Chương : 17
Đêm đó Damian trằn trọc suốt. Anh tìm vài que củi khơi lại đống lửa đang tàn dần rồi ngồi chờ mặt trời mọc .. và ngắm nhìn Casey trong giấc ngủ. Việc này chẳng dễ chịu gì đối với anh. Trông nàng toát lên nét dịu dàng đầy nữ tính
Cũng may trước đây anh chưa lần nào nhìn nàng trong khi ngủ vì anh đã từng nghĩ nàng là một cậu bé dễ thương. Nếu nhìn thấy vẻ dịu dàng hết sức gợi cảm kia thì anh sẽ phải kinh ngạc khi nhận ra mình bị lôi cuốn bởi nàng … à bởi một cậu bé … anh thầm cải chính
Damian vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật này. Lẽ ra anh nên tự mình phát hiện ra chứ không cần nàng phải thú nhận. Anh chẳng đã luôn luôn ngạc nhiên về nàng sao. Nhưng những khả năng của nàng khiến anh mất khả năng suy đoán. Không có người phụ nữ nào có thể làm được những việc như Casey … tuy nhiên đêm qua nàng cũng đã đưa ra cái lý do quái quỷ đó rồi
Một phụ nữ … không, một cô gái chứ. Anh cố gắng giữ kín ý nghĩ đó trong lòng nhưng không thể. Có lẽ vì cô gái đang nằm kia trông giống một phụ nữ trẻ trưởng thành, một người chắc chắn đủ tuổi để nghe những lời tán tỉnh yêu thương
Anh đã không nhận ra làn da mịn màng, bờ môi căng mọng khiến anh rất muốn được hôn lên đó, mái tóc đen mềm mại nhẽ ra phải được buông nhẹ nhàng trên bờ vai chứ không nên tết lại và hất ra sau như thế kia. Nhưng nó vẫn không hề làm giảm đi những đường nét thanh tú, đáng yêu trên gương mặt nàng
Khi là con trai, Casey đã rất thú vị. Còn khi là con gái, nàng lại càng quyến rũ. Damian có hàng trăm câu muốn hỏi nhưng anh biết rõ nàng sẽ không thèm trả lời một câu riêng tư nào. Nàng có khả năng giữ kín cảm xúc của mình mà. Đâu phải vì đã nói ra bí mật lớn nhất mà nàng sẽ sẵn sàng tiết lộ thêm nữa
Dù Casey có bực bội đến mức không thể chịu nổi anh nhưng biểu hiện của nàng vẫn luôn luôn kín đáo. Chính cái thói quen đặc biệt đó làm cho anh bao lần phải khó chịu. Nàng chính là người phụ nữ khiến anh dễ bị kích động
Damian dần dần trấn tĩnh lại, cố gắng chấp nhận thực tế. Có lẽ nàng cũng không muốn hay ít ra không cố ý làm người khác bực tức. Nhưng anh không thể chấp nhận được sự thật là anh đã bị nàng hấp dẫn mạnh mẽ
Anh không biết làm sao mình có thể vẫn đi cùng nàng mà vẫn giữ được bàn tay cách xa người nàng. Lẽ ra anh nên thử vì … dường như nàng chắc chắn không tán thành những khuôn phép truyền thống. Ngay cả việc ở đây một mình với anh, nàng đã phá vỡ tất cả luật lệ mà anh từng được dạy dỗ. Vì thế anh phải tuân theo luật lệ nào đây?
Nhưng anh có lý do phải có mặt tại nơi này. Khi Casey trở mình là lúc chim chóc bắt đầu cất tiếng hót ríu rít, mặt trời vừa lấp ló nơi chân trời và sự công bằng anh phải đòi cho cha đã thắng được lòng ham muốn mới xuất hiện trong anh. Sẽ không khôn ngoan khi làm cho vấn đề trở nên phức tạp và cách tốt nhất là anh phải giữ khoảng cách đối với Casey. Nàng sẽ chỉ làm công việc mà anh thuê
Mong rằng anh có thể duy trì được quyết định này. Hơn nữa, anh cần phải nói dối vài lời để tạo cho nàng … và cả cho anh một tâm trạng thoải mái. Damian mở lời ngay khi nàng ngồi dậy “Tôi muốn xin lỗi cô”
Một, hai phút trôi qua rồi Casey liếc sang nhìn anh. Nàng ngáp dài, chớp chớp mắt và cất giọng khàn khàn ngái ngủ “Tôi vừa mới mở mắt mà, ông Damian. Nếu muốn nói gì cũng để cho tôi uống chút café trước đã”
Anh mỉm cười với nàng nhưng nàng không nhìn thấy nụ cười đó vì đang mãi cời lửa, tìm đồ pha café. Casey hơi duỗi chân rồi đứng dậy đi về phía bụi cây. Đó chính là thói quen của nàng trước đây Damian không nhận thấy. Vì anh không có thói quen giống như vậy … nét ửng đỏ trên mặt anh tan dần khi nàng quay lại bên đống lửa. Cũng may trời vẫn còn hơi tối nên nàng không phát hiện ra vẻ lúng túng của anh
Casey không nhìn ngó gì đến anh cho tới khi hoàn thành xong mọi thủ tục buổi sáng và ngồi xuống đối diện anh với cốc café bốc khói trên tay. Anh lại bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh thường lệ khi nàng nhìn anh. Tại sao bây giờ biểu hiện đó không làm cho anh ngạc nhiên nhỉ?
“Nào, ông đang nói về việc xin lỗi gì đó phải không?”
Damian nhìn thấy đùi nàng căng ra dưới lớp quần bò và anh khó có thể rời mắt khỏi đôi chân thon dài kia để trả lời ngay câu hỏi
“Đêm qua tôi đã nói một số câu trong cơn giận dữ nhưng đó không phải là sự thực đâu” anh hắng giọng
“Ví dụ?”
“Ví dụ như tôi có quan tâm tới cô theo .. kiểu riêng tư ấy mà”
Anh không chắc nhưng hình như nàng hơi sững người lại
“Vậy là ông không thực sự như vậy phải không?”
“Không. Tất nhiên là không rồi” anh nói dối với vẻ mặt hoàn toàn chân thật. “Lúc đó tôi mất bình tĩnh nên nói ra những lời kích động nhưng chỉ vì cô đã làm cho tôi quá sững sốt. Thật đáng khinh cho thái độ đó của tôi, sáng nay tôi thực sự muốn xin lỗi”
Casey chậm rãi gật đầu và quay mặt đi chỗ khác, chăm chú nhìn về phía áng hồng rạng đông đầy màu sắc
“Tôi biết mình cũng đã nói ra những lời không phải khi đang giận dữ” nàng cau mày thú nhận như thể đang nhớ lại từng chi tiết đêm qua.”Chắc là tôi cũng nên xin lỗi ông”
“Không cần thiết phải …”
“Dù sao cũng cần mà. Hãy để cho tôi nói lời xin lỗi khi chúng ta đang cố xua tan bầu không khí nặng nề này. Đêm qua tôi vội vàng kết luận và khiến ông phải lo lắng về những đám cưới bắt buộc. Tôi thật quá ngớ ngẩn, biết đâu ông đã kết hôn rồi”
Đã kết hôn? Damian cảm thấy khó chịu vì anh không thể không nhớ lại cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa anh và cha của Winnifred. Trong đám tang cha anh, ông ấy đến gặp anh và nói “Tôi biết đây chưa phải là lúc nói ra điều này nhưng đám cưới vẫn được tổ chức chứ?”
Chưa phải lúc sao? Damian thấy nghi ngờ về sự vô cảm của người đàn ông này và anh biết rõ cây nào thường sinh ra quả nấy. Đó chính là lý do anh không gặp và cũng không mong muốn gặp lại cả hai cha con Winnifred sau lần ấy
“Tôi chưa có vợ” anh nói dứt khoát
“Tôi cũng không hỏi ông, tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã làm những việc không nên làm. Tôi không bận tâm đến chuyện ông đã kết hôn hay chưa đâu”
Damian thấy cái nhấn mạnh của nàng thật buồn cười, dường như nàng sợ rằng anh có thể nghĩ nàng rất quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh không bằng. Thậm chí nàng lại còn có vẻ hơi bối rối nữa chứ
“Không, tôi không nghĩ vậy đâu” anh vội vàng cam đoan
Nàng gật đầu và làm như vô tình nhận xét. “Thật kinh ngạc, một giấc ngủ ngon luôn đem lại cách nhìn khác hẳn về mọi việc”
Lúc này Damian chưa thấy tác hại của việc mất ngủ đêm qua nhưng anh biết chắc mình sẽ bị ê ẩm cả ngày hôm nay. Buổi tối, khi họ đến được thị trấn, anh đã mệt lử và rất bức bối. Anh nói với Casey nếu ngày mai không nhìn thấy anh thì nàng cũng không nên đi tìm vì anh sẽ ngủ suốt cả ngày. Và anh làm đúng như đã nói.
Cũng may trước đây anh chưa lần nào nhìn nàng trong khi ngủ vì anh đã từng nghĩ nàng là một cậu bé dễ thương. Nếu nhìn thấy vẻ dịu dàng hết sức gợi cảm kia thì anh sẽ phải kinh ngạc khi nhận ra mình bị lôi cuốn bởi nàng … à bởi một cậu bé … anh thầm cải chính
Damian vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật này. Lẽ ra anh nên tự mình phát hiện ra chứ không cần nàng phải thú nhận. Anh chẳng đã luôn luôn ngạc nhiên về nàng sao. Nhưng những khả năng của nàng khiến anh mất khả năng suy đoán. Không có người phụ nữ nào có thể làm được những việc như Casey … tuy nhiên đêm qua nàng cũng đã đưa ra cái lý do quái quỷ đó rồi
Một phụ nữ … không, một cô gái chứ. Anh cố gắng giữ kín ý nghĩ đó trong lòng nhưng không thể. Có lẽ vì cô gái đang nằm kia trông giống một phụ nữ trẻ trưởng thành, một người chắc chắn đủ tuổi để nghe những lời tán tỉnh yêu thương
Anh đã không nhận ra làn da mịn màng, bờ môi căng mọng khiến anh rất muốn được hôn lên đó, mái tóc đen mềm mại nhẽ ra phải được buông nhẹ nhàng trên bờ vai chứ không nên tết lại và hất ra sau như thế kia. Nhưng nó vẫn không hề làm giảm đi những đường nét thanh tú, đáng yêu trên gương mặt nàng
Khi là con trai, Casey đã rất thú vị. Còn khi là con gái, nàng lại càng quyến rũ. Damian có hàng trăm câu muốn hỏi nhưng anh biết rõ nàng sẽ không thèm trả lời một câu riêng tư nào. Nàng có khả năng giữ kín cảm xúc của mình mà. Đâu phải vì đã nói ra bí mật lớn nhất mà nàng sẽ sẵn sàng tiết lộ thêm nữa
Dù Casey có bực bội đến mức không thể chịu nổi anh nhưng biểu hiện của nàng vẫn luôn luôn kín đáo. Chính cái thói quen đặc biệt đó làm cho anh bao lần phải khó chịu. Nàng chính là người phụ nữ khiến anh dễ bị kích động
Damian dần dần trấn tĩnh lại, cố gắng chấp nhận thực tế. Có lẽ nàng cũng không muốn hay ít ra không cố ý làm người khác bực tức. Nhưng anh không thể chấp nhận được sự thật là anh đã bị nàng hấp dẫn mạnh mẽ
Anh không biết làm sao mình có thể vẫn đi cùng nàng mà vẫn giữ được bàn tay cách xa người nàng. Lẽ ra anh nên thử vì … dường như nàng chắc chắn không tán thành những khuôn phép truyền thống. Ngay cả việc ở đây một mình với anh, nàng đã phá vỡ tất cả luật lệ mà anh từng được dạy dỗ. Vì thế anh phải tuân theo luật lệ nào đây?
Nhưng anh có lý do phải có mặt tại nơi này. Khi Casey trở mình là lúc chim chóc bắt đầu cất tiếng hót ríu rít, mặt trời vừa lấp ló nơi chân trời và sự công bằng anh phải đòi cho cha đã thắng được lòng ham muốn mới xuất hiện trong anh. Sẽ không khôn ngoan khi làm cho vấn đề trở nên phức tạp và cách tốt nhất là anh phải giữ khoảng cách đối với Casey. Nàng sẽ chỉ làm công việc mà anh thuê
Mong rằng anh có thể duy trì được quyết định này. Hơn nữa, anh cần phải nói dối vài lời để tạo cho nàng … và cả cho anh một tâm trạng thoải mái. Damian mở lời ngay khi nàng ngồi dậy “Tôi muốn xin lỗi cô”
Một, hai phút trôi qua rồi Casey liếc sang nhìn anh. Nàng ngáp dài, chớp chớp mắt và cất giọng khàn khàn ngái ngủ “Tôi vừa mới mở mắt mà, ông Damian. Nếu muốn nói gì cũng để cho tôi uống chút café trước đã”
Anh mỉm cười với nàng nhưng nàng không nhìn thấy nụ cười đó vì đang mãi cời lửa, tìm đồ pha café. Casey hơi duỗi chân rồi đứng dậy đi về phía bụi cây. Đó chính là thói quen của nàng trước đây Damian không nhận thấy. Vì anh không có thói quen giống như vậy … nét ửng đỏ trên mặt anh tan dần khi nàng quay lại bên đống lửa. Cũng may trời vẫn còn hơi tối nên nàng không phát hiện ra vẻ lúng túng của anh
Casey không nhìn ngó gì đến anh cho tới khi hoàn thành xong mọi thủ tục buổi sáng và ngồi xuống đối diện anh với cốc café bốc khói trên tay. Anh lại bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh thường lệ khi nàng nhìn anh. Tại sao bây giờ biểu hiện đó không làm cho anh ngạc nhiên nhỉ?
“Nào, ông đang nói về việc xin lỗi gì đó phải không?”
Damian nhìn thấy đùi nàng căng ra dưới lớp quần bò và anh khó có thể rời mắt khỏi đôi chân thon dài kia để trả lời ngay câu hỏi
“Đêm qua tôi đã nói một số câu trong cơn giận dữ nhưng đó không phải là sự thực đâu” anh hắng giọng
“Ví dụ?”
“Ví dụ như tôi có quan tâm tới cô theo .. kiểu riêng tư ấy mà”
Anh không chắc nhưng hình như nàng hơi sững người lại
“Vậy là ông không thực sự như vậy phải không?”
“Không. Tất nhiên là không rồi” anh nói dối với vẻ mặt hoàn toàn chân thật. “Lúc đó tôi mất bình tĩnh nên nói ra những lời kích động nhưng chỉ vì cô đã làm cho tôi quá sững sốt. Thật đáng khinh cho thái độ đó của tôi, sáng nay tôi thực sự muốn xin lỗi”
Casey chậm rãi gật đầu và quay mặt đi chỗ khác, chăm chú nhìn về phía áng hồng rạng đông đầy màu sắc
“Tôi biết mình cũng đã nói ra những lời không phải khi đang giận dữ” nàng cau mày thú nhận như thể đang nhớ lại từng chi tiết đêm qua.”Chắc là tôi cũng nên xin lỗi ông”
“Không cần thiết phải …”
“Dù sao cũng cần mà. Hãy để cho tôi nói lời xin lỗi khi chúng ta đang cố xua tan bầu không khí nặng nề này. Đêm qua tôi vội vàng kết luận và khiến ông phải lo lắng về những đám cưới bắt buộc. Tôi thật quá ngớ ngẩn, biết đâu ông đã kết hôn rồi”
Đã kết hôn? Damian cảm thấy khó chịu vì anh không thể không nhớ lại cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa anh và cha của Winnifred. Trong đám tang cha anh, ông ấy đến gặp anh và nói “Tôi biết đây chưa phải là lúc nói ra điều này nhưng đám cưới vẫn được tổ chức chứ?”
Chưa phải lúc sao? Damian thấy nghi ngờ về sự vô cảm của người đàn ông này và anh biết rõ cây nào thường sinh ra quả nấy. Đó chính là lý do anh không gặp và cũng không mong muốn gặp lại cả hai cha con Winnifred sau lần ấy
“Tôi chưa có vợ” anh nói dứt khoát
“Tôi cũng không hỏi ông, tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã làm những việc không nên làm. Tôi không bận tâm đến chuyện ông đã kết hôn hay chưa đâu”
Damian thấy cái nhấn mạnh của nàng thật buồn cười, dường như nàng sợ rằng anh có thể nghĩ nàng rất quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh không bằng. Thậm chí nàng lại còn có vẻ hơi bối rối nữa chứ
“Không, tôi không nghĩ vậy đâu” anh vội vàng cam đoan
Nàng gật đầu và làm như vô tình nhận xét. “Thật kinh ngạc, một giấc ngủ ngon luôn đem lại cách nhìn khác hẳn về mọi việc”
Lúc này Damian chưa thấy tác hại của việc mất ngủ đêm qua nhưng anh biết chắc mình sẽ bị ê ẩm cả ngày hôm nay. Buổi tối, khi họ đến được thị trấn, anh đã mệt lử và rất bức bối. Anh nói với Casey nếu ngày mai không nhìn thấy anh thì nàng cũng không nên đi tìm vì anh sẽ ngủ suốt cả ngày. Và anh làm đúng như đã nói.