Chương 19
Hoắc Minh Thần nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lấm mồ hôi của cô, anh đưa tay vuốt ve tấm lưng trắng noãn của cô, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Mạc Hân Vy vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi sau. Anh bế cô đi tắm, ánh mắt lướt qua vệt đỏ trên ga giường, sự thỏa mãn, hạnh phúc đã hiện rõ trên khuôn mặt của anh, từ giờ phút này cô chính thức thuộc về Hoắc Minh Thần.
Trong căn phòng ấm áp, Mạc Hân Vy cuộn mình nằm trong lòng anh. Hoắc Minh Thần đưa tay vuốt ve người cô, Mạc Hân Vy ngăn cản tay anh, giọng mệt mỏi.
- Đừng, em mệt. Em muốn ngủ.
Hoắc Minh Thần khẽ ôm cô vào lòng, anh vén tóc ra sau tai cho rồi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, giọng nhẹ nhàng trầm ấm.
- Bảo bối, anh yêu em.
Sáng hôm sau, Mạc Hân Vy bị ánh nắng chiếu vào người mà cau mày mở mắt, cả người đau như thể vừa mới bị ai đánh. Cô khó khăn ngồi dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích một xíu cả người lại chìm trong đau đớn, nhất là phía dưới.
Cô toang bước xuống giường thì phát hiện mình không mặc quần áo, cô giật mình vội vàng kéo chăn lên che đi cơ thể.
Trong khi cô đang che chắn cơ thể thì từ trong chăn, một cánh tay thò ra kéo lấy eo cô ôm vào lòng. Động tác bất ngờ khiến cô ngã nhào vào lòng anh, hai thân thể trần trụi sát lại với nhau khiến cô giật mình, cảm giác thân mật này khiến cô ngại ngùng.
- Cục cưng, chào buổi sáng.
Hoắc Minh Thần hôn lên chóp mũi của cô, bàn tay không yên phận mà mò sờ soạng chiếc eo mềm mại của cô. Cô vừa nhột vừa xấu hổ không dám nhìn anh, chỉ biết rúc người vào lồng ngực rộng lớn kia.
- Xấu hổ sao? Đêm qua không phải em cũng rất nhiệt tình phối hợp với anh sao, giờ biết ngại ngùng rồi sao?
- Anh đừng nói nữa.
- Ngoan, em là của anh.
- Thế anh là của ai?
- Của em.
Mạc Hân Vy cong môi cười thỏa mãn, cô đưa hai tay về phía anh.
- Bế em.
Hoắc Minh Thần cúi người bế cô lên vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Cả hai chuẩn bị đồ để đi làm. Hoắc Minh Thần lái xe đưa cô đến Hoắc thị, nhân viên ở đây nhìn thấy cô tay trong tay cùng anh bước vào trong thì há hốc mồm.
- Mạc Hân Vy, cô ấy là vợ chủ tịch thật sao?
- Hai người họ trông rất đẹp đôi.
Giản Hi nhìn Mạc Hân Vy sánh đôi cùng anh, gương mặt đã hiện rõ nét ghen ghét, hai tay nắm chặt, cô ta theo đuổi Hoắc Minh Thần lâu như vậy, một ánh mắt cũng không dành cho cô ta dựa vào đâu mà Mạc Hân Vy có thể được anh công khai quan tâm chăm sóc như thế.
Mạc Hân Vy trở về phòng làm việc của mình, trước khi đi không quên hôn lên má anh một cái tạm biệt.
- Em đi làm việc đây.
- Ở đây.
- Sao cơ?
Hoắc Minh Thần lấy tay chỉ vào môi mình.
- Hôn ở đây.
- Anh đừng có được voi đòi tiên.
- Không được sao?
- Được.
Nói rồi, Mạc Hân Vy nhón chân hôn lên môi anh rồi nhanh chóng chuồng mất để lại anh với gương mặt thõa mãn vì đạt được ý đồ.
[...]
Bên kia, Hoắc Đình Phong nhàn nhã ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông phía bên dưới, anh hít một hơi dài rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Nói. Kẻ nào đứng đằng sao?
- Không ai.
- Không ai? Haha. Vậy ngươi với chị dâu tao có ân oán gì?
- Chướng mắt nên muốn tiễn cô ta một đoạn.
- Vậy nếu bây giờ tao cũng chướng mắt, nói thử xem tao có nên tiễn mày một đoạn không? Nếu tao không lầm thì mẹ già của mày cũng đang...
- Không được đụng đến bà ấy.
Hoắc Đình Phong nhìn thấy sự gấp gáp trong lời nói của hắn ta thì cười nhạt.
- Kích động như vậy làm gì. Ngoan ngoãn một chút thì có phải hơn không hả?
- Ngươi muốn làm gì?
- Một là khai ra kẻ đứng đằng sau, hai là bốc lịch. Đến lúc đó tao xem xem mày còn cứng miệng được hay không?
- Mày muốn làm gì tao cũng được, tha cho bà ấy.
- Thứ tao muốn biết là kẻ đứng đằng sau. Đừng để tao mất kiên nhẫn.
- Được, tao nói.
- Tốt.
Hoắc Đình Phong gọi điện báo cho Hoắc Minh Thần biết.
- Alo.
- Anh, đã biết được kẻ đứng đằng sau.
- Là ai?
- Nhị tiểu thư nhà họ Mạc, Mạc Y Sương.
- Tốt.
- Anh định làm gì?
- Tặng cô ta một món quà đáp lễ sau đó bắt cô ta về nhà chính đợi anh.
- Không thành vấn đề.
Mạc Y Sương trên đường trở về Mạc gia thì bị một đám côn đồ chặn đường. Cô ta không biết chuyện gì, lớn tiếng quát.
- Các người làm gì đấy, tránh đường cho tao.
- Kìa cô em, sao lại nóng tính như vậy?
Hắn ta đưa tay mân mê khuôn mặt của Mạc Y Sương, cô né tránh sự động chạm của hắn.
- Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao.
“Chát” một cái tát mạnh rơi vào khuôn mặt hồng hào của cô ta, năm ngón tay hiện rõ nét trên khuôn mặt, cảm nhận được sự bỏng rát từ khuôn mặt, cô ta đưa tay ôm lấy mặt. Mạc Y Sương sắp sửa mở miệng lớn lối mắng thì con dao nhọn đã nằm kề bên má.
- Sao hả? Mắng nữa tao xem?
Mạc Y Sương hoảng hốt, không giữ được tĩnh bình.
- Các người muốn làm gì hả?
- Cô sẽ biết bọn này muốn gì nhanh thôi.
Hắn ta dứt khoát đưa tay đánh Mạc Y Sương ngất xỉu, nhanh chong lôi lên xe, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Hân Vy vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi sau. Anh bế cô đi tắm, ánh mắt lướt qua vệt đỏ trên ga giường, sự thỏa mãn, hạnh phúc đã hiện rõ trên khuôn mặt của anh, từ giờ phút này cô chính thức thuộc về Hoắc Minh Thần.
Trong căn phòng ấm áp, Mạc Hân Vy cuộn mình nằm trong lòng anh. Hoắc Minh Thần đưa tay vuốt ve người cô, Mạc Hân Vy ngăn cản tay anh, giọng mệt mỏi.
- Đừng, em mệt. Em muốn ngủ.
Hoắc Minh Thần khẽ ôm cô vào lòng, anh vén tóc ra sau tai cho rồi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, giọng nhẹ nhàng trầm ấm.
- Bảo bối, anh yêu em.
Sáng hôm sau, Mạc Hân Vy bị ánh nắng chiếu vào người mà cau mày mở mắt, cả người đau như thể vừa mới bị ai đánh. Cô khó khăn ngồi dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích một xíu cả người lại chìm trong đau đớn, nhất là phía dưới.
Cô toang bước xuống giường thì phát hiện mình không mặc quần áo, cô giật mình vội vàng kéo chăn lên che đi cơ thể.
Trong khi cô đang che chắn cơ thể thì từ trong chăn, một cánh tay thò ra kéo lấy eo cô ôm vào lòng. Động tác bất ngờ khiến cô ngã nhào vào lòng anh, hai thân thể trần trụi sát lại với nhau khiến cô giật mình, cảm giác thân mật này khiến cô ngại ngùng.
- Cục cưng, chào buổi sáng.
Hoắc Minh Thần hôn lên chóp mũi của cô, bàn tay không yên phận mà mò sờ soạng chiếc eo mềm mại của cô. Cô vừa nhột vừa xấu hổ không dám nhìn anh, chỉ biết rúc người vào lồng ngực rộng lớn kia.
- Xấu hổ sao? Đêm qua không phải em cũng rất nhiệt tình phối hợp với anh sao, giờ biết ngại ngùng rồi sao?
- Anh đừng nói nữa.
- Ngoan, em là của anh.
- Thế anh là của ai?
- Của em.
Mạc Hân Vy cong môi cười thỏa mãn, cô đưa hai tay về phía anh.
- Bế em.
Hoắc Minh Thần cúi người bế cô lên vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Cả hai chuẩn bị đồ để đi làm. Hoắc Minh Thần lái xe đưa cô đến Hoắc thị, nhân viên ở đây nhìn thấy cô tay trong tay cùng anh bước vào trong thì há hốc mồm.
- Mạc Hân Vy, cô ấy là vợ chủ tịch thật sao?
- Hai người họ trông rất đẹp đôi.
Giản Hi nhìn Mạc Hân Vy sánh đôi cùng anh, gương mặt đã hiện rõ nét ghen ghét, hai tay nắm chặt, cô ta theo đuổi Hoắc Minh Thần lâu như vậy, một ánh mắt cũng không dành cho cô ta dựa vào đâu mà Mạc Hân Vy có thể được anh công khai quan tâm chăm sóc như thế.
Mạc Hân Vy trở về phòng làm việc của mình, trước khi đi không quên hôn lên má anh một cái tạm biệt.
- Em đi làm việc đây.
- Ở đây.
- Sao cơ?
Hoắc Minh Thần lấy tay chỉ vào môi mình.
- Hôn ở đây.
- Anh đừng có được voi đòi tiên.
- Không được sao?
- Được.
Nói rồi, Mạc Hân Vy nhón chân hôn lên môi anh rồi nhanh chóng chuồng mất để lại anh với gương mặt thõa mãn vì đạt được ý đồ.
[...]
Bên kia, Hoắc Đình Phong nhàn nhã ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông phía bên dưới, anh hít một hơi dài rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Nói. Kẻ nào đứng đằng sao?
- Không ai.
- Không ai? Haha. Vậy ngươi với chị dâu tao có ân oán gì?
- Chướng mắt nên muốn tiễn cô ta một đoạn.
- Vậy nếu bây giờ tao cũng chướng mắt, nói thử xem tao có nên tiễn mày một đoạn không? Nếu tao không lầm thì mẹ già của mày cũng đang...
- Không được đụng đến bà ấy.
Hoắc Đình Phong nhìn thấy sự gấp gáp trong lời nói của hắn ta thì cười nhạt.
- Kích động như vậy làm gì. Ngoan ngoãn một chút thì có phải hơn không hả?
- Ngươi muốn làm gì?
- Một là khai ra kẻ đứng đằng sau, hai là bốc lịch. Đến lúc đó tao xem xem mày còn cứng miệng được hay không?
- Mày muốn làm gì tao cũng được, tha cho bà ấy.
- Thứ tao muốn biết là kẻ đứng đằng sau. Đừng để tao mất kiên nhẫn.
- Được, tao nói.
- Tốt.
Hoắc Đình Phong gọi điện báo cho Hoắc Minh Thần biết.
- Alo.
- Anh, đã biết được kẻ đứng đằng sau.
- Là ai?
- Nhị tiểu thư nhà họ Mạc, Mạc Y Sương.
- Tốt.
- Anh định làm gì?
- Tặng cô ta một món quà đáp lễ sau đó bắt cô ta về nhà chính đợi anh.
- Không thành vấn đề.
Mạc Y Sương trên đường trở về Mạc gia thì bị một đám côn đồ chặn đường. Cô ta không biết chuyện gì, lớn tiếng quát.
- Các người làm gì đấy, tránh đường cho tao.
- Kìa cô em, sao lại nóng tính như vậy?
Hắn ta đưa tay mân mê khuôn mặt của Mạc Y Sương, cô né tránh sự động chạm của hắn.
- Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao.
“Chát” một cái tát mạnh rơi vào khuôn mặt hồng hào của cô ta, năm ngón tay hiện rõ nét trên khuôn mặt, cảm nhận được sự bỏng rát từ khuôn mặt, cô ta đưa tay ôm lấy mặt. Mạc Y Sương sắp sửa mở miệng lớn lối mắng thì con dao nhọn đã nằm kề bên má.
- Sao hả? Mắng nữa tao xem?
Mạc Y Sương hoảng hốt, không giữ được tĩnh bình.
- Các người muốn làm gì hả?
- Cô sẽ biết bọn này muốn gì nhanh thôi.
Hắn ta dứt khoát đưa tay đánh Mạc Y Sương ngất xỉu, nhanh chong lôi lên xe, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.