Chương 2: 2: Trọng Sinh
Đầu đau muốn vỡ vụn, bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện của ba Khương, mẹ Khương cùng với lời thành thoát quen thuộc của Dật Thừa.Dật Thừa: "Cô chú yên tâm, chỉ là va chạm nhẹ sẽ nhanh tỉnh lại thôi."Mẹ Khương: " Dật Thừa cháu nói xem con bé sao phải khổ vậy.Nó yêu Trầm Tu thì thôi, đến bản thân nó cũng không chăm sóc tốt...haiza." Giọng nói mẹ Khương đầy chua xót, vì sao vì một người mà không thương tiếc chính mình.Là một người mẹ nhìn thấy con mình thành ra vậy vô cùng đau lòng.Cô từ một cô gái hoạt bát, vui vẻ giờ đây trở nên ủ rũ , gầy guộc, nụ cười luôn trên môi cũng chẳng còn.Mẹ Khương đến bên giường nắm lấy đôi tay Khương Ninh, thở dài.Sau đó quay ra nhìn Thừa Dật lại lắc đầu, bà là một người mẹ chứng kiến sự trưởng thành của ba đứa nhỏ này chỉ thấy xót xa cho bọn trẻ, người nào đều cứng đầu cố chấp như vậy, chuyện tình cảm của bọn trẻ cứ để tụi nó tự lo vậy.Khương Ninh đã hôn mê được một ngày, Bác sĩ nói không có gì đáng ngại chỉ là mệt mỏi lại không ăn uống đầy đủ nên vẫn hôn mê chưa tỉnh.Khoản thời gian cô hôn mê Thừa Dật luôn ở bên và chăm sóc cho cô.Vì lo lắng cho cô mà anh cũng không dám chợt mắt, sáng cũng chưa ăn uống gì.Giờ đây ba Khương, mẹ Khương đã đến nên họ cũng giục anh đi nghỉ ngơi.Mẹ Khương: " Thừa Dật à, vất vả cho cháu rồi.Giờ ta và lão Khương cũng đến rồi cháu tạm về nghỉ ngơi, ăn sáng đã rồi mai quay lại".Thừa Dật: " Dạ, cháu đi đây sáng mai cháu sẽ quay lại"Ba Khương: " Đi đi " ba Khương vỗ vai anh hai cái cũng không biết phải ăn ủi anh thế nào nữa.Nhìn theo bóng lưng dời đi của anh mang theo nỗi muộn phiền, cô đơn.Trong mắt ông Thừa Dật càng ưu tú hơn Trầm Tu nhiều, nhìn anh cà lơ phớt phơ vậy thôi chứ những điều đã quyết định rồi thì khó lòng mà thấy đổi giống như tình cảm mà anh giành cho Khương Ninh vậy.Từ lâu ông đã cảm nhận được tình cảm mà Thừa Dật dành cho con gái mình, mắt ánh sẽ toả sáng khi nhìn thấy Khương Ninh, sẽ u sầu khi cô bên cạnh Trầm Tu, sẽ đau lòng khi cô đau lòng.Trong mắt ông đây chính là con rể tốt nhất.Ba Ninh: " Đứa trẻ Dật Thừa này đúng là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện chỉ tiếc Ninh Bình nhà ta lại không để ý".Mẹ Khương:" Đúng vậy, một đứa trẻ tốt sợ với tên tiểu tử nhà họ Trầm kìa tốt gấp ngàn lần"Ba Khương ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Khương Ninh ngủ say mà xót xa.Lại thấy càng tức, quát:Ba Khương: " Từ nay cấm tên tiều Tử nhà họ Trầm qua đây tìm cục cưng của ông, mà đến ta sẽ khiến cho nó không còn chân để về"Mẹ Khương: " Được rồi, được rồi ông đừng tức không lại hại sức khỏe.Mà khi con gái tỉnh rồi ông lí trí một chút đừng tí phải như này như kia khiến con gái tức giận." Lần trước, ba Khương thật không chịu khi cô còn gái bảo bối của ông phải lẽo đẽo theo chân của tên tiểu tử họ Trầm kìa rồi bị bọn côn đồn chặn đường.Mai là từ nhỏ Ninh Ninh đã được ông dạy thêm vài chiêu phòng thân nên chỉ bị xước da nhẹ.Điều đó doạ ông sợ hết hồn, vậy mà sáng đấy đã cãi một trận tổ với bảo bối khiến 2 cha con chiến tranh lạnh được tuần.Ba Khương: " Bà nói tôi bình tĩnh thế nào, bảo bối nhỏ của tôi vẫn hôn mê kìa" .Mẹ Khương: " Thì ông đừng đấu khẩu với con gái nữa, tìm dịp thích hợp rồi lại nói chuyện với con bé.Với chuyện của bọn trẻ thì cứ để tụi nó tự lo vậy".Ba Khương thở dài rồi lại thở dài bất lực nhìn con gái bảo bối..