Chương 3: Chương 3
Thương Tình Xuyên mạnh dạn nói to và rõ lại một lần nữa: "Tôi nói là chúng ta ly hôn đi.Như vậy thì anh có thể ở bên cô ta rồi, không đúng sao?"Anh nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: "Cô lại muốn giở trò gì đây? Cô nghĩ là tôi không dám hay sao?"Cô khẽ cười, không hiểu là mình đang nghe thấy cái gì nữa: "Tôi có nói vậy hồi nào đâu."Anh đi đến, lại định dùng bạo lực nhưng cô đã nắm chặt cổ tay anh lại: "Đừng có mà chạm vào người của tôi, anh xứng sao?"Mộc Phi hất tay cô ra, lại dùng ánh mắt nghi hoặc đó nhìn cô.Anh dường như quá ỷ lại vào tình yêu mà cô dành cho anh rồi, không bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ nói ly hôn.Nhưng cô lại thờ ơ đi đến ngồi lên thành sofa, khoanh tay trước ngực: "Anh bị điếc sao? Tôi nói muốn ly hôn, còn không mau lấy giấy ra đây cho tôi ký? Tôi nghĩ là đã có chuẩn bị sẵn rồi nhỉ?"Hiện tại cô là Thương Tình Xuyên cũng không phải là Thương Tình Xuyên, cô đâu có ngu mặc cho tình tiết tiếp tục đi theo cốt truyện được.Cô không chịu được cũng không muốn chịu.Thà là không trở về được thực tại cũng không thể ở đây chịu khổ, chịu ràng buộc.Biết được cái kết, cô càng không muốn cuộc hôn nhân này tiếp tục mà không có hồi kết."Cô...!là Thương Tình Xuyên sao?" Anh đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô, trước đây cô không phải như này."Anh nói gì vậy? Tôi vẫn là tôi thôi.Nếu tìm một lí do để giải thích...!chỉ có thể nói là tôi bị anh ép đến điên rồi.Tôi không muốn sống như này nữa.Hai năm đã là quá đủ rồi.Ly hôn, chính là trả lại tự do cho cả tôi và anh.Còn như thứ khác...!anh cứ nói với ba mẹ anh là tôi nằng nặc đòi ly hôn đi, hay là nói tôi ngoại tình gì đó cũng được, không phải chỉ là một cái cớ thôi sao." Cô nhún vai, không chút trốn tránh mà nói vậy.Nhưng mà, người ngoại tình không phải là anh sao? Cô nói vậy là cố tình chọc tức anh?Mộc Phi thẹn quá hoá giận, anh bước đến trước cô, cao cao tại thượng nói: "Cô nói nghe thật đơn giản, ba cô sẽ đồng ý chuyện này sao? Gia đình cô hưởng lợi từ Mộc gia nhiều năm như vậy, ông ta nỡ buông tay à? Cô tốt nhất là đừng có quậy nữa, ngoan ngoãn một chút đi."Cô cắn chặt răng, máu nóng bắt đầu sôi sục.Anh tưởng mình là ai? Thần thông quản đại đến mức chuyện gì cũng muốn quản?"Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.Hơn nữa, tôi đang rất nghiêm túc." Cô lạnh giọng, học theo mấy nữ cường trong tiểu thuyết cũng không tồi.Nội tâm cô, mình thật là ngầu quá đi.Mộc Phi tức giận đến mức bật cười, anh đi lền lầu: "Được, cô chờ đó."Khi anh đi khuất, cô mới thở phào nhẹ nhõm."Chờ cái đầu anh, tôi đây một ngày cũng không muốn bị ngược." Cô trợn mắt khinh bỉ.Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, không phải anh rất ghét cô sao, đáng lẽ anh nên vui khi cô nhắc đến chuyện ly hôn chứ?Không lẽ anh yêu cô nhưng chính bản thân anh cũng không biết?Nhớ lại thì cô vẫn còn mấy chương phiên ngoại chưa đọc, vì là nội tâm của nam chính nên là cô lười không muốn đọc.Cô đang suy nghĩ miên man thì Mộc Phi đi xuống, cầm theo cái gì đó, chắc là giấy ly hôn rồi chứ còn gì.Cô mừng thầm nhưng lại không dám cười, như vậy thì còn gì là ngầu nữa."Rầm!"Anh đặt mạnh tờ giấy ly hôn xuống bàn: "Tốt nhất là cô đừng có hối hận."Cô hừ lạnh: "Đương nhiên, người nên hối hận là anh mới đúng."Anh lại bật cười, nụ cười mang theo cả bầu trời u ám: "Cầu mà không được."Cô đi đến, không chần chừ một giây nào đã ký xong giấy ly hôn, trên gương mặt còn hiện rõ sự vui vẻ mà anh không thể nào tin được.Anh nghi ngờ cầm tờ giấy lên xem, cô thật sự đã ký, cái tên Thương Tình Xuyên hiện rõ như in trước mắt anh."Chúc mừng anh, sau này anh có thể ở bên Từ Chỉ Giai rồi.Lúc nào tỏi chức hôn lễ thì nhớ mời tôi."Anh trợn mắt nhìn cô, lạnh đến thấu xương.Nhưng cô không thấy sợ, vì cô rất vui: "Anh đừng lo, tôi không đến để phá đám cưới đâu, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người mà, thật đó."Lời nói của cô làm anh giận đến run người, trán nổi đầy gân xanh.Không phải cô nói yêu anh, muốn ở bên anh sao? Bây giờ lại thản nhiên như không? Quả nhiên những lời trước đây đều là lời nói dối.Ể? Hay là cô tìm được người đàn ông khác rồi nên mới vội muộn ly hôn?Không phải là không có khả năng này.Nhưng vậy thì liên quan gì đến anh chứ?.