Chương : 34
Lục Dã ngưng cười, sắc mặt anh trầm xuống khiến cho xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Mạnh Vân nhẹ nhàng nắm tay anh, muốn trấn an anh một chút.
Nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Lị cứ phải cố nói như vậy, có thể cô ấy nghĩ như thế là sẽ thân thiết hơn nhưng thật ra người khác lại cảm thấy rất khó chịu.
Lục Dã nắm lấy tay cô sau đó ngăn Qúy Hiểu Thích lại.
“Cảnh Lị, tôi không nghĩ cậu lại nhớ nhung đầu ba trăm mãi không quên đấy.”
Mà lời này vừa nói ra thì Qúy Hiểu Thích lẫn Mạnh Vân đều ngạc nhiên.
Lúc này mặt của Cảnh Lị đã đỏ bừng, “Lục Dã! Cậu đừng nói linh tinh! Hôm nay chồng tớ cũng đến đây, cậu cẩn thận…”
“Cẩn thận cái gì? Muốn đánh tôi sao?”
Trong đại sảnh đang có rất nhiều người vây quanh xem chuyện hay, thực ra có không ít người nhận ra Lục Dã, dù sao anh cũng từng là người nổi tiếng trong trường, sinh viên khóa trên khóa dưới ai cũng biết đến anh.
Mà Lục Dã càng không để tâm người khác nghĩ như thế nào.
“Lục Dã cậu!”
“Cảnh Lị, tính của cậu thế nào cả khoa ai cũng biết. Tôi với cậu không có thù oán gì cả, tôi cũng chỉ bạn cùng phòng của đầu ba trăm thôi. Nếu như cậu còn biết điều, lần sau thấy vợ tôi thì đi đường vòng đi.”
Lục Dã nói ra một tràng, mà đột nhiên người qua đường ai cũng đều khen một tiếng ‘hay’.
Sau đó cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, thật ra nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mỹ nam mỹ nữ đứng ở đây lên tiếng, bọn họ đều cảm thấy như vậy rất xứng đáng.
Lục Dã lại không hề cảm thấy xấu hổ mà lại còn quay ra chắp tay nói “Cảm ơn, cảm ơn.”
Mạnh Vân trong nháy mắt cũng quên cả ngượng ngùng.
Bàn tay ấm áp của Lục Dã nắm chặt lấy tay cô, tựa như muốn để tất cả sự gượng gạo của cô bị gió cuốn đi.
Lục Dã thấy Mạnh Vân nhìn mình như vậy thì liền trêu chọc cô, “Nào, bé con tội nghiệp này, bị người khác bắt nạt mà không biết đường gọi anh à?”
“…Gọi cho anh có tác dụng sao, anh đâu thể bay ngay đến đây được.”
“Sao em lại nghĩ anh không thể bay tới đây được?” Lục Dã nhéo nhẹ tai của cô, “Không phải anh vừa bay đến sao?”
Sau đó anh ngừng một cái, đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó, nhẹ giọng cười cười.
“Như vậy là mọi người đều biết em là vợ của anh rồi.”
Hai người người thả thính người đớp thính không thèm để ý đến người qua đường, Qúy Hiểu Thích đứng cạnh nghe xong thì nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cảnh Lị thì đã chuồn từ lúc nào rồi, vậy nên bây giờ chỉ còn mình cô đứng đây ăn cơm chó của cái đôi đang yêu đương thắm thiết này thôi.
Qúy Hiểu Thích không nghe nổi nữa nên liền cắt ngang, “Ngưng ngay, đang đầy người nhìn thế kia, hai người về nhà tình tứ không được à?”
Lục Dã quay đầu, nhướng mày nhìn Qúy Hiểu Thích, “Bạn thân của vợ, em gato à?”
Mạnh Vân liền đỏ mặt ôm tay anh.
“Đừng nói linh tinh.”
Qúy Hiểu Thích đang định cãi lại thì lúc này, người đẹp ban nãy bị Lục Dã bỏ rơi mới bước vào.
Tiếng giày cao gót gõ lên sàn vang lên theo từng bước đi, càng đi càng mạnh mẽ, nhưng cũng lại khiến cho người ta cảm thấy vừa dịu dàng vừa ôn nhu.
“Lục học trưởng, đây là…”
Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Cô gái xinh đẹp có ý tứ với Lục Dã, chuyện này có lẽ ai nhìn liếc một cái cũng hiểu.
Nhưng hôm nay cô đi giày đôi AJ với Lục Dã, còn cô ấy đi giày cao gót, hai người chênh lệch chiều cao như vậy khiến bỗng dưng Mạnh Vân lại cảm thấy mình bị yếu thế.
Mạnh Vân mím môi, cô buông tay Lục Dã ra.
Nhưng Lục Dã lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Đừng nhúc nhích.”
“…”
Mà từng động tác nhỏ của hai người đều lọt vào mắt của người đẹp, trong bỗng chốc sắc mặt cô ấy cứng đờ lại, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười hỏi, “Học trưởng kết hôn rồi à?”
Qúy Hiểu Thích đứng bên cạnh lên tiếng cười một cái, “Ban nãy cô không nghe gì sao? Giả vờ cái gì chứ.”
Mạnh Vân kéo tay áo Qúy Hiểu Thích, “Tiểu Thất.”
Qúy Hiểu Thích cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ngay lập tức sắc mặt của người đẹp liền lạnh đi, cô ấy mím môi tỏ ra đáng thương, lại quay sang nhìn Lục Dã một cái, càng không muốn xuống nước nhường bọn họ.
Chỉ là Lục Dã lại không để người đẹp vào mắt, anh từ tốn nói, “Anh đưa bạn gái lên tầng, Việt Lan, chuyện của anh trai em, cứ chờ cậu ấy nhập viện rồi giao cho bố anh là được.”
Việt Lan “Vâng” một tiếng.
Mà dường như cô ấy lại trông có vẻ nhẹ nhõm hơn sau khi nghe được hai chữ “Bạn gái”.
Khi nãy Cừ Ý đã nhắn tin bảo cô ấy thuê phòng rồi, Qúy Hiểu Thích đi vào thang máy, nhìn thoáng qua sau đó ấn lên tầng 7.
Mạnh Vân lại hơi trầm tư, dáng vẻ có vẻ hơi bồn chồn nhưng vẫn cúi đầu thất thần đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Qúy Hiểu Thích liếc mắt một cái cũng biết cô đang nghĩ gì.
“Lục Dã, cô gái vừa xong là ai?”
“Sao?” Lục Dã dừng một chút, anh liền nở nụ cười véo má mềm của Mạnh Vân, “Thì ra bảo bối nhỏ của anh đang suy nghĩ chuyện này à.”
“…”
“Bố mẹ của Việt Lan là học trò cũ của ông nội anh, em ấy cũng học cùng trường với chúng ta đấy. Nhưng lúc anh học năm cuối thì nó mới nhập học nên cũng không thân cho lắm. Chuyện ban nãy là do anh trai của em ấy bị bệnh nên muốn nhờ bố anh giúp đỡ một chút.”
Tuy Lục Dã nói ngắn gọn lại rõ ràng, nhưng trong lòng cô lại có suy nghĩ riêng.
Mạnh Vân biết bây giờ Lục Dã vô cùng chiều cô, vô cùng thích cô nên cũng không có gì đáng để nghi ngờ cả.
Thật ra cô cũng không phải người như vậy.
Chỉ là sau khi cô ấy xuất hiện thì cô liền cảm thấy bất an, có lẽ một phần là do giác quan thứ sáu, khiến cho cảm giác rối rắm lại bắt đầu xâm chiếm tâm trí của cô.
Việt Lan hơn hẳn cô cả khí chất lẫn nhan sắc, thậm chí cô ấy còn là người quen với nhà Lục Dã.
Đột nhiên Mạnh Vân lại cảm thấy cô không xứng đôi với Lục Dã.
Trong khi cô chẳng có gì tốt đẹp cả. Mạnh Vân vừa nhút nhát vừa nhát gan, gia đình không tốt, tính cách cũng không, cô chỉ toàn đem đến phiền phức cho anh.
Việt Lan mới xuất hiện được mười phút thôi mà Mạnh Vân đã muốn đầu hàng.
Lục Dã giải thích xong thì mới cảm giác được cô gái nhỏ đang không vui. Anh nghĩ lại một chút, sau đó vừa lo lắng lại vừa mừng thầm. Không phải là Mạnh Vân đang ghen đấy chứ?
Chỉ là chuyện này lúc về có lẽ vẫn phải giải thích cẩn thận một chút, vui thì vui vậy thôi chứ anh sợ Mạnh Vân lại nghĩ nhiều quá thành ra lại giận anh.
Lục Dã đưa hai người lên phòng, anh chờ Qúy Hiểu Thích đi vào sau đó mới kéo tay Mạnh Vân lại.
Từ nãy đến giờ Mạnh Vân vẫn luôn cúi đầu, bây giờ bị anh kéo lại, cô ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn nhìn về phía anh.
“Sao vậy?”
Lục Dã mím môi, anh không cười, “Em giận à?”
Mạnh Vân yên lặng một chút, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Anh thấy vẻ mặt của bảo bối nhỏ như thế này chắc chắn là không vui rồi.” Lục Dã nhéo tay cô một cái, “Không vui chuyện gì vậy? Vì Cảnh Lị à? Hay vẫn là Việt Lan?”
Mạnh Vân không nói gì nữa, cô đẩy anh đi, “Không có đâu. Em còn phải vào trong nữa, khoa của anh cũng phải liên hoan mà đúng không? Mau đi đi.”
Lục Dã đứng bất động một chút, anh nhìn chằm chằm về phía cô thật lâu, sau đó lại thở dài.
“Vân Vân, trong lúc yêu đương có lúc anh mong em dựa dẫm vào anh một chút, nhưng cũng có lúc anh lại hi vọng em có thể tự tin vào bản thân mình hơn.”
Anh có thể hèn mọn nhưng anh chưa từng mong muốn Mạnh Vân cũng sẽ hèn mọn như thế.
Lục Dã có thể chịu uất ức, thiệt thòi như thế nào cũng được, nhưng anh cũng chưa bao giờ muốn để cô phải lưu tâm phiền não những chuyện như thế này.
…
Buổi liên hoan cũng được một lúc lâu rồi, thế nhưng mọi người vẫn đang nói chuyện rất sôi nổi.
Hồi học đại học con gái lớp Mạnh Vân vốn toàn là những người bộp chộp, nhưng lần này gặp lại trông ai cũng có vẻ trầm ổn hơn. Có người là do đã ra ngoài xã hội, có người do đã làm mẹ nên cũng đã dịu dàng hơn.
Nhưng Cừ Ý thì lại khác, ngày hôm nay cô ấy bao hết cả lớp, tính khí này so với hồi đại học thì khác quá nhiều.
Qúy Hiểu Thích cứ tò mò nói Cừ Ý mãi nhưng Mạnh Vân cảm thấy cũng không có gì đáng phải bàn tán cả.
Nhưng mãi đến khi Cừ Ý đến chỗ hai người họ kính một ly rượu thì Mạnh Vân khó khăn lắm mới nở một nụ cười, “Cừ Ý, đã lâu không gặp.”
Cừ Ý trang điểm vô cùng tinh xảo, đuôi mắt vẽ rất dài nên nhìn qua trông rất sắc sảo, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, “Đúng là đã lâu không gặp rồi, cậu về nước từ bao giờ? Cậu đi du học mà chẳng báo trước gì cả, may mà tớ còn chưa phát thiệp mời đấy, cuối cùng cũng chịu mò về rồi hả?”
Mạnh Vân có chút ngại ngùng, “Kết hôn vui vẻ.”
Cừ Ý nhấp môi nói, “Cảm ơn”, cạn ly với cô một cái sau đó lại chỉ vào áo của Mạnh Vân, “Cậu với Lục Dã đang hẹn hò?”
Mạnh Vân “A” một tiếng, cô cúi đầu nhìn xuống áo mình xong mặt bắt đầu ửng đỏ gật gật đầu.
“Ừ.”
Cừ Ý thở dài, “Thật ra tớ biết Lục Dã thích cậu từ lâu rồi, nhưng đồ ngốc nhà cậu suốt ngày chỉ đi nhìn chằm chằm vào Ngụy Tống Từ…”
“A….”
“Lúc ấy tớ hơi ích kỷ, cho nên mới để mặc như vậy. Bây giờ nghĩ lại thì nếu lúc đó tớ nói cho cậu biết thì không chừng bây giờ hai người đã có con rồi.”
Vẻ mặt của Cừ Ý có chút hối hận.
“Mạnh Vân, có thể cậu không biết, lúc trước học cùng nhau tớ rất ghen tị với cậu. Rõ ràng chúng ta đều chung một hoàn cảnh nhưng cậu lại có gia đình luôn hỗ trợ đằng sau, ai cũng đối xử với cậu như công chúa nhỏ. Mà cũng chỉ có công chúa nhỏ mới có dũng khí để đi theo đuổi người khác.”
“Ngoại hình của cậu cũng không được gọi là đẹp xuất sắc nhưng mọi người trong lớp đều thích cậu, mấy bạn nam trong lớp cũng thích cậu, đến cả khoa y cũng thích cậu, dựa vào cái gì mà cậu được hưởng nhiều thứ như vậy?’
Mạnh Vân nhất thời không nói nên lời.
Đột nhiên Cừ Ý lại nói hết tâm tư của nhiều năm trước, khiến cho cô và Qúy Hiểu Thích đều không phản ứng kịp.
Cừ Ý nhìn thấy Mạnh Vân đang ngơ ngác thì liền cong môi cười.
Năm ấy có một lần cô đến chỗ thầy cố vấn để xin nhận học bổng, lúc đến đã vô tình gặp Ngụy Tống Từ và Lục Dã ở trong tòa hành chính.
Lúc đó Mạnh Vân đang cuồng nhiệt theo đuổi nên khoa bọn ai cũng biết đến Ngụy Tống Từ, chỉ là Cừ Ý còn không biết bên cạnh Ngụy Tống Từ còn có một soái ca nữa là Lục Dã.
Lục Dã và Ngụy Tống Tư đang mải nói chuyện nên không nhìn thấy cô.
“Mạnh Vân lại đưa cho cậu đồ ăn à?”
Nghe được tên của Mạnh Vân, Cừ Ý đang đi liền dừng lại một chút, sau đó cô đứng nghe hai người họ nói chuyện.
Ngụy Tống Từ “Ừ” một tiếng.
Lục Dã cười một tiếng, “Sướng thật, tôi hâm mộ cậu đấy.”
“Có gì mà phải hâm mộ.” Ngụy Tống Từ cũng nhàn nhạt cười, “Hai ngày trước lão Triệu đã xử lý hộ cậu đống chocolate đấy, cậu ta ăn đến nỗi bị sâu răng rồi.”
Hai ngày trước là ngày Valentine.
Lục Dã lắc đầu, “Tôi đây chỉ có thể lấy chocolate đổi với cậu cái của Mạnh Vân thôi, nhiều như thế tôi không ăn nổi đâu.”
Giọng điệu cũng chỉ là nói đùa thôi, vậy nên Ngụy Tống Từ cũng không để tâm lắm.
Nhưng khi Cừ Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lúc ấy có lẽ không ai để ý thấy trong mắt soái ca lại có chút cô đơn không thể diễn tả được.
Nghĩ lại một chút, bây giờ Cừ Ý cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Tớ ghen tị với cậu đấy Mạnh Vân. Tớ có hơi hối hận đấy, đáng ra khi ấy nên nói cho cậu biết. Nhưng dù sao cũng may mà bây giờ hai người đã đến với nhau rồi.”
Cừ Ý lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cô lơ đãng nghịch lọn tóc trên vai, “Cậu may mắn thật, giữ liên lạc đấy. Bao giờ kết hôn thì nhớ phải mời tớ.”
– Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Vân: Nếu siêu nhân bay…
Lục Dã: Chỉ cần em muốn thì anh sẽ là siêu nhân của em.
Mạnh Vân nhẹ nhàng nắm tay anh, muốn trấn an anh một chút.
Nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Lị cứ phải cố nói như vậy, có thể cô ấy nghĩ như thế là sẽ thân thiết hơn nhưng thật ra người khác lại cảm thấy rất khó chịu.
Lục Dã nắm lấy tay cô sau đó ngăn Qúy Hiểu Thích lại.
“Cảnh Lị, tôi không nghĩ cậu lại nhớ nhung đầu ba trăm mãi không quên đấy.”
Mà lời này vừa nói ra thì Qúy Hiểu Thích lẫn Mạnh Vân đều ngạc nhiên.
Lúc này mặt của Cảnh Lị đã đỏ bừng, “Lục Dã! Cậu đừng nói linh tinh! Hôm nay chồng tớ cũng đến đây, cậu cẩn thận…”
“Cẩn thận cái gì? Muốn đánh tôi sao?”
Trong đại sảnh đang có rất nhiều người vây quanh xem chuyện hay, thực ra có không ít người nhận ra Lục Dã, dù sao anh cũng từng là người nổi tiếng trong trường, sinh viên khóa trên khóa dưới ai cũng biết đến anh.
Mà Lục Dã càng không để tâm người khác nghĩ như thế nào.
“Lục Dã cậu!”
“Cảnh Lị, tính của cậu thế nào cả khoa ai cũng biết. Tôi với cậu không có thù oán gì cả, tôi cũng chỉ bạn cùng phòng của đầu ba trăm thôi. Nếu như cậu còn biết điều, lần sau thấy vợ tôi thì đi đường vòng đi.”
Lục Dã nói ra một tràng, mà đột nhiên người qua đường ai cũng đều khen một tiếng ‘hay’.
Sau đó cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, thật ra nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mỹ nam mỹ nữ đứng ở đây lên tiếng, bọn họ đều cảm thấy như vậy rất xứng đáng.
Lục Dã lại không hề cảm thấy xấu hổ mà lại còn quay ra chắp tay nói “Cảm ơn, cảm ơn.”
Mạnh Vân trong nháy mắt cũng quên cả ngượng ngùng.
Bàn tay ấm áp của Lục Dã nắm chặt lấy tay cô, tựa như muốn để tất cả sự gượng gạo của cô bị gió cuốn đi.
Lục Dã thấy Mạnh Vân nhìn mình như vậy thì liền trêu chọc cô, “Nào, bé con tội nghiệp này, bị người khác bắt nạt mà không biết đường gọi anh à?”
“…Gọi cho anh có tác dụng sao, anh đâu thể bay ngay đến đây được.”
“Sao em lại nghĩ anh không thể bay tới đây được?” Lục Dã nhéo nhẹ tai của cô, “Không phải anh vừa bay đến sao?”
Sau đó anh ngừng một cái, đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó, nhẹ giọng cười cười.
“Như vậy là mọi người đều biết em là vợ của anh rồi.”
Hai người người thả thính người đớp thính không thèm để ý đến người qua đường, Qúy Hiểu Thích đứng cạnh nghe xong thì nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cảnh Lị thì đã chuồn từ lúc nào rồi, vậy nên bây giờ chỉ còn mình cô đứng đây ăn cơm chó của cái đôi đang yêu đương thắm thiết này thôi.
Qúy Hiểu Thích không nghe nổi nữa nên liền cắt ngang, “Ngưng ngay, đang đầy người nhìn thế kia, hai người về nhà tình tứ không được à?”
Lục Dã quay đầu, nhướng mày nhìn Qúy Hiểu Thích, “Bạn thân của vợ, em gato à?”
Mạnh Vân liền đỏ mặt ôm tay anh.
“Đừng nói linh tinh.”
Qúy Hiểu Thích đang định cãi lại thì lúc này, người đẹp ban nãy bị Lục Dã bỏ rơi mới bước vào.
Tiếng giày cao gót gõ lên sàn vang lên theo từng bước đi, càng đi càng mạnh mẽ, nhưng cũng lại khiến cho người ta cảm thấy vừa dịu dàng vừa ôn nhu.
“Lục học trưởng, đây là…”
Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Cô gái xinh đẹp có ý tứ với Lục Dã, chuyện này có lẽ ai nhìn liếc một cái cũng hiểu.
Nhưng hôm nay cô đi giày đôi AJ với Lục Dã, còn cô ấy đi giày cao gót, hai người chênh lệch chiều cao như vậy khiến bỗng dưng Mạnh Vân lại cảm thấy mình bị yếu thế.
Mạnh Vân mím môi, cô buông tay Lục Dã ra.
Nhưng Lục Dã lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Đừng nhúc nhích.”
“…”
Mà từng động tác nhỏ của hai người đều lọt vào mắt của người đẹp, trong bỗng chốc sắc mặt cô ấy cứng đờ lại, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười hỏi, “Học trưởng kết hôn rồi à?”
Qúy Hiểu Thích đứng bên cạnh lên tiếng cười một cái, “Ban nãy cô không nghe gì sao? Giả vờ cái gì chứ.”
Mạnh Vân kéo tay áo Qúy Hiểu Thích, “Tiểu Thất.”
Qúy Hiểu Thích cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ngay lập tức sắc mặt của người đẹp liền lạnh đi, cô ấy mím môi tỏ ra đáng thương, lại quay sang nhìn Lục Dã một cái, càng không muốn xuống nước nhường bọn họ.
Chỉ là Lục Dã lại không để người đẹp vào mắt, anh từ tốn nói, “Anh đưa bạn gái lên tầng, Việt Lan, chuyện của anh trai em, cứ chờ cậu ấy nhập viện rồi giao cho bố anh là được.”
Việt Lan “Vâng” một tiếng.
Mà dường như cô ấy lại trông có vẻ nhẹ nhõm hơn sau khi nghe được hai chữ “Bạn gái”.
Khi nãy Cừ Ý đã nhắn tin bảo cô ấy thuê phòng rồi, Qúy Hiểu Thích đi vào thang máy, nhìn thoáng qua sau đó ấn lên tầng 7.
Mạnh Vân lại hơi trầm tư, dáng vẻ có vẻ hơi bồn chồn nhưng vẫn cúi đầu thất thần đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Qúy Hiểu Thích liếc mắt một cái cũng biết cô đang nghĩ gì.
“Lục Dã, cô gái vừa xong là ai?”
“Sao?” Lục Dã dừng một chút, anh liền nở nụ cười véo má mềm của Mạnh Vân, “Thì ra bảo bối nhỏ của anh đang suy nghĩ chuyện này à.”
“…”
“Bố mẹ của Việt Lan là học trò cũ của ông nội anh, em ấy cũng học cùng trường với chúng ta đấy. Nhưng lúc anh học năm cuối thì nó mới nhập học nên cũng không thân cho lắm. Chuyện ban nãy là do anh trai của em ấy bị bệnh nên muốn nhờ bố anh giúp đỡ một chút.”
Tuy Lục Dã nói ngắn gọn lại rõ ràng, nhưng trong lòng cô lại có suy nghĩ riêng.
Mạnh Vân biết bây giờ Lục Dã vô cùng chiều cô, vô cùng thích cô nên cũng không có gì đáng để nghi ngờ cả.
Thật ra cô cũng không phải người như vậy.
Chỉ là sau khi cô ấy xuất hiện thì cô liền cảm thấy bất an, có lẽ một phần là do giác quan thứ sáu, khiến cho cảm giác rối rắm lại bắt đầu xâm chiếm tâm trí của cô.
Việt Lan hơn hẳn cô cả khí chất lẫn nhan sắc, thậm chí cô ấy còn là người quen với nhà Lục Dã.
Đột nhiên Mạnh Vân lại cảm thấy cô không xứng đôi với Lục Dã.
Trong khi cô chẳng có gì tốt đẹp cả. Mạnh Vân vừa nhút nhát vừa nhát gan, gia đình không tốt, tính cách cũng không, cô chỉ toàn đem đến phiền phức cho anh.
Việt Lan mới xuất hiện được mười phút thôi mà Mạnh Vân đã muốn đầu hàng.
Lục Dã giải thích xong thì mới cảm giác được cô gái nhỏ đang không vui. Anh nghĩ lại một chút, sau đó vừa lo lắng lại vừa mừng thầm. Không phải là Mạnh Vân đang ghen đấy chứ?
Chỉ là chuyện này lúc về có lẽ vẫn phải giải thích cẩn thận một chút, vui thì vui vậy thôi chứ anh sợ Mạnh Vân lại nghĩ nhiều quá thành ra lại giận anh.
Lục Dã đưa hai người lên phòng, anh chờ Qúy Hiểu Thích đi vào sau đó mới kéo tay Mạnh Vân lại.
Từ nãy đến giờ Mạnh Vân vẫn luôn cúi đầu, bây giờ bị anh kéo lại, cô ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn nhìn về phía anh.
“Sao vậy?”
Lục Dã mím môi, anh không cười, “Em giận à?”
Mạnh Vân yên lặng một chút, lắc lắc đầu, “Không có.”
“Anh thấy vẻ mặt của bảo bối nhỏ như thế này chắc chắn là không vui rồi.” Lục Dã nhéo tay cô một cái, “Không vui chuyện gì vậy? Vì Cảnh Lị à? Hay vẫn là Việt Lan?”
Mạnh Vân không nói gì nữa, cô đẩy anh đi, “Không có đâu. Em còn phải vào trong nữa, khoa của anh cũng phải liên hoan mà đúng không? Mau đi đi.”
Lục Dã đứng bất động một chút, anh nhìn chằm chằm về phía cô thật lâu, sau đó lại thở dài.
“Vân Vân, trong lúc yêu đương có lúc anh mong em dựa dẫm vào anh một chút, nhưng cũng có lúc anh lại hi vọng em có thể tự tin vào bản thân mình hơn.”
Anh có thể hèn mọn nhưng anh chưa từng mong muốn Mạnh Vân cũng sẽ hèn mọn như thế.
Lục Dã có thể chịu uất ức, thiệt thòi như thế nào cũng được, nhưng anh cũng chưa bao giờ muốn để cô phải lưu tâm phiền não những chuyện như thế này.
…
Buổi liên hoan cũng được một lúc lâu rồi, thế nhưng mọi người vẫn đang nói chuyện rất sôi nổi.
Hồi học đại học con gái lớp Mạnh Vân vốn toàn là những người bộp chộp, nhưng lần này gặp lại trông ai cũng có vẻ trầm ổn hơn. Có người là do đã ra ngoài xã hội, có người do đã làm mẹ nên cũng đã dịu dàng hơn.
Nhưng Cừ Ý thì lại khác, ngày hôm nay cô ấy bao hết cả lớp, tính khí này so với hồi đại học thì khác quá nhiều.
Qúy Hiểu Thích cứ tò mò nói Cừ Ý mãi nhưng Mạnh Vân cảm thấy cũng không có gì đáng phải bàn tán cả.
Nhưng mãi đến khi Cừ Ý đến chỗ hai người họ kính một ly rượu thì Mạnh Vân khó khăn lắm mới nở một nụ cười, “Cừ Ý, đã lâu không gặp.”
Cừ Ý trang điểm vô cùng tinh xảo, đuôi mắt vẽ rất dài nên nhìn qua trông rất sắc sảo, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, “Đúng là đã lâu không gặp rồi, cậu về nước từ bao giờ? Cậu đi du học mà chẳng báo trước gì cả, may mà tớ còn chưa phát thiệp mời đấy, cuối cùng cũng chịu mò về rồi hả?”
Mạnh Vân có chút ngại ngùng, “Kết hôn vui vẻ.”
Cừ Ý nhấp môi nói, “Cảm ơn”, cạn ly với cô một cái sau đó lại chỉ vào áo của Mạnh Vân, “Cậu với Lục Dã đang hẹn hò?”
Mạnh Vân “A” một tiếng, cô cúi đầu nhìn xuống áo mình xong mặt bắt đầu ửng đỏ gật gật đầu.
“Ừ.”
Cừ Ý thở dài, “Thật ra tớ biết Lục Dã thích cậu từ lâu rồi, nhưng đồ ngốc nhà cậu suốt ngày chỉ đi nhìn chằm chằm vào Ngụy Tống Từ…”
“A….”
“Lúc ấy tớ hơi ích kỷ, cho nên mới để mặc như vậy. Bây giờ nghĩ lại thì nếu lúc đó tớ nói cho cậu biết thì không chừng bây giờ hai người đã có con rồi.”
Vẻ mặt của Cừ Ý có chút hối hận.
“Mạnh Vân, có thể cậu không biết, lúc trước học cùng nhau tớ rất ghen tị với cậu. Rõ ràng chúng ta đều chung một hoàn cảnh nhưng cậu lại có gia đình luôn hỗ trợ đằng sau, ai cũng đối xử với cậu như công chúa nhỏ. Mà cũng chỉ có công chúa nhỏ mới có dũng khí để đi theo đuổi người khác.”
“Ngoại hình của cậu cũng không được gọi là đẹp xuất sắc nhưng mọi người trong lớp đều thích cậu, mấy bạn nam trong lớp cũng thích cậu, đến cả khoa y cũng thích cậu, dựa vào cái gì mà cậu được hưởng nhiều thứ như vậy?’
Mạnh Vân nhất thời không nói nên lời.
Đột nhiên Cừ Ý lại nói hết tâm tư của nhiều năm trước, khiến cho cô và Qúy Hiểu Thích đều không phản ứng kịp.
Cừ Ý nhìn thấy Mạnh Vân đang ngơ ngác thì liền cong môi cười.
Năm ấy có một lần cô đến chỗ thầy cố vấn để xin nhận học bổng, lúc đến đã vô tình gặp Ngụy Tống Từ và Lục Dã ở trong tòa hành chính.
Lúc đó Mạnh Vân đang cuồng nhiệt theo đuổi nên khoa bọn ai cũng biết đến Ngụy Tống Từ, chỉ là Cừ Ý còn không biết bên cạnh Ngụy Tống Từ còn có một soái ca nữa là Lục Dã.
Lục Dã và Ngụy Tống Tư đang mải nói chuyện nên không nhìn thấy cô.
“Mạnh Vân lại đưa cho cậu đồ ăn à?”
Nghe được tên của Mạnh Vân, Cừ Ý đang đi liền dừng lại một chút, sau đó cô đứng nghe hai người họ nói chuyện.
Ngụy Tống Từ “Ừ” một tiếng.
Lục Dã cười một tiếng, “Sướng thật, tôi hâm mộ cậu đấy.”
“Có gì mà phải hâm mộ.” Ngụy Tống Từ cũng nhàn nhạt cười, “Hai ngày trước lão Triệu đã xử lý hộ cậu đống chocolate đấy, cậu ta ăn đến nỗi bị sâu răng rồi.”
Hai ngày trước là ngày Valentine.
Lục Dã lắc đầu, “Tôi đây chỉ có thể lấy chocolate đổi với cậu cái của Mạnh Vân thôi, nhiều như thế tôi không ăn nổi đâu.”
Giọng điệu cũng chỉ là nói đùa thôi, vậy nên Ngụy Tống Từ cũng không để tâm lắm.
Nhưng khi Cừ Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lúc ấy có lẽ không ai để ý thấy trong mắt soái ca lại có chút cô đơn không thể diễn tả được.
Nghĩ lại một chút, bây giờ Cừ Ý cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Tớ ghen tị với cậu đấy Mạnh Vân. Tớ có hơi hối hận đấy, đáng ra khi ấy nên nói cho cậu biết. Nhưng dù sao cũng may mà bây giờ hai người đã đến với nhau rồi.”
Cừ Ý lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cô lơ đãng nghịch lọn tóc trên vai, “Cậu may mắn thật, giữ liên lạc đấy. Bao giờ kết hôn thì nhớ phải mời tớ.”
– Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Vân: Nếu siêu nhân bay…
Lục Dã: Chỉ cần em muốn thì anh sẽ là siêu nhân của em.