Chương : 14
Là mẹ của Ngô Giai Giai gọi điện cho cô.
Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “Chào mẹ Giai Giai, có chuyện gì sao?”
Từ Cầm nghe thấy cô nói chuyện điện thoại thì tránh vào bếp, để một mình Mạnh Vân ở phòng khách.
Mẹ Giai Giai nói chuyện hơi ngượng ngùng, “Là thế này, ngày mai… tôi có chuyện phải ra ngoài, không thể mang Giai Giai đi cùng được…” Cô do dự một chút, “Cô có thể, có thể trông Giai Giai một buổi chiều giúp tôi được không? Tôi, tôi có thể gửi tiền…”
Mạnh Vân sửng sốt.
Cô từng nghe cô Trương nói qua mấy chuyện thế này, ở trường tư sẽ thường có những nhà muốn gửi con nhỏ ngoài giờ đi học, đa phần là nhà có điều kiện, họ không yên tâm để con ở nhà một mình. Nhưng nếu là nhà rất khá giả thì họ sẽ thuê bảo mẫu đến trông, không cần phải nhờ đến giáo viên.
Nhưng nhà Ngô Giai Giai hẳn là không phải khá giả gì.
Mà Mạnh Vân chỉ là vì thích nghề này nên mới làm, chứ không phải trông bọn trẻ vì tiền, cô thấy ở cùng bọn trẻ rất vui, hơn nữa bọn trẻ cũng rất đáng yêu.
Mẹ Giai Giai nói chỉ cần nhờ cô trông mấy tiếng thôi, vậy nên Mạnh Vân do dự một chút liền đã đồng ý.
Sáng sớm chủ nhật Từ Cầm đã về nên Mạnh Vân dậy từ sớm, đưa bà đến ga tàu cao tốc.
Dù sao cũng là đứa trẻ do bà tự tay nuôi lớn, Từ Cầm nắm tay cô, sau đó đưa cho một tấm thẻ.
“Vân Vân, con sống ở trên này có một mình nên cũng đừng tiết kiệm quá, nếu muốn mua quần áo gì thì mua, muốn đi chơi thì cũng nên đi. Nhà chúng ta không khá giả lắm nhưng cũng không đến nỗi phải tiết kiệm như vậy. Nhớ lúc tìm bạn trai phải lựa chọn kĩ, đừng để bị lợi dụng…”
Mạnh Vân dở khóc dở cười, nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể nhận số tiền này được.
“Mẹ nuôi à, con có tiền mà, con cũng đi làm rồi, sao có thể lấy tiền trong nhà được chứ.”
Cô đã dự định đi làm rồi tích góp dần một khoản để trả cho Từ Cầm tiền mà bà đưa cho cô lúc đi du học. Bây giờ cô nhận không phải sẽ thành nợ nần chồng chất sao?
Nhưng đưa đẩy một lúc thì cô đành phải chịu thua, chỉ có thể tạm thời nhận thẻ của bà rồi lúc khác trả lại sau vậy.
Từ Cầm dịu dàng xoa đầu Mạnh Vân.
“Vân Vân, không cần phải cố quá, có gì khó khăn cứ về nhà với bố mẹ, chúng ta sẽ giúp con. Con vẫn luôn là bảo bối của chúng ta, có hiểu không?”
…
Tiễn Từ Cầm đi về được một lúc thì cô bắt đầu lên tàu điện ngầm đến nhà trẻ để đón Ngô Giai Giai.
Từ đằng xa cô đã nhìn thấy mẹ Giai Giai hơi khẩn trương, nhìn thấy cô thì khuôn mặt mới dịu đi, “Cô Mạnh!”
Mạnh Vân cười cười, nắm tay của Ngô Giai Giai, cúi người xoa đầu cô bé, “Giai Giai, đến nhà cô làm bài tập được không?”
Ngô Giai Giai vốn là một cô bé ngoan, người bạn nhỏ ngoan ngoãn đồng ý nói, “Cô Mạnh, bài tập của con đều ở trong cặp rồi!”
Mạnh Vân nở nụ cười, “Mẹ Giai Giai cứ yên tâm đi.”
Mẹ của Giai Giai gật đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Tôi không biết cảm ơn cô thế nào nữa…”
“Không sao, cô cứ đi trước đi, xong việc rồi hẵng đến đón Giai Giai.”
Cô cẩn thận đưa Ngô Giai Giai đi tàu điện ngầm vì sợ bị lạc mất cô bé.
Cũng may mà hôm nay là cuối tuần nên tàu điện ngầm không đông lắm, Mạnh Vân và Giai Giai ngồi song song nhau trên ghế, thoạt nhìn giống như hai chị em.
Mạnh Vân thấy Ngô Giai Giai không có hứng nói chuyện nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt lắm.
Mạnh Vân mím môi nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Giai Giai không vui hả? Là vì mẹ gửi Giai Giai ở chỗ cô sao?”
Đột nhiên Ngô Giai Giai mếu máo, ngoan ngoãn nói: “Không phải, là vì mẹ không muốn đưa con đi gặp bố.”
“A…”
“Con nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại nói hôm nay sẽ đi gặp bố, con tưởng mẹ sẽ đưa con đi cùng, sau đó mẹ lại không vui, cũng không cho con ở nhà một mình.”
Thì ra là thế.
Chẳng trách hôm nay mẹ cô bé lại tìm cô trông hộ.
“Giai Giai, bình thường con đều ở nhà một mình à?”
“Vâng, mẹ đi có việc thì con sẽ ở nhà một mình làm bài tập.”
Mạnh Vân gật đầu, dù sao cũng là chuyện của bọn trẻ nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Mạnh Vân vất vả lắm mới đưa được Ngô Giai Giai về nhà, nhưng còn chưa lên đến nơi thì cô đã nghe thấy người bạn nhỏ gọi to: “Anh trai nhỏ?”
Mạnh Vân giật mình, hoảng hốt quay đầu lại.
Lục Dã ngồi xổm cạnh xe, dang tay về phía Ngô Giai Giai, “A! Con gái nhỏ của anh!”
Mạnh Vân ngơ ngác tròn mắt, “Lục Dã, anh, sao anh lại ở đây…”
Lục Dã bước hai ba bước rồi ôm lấy Ngô Giai Giai, nhướng mày nhìn Mạnh Vân, “Hôm nay anh tìm được quán ăn rất ngon, định đưa em đi ăn thử, miễn là em nhớ đến anh là được…”
Lý do gì rõ dở hơi.
Mạnh Vân nhìn anh một cái rồi thở dài, lẩm bẩm nói, “Biết thế lần trước không nói cho anh địa chỉ nhà em…”
Lục Dã giả bộ không nghe thấy, anh híp mắt cười nhìn Ngô Giai Giai, “Tiểu Giai Giai vẫn nhớ rõ anh sao?”
Ngô Giai Giai gật gật đầu, “Là anh trai nhỏ đẹp trai! Bạn thân của cô Mạnh! Em nhớ rất rõ!” (Cừi ẻ =)) mình cũng không biết nên để ‘hảo bằng hữu’ là bạn tốt hay bạn thân nữa)
“Tiểu Giai Giai ngoan quá!”
Lục Dã ôm người bạn nhỏ đi mấy bước sau đó mở cửa xe, lấy từ trong xe một viên kẹo đưa cho cô bé, “Đây vốn là kẹo anh để sẵn cho cô Mạnh, nhưng hôm nay em ngoan như vậy thì cái này tặng cho em! Mau ăn đi, ăn xong thì em sẽ là con gái nhỏ của anh và cô Mạnh!” (Qùy =)))
Mạnh Vân đứng ở đằng xa nhưng vẫn nghe được, cô chỉ thấy Lục Dã đúng thật sự không biết xấu hổ, mặt cô bắt đầu nóng ran.
“Lục Dã! Anh nói linh tinh gì với con bé thế hả!”
Lục Dã cũng đã đến rồi, Mạnh Vân cũng không thể vác chổi ra đuổi anh đi được. Thực ra thì nếu không phải Ngô Giai Giai cứ ôm anh suốt thì cô khẳng định sẽ không do dự mà đuổi anh về.
Suy nghĩ của Mạnh Vân hiện lên trên mặt, Lục Dã nhìn thấy thì cười cười, sau đó anh làm bộ mặt đáng thương nói, “Vân Vân, em không mời bạn học cũ lên nhà ngồi uống nước sao? Cùng lắm thì ngày mai em đến nhà anh, anh mời lại em được không?”
“…”
Mạnh Vân cũng không biết nói gì, cô bất lực xách túi đồ với cặp sách của Ngô Giai Giai, đằng sau còn có hai cái đuôi, trong đó có “Con của chồng cũ” đang đi theo cô lên nhà. =))
Lục Dã cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình lại dễ dàng vào nhà Mạnh Vân như thế, may mà có Ngô Giai Giai ở đây.
Vào được nhà hay không, đó là hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau!
Càng nghĩ anh càng thấy thích người bạn nhỏ này. Lục Dã ngồi cạnh cô bé như đứa trẻ mới lớn, không biết là đang ghé vào xem cái gì của Ngô Giai Giai. (Một chương quá tấu hài =)))
Mạnh Vân lấy cho hai người cốc nước chanh, sau đó cô mở túi đồ của Lục Dã mang đến.
Trong túi là đồ ăn vặt toàn loại màu đỏ, vừa nhìn là biết anh mua theo sở thích của cô, ở phía dưới cùng còn có đổ đá, bên trong là đủ các loại kem với vài loại bánh kem nhỏ. Vào thời tiết nóng bức thế này mà thấy kem thì chắc chắn phải hoa cả mắt rồi.
Cô vội vàng nhét đồ vào tủ lạnh sau đó mới đi ra ngoài.
Ngô Giai Giai rất ngoan, cô bé đã lấy sách vở để lên bàn, thế nhưng lại không ngồi viết mà ghé cả người lên bàn trà để nói chuyện với Lục Dã.
Lục Dã đúng là có thể làm cho mọi người đều thích mình, Mạnh Vân thấy Ngô Giai Giai thường ngày ngoan ngoãn mà bây giờ lại cười vui vẻ đến như vậy thì mặt cũng dịu đi.
Chỉ là lời của Lục Dã nói ra làm cô không nghe nổi.
“Giai Giai, em gọi cô Mạnh là gì vậy? Gọi là cô Mạnh sao? Nếu thế thì không thể gọi anh là anh trai nhỏ được, phải gọi anh là chú mới đúng.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Nếu em gọi vậy thì chẳng phải cô Mạnh sẽ có một ‘cháu trai lớn’ sao, sẽ ngượng lắm đó.”
Mạnh Vân không nhịn được nữa, cô liền nhanh qua đó đẩy Lục Dã sang một bên. “Giai Giai, con không làm bài tập à, ngày mai còn phải đi học đấy.”
Ngô Giai Giai cười vui vẻ, gật đầu lia lịa.
“Anh cũng nên về đi, nước cũng đã uống rồi.” Mạnh Vân bình thường sẽ không đuổi khách, nhưng khách hôm nay lại là Lục Dã, không thể không đuổi được.
Cái này cũng như thói quen bình thường thôi, ví dụ như đối với Qúy Hiểu Thích thì cô sẽ tự nhiên một chút…
Nếu nói như vậy thì, chẳng nhẽ cô đối với Lục Dã như chị em à?
Cũng có khả năng, Mạnh Vân cười một chút, giọng cũng dịu đi, “Cảm ơn đồ ăn của anh.”
Nhưng Lục Dã không để ý chuyện cô đuổi anh về, “Không được đâu, anh còn muốn giúp Tiểu Giai Giai của chúng ta bài tập nữa, đúng không Giai Giai?”
Ngô Giai Giai ngồi bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc.
Mạnh Vân càng bất lực, đành mặc kệ hai người ngồi một góc.
Chỉ là cô mới là người được nhờ trông trẻ mà, nhưng với tình hình này thì cô cũng không làm gì khác được. Mạnh Vân vào phòng ngủ lấy một quyển sách rồi ngồi ở thảm gần đó để Giai Giai có chuyện gì cần hỏi thì sẽ hỏi cô.
Nhoáng cái đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Ngô Giai Giai đặt bút xuống, đưa bài tập cho Mạnh Vân kiểm tra, sau đó lấy từ cặp sách nhỏ ra một xếp giấy và một cái kéo ra, chạy đến bên cạnh Lục Dã ngồi xuống.
“Anh Lục Dã, thật là anh sẽ làm bài tập thủ công với em sao?”
“Phải gọi là gì?”
“Chú!”
Lục Dã nở nụ cười, liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái rồi gật đầu, “Được nha.”
Mạnh Vân cầm vở bài tập của cô bé, nhưng tai thì nghe hai người nói chuyện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cô cảm thấy lòng cũng dịu đi.
Lục Dã… Là một người dịu dàng sao?
Chỉ là cái loại cảm giác này một lát đã bay đi biến mất không còn dấu vết.
Cũng không biết Ngô Giai Giai nói gì mà Lục Dã lại đồng ý kể chuyện cho cô bé.
Lục Dã chờ cô bé lấy từ trong cặp ra một quyển sách, đưa cho anh, “Lão Trang? Bây giờ mẫu giáo học khó vậy sao?”
Ngô Giai Giai lắc đầu, “Là mẹ mua cho em, buổi tối trước khi đi ngủ mẹ sẽ kể cho em một câu chuyện.”
Lục Dã xúc động không thôi, “Mẹ Giai Giai đúng là một người yêu triết học.” Nói xong anh lật đại một trang ra, “Bắc Minh có một con cá, gọi là Côn… A, cái này anh biết.”
Hai mắt Ngô Giai Giai sáng lấp lánh.
Mạnh Vân nghe anh kể thì cảm giác anh càng ngày càng nói linh tinh, nhưng cô chưa kịp ngăn lại thì đã nghe thấy giọng Lục Dã kể còn cười thành tiếng.
“Côn quá to, không để vừa cái nồi.” =))
Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “Chào mẹ Giai Giai, có chuyện gì sao?”
Từ Cầm nghe thấy cô nói chuyện điện thoại thì tránh vào bếp, để một mình Mạnh Vân ở phòng khách.
Mẹ Giai Giai nói chuyện hơi ngượng ngùng, “Là thế này, ngày mai… tôi có chuyện phải ra ngoài, không thể mang Giai Giai đi cùng được…” Cô do dự một chút, “Cô có thể, có thể trông Giai Giai một buổi chiều giúp tôi được không? Tôi, tôi có thể gửi tiền…”
Mạnh Vân sửng sốt.
Cô từng nghe cô Trương nói qua mấy chuyện thế này, ở trường tư sẽ thường có những nhà muốn gửi con nhỏ ngoài giờ đi học, đa phần là nhà có điều kiện, họ không yên tâm để con ở nhà một mình. Nhưng nếu là nhà rất khá giả thì họ sẽ thuê bảo mẫu đến trông, không cần phải nhờ đến giáo viên.
Nhưng nhà Ngô Giai Giai hẳn là không phải khá giả gì.
Mà Mạnh Vân chỉ là vì thích nghề này nên mới làm, chứ không phải trông bọn trẻ vì tiền, cô thấy ở cùng bọn trẻ rất vui, hơn nữa bọn trẻ cũng rất đáng yêu.
Mẹ Giai Giai nói chỉ cần nhờ cô trông mấy tiếng thôi, vậy nên Mạnh Vân do dự một chút liền đã đồng ý.
Sáng sớm chủ nhật Từ Cầm đã về nên Mạnh Vân dậy từ sớm, đưa bà đến ga tàu cao tốc.
Dù sao cũng là đứa trẻ do bà tự tay nuôi lớn, Từ Cầm nắm tay cô, sau đó đưa cho một tấm thẻ.
“Vân Vân, con sống ở trên này có một mình nên cũng đừng tiết kiệm quá, nếu muốn mua quần áo gì thì mua, muốn đi chơi thì cũng nên đi. Nhà chúng ta không khá giả lắm nhưng cũng không đến nỗi phải tiết kiệm như vậy. Nhớ lúc tìm bạn trai phải lựa chọn kĩ, đừng để bị lợi dụng…”
Mạnh Vân dở khóc dở cười, nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể nhận số tiền này được.
“Mẹ nuôi à, con có tiền mà, con cũng đi làm rồi, sao có thể lấy tiền trong nhà được chứ.”
Cô đã dự định đi làm rồi tích góp dần một khoản để trả cho Từ Cầm tiền mà bà đưa cho cô lúc đi du học. Bây giờ cô nhận không phải sẽ thành nợ nần chồng chất sao?
Nhưng đưa đẩy một lúc thì cô đành phải chịu thua, chỉ có thể tạm thời nhận thẻ của bà rồi lúc khác trả lại sau vậy.
Từ Cầm dịu dàng xoa đầu Mạnh Vân.
“Vân Vân, không cần phải cố quá, có gì khó khăn cứ về nhà với bố mẹ, chúng ta sẽ giúp con. Con vẫn luôn là bảo bối của chúng ta, có hiểu không?”
…
Tiễn Từ Cầm đi về được một lúc thì cô bắt đầu lên tàu điện ngầm đến nhà trẻ để đón Ngô Giai Giai.
Từ đằng xa cô đã nhìn thấy mẹ Giai Giai hơi khẩn trương, nhìn thấy cô thì khuôn mặt mới dịu đi, “Cô Mạnh!”
Mạnh Vân cười cười, nắm tay của Ngô Giai Giai, cúi người xoa đầu cô bé, “Giai Giai, đến nhà cô làm bài tập được không?”
Ngô Giai Giai vốn là một cô bé ngoan, người bạn nhỏ ngoan ngoãn đồng ý nói, “Cô Mạnh, bài tập của con đều ở trong cặp rồi!”
Mạnh Vân nở nụ cười, “Mẹ Giai Giai cứ yên tâm đi.”
Mẹ của Giai Giai gật đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Tôi không biết cảm ơn cô thế nào nữa…”
“Không sao, cô cứ đi trước đi, xong việc rồi hẵng đến đón Giai Giai.”
Cô cẩn thận đưa Ngô Giai Giai đi tàu điện ngầm vì sợ bị lạc mất cô bé.
Cũng may mà hôm nay là cuối tuần nên tàu điện ngầm không đông lắm, Mạnh Vân và Giai Giai ngồi song song nhau trên ghế, thoạt nhìn giống như hai chị em.
Mạnh Vân thấy Ngô Giai Giai không có hứng nói chuyện nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt lắm.
Mạnh Vân mím môi nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Giai Giai không vui hả? Là vì mẹ gửi Giai Giai ở chỗ cô sao?”
Đột nhiên Ngô Giai Giai mếu máo, ngoan ngoãn nói: “Không phải, là vì mẹ không muốn đưa con đi gặp bố.”
“A…”
“Con nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại nói hôm nay sẽ đi gặp bố, con tưởng mẹ sẽ đưa con đi cùng, sau đó mẹ lại không vui, cũng không cho con ở nhà một mình.”
Thì ra là thế.
Chẳng trách hôm nay mẹ cô bé lại tìm cô trông hộ.
“Giai Giai, bình thường con đều ở nhà một mình à?”
“Vâng, mẹ đi có việc thì con sẽ ở nhà một mình làm bài tập.”
Mạnh Vân gật đầu, dù sao cũng là chuyện của bọn trẻ nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Mạnh Vân vất vả lắm mới đưa được Ngô Giai Giai về nhà, nhưng còn chưa lên đến nơi thì cô đã nghe thấy người bạn nhỏ gọi to: “Anh trai nhỏ?”
Mạnh Vân giật mình, hoảng hốt quay đầu lại.
Lục Dã ngồi xổm cạnh xe, dang tay về phía Ngô Giai Giai, “A! Con gái nhỏ của anh!”
Mạnh Vân ngơ ngác tròn mắt, “Lục Dã, anh, sao anh lại ở đây…”
Lục Dã bước hai ba bước rồi ôm lấy Ngô Giai Giai, nhướng mày nhìn Mạnh Vân, “Hôm nay anh tìm được quán ăn rất ngon, định đưa em đi ăn thử, miễn là em nhớ đến anh là được…”
Lý do gì rõ dở hơi.
Mạnh Vân nhìn anh một cái rồi thở dài, lẩm bẩm nói, “Biết thế lần trước không nói cho anh địa chỉ nhà em…”
Lục Dã giả bộ không nghe thấy, anh híp mắt cười nhìn Ngô Giai Giai, “Tiểu Giai Giai vẫn nhớ rõ anh sao?”
Ngô Giai Giai gật gật đầu, “Là anh trai nhỏ đẹp trai! Bạn thân của cô Mạnh! Em nhớ rất rõ!” (Cừi ẻ =)) mình cũng không biết nên để ‘hảo bằng hữu’ là bạn tốt hay bạn thân nữa)
“Tiểu Giai Giai ngoan quá!”
Lục Dã ôm người bạn nhỏ đi mấy bước sau đó mở cửa xe, lấy từ trong xe một viên kẹo đưa cho cô bé, “Đây vốn là kẹo anh để sẵn cho cô Mạnh, nhưng hôm nay em ngoan như vậy thì cái này tặng cho em! Mau ăn đi, ăn xong thì em sẽ là con gái nhỏ của anh và cô Mạnh!” (Qùy =)))
Mạnh Vân đứng ở đằng xa nhưng vẫn nghe được, cô chỉ thấy Lục Dã đúng thật sự không biết xấu hổ, mặt cô bắt đầu nóng ran.
“Lục Dã! Anh nói linh tinh gì với con bé thế hả!”
Lục Dã cũng đã đến rồi, Mạnh Vân cũng không thể vác chổi ra đuổi anh đi được. Thực ra thì nếu không phải Ngô Giai Giai cứ ôm anh suốt thì cô khẳng định sẽ không do dự mà đuổi anh về.
Suy nghĩ của Mạnh Vân hiện lên trên mặt, Lục Dã nhìn thấy thì cười cười, sau đó anh làm bộ mặt đáng thương nói, “Vân Vân, em không mời bạn học cũ lên nhà ngồi uống nước sao? Cùng lắm thì ngày mai em đến nhà anh, anh mời lại em được không?”
“…”
Mạnh Vân cũng không biết nói gì, cô bất lực xách túi đồ với cặp sách của Ngô Giai Giai, đằng sau còn có hai cái đuôi, trong đó có “Con của chồng cũ” đang đi theo cô lên nhà. =))
Lục Dã cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình lại dễ dàng vào nhà Mạnh Vân như thế, may mà có Ngô Giai Giai ở đây.
Vào được nhà hay không, đó là hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau!
Càng nghĩ anh càng thấy thích người bạn nhỏ này. Lục Dã ngồi cạnh cô bé như đứa trẻ mới lớn, không biết là đang ghé vào xem cái gì của Ngô Giai Giai. (Một chương quá tấu hài =)))
Mạnh Vân lấy cho hai người cốc nước chanh, sau đó cô mở túi đồ của Lục Dã mang đến.
Trong túi là đồ ăn vặt toàn loại màu đỏ, vừa nhìn là biết anh mua theo sở thích của cô, ở phía dưới cùng còn có đổ đá, bên trong là đủ các loại kem với vài loại bánh kem nhỏ. Vào thời tiết nóng bức thế này mà thấy kem thì chắc chắn phải hoa cả mắt rồi.
Cô vội vàng nhét đồ vào tủ lạnh sau đó mới đi ra ngoài.
Ngô Giai Giai rất ngoan, cô bé đã lấy sách vở để lên bàn, thế nhưng lại không ngồi viết mà ghé cả người lên bàn trà để nói chuyện với Lục Dã.
Lục Dã đúng là có thể làm cho mọi người đều thích mình, Mạnh Vân thấy Ngô Giai Giai thường ngày ngoan ngoãn mà bây giờ lại cười vui vẻ đến như vậy thì mặt cũng dịu đi.
Chỉ là lời của Lục Dã nói ra làm cô không nghe nổi.
“Giai Giai, em gọi cô Mạnh là gì vậy? Gọi là cô Mạnh sao? Nếu thế thì không thể gọi anh là anh trai nhỏ được, phải gọi anh là chú mới đúng.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Nếu em gọi vậy thì chẳng phải cô Mạnh sẽ có một ‘cháu trai lớn’ sao, sẽ ngượng lắm đó.”
Mạnh Vân không nhịn được nữa, cô liền nhanh qua đó đẩy Lục Dã sang một bên. “Giai Giai, con không làm bài tập à, ngày mai còn phải đi học đấy.”
Ngô Giai Giai cười vui vẻ, gật đầu lia lịa.
“Anh cũng nên về đi, nước cũng đã uống rồi.” Mạnh Vân bình thường sẽ không đuổi khách, nhưng khách hôm nay lại là Lục Dã, không thể không đuổi được.
Cái này cũng như thói quen bình thường thôi, ví dụ như đối với Qúy Hiểu Thích thì cô sẽ tự nhiên một chút…
Nếu nói như vậy thì, chẳng nhẽ cô đối với Lục Dã như chị em à?
Cũng có khả năng, Mạnh Vân cười một chút, giọng cũng dịu đi, “Cảm ơn đồ ăn của anh.”
Nhưng Lục Dã không để ý chuyện cô đuổi anh về, “Không được đâu, anh còn muốn giúp Tiểu Giai Giai của chúng ta bài tập nữa, đúng không Giai Giai?”
Ngô Giai Giai ngồi bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc.
Mạnh Vân càng bất lực, đành mặc kệ hai người ngồi một góc.
Chỉ là cô mới là người được nhờ trông trẻ mà, nhưng với tình hình này thì cô cũng không làm gì khác được. Mạnh Vân vào phòng ngủ lấy một quyển sách rồi ngồi ở thảm gần đó để Giai Giai có chuyện gì cần hỏi thì sẽ hỏi cô.
Nhoáng cái đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Ngô Giai Giai đặt bút xuống, đưa bài tập cho Mạnh Vân kiểm tra, sau đó lấy từ cặp sách nhỏ ra một xếp giấy và một cái kéo ra, chạy đến bên cạnh Lục Dã ngồi xuống.
“Anh Lục Dã, thật là anh sẽ làm bài tập thủ công với em sao?”
“Phải gọi là gì?”
“Chú!”
Lục Dã nở nụ cười, liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái rồi gật đầu, “Được nha.”
Mạnh Vân cầm vở bài tập của cô bé, nhưng tai thì nghe hai người nói chuyện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cô cảm thấy lòng cũng dịu đi.
Lục Dã… Là một người dịu dàng sao?
Chỉ là cái loại cảm giác này một lát đã bay đi biến mất không còn dấu vết.
Cũng không biết Ngô Giai Giai nói gì mà Lục Dã lại đồng ý kể chuyện cho cô bé.
Lục Dã chờ cô bé lấy từ trong cặp ra một quyển sách, đưa cho anh, “Lão Trang? Bây giờ mẫu giáo học khó vậy sao?”
Ngô Giai Giai lắc đầu, “Là mẹ mua cho em, buổi tối trước khi đi ngủ mẹ sẽ kể cho em một câu chuyện.”
Lục Dã xúc động không thôi, “Mẹ Giai Giai đúng là một người yêu triết học.” Nói xong anh lật đại một trang ra, “Bắc Minh có một con cá, gọi là Côn… A, cái này anh biết.”
Hai mắt Ngô Giai Giai sáng lấp lánh.
Mạnh Vân nghe anh kể thì cảm giác anh càng ngày càng nói linh tinh, nhưng cô chưa kịp ngăn lại thì đã nghe thấy giọng Lục Dã kể còn cười thành tiếng.
“Côn quá to, không để vừa cái nồi.” =))