Chương : 6
Đạo diễn Trần cầm lấy kịch bản và đứng lên. Ông ta không ngờ kỹ năng diễn xuất của Dương Vũ Mịch lại đột nhiên được nâng cao nhanh như vậy. Lúc đầu ông ta cũng ở dưới áp lực của Giải trí Huy Hoàng mới phải mời cô ta tới thử vai, thật ra có chút không cam lòng.
Nhưng biểu diễn của Dương Vũ Mịch vừa rồi vượt quá tưởng tượng của ông ta. Kỹ năng diễn xuất như vậy, cho dù là đóng vai nữ chính cũng dư sức.
Đạo diễn thỏa mãn nhìn Tống Như đang chuẩn bị xuống khổi sân khấu, ông ta ra hiệu cho trợ lý tiếp tục thử vai.
Nhưng vào lúc này, hậu trường đột nhiên có người kêu lên một tiếng:" Dương Vũ Mịch biết diễn khóc à? Đây đúng là chuyện cười trong thiên hạ rồi."
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Tô Kỳ Kỳ đóng nữ số 1 đi ra, chỉ vào Tống Như đang đứng ở trên sân khấu nói: "Tôi dám khẳng định cô tuyệt đối không phải là Dương Vũ Mịch. Cô chắc là được Dương Vũ Mịch mời tới diễn thay đúng không? Tôi thật sự rất muốn biết gương mặt của cô dưới khẩu trang rốt cuộc là thế nào?"
"Tô Kỳ Kỳ, cô đang nói linh tinh, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đấy!" Trong lòng Huy thầm nghĩ hỏng bét rồi, vội vàng chạy qua ngăn cản ở trước mặt Tống Như.
"Anh muốn kiện tôi phỉ báng sao? Cũng được thôi! Anh cứ cho mọi người xác nhận xem cô ấy có thật sự là Dương Vũ Mịch không đã."
"Vũ Mịch đang bệnh rất nặng, lúc này nếu cô ta bỏ khẩu trang xuống sẽ lay bệnh cho những người khác mất. Vũ Mịch nhà chúng tôi sẽ không ích kỷ như vậy." Huy vẫn cố gắng hết sức cãi lại.
"Không dám thì nói là không dám, cần gì phải kiếm lý do dở tệ như vậy chứ." Tô Kỳ Kỳ bĩu môi khinh thường: "Anh thật sự tưởng rằng những người đang ngồi đây đều là những kẻ đần độn không có kiến thức y học thông thường sao?"
"Cô... " Huy bị nói cho không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tống Như, bảo cô bất kể thế nào cũng không nên kéo khẩu trang xuống.
"Đạo diễn, làm sao bây giờ?" Trợ lý đạo diễn nghe được tiếng bàn luận xung quanh càng lúc càng lớn: "Có rất nhiều phòn viên ở đây, có thể..."
Đạo diễn Trần nhíu mày nhìn Tống Như trên sân khấu với vẻ mặt phức tạp.
"Cô Dương, cô muốn cho mọi người một điều bất ngờ à? Trong thời gian này, có phải cô đã lén vất vả rèn luyện kỹ năng diễn xuất không?" Có phóng viên tranh hỏi trước.
Tiếp theo những người khác cũng vây lại, trong lúc hỗn loạn Huy bị đẩy ra bên ngoài đám đông.
"Cô Dương, có phải cô thật sự bị bệnh nặng như vậy không? Vì sao cô không chịu tháo khẩu trang xuống?"
"Cô rốt cuộc có phải Dương Vũ Mịch không?"
Tống Như chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn Huy đang lo lắng bên ngoài đám đông. Cô chính là muốn làm cho Dương Vũ Mịch thân bại danh liệt. Giống như làm ra quyết định gì đó, cô hít sâu một hơi, tháo khẩu trang xuống ở ngay trước mặt mọi người.
Cô bái lạy đạo diễn Trần một cái: "Đạo diễn Trần, xin lỗi, tôi không phải là Dương Vũ Mịch."
Từ Dương Vũ Mịch - một ngôi sao bình hoa đang mong được nổi tiếng trong giới giải trí đã biến thành Tống Như nhiền lần đoạt được vòng nguyệt quế ảnh hậu, đã rời khỏi màn ảnh hơn hai năm, tất cả mọi người đều bối rối. Từ sau khi Tống Như rời khỏi giới diễn xuất, cô đã không còn nổi tiếng như lúc trước nữa, không ngờ bây giờ rơi xuống tình cảnh phải thay người khác thử vai!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Dương Vũ Mịch đâu?"
"Tống Như, cô đã rời đi hơn hai năm, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?"
"Vì sao cô lại muốn thử vai thay cho Dương Vũ Mịch, chẳng lẽ cô muốn mượn cơ hội này để trở lại một cách phô trương?"
"Chúng tôi đều biết sau khi cô rời khỏi màn ảnh, Giải trí Huy Hoàng đã ra sức nâng đỡ Dương Vũ Mịch, còn muốn để cho cô ấy tiến vào giới điện ảnh quốc tế. Lúc này cô xuất hiện, có phải cô có ý âm mưu thay thế vị trí của Dương Vũ Mịch không?"
Thật sự có rất nhiều câu hỏi, trong giây lát Tống Như không biết phải trả lời người nào trước, không biết phải trả lời như thế nào.
"Cô đã sớm bị khán giả lãng quên rồi..."
"Cho dù diễn tốt nhưng không có ai nâng đỡ thì cũng vô dụng thôi!"
Các nhân viên công tác ở đây đều cảm thấy mình bị lừa,trong đó có cả đạo diễn Trần. Ông ta thở dài nặng nề. Nếu trước đó, dưới tình huống Tống Như nói cho ông ta biết, ông ta nhất định sẽ vui mừng tới mức ngủ không yên vì mời được cô tới diễn. Nhưng bây giờ, cô lừa gạt tất cả mọi người.
Tống Như bị các phóng viên bao vây, thậm chí bị đẩy ra giữa sân khấu, không có cách nào thoát thân, lúc này chủ đầu tư của bộ phim nghe tin chạy tới, hét lớn với Tống Như ở trên sân khấu: " Cô tính là ai mà dám tự ý quyết định thử vai thay Vũ Mịch, cô cũng xứng sao?"
Giọng nói chói tai vang vọng xung quanh trường quay nhỏ, Tống Như lặng lẽ chịu nhịn tất cả những thứ này.
Cho dù cô dự đoán trước sẽ có tình huống như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt, cảm giác nhục nhã này vẫn ép cô thở không nổi.
Lúc này, cửa lớn mở rộng, Dương Gia Cửu bước nhanh tới.
"Thật đúng là đáng buồn..."
Giọng nói của anh trầm lắng như ly rượu, khí thế lạnh lùng cao ngạo khiến cho người ta bị thuyết phục. Thấy anh đi thẳng tới, các phóng viên vội vàng tránh sang hai bên, nhường một lối đi cho anh. Đây chính là Tổng giám đốc của Giải trí Đại Thiên, nhân vật lớn hết sức quan trọng trong giới giải trí!
Nhưng biểu diễn của Dương Vũ Mịch vừa rồi vượt quá tưởng tượng của ông ta. Kỹ năng diễn xuất như vậy, cho dù là đóng vai nữ chính cũng dư sức.
Đạo diễn thỏa mãn nhìn Tống Như đang chuẩn bị xuống khổi sân khấu, ông ta ra hiệu cho trợ lý tiếp tục thử vai.
Nhưng vào lúc này, hậu trường đột nhiên có người kêu lên một tiếng:" Dương Vũ Mịch biết diễn khóc à? Đây đúng là chuyện cười trong thiên hạ rồi."
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Tô Kỳ Kỳ đóng nữ số 1 đi ra, chỉ vào Tống Như đang đứng ở trên sân khấu nói: "Tôi dám khẳng định cô tuyệt đối không phải là Dương Vũ Mịch. Cô chắc là được Dương Vũ Mịch mời tới diễn thay đúng không? Tôi thật sự rất muốn biết gương mặt của cô dưới khẩu trang rốt cuộc là thế nào?"
"Tô Kỳ Kỳ, cô đang nói linh tinh, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đấy!" Trong lòng Huy thầm nghĩ hỏng bét rồi, vội vàng chạy qua ngăn cản ở trước mặt Tống Như.
"Anh muốn kiện tôi phỉ báng sao? Cũng được thôi! Anh cứ cho mọi người xác nhận xem cô ấy có thật sự là Dương Vũ Mịch không đã."
"Vũ Mịch đang bệnh rất nặng, lúc này nếu cô ta bỏ khẩu trang xuống sẽ lay bệnh cho những người khác mất. Vũ Mịch nhà chúng tôi sẽ không ích kỷ như vậy." Huy vẫn cố gắng hết sức cãi lại.
"Không dám thì nói là không dám, cần gì phải kiếm lý do dở tệ như vậy chứ." Tô Kỳ Kỳ bĩu môi khinh thường: "Anh thật sự tưởng rằng những người đang ngồi đây đều là những kẻ đần độn không có kiến thức y học thông thường sao?"
"Cô... " Huy bị nói cho không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tống Như, bảo cô bất kể thế nào cũng không nên kéo khẩu trang xuống.
"Đạo diễn, làm sao bây giờ?" Trợ lý đạo diễn nghe được tiếng bàn luận xung quanh càng lúc càng lớn: "Có rất nhiều phòn viên ở đây, có thể..."
Đạo diễn Trần nhíu mày nhìn Tống Như trên sân khấu với vẻ mặt phức tạp.
"Cô Dương, cô muốn cho mọi người một điều bất ngờ à? Trong thời gian này, có phải cô đã lén vất vả rèn luyện kỹ năng diễn xuất không?" Có phóng viên tranh hỏi trước.
Tiếp theo những người khác cũng vây lại, trong lúc hỗn loạn Huy bị đẩy ra bên ngoài đám đông.
"Cô Dương, có phải cô thật sự bị bệnh nặng như vậy không? Vì sao cô không chịu tháo khẩu trang xuống?"
"Cô rốt cuộc có phải Dương Vũ Mịch không?"
Tống Như chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn Huy đang lo lắng bên ngoài đám đông. Cô chính là muốn làm cho Dương Vũ Mịch thân bại danh liệt. Giống như làm ra quyết định gì đó, cô hít sâu một hơi, tháo khẩu trang xuống ở ngay trước mặt mọi người.
Cô bái lạy đạo diễn Trần một cái: "Đạo diễn Trần, xin lỗi, tôi không phải là Dương Vũ Mịch."
Từ Dương Vũ Mịch - một ngôi sao bình hoa đang mong được nổi tiếng trong giới giải trí đã biến thành Tống Như nhiền lần đoạt được vòng nguyệt quế ảnh hậu, đã rời khỏi màn ảnh hơn hai năm, tất cả mọi người đều bối rối. Từ sau khi Tống Như rời khỏi giới diễn xuất, cô đã không còn nổi tiếng như lúc trước nữa, không ngờ bây giờ rơi xuống tình cảnh phải thay người khác thử vai!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Dương Vũ Mịch đâu?"
"Tống Như, cô đã rời đi hơn hai năm, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?"
"Vì sao cô lại muốn thử vai thay cho Dương Vũ Mịch, chẳng lẽ cô muốn mượn cơ hội này để trở lại một cách phô trương?"
"Chúng tôi đều biết sau khi cô rời khỏi màn ảnh, Giải trí Huy Hoàng đã ra sức nâng đỡ Dương Vũ Mịch, còn muốn để cho cô ấy tiến vào giới điện ảnh quốc tế. Lúc này cô xuất hiện, có phải cô có ý âm mưu thay thế vị trí của Dương Vũ Mịch không?"
Thật sự có rất nhiều câu hỏi, trong giây lát Tống Như không biết phải trả lời người nào trước, không biết phải trả lời như thế nào.
"Cô đã sớm bị khán giả lãng quên rồi..."
"Cho dù diễn tốt nhưng không có ai nâng đỡ thì cũng vô dụng thôi!"
Các nhân viên công tác ở đây đều cảm thấy mình bị lừa,trong đó có cả đạo diễn Trần. Ông ta thở dài nặng nề. Nếu trước đó, dưới tình huống Tống Như nói cho ông ta biết, ông ta nhất định sẽ vui mừng tới mức ngủ không yên vì mời được cô tới diễn. Nhưng bây giờ, cô lừa gạt tất cả mọi người.
Tống Như bị các phóng viên bao vây, thậm chí bị đẩy ra giữa sân khấu, không có cách nào thoát thân, lúc này chủ đầu tư của bộ phim nghe tin chạy tới, hét lớn với Tống Như ở trên sân khấu: " Cô tính là ai mà dám tự ý quyết định thử vai thay Vũ Mịch, cô cũng xứng sao?"
Giọng nói chói tai vang vọng xung quanh trường quay nhỏ, Tống Như lặng lẽ chịu nhịn tất cả những thứ này.
Cho dù cô dự đoán trước sẽ có tình huống như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt, cảm giác nhục nhã này vẫn ép cô thở không nổi.
Lúc này, cửa lớn mở rộng, Dương Gia Cửu bước nhanh tới.
"Thật đúng là đáng buồn..."
Giọng nói của anh trầm lắng như ly rượu, khí thế lạnh lùng cao ngạo khiến cho người ta bị thuyết phục. Thấy anh đi thẳng tới, các phóng viên vội vàng tránh sang hai bên, nhường một lối đi cho anh. Đây chính là Tổng giám đốc của Giải trí Đại Thiên, nhân vật lớn hết sức quan trọng trong giới giải trí!