Chương : 3
Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Ánh mặt trời dần dần lên cao ở cuối chân trời, xuyên qua song cửa sổ chiếu lên khối thuỷ tinh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
"Chị Tĩnh." Tang Diệp đi tới cửa, quay lại nhìn thấy An Diệc Tĩnh vẫn đang bần thần nhìn trên bàn, lên tiếng gọi.
An Diệc Tĩnh phục hồi lại tinh thần, từ từ ngước mắt lên, khóe miệng cong một cái, mỉm cười với Tang Diệp, nói: "Đi thôi."
Tang Diệp gật đầu, chờ An Diệc Tĩnh đi tới, thấy cô đi ra khỏi cửa phòng nghỉ mới bắt đầu kéo vali đi theo phía sau.
Thật ra thì trường học cũng không lớn lắm, chỉ có một dãy nhà học, mảnh đất trống trải bằng phẳng phía trước đều là sân thể dục, chính giữa sân thể dục có một cột cờ, phía dưới cột cờ là đường chạy bằng xi măng và sân bóng rổ.
Lúc này, An Diệc Tĩnh đang chắp tay sau lưng thảnh thơi bước chậm rãi trên sân thể dục, cô nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có núi và núi, một màu xanh lá trải dài vô tận, làm cho lòng người vô cùng thoải mái.
Bác sĩ Lưu nói rất đúng, không khí ở đây vô cùng tốt, đúng là thiên đường nghỉ dưỡng.
Tang Diệp đi bên cạnh An Diệc Tĩnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, An Diệc Tĩnh nhàn nhã bước đi giống như tản bộ sau khi ăn cơm.
Cô cười thầm, làm trợ lý hai năm, gặp qua không ít minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí, không dám nói là quen thuộc nhưng cũng có chút quen biết, nói một câu thật lòng, chị Tĩnh đúng là một dòng nước trong, không hề giống những người khác.
"Cô giáo An." Cách chỗ An Diệc Tĩnh không xa, là cô giáo Mục, người đi cùng họ tới đây để dạy học.
Cô giáo Mục là người Liêu Ninh, một cô gái Đông Bắc điển hình, giọng nói có chút giống Tống Tiểu Bảo, lúc gặp An Diệc Tĩnh ở Thành Đô, cô hận không thể nước mắt dâng trào, kích động cầm lấy tay An Diệc Tĩnh thật chặt nói: "Emma, tôi thật sự rất thích cô, lần này rốt cục cũng gặp được người thật, tôi có chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
Lúc ấy An Diệc Tĩnh chỉ có một suy nghĩ, sau nay nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cô hợp tác với Tống Tiểu Bảo, sẽ rất tuyệt vời.
"Vâng?" An Diệc Tĩnh đứng lại nhìn về phía cô giáo Mục, nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
Cô giáo Mục chạy tới trước mặt An Diệc Tĩnh, cười nói: "Đi thôi, tất cả mọi người đang đợi cô."
"Đợi tôi làm gì?" An Diệc Tĩnh nhìn cô gái Đông Bắc trước mắt, mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là để cùng nhau đi gặp bọn trẻ rồi." Cô giáo Mục chớp chớp mắt nhìn An Diệc Tĩnh, đôi mắt không lớn nhưng nụ cười lại rực rỡ, chói mắt.
An Diệc Tĩnh gật đầu, đi theo cô giáo Mục về phía dãy nhà học, hiệu trưởng Ngũ Tát và mọi người đang trò chuyện ở hành làng, thấy An Diệc Tĩnh đi tới liền bước lên đón.
"Bọn trẻ đang có giờ tự học, chúng ta đi vào trong thôi?" Hiệu trưởng Ngũ Tát hỏi ý kiến An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh gật đầu: "Được."
Hiệu trưởng Ngũ Tát dẫn mọi người đi vào một phòng học, trong phòng hết sức yên tĩnh, một đoàn người lần lượt đi vào thu hút sự chú ý của bọn trẻ, tất cả đều ngẩng đầu lên, từng cặp mắt sáng ngời, thuần tuý, chăm chú đánh giá đoàn người đang bước vào.
"Các bạn nhỏ." Hiệu trưởng Ngũ Tát bước lên bục giảng, nụ cười ần cần nhìn những cặp mắt đen láy đang lúng liếng nhìn lên bảng, tay trái đưa ra, hướng về An Diệc Tĩnh đang đứng ở cửa phòng: "Vị này chính là cô giáo An mới tới để dạy các em."
Ánh mắt của bọn trẻ đồng loạt hướng về An Diệc Tĩnh, khuỷu tay cô bị huých một cái, quay đầu lại là ánh mắt của Tang Diệp, ý bảo cô bước lên, cô ho khan một tiếng, hai tay bỏ trong túi quần bước lên bục giảng, không nghĩ ngợi nhiều tuỳ tiện nói một câu: "Hi! Chào các em."
"Khụ khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Tang Diệp không khỏi ho mấy tiếng, làm An Diệc Tĩnh nhìn sang.
Nhìn thấy cô gái nhỏ làm như không có ai bên cạnh, liên tục khua chân múa tay, chỉ chỉ về phía bàn tay đang bỏ vào túi quần của cô, tự mình làm động tác rút tay ra, còn đưa ngón trỏ đẩy khoé miệng lên, miệng cười không thành tiếng, mắt còn nháy nháy, toàn bộ động tác vô cùng buồn cười.
Thật không ngờ, một Tang Diệp luôn ấp a ấp úng, ngoan ngoãn nghe lời lại có khả năng làm diễn viên hài như vậy.
An Diệc Tĩnh bị chọc cười, đoán chừng nha đầu Tang Diệp này đã bị Thẩm Thanh tẩy não, cử chỉ hành động giống Thẩm Thanh đến vài phần.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi âm thầm thở dài, đưa hai tay về phía trước, nở một nụ cười dịu dàng nhìn những đôi mắt nhỏ đang tha thiết phía dưới bục giảng: "Chào các bạn nhỏ, cô tên là An Diệc Tĩnh, các em có thể gọi cô là cô An, hi vọng trong một tháng tới chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, cảm ơn."
Tang Diệp vừa nghe xong, suýt chút nữa thì quỳ xuống, tại sao lại không theo lời thoại đã chuẩn bị sẵn vậy?
Quả nhiên, bọn nhỏ đều ngây ngốc nhìn cô, không có phản ứng gì.
Không khí hơi kỳ lạ, có chút xấu hổ.
Một lúc sau, hiệu trưởng Ngũ Tát đột nhiên nhớ ra liền vỗ tay, bọn trẻ thấy thầy hiệu trưởng vỗ tay cũng bắt đầu đưa tay lên, vỗ tay hoan nghênh.
"Nếu như cô cảm thấy cô với bọn trẻ là mối quan hệ hợp tác, vậy cô không thích hợp ở lại đây." Âm thanh phát ra từ phía sau cửa.
Mọi người nhìn về phía giọng nói được phát ra, ánh mặt trời chiếu xuống vùng đất trống sau cửa. Bóng dáng cao lớn đứng ở dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn đen nhánh của người đàn ông được bao phủ bởi một vầng sáng, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang nét nghiêm túc, lạnh lùng, đôi mặt sâu thẳm, hờ hững nhìn thẳng vào cô gái đang đứng ở bàn giáo viên.
"Thầy Lâm, thầy nói quá lời rồi." Hiệu trưởng Ngũ Tát nhanh chóng cười với An Diệc Tĩnh: "Thầy Lâm rất thích nói đùa, cô giáo An đừng để ý."
"Hiệu trưởng, tôi không nói đùa, tôi chỉ nói một câu......" Thầy Lâm đi đến dưới chân bục giảng, nhìn thẳng An Diệc Tĩnh, giọng nói vừa bình thản lại có chút bức người: "Nếu như cô tới đây chỉ để làm bình hoa, thì xin mời cô đi cho."
"Nếu như tôi nói không?" An Diệc Tĩnh không nhanh không chậm giương mắt lên nhìn, tay khẽ chống vào bàn giáo viên cũ nát bên cạnh, điệu bộ lười biếng.
Vừa nhìn cô đã nhận ra, anh ta chính là người đàn ông trong tấm hình.
Bốn mắt nhìn nhau, một ở trên bục giảng, một đang ở dưới bục giảng, một lười biếng, một lạnh lùng.
Hai bên ngang sức đối địch nhìn nhau, cũng không thấy cảnh tàn sát khốc liệt.
Bọn trẻ nghiêm túc nhìn, người lớn cũng cẩn thận nhìn.
Cuối cùng.
"Cô...... Ra ngoài." Thầy Lâm lạnh lùng nói một câu, xoay người rời đi.
An Diệc Tĩnh nhìn theo bóng lưng đang bước về phía cửa của Thầy Lâm, hứng thú cười một tiếng, cũng không vội vàng, hai tay cho vào túi quần nhàn nhã bước theo ra ngoài.
"Bọn họ quen nhau sao?" Tang Diệp và hiệu trưởng Ngũ Tát đồng thời hỏi.
Hai người cùng lắc đầu, ăn ý trả lời: "Không quen."
Một đám hoà thượng không sờ được đầu, cả lớn lẫn bé đều lờ mờ không hiểu gì.
An Diệc Tĩnh đi tới sân thể dục, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng ở trên bục cờ, lưng thẳng tắp, cao lớn như một cây tùng, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần màu nâu, nhưng có thể nhìn ra vóc dáng của anh ta rất tốt, đây là vóc người phải rèn luyện lâu dài mới có được.
Trên mặt đất, bóng của anh ta kéo dài.
Ừ, bức tranh này, cô cho điểm tối đa.
"Ký tên? Chụp ảnh chung?" An Diệc Tĩnh đi tới bên cạnh anh, giẫm lên bóng của anh, nghiêng mắt nhìn đường cong ở dưới cằm, lời nói mang theo trêu chọc: "Anh muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, không cần phải dùng cách này."
"An Diệc Tĩnh, cô lại muốn chơi đùa gì nữa đây?" Mặc dù giọng của Lâm Nhiên nghe rất bình thản nhưng lại có chút ý vị trào phúng khó nhìn ra.
An Diệc Tĩnh đá hòn đá ở dưới chân, buồn cười nói: "Thầy Lâm, tôi không tới đây để chơi."
Lâm Nhiên xoay người lại, anh rất cao, có thể che hết ánh nắng giúp người trước mặt, nhưng giọng của anh vẫn lạnh lùng: "Trở về làm đại minh tinh của cô đi, đây không phải chỗ chơi cho cô."
Nói xong, anh xoay người rời đi, không để lại đường lui nào.
"Tôi cũng muốn như vậy, nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao." Giọng của An Diệc Tĩnh vang lên sau lưng anh, không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe thấy.
"......" Lâm Nhiên dừng bước.
An Diệc Tĩnh thấy vậy liền đuổi theo, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt này tuyệt đối không thua những nam minh tinh đang hô mưa gọi gió trong giới giải trí, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên, dù anh có ý kiến gì thì trong vòng một tháng tới cũng nhịn một chút, tôi cũng không muốn đối đầu với anh."
"......" Trầm mặc như cũ.
An Diệc Tĩnh thấy đối phương vẫn trầm mặc nhìn cô, đột nhiên có một cảm giác khó tả, cô hắng giọng, tiếp tục: "Xin chào, tôi trước đây chưa từng dạy học, sau này xin chỉ giáo thêm."
Cô đưa tay phải về phía đối phương, cong khoé miệng lên, một độ cong nhẹ nhàng, bình tĩnh chờ đối phương bắt tay cô.
Vậy mà, sốt ruột ngoài dự đoán.
"À." An Diệc Tĩnh nhướng chân mày, không chịu thua tiếp tục hỏi: "Anh tên gì vậy?"
Vẻ mặt không quan tâm của Lâm Nhiên vì câu nói này mà trở nên phức tạp, càng thêm phần lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo: "Cô hỏi...... tên của tôi?"
"Không nên hỏi sao?" Tay của An Diệc Tĩnh để ở trong không trung một lúc lâu, hình như đối phương không có ý định bắt tay cô, cô thuận tiện đưa tay lên trán, vén vén tóc mái, sau đó bỏ tay vào túi quần để che giấu.
Lâm Nhiên cười lạnh, đi vòng qua cô gái đang chắn trước mặt mình, bước một bước rồi dừng lại, đứng song song cô, nói một câu: "Cô đúng là trước sau như một......"
Lời còn chưa nói xong, anh bước qua cô, nghênh ngang rời đi.
An Diệc Tĩnh ngẩn người, trước sau như một cái gì? Ghét nhất kiểu nói chuyện một nửa.
Cô xoay người định hỏi lại, đáng tiếc, trên sân thể dục sớm đã không còn thấy bóng dáng của anh.
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Ánh mặt trời dần dần lên cao ở cuối chân trời, xuyên qua song cửa sổ chiếu lên khối thuỷ tinh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
"Chị Tĩnh." Tang Diệp đi tới cửa, quay lại nhìn thấy An Diệc Tĩnh vẫn đang bần thần nhìn trên bàn, lên tiếng gọi.
An Diệc Tĩnh phục hồi lại tinh thần, từ từ ngước mắt lên, khóe miệng cong một cái, mỉm cười với Tang Diệp, nói: "Đi thôi."
Tang Diệp gật đầu, chờ An Diệc Tĩnh đi tới, thấy cô đi ra khỏi cửa phòng nghỉ mới bắt đầu kéo vali đi theo phía sau.
Thật ra thì trường học cũng không lớn lắm, chỉ có một dãy nhà học, mảnh đất trống trải bằng phẳng phía trước đều là sân thể dục, chính giữa sân thể dục có một cột cờ, phía dưới cột cờ là đường chạy bằng xi măng và sân bóng rổ.
Lúc này, An Diệc Tĩnh đang chắp tay sau lưng thảnh thơi bước chậm rãi trên sân thể dục, cô nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có núi và núi, một màu xanh lá trải dài vô tận, làm cho lòng người vô cùng thoải mái.
Bác sĩ Lưu nói rất đúng, không khí ở đây vô cùng tốt, đúng là thiên đường nghỉ dưỡng.
Tang Diệp đi bên cạnh An Diệc Tĩnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, An Diệc Tĩnh nhàn nhã bước đi giống như tản bộ sau khi ăn cơm.
Cô cười thầm, làm trợ lý hai năm, gặp qua không ít minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí, không dám nói là quen thuộc nhưng cũng có chút quen biết, nói một câu thật lòng, chị Tĩnh đúng là một dòng nước trong, không hề giống những người khác.
"Cô giáo An." Cách chỗ An Diệc Tĩnh không xa, là cô giáo Mục, người đi cùng họ tới đây để dạy học.
Cô giáo Mục là người Liêu Ninh, một cô gái Đông Bắc điển hình, giọng nói có chút giống Tống Tiểu Bảo, lúc gặp An Diệc Tĩnh ở Thành Đô, cô hận không thể nước mắt dâng trào, kích động cầm lấy tay An Diệc Tĩnh thật chặt nói: "Emma, tôi thật sự rất thích cô, lần này rốt cục cũng gặp được người thật, tôi có chết cũng có thể nhắm mắt rồi."
Lúc ấy An Diệc Tĩnh chỉ có một suy nghĩ, sau nay nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cô hợp tác với Tống Tiểu Bảo, sẽ rất tuyệt vời.
"Vâng?" An Diệc Tĩnh đứng lại nhìn về phía cô giáo Mục, nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
Cô giáo Mục chạy tới trước mặt An Diệc Tĩnh, cười nói: "Đi thôi, tất cả mọi người đang đợi cô."
"Đợi tôi làm gì?" An Diệc Tĩnh nhìn cô gái Đông Bắc trước mắt, mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là để cùng nhau đi gặp bọn trẻ rồi." Cô giáo Mục chớp chớp mắt nhìn An Diệc Tĩnh, đôi mắt không lớn nhưng nụ cười lại rực rỡ, chói mắt.
An Diệc Tĩnh gật đầu, đi theo cô giáo Mục về phía dãy nhà học, hiệu trưởng Ngũ Tát và mọi người đang trò chuyện ở hành làng, thấy An Diệc Tĩnh đi tới liền bước lên đón.
"Bọn trẻ đang có giờ tự học, chúng ta đi vào trong thôi?" Hiệu trưởng Ngũ Tát hỏi ý kiến An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh gật đầu: "Được."
Hiệu trưởng Ngũ Tát dẫn mọi người đi vào một phòng học, trong phòng hết sức yên tĩnh, một đoàn người lần lượt đi vào thu hút sự chú ý của bọn trẻ, tất cả đều ngẩng đầu lên, từng cặp mắt sáng ngời, thuần tuý, chăm chú đánh giá đoàn người đang bước vào.
"Các bạn nhỏ." Hiệu trưởng Ngũ Tát bước lên bục giảng, nụ cười ần cần nhìn những cặp mắt đen láy đang lúng liếng nhìn lên bảng, tay trái đưa ra, hướng về An Diệc Tĩnh đang đứng ở cửa phòng: "Vị này chính là cô giáo An mới tới để dạy các em."
Ánh mắt của bọn trẻ đồng loạt hướng về An Diệc Tĩnh, khuỷu tay cô bị huých một cái, quay đầu lại là ánh mắt của Tang Diệp, ý bảo cô bước lên, cô ho khan một tiếng, hai tay bỏ trong túi quần bước lên bục giảng, không nghĩ ngợi nhiều tuỳ tiện nói một câu: "Hi! Chào các em."
"Khụ khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Tang Diệp không khỏi ho mấy tiếng, làm An Diệc Tĩnh nhìn sang.
Nhìn thấy cô gái nhỏ làm như không có ai bên cạnh, liên tục khua chân múa tay, chỉ chỉ về phía bàn tay đang bỏ vào túi quần của cô, tự mình làm động tác rút tay ra, còn đưa ngón trỏ đẩy khoé miệng lên, miệng cười không thành tiếng, mắt còn nháy nháy, toàn bộ động tác vô cùng buồn cười.
Thật không ngờ, một Tang Diệp luôn ấp a ấp úng, ngoan ngoãn nghe lời lại có khả năng làm diễn viên hài như vậy.
An Diệc Tĩnh bị chọc cười, đoán chừng nha đầu Tang Diệp này đã bị Thẩm Thanh tẩy não, cử chỉ hành động giống Thẩm Thanh đến vài phần.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi âm thầm thở dài, đưa hai tay về phía trước, nở một nụ cười dịu dàng nhìn những đôi mắt nhỏ đang tha thiết phía dưới bục giảng: "Chào các bạn nhỏ, cô tên là An Diệc Tĩnh, các em có thể gọi cô là cô An, hi vọng trong một tháng tới chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, cảm ơn."
Tang Diệp vừa nghe xong, suýt chút nữa thì quỳ xuống, tại sao lại không theo lời thoại đã chuẩn bị sẵn vậy?
Quả nhiên, bọn nhỏ đều ngây ngốc nhìn cô, không có phản ứng gì.
Không khí hơi kỳ lạ, có chút xấu hổ.
Một lúc sau, hiệu trưởng Ngũ Tát đột nhiên nhớ ra liền vỗ tay, bọn trẻ thấy thầy hiệu trưởng vỗ tay cũng bắt đầu đưa tay lên, vỗ tay hoan nghênh.
"Nếu như cô cảm thấy cô với bọn trẻ là mối quan hệ hợp tác, vậy cô không thích hợp ở lại đây." Âm thanh phát ra từ phía sau cửa.
Mọi người nhìn về phía giọng nói được phát ra, ánh mặt trời chiếu xuống vùng đất trống sau cửa. Bóng dáng cao lớn đứng ở dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn đen nhánh của người đàn ông được bao phủ bởi một vầng sáng, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang nét nghiêm túc, lạnh lùng, đôi mặt sâu thẳm, hờ hững nhìn thẳng vào cô gái đang đứng ở bàn giáo viên.
"Thầy Lâm, thầy nói quá lời rồi." Hiệu trưởng Ngũ Tát nhanh chóng cười với An Diệc Tĩnh: "Thầy Lâm rất thích nói đùa, cô giáo An đừng để ý."
"Hiệu trưởng, tôi không nói đùa, tôi chỉ nói một câu......" Thầy Lâm đi đến dưới chân bục giảng, nhìn thẳng An Diệc Tĩnh, giọng nói vừa bình thản lại có chút bức người: "Nếu như cô tới đây chỉ để làm bình hoa, thì xin mời cô đi cho."
"Nếu như tôi nói không?" An Diệc Tĩnh không nhanh không chậm giương mắt lên nhìn, tay khẽ chống vào bàn giáo viên cũ nát bên cạnh, điệu bộ lười biếng.
Vừa nhìn cô đã nhận ra, anh ta chính là người đàn ông trong tấm hình.
Bốn mắt nhìn nhau, một ở trên bục giảng, một đang ở dưới bục giảng, một lười biếng, một lạnh lùng.
Hai bên ngang sức đối địch nhìn nhau, cũng không thấy cảnh tàn sát khốc liệt.
Bọn trẻ nghiêm túc nhìn, người lớn cũng cẩn thận nhìn.
Cuối cùng.
"Cô...... Ra ngoài." Thầy Lâm lạnh lùng nói một câu, xoay người rời đi.
An Diệc Tĩnh nhìn theo bóng lưng đang bước về phía cửa của Thầy Lâm, hứng thú cười một tiếng, cũng không vội vàng, hai tay cho vào túi quần nhàn nhã bước theo ra ngoài.
"Bọn họ quen nhau sao?" Tang Diệp và hiệu trưởng Ngũ Tát đồng thời hỏi.
Hai người cùng lắc đầu, ăn ý trả lời: "Không quen."
Một đám hoà thượng không sờ được đầu, cả lớn lẫn bé đều lờ mờ không hiểu gì.
An Diệc Tĩnh đi tới sân thể dục, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng ở trên bục cờ, lưng thẳng tắp, cao lớn như một cây tùng, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần màu nâu, nhưng có thể nhìn ra vóc dáng của anh ta rất tốt, đây là vóc người phải rèn luyện lâu dài mới có được.
Trên mặt đất, bóng của anh ta kéo dài.
Ừ, bức tranh này, cô cho điểm tối đa.
"Ký tên? Chụp ảnh chung?" An Diệc Tĩnh đi tới bên cạnh anh, giẫm lên bóng của anh, nghiêng mắt nhìn đường cong ở dưới cằm, lời nói mang theo trêu chọc: "Anh muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, không cần phải dùng cách này."
"An Diệc Tĩnh, cô lại muốn chơi đùa gì nữa đây?" Mặc dù giọng của Lâm Nhiên nghe rất bình thản nhưng lại có chút ý vị trào phúng khó nhìn ra.
An Diệc Tĩnh đá hòn đá ở dưới chân, buồn cười nói: "Thầy Lâm, tôi không tới đây để chơi."
Lâm Nhiên xoay người lại, anh rất cao, có thể che hết ánh nắng giúp người trước mặt, nhưng giọng của anh vẫn lạnh lùng: "Trở về làm đại minh tinh của cô đi, đây không phải chỗ chơi cho cô."
Nói xong, anh xoay người rời đi, không để lại đường lui nào.
"Tôi cũng muốn như vậy, nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao." Giọng của An Diệc Tĩnh vang lên sau lưng anh, không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe thấy.
"......" Lâm Nhiên dừng bước.
An Diệc Tĩnh thấy vậy liền đuổi theo, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt này tuyệt đối không thua những nam minh tinh đang hô mưa gọi gió trong giới giải trí, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên, dù anh có ý kiến gì thì trong vòng một tháng tới cũng nhịn một chút, tôi cũng không muốn đối đầu với anh."
"......" Trầm mặc như cũ.
An Diệc Tĩnh thấy đối phương vẫn trầm mặc nhìn cô, đột nhiên có một cảm giác khó tả, cô hắng giọng, tiếp tục: "Xin chào, tôi trước đây chưa từng dạy học, sau này xin chỉ giáo thêm."
Cô đưa tay phải về phía đối phương, cong khoé miệng lên, một độ cong nhẹ nhàng, bình tĩnh chờ đối phương bắt tay cô.
Vậy mà, sốt ruột ngoài dự đoán.
"À." An Diệc Tĩnh nhướng chân mày, không chịu thua tiếp tục hỏi: "Anh tên gì vậy?"
Vẻ mặt không quan tâm của Lâm Nhiên vì câu nói này mà trở nên phức tạp, càng thêm phần lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo: "Cô hỏi...... tên của tôi?"
"Không nên hỏi sao?" Tay của An Diệc Tĩnh để ở trong không trung một lúc lâu, hình như đối phương không có ý định bắt tay cô, cô thuận tiện đưa tay lên trán, vén vén tóc mái, sau đó bỏ tay vào túi quần để che giấu.
Lâm Nhiên cười lạnh, đi vòng qua cô gái đang chắn trước mặt mình, bước một bước rồi dừng lại, đứng song song cô, nói một câu: "Cô đúng là trước sau như một......"
Lời còn chưa nói xong, anh bước qua cô, nghênh ngang rời đi.
An Diệc Tĩnh ngẩn người, trước sau như một cái gì? Ghét nhất kiểu nói chuyện một nửa.
Cô xoay người định hỏi lại, đáng tiếc, trên sân thể dục sớm đã không còn thấy bóng dáng của anh.