Chương 3
Cô nhi viện Thịnh Tinh nằm tại thành phố S, từ khi thành lập đến nay đã thu nhận nuôi dưỡng mấy trăm đứa trẻ mồ côi. Hôm nay là ngày tròn mười hai năm thành lập.
Từ sớm, viện trưởng Chu đã triệu tập mấy đứa nhỏ lại, chuẩn bị chào đón nhóm người tài trợ cho mấy nhóc trong thời gian vừa qua.
Những nhà tài trợ cho cô nhi viện thay đổi liên tục, đa số là những người có tên tuổi trong giới kinh doanh, cũng có người làm chính trị, âu cũng vì muốn danh tiếng tốt, không cần nhận nuôi, chi phí ăn uống của mấy đứa trẻ đều nhờ vào những người này, bởi vậy cũng phải tiếp đón nồng hậu với những người ví như "Cơm cha áo mẹ".
Mấy đứa bé ai nấy đều được khoác lên những bộ quần áo mới toanh, tươi cười hớn hở ra khỏi khu nhà ở.
Tống Tư Dương chính là đứa bé lớn nhất trong cô nhi viện, cậu bé gánh trách nhiệm đánh thức mấy em nhỏ thức dậy.
Tống Tư Dương có thể xem khá là khác biệt, nếu như những đứa trẻ khác đều ngóng trông sẽ có gia đình nhận nuôi mình, thì chỉ có duy nhất mình cậu, kể từ khi đến nơi này, mỗi khi có người định nhận nuôi thì cậu đều trốn đi biệt tích, xem như có bị bắt ra hỏi han, cũng mím môi không nói câu nào.
Gương mặt Tống Tư Dương thanh tú, đôi mắt tròn xoe long lanh như giọt sương mai, hồi còn bé hai má phúng phính, chính là dáng vẻ được người lớn cực kỳ yêu thích. Đứa bé như cậu cứ như báu vật vậy, cũng có mấy cặp vợ chồng nỗ lực muốn nhận nuôi, thế nhưng lần nào cậu cũng đứng trước mặt viện trưởng Chu òa khóc, mếu máo nói rằng mình muốn ở lại cô nhi viện.
Cậu cứ cố chấp mà nói rằng: "Con có ba mẹ của mình."
Trước kia, Tống Tư Dương cũng có một gia đình ba mẹ đầy đủ như bao người, ba mẹ cậu là công nhân, tuy rằng cuộc sống không khá giả, nhưng cả hai đều yêu thương con trai, chẳng may tai nạn giao thông bất ngờ ập đến cướp đi hạnh phúc của cậu, khiến một đứa bé mất đi ba mẹ của mình, trở thành một đứa nhỏ không nơi nương tựa.
Lúc mới tới cô nhi viện, đêm nào Tống Tư Dương cũng trốn trong chăn khóc. Cậu rất hiểu chuyện, sợ tiếng khóc của mình làm ồn đến các bạn, cho nên cắn chăn cố gắng chôn vùi hết những sự tủi thân chôn vào từng sợi bông.
Một đứa bé mười tuổi tất nhiên không thể nào không hiểu được ý nghĩa của cái chết, thế nhưng trong mắt cậu bạn nhỏ Tống Tư Dương, cho dù ba mẹ đã rời khỏi thế gian này, nhưng cũng không thể xóa đi nỗi nhớ cùng kỷ niệm, cậu tuyệt đối sẽ không gọi người lạ là ba mẹ.
Qua mấy lần, viện trường Chu cũng bị Tống Tư Dương làm cho cảm động, hơn nữa cậu cũng xem như lớn hơn những đứa nhỏ khác, ở lại cô nhi viện phụ một tay chăm nom các em, thành ra không ép cậu ra ngoài gặp người nữa.
Tháng trước, Tống Tư Dương vừa thi xong kỳ thi lên cấp ba, do bảo lưu một năm, cho nên năm nay mười bảy tuổi.
Cậu được xem là anh cả trong cô nhi viện, là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong lòng viện trưởng Chu, mấy đứa em trong viện ai cũng thích bám dính cậu.
Lúc này, cậu đang bế một bé gái tầm ba tuổi đi ra, bé con vừa mới bị đánh thức, không vui bĩu môi, ôm lấy cổ Tống Tư Dương chẳng chịu buông.
Tống Tư Dương không thể làm gì khác hơn là dỗ ngọt: "Chờ gặp các cô chú xong, anh lại ôm Nhân Nhân về ngủ được không?"
Lúc cậu ôm cô bé ra, mấy đứa nhỏ khác đã có mặt trong sân.
Người lớn nhất trong bọn nhóc năm nay mười lăm tuổi, cậu tên là Thi Nguyên, bởi vì tai trái không nghe được cho nên không có ai chịu nhận nuôi, dần dần cũng trở thành "đinh đóng cộc" tại đây, cậu còn là bạn thân của Tống Tư Dương.
Còn đứa nhỏ bé nhất thì chưa biết đi, đang mút ngón tay chảy nước bọt được dì bảo mẫu bế trong tay.
Viện trưởng Chu đứng phía trước dặn dò những thứ cần chú ý. Năm nay bà đã bốn mươi bảy tuổi, cả đời gần như gắn bó với nơi đây, hiện tại chưa kết hôn, cũng xem mấy đứa nhỏ ở đây như con mình.
Tống Tư Dương ôm Nhân Nhân đứng ở sau cùng, bên phải Thi Nguyên.
Tính cách Thi Nguyên hoạt bát rộng rãi, cực kỳ thích trêu Nhân Nhân, lúc này, cậu chợt xòe bàn tay đang cầm một viên kẹo của mình ra.
Mắt Nhân Nhân sáng bừng lên: "Kẹo!"
Tại đây, chỉ có dịp lễ tết mới có đồ ăn vặt. Chỉ một viên kẹo bé nhỏ như vậy đã đủ dỗ dành cô bé Nhân Nhân cáu kỉnh vì dậy sớm.
Tống Tư Dương hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
"Chị bảo mẫu cho em đó, em còn một viên nữa, anh Tư Dương ăn không?"
Tống Tư Dương thích ăn ngọt, nhưng người Trung Quốc chú trọng lễ nghi, cậu là người lớn nhất trong cô nhi viện, phải làm tấm gương tốt cho các em, bình thường cậu đều sẽ chia chút đồ ăn vặt nhường cho mọi người, mấy năm qua cũng chưa đụng đến kẹo, hiện tại dù rằng cũng có chút thèm, nhưng vẫn còn nhớ đến Thi Nguyên, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn em?"
Thi Nguyên cười hì hì: "Em ăn nãy rồi."
Nói xong liền xé vỏ kẹo đút cho Tống Tư Dương.
Mùi quýt chua chua ngọt ngọt tan vào trong miệng. Tống Tư Dương thỏa mãn mím môi cười.
Sau khi viện trưởng Chu dặn xong, mọi người cùng mấy cô bảo mẫu vào giữa sân. Nghe nói hôm nay có cả nhà tài trợ lớn nhất của Thịnh Tinh ghé thăm, đối phương họ Chử, viện trưởng Chu gọi ông là ngài Chử, những năm gần đây, hơn nửa chi tiêu từ cô nhi viện đều do ông quyên tặng.
Mọi người ai nấy đều đã chuẩn bị xong tinh thần nghênh đón.
Gần mười giờ, bọn họ lục tục đến, nam nữ đều có, ai cũng quần áo sang trọng xinh đẹp, mỉm cười cẩn trọng trò chuyện cùng bọn trẻ.
Nhà hảo tâm ví như làn gió xuân ấm áp thổi đến gốc cây cằn cỗi cô nhi viện này, mang đến đồ ăn cùng đồ chơi, khiến cho những đóa hoa bé nhỏ sinh sống tại nơi đây tỏa ra những nụ cười hạnh phúc.
Tống Tư Dương cũng được chia một ít đồ ăn vặt, trong lúc đang định lén lút mở ra xem có gì, cậu chợt ngẩng mặt nhìn lên, thấy viện trưởng Chu cùng một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang trò chuyện cách mình mấy bước chân. Dáng vẻ người đàn ông kia đậm khí chất oai phong uy nghi, vừa nhìn liền biết là một quý ông có địa vị cao trong xã hội.
Cậu biết người này, viện trưởng Chu từng cho cậu xem ảnh ông, là người tài trợ lớn nhất Thịnh Tinh - Chử Minh Thành.
Từ chỗ hai người đến cậu không xa cũng chẳng gần, cậu cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện, chỉ ngờ ngợ nghe thấy người đàn ông kia nói: "Chử Việt thích yên tĩnh, muốn tìm một người ngoan ngoãn nghe lời."
Tống Tư Dương vô tình nghe trộm được, chợt cầm đống quà kẹo lảng đi xa. Hiện tại cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy bên trong có gì: socola, rau câu, bánh quy, thịt khô cùng rất nhiều loại kẹo.
Chỉ một lần đã được hời như vậy.
Người tài trợ ở đến trưa cũng bắt đầu rời đi, đồ ăn cô nhi viện cũng miễn cưỡng lấp đầy bụng, bọn họ không cần thiết ở lại thêm ăn mấy món không quen.(*)
(*) Không biết tác giả có ngụ ý không, vì câu này mình còn hiểu với ý: đám người này miễn cưỡng đến cô nhi viện cũng để lấy danh tiếng thơm, không cần ở lại lãng phí thời gian.
Bọn trẻ vui vẻ nhảy nhót tràn vào nhà ăn, bởi vì hôm nay được cho nhiều quà ăn vặt hơn mọi ngày, thành ra đồ ăn đơn điệu hằng ngày cũng trở nên ngon lành đủ vị.
Tống Tư Dương cùng Thi Nguyên vừa ăn cơm vừa đút cháo cho hai em vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Cơm nước xong sẽ được tự do hoạt động nửa tiếng, hiện tại là giờ nghỉ trưa, một gian phòng lớn ở được mười hai đứa nhỏ, ngoại trừ cái giường cùng cái tủ ra thì không còn gì khác, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây cũng sinh hoạt tập thể từ bé, cho nên cũng sẽ không cảm thấy chen chúc ngột ngạt.
Trẻ mồ côi có một mái nhà che mưa tránh nắng đã là một chuyện quá đỗi may mắn rồi.
Tống Tư Dương vất vả một hồi mới có thể dỗ một đứa nhỏ đang cực kỳ hăng hái đi ngủ, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, chị bảo mẫu đột nhiên bảo cậu vào văn phòng gặp viện trưởng Chu.
Cậu rón ra rón rén ra cửa, trong lòng suy đoán lý do viện trưởng tìm mình.
Kết quả kỳ thi cấp ba mấy hôm nữa sẽ có, phải chăng người đã tìm được nhà hảo tâm chu cấp cho cậu học lên cấp ba sao?
Tống Tư Dương đang theo học một trường cấp hai công lập, viện trưởng Chu thường hay khuyên nhủ cậu bé rằng: "Tư Dương, con phải cố gắng học tập, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi cuộc đời con, con là một đứa trẻ ngoan, nếu như không tìm được ai giúp đỡ, ta cũng sẽ cố gắng giúp con học lên đại học."
Tống Tư Dương luôn ghi tạc lời dạy của viện trưởng trong lòng, cậu cũng chưa từng phụ lòng mong mỏi của người, chăm chỉ học tập, kết quả đều vượt trí, kỳ thi nào cũng nằm trong TOP 10, nếu như lần này không có gì xảy ra, cậu có khả năng thi đậu vào một ngôi trường cấp ba danh tiếng.
Cậu đi tới văn phòng, viện trưởng Chu đang đeo kính mắt xem tư liệu, thấy cậu đến, bèn dịu dàng vẫy tay bảo cậu lại gần ngồi xuống.
Viện trưởng Chu mang đến một tin tức cực kỳ tốt cho Tống Tư Dương.
Chử Minh Thành đồng ý hỗ trợ toàn bộ chi phí cho Tống Tư Dương học cấp ba, thậm chí là lên đại học. Tống Tư Dương nghe xong vui đến trợn to đôi mắt, phấn khích hỏi: "Có thật không ạ?"
"Ta còn có thể gạt con sao?" Viện trưởng bị dáng vẻ của cậu chọc cười, song lại nói thêm:"Có điều ngài Chử có một điều kiện, trước tiên con thử nghe xem."
Chỉ cần có thể tiếp tục đi học, chỉ là một điều kiện thì đáng là gì?
Nhưng câu nói tiếp theo của viện trưởng vẫn khiến Tống Tư Dương cảm thấy kinh ngạc.
"Con trai ngài Chử bằng tuổi con, tên là Chử Việt, ý của ngài ấy là muốn con theo học tập cùng Chử Việt."
Tống Tư Dương dường như không hiểu lắm nhìn viện trưởng Chu.
"Chử Việt có bệnh tim bẩm sinh, ngài Chử muốn con chăm sóc cho Chử Việt ở trường, ngài Chử cũng sẽ sắp xếp chỗ ở cho con, còn ở đâu hay có ở cùng Chử Việt không, thì vấn đề này còn phải xem ý của ngài Chử thế nào đã."
"Ngài Chử bảo ta chọn một đứa nhỏ trong viện, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong cô nhi viện này, ứng cử viên phù hợp nhất chính là con, chẳng hay con cũng bằng tuổi Chử Việt, cũng là đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện, để con đi khiến ta yên tâm nhất."
"Ta cũng có cân nhắc qua Thi Nguyên, nhưng thằng bé quá hoạt bát, ngài Chử cũng có nói Chử Việt sợ ồn."
Chu viện trưởng còn suy đoán: "Theo ta thấy ngài Chử không đơn giản muốn con cùng nhau học tập với Chử Việt không thôi đâu, có thể chờ sau khi con học xong có thể vào công ty nhà họ Chử làm việc, dù sao người mình chăm bón cũng sẽ yên tâm hơn."
Viện trưởng nói một hơi, còn Tống Tư Dương chỉ im lặng nghe không lên tiếng, cuối cùng, người mới hỏi thăm đến ý kiến Tống Tư Dương: "Ta cho rằng đây là một cơ hội tốt, nói không chừng con còn có cơ hội đi du học, con cảm thấy thế nào?"
Tống Tư Dương hỏi ngược lại: "Du học?"
"Đúng vậy, tương lai Chử Việt theo học một trường quốc tế, sau này ra nước ngoài, con theo người ta cùng nhau học tập, thoạt nghĩ đãi ngộ giống như nhau, ngài Chử sẽ không bạc đãi con."
"Đương nhiên ta cũng phải xem ý nguyện của con như thế nào."
Tống Tư Dương nghĩ rằng chuyện bản thân có thể học đại học đã là một việc quá đỗi may mắn, không nghĩ tới có thể ra tận nước ngoài, bản thân chưa trải nhiều sự đời, bảy năm chỉ quanh quẩn tại cô nhi viện, cho nên hiện tại quả thực không cách nào từ chối sự mê hoặc này.
Việc du học chứng tỏ cậu có thể tiếp xúc được với thế giới bao la ngoài kia, sau này có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, cũng có thể có nhiều hướng đi hơn trong hành trình tương lai.
Thế nhưng việc phải học chung với một người bản thân chưa từng gặp mặt khiến Tống Tư Dương không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh thư đồng kề cận vương tôn quý tộc thời xưa, cảm thấy có hơi quái dị chút.
Dù như vậy, nhưng qua một hồi do dự ngắn ngủi, cậu vẫn gật đầu: "Con đồng ý."
Viện trưởng Chu nghe mà vui mừng không thôi, người chứng kiến quá trình trưởng thành của đứa nhỏ này, bản thân cũng mong mỏi sau này Tống Tư Dương có cuộc sống tốt hơn.
Mọi chuyện cũng xem như quyết định xong xuôi.
Khi ra khỏi văn phòng, Tống Tư Dương còn có hơi ngỡ ngàng, nhưng cảm xúc vui vẻ vẫn nhiều hơn, liệu có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi có cơ hội tiếp xúc môi trường giáo dục đầy triển vọng như cậu đâu chứ?
Chỉ là chăm nom một người bạn cùng tuổi mắc bệnh tim, tính ra cũng khác so với chăm sóc mấy đứa em trong viện là bao đâu?
Chử Việt.
Cậu âm thầm đọc cái tên này, song cũng có chút hiếu kỳ đối với người bạn chưa từng gặp mặt này.
Không biết đối phương sẽ là một người ra sao.
Từ sớm, viện trưởng Chu đã triệu tập mấy đứa nhỏ lại, chuẩn bị chào đón nhóm người tài trợ cho mấy nhóc trong thời gian vừa qua.
Những nhà tài trợ cho cô nhi viện thay đổi liên tục, đa số là những người có tên tuổi trong giới kinh doanh, cũng có người làm chính trị, âu cũng vì muốn danh tiếng tốt, không cần nhận nuôi, chi phí ăn uống của mấy đứa trẻ đều nhờ vào những người này, bởi vậy cũng phải tiếp đón nồng hậu với những người ví như "Cơm cha áo mẹ".
Mấy đứa bé ai nấy đều được khoác lên những bộ quần áo mới toanh, tươi cười hớn hở ra khỏi khu nhà ở.
Tống Tư Dương chính là đứa bé lớn nhất trong cô nhi viện, cậu bé gánh trách nhiệm đánh thức mấy em nhỏ thức dậy.
Tống Tư Dương có thể xem khá là khác biệt, nếu như những đứa trẻ khác đều ngóng trông sẽ có gia đình nhận nuôi mình, thì chỉ có duy nhất mình cậu, kể từ khi đến nơi này, mỗi khi có người định nhận nuôi thì cậu đều trốn đi biệt tích, xem như có bị bắt ra hỏi han, cũng mím môi không nói câu nào.
Gương mặt Tống Tư Dương thanh tú, đôi mắt tròn xoe long lanh như giọt sương mai, hồi còn bé hai má phúng phính, chính là dáng vẻ được người lớn cực kỳ yêu thích. Đứa bé như cậu cứ như báu vật vậy, cũng có mấy cặp vợ chồng nỗ lực muốn nhận nuôi, thế nhưng lần nào cậu cũng đứng trước mặt viện trưởng Chu òa khóc, mếu máo nói rằng mình muốn ở lại cô nhi viện.
Cậu cứ cố chấp mà nói rằng: "Con có ba mẹ của mình."
Trước kia, Tống Tư Dương cũng có một gia đình ba mẹ đầy đủ như bao người, ba mẹ cậu là công nhân, tuy rằng cuộc sống không khá giả, nhưng cả hai đều yêu thương con trai, chẳng may tai nạn giao thông bất ngờ ập đến cướp đi hạnh phúc của cậu, khiến một đứa bé mất đi ba mẹ của mình, trở thành một đứa nhỏ không nơi nương tựa.
Lúc mới tới cô nhi viện, đêm nào Tống Tư Dương cũng trốn trong chăn khóc. Cậu rất hiểu chuyện, sợ tiếng khóc của mình làm ồn đến các bạn, cho nên cắn chăn cố gắng chôn vùi hết những sự tủi thân chôn vào từng sợi bông.
Một đứa bé mười tuổi tất nhiên không thể nào không hiểu được ý nghĩa của cái chết, thế nhưng trong mắt cậu bạn nhỏ Tống Tư Dương, cho dù ba mẹ đã rời khỏi thế gian này, nhưng cũng không thể xóa đi nỗi nhớ cùng kỷ niệm, cậu tuyệt đối sẽ không gọi người lạ là ba mẹ.
Qua mấy lần, viện trường Chu cũng bị Tống Tư Dương làm cho cảm động, hơn nữa cậu cũng xem như lớn hơn những đứa nhỏ khác, ở lại cô nhi viện phụ một tay chăm nom các em, thành ra không ép cậu ra ngoài gặp người nữa.
Tháng trước, Tống Tư Dương vừa thi xong kỳ thi lên cấp ba, do bảo lưu một năm, cho nên năm nay mười bảy tuổi.
Cậu được xem là anh cả trong cô nhi viện, là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong lòng viện trưởng Chu, mấy đứa em trong viện ai cũng thích bám dính cậu.
Lúc này, cậu đang bế một bé gái tầm ba tuổi đi ra, bé con vừa mới bị đánh thức, không vui bĩu môi, ôm lấy cổ Tống Tư Dương chẳng chịu buông.
Tống Tư Dương không thể làm gì khác hơn là dỗ ngọt: "Chờ gặp các cô chú xong, anh lại ôm Nhân Nhân về ngủ được không?"
Lúc cậu ôm cô bé ra, mấy đứa nhỏ khác đã có mặt trong sân.
Người lớn nhất trong bọn nhóc năm nay mười lăm tuổi, cậu tên là Thi Nguyên, bởi vì tai trái không nghe được cho nên không có ai chịu nhận nuôi, dần dần cũng trở thành "đinh đóng cộc" tại đây, cậu còn là bạn thân của Tống Tư Dương.
Còn đứa nhỏ bé nhất thì chưa biết đi, đang mút ngón tay chảy nước bọt được dì bảo mẫu bế trong tay.
Viện trưởng Chu đứng phía trước dặn dò những thứ cần chú ý. Năm nay bà đã bốn mươi bảy tuổi, cả đời gần như gắn bó với nơi đây, hiện tại chưa kết hôn, cũng xem mấy đứa nhỏ ở đây như con mình.
Tống Tư Dương ôm Nhân Nhân đứng ở sau cùng, bên phải Thi Nguyên.
Tính cách Thi Nguyên hoạt bát rộng rãi, cực kỳ thích trêu Nhân Nhân, lúc này, cậu chợt xòe bàn tay đang cầm một viên kẹo của mình ra.
Mắt Nhân Nhân sáng bừng lên: "Kẹo!"
Tại đây, chỉ có dịp lễ tết mới có đồ ăn vặt. Chỉ một viên kẹo bé nhỏ như vậy đã đủ dỗ dành cô bé Nhân Nhân cáu kỉnh vì dậy sớm.
Tống Tư Dương hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
"Chị bảo mẫu cho em đó, em còn một viên nữa, anh Tư Dương ăn không?"
Tống Tư Dương thích ăn ngọt, nhưng người Trung Quốc chú trọng lễ nghi, cậu là người lớn nhất trong cô nhi viện, phải làm tấm gương tốt cho các em, bình thường cậu đều sẽ chia chút đồ ăn vặt nhường cho mọi người, mấy năm qua cũng chưa đụng đến kẹo, hiện tại dù rằng cũng có chút thèm, nhưng vẫn còn nhớ đến Thi Nguyên, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn em?"
Thi Nguyên cười hì hì: "Em ăn nãy rồi."
Nói xong liền xé vỏ kẹo đút cho Tống Tư Dương.
Mùi quýt chua chua ngọt ngọt tan vào trong miệng. Tống Tư Dương thỏa mãn mím môi cười.
Sau khi viện trưởng Chu dặn xong, mọi người cùng mấy cô bảo mẫu vào giữa sân. Nghe nói hôm nay có cả nhà tài trợ lớn nhất của Thịnh Tinh ghé thăm, đối phương họ Chử, viện trưởng Chu gọi ông là ngài Chử, những năm gần đây, hơn nửa chi tiêu từ cô nhi viện đều do ông quyên tặng.
Mọi người ai nấy đều đã chuẩn bị xong tinh thần nghênh đón.
Gần mười giờ, bọn họ lục tục đến, nam nữ đều có, ai cũng quần áo sang trọng xinh đẹp, mỉm cười cẩn trọng trò chuyện cùng bọn trẻ.
Nhà hảo tâm ví như làn gió xuân ấm áp thổi đến gốc cây cằn cỗi cô nhi viện này, mang đến đồ ăn cùng đồ chơi, khiến cho những đóa hoa bé nhỏ sinh sống tại nơi đây tỏa ra những nụ cười hạnh phúc.
Tống Tư Dương cũng được chia một ít đồ ăn vặt, trong lúc đang định lén lút mở ra xem có gì, cậu chợt ngẩng mặt nhìn lên, thấy viện trưởng Chu cùng một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang trò chuyện cách mình mấy bước chân. Dáng vẻ người đàn ông kia đậm khí chất oai phong uy nghi, vừa nhìn liền biết là một quý ông có địa vị cao trong xã hội.
Cậu biết người này, viện trưởng Chu từng cho cậu xem ảnh ông, là người tài trợ lớn nhất Thịnh Tinh - Chử Minh Thành.
Từ chỗ hai người đến cậu không xa cũng chẳng gần, cậu cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện, chỉ ngờ ngợ nghe thấy người đàn ông kia nói: "Chử Việt thích yên tĩnh, muốn tìm một người ngoan ngoãn nghe lời."
Tống Tư Dương vô tình nghe trộm được, chợt cầm đống quà kẹo lảng đi xa. Hiện tại cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy bên trong có gì: socola, rau câu, bánh quy, thịt khô cùng rất nhiều loại kẹo.
Chỉ một lần đã được hời như vậy.
Người tài trợ ở đến trưa cũng bắt đầu rời đi, đồ ăn cô nhi viện cũng miễn cưỡng lấp đầy bụng, bọn họ không cần thiết ở lại thêm ăn mấy món không quen.(*)
(*) Không biết tác giả có ngụ ý không, vì câu này mình còn hiểu với ý: đám người này miễn cưỡng đến cô nhi viện cũng để lấy danh tiếng thơm, không cần ở lại lãng phí thời gian.
Bọn trẻ vui vẻ nhảy nhót tràn vào nhà ăn, bởi vì hôm nay được cho nhiều quà ăn vặt hơn mọi ngày, thành ra đồ ăn đơn điệu hằng ngày cũng trở nên ngon lành đủ vị.
Tống Tư Dương cùng Thi Nguyên vừa ăn cơm vừa đút cháo cho hai em vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Cơm nước xong sẽ được tự do hoạt động nửa tiếng, hiện tại là giờ nghỉ trưa, một gian phòng lớn ở được mười hai đứa nhỏ, ngoại trừ cái giường cùng cái tủ ra thì không còn gì khác, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây cũng sinh hoạt tập thể từ bé, cho nên cũng sẽ không cảm thấy chen chúc ngột ngạt.
Trẻ mồ côi có một mái nhà che mưa tránh nắng đã là một chuyện quá đỗi may mắn rồi.
Tống Tư Dương vất vả một hồi mới có thể dỗ một đứa nhỏ đang cực kỳ hăng hái đi ngủ, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, chị bảo mẫu đột nhiên bảo cậu vào văn phòng gặp viện trưởng Chu.
Cậu rón ra rón rén ra cửa, trong lòng suy đoán lý do viện trưởng tìm mình.
Kết quả kỳ thi cấp ba mấy hôm nữa sẽ có, phải chăng người đã tìm được nhà hảo tâm chu cấp cho cậu học lên cấp ba sao?
Tống Tư Dương đang theo học một trường cấp hai công lập, viện trưởng Chu thường hay khuyên nhủ cậu bé rằng: "Tư Dương, con phải cố gắng học tập, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi cuộc đời con, con là một đứa trẻ ngoan, nếu như không tìm được ai giúp đỡ, ta cũng sẽ cố gắng giúp con học lên đại học."
Tống Tư Dương luôn ghi tạc lời dạy của viện trưởng trong lòng, cậu cũng chưa từng phụ lòng mong mỏi của người, chăm chỉ học tập, kết quả đều vượt trí, kỳ thi nào cũng nằm trong TOP 10, nếu như lần này không có gì xảy ra, cậu có khả năng thi đậu vào một ngôi trường cấp ba danh tiếng.
Cậu đi tới văn phòng, viện trưởng Chu đang đeo kính mắt xem tư liệu, thấy cậu đến, bèn dịu dàng vẫy tay bảo cậu lại gần ngồi xuống.
Viện trưởng Chu mang đến một tin tức cực kỳ tốt cho Tống Tư Dương.
Chử Minh Thành đồng ý hỗ trợ toàn bộ chi phí cho Tống Tư Dương học cấp ba, thậm chí là lên đại học. Tống Tư Dương nghe xong vui đến trợn to đôi mắt, phấn khích hỏi: "Có thật không ạ?"
"Ta còn có thể gạt con sao?" Viện trưởng bị dáng vẻ của cậu chọc cười, song lại nói thêm:"Có điều ngài Chử có một điều kiện, trước tiên con thử nghe xem."
Chỉ cần có thể tiếp tục đi học, chỉ là một điều kiện thì đáng là gì?
Nhưng câu nói tiếp theo của viện trưởng vẫn khiến Tống Tư Dương cảm thấy kinh ngạc.
"Con trai ngài Chử bằng tuổi con, tên là Chử Việt, ý của ngài ấy là muốn con theo học tập cùng Chử Việt."
Tống Tư Dương dường như không hiểu lắm nhìn viện trưởng Chu.
"Chử Việt có bệnh tim bẩm sinh, ngài Chử muốn con chăm sóc cho Chử Việt ở trường, ngài Chử cũng sẽ sắp xếp chỗ ở cho con, còn ở đâu hay có ở cùng Chử Việt không, thì vấn đề này còn phải xem ý của ngài Chử thế nào đã."
"Ngài Chử bảo ta chọn một đứa nhỏ trong viện, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong cô nhi viện này, ứng cử viên phù hợp nhất chính là con, chẳng hay con cũng bằng tuổi Chử Việt, cũng là đứa nhỏ nghe lời hiểu chuyện, để con đi khiến ta yên tâm nhất."
"Ta cũng có cân nhắc qua Thi Nguyên, nhưng thằng bé quá hoạt bát, ngài Chử cũng có nói Chử Việt sợ ồn."
Chu viện trưởng còn suy đoán: "Theo ta thấy ngài Chử không đơn giản muốn con cùng nhau học tập với Chử Việt không thôi đâu, có thể chờ sau khi con học xong có thể vào công ty nhà họ Chử làm việc, dù sao người mình chăm bón cũng sẽ yên tâm hơn."
Viện trưởng nói một hơi, còn Tống Tư Dương chỉ im lặng nghe không lên tiếng, cuối cùng, người mới hỏi thăm đến ý kiến Tống Tư Dương: "Ta cho rằng đây là một cơ hội tốt, nói không chừng con còn có cơ hội đi du học, con cảm thấy thế nào?"
Tống Tư Dương hỏi ngược lại: "Du học?"
"Đúng vậy, tương lai Chử Việt theo học một trường quốc tế, sau này ra nước ngoài, con theo người ta cùng nhau học tập, thoạt nghĩ đãi ngộ giống như nhau, ngài Chử sẽ không bạc đãi con."
"Đương nhiên ta cũng phải xem ý nguyện của con như thế nào."
Tống Tư Dương nghĩ rằng chuyện bản thân có thể học đại học đã là một việc quá đỗi may mắn, không nghĩ tới có thể ra tận nước ngoài, bản thân chưa trải nhiều sự đời, bảy năm chỉ quanh quẩn tại cô nhi viện, cho nên hiện tại quả thực không cách nào từ chối sự mê hoặc này.
Việc du học chứng tỏ cậu có thể tiếp xúc được với thế giới bao la ngoài kia, sau này có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, cũng có thể có nhiều hướng đi hơn trong hành trình tương lai.
Thế nhưng việc phải học chung với một người bản thân chưa từng gặp mặt khiến Tống Tư Dương không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh thư đồng kề cận vương tôn quý tộc thời xưa, cảm thấy có hơi quái dị chút.
Dù như vậy, nhưng qua một hồi do dự ngắn ngủi, cậu vẫn gật đầu: "Con đồng ý."
Viện trưởng Chu nghe mà vui mừng không thôi, người chứng kiến quá trình trưởng thành của đứa nhỏ này, bản thân cũng mong mỏi sau này Tống Tư Dương có cuộc sống tốt hơn.
Mọi chuyện cũng xem như quyết định xong xuôi.
Khi ra khỏi văn phòng, Tống Tư Dương còn có hơi ngỡ ngàng, nhưng cảm xúc vui vẻ vẫn nhiều hơn, liệu có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi có cơ hội tiếp xúc môi trường giáo dục đầy triển vọng như cậu đâu chứ?
Chỉ là chăm nom một người bạn cùng tuổi mắc bệnh tim, tính ra cũng khác so với chăm sóc mấy đứa em trong viện là bao đâu?
Chử Việt.
Cậu âm thầm đọc cái tên này, song cũng có chút hiếu kỳ đối với người bạn chưa từng gặp mặt này.
Không biết đối phương sẽ là một người ra sao.