Chương 2: Bảo Mẫu
'' Mẫu hậu đại nhân ơi, mới sáng sớm mà mẹ gọi con rồi vậy ạ?"..." Cái gì. Mẹ nói cái gì ?''Nghe những lời mẹ cậu nói, đầu tiên là cậu không tin được cậu còn nghi ngờ mẹ mình hù dọa và trêu chọc mình.Cậu nghe tin mà hoảng hồn.''Con không đồng ý.''Bà Giai Kỳ bên này thở dài, bà rất hiểu tính nết ương bướng và cố chấp của con trai mình. Bà chưa bao giờ bắt ép những suy nghĩ của cậu, cậu lớn rồi có những chính kiến riêng.''Khải Liêm, dù gì con bé cũng mới mất bố mẹ, con nể mặt mẹ đi.''Cố Khải Liêm nghĩ tới bản thân đang ung dung tự tại, vui vẻ sống những ngày tháng thảnh thơi, đâu ra một tin từ trên trời rơi xuống như sét đánh qua tai làm cậu hoảng hồn.Cậu nhất quyết lắc đầu.-Không.Con chỉ muốn sống một mình.Việc một con bé nhà quê từ đâu xuất hiện, bắt cậu chở đi học mỗi ngày. Cậu còn mặt mũi nào nhìn bạn bè chứ? Mất hết. Mất hết rồi."Mẹ quyết định rồi. Dù sao con cũng cần có người chăm sóc, có nó chăm sóc con mẹ cũng yên tâm. con bé lanh lợi và thảo việc lắm."Cậu mười tám tuổi đầu như thế này còn cần người chăm sóc ư? Mẹ cậu đang làm quái gì vậy?Hắn không còn tin được nữa.Không tin. Trước kia bà sắm cho cậu căn nhà này có thấy bà nói lo gì đâu chứ? Nói chung là không được, cậu không muốn càng không thích....----------------...Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người. Bội Sam tin là như vậy.Nhưng rất nhanh Lâm Bội Sam đã quyết định muốn lên thành phố, cô muốn thay đổi cuộc đời của mình.Bà Giai Kỳ nghe Sam Sam nói đồng ý muốn lên thành phố không dấu nổi vui mừng, liền mỉm cười với Sam Sam."Cô Kỳ con ạ cảm ơn ạ.Nhưng mà...''''Sam Sam con cứ nói đi''''Nhưng mà cô Kỳ, con không muốn ăn bám nhà cô con có thể làm giúp việc được không ạ? Con sẽ không lấy tiền lương, cô đã cho con chỗ ăn, cho ở còn cho con đi học. Con biết ơn cô nhiều lắm ạ.''Bà chưa từng có ý nghĩ sẽ để cô báo đáp gì.Bà Kỳ vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Sam Sam không giấu nổi sự xúc động. Con bé chị mới mười bảy tuổi mà đã trưởng thành và hiểu chuyện như vậy làm bà suýt bật khóc. Bà hiểu cô và đã đồng ý.''Con cảm ơn cô nhiều ạ.''''Sam Sam hay thế này đi.Cô sẽ sắp xếp cho con ở cùng với con trai của cô, nó tên là Cố Khải Liêm, nó hơn con một tuổi đấy. Ở nhà có giúp việc nhưng cô không an tâm. Con sẽ làm bảo mẫu và nấu ăn cho Khải Liêm nhé.''-Vâng ạ.''Cô cũng nói trước nhé thằng con của cô tính nết nó tệ lắm. Cô mua nhà riêng cho nó, có giúp việc nhưng cô không an tâm. Giờ có con cô yên tâm nhiều rồi. Một tháng cô sẽ đưa cho con tiền lương mười triệu nhé''''Con sẽ cố gắng ạ.'' Sam Sam vui mừng khôn xiết, gật đầu với bà Kỳ. Chỉ cần có công việc, không phải ăn bám nhà người khác cô đã rất trân trọng rồi.Bà Kỳ và Sam Sam thu dọn ít đồ dùng để chuẩn bị ra sân bay.Trước ngôi nhà gắn bó mười bảy năm quen thuộc, Lâm Bội Sam nhìn bài vị của bố mẹ thầm hứa sẽ quay về lo cho hai người....Cố Khải Liêm bây giờ đang được mấy em gái vây quanh, hắn đang vui đùa trong cuộc chơi với những lời nịnh nọt.Ở đây, không ai không biết thiếu gia nhà họ Cố, Cố Khải Liêm con trai duy nhất của ông trùm bất động sản.Hắn lấy đóng tiền trong túi đặt lên bàn, sau đó đút vào ngực mấy em xinh tươi coi như tiền bo vài tờ màu xanh.''Anh Khải Liêm nay cháy quá''Thiếu gia Cố nhếch mép nhàn nhạt. Cuộc sống này của hắn đã quá quen rồi.Không mấy thú vị, nhưng hắn quen rồi." Cố thiếu gia, mấy em này làm anh vui không?''''Cũng được.''À mà đừng nghĩ thiếu gia Cố Khải Liêm chỉ là đứa phá gia chi tử, dù sao trong người hắn cũng có dòng máu của ông trùm kinh doanh,từ nhỏ Khải Liêm đã có thiên phú về học tập.Hắn chơi bời nhưng chưa từng để bố mẹ hắn thất vọng hay phàn nàn về việc học hành,cậu cũng biết từ quan tâm đến kinh doanh.Bố mẹ cậu cũng vì vậy mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế giới của Khải Liêm sinh ra đã ngậm thìa vàng.''Alo?''Khải Liêm nhấc máy lên hời hợt đáp. Nghe gì đó sắc mặt Khải Liêm biến sắc, cậu nhíu mày nhưng không tức giận.''Anh Khải Liêm anh về đấy à?'' Mọi người thấy Cố thiếu gia đứng dậy đi về liền hỏi.Khải Liêm đáp."" Tao về trước đây.Cứ chơi vui đi, hôm nay tao bao.""...