Chương : 21
"Anh mới phải cảm ơn em, em ở nhà đừng chạy loạn, anh rất nhanh sẽ trở lại!"
Nàng không kịp nói thêm câu nào, hắn đã nhanh chóng mặc áo khoác vào, e sợ nàng sẽ thay đổi chủ ý, đi tới cửa còn quay đầu lại nói:" Nhất định phải chờ anh, không gặp không về!"
Sau một tiếng đóng cửa, trong phòng vô cùng hư vô, giống như còn quanh quẩn thanh âm cùng hơi thở của hắn, nàng nằm nên nơi tối qua hắn đã nằm, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, không phải đã thề là không được vì hắn mà rơi nước mắt hay sao?
Vì sao lại không muốn xa rời nơi mà có hắn tồn tại?
Nàng cứ lẳng lặng như vậy mà nằm, ngóng nhìn trần nhà màu trắng, giống như một bức vẽ tranh sơn dầu, từng hình ảnh dần dần hiện lên, có vui vẻ ngọt ngào ngắn ngủi, cũng có thời điểm cô đơn rơi lệ.
Tình yêu cùng cuộc sống của con người thực công bình, có khổ cũng có vui sướng, chính là có yên tâm sẽ thực đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt sợ bị thương.
"Anh không thương tôi.... Dẫu biết là như vậy, nhưng trái tim của tôi vẫn là đi theo anh mất rồi...." Nàng nhẹ nhàng ngâm nga lời của bài ca này, tựa hồ không hề đau lòng như vậy, có phải là vì đau đến không còn cảm giác, hay bởi vì tình huống không còn giống như trước kia nữa?
Leng keng!
Chuông cửa lại vang lên, nàng đứng lên ra mở cửa, là hắn đã trở lại, động tác thật nhanh, còn không đến ba giờ.
"Anh đã trở về, em chờ có lâu không?" Từ Bồi Nghị thở phì phò nói, hắn lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy lên tầng năm, chỉ sợ nàng không ở nhà hoặc không ra mở cửa, lại muốn để chính mình đứng ngoài cửa.
"Hoàn hảo." Lời nói của hắn giống như bọn họ là người một nhà, nhưng nàng lại không cách nào sửa thành đúng.
Hắn đem một túi to để trên bàn, mở ra từng cái hộp, trong nháy mắt mùi thơm tràn ngập." Đây là của quán ăn nhà bạn anh mở, đồ ăn của bọn họ rất ngon, em nếm thứ xem."
"Quán ăn nhà bạn anh?" Nàng có nghe nhầm hay không, hắn cư nhiên lại mua đồ ăn bình dân như vậy sao?
Hắn nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, chủ động giải thích:" Kỳ thật anh không thích món ăn của những nhà hàng cao cấp, đều cảm thấy đó không phải đồ ăn mà anh muốn ăn, anh thích nhất là đồ ăn ở những quán ven đường cùng đồ ăn làm tại nhà, nhất là những món em làm."
Chuyện hắn làm nàng kinh ngạc ngày càng nhiều, nguyên lai bọn họ đi cửa hàng cùng khách sạn năm sao so với hắn mà nói là nhạt như nước ốc, có thể là vì thân phận địa vị, không thể không làm cái loại diễn xuất này đi.
Đột nhiên nàng cảm thấy càng hiểu biết hắn, kỳ thực những thứ hắn cũng thật đơn giản, chính là có khi phải đội mặt nạ làm cho những người khác nghĩ đến hắn là người rất phức tạp.
Nàng cầm đôi đũa gắp mấy miếng, quả thật là tư vị ngon, hắn nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, nhịn không được hỏi:" Ăn ngon sao?"
"Ân, ăn ngon lắm!" Nàng gật đật đầu, tò mò hỏi:" Vị bằng hữu của anh là đầu bếp sao?"
Nói đến tên kia, Từ Bồi Nghị lộ ra nụ cười khoái trá." Hắn gọi là Lưu Trọng Dương, là bạn cùng lớn lên với anh ở cô nhi viện, cũng giống như anh năm hắn mười hai tuổi được nhận nuôi, ba mẹ nuôi của hắn mở một tiệm ăn nhanh, bọn họ người một nhà cảm tình tốt lắm, nhưng là hắn cũng không có chân chính rời đi cô nhi viện, trước kia hắn là viện đồng (Ying: trẻ em trong cô nhi viện), hiện tại hắn là viện trưởng."
"Thật sự?" Tò mò là bản tính trời sinh của nữ nhân, nói vậy hắn là phi thường thiện lương, nhưng có thể là một kỳ nhân, mới có bản lãnh cùng Từ Bồi Nghị làm bằng hữu.
"Hắn với anh một chút cũng không giống, lạc quan sáng sủa lại rất khôi hài, các bạn nhỏ đều thích hắn, không ai dám tìm anh nô đùa." Từ Bồi Nghị nghĩ rằng chính mình thế nào cũng phải sửa lại, nếu không về sau sinh đứa nhỏ, cũng không dám đến gần hắn thì làm sao bây giờ?
"Các người như thế nào lại trở thành bạn tốt?" Nàng thực cảm thấy bất khả tư nghị.
"Có thể là vật cực tất phản đi, bọn anh thưởng thức ưu điểm lẫn nhau, tuy rằng trước kia do được nhận nuôi mà chia cắt, nhưng sau khi lớn lên cũng không từng chặt đứt liên lạc."
Trước kia hắn chưa bao giờ nói chuyện có liên quan đến mình, hiện tại nghe hắn chậm rãi mà nói, nàng giống như phát hiện ra một đại lục mới, đối với mỗi sự kiện đều thấy hứng thú, cơm trưa ăn xong rồi, nhưng đề tài thì không có cách nào đình chỉ, không nghĩ tới bọn họ có thể ở chung cùng nhau như vậy, là ước mơ tha thiết cỡ nào.
Giấc mộng này đang được tiến hành, mặc kệ là dài hay ngắn, nàng đều muốn giữ lại giờ khắc này, khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Tám giờ sáng sớm đầu tuần, Từ Bồi Nghị lái xe đi vào trước cửa dưới tầng một của tòa nhà trọ, vừa thấy Hà Tĩnh Đình xuất hiện liền nói:" Cảm mạo của em còn chưa có khỏi hoàn toàn, anh sợ em đi phương tiện công cộng không thoải mái, anh đưa em đi làm, có thể chứ?"
Hắn lại tìm lấy cớ, hai bên đều biết, này chính là một loại ngụy trang, xuất phát từ thân thiết không muốn xa rời.
Nàng chần chờ vài phút, nội tâm giao chiến, thật sự cứ như vậy sao?
Không trốn tránh cũng không cự tuyệt sao?
Giống như có điểm không cam lòng, lại càng có điểm không muốn buông tha.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, mặt ngoài bình tĩnh kỳ thực khẩn trương đến mức muốn bắt cóc nàng, hy vọng người qua đường sẽ can thiệp vào hành động của hắn, may mắn, trước khi hắn hành động một giây, nàng ngổi lên xe, nói:" Cảm ơn."
"Vinh hạnh của anh." Hắn thật to nhẹ nhàng thở ra, cái này tỏ vẻ nàng đã bắt đầu thói quen có sự tồn tại của hắn?
Hắn có thể dung nhập cuộc sống mới của nàng?
Mặc kệ như thế nào, bắt đầu luôn tốt là được, hắn không cần lập tức phải đi đến đích ngay, trên đoạn đường này phong cảnh cũng rất đẹp.
Trong xe còn có âm nhạc làm bạn, hai người chậm rãi mở ra radio, không đến hai mươi phút, nàng tới công ty, nàng nhờ hắn dừng xe cách trước công ty một khoảng, để tránh bị đồng nghiệp phát hiện, lại là một trận gió ba.
Ở cùng hắn nàng không dễ dàng che dấu được cảm xúc của chính mình, cùng tên của hắn khó có thể tách rời, không biết là một loại chúc phúc hoặc một loại chú ngữ đâu.
Trước khi đi, hắn lại hỏi:" Thời điểm tan tầm, anh cũng có thể tới đón em sao?"
"Anh còn có công việc của mình, không cần lãng phí thời gian." Sáng hay chiều gì, đưa đón rất khoa trương, nàng cũng không phải công chúa.
"Em biết rõ, việc này không phải là lãng phí, mà là quý giá." Ánh mắt hắn rất thật tình, cũng không giống như nói giỡn.
"......Tùy anh đi." Nàng không dám nhìn lại vào mắt hắn, xuống xe, tầm mắt đã mơ mơ màng màng, chịu không được để cho giọt nước mắt lăn xuống, hành động của hắn, đơn giản muốn làm nàng cảm động, nàng thừa nhận sức chống cự của mình thật bạc nhược (Ying: đồng nghĩa với yếu ớt), chỉ hy vọng giấc mộng này sẽ không tỉnh lại quá sớm.
Nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, hắn không tiếng động đối nàng nói:
"Xin hãy tin tưởng, nhà của chúng ta rồi sẽ được hội tụ, chịu hết tất cả các khảo nghiệm, bây giờ còn đang là giai đoạn quan trọng nhất, ngày sau em nhìn lại, sẽ biết mỗi một thời gian đều không là uổng phí, mà là thực ý nghĩa."
Ấm áp cùng tặng quà, lâu ngày, nói không có cảm tình chính mình cũng không tin, cứ đến cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau đi ăn cơm, xem phim, không hiểu có được tính là hẹ hò hay không?
Không có cầm tay không có hôn môi, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cũng không vội mà phát triển, cứ để cho loại cảm giác thản nhiên ôn nhu này tiếp tục diễn ra đi.
Tháng mười hai, đến mùa hoa Thánh Đản*, trên đường có rất màu đỏ cùng xanh lục điểm thêm một chút màu trắng, có vẻ rực rỡ náo nhiệt.
Những người độc thân thì cùng bằng hữu tận lực vui chơi, còn những người đang yêu thì càng xúc tiến tình cảm của mình, nhóm tình lữ giống như tận dụng đến từng cơ hội đều phải chức mừng, xem như là một loại đặc quyền bốc đồng đi.
Ban đêm, Từ Bồi Nghị gọi điện, trong phòng trọ nhỏ của Hà Tĩnh Đình liền vang lên tiếng chuông điện thoại, tiếp lên, nghe được hắn nói:" Ngày mai là cuối tuần, có thể đi cùng anh mua một số thứ được không? Anh nghĩ muốn chọn lựa một ít quà tặng."
"Tốt." Nàng rất thích ý, tuy rằng nàng cũng thực kinh ngạc, hắn cư nhiên lại tự thân đi mua quà tặng.
Trước kia đồ hắn tặng, nàng vừa thấy là biết do thư ký hắn chọn, bởi vì thư kí của hắn là một nam nhân, chọn lựa quà tặng cho nữ nhân thực không phải là người trong nghề.
"Công việc tiến hành như thế nào? Anh vừa mới có thêm một hợp đồng."
"Em cũng không kém nhiều lắm, ngày mai có thể báo cáo kết quả công tác."
Vấn đề mà bọn họ nói phi thường an toàn, không đề cập đến tình yêu nam nữ, như là bằng hữu quan tâm nhau, nguyên bản bọn họ ở chung thật sự rất hài hòa, chỉ kém một chút xúc động, một chút dũng khí, chỉ sợ sẽ vượt qua đi rất nhanh.
Ngày hôm sau, đi vào đám đông náo nhiệt trong trung tâm mua sắm, hai người thiếu chút nữa là tay trong tay, nhưng nàng vẫn là nhẹ nhàng lảng tránh, dù sao thân hình hắn cũng rất cao, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, nếu không thì có thể dùng điện thoại để liên lạc.
Từ Bồi Nghị dự định tính mua năm mươi phần quà tặng, nàng nghĩ rằng có thể là muốn tặng cho khách hàng, nhưng nàng càng xem càng thấy kỳ quái, hắn như thế nào đều là mua đồ chơi cùng quần áo dành cho trẻ em vậy?
"Anh có rất nhiều con sao?" Nàng nháy mắt mấy cái hỏi.
"Ân, hẳn là tính như vậy đi." Tuy rằng hắn không phải là cha chân chính của bọn họ, Lưu Trọng Dương mới có tư cách.
"Trừ bỏ trẻ con, đừng quên người lớn tuổi, anh cũng nên mua quà tặng cho ba mẹ anh." Nàng trừ bỏ mỗi tháng gửi tiền về nhà, ngày lễ tết cùng sẽ mua quà tặng cho người nhà, đối với nàng đó là một loại trách nhiệm ngọt ngào.
"Anh thiếu chút nữa đã quên! Cảm ơn em đã nhắc nhở anh, em cảm thấy ba mẹ anh sẽ thích quà tặng gì?" Hắn đối với việc lựa chọn quà tặng cũng không hiểu lắm, may mắn có nàng làm bạn, rất nhiều chi tiết đều chú ý tới, ở bên cạnh nàng quả nhiên là địa phương thích hợp nhất với hắn.
"Ân.....Em đang nghĩ." Việc này cũng không dễ dàng, vợ chồng Từ gia thích cái gì, thế nào cũng phải thực đặc biệt mới được.
Đi cả buổi, chân đều rã rời, mắt cũng đều mỏi cả, bọn họ rốt cục chọn được quà tặng ưng ý, còn phải tự mình đưa đến tận tay từng người một, Hà Tĩnh Đình thật sự rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là một đám tiểu bằng hữu như thế nào, mà có mặt mũi lớn như vậy?
Sau buổi trưa, trước cửa cô nhi viện dừng một chiếc xe, Lưu Trọng Dương liếc mắt một cái liền nhận ran gay, tươi cười đầy mặt nói:" Cáp la~~ Hoan nghênh, hoan nghênh!"
"Quà lễ giáng sinh đến đây, lão quy củ, ta tự mình đem đến." Từ Bồi Nghị đem các thùng quà tằng xuống xe, trực tiếp mang tới kho đựng đồ, không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, hắn muốn tự mình làm.
Cảnh này đã không còn là lạ mắt, đã phát sinh nhiểu năm, nhưng là từ trong xe lại đi ra một vị tiểu thư, Lưu Trọng Dương không khỏi trừng lớn hai mắt, hay đây chính là.....
Cô bé lọ lem trong truyền thuyết?
Nhìn nàng màu da trắng nõn, khí chất xuất chúng, rõ ràng chính là công chúa a.
"Xin chào, tôi là Tĩnh Đình, tôi là.... Bằng hữu của Bồi Nghị." Nàng do dự một lát mới quyết định giới thiệu chính mình như thế nào.
"Đã nghe thấy đại danh từ lâu, Chúng ta rốt cục gặp mặt! Tôi là Lưu Trọng Dương, cũng là bằng hữu của A Nghị." Lưu Trọng Dương vươn hai tay cùng nàng bắt tay, cao hứng cơ hồ nghĩ muốn ôm nàng, nhưng lại sợ A Nghị bày hé ra khuôn mặt đần thối.
"A Nghị? Tên này rất thân thiết." Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể như vậy mà xưng hô với hắn, trở lại địa phương nơi hắn đã lớn lên, làm cho nàng cảm thất hết thảy đều thực thân thiết, nhìn cây cổ thụ kia, ngồi ở dưới những tàng là nhỏ không biết sẽ suy nghĩ cái gì.
"Nhưng không có thích hợp với hắn lắm, bất quá gọi theo thói quen." Lưu Trọng Dương ha ha cười, chìa hai tay đem thiệp ra mời." Đến đêm lễ giáng sinh, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc tối, hoan nghênh hai người cùng nhau tới tham gia, còn có quà tặng ác! A đúng rồi, vừa vặn chính là các người vừa mua đến."
"Cảm ơn." Hà Tĩnh Đình nhận lấy, mở ra vừa thấy là thiệp tự tay làm!
Bút tích của bọn nhỏ thật chất phác đáng yêu, dùng ngữ khí ngây thơ để nói ra lời cảm ơn, bất quá.........
Còn giống như có ghi đến tên của nàng?
"Bên trong trừ bỏ hạng mục công việc, còn có của các tiểu bằng hữu viết cho cô, một ít lời cảm ơn." Hắn đặc biệt thuyết minh
"Cảm ơn tôi? Vì cái gì?" Quà tặng này không phải nàng mua, nàng chỉ là hỗ trợ lựa chọn mà thôi.
"Bởi vì có cô, bọn họ mới có ông già nô-en a." Lưu Trọng Dương chỉ chỉ vị khuân vác kia, khoảng cách từ nhà kho tới xe, những tiểu bằng hữu đứng ở xung quanh, nghĩ muốn tới gần lại do dự, chú chân dài này mặt không có biểu tình cảm xúc gì cả.
"Nói như thế là sao?" Nàng nhìn thấy một màn này, nghĩ rằng Từ Bồi Nghị khả năng lại đang đội mặt nạ, các tiểu bằng hữu mới như vậy.
"Trước kia người này chỉ kí chi phiếu, đương nhiên tôi cũng nhận thật vui vẻ, nhưng là từ khi cậu ấy quen biết cô, mới bắt đầu hiểu được cái gì gọi là chọn lựa quà tặng, tự mình đưa đến tận nơi, thay đổi toàn bộ, không cảm ơn cô thì cảm ơn ai?"
"Phải không? Anh ấy thay đổi nhiều như vậy?" Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, duyên cớ là bởi vì nàng.
"không phải bởi vì tôi cùng cậu ấy là bạn quen từ nhỏ tôi mới nói tốt cho cậu ấy, thật sự cảm ơn cô, A Nghị hiện tại đã trở thành người bình thường hơn."
"Như thế nào được gọi là bình thường?" Nàng rất muốn biết.
"Hiểu được cùng chia sẻ với người khác, cũng có dũng khí đi yêu, tôi thật sự cao hứng thay cho cậu ấy."
Hà Tĩnh Đình lặng lẽ nhấm nuốt hai câu nói này, quả thật quá trình "Biến thân" của Từ Bồi Nghị nàng đều nhìn thấy được, cũng không thể phủ nhận, bọn họ đã chạy tới giai đoạn bạn tốt, kế tiếp nên bước đi nơi nào?
"Mình đã đem vào hết rồi! Hai người đang nói cái gì? Không chuẩn thừa cơ nói xấu tôi." Từ Bồi Nghị đi về phía bọn họ thì đã xong đoạn đối thoại này.
Sau đó, đối với bạn tốt trêu chọc đối thoại liên tiếp, làm cho nàng hiểu được nam nhân cũng rất lắm chuyện.
Nghe tiếng cười của Từ Bồi Nghị, giống như cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây, nàng rất thích, rất muốn nghe nhiếu thêm một ít, vì khuôn mặt tươi cười này, nàng có hay không cũng nên dũng cảm thêm một chút?
Sau khi đưa hết quà giáng sinh, nếm qua đồ ăn của quán ăn Lưu gia, Từ Bồi Nghị cùng Hà Tĩnh Đình về nhà, hai người ngồi bên trong xe, còn không nghĩ tới tạm biệt.
"Cảm ơn em hôm nay đã đi cùng anh, có mệt hay không?" Hắn hai tay nắm ở trên tay lái, nếu không như vậy, hắn sợ chính mình vươn tay ra ôm lấy nàng.
"Hoàn hảo." Bên trong xe không gian nhỏ hẹp, so với ở trong nhà trọ thì càng phát hiện ra được sự tồn tại của đối phương, nếu ở khắp mọi nơi đều như vậy thì tốt.
"Đúng rồi, hoa quả để ở trên bàn, em có hay không mỗi ngày đều ăn?" Hắn càng ngày càng lề mề, chính mình cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, thật sự yêu thích cái cảm giác làm tiểu tinh linh này.
"Có." Tất cả đồ ăn ở trong nhà trọ của nàng đều là hắn mang đến, mỗi ngày lên giường hay xuống giường đều sẽ nhìn thấy, không khỏi có chút cảm giác áp lực, nhưng là cũng vẫn ngoan ngoãn ăn hết.
"Vậy là tốt rồi." Hắn nở nụ cười, kết thúc trách nhiệm cảm giác thật khó chịu." Em cố gắng giữ gìn sức khỏe, sống thật vui vẻ hạnh phúc."
"Chờ em từ từ tốt lên, anh sẽ không đến tìm em nữa, đúng không?" Hắn đối với nnagf chỉ yêu cầu như vậy thôi sao?
Thật lâu hắn đã không có nghe được câu nói nào vượt quá thân phận bằng hữu, bọn họ có hay không một ngày một ngày làm bằng hữu tốt là tốt rồi?
Nàng như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?
Hắn sắc mặt cứng đờ." Em cảm thấy anh quấy rầy em?"
Nàng cúi đầu, không trả lời, nói với chính mình phải có thêm dũng khí, nàng không nên cứ như vậy phủ định tất cả những việc hắn đã làm, có lẽ là loại lo âu không kiến nhẫn, làm cho nàng bỗng nhiên không thể nói lên lời.
"Thực xin lỗi, anh cũng biết là anh quấy rầy em...." Chiếm cứ nhiều thời gian của nàng như vậy, lấy cớ quan tâm nàng, chiếu cố nàng, nhưng điều hắn muốn không phải chỉ là bằng hữu bình thường, chính là còn đang chờ nàng mở ra trái tim.
Nàng trong lòng kinh hoàng, hắn thật sự sẽ không đến tìm nàng nữa?
Đây là kết quả mà nàng mong muốn sao?
Nàng nên vừa lòng đẹp ý sao?
"Mỗi lần được gặp mặt em anh đều thực rất chờ mong, sau khi về nhà còn có thể cười vui vẻ thật lâu, có lẽ đây là mình anh cảm nhận như vậy, thật có lỗi anh đã gây cho em cảm giác không thoải mái, nếu có một ngày em hoàn toàn khôi phục, không nghĩ gặp lại anh, em có thể trực tiếp nói cho anh biết."
Nàng vẫn không nói gì, hai tay nắm chặt vào nhau, nhịn không được run run, ngay từ đầu kháng cự hắn như vậy, giờ phút này tại sao lại không muốn buông tay?
Nàng chán ghét mâu thuẫn chính mình, nàng rốt cuộc muốn cái gì, nàng dám đối mặt với chân tướng sự thật sao?
Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, nhíu chặt mày, hắn cầm bả vai của nnagf, sợ nàng kích động té xỉu." làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Nàng lắc đầu, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại khó có thể nói ra, vì thế trong mắt có sương mù, hai mày nhíu lại, chính là không biết bắt đầu nói như thế nào.
Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng, lại lần nữa mãnh liệt nhéo vào trái tim hắn, cảm xúc lần lượt thay đổi, kìm lòng không đậu, môi hắn khẽ hôn lên mi mắt của nàng, ôn nhu nói:" Không cần nhíu mày được không? Anh nghĩ nhìn em cười."
Thời điểm bờ môi hắn lượt qua, giống như có một đạo tia chớp, đánh vào sâu trong trái tim nàng, cũng biết đây là một loại ấn ký của hắn, nàng còn có thể trốn đi nơi nào đây?
Nàng là của hắn, cho tới bây giờ đều vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
"Có thể cho anh yêu em được không?"
Những lời này rốt cục làm nàng rơi nước mắt, đối với lời thề của chính mình đều không phải là cô phụ, chỉ vì giọt nước mắt này không phải là giọt nước mắt bi thương, mà là xuất phát từ hạnh phúc.
"Em từng nói qua, trái tim của em đã vỡ, về sau trái tim của anh chính là trái tim của em, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau." Hắn nhất nhất hôn tới nước mắt của nàng, cuối cùng hôn lên môi của nàng, ngay từ đầu giống như hôn búp bê, không động đậy cũng không phản ứng, nhưng dần dần, như băng tuyết hòa tan thành nước mùa xuân, nàng trở lên mềm mại có linh hồn, thậm chí còn hiểu được đáp lại hắn.
Nàng hai tay ôm cổ hắn, âm thầm nói hết:
Xin hãy dùng sức ôm nàng thật chặt, làm cho nàng không thể hô hấp, không thể tự hỏi.
Hắn giống như nghe được yêu cầu của nàng, đem nàng ôm đến độ cảm thấy đau, nhưng lại thấy thật tốt quá.
Nàng không kịp nói thêm câu nào, hắn đã nhanh chóng mặc áo khoác vào, e sợ nàng sẽ thay đổi chủ ý, đi tới cửa còn quay đầu lại nói:" Nhất định phải chờ anh, không gặp không về!"
Sau một tiếng đóng cửa, trong phòng vô cùng hư vô, giống như còn quanh quẩn thanh âm cùng hơi thở của hắn, nàng nằm nên nơi tối qua hắn đã nằm, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc, không phải đã thề là không được vì hắn mà rơi nước mắt hay sao?
Vì sao lại không muốn xa rời nơi mà có hắn tồn tại?
Nàng cứ lẳng lặng như vậy mà nằm, ngóng nhìn trần nhà màu trắng, giống như một bức vẽ tranh sơn dầu, từng hình ảnh dần dần hiện lên, có vui vẻ ngọt ngào ngắn ngủi, cũng có thời điểm cô đơn rơi lệ.
Tình yêu cùng cuộc sống của con người thực công bình, có khổ cũng có vui sướng, chính là có yên tâm sẽ thực đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt sợ bị thương.
"Anh không thương tôi.... Dẫu biết là như vậy, nhưng trái tim của tôi vẫn là đi theo anh mất rồi...." Nàng nhẹ nhàng ngâm nga lời của bài ca này, tựa hồ không hề đau lòng như vậy, có phải là vì đau đến không còn cảm giác, hay bởi vì tình huống không còn giống như trước kia nữa?
Leng keng!
Chuông cửa lại vang lên, nàng đứng lên ra mở cửa, là hắn đã trở lại, động tác thật nhanh, còn không đến ba giờ.
"Anh đã trở về, em chờ có lâu không?" Từ Bồi Nghị thở phì phò nói, hắn lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy lên tầng năm, chỉ sợ nàng không ở nhà hoặc không ra mở cửa, lại muốn để chính mình đứng ngoài cửa.
"Hoàn hảo." Lời nói của hắn giống như bọn họ là người một nhà, nhưng nàng lại không cách nào sửa thành đúng.
Hắn đem một túi to để trên bàn, mở ra từng cái hộp, trong nháy mắt mùi thơm tràn ngập." Đây là của quán ăn nhà bạn anh mở, đồ ăn của bọn họ rất ngon, em nếm thứ xem."
"Quán ăn nhà bạn anh?" Nàng có nghe nhầm hay không, hắn cư nhiên lại mua đồ ăn bình dân như vậy sao?
Hắn nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, chủ động giải thích:" Kỳ thật anh không thích món ăn của những nhà hàng cao cấp, đều cảm thấy đó không phải đồ ăn mà anh muốn ăn, anh thích nhất là đồ ăn ở những quán ven đường cùng đồ ăn làm tại nhà, nhất là những món em làm."
Chuyện hắn làm nàng kinh ngạc ngày càng nhiều, nguyên lai bọn họ đi cửa hàng cùng khách sạn năm sao so với hắn mà nói là nhạt như nước ốc, có thể là vì thân phận địa vị, không thể không làm cái loại diễn xuất này đi.
Đột nhiên nàng cảm thấy càng hiểu biết hắn, kỳ thực những thứ hắn cũng thật đơn giản, chính là có khi phải đội mặt nạ làm cho những người khác nghĩ đến hắn là người rất phức tạp.
Nàng cầm đôi đũa gắp mấy miếng, quả thật là tư vị ngon, hắn nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, nhịn không được hỏi:" Ăn ngon sao?"
"Ân, ăn ngon lắm!" Nàng gật đật đầu, tò mò hỏi:" Vị bằng hữu của anh là đầu bếp sao?"
Nói đến tên kia, Từ Bồi Nghị lộ ra nụ cười khoái trá." Hắn gọi là Lưu Trọng Dương, là bạn cùng lớn lên với anh ở cô nhi viện, cũng giống như anh năm hắn mười hai tuổi được nhận nuôi, ba mẹ nuôi của hắn mở một tiệm ăn nhanh, bọn họ người một nhà cảm tình tốt lắm, nhưng là hắn cũng không có chân chính rời đi cô nhi viện, trước kia hắn là viện đồng (Ying: trẻ em trong cô nhi viện), hiện tại hắn là viện trưởng."
"Thật sự?" Tò mò là bản tính trời sinh của nữ nhân, nói vậy hắn là phi thường thiện lương, nhưng có thể là một kỳ nhân, mới có bản lãnh cùng Từ Bồi Nghị làm bằng hữu.
"Hắn với anh một chút cũng không giống, lạc quan sáng sủa lại rất khôi hài, các bạn nhỏ đều thích hắn, không ai dám tìm anh nô đùa." Từ Bồi Nghị nghĩ rằng chính mình thế nào cũng phải sửa lại, nếu không về sau sinh đứa nhỏ, cũng không dám đến gần hắn thì làm sao bây giờ?
"Các người như thế nào lại trở thành bạn tốt?" Nàng thực cảm thấy bất khả tư nghị.
"Có thể là vật cực tất phản đi, bọn anh thưởng thức ưu điểm lẫn nhau, tuy rằng trước kia do được nhận nuôi mà chia cắt, nhưng sau khi lớn lên cũng không từng chặt đứt liên lạc."
Trước kia hắn chưa bao giờ nói chuyện có liên quan đến mình, hiện tại nghe hắn chậm rãi mà nói, nàng giống như phát hiện ra một đại lục mới, đối với mỗi sự kiện đều thấy hứng thú, cơm trưa ăn xong rồi, nhưng đề tài thì không có cách nào đình chỉ, không nghĩ tới bọn họ có thể ở chung cùng nhau như vậy, là ước mơ tha thiết cỡ nào.
Giấc mộng này đang được tiến hành, mặc kệ là dài hay ngắn, nàng đều muốn giữ lại giờ khắc này, khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Tám giờ sáng sớm đầu tuần, Từ Bồi Nghị lái xe đi vào trước cửa dưới tầng một của tòa nhà trọ, vừa thấy Hà Tĩnh Đình xuất hiện liền nói:" Cảm mạo của em còn chưa có khỏi hoàn toàn, anh sợ em đi phương tiện công cộng không thoải mái, anh đưa em đi làm, có thể chứ?"
Hắn lại tìm lấy cớ, hai bên đều biết, này chính là một loại ngụy trang, xuất phát từ thân thiết không muốn xa rời.
Nàng chần chờ vài phút, nội tâm giao chiến, thật sự cứ như vậy sao?
Không trốn tránh cũng không cự tuyệt sao?
Giống như có điểm không cam lòng, lại càng có điểm không muốn buông tha.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, mặt ngoài bình tĩnh kỳ thực khẩn trương đến mức muốn bắt cóc nàng, hy vọng người qua đường sẽ can thiệp vào hành động của hắn, may mắn, trước khi hắn hành động một giây, nàng ngổi lên xe, nói:" Cảm ơn."
"Vinh hạnh của anh." Hắn thật to nhẹ nhàng thở ra, cái này tỏ vẻ nàng đã bắt đầu thói quen có sự tồn tại của hắn?
Hắn có thể dung nhập cuộc sống mới của nàng?
Mặc kệ như thế nào, bắt đầu luôn tốt là được, hắn không cần lập tức phải đi đến đích ngay, trên đoạn đường này phong cảnh cũng rất đẹp.
Trong xe còn có âm nhạc làm bạn, hai người chậm rãi mở ra radio, không đến hai mươi phút, nàng tới công ty, nàng nhờ hắn dừng xe cách trước công ty một khoảng, để tránh bị đồng nghiệp phát hiện, lại là một trận gió ba.
Ở cùng hắn nàng không dễ dàng che dấu được cảm xúc của chính mình, cùng tên của hắn khó có thể tách rời, không biết là một loại chúc phúc hoặc một loại chú ngữ đâu.
Trước khi đi, hắn lại hỏi:" Thời điểm tan tầm, anh cũng có thể tới đón em sao?"
"Anh còn có công việc của mình, không cần lãng phí thời gian." Sáng hay chiều gì, đưa đón rất khoa trương, nàng cũng không phải công chúa.
"Em biết rõ, việc này không phải là lãng phí, mà là quý giá." Ánh mắt hắn rất thật tình, cũng không giống như nói giỡn.
"......Tùy anh đi." Nàng không dám nhìn lại vào mắt hắn, xuống xe, tầm mắt đã mơ mơ màng màng, chịu không được để cho giọt nước mắt lăn xuống, hành động của hắn, đơn giản muốn làm nàng cảm động, nàng thừa nhận sức chống cự của mình thật bạc nhược (Ying: đồng nghĩa với yếu ớt), chỉ hy vọng giấc mộng này sẽ không tỉnh lại quá sớm.
Nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, hắn không tiếng động đối nàng nói:
"Xin hãy tin tưởng, nhà của chúng ta rồi sẽ được hội tụ, chịu hết tất cả các khảo nghiệm, bây giờ còn đang là giai đoạn quan trọng nhất, ngày sau em nhìn lại, sẽ biết mỗi một thời gian đều không là uổng phí, mà là thực ý nghĩa."
Ấm áp cùng tặng quà, lâu ngày, nói không có cảm tình chính mình cũng không tin, cứ đến cuối tuần, hai người sẽ cùng nhau đi ăn cơm, xem phim, không hiểu có được tính là hẹ hò hay không?
Không có cầm tay không có hôn môi, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cũng không vội mà phát triển, cứ để cho loại cảm giác thản nhiên ôn nhu này tiếp tục diễn ra đi.
Tháng mười hai, đến mùa hoa Thánh Đản*, trên đường có rất màu đỏ cùng xanh lục điểm thêm một chút màu trắng, có vẻ rực rỡ náo nhiệt.
Những người độc thân thì cùng bằng hữu tận lực vui chơi, còn những người đang yêu thì càng xúc tiến tình cảm của mình, nhóm tình lữ giống như tận dụng đến từng cơ hội đều phải chức mừng, xem như là một loại đặc quyền bốc đồng đi.
Ban đêm, Từ Bồi Nghị gọi điện, trong phòng trọ nhỏ của Hà Tĩnh Đình liền vang lên tiếng chuông điện thoại, tiếp lên, nghe được hắn nói:" Ngày mai là cuối tuần, có thể đi cùng anh mua một số thứ được không? Anh nghĩ muốn chọn lựa một ít quà tặng."
"Tốt." Nàng rất thích ý, tuy rằng nàng cũng thực kinh ngạc, hắn cư nhiên lại tự thân đi mua quà tặng.
Trước kia đồ hắn tặng, nàng vừa thấy là biết do thư ký hắn chọn, bởi vì thư kí của hắn là một nam nhân, chọn lựa quà tặng cho nữ nhân thực không phải là người trong nghề.
"Công việc tiến hành như thế nào? Anh vừa mới có thêm một hợp đồng."
"Em cũng không kém nhiều lắm, ngày mai có thể báo cáo kết quả công tác."
Vấn đề mà bọn họ nói phi thường an toàn, không đề cập đến tình yêu nam nữ, như là bằng hữu quan tâm nhau, nguyên bản bọn họ ở chung thật sự rất hài hòa, chỉ kém một chút xúc động, một chút dũng khí, chỉ sợ sẽ vượt qua đi rất nhanh.
Ngày hôm sau, đi vào đám đông náo nhiệt trong trung tâm mua sắm, hai người thiếu chút nữa là tay trong tay, nhưng nàng vẫn là nhẹ nhàng lảng tránh, dù sao thân hình hắn cũng rất cao, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, nếu không thì có thể dùng điện thoại để liên lạc.
Từ Bồi Nghị dự định tính mua năm mươi phần quà tặng, nàng nghĩ rằng có thể là muốn tặng cho khách hàng, nhưng nàng càng xem càng thấy kỳ quái, hắn như thế nào đều là mua đồ chơi cùng quần áo dành cho trẻ em vậy?
"Anh có rất nhiều con sao?" Nàng nháy mắt mấy cái hỏi.
"Ân, hẳn là tính như vậy đi." Tuy rằng hắn không phải là cha chân chính của bọn họ, Lưu Trọng Dương mới có tư cách.
"Trừ bỏ trẻ con, đừng quên người lớn tuổi, anh cũng nên mua quà tặng cho ba mẹ anh." Nàng trừ bỏ mỗi tháng gửi tiền về nhà, ngày lễ tết cùng sẽ mua quà tặng cho người nhà, đối với nàng đó là một loại trách nhiệm ngọt ngào.
"Anh thiếu chút nữa đã quên! Cảm ơn em đã nhắc nhở anh, em cảm thấy ba mẹ anh sẽ thích quà tặng gì?" Hắn đối với việc lựa chọn quà tặng cũng không hiểu lắm, may mắn có nàng làm bạn, rất nhiều chi tiết đều chú ý tới, ở bên cạnh nàng quả nhiên là địa phương thích hợp nhất với hắn.
"Ân.....Em đang nghĩ." Việc này cũng không dễ dàng, vợ chồng Từ gia thích cái gì, thế nào cũng phải thực đặc biệt mới được.
Đi cả buổi, chân đều rã rời, mắt cũng đều mỏi cả, bọn họ rốt cục chọn được quà tặng ưng ý, còn phải tự mình đưa đến tận tay từng người một, Hà Tĩnh Đình thật sự rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là một đám tiểu bằng hữu như thế nào, mà có mặt mũi lớn như vậy?
Sau buổi trưa, trước cửa cô nhi viện dừng một chiếc xe, Lưu Trọng Dương liếc mắt một cái liền nhận ran gay, tươi cười đầy mặt nói:" Cáp la~~ Hoan nghênh, hoan nghênh!"
"Quà lễ giáng sinh đến đây, lão quy củ, ta tự mình đem đến." Từ Bồi Nghị đem các thùng quà tằng xuống xe, trực tiếp mang tới kho đựng đồ, không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, hắn muốn tự mình làm.
Cảnh này đã không còn là lạ mắt, đã phát sinh nhiểu năm, nhưng là từ trong xe lại đi ra một vị tiểu thư, Lưu Trọng Dương không khỏi trừng lớn hai mắt, hay đây chính là.....
Cô bé lọ lem trong truyền thuyết?
Nhìn nàng màu da trắng nõn, khí chất xuất chúng, rõ ràng chính là công chúa a.
"Xin chào, tôi là Tĩnh Đình, tôi là.... Bằng hữu của Bồi Nghị." Nàng do dự một lát mới quyết định giới thiệu chính mình như thế nào.
"Đã nghe thấy đại danh từ lâu, Chúng ta rốt cục gặp mặt! Tôi là Lưu Trọng Dương, cũng là bằng hữu của A Nghị." Lưu Trọng Dương vươn hai tay cùng nàng bắt tay, cao hứng cơ hồ nghĩ muốn ôm nàng, nhưng lại sợ A Nghị bày hé ra khuôn mặt đần thối.
"A Nghị? Tên này rất thân thiết." Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể như vậy mà xưng hô với hắn, trở lại địa phương nơi hắn đã lớn lên, làm cho nàng cảm thất hết thảy đều thực thân thiết, nhìn cây cổ thụ kia, ngồi ở dưới những tàng là nhỏ không biết sẽ suy nghĩ cái gì.
"Nhưng không có thích hợp với hắn lắm, bất quá gọi theo thói quen." Lưu Trọng Dương ha ha cười, chìa hai tay đem thiệp ra mời." Đến đêm lễ giáng sinh, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc tối, hoan nghênh hai người cùng nhau tới tham gia, còn có quà tặng ác! A đúng rồi, vừa vặn chính là các người vừa mua đến."
"Cảm ơn." Hà Tĩnh Đình nhận lấy, mở ra vừa thấy là thiệp tự tay làm!
Bút tích của bọn nhỏ thật chất phác đáng yêu, dùng ngữ khí ngây thơ để nói ra lời cảm ơn, bất quá.........
Còn giống như có ghi đến tên của nàng?
"Bên trong trừ bỏ hạng mục công việc, còn có của các tiểu bằng hữu viết cho cô, một ít lời cảm ơn." Hắn đặc biệt thuyết minh
"Cảm ơn tôi? Vì cái gì?" Quà tặng này không phải nàng mua, nàng chỉ là hỗ trợ lựa chọn mà thôi.
"Bởi vì có cô, bọn họ mới có ông già nô-en a." Lưu Trọng Dương chỉ chỉ vị khuân vác kia, khoảng cách từ nhà kho tới xe, những tiểu bằng hữu đứng ở xung quanh, nghĩ muốn tới gần lại do dự, chú chân dài này mặt không có biểu tình cảm xúc gì cả.
"Nói như thế là sao?" Nàng nhìn thấy một màn này, nghĩ rằng Từ Bồi Nghị khả năng lại đang đội mặt nạ, các tiểu bằng hữu mới như vậy.
"Trước kia người này chỉ kí chi phiếu, đương nhiên tôi cũng nhận thật vui vẻ, nhưng là từ khi cậu ấy quen biết cô, mới bắt đầu hiểu được cái gì gọi là chọn lựa quà tặng, tự mình đưa đến tận nơi, thay đổi toàn bộ, không cảm ơn cô thì cảm ơn ai?"
"Phải không? Anh ấy thay đổi nhiều như vậy?" Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, duyên cớ là bởi vì nàng.
"không phải bởi vì tôi cùng cậu ấy là bạn quen từ nhỏ tôi mới nói tốt cho cậu ấy, thật sự cảm ơn cô, A Nghị hiện tại đã trở thành người bình thường hơn."
"Như thế nào được gọi là bình thường?" Nàng rất muốn biết.
"Hiểu được cùng chia sẻ với người khác, cũng có dũng khí đi yêu, tôi thật sự cao hứng thay cho cậu ấy."
Hà Tĩnh Đình lặng lẽ nhấm nuốt hai câu nói này, quả thật quá trình "Biến thân" của Từ Bồi Nghị nàng đều nhìn thấy được, cũng không thể phủ nhận, bọn họ đã chạy tới giai đoạn bạn tốt, kế tiếp nên bước đi nơi nào?
"Mình đã đem vào hết rồi! Hai người đang nói cái gì? Không chuẩn thừa cơ nói xấu tôi." Từ Bồi Nghị đi về phía bọn họ thì đã xong đoạn đối thoại này.
Sau đó, đối với bạn tốt trêu chọc đối thoại liên tiếp, làm cho nàng hiểu được nam nhân cũng rất lắm chuyện.
Nghe tiếng cười của Từ Bồi Nghị, giống như cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây, nàng rất thích, rất muốn nghe nhiếu thêm một ít, vì khuôn mặt tươi cười này, nàng có hay không cũng nên dũng cảm thêm một chút?
Sau khi đưa hết quà giáng sinh, nếm qua đồ ăn của quán ăn Lưu gia, Từ Bồi Nghị cùng Hà Tĩnh Đình về nhà, hai người ngồi bên trong xe, còn không nghĩ tới tạm biệt.
"Cảm ơn em hôm nay đã đi cùng anh, có mệt hay không?" Hắn hai tay nắm ở trên tay lái, nếu không như vậy, hắn sợ chính mình vươn tay ra ôm lấy nàng.
"Hoàn hảo." Bên trong xe không gian nhỏ hẹp, so với ở trong nhà trọ thì càng phát hiện ra được sự tồn tại của đối phương, nếu ở khắp mọi nơi đều như vậy thì tốt.
"Đúng rồi, hoa quả để ở trên bàn, em có hay không mỗi ngày đều ăn?" Hắn càng ngày càng lề mề, chính mình cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, thật sự yêu thích cái cảm giác làm tiểu tinh linh này.
"Có." Tất cả đồ ăn ở trong nhà trọ của nàng đều là hắn mang đến, mỗi ngày lên giường hay xuống giường đều sẽ nhìn thấy, không khỏi có chút cảm giác áp lực, nhưng là cũng vẫn ngoan ngoãn ăn hết.
"Vậy là tốt rồi." Hắn nở nụ cười, kết thúc trách nhiệm cảm giác thật khó chịu." Em cố gắng giữ gìn sức khỏe, sống thật vui vẻ hạnh phúc."
"Chờ em từ từ tốt lên, anh sẽ không đến tìm em nữa, đúng không?" Hắn đối với nnagf chỉ yêu cầu như vậy thôi sao?
Thật lâu hắn đã không có nghe được câu nói nào vượt quá thân phận bằng hữu, bọn họ có hay không một ngày một ngày làm bằng hữu tốt là tốt rồi?
Nàng như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?
Hắn sắc mặt cứng đờ." Em cảm thấy anh quấy rầy em?"
Nàng cúi đầu, không trả lời, nói với chính mình phải có thêm dũng khí, nàng không nên cứ như vậy phủ định tất cả những việc hắn đã làm, có lẽ là loại lo âu không kiến nhẫn, làm cho nàng bỗng nhiên không thể nói lên lời.
"Thực xin lỗi, anh cũng biết là anh quấy rầy em...." Chiếm cứ nhiều thời gian của nàng như vậy, lấy cớ quan tâm nàng, chiếu cố nàng, nhưng điều hắn muốn không phải chỉ là bằng hữu bình thường, chính là còn đang chờ nàng mở ra trái tim.
Nàng trong lòng kinh hoàng, hắn thật sự sẽ không đến tìm nàng nữa?
Đây là kết quả mà nàng mong muốn sao?
Nàng nên vừa lòng đẹp ý sao?
"Mỗi lần được gặp mặt em anh đều thực rất chờ mong, sau khi về nhà còn có thể cười vui vẻ thật lâu, có lẽ đây là mình anh cảm nhận như vậy, thật có lỗi anh đã gây cho em cảm giác không thoải mái, nếu có một ngày em hoàn toàn khôi phục, không nghĩ gặp lại anh, em có thể trực tiếp nói cho anh biết."
Nàng vẫn không nói gì, hai tay nắm chặt vào nhau, nhịn không được run run, ngay từ đầu kháng cự hắn như vậy, giờ phút này tại sao lại không muốn buông tay?
Nàng chán ghét mâu thuẫn chính mình, nàng rốt cuộc muốn cái gì, nàng dám đối mặt với chân tướng sự thật sao?
Nhìn nàng cắn chặt môi dưới, nhíu chặt mày, hắn cầm bả vai của nnagf, sợ nàng kích động té xỉu." làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Nàng lắc đầu, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại khó có thể nói ra, vì thế trong mắt có sương mù, hai mày nhíu lại, chính là không biết bắt đầu nói như thế nào.
Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng, lại lần nữa mãnh liệt nhéo vào trái tim hắn, cảm xúc lần lượt thay đổi, kìm lòng không đậu, môi hắn khẽ hôn lên mi mắt của nàng, ôn nhu nói:" Không cần nhíu mày được không? Anh nghĩ nhìn em cười."
Thời điểm bờ môi hắn lượt qua, giống như có một đạo tia chớp, đánh vào sâu trong trái tim nàng, cũng biết đây là một loại ấn ký của hắn, nàng còn có thể trốn đi nơi nào đây?
Nàng là của hắn, cho tới bây giờ đều vẫn vậy, chưa từng thay đổi.
"Có thể cho anh yêu em được không?"
Những lời này rốt cục làm nàng rơi nước mắt, đối với lời thề của chính mình đều không phải là cô phụ, chỉ vì giọt nước mắt này không phải là giọt nước mắt bi thương, mà là xuất phát từ hạnh phúc.
"Em từng nói qua, trái tim của em đã vỡ, về sau trái tim của anh chính là trái tim của em, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau." Hắn nhất nhất hôn tới nước mắt của nàng, cuối cùng hôn lên môi của nàng, ngay từ đầu giống như hôn búp bê, không động đậy cũng không phản ứng, nhưng dần dần, như băng tuyết hòa tan thành nước mùa xuân, nàng trở lên mềm mại có linh hồn, thậm chí còn hiểu được đáp lại hắn.
Nàng hai tay ôm cổ hắn, âm thầm nói hết:
Xin hãy dùng sức ôm nàng thật chặt, làm cho nàng không thể hô hấp, không thể tự hỏi.
Hắn giống như nghe được yêu cầu của nàng, đem nàng ôm đến độ cảm thấy đau, nhưng lại thấy thật tốt quá.