác, còn món canh này sẽ đưa cho Tống Tư Dương phụ trách.
Những năm qua, Tống Tư Dương học hỏi từ dì Trần, tài nghệ tính ra tàm tạm, cũng may Chử Việt vô cùng thưởng thức nó.
Anh đứng mép bàn rửa chú gà đã được vặt lông sạch sẽ kia, khi đụng tới hai cánh gà trơn bóng, anh đã tưởng tượng được cái cảnh Chử Việt nhìn thấy canh này nhíu chặt lông mày rồi.
Dì Trần ở một bên làm đồ ăn, nhìn thấy anh đi tới, cười nói: "Tiểu Chữ chỉ nghe lời của con, buổi tối con dụ dỗ để Tiểu Chữ uống canh nhiều một chút, sẽ rất tốt cho tim."
Tống Tư Dương hơi cúi đầu, thầm thì: "Không phải chuyện gì cậu ấy cũng nghe lời con..."
"Mấy năm dì thấy nó chẳng chịu nghe ai, cũng chỉ có con nói mấy câu. Mấy ngày trước dì nghe người bên nhà lại nói, Tiểu Chữ lại cùng ngài Chử cãi nhau..." Dì Trần đột nhiên nhớ ra mình đang nói chuyện không nên nói, đoạn ngừng một lúc, rồi gượng gạo chuyển chủ đề: "Con đi lên ngủ trưa đi, nồi canh để dì trông cho."
Dì Trần xuất thân là người làm bên nhà mẹ Chử Việt, Chừ Việt từ nhỏ mồ côi mẹ, là một tay bà chăm sóc Chử Việt đến khi trưởng thành, cũng xem như một nửa người mẹ, có thể gọi đối phương hai tiếng "Tiểu Chử", còn Chử Việt tin tưởng bà tuyệt đối mới để cho bà sống ở nơi này.
Bà là một người thức thời. Chử Việt không cho bà nói quá nhiều trước mặt Tống Tư Dương, Chử Việt cũng vậy, hắn không bao giờ đem chuyện linh ta linh tinh bên ngoài vào trong nhà.
Tống Tư Dương chợt nháy mắt một cái, câu hỏi "Cả hai cãi nhau chuyện gì thế?" bên trong cổ họng cuối cùng không tài nào nói thành lời.
Thực ra anh lấy làm tò mò, trong ấn tượng của anh, Chử Việt đã lâu không xảy ra bất hòa với người trong nhà. Cũng có thể là có nhưng anh không biết, thế nhưng chuyện khiến cho dì Trần đột nhiên lỡ miệng nói cho anh nghe thì xem ra cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ tiếc rằng với tình hình hiện tại, anh có hỏi cũng không bao giờ nhận được câu trả lời.
Ban đầu Tống Tư Dương định ở lại làm canh, có lẽ do hiện tại đã vào mùa đông, cả người đều có chút buồn ngủ. Anh dự định quay trở về phòng ngủ trưa một chút, chờ đến khi anh tỉnh ngủ, đoán chừng Chử Việt cũng trở về.
Vừa đi đến cửa phòng bếp, dì Trần đột nhiên gọi anh lại, sau đó muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Bộ dạng cứ như dấu hiệu gió thổi dự báo một cơn giông tố sắp đến vậy.
Thế nhưng đây cũng không phải chuyện nằm trong phạm vi quan tâm của Tống Tư Dương, chức trách duy nhất của anh chính là theo như ý nguyện Chử Việt ngoan ngoãn ở trong tòa biệt thự này, ngoài ra, Chử Việt muốn anh làm cái gì, thì anh sẽ làm cái đó.
Chiếc nệm mới được đổi, cực kỳ ấm áp mềm mại thích hợp cho việc đánh một giấc ngủ sâu.
Tống Tư Dương ngủ rất say, anh nhớ bản thân rõ ràng đã cài chuông bao thức, ấy vậy mà bản thân cảm giác ngủ một giấc thẳng đến khi trời tối. Khi mới vừa mơ màng mở mắt ra, trong lúc bản thân vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mộng, một bàn tây bất ngờ nhẹ nhàng xoa nắn lấy gương mặt.
Lực tay vô cùng vừa phải, anh được xoa thoải mái đến mức hừ nhẹ, mơ màng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, là Chử Việt.
Tống Tư Dương tựa vào lòng bàn tay cạ cạ, khàn giọng nói: "Lại tắt đồng hồ báo thức của em."
Chử Việt về nhà được một lúc, hắn thay đổi quần áo mặc ở nhà, còn thuận tay xử lý xong hai tập tài liệu, Tống Tư Dương lúc này no say mới chịu tỉnh.
Tống Tư Dương chầm chập đứng dậy, bên trong căn phòng hầu như đều lắp đèn âm tường. Chử Việt sợ anh mới vừa tỉnh ngủ không quen ánh sáng, chỉ mở một tầng ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn xa nhất, đến khi mắt dần tiếp nhận được, hắn mới bật những chiếc đèn bên trong. Chờ khi tỉnh táo chút, anh dựa vào ánh sáng nhìn rõ ràng ngũ quan của đối phương.
Gương mặt này thật sự quá đỗi xuất chúng, dường như chẳng cần tốn công đánh bóng mài dũa qua, khiến cho Tống Tư Dương có nhìn ngắm qua bao nhiêu lần, cũng không ngăn được cảm giác run rẩy từ nơi lồng ngực.
Từ xưa đến nay, Chử Việt hầu như không bộc lộ cảm xúc gì, lúc còn nhỏ thích làm ra vẻ mặt lạnh lùng, hiện tại càng hiếm khi toát ra cảm xúc chân thực, hơn nữa một chữ với hắn quý như vàng, nhìn có vẻ không hợp ở chung, cứ như một tòa núi tuyết không có kẽ hở.
Tống Tư Dương cùng Chử Việt quen nhau mười năm, tuy rằng trong khoảng thời gian này có mấy năm tách ra, nhưng chỉ cần cảm thấy Chử Việt không tức giận, anh đều cả gan trêu người ta.
Ví như hiện tại anh đổ cả người nằm vào trong lồng ngực đối phương, dùng giọng mũi mới vừa tỉnh ngủ nói với hắn rằng: "Em nấu canh gà tiềm."
Anh ngẩng đầu quan sát Chử Việt, cảm thấy thỏa mong ước nhìn đối phương cau mày.
Chử Việt đối diện đôi mắt lấp lánh cùng chút ý cười ấy, chợt nở một nụ cười rất nhạt: "Vậy bây giờ xuống nhà uống?"
Tống Tư Dương gật đầu, chầm chậm bước xuống giường, khoác lên chiếc áo khoác mỏng rồi cùng Chử Việt xuống lầu.
Dì Trần đã dọn đồ ăn lên bàn, bốn mặt một canh, hai người ăn thừa sức.
Có lúc dì Trần sẽ cùng cả hai ăn cơm, hôm nay Tống Tư Dương ngủ quên, dì Trần đã ăn cơm trước, cho nên hiện tại sẽ không ngồi cùng bon họ. Chử Việt thấy không còn chuyện gì nữa, liền để bà nghỉ sớm một chút, sau đó ném đống chén đũa vào máy rửa chén.
Thực ra Tống Tư Dương chẳng cần phí công dỗ dành làm gì, chỉ cần anh tự mình nhìn chằm chằm Chử Việt uống canh gà tiềm là đủ.
Chử Việt nhìn đống thịt gà đen thui, nghĩ thầm thật ra nếu muốn ăn thì cũng xem như ngon, chỉ có điều không hợp mắt hắn mà thôi, hắn cũng sẽ không rõ ràng biểu thị chính mình ghét bỏ, Tống Tư Dương đã có công hầm canh, hắn cũng sẽ cho chút mặt mũi, cho nên rũ mắt, trong ánh mắt mong đợi của Tống Tư Dương dùng sạch sẽ cả thịt và canh trong chén.
Nếu như Tống Tư Dương lại muốn múc thêm, đó sẽ trở thành chuyện khác.
"Uống chút nữa đi."Tống Tư Dương bình tĩnh nhìn Chử Việt, cứ như sợ toàn bộ thế giới tranh công với mình vậy: "Em nấu những ba tiếng đấy."
Trên thực tế, anh chỉ phụ trách mỗi việc bỏ nguyên liệu vào nồi, sau đó bật nút công tắc cho nó hoạt động mà thôi, chẳng tốn chút công sức nào, cơ mà Chử Việt lại chấp nhận thuận theo cái trò này của anh.
Chử Việt rất hưởng thụ việc Tống Tư Dương làm nũng đối với mình, nhưng lại có chút bất lực thở dài: "Nửa chén."
Ý chính là không thể nhiều hơn được nữa.
Tống Tư Dương dỗ dành thành công, vui vẻ múc cho Chử Việt một chén đầy những tám phần mười. Chử Việt nhìn, cũng không nói gì thêm - trong lòng hắn tự nhủ thầm rằng thứ này có ích với hắn, nói không chừng uống nhiều quả thật có thể cùng Tống Tư Dương sống đến răng long đầu bạc.
Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày cũng không có gì thay đổi quá lớn, sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi một tiếng, sau đó Tống Tư Dương tắm trước, rồi sẽ đi đến phòng quần áo tìm đồ cho Chử Việt.
Phòng để quần áo liền với căn phòng ngủ, anh vừa mới cầm hai bộ đồ ngủ, chợt nghe thấy Chử Việt ở phía sau gọi mình, "Tống Tư Dương."
Chử Việt từ trước đến giờ đều gọi anh bằng hết tên họ như vậy, mới vừa nghe sẽ cảm thấy có chút xa cách, thế nhưng mỗi một chữ đều ngậm ý nghĩa sâu nặng.
Anh vẫn chưa đáp lại, Chử Việt lại nói thêm: "Em có muốn ra ngoài hay không?"
Sóng lưng Tống Tư Dương căng thẳng, hệt như những bộ quần áo được móc thẳng thớm bằng những chiếc móc áo kim loại vậy.
Anh có chút không hiểu ý những câu mà Chử Việt nói, cũng không chắc chắn bản thân nên trả lời thế nào.
Năm đầu tiên khi anh được mang đến nơi này, Chử Việt quản lý anh nghiêm khắc đến mức khiến anh gần như phát bệnh, ngay cả sân bên ngoài cũng không cho bước ra, sau này cũng hoàn toàn không thể bước ra khỏi nơi này. Có đôi khi thỉnh thoảng Chử Việt sẽ dẫn anh ra ngoài hít thở khí trời, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là phải có người đi theo kèm không rời một tấc, vì lẽ đó Chử Việt không cần phải đặc biệt hỏi như vậy.
Tống Tư Dương tự động phân loại hành vi bất thường này của Chử Việt thành "thăm dò", trong lúc anh đang suy nghĩ bản thân nên trả lời như thế nào mới có thể để cho Chử Việt an tâm, thì đối phương dường như đã bắt đầu bất mãn việc anh do dự, bước nhanh đến vây quanh tủ quần áo giam Tống Tư Dương trong thân thể mình, tiện đà nắm lấy bờ vai anh, mặt đối mặt đè anh trên cửa tủ.
Luồng khí lạnh lùng thấu xương trong thoáng chốc phủ đầy gian phòng, nhốt Tống Tư Dương vào trong đó.