Chương 2
Mạc Phong trở về nhà với gương mặt hầm hầm tức giận. Bà Vân Tuyết thấy chồng về, bà ta vội vàng bưng cốc nước đưa cho ông rồi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi han.
- Anh có chuyện gì sao? Sao lại tức giận?
- Tên khốn Lý Tín làm giả sổ sách, ôm tiền của tập đoàn bỏ trốn làm tổn thất lên đến hàng trăm tỷ đồng. Tình hình tài chính công ty đang rất bất ổn, nếu không giải quyết nhanh chóng e là cả cái tập đoàn này cũng không thể nào giữ được nữa.
Bà Tuyết nghe đến công ty có khả năng phá sản thì thái độ cũng không còn nhẹ nhàng nữa, bà ta gấp gáp lên tiếng hỏi lại ông.
- Không giữ được? Anh nói như vậy là sao?
- Thái độ của em bây giờ là sao đây? Em không thấy anh đang rất cố gắng để khắc phục hay sao?
- Không còn cách giải quyết nào hay sao anh?
- Nếu bây giờ có được sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc...
- Không phải ở cái thành phố A này, xét về gia thế Mạc thị chúng ta chỉ đứng sau Hoắc thị, nếu bọn họ giúp đỡ chúng ta, hai bên hợp tác không chỉ Mạc thị được cứu mà Hoắc thị cũng được miếng lợi từ Mạc thị sao?
- Em lấy cái gì để bảo đảm họ sẽ giúp đỡ chúng ta? Nhà họ Hoắc sẽ để ý đến một tập đoàn sắp phá sản sao.
- Sao anh cũng không đồng ý, không lẽ anh muốn để cho cả gia đình ra ngoài đường ở anh mới vừa lòng?
Mạc Phong nghe vậy cũng chỉ biết yên lặng, chỉ mới mấy ngày trông ông đã mệt mỏi hẳn đi, bà Tuyết thấy chồng im lặng, bà suy nghĩ một hồi rồi lay lay cánh tay ông.
- Mạc Phong, chúng ta có thể liên hôn với nhà họ Hoắc, có như thế chúng ta mới vực dậy được tập đoàn.
Bà Tuyết nói với giọng điệu vô cùng đắc ý, chỉ cần liên hôn được với nhà họ Hoắc, có bọn họ ở phía sau hậu thuẫn thì tập đoàn của nhà họ Mạc không cần phải khổ sở nữa.
- Liên hôn?
- Đúng vậy. Không phải con trai lớn nhà họ vẫn chưa có vợ hay sao, gả con gái chúng ta về đó vừa có được sự giúp đỡ của họ, Y Sương cũng có cuộc sống sung túc, làm dâu hào môn. Anh xem như vậy có được không?
Mạc Y Sương từ trên lầu đi xuống, nghe mẹ cô nói vậy liền nhanh chân chạy xuống phòng khách, cô lên tiếng phản bác.
- Ba mẹ muốn gả con cho nhà họ Hoắc? Con không đồng ý.
- Y Sương nghe mẹ nói...
- Con không nghe, mẹ không biết con trai nhà họ Hoắc nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn như nào ư, sao mẹ còn muốn gả con cho hắn.
- Chỉ có cách đó tập đoàn mới được cứu.
- Con nhất quyết không đồng ý, nhà này chẳng phải còn có Mạc Hân Vy hay sao, ba mẹ muốn liên hôn gì đó thì cứ gả chị ta đi là được.
Bà Tuyết nghe con gái nói vậy thì nhìn sang Mạc Phong như muốn hỏi ý kiến ông nhưng trong lòng bà ta thì đã lên kế hoạch mọi thứ, Y Sương nói đúng, bà không thể để con gái bà chịu khổ được.
- Mạc Phong, anh thấy sao?
- Cứ quyết định như vậy đi. Dù sao đi nữa thì Mạc gia cũng không thể phá sản.
Ông nói xong, đứng dậy ung dung đi về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại mẹ con bà Tuyết với gương mặt đắc ý phía sau.
Mạc Hân Vy đang đi làm thì nhận được tin nhắn của Mạc Y Sương bảo cô về nhà ăn cơm, đồng thời khuyên cô dọn về nhà họ Mạc ở. Cô biết rõ ngày cô dọn ra khỏi nhà họ Mạc thì hai mẹ con bọn họ là người đắc ý nhất làm gì có chuyện khuyên nhủ cô quay trở về nhà.
Cô đưa mắt đọc qua đoạn tin nhắn vừa mới được gửi tới rồi tiện tay nhấn xóa đi, cô bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục công việc của mình.
Bên kia Mạc Y Sương vẫn không thấy Hân Vy phản hồi thì gương mặt đã trở nên xám xịt, cô ta gọi thẳng đến của Hân Vy, giọng điệu hòa nhã như lúc nhắn tin đã biến mất, cô ta hằn học lên tiếng chất vấn.
- Mạc Hân Vy, cô làm cái gì mà không trả lời tin nhắn của tôi?
- Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của cô?
- Cô...
- Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tới tôi, tôi chẳng có liên quan gì đến mẹ con các người. Còn nữa, tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Mạc thì chắc chắn sẽ không quay trở lại đó.
Mạc Hân Vy không còn là cô gái nhỏ ngày nào bị mẹ con bọn họ tùy ý đay nghiến, sai bảo nữa. Cô dần trở nên mạnh mẽ hơn bởi đơn giản chỉ có như vậy cô mới không bị bọn họ ức hiếp. Bên cạnh cô chẳng còn ai, ngay cả người ba mà cô từng kính trọng cũng không còn để ý đến sự có mặt của cô, cô chẳng còn ai để có thể dựa dẫm mỗi lúc mệt mỏi nữa.
Mạc Y Sương nghe Mạc Hân Vy trả lời thì không còn giữ bình tĩnh được nữa.
- Mạc Hân Vy, cô cũng đừng quên cô mang họ Mạc. Dù cô có chuyển ra khỏi nhà thì nhà họ Mạc gặp chuyện cô phải có trách nhiệm.
- Có chuyện gì cô nói thẳng đi.
- Trở về nhà họ Mạc rồi cô sẽ biết.
Không để Mạc Hân Vy có cơ hội từ chối, Mạc Y Sương vừa nói dứt câu liền tắt điện thoại.
- Anh có chuyện gì sao? Sao lại tức giận?
- Tên khốn Lý Tín làm giả sổ sách, ôm tiền của tập đoàn bỏ trốn làm tổn thất lên đến hàng trăm tỷ đồng. Tình hình tài chính công ty đang rất bất ổn, nếu không giải quyết nhanh chóng e là cả cái tập đoàn này cũng không thể nào giữ được nữa.
Bà Tuyết nghe đến công ty có khả năng phá sản thì thái độ cũng không còn nhẹ nhàng nữa, bà ta gấp gáp lên tiếng hỏi lại ông.
- Không giữ được? Anh nói như vậy là sao?
- Thái độ của em bây giờ là sao đây? Em không thấy anh đang rất cố gắng để khắc phục hay sao?
- Không còn cách giải quyết nào hay sao anh?
- Nếu bây giờ có được sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc...
- Không phải ở cái thành phố A này, xét về gia thế Mạc thị chúng ta chỉ đứng sau Hoắc thị, nếu bọn họ giúp đỡ chúng ta, hai bên hợp tác không chỉ Mạc thị được cứu mà Hoắc thị cũng được miếng lợi từ Mạc thị sao?
- Em lấy cái gì để bảo đảm họ sẽ giúp đỡ chúng ta? Nhà họ Hoắc sẽ để ý đến một tập đoàn sắp phá sản sao.
- Sao anh cũng không đồng ý, không lẽ anh muốn để cho cả gia đình ra ngoài đường ở anh mới vừa lòng?
Mạc Phong nghe vậy cũng chỉ biết yên lặng, chỉ mới mấy ngày trông ông đã mệt mỏi hẳn đi, bà Tuyết thấy chồng im lặng, bà suy nghĩ một hồi rồi lay lay cánh tay ông.
- Mạc Phong, chúng ta có thể liên hôn với nhà họ Hoắc, có như thế chúng ta mới vực dậy được tập đoàn.
Bà Tuyết nói với giọng điệu vô cùng đắc ý, chỉ cần liên hôn được với nhà họ Hoắc, có bọn họ ở phía sau hậu thuẫn thì tập đoàn của nhà họ Mạc không cần phải khổ sở nữa.
- Liên hôn?
- Đúng vậy. Không phải con trai lớn nhà họ vẫn chưa có vợ hay sao, gả con gái chúng ta về đó vừa có được sự giúp đỡ của họ, Y Sương cũng có cuộc sống sung túc, làm dâu hào môn. Anh xem như vậy có được không?
Mạc Y Sương từ trên lầu đi xuống, nghe mẹ cô nói vậy liền nhanh chân chạy xuống phòng khách, cô lên tiếng phản bác.
- Ba mẹ muốn gả con cho nhà họ Hoắc? Con không đồng ý.
- Y Sương nghe mẹ nói...
- Con không nghe, mẹ không biết con trai nhà họ Hoắc nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn như nào ư, sao mẹ còn muốn gả con cho hắn.
- Chỉ có cách đó tập đoàn mới được cứu.
- Con nhất quyết không đồng ý, nhà này chẳng phải còn có Mạc Hân Vy hay sao, ba mẹ muốn liên hôn gì đó thì cứ gả chị ta đi là được.
Bà Tuyết nghe con gái nói vậy thì nhìn sang Mạc Phong như muốn hỏi ý kiến ông nhưng trong lòng bà ta thì đã lên kế hoạch mọi thứ, Y Sương nói đúng, bà không thể để con gái bà chịu khổ được.
- Mạc Phong, anh thấy sao?
- Cứ quyết định như vậy đi. Dù sao đi nữa thì Mạc gia cũng không thể phá sản.
Ông nói xong, đứng dậy ung dung đi về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại mẹ con bà Tuyết với gương mặt đắc ý phía sau.
Mạc Hân Vy đang đi làm thì nhận được tin nhắn của Mạc Y Sương bảo cô về nhà ăn cơm, đồng thời khuyên cô dọn về nhà họ Mạc ở. Cô biết rõ ngày cô dọn ra khỏi nhà họ Mạc thì hai mẹ con bọn họ là người đắc ý nhất làm gì có chuyện khuyên nhủ cô quay trở về nhà.
Cô đưa mắt đọc qua đoạn tin nhắn vừa mới được gửi tới rồi tiện tay nhấn xóa đi, cô bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục công việc của mình.
Bên kia Mạc Y Sương vẫn không thấy Hân Vy phản hồi thì gương mặt đã trở nên xám xịt, cô ta gọi thẳng đến của Hân Vy, giọng điệu hòa nhã như lúc nhắn tin đã biến mất, cô ta hằn học lên tiếng chất vấn.
- Mạc Hân Vy, cô làm cái gì mà không trả lời tin nhắn của tôi?
- Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của cô?
- Cô...
- Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tới tôi, tôi chẳng có liên quan gì đến mẹ con các người. Còn nữa, tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Mạc thì chắc chắn sẽ không quay trở lại đó.
Mạc Hân Vy không còn là cô gái nhỏ ngày nào bị mẹ con bọn họ tùy ý đay nghiến, sai bảo nữa. Cô dần trở nên mạnh mẽ hơn bởi đơn giản chỉ có như vậy cô mới không bị bọn họ ức hiếp. Bên cạnh cô chẳng còn ai, ngay cả người ba mà cô từng kính trọng cũng không còn để ý đến sự có mặt của cô, cô chẳng còn ai để có thể dựa dẫm mỗi lúc mệt mỏi nữa.
Mạc Y Sương nghe Mạc Hân Vy trả lời thì không còn giữ bình tĩnh được nữa.
- Mạc Hân Vy, cô cũng đừng quên cô mang họ Mạc. Dù cô có chuyển ra khỏi nhà thì nhà họ Mạc gặp chuyện cô phải có trách nhiệm.
- Có chuyện gì cô nói thẳng đi.
- Trở về nhà họ Mạc rồi cô sẽ biết.
Không để Mạc Hân Vy có cơ hội từ chối, Mạc Y Sương vừa nói dứt câu liền tắt điện thoại.