Chương : 8
Lục Dã nhăn mày, rất nhiều người qua đường đứng lại tò mò xem, anh trừng mắt một cái khiến họ sợ tới mức tản ra.
Cảnh Lị bị anh quát một cái chói tai, cũng không nói nữa, “… A?”
Mạnh Vân đứng ở phía sau, kéo nhẹ góc áo của anh, đi ra cười cười với Cảnh Lị.
“Không phải đâu, em không còn để ý Ngụy học trưởng nữa.”
Lục Dã nghe thấy giọng của cô nhẹ nhàng, mềm mại thì trong lòng đau muốn chết, anh duỗi tay ôm cô, nhướng mày nhìn Cảnh Lị.
“Không có gì thì chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Cảnh Lị ngơ ngác nhìn, “Hả?”
Mạnh Vân cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Dã kéo đi, cô đành thất thểu đi theo.
Mãi khi đi ra khỏi trung tâm thương mại thì Lục Dã mới buông cô ra, nhăn mày hỏi, “Sao em lại tốt tính như thế.”
“Làm sao?”
“Người thích hóng hớt như vậy thì cần gì phải nói nhẹ chứ.”
Tình bạn với bạn học cũ của anh đâu rồi…
Mạnh Vân nhìn anh tức giận thì thấy có chút buồn cười, “Chị ấy cũng không có nói sai… Sao anh không nói chị ấy?”
Cô ngượng ngùng nói, không đúng lúc sao?
Lục Dã nhướng mày, “Anh không chửi con gái.”
“Ồ…”
“Nhưng nếu là vì Tiểu Vân Vân thì anh phá lệ cũng được.” Anh nở nụ cười, “Anh sợ cô ấy sẽ đi kể chuyện này, lúc đó lời đồn về em không dễ nghe đâu. Hay là em coi anh là bạn trai đi, như thế lúc đó anh có thể xả giận cho em, chẳng hạn như ‘Trước mặt bạn gái tôi thì nhắc đến tên khác làm gì? Cô có ý gì!’, em xem có được không?”
Mạnh Vân sửng sốt, sau đó đành phải khen anh, “Lục Dã, anh đúng là thiên tài đấy.”
Sao trước kia cô không biết anh là người như thế này nhỉ.
Lục Dã nhận lời khen của cô, “Qúa khen quá khen, nhận được lời khen của em là vinh dự của anh.”
“… Em đi về.”
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, lại còn là thứ sáu màu đen (chắc là 13/6), nhưng Mạnh Vân lại không cảm thấy như vậy, thậm chí lúc đi về cô còn thấy vui vui.
Chắc cô bị lây của Lục Dã rồi, không khéo ngày mai thần kinh không bình thường mất.
“Muộn thế này rồi, anh đưa em về!”
“Cảm ơn anh, không cần…”
“Không được!” Lục Dã túm chặt túi xách, không cho cô đi, “Không được đi tàu điện ngầm, em bắt taxi về đi, hoặc không em đi với anh về bệnh viện, anh lấy xe đưa em về.”
“Lục Dã! Sao da mặt của anh dày thế hả!”
…
Thứ tư là ngày cuối cùng trị liệu của cô, trước khi tan học cô bị bọn trẻ quấn lấy mất một lúc, vậy nên đến bệnh viện muộn mười phút.
Cô chạy nhanh đi đăng kí, sau đó vội vàng chạy vào phòng khám, “Ngại quá ngại quá…”
Chỗ của Lục Dã còn đang có người khám, Mạnh Vân thấy Lục Dã quay đầu lại, cô nhận ra ban nãy vội vàng nên cô nói hơi lớn, mặt hơi đỏ lên, vội nhỏ giọng lại, “Ngại quá bác sĩ Lục, em đến muộn.”
Anh “Ừ” một tiếng, cách khẩu trang nhẹ nhàng nói, “Anh khám cho người này trước, em ngồi chờ ngoài chờ một chút, lát nữa anh sẽ gọi sau.”
Mạnh Vân gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi qua mấy y tá, Mạnh Vân bỗng dưng dừng lại.
Khoa răng miệng sắp đến giờ tan làm rồi, có hai y tá đang đứng nói chuyện, cũng không phát hiện ra Mạnh Vân đang đứng gần đấy nên vẫn nói chuyện rất to.
“Hôm nay bác sĩ Lục mắc lỗi sao?”
“Cô nói đùa hả, bác sĩ Lục từ khi vào bệnh viện chúng ta đã bao giờ mắc lỗi đâu, may mà anh ấy không ở khoa chỉnh hình răng.”
“Tôi nghe chủ nhiệm Trương nói anh ấy sốt 39 độ, vậy mà vẫn ngồi khám cả ngày, giỏi thật đấy!”
“Không thì biết làm sao, hôm nay là ngày tái khám mà, bác sĩ nghỉ thì người ta đi đâu khám.”
“…”
Mạnh Vân mím môi, cầm túi ngồi xuống hàng ghế dài.
Lục Dã bị ốm.
Cô tự dưng có chút lo lắng. Sao cô lại đi lo lắng cho Lục Dã cơ chứ?
Mạnh Vân ngồi đợi vài phút, cuối cùng vẫn phải đi xuống tầng.
Lục Dã mới khám xong, thở nhẹ nhõm một chút rồi mới bấm chuông.
Mà ấn hai lần vẫn chưa thấy ai đi vào, anh nhíu mày, định đứng dậy thì có một y tá đi vào, “bác sĩ Lục, anh còn một người đến tái khám.”
“Đúng rồi, cô ấy đâu rồi?”
“Không biết nữa, tôi đã gọi mấy lần mà chưa thấy cô ấy đâu”
Lục Dã nhíu mày, ngả người dựa vào ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Vân.
Cô nghe máy, điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, “Alo?”
Lục Dã vừa định nói chuyện thì cổ họng lại có chút khó chịu, anh để điện thoại ra xa một chút, sau đó ho vài cái rồi mới hỏi, “Em đi đâu?”
Mạnh Vân im lặng một chút, “Em ở thang máy, sắp lên rồi.”
Năm phút sau Mạnh Vân đứng trước cửa phòng khám,
Lục Dã nhìn cô, cười cười, “Nằm xuống đi.”
Mạnh Vân đứng yên không nhúc nhích.
“Sao vậy?”
Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn lấy một lọ thuốc và một chai nước từ trong túi ra, đặt lên bàn của Lục Dã.
Lục Dã nhìn thoáng qua, lại nhìn cô.
Mạnh Vân lúng túng, nghe giọng có chút rối rắm.
“Cái đó… Em nghe mấy y tá nói anh bị ốm, xem sắc mặt anh cũng không tốt lắm… đây là thuốc dự phòng trong túi em, anh… uống thuốc trước đi.” Cô do dự một chút, cuối cùng lại lấy lại lọ thuốc, “Bỏ đi, tan làm xong anh đi khám đi, không uống thuốc bừa bãi được.”
Cô cũng không hiểu ban nãy lại chạy đi mua thuốc, bây giờ đã thấy hơi hối hận.
Nào ngờ Mạnh Vân mới lấy lại lọ thuốc thì Lục Dã đã duỗi tay nắm lấy tay cô.
Mạnh Vân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lục Dã tủm tỉm cười nhìn cô chằm chằm, tay cũng không thả lỏng.
Tay của anh lớn hơn cô, tựa như bao trọn cả bàn tay.
“Mạnh Vân, nếu không phải bệnh viện có quy định phải giữ gìn khoảng cách với người khám thì anh muốn yêu em luôn bây giờ.”
Lục Dã vẫn đeo khẩu trang, vậy nên cô không biết được anh vẫn còn sốt hay đã hạ sốt.
Động tác của anh rất thuần thục, mấy chốc đã trám răng cho cô xong xuôi.
Lúc Mạnh Vân nói không có cảm giác gì thì anh mới khan khan nói, “Lần sau em đi đăng kí khoa phục hình cho răng đi… nhưng mà mấy cái răng bên cạnh của cũng bị sâu, cuối tuần lại đến đây đi, anh lại khám cho em.”
Mạnh Vân còn tưởng mọi thứ đã xong xuôi, vừa nghe anh nói vậy lại thấy sợ, “Răng khác cũng đau sao? Có ảnh hưởng gì không?
Lục Dã nhìn cô một cái nói, “Có.”
“Hả? Cái gì?”
“Khi hôn chắc chắn sẽ có vấn đề” Anh nở nụ cười, “Răng không tốt sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi hôn.”
Mạnh Vân cực kì hối hận.
Tự nhiên đi mua thuốc cho anh làm gì không biết. Biết vậy mặc kệ cho anh bị sốt hỏng đầu luôn đi.
Khám cho Mạnh Vân xong thì các phòng khám khác cũng đã xong việc.
Lục Dã nhìn đồng hồ, nhìn Mạnh Vân gật đầu một cái, “Đi thôi.”
“Hả?” Mạnh Vân vẫn chưa hiểu gì.
Lục Dã quay lại nhìn cô, “Em đi nộp phí, sau đó qua kia chờ anh một lát, anh thay quần áo xong sẽ ra.”
Mạnh Vân định nói “Vì sao em phải đợi”, nhưng cô lại nghĩ đến anh còn đang bị ốm, lại mềm lòng, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói vào bụng.
Lúc Lục Dã đi ra, Mạnh Vân đang dựa vào tường nghịch điện thoại.
Anh nhìn đôi mi của cô cụp xuống, cười cười, đi đến cạnh cô, “Đợi anh thật à? Ngoan ghê.”
Mạnh Vân: “…”
Lục Dã lấy từ trong túi ra một miếng dán hạ sốt, xé gói ra tự nhiên dán trên trán mình, còn nhìn vào mắt của Mạnh Vân để chỉnh tóc mái.
“Sao ngây người ra vậy? Có phải em thấy Lục Dã ca ca rất đẹp trai không?”
Mạnh Vân vừa định cãi một câu nói anh không biết xấu hổ thì điện thoại trên tay rung lên.
Cô nhìn trên điện thoại hiện tên của cô Trương.
“Cô Trương? Muộn thế này còn có chuyện gì sao?”
Cô Trương sốt ruột, “Mạnh Vân, cô đang ở đâu? Cô tới trường được không?”
“Có chuyện gì sao…”
“Mẹ Ngô Giai Giai gọi điện đến, nói là không thấy con bé! Từ lúc ở cổng trường đã không thấy rồi!”
Mạnh Vân nghiêm túc, vội vàng đồng ý, cúp máy xong chuẩn bị chạy ra ngoài.
Lục Dã kéo cô lại, “Sao vậy?”
Mạnh Vân cuống quá đến mức sắp khóc, “Học sinh của em mất tích rồi, là cô bé lần trước gặp anh ở thang máy, em phải về trường tìm cô bé.”
Thật ra không đến mức giúp đỡ được quá nhiều, nhưng dù sao cũng là học sinh của mình.
Lục Dã vỗ vai cô, “Em bình tĩnh trước đã”
Bàn tay anh dường như có ma lực, vỗ vai cô mấy cái đã khiến Mạnh Vân bình tĩnh lại.
Lục Dã thấy cô đã bình tĩnh lại, sau đó mới đi theo cô đến bãi đỗ xe.
Mà Mạnh Vân ngây thơ cuối cùng lại theo anh lên xe, đến khi ngồi vào rồi mới biết có chỗ không thích hợp nên cô lại đòi xuống, “Hôm nay không ăn cơm với anh được, em có việc gấp…”
Lục Dã cười một tiếng, “Này, trong lòng em thì anh là thùng cơm à?”
“Cái đó…”
Anh duỗi tay kéo cô vào ghế phụ, lại thắt dây an toàn cho cô.
Dù trên trán có miếng dán hạ sốt trông rất buồn cười nhưng vẻ ngoài của Lục Dã vẫn đẹp trai như cũ.
Anh nhẹ nhàng lùi xe lại, sau đó lái nhanh ra đường phố.
“Em nói học sinh của em mất tích rồi, vậy anh đi tìm con bé với em nha?”
Cảnh Lị bị anh quát một cái chói tai, cũng không nói nữa, “… A?”
Mạnh Vân đứng ở phía sau, kéo nhẹ góc áo của anh, đi ra cười cười với Cảnh Lị.
“Không phải đâu, em không còn để ý Ngụy học trưởng nữa.”
Lục Dã nghe thấy giọng của cô nhẹ nhàng, mềm mại thì trong lòng đau muốn chết, anh duỗi tay ôm cô, nhướng mày nhìn Cảnh Lị.
“Không có gì thì chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Cảnh Lị ngơ ngác nhìn, “Hả?”
Mạnh Vân cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Dã kéo đi, cô đành thất thểu đi theo.
Mãi khi đi ra khỏi trung tâm thương mại thì Lục Dã mới buông cô ra, nhăn mày hỏi, “Sao em lại tốt tính như thế.”
“Làm sao?”
“Người thích hóng hớt như vậy thì cần gì phải nói nhẹ chứ.”
Tình bạn với bạn học cũ của anh đâu rồi…
Mạnh Vân nhìn anh tức giận thì thấy có chút buồn cười, “Chị ấy cũng không có nói sai… Sao anh không nói chị ấy?”
Cô ngượng ngùng nói, không đúng lúc sao?
Lục Dã nhướng mày, “Anh không chửi con gái.”
“Ồ…”
“Nhưng nếu là vì Tiểu Vân Vân thì anh phá lệ cũng được.” Anh nở nụ cười, “Anh sợ cô ấy sẽ đi kể chuyện này, lúc đó lời đồn về em không dễ nghe đâu. Hay là em coi anh là bạn trai đi, như thế lúc đó anh có thể xả giận cho em, chẳng hạn như ‘Trước mặt bạn gái tôi thì nhắc đến tên khác làm gì? Cô có ý gì!’, em xem có được không?”
Mạnh Vân sửng sốt, sau đó đành phải khen anh, “Lục Dã, anh đúng là thiên tài đấy.”
Sao trước kia cô không biết anh là người như thế này nhỉ.
Lục Dã nhận lời khen của cô, “Qúa khen quá khen, nhận được lời khen của em là vinh dự của anh.”
“… Em đi về.”
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, lại còn là thứ sáu màu đen (chắc là 13/6), nhưng Mạnh Vân lại không cảm thấy như vậy, thậm chí lúc đi về cô còn thấy vui vui.
Chắc cô bị lây của Lục Dã rồi, không khéo ngày mai thần kinh không bình thường mất.
“Muộn thế này rồi, anh đưa em về!”
“Cảm ơn anh, không cần…”
“Không được!” Lục Dã túm chặt túi xách, không cho cô đi, “Không được đi tàu điện ngầm, em bắt taxi về đi, hoặc không em đi với anh về bệnh viện, anh lấy xe đưa em về.”
“Lục Dã! Sao da mặt của anh dày thế hả!”
…
Thứ tư là ngày cuối cùng trị liệu của cô, trước khi tan học cô bị bọn trẻ quấn lấy mất một lúc, vậy nên đến bệnh viện muộn mười phút.
Cô chạy nhanh đi đăng kí, sau đó vội vàng chạy vào phòng khám, “Ngại quá ngại quá…”
Chỗ của Lục Dã còn đang có người khám, Mạnh Vân thấy Lục Dã quay đầu lại, cô nhận ra ban nãy vội vàng nên cô nói hơi lớn, mặt hơi đỏ lên, vội nhỏ giọng lại, “Ngại quá bác sĩ Lục, em đến muộn.”
Anh “Ừ” một tiếng, cách khẩu trang nhẹ nhàng nói, “Anh khám cho người này trước, em ngồi chờ ngoài chờ một chút, lát nữa anh sẽ gọi sau.”
Mạnh Vân gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi qua mấy y tá, Mạnh Vân bỗng dưng dừng lại.
Khoa răng miệng sắp đến giờ tan làm rồi, có hai y tá đang đứng nói chuyện, cũng không phát hiện ra Mạnh Vân đang đứng gần đấy nên vẫn nói chuyện rất to.
“Hôm nay bác sĩ Lục mắc lỗi sao?”
“Cô nói đùa hả, bác sĩ Lục từ khi vào bệnh viện chúng ta đã bao giờ mắc lỗi đâu, may mà anh ấy không ở khoa chỉnh hình răng.”
“Tôi nghe chủ nhiệm Trương nói anh ấy sốt 39 độ, vậy mà vẫn ngồi khám cả ngày, giỏi thật đấy!”
“Không thì biết làm sao, hôm nay là ngày tái khám mà, bác sĩ nghỉ thì người ta đi đâu khám.”
“…”
Mạnh Vân mím môi, cầm túi ngồi xuống hàng ghế dài.
Lục Dã bị ốm.
Cô tự dưng có chút lo lắng. Sao cô lại đi lo lắng cho Lục Dã cơ chứ?
Mạnh Vân ngồi đợi vài phút, cuối cùng vẫn phải đi xuống tầng.
Lục Dã mới khám xong, thở nhẹ nhõm một chút rồi mới bấm chuông.
Mà ấn hai lần vẫn chưa thấy ai đi vào, anh nhíu mày, định đứng dậy thì có một y tá đi vào, “bác sĩ Lục, anh còn một người đến tái khám.”
“Đúng rồi, cô ấy đâu rồi?”
“Không biết nữa, tôi đã gọi mấy lần mà chưa thấy cô ấy đâu”
Lục Dã nhíu mày, ngả người dựa vào ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Vân.
Cô nghe máy, điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, “Alo?”
Lục Dã vừa định nói chuyện thì cổ họng lại có chút khó chịu, anh để điện thoại ra xa một chút, sau đó ho vài cái rồi mới hỏi, “Em đi đâu?”
Mạnh Vân im lặng một chút, “Em ở thang máy, sắp lên rồi.”
Năm phút sau Mạnh Vân đứng trước cửa phòng khám,
Lục Dã nhìn cô, cười cười, “Nằm xuống đi.”
Mạnh Vân đứng yên không nhúc nhích.
“Sao vậy?”
Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn lấy một lọ thuốc và một chai nước từ trong túi ra, đặt lên bàn của Lục Dã.
Lục Dã nhìn thoáng qua, lại nhìn cô.
Mạnh Vân lúng túng, nghe giọng có chút rối rắm.
“Cái đó… Em nghe mấy y tá nói anh bị ốm, xem sắc mặt anh cũng không tốt lắm… đây là thuốc dự phòng trong túi em, anh… uống thuốc trước đi.” Cô do dự một chút, cuối cùng lại lấy lại lọ thuốc, “Bỏ đi, tan làm xong anh đi khám đi, không uống thuốc bừa bãi được.”
Cô cũng không hiểu ban nãy lại chạy đi mua thuốc, bây giờ đã thấy hơi hối hận.
Nào ngờ Mạnh Vân mới lấy lại lọ thuốc thì Lục Dã đã duỗi tay nắm lấy tay cô.
Mạnh Vân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lục Dã tủm tỉm cười nhìn cô chằm chằm, tay cũng không thả lỏng.
Tay của anh lớn hơn cô, tựa như bao trọn cả bàn tay.
“Mạnh Vân, nếu không phải bệnh viện có quy định phải giữ gìn khoảng cách với người khám thì anh muốn yêu em luôn bây giờ.”
Lục Dã vẫn đeo khẩu trang, vậy nên cô không biết được anh vẫn còn sốt hay đã hạ sốt.
Động tác của anh rất thuần thục, mấy chốc đã trám răng cho cô xong xuôi.
Lúc Mạnh Vân nói không có cảm giác gì thì anh mới khan khan nói, “Lần sau em đi đăng kí khoa phục hình cho răng đi… nhưng mà mấy cái răng bên cạnh của cũng bị sâu, cuối tuần lại đến đây đi, anh lại khám cho em.”
Mạnh Vân còn tưởng mọi thứ đã xong xuôi, vừa nghe anh nói vậy lại thấy sợ, “Răng khác cũng đau sao? Có ảnh hưởng gì không?
Lục Dã nhìn cô một cái nói, “Có.”
“Hả? Cái gì?”
“Khi hôn chắc chắn sẽ có vấn đề” Anh nở nụ cười, “Răng không tốt sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi hôn.”
Mạnh Vân cực kì hối hận.
Tự nhiên đi mua thuốc cho anh làm gì không biết. Biết vậy mặc kệ cho anh bị sốt hỏng đầu luôn đi.
Khám cho Mạnh Vân xong thì các phòng khám khác cũng đã xong việc.
Lục Dã nhìn đồng hồ, nhìn Mạnh Vân gật đầu một cái, “Đi thôi.”
“Hả?” Mạnh Vân vẫn chưa hiểu gì.
Lục Dã quay lại nhìn cô, “Em đi nộp phí, sau đó qua kia chờ anh một lát, anh thay quần áo xong sẽ ra.”
Mạnh Vân định nói “Vì sao em phải đợi”, nhưng cô lại nghĩ đến anh còn đang bị ốm, lại mềm lòng, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói vào bụng.
Lúc Lục Dã đi ra, Mạnh Vân đang dựa vào tường nghịch điện thoại.
Anh nhìn đôi mi của cô cụp xuống, cười cười, đi đến cạnh cô, “Đợi anh thật à? Ngoan ghê.”
Mạnh Vân: “…”
Lục Dã lấy từ trong túi ra một miếng dán hạ sốt, xé gói ra tự nhiên dán trên trán mình, còn nhìn vào mắt của Mạnh Vân để chỉnh tóc mái.
“Sao ngây người ra vậy? Có phải em thấy Lục Dã ca ca rất đẹp trai không?”
Mạnh Vân vừa định cãi một câu nói anh không biết xấu hổ thì điện thoại trên tay rung lên.
Cô nhìn trên điện thoại hiện tên của cô Trương.
“Cô Trương? Muộn thế này còn có chuyện gì sao?”
Cô Trương sốt ruột, “Mạnh Vân, cô đang ở đâu? Cô tới trường được không?”
“Có chuyện gì sao…”
“Mẹ Ngô Giai Giai gọi điện đến, nói là không thấy con bé! Từ lúc ở cổng trường đã không thấy rồi!”
Mạnh Vân nghiêm túc, vội vàng đồng ý, cúp máy xong chuẩn bị chạy ra ngoài.
Lục Dã kéo cô lại, “Sao vậy?”
Mạnh Vân cuống quá đến mức sắp khóc, “Học sinh của em mất tích rồi, là cô bé lần trước gặp anh ở thang máy, em phải về trường tìm cô bé.”
Thật ra không đến mức giúp đỡ được quá nhiều, nhưng dù sao cũng là học sinh của mình.
Lục Dã vỗ vai cô, “Em bình tĩnh trước đã”
Bàn tay anh dường như có ma lực, vỗ vai cô mấy cái đã khiến Mạnh Vân bình tĩnh lại.
Lục Dã thấy cô đã bình tĩnh lại, sau đó mới đi theo cô đến bãi đỗ xe.
Mà Mạnh Vân ngây thơ cuối cùng lại theo anh lên xe, đến khi ngồi vào rồi mới biết có chỗ không thích hợp nên cô lại đòi xuống, “Hôm nay không ăn cơm với anh được, em có việc gấp…”
Lục Dã cười một tiếng, “Này, trong lòng em thì anh là thùng cơm à?”
“Cái đó…”
Anh duỗi tay kéo cô vào ghế phụ, lại thắt dây an toàn cho cô.
Dù trên trán có miếng dán hạ sốt trông rất buồn cười nhưng vẻ ngoài của Lục Dã vẫn đẹp trai như cũ.
Anh nhẹ nhàng lùi xe lại, sau đó lái nhanh ra đường phố.
“Em nói học sinh của em mất tích rồi, vậy anh đi tìm con bé với em nha?”