Chương 11
Hôm nay có lịch thi, ai cũng vùi đầu vào học, cũng làm nó quên đi vài phần về Hoàng Lân.
Minh Minh cũng không còn hay kể về cậu như trước. Tất cả điều êm đềm cho đến khi Khánh Huyền nói với nó về việc sẽ chuyển ra quê ba ở, vì ba mẹ đã làm hòa, không còn ly thân nữa nên mẹ dọn ra quê ba thì Khánh Huyền cũng đi theo. Nên chỉ còn một tháng nữa thì Khánh Huyền người bạn thân nhất của nó rời đi, những ngày này nó điều luôn ở bên Khánh Huyền, vừa để ôn thi, vừa để ở bên người bạn của mình lâu hơn.
- Hi vọng chúng ta sẽ thi tốt, mình học yếu quá không biết đậu cấp ba không?
Như Huyền có chút lo lắng về việc năm sau lên lớp 9 phải thi vào cấp 3.
- Cứ thi học kì xong đi đã, mà cậu nên xin mẹ học môn toán đi, văn còn tự học được chứ toán với anh cậu phải học thêm một môn chứ.
Khánh Huyền biết gia đình Như Huyền khó khăn, bình thường ngoài việc học còn phụ ba mẹ làm, nhưng thi lên cấp 3 cực kì quan trọng, cô cũng lo lắng cho bạn mình.
- À, tất nhiên tớ xin rồi, hè này sẽ đi học thôi, chứ không thể không học được, như vậy có mà rớt luôn á.
Như Huyền hi vọng mình sẽ học tốt toán hơn chút để đủ khả năng thi đậu.
- Hai người lo lắng cho nhau, không ai lo lắng cho tui hả?
Minh Minh giận dỗi trả lời.
- Hi hi Người yêu cậu không phải rất giỏi sao, cậu nhờ cậu ấy chỉ bài đi, có người yêu lo rồi nên tụi này mới không phải lo đó.
Khánh Huyền vừa cười vừa nói để chọc Minh Minh.
Nghe đến đây Như Huyền vẫn có chút chạnh lòng, nhưng không sao, cũng hai tháng trôi qua kể từ khi biết tin hai người quen nhau, cũng sắp ổn cả rồi.
- Rồi mọi người quên mất người đẹp trai, học giỏi như mình sao?
Mạnh đi tới thấy ba người đang nói chuyện thì lên tiếng chọc ghẹo.
- Oẹ oẹ, bớt ảo tưởng giúp.
Khánh Huyền lên tiếng.
- Học giỏi thì giúp tụi mình ôn bài cái đi.
Như Huyền cũng vừa cười vừa chọc theo.
- Ok tớ cân toán, lý được, còn Hóa cho cậu cân đó Như Huyền, chúng ta học nhóm đi. Ok không? - Mạnh lên tiếng.
- Ok thôi, cảm ơn bạn "đẹp chai" nha.
Cả ba đồng thanh, dù đồng ý nhưng vẫn không quên chọc lại Mạnh.
- Vậy chiều thứ 5 với sáng chủ nhật các cậu rảnh không, mình học.
Mạnh đưa ra lời đề nghị.
- Tớ tham gia được chứ.
Lúc này tình cờ Phúc đi qua lên tiếng
- Lâu ngày nhỉ, chuyển lớp cái lơ bạn bè luôn rồi.
Khánh Huyền trả lời lại.
- Lơ đâu, các cậu cũng biết tính tớ ít ra ngoài, cũng ít nói chuyện với ai, chứ vẫn nhớ các cậu mà.
Phúc giải thích.
- Mà lần sau nói lớp cậu bớt chọc tới với cậu là vợ chồng đi, cô chủ nhiệm lớp cậu tưởng hai đứa yêu nhau, hôm nớ tớ gặp nơi phòng hội đồng còn kéo tớ lại hỏi nữa chứ.
Như Huyền lên tiếng.
- Vậy biến nó thành sự thật để khỏi bị chọc đi. - Phúc lên tiếng
- Thôi tớ xin, tại cậu cứ ghẹo mỗi tớ nên mọi người mới tưởng thật đó.
Như Huyền thì cứ nghĩ Phúc chọc nên nói lại.
Nhưng nó lại không biết, Phúc có tình cảm với nó, chỉ là tình cảm không quá nhiều vì Phúc biết trong lòng Như Huyền có ai. Nhưng cậu vẫn rất hi vọng một lúc nào đó, Như Huyền sẽ để ý đến cậu dù một chút thôi.
- Mà bạn này là ai vậy, hai người không giới thiệu cho mình biết à.
Vì đổi lớp theo trường nên Minh Minh không biết về Phúc, đổi lớp xong cả ba cũng ít gặp nhau, chỉ khi mô Như Huyền qua lớp Phúc gặp thầy cô kí sổ thì mới gặp, nên cũng không kể cho Minh biết về cậu bạn này.
- À mình xin giới thiệu hotboy trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, học giỏi tất cả các môn luôn đó.
Giới thiệu nhưng vẫn không quên chọc người khác chỉ có thể là Khánh Huyền.
- Hotboy chi mà hotboy, cũng giỏi chi mô.
Phúc có chút ngại khi được khen.
- Khánh Huyền nói đúng mà, do cậu ít hoạt động chứ có cuộc thi hotboy thì cậu đứng số hai không ai giành số một luôn. Đẹp trai học giỏi, mấy đứa con gái cũ lớp mình thích cậu lắm đó.
Như Huyền lên tiếng
- Trong đó có cậu không? - Phúc hỏi ngược lại.
- Hả, cậu nói gì vậy?
Như Huyền đơ người vài giây vì không hiểu cậu ấy có ý gì
- Thôi không có gì, tớ về đây, ôn gì không hiểu thì hỏi.
Phúc đưa tay bye bye rồi quay lưng đi về.
Cuối cùng kì thi cũng kết thúc tốt đẹp, Khánh Huyền và Như Huyền đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Minh Minh đi lên, cậu ấy trông hơi mệt mỏi, không chào hai người mà đi thẳng vào lớp học rồi nằm lên trên bàn. Hai người thấy vậy liền đi vào lớp, lại gần đưa tay đặt lên vai Minh Minh.
- Cậu ổn chứ, đau ở đâu à?
Như Huyền hơi lo lắng hỏi.
- Tớ ổn, hôm nay tớ hơi mệt chút thôi.
Minh Minh trả lời.
- Vậy cậu có muốn ăn hay uống sữa không, tớ đi mua nhé?
Như Huyền hỏi.
- Thôi không cần đâu, tớ ăn rồi, tớ nằm tí sẽ khoẻ thôi.
Minh Minh nói.
- Vậy cậu nghỉ đi nha, cần gì thì gọi tụi này nhé.
Khánh Huyền lên tiếng.
Sau khi tan học về đến nhà thì Như Huyền nhận được tin nhắn của Hoàng Lân trên yahoo.
- Cậu rảnh không, tớ có chuyện muốn nói.
Nội dung tin nhắn mà Hoàng Lân gửi, đọc xong thì nó nghĩ chắc lại cãi nhau với Minh Minh nên sáng nay Minh Minh mới buồn đến vậy.
- Cậu với Minh Minh có chuyện gì đúng không, nói đi tớ giúp cho, sáng nay thấy cậu ấy có chút buồn. - Như Huyền nhắn lại.
- Tớ với Minh Minh chia tay rồi. - Hoàng Lân
- Cái gì? Sao lại chia tay?
Như Huyền đọc đến tin nhắn này thì giật mình bật dậy khỏi giường.
- Tớ không yêu cậu ấy, người tớ yêu là người khác, chỉ là vô tình cậu ấy có những cư xử giống người nớ nên tớ mới đồng ý lời tỏ tình của Minh Minh, tớ đã sai khi không hiểu tình cảm mình. - Hoàng Lân
- Cậu nói vậy mà được à, vậy cậu yêu ai, sao lại có thể như vậy được, hai người không phải rất hợp nhau sao.
Như Huyền rất tức giận, kèm theo sự thất vọng vì con người cô quen đã thay đổi, sao có thể làm tổn thương bạn cô được chứ.
- Tớ thích cậu, tớ nhớ lại hết rồi. Chúng ta có thể ở bên nhau không. Biết là sẽ rất khó cho cậu, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tớ sự thật. - Hoàng Lân
- Cậu mất trí nhớ, cậu nhớ ra rồi sao, tớ làm sao nói được khi cậu đã quên mọi thứ, khi cậu đang yêu Minh Minh bạn tớ chứ.
Như Huyền nghe xong thì gần như không tin được, mọi chuyện đang tốt, tại sao cậu ta lại nhớ ra chứ.
Cách đó một tuần, Hoàng Lân đi ra biển cùng bạn thì có một đám người lại gần.
- À thì ra là nhóc con, mày khiến tụi này đi tù đó, còn nhớ tụi này không?
Người lớn nhất, cũng nhìn hung dữ nhất nói.
- Các anh là ai, tụi em có quen các anh đâu. - Hoàng Lân
- Ồ thì ra mất trí nhớ à, để tau đánh lên đầu mày một cái nữa xem có nhớ lại không nha.
Anh ta lấy tay đánh lên đầu Hoàng Lân một cái thật mạnh. Hoàng Lân cảm thấy có chút choáng rồi ôm đầu mình lại, đám kia thấy sợ khi lặp lại lần nữa, lúc trước anh ta lấy gạch chọi vào đầu cậu nên khiến cậu mất đi phần kí ức, bây giờ nếu cậu ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đi ngồi tù lần nữa.
- Ê nhóc đánh nhẹ thôi mà, mày không sao chứ. - Anh ta run rẩy hỏi
- Mày không sao chứ. Cậu ấy mà có bị gì thì các anh cũng không sống nổi đâu.
Xoăn là bạn của Hoàng Lân đi cùng cậu lúc đó lên tiếng
- Tau không sao, nhưng có những hình ảnh cứ chạy qua đầu rất đau, đưa tau đi bệnh viện kiểm tra đi, có thể tau sẽ nhớ lại kí ức mình đã mất.
Hoàng Lân bây giờ lại hi vọng mình nhớ lại mọi thứ hơn là truy cứu việc cậu bị đánh.
Sau khi đi bệnh viện cùng với việc điều trị thì ba ngày sau cậu gần như nhớ lại hết mọi thứ nên mới chia tay Minh Minh và tìm lại Như Huyền, người mà mỗi đêm cậu vẫn hay mơ thấy bên chú cún con.
Quay lại với hiện tại, hai con người yêu nhau lại khó xử khi phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, Hoàng Lân biết Như Huyền sẽ rất khó xử nhưng thật sự cậu rất muốn bù đắp tất cả cho nó. Nó thì không biết nên làm gì, Minh Minh thì sao, nếu Minh Minh biết liệu có hận nó hay không.
- Cậu nói chuyện với Minh Minh cho rõ ràng đi, tớ muốn suy nghĩ về mọi thứ.
Như Huyền mệt mỏi nhắn lại
- Tớ sẽ giải thích cho Minh Minh hiểu, nên chúng ta đừng để lạc nhau nữa được không? - Hoàng Lân
- Tớ sẽ trả lời khi Minh Minh và cả tớ ổn. - Như Huyền
- Tớ sẽ chờ, cảm ơn cậu vì đã đợi tớ, xin lỗi vì đã không nhớ ra cậu lâu như vậy. - Hoàng Lân
Đọc xong Như Huyền thương cậu, thương Minh Minh, càng thương bản thân mình, cớ sao phải đưa ra lựa chọn chứ. Vì sao lại rơi vào cảnh này.
Minh Minh cũng không còn hay kể về cậu như trước. Tất cả điều êm đềm cho đến khi Khánh Huyền nói với nó về việc sẽ chuyển ra quê ba ở, vì ba mẹ đã làm hòa, không còn ly thân nữa nên mẹ dọn ra quê ba thì Khánh Huyền cũng đi theo. Nên chỉ còn một tháng nữa thì Khánh Huyền người bạn thân nhất của nó rời đi, những ngày này nó điều luôn ở bên Khánh Huyền, vừa để ôn thi, vừa để ở bên người bạn của mình lâu hơn.
- Hi vọng chúng ta sẽ thi tốt, mình học yếu quá không biết đậu cấp ba không?
Như Huyền có chút lo lắng về việc năm sau lên lớp 9 phải thi vào cấp 3.
- Cứ thi học kì xong đi đã, mà cậu nên xin mẹ học môn toán đi, văn còn tự học được chứ toán với anh cậu phải học thêm một môn chứ.
Khánh Huyền biết gia đình Như Huyền khó khăn, bình thường ngoài việc học còn phụ ba mẹ làm, nhưng thi lên cấp 3 cực kì quan trọng, cô cũng lo lắng cho bạn mình.
- À, tất nhiên tớ xin rồi, hè này sẽ đi học thôi, chứ không thể không học được, như vậy có mà rớt luôn á.
Như Huyền hi vọng mình sẽ học tốt toán hơn chút để đủ khả năng thi đậu.
- Hai người lo lắng cho nhau, không ai lo lắng cho tui hả?
Minh Minh giận dỗi trả lời.
- Hi hi Người yêu cậu không phải rất giỏi sao, cậu nhờ cậu ấy chỉ bài đi, có người yêu lo rồi nên tụi này mới không phải lo đó.
Khánh Huyền vừa cười vừa nói để chọc Minh Minh.
Nghe đến đây Như Huyền vẫn có chút chạnh lòng, nhưng không sao, cũng hai tháng trôi qua kể từ khi biết tin hai người quen nhau, cũng sắp ổn cả rồi.
- Rồi mọi người quên mất người đẹp trai, học giỏi như mình sao?
Mạnh đi tới thấy ba người đang nói chuyện thì lên tiếng chọc ghẹo.
- Oẹ oẹ, bớt ảo tưởng giúp.
Khánh Huyền lên tiếng.
- Học giỏi thì giúp tụi mình ôn bài cái đi.
Như Huyền cũng vừa cười vừa chọc theo.
- Ok tớ cân toán, lý được, còn Hóa cho cậu cân đó Như Huyền, chúng ta học nhóm đi. Ok không? - Mạnh lên tiếng.
- Ok thôi, cảm ơn bạn "đẹp chai" nha.
Cả ba đồng thanh, dù đồng ý nhưng vẫn không quên chọc lại Mạnh.
- Vậy chiều thứ 5 với sáng chủ nhật các cậu rảnh không, mình học.
Mạnh đưa ra lời đề nghị.
- Tớ tham gia được chứ.
Lúc này tình cờ Phúc đi qua lên tiếng
- Lâu ngày nhỉ, chuyển lớp cái lơ bạn bè luôn rồi.
Khánh Huyền trả lời lại.
- Lơ đâu, các cậu cũng biết tính tớ ít ra ngoài, cũng ít nói chuyện với ai, chứ vẫn nhớ các cậu mà.
Phúc giải thích.
- Mà lần sau nói lớp cậu bớt chọc tới với cậu là vợ chồng đi, cô chủ nhiệm lớp cậu tưởng hai đứa yêu nhau, hôm nớ tớ gặp nơi phòng hội đồng còn kéo tớ lại hỏi nữa chứ.
Như Huyền lên tiếng.
- Vậy biến nó thành sự thật để khỏi bị chọc đi. - Phúc lên tiếng
- Thôi tớ xin, tại cậu cứ ghẹo mỗi tớ nên mọi người mới tưởng thật đó.
Như Huyền thì cứ nghĩ Phúc chọc nên nói lại.
Nhưng nó lại không biết, Phúc có tình cảm với nó, chỉ là tình cảm không quá nhiều vì Phúc biết trong lòng Như Huyền có ai. Nhưng cậu vẫn rất hi vọng một lúc nào đó, Như Huyền sẽ để ý đến cậu dù một chút thôi.
- Mà bạn này là ai vậy, hai người không giới thiệu cho mình biết à.
Vì đổi lớp theo trường nên Minh Minh không biết về Phúc, đổi lớp xong cả ba cũng ít gặp nhau, chỉ khi mô Như Huyền qua lớp Phúc gặp thầy cô kí sổ thì mới gặp, nên cũng không kể cho Minh biết về cậu bạn này.
- À mình xin giới thiệu hotboy trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, học giỏi tất cả các môn luôn đó.
Giới thiệu nhưng vẫn không quên chọc người khác chỉ có thể là Khánh Huyền.
- Hotboy chi mà hotboy, cũng giỏi chi mô.
Phúc có chút ngại khi được khen.
- Khánh Huyền nói đúng mà, do cậu ít hoạt động chứ có cuộc thi hotboy thì cậu đứng số hai không ai giành số một luôn. Đẹp trai học giỏi, mấy đứa con gái cũ lớp mình thích cậu lắm đó.
Như Huyền lên tiếng
- Trong đó có cậu không? - Phúc hỏi ngược lại.
- Hả, cậu nói gì vậy?
Như Huyền đơ người vài giây vì không hiểu cậu ấy có ý gì
- Thôi không có gì, tớ về đây, ôn gì không hiểu thì hỏi.
Phúc đưa tay bye bye rồi quay lưng đi về.
Cuối cùng kì thi cũng kết thúc tốt đẹp, Khánh Huyền và Như Huyền đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Minh Minh đi lên, cậu ấy trông hơi mệt mỏi, không chào hai người mà đi thẳng vào lớp học rồi nằm lên trên bàn. Hai người thấy vậy liền đi vào lớp, lại gần đưa tay đặt lên vai Minh Minh.
- Cậu ổn chứ, đau ở đâu à?
Như Huyền hơi lo lắng hỏi.
- Tớ ổn, hôm nay tớ hơi mệt chút thôi.
Minh Minh trả lời.
- Vậy cậu có muốn ăn hay uống sữa không, tớ đi mua nhé?
Như Huyền hỏi.
- Thôi không cần đâu, tớ ăn rồi, tớ nằm tí sẽ khoẻ thôi.
Minh Minh nói.
- Vậy cậu nghỉ đi nha, cần gì thì gọi tụi này nhé.
Khánh Huyền lên tiếng.
Sau khi tan học về đến nhà thì Như Huyền nhận được tin nhắn của Hoàng Lân trên yahoo.
- Cậu rảnh không, tớ có chuyện muốn nói.
Nội dung tin nhắn mà Hoàng Lân gửi, đọc xong thì nó nghĩ chắc lại cãi nhau với Minh Minh nên sáng nay Minh Minh mới buồn đến vậy.
- Cậu với Minh Minh có chuyện gì đúng không, nói đi tớ giúp cho, sáng nay thấy cậu ấy có chút buồn. - Như Huyền nhắn lại.
- Tớ với Minh Minh chia tay rồi. - Hoàng Lân
- Cái gì? Sao lại chia tay?
Như Huyền đọc đến tin nhắn này thì giật mình bật dậy khỏi giường.
- Tớ không yêu cậu ấy, người tớ yêu là người khác, chỉ là vô tình cậu ấy có những cư xử giống người nớ nên tớ mới đồng ý lời tỏ tình của Minh Minh, tớ đã sai khi không hiểu tình cảm mình. - Hoàng Lân
- Cậu nói vậy mà được à, vậy cậu yêu ai, sao lại có thể như vậy được, hai người không phải rất hợp nhau sao.
Như Huyền rất tức giận, kèm theo sự thất vọng vì con người cô quen đã thay đổi, sao có thể làm tổn thương bạn cô được chứ.
- Tớ thích cậu, tớ nhớ lại hết rồi. Chúng ta có thể ở bên nhau không. Biết là sẽ rất khó cho cậu, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tớ sự thật. - Hoàng Lân
- Cậu mất trí nhớ, cậu nhớ ra rồi sao, tớ làm sao nói được khi cậu đã quên mọi thứ, khi cậu đang yêu Minh Minh bạn tớ chứ.
Như Huyền nghe xong thì gần như không tin được, mọi chuyện đang tốt, tại sao cậu ta lại nhớ ra chứ.
Cách đó một tuần, Hoàng Lân đi ra biển cùng bạn thì có một đám người lại gần.
- À thì ra là nhóc con, mày khiến tụi này đi tù đó, còn nhớ tụi này không?
Người lớn nhất, cũng nhìn hung dữ nhất nói.
- Các anh là ai, tụi em có quen các anh đâu. - Hoàng Lân
- Ồ thì ra mất trí nhớ à, để tau đánh lên đầu mày một cái nữa xem có nhớ lại không nha.
Anh ta lấy tay đánh lên đầu Hoàng Lân một cái thật mạnh. Hoàng Lân cảm thấy có chút choáng rồi ôm đầu mình lại, đám kia thấy sợ khi lặp lại lần nữa, lúc trước anh ta lấy gạch chọi vào đầu cậu nên khiến cậu mất đi phần kí ức, bây giờ nếu cậu ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đi ngồi tù lần nữa.
- Ê nhóc đánh nhẹ thôi mà, mày không sao chứ. - Anh ta run rẩy hỏi
- Mày không sao chứ. Cậu ấy mà có bị gì thì các anh cũng không sống nổi đâu.
Xoăn là bạn của Hoàng Lân đi cùng cậu lúc đó lên tiếng
- Tau không sao, nhưng có những hình ảnh cứ chạy qua đầu rất đau, đưa tau đi bệnh viện kiểm tra đi, có thể tau sẽ nhớ lại kí ức mình đã mất.
Hoàng Lân bây giờ lại hi vọng mình nhớ lại mọi thứ hơn là truy cứu việc cậu bị đánh.
Sau khi đi bệnh viện cùng với việc điều trị thì ba ngày sau cậu gần như nhớ lại hết mọi thứ nên mới chia tay Minh Minh và tìm lại Như Huyền, người mà mỗi đêm cậu vẫn hay mơ thấy bên chú cún con.
Quay lại với hiện tại, hai con người yêu nhau lại khó xử khi phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, Hoàng Lân biết Như Huyền sẽ rất khó xử nhưng thật sự cậu rất muốn bù đắp tất cả cho nó. Nó thì không biết nên làm gì, Minh Minh thì sao, nếu Minh Minh biết liệu có hận nó hay không.
- Cậu nói chuyện với Minh Minh cho rõ ràng đi, tớ muốn suy nghĩ về mọi thứ.
Như Huyền mệt mỏi nhắn lại
- Tớ sẽ giải thích cho Minh Minh hiểu, nên chúng ta đừng để lạc nhau nữa được không? - Hoàng Lân
- Tớ sẽ trả lời khi Minh Minh và cả tớ ổn. - Như Huyền
- Tớ sẽ chờ, cảm ơn cậu vì đã đợi tớ, xin lỗi vì đã không nhớ ra cậu lâu như vậy. - Hoàng Lân
Đọc xong Như Huyền thương cậu, thương Minh Minh, càng thương bản thân mình, cớ sao phải đưa ra lựa chọn chứ. Vì sao lại rơi vào cảnh này.