Chương : 13
Phần báo cáo nghiệm thi mới của Hứa Luật khiến vụ án có đường hướng phá án mới, mọi người vô cùng phấn chấn.
“Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
“Nếu như ông Lưu tự mình té ngã, thì tất cả những việc xảy ra đều có thể lý giải được.”
“Vậy tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải vụ án mưu sát.”
“Đây chỉ là kết quả nghiệm thi của tôi”, Hứa Luật nói, “Bởi vì tôi không phải là người đến hiện trường, nên kết quả cụ thể ra sao cần phải kết hợp với công tác điều tra của các anh, đừng tùy tiện ra kết luận.”
“Lời cô Hứa nói thật chính xác, có điều … Thẩm mỹ nhân nhà chúng ta quá khổ sở, dù sao cũng là lần đầu tiên đến hiện trường, có thể làm được như vậy là tốt lắm rồi.”
Tiểu Giang thương hoa tiếc ngọc buông lời an ủi Thẩm Mộng. Mọi người cũng tha thứ cho sai lầm lần này của Thẩm Mộng.
“Là lỗi của em, là do em quá bất cẩn khiến mọi người phải phí công phí sức”, Thẩm Mộng hai mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn, hướng về mọi người xin lỗi.
Tiểu Giang nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Mộng, quay sang Hứa Luật nhỏ giọng: “Chị nói gì với cô bé đi, nhìn dáng dấp đang tự trách mình kia kìa.”
Vương Thạch đi đến vỗ vai Thẩm Mộng: “Việc này tôi cũng có lỗi, trước khi đi tiểu Hứa đã giao em cho tôi hướng dẫn. Tôi đúng lúc lại không đi cùng em trong vụ án lần này, nên mới dẫn đến kết quả như hiện tại. Nếu truy cứu, tôi cũng phải chịu phân nửa trách nhiệm.”
“Anh Vương đây không phải là lỗi của anh. Tất cả là lỗi em làm việc không cẩn thận”, Thẩm Mộng nghẹn họng, “Nếu em thận trọng một chút, nghiệm thi phần lưng thì vụ án sẽ không rối tung như vậy.”
“Lỗi lầm lần này cho em một kinh nghiệm sau này dù trong công việc hay học tập đều phải học tính cẩn thận. Tất cả những điều này đều rất đáng giá”, Hứa Luật đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, “Chẳng có ai mà không mắc sai lầm, chỉ cần từ những sai lầm của mình biết nhận sai, nghe lời dạy bảo, thì sẽ thành công.”
“Trời! Làm cô giáo rồi không giống ngày xưa nữa, y hệt khuôn mẫu ngành sư phạm.”
Mọi người nhìn sang, Tô Tử Khiêm đứng ở cửa từ lúc nào.
“Sếp Tô!”
“Đội trưởng Tô!”
“Thủ lĩnh …”, Tiểu Giang cợt nhả, “Hôm nay cô Hứa về nhà ‘mẹ’, thân là gia trưởng, anh nghĩ mình có nên tổ chức bữa tiệc chào mừng không nhỉ!!!”
Hứa Luật bây giờ mới chú ý bên ngoài trời đã tối đen, nhìn đồng hồ … Đã hơn bảy giờ tối.
“Đi thôi! Tôi mời mọi người ăn cơm!”, Tô Tử Khiêm bước về phía Hứa Luật, vò vò mái tóc ngắn của cô.
Hứa Luật muốn từ chối, bởi vì cô đã hứa làm cơm trưa và tối, cô không muốn nuốt lời.
“Sao vậy?”, Tô Tử Khiêm thấy cô hơi do dự, “Có việc sao?”
“À … vì ngày mai em phải lên lớp”, cô không thể nói sự thật với Tô Tử Khiêm rằng bây giờ phải về nấu cơm cho người bạn cùng nhà.
“Không sao! Ăn xong anh đưa em về thành phố Tân.”
“Cái đó … Thôi được rồi!”
Cứ để tên Đường Tố tự nấu, một ngày cũng chưa chết.
Tiểu Giang huýt sáo, réo gọi mọi người, thanh âm ồn ào lan khắp phòng. Sắc mặt Thẩm Mộng khẽ biến. Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, cô ta lại nghĩ đến đoạn hội thoại nghe được trong phòng giải phẫu.
Tô Tử Khiêm rõ ràng nhìn ra vụ án này có điểm không đúng, nhưng không nói ra, trơ mắt nhìn cô ta từng bước từng bước đi vào ngõ cụt. Trước mắt mọi người làm nên chuyện ầm ĩ, cuối cùng hết cách cô ta đành phải thỉnh giáo Hứa Luật. Khiến Hứa Luật phải quay về, một lần nữa Hứa Luật lại lập công.
Thật oan ức! Thật không can tâm …
Rõ ràng có thể tránh sự viếc phát sinh nhưng vì Tô Tử Khiêm mà khiến nó thành ra như thế này.
“Thẩm mỹ nhân đứng đó làm gì? Đi thôi! Sếp Tô mời mà, mau đi hút máu anh ta.” Tiểu Giang ở phía trước kêu gào.
“Các anh đi trước đi, em đi rửa tay đã!”
Thẩm Mộng đi vào toilet, vốc từng gáo nước lạnh tạt lên mặt, im lặng đứng nhìn mình trong gương một lúc lâu sau mới lấy đồ trang điểm dặm lại, sau đó nhìn vào gương mỉm cười một cái, tất cả đều hoàn mỹ chỉ trừ đôi mắt ửng đỏ.
“Cố lên Thẩm Mộng! Mày có thể làm được!”, cô tự nói với mình trong gương, “Một ngày nào đó mày cũng trở thành một pháp y ưu tú!”
Sẽ thành công và ưu tú hơn Hứa Luật gấp trăm lần.
Sau khi kết thúc liên hoan, đã gần chín giờ, Tiểu Giang nổi hứng rủ mọi người đi hát Karaoke.
“Hát ca gì”, Tô Tử Khiêm liếc anh ta một cái, “Tôi đã phân tích vụ án gửi vào email cho cậu. Ngày mai cậu quay lại hiện trường, kiểm nghiệm lại thêm một lần nữa, viết báo cáo, sau đó bàn giao cho gia đình nạn nhân.”
Tiểu Giang gào thét trong bi thương, nhưng không dám cãi lời, đành ngoan ngoãn, lái xe về nhà.
Mọi người tan cuộc vui, Tô Tử Khiêm lấy xe đưa Hứa Luật về thành phố Tân. Hai người lại kể cho nhau nghe công việc gần đây.
“Sao rồi?”, Tô Tử Khiêm hỏi, “Tiết học đầu tiên ok chứ?”
Hứa Luật cũng chẳng hơi đâu hỏi vì sao anh biết thời khóa biểu của cô: “Cũng không tệ, vốn nghĩ sẽ căng thẳng chết mất, ai ngờ lên bục giảng thấy cũng chẳng sao.”
Hứa Luật kể cho anh nghe 20 câu hỏi của nhóm sinh viên.
Bài hát tiếng Anh phát lên trong xe kết hợp với thanh âm của Hứa Luật, không giống những lúc cô bình tĩnh và lý trí xử lý công việc, cũng không bình thản như khi lên lớp, mà cảm giác hoàn toàn thả lỏng, mang theo chút lười nhác.
Âm thanh nhỏ dần.
Tô Tử Khiêm lái xe vào trạm dừng, dừng xe, thận trọng điều chỉnh lại ghế dựa, cởi áo khoác đắp lên cho cô.
Hứa Luật khẳng định là mệt chết rồi.
Từ thành phố Tân về Thành phố Giang, không nghỉ ngơi, mau chóng bắt tay vào công việc, mất mấy tiếng đồng hồ nghiệm thi.
Điện thoại di động reo vang, anh bừng tỉnh, liếc sang Hứa Luật vẫn đang nằm yên không vì tiếng chuông mà thức giấc, anh bước ra ngoài nghe điện thoại.
Cửa xe đóng lại, một làn gió lạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Hứa Luật.
Cô tỉnh rồi.
Ngay khi Tô Tử Khiêm điều chỉnh tư thế ngồi cho cô, cô đã tỉnh.
Là muốn tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng hoặc lại âm thầm lưu luyến cảm giác quan tâm thân mật này của anh nên cô ngồi yên. Nhìn Tô Tử Khiêm đứng bên ngoài nghe điện thoại gò má mang theo ý cười, Hứa Luật có thể tưởng tượng ra nụ cười dịu dàng của anh.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Anh không như xưa kể cho cô nghe, mà giữ kín bí mật này cho riêng mình.
Trong lúc vô tình cô nghe được anh nói chuyện với đầu dây bên kia: “Được rồi! Vậy muốn ăn gì tối anh nấu cho!”
Điện thoại đầu dây bên kia được cài hẳn một nhạc chuông riêng.
Đã từng, Hứa Luật tự cho rằng cô và Tô Tử Khiêm là do trời đất tác thành. Bọn họ là thanh mai trúc mã. Cô trở thành pháp y, anh là cảnh sát hình sự, có được coi như chồng hát vợ theo không? Cô tự cho rằng tình cảm cứ từ từ vun đắp sẽ đi đến trạm dừng hạnh phúc cuối cùng. Bây giờ cô phát hiện ý nghĩ đó của cô thật quá ngốc nghếch.
Cuối đường đã sớm có người cầm sẵn nước suối khăn lạnh đợi anh.
Bạn cuối cùng cũng chỉ là bạn.
Nhác thấy Tô Tử Khiêm quay về xe, cô quay sang hướng khác, nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.
Xe tiếp tục hướng về thành phố Tân. Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương, là giọng hát của Lương Hán Văn vang lên trầm bổng, nhẹ nhàng…
Nếu em được ước nguyện
Chỉ mong chẳng còn gì lưu luyến
Mê luyến chẳng thể tránh
Không thể làm khác hơn đành phải giết chết tâm sự
Ca hát thật vui vẻ
Thổi ánh nến lung linh
Vẫn chưa thể nói nên câu Em yêu anh quá đỗi bình thường
Anh đừng quá phiền muộn
Có thể sẽ có người khác yêu mến em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi
Đừng hôn em!
Em tự nguyện giữ khoảng cách với anh
Tiếc nuối nói lên chữ Bạn bè tốt
Hiếm có được tri kỷ
Bằng lòng tiếp nhận tình cảm này
Tàn nhẫn và mê hoặc
Chỉ thừa lúc anh ở đây
Tâm sự vơi nỗi lòng
Vẫn chẳng thể khiến anh nói yêu em dài lâu
Cũng không nói được con đường phía trước sẽ thế nào
Có thể sẽ có người khác yêu mến em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi
Đừng hôn em!
Em sẽ tìm được người hiểu em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Nếu như anh là bạn tốt
…
Hãy hôn em
[Bạn tốt – Lương Hán Văn]
Hứa Luật và Tô Tử Khiêm mãi mãi cũng chỉ là bạn, là bạn tốt.
-~--~--~--~--~--~-
Ca khúc BẠN TỐT của Lương Hán Văn
“Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
“Nếu như ông Lưu tự mình té ngã, thì tất cả những việc xảy ra đều có thể lý giải được.”
“Vậy tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải vụ án mưu sát.”
“Đây chỉ là kết quả nghiệm thi của tôi”, Hứa Luật nói, “Bởi vì tôi không phải là người đến hiện trường, nên kết quả cụ thể ra sao cần phải kết hợp với công tác điều tra của các anh, đừng tùy tiện ra kết luận.”
“Lời cô Hứa nói thật chính xác, có điều … Thẩm mỹ nhân nhà chúng ta quá khổ sở, dù sao cũng là lần đầu tiên đến hiện trường, có thể làm được như vậy là tốt lắm rồi.”
Tiểu Giang thương hoa tiếc ngọc buông lời an ủi Thẩm Mộng. Mọi người cũng tha thứ cho sai lầm lần này của Thẩm Mộng.
“Là lỗi của em, là do em quá bất cẩn khiến mọi người phải phí công phí sức”, Thẩm Mộng hai mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn, hướng về mọi người xin lỗi.
Tiểu Giang nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Mộng, quay sang Hứa Luật nhỏ giọng: “Chị nói gì với cô bé đi, nhìn dáng dấp đang tự trách mình kia kìa.”
Vương Thạch đi đến vỗ vai Thẩm Mộng: “Việc này tôi cũng có lỗi, trước khi đi tiểu Hứa đã giao em cho tôi hướng dẫn. Tôi đúng lúc lại không đi cùng em trong vụ án lần này, nên mới dẫn đến kết quả như hiện tại. Nếu truy cứu, tôi cũng phải chịu phân nửa trách nhiệm.”
“Anh Vương đây không phải là lỗi của anh. Tất cả là lỗi em làm việc không cẩn thận”, Thẩm Mộng nghẹn họng, “Nếu em thận trọng một chút, nghiệm thi phần lưng thì vụ án sẽ không rối tung như vậy.”
“Lỗi lầm lần này cho em một kinh nghiệm sau này dù trong công việc hay học tập đều phải học tính cẩn thận. Tất cả những điều này đều rất đáng giá”, Hứa Luật đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, “Chẳng có ai mà không mắc sai lầm, chỉ cần từ những sai lầm của mình biết nhận sai, nghe lời dạy bảo, thì sẽ thành công.”
“Trời! Làm cô giáo rồi không giống ngày xưa nữa, y hệt khuôn mẫu ngành sư phạm.”
Mọi người nhìn sang, Tô Tử Khiêm đứng ở cửa từ lúc nào.
“Sếp Tô!”
“Đội trưởng Tô!”
“Thủ lĩnh …”, Tiểu Giang cợt nhả, “Hôm nay cô Hứa về nhà ‘mẹ’, thân là gia trưởng, anh nghĩ mình có nên tổ chức bữa tiệc chào mừng không nhỉ!!!”
Hứa Luật bây giờ mới chú ý bên ngoài trời đã tối đen, nhìn đồng hồ … Đã hơn bảy giờ tối.
“Đi thôi! Tôi mời mọi người ăn cơm!”, Tô Tử Khiêm bước về phía Hứa Luật, vò vò mái tóc ngắn của cô.
Hứa Luật muốn từ chối, bởi vì cô đã hứa làm cơm trưa và tối, cô không muốn nuốt lời.
“Sao vậy?”, Tô Tử Khiêm thấy cô hơi do dự, “Có việc sao?”
“À … vì ngày mai em phải lên lớp”, cô không thể nói sự thật với Tô Tử Khiêm rằng bây giờ phải về nấu cơm cho người bạn cùng nhà.
“Không sao! Ăn xong anh đưa em về thành phố Tân.”
“Cái đó … Thôi được rồi!”
Cứ để tên Đường Tố tự nấu, một ngày cũng chưa chết.
Tiểu Giang huýt sáo, réo gọi mọi người, thanh âm ồn ào lan khắp phòng. Sắc mặt Thẩm Mộng khẽ biến. Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, cô ta lại nghĩ đến đoạn hội thoại nghe được trong phòng giải phẫu.
Tô Tử Khiêm rõ ràng nhìn ra vụ án này có điểm không đúng, nhưng không nói ra, trơ mắt nhìn cô ta từng bước từng bước đi vào ngõ cụt. Trước mắt mọi người làm nên chuyện ầm ĩ, cuối cùng hết cách cô ta đành phải thỉnh giáo Hứa Luật. Khiến Hứa Luật phải quay về, một lần nữa Hứa Luật lại lập công.
Thật oan ức! Thật không can tâm …
Rõ ràng có thể tránh sự viếc phát sinh nhưng vì Tô Tử Khiêm mà khiến nó thành ra như thế này.
“Thẩm mỹ nhân đứng đó làm gì? Đi thôi! Sếp Tô mời mà, mau đi hút máu anh ta.” Tiểu Giang ở phía trước kêu gào.
“Các anh đi trước đi, em đi rửa tay đã!”
Thẩm Mộng đi vào toilet, vốc từng gáo nước lạnh tạt lên mặt, im lặng đứng nhìn mình trong gương một lúc lâu sau mới lấy đồ trang điểm dặm lại, sau đó nhìn vào gương mỉm cười một cái, tất cả đều hoàn mỹ chỉ trừ đôi mắt ửng đỏ.
“Cố lên Thẩm Mộng! Mày có thể làm được!”, cô tự nói với mình trong gương, “Một ngày nào đó mày cũng trở thành một pháp y ưu tú!”
Sẽ thành công và ưu tú hơn Hứa Luật gấp trăm lần.
Sau khi kết thúc liên hoan, đã gần chín giờ, Tiểu Giang nổi hứng rủ mọi người đi hát Karaoke.
“Hát ca gì”, Tô Tử Khiêm liếc anh ta một cái, “Tôi đã phân tích vụ án gửi vào email cho cậu. Ngày mai cậu quay lại hiện trường, kiểm nghiệm lại thêm một lần nữa, viết báo cáo, sau đó bàn giao cho gia đình nạn nhân.”
Tiểu Giang gào thét trong bi thương, nhưng không dám cãi lời, đành ngoan ngoãn, lái xe về nhà.
Mọi người tan cuộc vui, Tô Tử Khiêm lấy xe đưa Hứa Luật về thành phố Tân. Hai người lại kể cho nhau nghe công việc gần đây.
“Sao rồi?”, Tô Tử Khiêm hỏi, “Tiết học đầu tiên ok chứ?”
Hứa Luật cũng chẳng hơi đâu hỏi vì sao anh biết thời khóa biểu của cô: “Cũng không tệ, vốn nghĩ sẽ căng thẳng chết mất, ai ngờ lên bục giảng thấy cũng chẳng sao.”
Hứa Luật kể cho anh nghe 20 câu hỏi của nhóm sinh viên.
Bài hát tiếng Anh phát lên trong xe kết hợp với thanh âm của Hứa Luật, không giống những lúc cô bình tĩnh và lý trí xử lý công việc, cũng không bình thản như khi lên lớp, mà cảm giác hoàn toàn thả lỏng, mang theo chút lười nhác.
Âm thanh nhỏ dần.
Tô Tử Khiêm lái xe vào trạm dừng, dừng xe, thận trọng điều chỉnh lại ghế dựa, cởi áo khoác đắp lên cho cô.
Hứa Luật khẳng định là mệt chết rồi.
Từ thành phố Tân về Thành phố Giang, không nghỉ ngơi, mau chóng bắt tay vào công việc, mất mấy tiếng đồng hồ nghiệm thi.
Điện thoại di động reo vang, anh bừng tỉnh, liếc sang Hứa Luật vẫn đang nằm yên không vì tiếng chuông mà thức giấc, anh bước ra ngoài nghe điện thoại.
Cửa xe đóng lại, một làn gió lạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Hứa Luật.
Cô tỉnh rồi.
Ngay khi Tô Tử Khiêm điều chỉnh tư thế ngồi cho cô, cô đã tỉnh.
Là muốn tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng hoặc lại âm thầm lưu luyến cảm giác quan tâm thân mật này của anh nên cô ngồi yên. Nhìn Tô Tử Khiêm đứng bên ngoài nghe điện thoại gò má mang theo ý cười, Hứa Luật có thể tưởng tượng ra nụ cười dịu dàng của anh.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Anh không như xưa kể cho cô nghe, mà giữ kín bí mật này cho riêng mình.
Trong lúc vô tình cô nghe được anh nói chuyện với đầu dây bên kia: “Được rồi! Vậy muốn ăn gì tối anh nấu cho!”
Điện thoại đầu dây bên kia được cài hẳn một nhạc chuông riêng.
Đã từng, Hứa Luật tự cho rằng cô và Tô Tử Khiêm là do trời đất tác thành. Bọn họ là thanh mai trúc mã. Cô trở thành pháp y, anh là cảnh sát hình sự, có được coi như chồng hát vợ theo không? Cô tự cho rằng tình cảm cứ từ từ vun đắp sẽ đi đến trạm dừng hạnh phúc cuối cùng. Bây giờ cô phát hiện ý nghĩ đó của cô thật quá ngốc nghếch.
Cuối đường đã sớm có người cầm sẵn nước suối khăn lạnh đợi anh.
Bạn cuối cùng cũng chỉ là bạn.
Nhác thấy Tô Tử Khiêm quay về xe, cô quay sang hướng khác, nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.
Xe tiếp tục hướng về thành phố Tân. Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương, là giọng hát của Lương Hán Văn vang lên trầm bổng, nhẹ nhàng…
Nếu em được ước nguyện
Chỉ mong chẳng còn gì lưu luyến
Mê luyến chẳng thể tránh
Không thể làm khác hơn đành phải giết chết tâm sự
Ca hát thật vui vẻ
Thổi ánh nến lung linh
Vẫn chưa thể nói nên câu Em yêu anh quá đỗi bình thường
Anh đừng quá phiền muộn
Có thể sẽ có người khác yêu mến em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi
Đừng hôn em!
Em tự nguyện giữ khoảng cách với anh
Tiếc nuối nói lên chữ Bạn bè tốt
Hiếm có được tri kỷ
Bằng lòng tiếp nhận tình cảm này
Tàn nhẫn và mê hoặc
Chỉ thừa lúc anh ở đây
Tâm sự vơi nỗi lòng
Vẫn chẳng thể khiến anh nói yêu em dài lâu
Cũng không nói được con đường phía trước sẽ thế nào
Có thể sẽ có người khác yêu mến em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi
Đừng hôn em!
Em sẽ tìm được người hiểu em
Nhưng đó là chuyện của sau này
Anh sẽ nắm tay cô ấy đến chúc mừng em
Nếu như anh là bạn tốt
…
Hãy hôn em
[Bạn tốt – Lương Hán Văn]
Hứa Luật và Tô Tử Khiêm mãi mãi cũng chỉ là bạn, là bạn tốt.
-~--~--~--~--~--~-
Ca khúc BẠN TỐT của Lương Hán Văn