Chương 13
- Cô đứng đây đợi tôi một lát, tôi qua kia gặp đối tác, sẽ quay trở lại nhanh thôi. Đừng đi lung tung.
- Tôi biết rồi, tôi có phải con nít đâu mà đi lung tung.
- Ừ, không phải con nít.
Nói rồi, Hoắc Minh Thần xoay lưng đi về phía đối tác ở phía xa. Mạc Hân Vy ngồi ở bàn tiệc đợi anh.
Mạc Y Sương hôm nay cũng xuất hiện ở đây, cô ta nhìn thấy Mạc Hân Vy nhưng bên cạnh không thấy Hoắc Minh Thần đâu liền nở nụ cười đắc ý, cô ta cầm ly rượu tiến lại gần chỗ Mạc Hân Vy đang ngồi, giọng điệu đắc ý
- Ai da, đây không phải là Hoắc thiếu phu nhân sao?
Mạc Hân Vy nghe tiếng cô ta liền lơ đi không trả lời, cô đưa tay cầm lấy ly nước ép chuẩn bị xoay bước rời đi. Mạc Y Sương không thấy cô không để ý đến mình liền lên tiếng.
- Mạc Hân Vy. Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô điếc à?
- Ừ.
Nghe tiếng ồn ào bên này, các tiểu thư khác cũng nhanh chóng tụ lại quanh hai tiểu thư nhà họ Mạc. Nhiều người lên tiếng xì xầm.
- Cô ta là ai vậy? Không phải là cô gái đến cùng Hoắc tổng sao?
- Là nhân tình của Hoắc tổng à?
Tiếng to nhỏ của mọi người khiến Mạc Hân Vy cảm thấy khó chịu, cô có tên có tuổi đàng hoàng, nhân tình cái gì chứ.
Mạc Y Sương nghe thấy mọi người bàn tán về Mạc Hân Vy thì nở nụ cười chế giễu, tay cầm ly rượu vang trên tay hất về phía người Mạc Hân Vy, chiếc váy trắng tinh đã nay đã bị nhuộm màu rượu vang đỏ. Mạc Hân Vy đưa mắt nhìn chiếc váy trên người, cô không thể nào nhẫn nhịn nữa.
- Mạc Y Sương, cô nổi điên cái gì hả?
- Xin lỗi, tôi lỡ tay.
Mạc Hân Vy điên tiết trước lời nói của cô ta, cô tiến lên phía trước, vung tay tát vào mặt Mạc Y Sương, bên má đã nhanh chóng hiện rõ năm dấu tay của cô. Mạc Hân Vy ung dung thu tay về, giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng.
- Xin lỗi cô nhé, tôi lỡ tay.
- Mạc Hân Vy. Cô dám...
- Sao tôi lại không dám?
Ở phía xa xa, Hoắc Minh Thần nhìn thấy “vợ” mình xù lông nhím lên đáp trả thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Vị đối tác nhìn thấy anh chăm chú nhìn thì thắc mắc hỏi.
- Hoắc tổng, anh quen cô gái kia sao?
- Cô ấy là vợ tôi.
- Anh không qua đó sao?
- Không vội.
Mạc Y Sương trước nay luôn ăn hiếp Mạc Hân Vy, nay lại bị cô đánh giữa chốn đông người, cô ta thẹn quá hóa giận, hùng hổ xông vào đưa tay đánh nhưng chưa kịp chạm vào người Mạc Hân Vy đã bị cô đưa tay ra nắm lấy.
- Mạc Y Sương. À không...Nhị tiểu thư Mạc gia, đừng có cư xử như một kẻ vô học như vậy chứ.
- Cô lấy tư cách gì ở đây lên tiếng dạy dỗ tôi?
- Tư cách là đại tiểu thư nhà họ Mạc chắc là được chứ?
- Đại tiểu thư nhà họ Mạc sao? Cô không còn là người của Mạc gia từ lâu rồi.
- Tôi có phải là người của Mạc gia hay không, không phải cô nói là được. Còn cô có mang dòng máu nhà họ Mạc hay không thì tôi không chắc.
- Cô... Năm đó Trần Quân Dao bại dưới tay mẹ của tôi, thì bây giờ cô cũng như thế thôi Mạc Hân Vy, thậm chí còn tệ hại hơn mẹ của cô.
Mỗi lần ai đó nhắc đến mẹ cô, về cuộc hôn nhân của bà đều thành công giáng một đòn tâm lý vào người Mạc Hân Vy. Cô nắm chặt lòng bàn tay, tức giận lên tiếng.
- Tôi cấm cô nhắc tới mẹ tôi.
- Sao lại tức giận như vậy chứ? Dáng vẻ vừa rồi của cô đâu rồi? Hửm Hoắc thiếu phu nhân?
Mọi người xung quanh nghe Mạc Y Sương gọi cô là Hoắc thiếu phu nhân thì lại được một phen bàn tán to nhỏ.
- Cô ấy là Hoắc thiếu phu nhân sao?
- Hoắc tổng lấy vợ rồi sao?
- Sao lại là cô ấy?
- Cô ta sao lại là vợ của Hoắc tổng?
- Nhìn sao cũng không giống.
Một loạt những lời bán tác hiện rõ mồn một bên tai Mạc Hân Vy. Cô ngồi thụp người xuống, đưa tay ôm lấy đầu. Hoắc Minh Thần nhìn thấy cô như vậy liền nhanh chân bước đến, anh đưa tay kéo cô lên, cởi áo vest khoác lên người cô, tay ôm cô vào lòng. Anh đưa mắt nhìn một lượt những người có mặt ở đó.
- Các người nghe cho rõ. Mạc Hân Vy là vợ của Hoắc Minh Thần này. Ai đụng tới cô ấy chính là đụng tới tôi, Hoắc Minh Thần tôi chắc chắn không nương tay.
Mạc Y Sương nghe anh hùng hổ tuyên bố thì cười nhạt.
- Chẳng phải cũng chỉ là vợ hề thôi sao, Hoắc tổng đây cần gì phải như vậy?
- Vợ hề? Tôi cưới hỏi cô ấy về một cách đàng hoàng, Mạc tiểu thư cho tôi hỏi như vậy là vợ hề thôi sao?
- Anh và Mạc Hân Vy là hôn nhân thương mại, không có tình yêu, anh cũng chỉ muốn giữ sĩ diện cho bản thân mình nên mới tùy tiện nói đỡ cho cô ta vài câu.
- Mạc tiểu thư hiểu rõ chuyện tình cảm của vợ chồng tôi như vậy sao?
- Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
- Nếu cô muốn Mạc gia bị xóa sổ ở thành phố A thì Hoắc Minh Thần tôi giúp cô một tay. Mạc tiểu thư, cô thấy vậy có được không?
- Anh...
- Tôi chỉ nói một lần duy nhất, cô ấy chính là vợ tôi, vị trí Hoắc thiếu phu nhân từ nay trở về sau cũng chỉ có cô ấy ngồi.
- Tôi biết rồi, tôi có phải con nít đâu mà đi lung tung.
- Ừ, không phải con nít.
Nói rồi, Hoắc Minh Thần xoay lưng đi về phía đối tác ở phía xa. Mạc Hân Vy ngồi ở bàn tiệc đợi anh.
Mạc Y Sương hôm nay cũng xuất hiện ở đây, cô ta nhìn thấy Mạc Hân Vy nhưng bên cạnh không thấy Hoắc Minh Thần đâu liền nở nụ cười đắc ý, cô ta cầm ly rượu tiến lại gần chỗ Mạc Hân Vy đang ngồi, giọng điệu đắc ý
- Ai da, đây không phải là Hoắc thiếu phu nhân sao?
Mạc Hân Vy nghe tiếng cô ta liền lơ đi không trả lời, cô đưa tay cầm lấy ly nước ép chuẩn bị xoay bước rời đi. Mạc Y Sương không thấy cô không để ý đến mình liền lên tiếng.
- Mạc Hân Vy. Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô điếc à?
- Ừ.
Nghe tiếng ồn ào bên này, các tiểu thư khác cũng nhanh chóng tụ lại quanh hai tiểu thư nhà họ Mạc. Nhiều người lên tiếng xì xầm.
- Cô ta là ai vậy? Không phải là cô gái đến cùng Hoắc tổng sao?
- Là nhân tình của Hoắc tổng à?
Tiếng to nhỏ của mọi người khiến Mạc Hân Vy cảm thấy khó chịu, cô có tên có tuổi đàng hoàng, nhân tình cái gì chứ.
Mạc Y Sương nghe thấy mọi người bàn tán về Mạc Hân Vy thì nở nụ cười chế giễu, tay cầm ly rượu vang trên tay hất về phía người Mạc Hân Vy, chiếc váy trắng tinh đã nay đã bị nhuộm màu rượu vang đỏ. Mạc Hân Vy đưa mắt nhìn chiếc váy trên người, cô không thể nào nhẫn nhịn nữa.
- Mạc Y Sương, cô nổi điên cái gì hả?
- Xin lỗi, tôi lỡ tay.
Mạc Hân Vy điên tiết trước lời nói của cô ta, cô tiến lên phía trước, vung tay tát vào mặt Mạc Y Sương, bên má đã nhanh chóng hiện rõ năm dấu tay của cô. Mạc Hân Vy ung dung thu tay về, giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng.
- Xin lỗi cô nhé, tôi lỡ tay.
- Mạc Hân Vy. Cô dám...
- Sao tôi lại không dám?
Ở phía xa xa, Hoắc Minh Thần nhìn thấy “vợ” mình xù lông nhím lên đáp trả thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Vị đối tác nhìn thấy anh chăm chú nhìn thì thắc mắc hỏi.
- Hoắc tổng, anh quen cô gái kia sao?
- Cô ấy là vợ tôi.
- Anh không qua đó sao?
- Không vội.
Mạc Y Sương trước nay luôn ăn hiếp Mạc Hân Vy, nay lại bị cô đánh giữa chốn đông người, cô ta thẹn quá hóa giận, hùng hổ xông vào đưa tay đánh nhưng chưa kịp chạm vào người Mạc Hân Vy đã bị cô đưa tay ra nắm lấy.
- Mạc Y Sương. À không...Nhị tiểu thư Mạc gia, đừng có cư xử như một kẻ vô học như vậy chứ.
- Cô lấy tư cách gì ở đây lên tiếng dạy dỗ tôi?
- Tư cách là đại tiểu thư nhà họ Mạc chắc là được chứ?
- Đại tiểu thư nhà họ Mạc sao? Cô không còn là người của Mạc gia từ lâu rồi.
- Tôi có phải là người của Mạc gia hay không, không phải cô nói là được. Còn cô có mang dòng máu nhà họ Mạc hay không thì tôi không chắc.
- Cô... Năm đó Trần Quân Dao bại dưới tay mẹ của tôi, thì bây giờ cô cũng như thế thôi Mạc Hân Vy, thậm chí còn tệ hại hơn mẹ của cô.
Mỗi lần ai đó nhắc đến mẹ cô, về cuộc hôn nhân của bà đều thành công giáng một đòn tâm lý vào người Mạc Hân Vy. Cô nắm chặt lòng bàn tay, tức giận lên tiếng.
- Tôi cấm cô nhắc tới mẹ tôi.
- Sao lại tức giận như vậy chứ? Dáng vẻ vừa rồi của cô đâu rồi? Hửm Hoắc thiếu phu nhân?
Mọi người xung quanh nghe Mạc Y Sương gọi cô là Hoắc thiếu phu nhân thì lại được một phen bàn tán to nhỏ.
- Cô ấy là Hoắc thiếu phu nhân sao?
- Hoắc tổng lấy vợ rồi sao?
- Sao lại là cô ấy?
- Cô ta sao lại là vợ của Hoắc tổng?
- Nhìn sao cũng không giống.
Một loạt những lời bán tác hiện rõ mồn một bên tai Mạc Hân Vy. Cô ngồi thụp người xuống, đưa tay ôm lấy đầu. Hoắc Minh Thần nhìn thấy cô như vậy liền nhanh chân bước đến, anh đưa tay kéo cô lên, cởi áo vest khoác lên người cô, tay ôm cô vào lòng. Anh đưa mắt nhìn một lượt những người có mặt ở đó.
- Các người nghe cho rõ. Mạc Hân Vy là vợ của Hoắc Minh Thần này. Ai đụng tới cô ấy chính là đụng tới tôi, Hoắc Minh Thần tôi chắc chắn không nương tay.
Mạc Y Sương nghe anh hùng hổ tuyên bố thì cười nhạt.
- Chẳng phải cũng chỉ là vợ hề thôi sao, Hoắc tổng đây cần gì phải như vậy?
- Vợ hề? Tôi cưới hỏi cô ấy về một cách đàng hoàng, Mạc tiểu thư cho tôi hỏi như vậy là vợ hề thôi sao?
- Anh và Mạc Hân Vy là hôn nhân thương mại, không có tình yêu, anh cũng chỉ muốn giữ sĩ diện cho bản thân mình nên mới tùy tiện nói đỡ cho cô ta vài câu.
- Mạc tiểu thư hiểu rõ chuyện tình cảm của vợ chồng tôi như vậy sao?
- Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
- Nếu cô muốn Mạc gia bị xóa sổ ở thành phố A thì Hoắc Minh Thần tôi giúp cô một tay. Mạc tiểu thư, cô thấy vậy có được không?
- Anh...
- Tôi chỉ nói một lần duy nhất, cô ấy chính là vợ tôi, vị trí Hoắc thiếu phu nhân từ nay trở về sau cũng chỉ có cô ấy ngồi.