Chương 3
Sau khi rời đi, Nam Cung Hàn tiếp tục xuyên qua vườn hoa kia đến những khu vực khác xem. Sau khi khảo sát trở về, hắn nhìn thấy ngay lối vào vườn hoa có một điểm sáng, nhìn kỹ là một chiếc lắc đính sapphire xanh lục được thiết kế rất tinh xảo.
Xuất phát từ chủ tịch của một công ty đá quý, hắn tất nhiên hứng thú với những thứ đồ này. Nam Cung Hàn nhặt nó lên quan sát một chút, đồng tử liền co lại.
Một bàn tay thon gọn, trắng nõn vươn ra định cướp đi chiếc lắc. Nhưng hắn đường đường là lão đại hắc bang, có thể để người khác cướp đồ trên tay như vậy sao. Huống chi còn là một con thỏ nhỏ nữa.
Uyển Thượng Lưu Ly đi tìm những nơi mình đã đi qua vẫn không thấy đâu, đang định quay lại chỗ mình vẽ để tìm thì thấy Nam Cung Hàn đang cầm nó. Cô liền vội vàng muốn lấy lại.
"Đó là lắc chân của tôi, anh có thể trả nó lại cho tôi không?"
"Tại sao phải trả lại cho cô?" Nam Cung Hàn thu tay lại hỏi.
"Bởi vì nó là của tôi đó. Cảm ơn anh đã giúp tôi nhặt nó. Bây giờ anh có thể trả lại cho tôi rồi." Cô vừa nói vừa xòe bàn tay ra trước mặt hắn.
Những người đi theo hắn âm thầm đổ mồ hôi, rốt cuộc cô gái là ai mà năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của lão đại bọn họ chứ. Thế mà dám muốn lấy đồ trong tay lão đại.
Chỉ thấy khóe môi hắn nhếch nhẹ lên, bàn tay cầm chiếc lắc đưa vào túi trong của áo vest. Uyển Thượng Lưu Ly nhìn một loạt hành động của hắn mà không biết phải làm sao. Cướp thì cướp không được, mắng thì không dám.
"Tôi sẽ mua lại nó. Lát nữa sẽ có người đem tiền đến cho cô." Nam Cung Hàn chốt hạ một câu, cũng không đợi sự đồng ý của cô.
Đây là cái gì chứ, ăn cướp trắng trợn luôn sao. Cô khẳng định người đàn ông này nhất định là xã hội đen, nếu là người chính trực sao lại có hành động thổ phỉ như vậy chứ. Càng nghĩ lại càng không dám xông lên, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn chiếc lắc đó thôi. Nó rất quan trọng với tôi, thật đó. Nếu anh thích tôi sẽ mua một chiếc giống vậy cho anh."
Uyển Thượng Lưu Ly cao một mét sáu ba, cũng không tính là thấp. Nhưng khi đứng chung với hắn cao đến một mét tám mươi tám thì thật nhỏ bé. Lại nói khuôn mặt cô thật sự nhỏ nhắn, càng nhìn càng giống một bé thỏ con đôi mắt hồng hồng đang làm nũng.
Nam Cung Hàn cũng không vì vậy mà mềm lòng: "Chuyện tôi đã quyết định sẽ không thay đổi" sau đó xoay người đi.
Uyển Thượng Lưu Ly muốn đuổi theo hắn thì bị đám người của Bạch Phong cản lại, chỉ có thể tức giận trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc liền reo lên, không cần nhìn cũng biết là Uyển Như gọi. Cô cài riêng tiếng chuông đặc biệt cho từng người mà cô xem là thân yêu nhất.
"Tiểu Lưu Ly của tớ, chơi có vui không, ngày mai là tớ có thể đến gặp cậu được rồi." Giọng nói vui vẻ, nghịch ngợm của Uyển Như vang lên trong đ iện thoại.
Nghe vậy, cô lại vui không nổi: "Ngày mai tớ muốn trở về rồi, cậu không cần tới cũng được."
Hoàng Phủ Uyển Như tưởng cô tức giận vì mình đến trễ, lập tức năn nỉ ỉ ôi: "Cậu đừng có giận tớ mà, công ty thật sự có việc gấp, không phải tớ không muốn đến chơi với cậu đâu. Đợi tớ đến liền mua bánh mà cậu thích nhất đến luôn được không?"
Uyển Thượng Lưu Ly vốn dĩ không có giận, chỉ đang rầu việc bị mất chiếc lắc chân thôi, cô liền trả lời: "Không phải giận cậu đâu, chỉ là bên tớ xảy ra chút chuyện ấy mà." Nói rồi cô liền kể tóm tắt chuyện đã xảy ra ở đây cho Uyển Như nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Uyển Như nghe xong liền hối hận muốn chết, chỉ muốn nhanh chóng phi đến trang trại liền để hóng drama như trong ngôn tình này.
"Nếu không nói được thì cậu trộm về đi. Dù gì đó cũng là của cậu mà, cậu cũng không phải ăn cắp của ai." Uyển Như tìm cách giúp tiểu Lưu Ly nhà mình.
Uyển Thượng Lưu Ly cũng cảm thấy có lý, dù gì cũng là lắc chân của cô mà. Nhưng nghĩ đến việc phải vào phòng của người đàn ông kia mà sợ, cô không biết nếu bị bắt thì phải chịu hậu quả gì nữa.
Lại nói thêm với Uyển Như vài câu, cô liền mượn cớ mệt nên cúp máy. Ngồi trên sofa một lát cô bất giác ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại đã gần 7h tối rồi. Từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói đến réo cả lên rồi. Có thực mới vực được đạo, nghĩ vậy cô liền đặt đồ ăn rồi tính toán thời gian lẻn vào phòng của hắn.
Ăn uống xong cũng gần 8h rồi, cô ra ngoài đi dạo để xem xét tình hình.
┅┅┅┅┅
Trong căn phòng cao cấp nhất trang trại, Bạch Phong cầm một chiếc hộp đựng trang sức đưa cho Nam Cung Hàn: "Cậu chủ, trong chiếc lắc này quả thật có gắn một con chip định vị. Nó được thiết kế rất đặc biệt, kể cả các máy dò tìm bình thường cũng không phát hiện ra được. Hơn nữa, giá trị của chiếc lắc này không phải người nào cũng có khả năng mua được."
Nam Cung Hàn mở chiếc hộp, đăm chiêu nhìn vào chiếc lắc tinh xảo kia, Bạch Phong biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không nói thêm.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng kia dãn ra, khóe môi cũng cong lên một chút, nếu không nhìn kỹ cũng không thể thấy được.
Chỉ nghe hắn nói: "Tối nay đừng canh phòng quá chặt."
Bạch Phong theo hắn lâu như vậy, vẫn không hiểu ý của hắn. Chưa mở miệng hỏi thì đã nghe hắn nói tiếp: "Nếu chặt quá thì con thỏ kia khó mà vào được, tôi muốn xem cô ta định giở trò gì."
Mặc dù Bạch Phong vẫn còn thắc mắc nhưng biết một khi hắn đã quyết định sẽ không thay đổi, hắn luôn làm việc có lý do riêng. Bạch Phong tuân lệnh: "Vâng, thưa cậu chủ." Sau đó cũng rời khỏi phòng.
Vừa ra cửa thì gặp Hắc Phong, chuyện bất thường như vậy anh cũng không muốn hiếu kỳ một mình, liền kể lại cho Hắc Phong, sau đó cả hai cũng video call lại cho cả Hoàng Phong đang ở trụ sở chính ở Mỹ biết chuyện.
Uyển Thượng Lưu Ly vừa đi dạo vừa quan sát, cô đang đợi bọn họ đổi ca trực sẽ lẻn vào trong. Tay cô lặng lẽ siết chặt tấm thẻ phòng, tinh thần cũng nâng cao hết mức.
Trước cửa phòng của hắn, một người mặc vest đen đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô nghe thấy hắn nói còn khoảng 5 phút nữa là giao ca, nhưng chưa đợi người khác đến thay anh ta đã đi trước rồi. Đây là cơ hội tốt, cô chạy nhanh đến dùng thẻ mở cửa.
Đập vào mắt là căn phòng với ánh sáng vàng mờ ảo của đèn ngủ.
Cô nhìn lướt qua căn phòng để tìm kiếm bóng dáng của Nam Cung Hàn, cô cố gắng bước nhẹ chân đến bên cạnh giường, sau khi chắc chắn hắn vẫn đang ngủ thì bắt tay vào tìm kiếm. Đầu tiên là chiếc áo vest lúc sáng hắn đã mặc, sau đó là những thứ mà cô cho là hắn có thể cất chiếc lắc vào.
Những nơi có thể đều bị cô lần lượt mở ra xem hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của chiếc lắc đâu. Đang định bỏ cuộc thì nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ để trên tủ đầu giường. Thế là cô bước đến mở chiếc hộp ra, quả nhiên bên trong là chiếc lắc mà cô đang sốt ruột tìm kiếm.
Chưa kịp vui mừng thì một giọng nói trầm khàn vang lên: "Cô đang làm gì ở đây?"
Uyển Thượng Lưu Ly quay đầu nhìn người đàn ông vốn đang ngủ say, bây giờ hắn đã ngồi dậy tựa vào đầu giường, cặp mắt kia tỉnh táo đến đáng sợ.
Cô biết mình chết chắc rồi, đang định bỏ chạy thì cánh tay bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy, còn chưa hoàn hồn thì trời đất bỗng quay cuồng, đợi đến lúc cô lấy lại tiêu cự thì đã nằm dưới thân người đàn ông kia.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô phải công nhận làn da của người này thật sự rất mịn màng, không có cả một khuyết điểm. Cô phải tự hỏi hắn rốt cuộc đã chăm sóc nó như thế nào mới được như vậy chứ.
"Đẹp không?" Nam Cung Hàn hơi cong môi hỏi
"Đẹp" Uyển Thượng Lưu Ly ngay tức khắc đáp lại xong liền hối hận muốn cắn lưỡi, mau chóng đổi đề tài: "Tôi chỉ đến để lấy lại đồ của mình thôi. Anh mau buông tôi ra."
Nam Cung Hàn nhìn bé thỏ nhỏ không sợ chết trước mắt đầy hứng thú, nói: "Đã đến đây rồi, không phải là muốn leo lên giường tôi sao?"
Càng nói Nam Cung Hàn càng hạ thấp trọng tâm xuống, hơi thở của hắn trực tiếp phả lên mặt của cô.
Bầu không khí ám muội chết tiệt gì đây. Trong lòng Uyển Thượng Lưu Ly càng lúc càng bồn chồn, biết chắc là mình đánh không lại hắn, có khi còn náo động đến đám cấp dưới của hắn nữa.
Vò mẻ chẳng sợ nứt, cô dứt khoát dùng tay còn lại vòng qua cổ của Nam Cung Hàn, dùng lực nâng đầu lên. Hai cánh môi lập tức dán vào nhau, ầm một tiếng, không khí dường như vừa bùng nổ mạnh mẽ.
Nam Cung Hàn lần đầu tiên sửng sốt, hắn không ngờ bé thỏ con này to gan như vậy, bàn tay nắm chặt lấy cô cũng nới lỏng ra.
Chỉ đợi có thế, Uyển Thượng Lưu Ly lập tức mượn sức lật người ngồi dậy, sau đó đầu cũng không dám ngoảnh lại chạy thẳng ra khỏi phòng.
Xuất phát từ chủ tịch của một công ty đá quý, hắn tất nhiên hứng thú với những thứ đồ này. Nam Cung Hàn nhặt nó lên quan sát một chút, đồng tử liền co lại.
Một bàn tay thon gọn, trắng nõn vươn ra định cướp đi chiếc lắc. Nhưng hắn đường đường là lão đại hắc bang, có thể để người khác cướp đồ trên tay như vậy sao. Huống chi còn là một con thỏ nhỏ nữa.
Uyển Thượng Lưu Ly đi tìm những nơi mình đã đi qua vẫn không thấy đâu, đang định quay lại chỗ mình vẽ để tìm thì thấy Nam Cung Hàn đang cầm nó. Cô liền vội vàng muốn lấy lại.
"Đó là lắc chân của tôi, anh có thể trả nó lại cho tôi không?"
"Tại sao phải trả lại cho cô?" Nam Cung Hàn thu tay lại hỏi.
"Bởi vì nó là của tôi đó. Cảm ơn anh đã giúp tôi nhặt nó. Bây giờ anh có thể trả lại cho tôi rồi." Cô vừa nói vừa xòe bàn tay ra trước mặt hắn.
Những người đi theo hắn âm thầm đổ mồ hôi, rốt cuộc cô gái là ai mà năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của lão đại bọn họ chứ. Thế mà dám muốn lấy đồ trong tay lão đại.
Chỉ thấy khóe môi hắn nhếch nhẹ lên, bàn tay cầm chiếc lắc đưa vào túi trong của áo vest. Uyển Thượng Lưu Ly nhìn một loạt hành động của hắn mà không biết phải làm sao. Cướp thì cướp không được, mắng thì không dám.
"Tôi sẽ mua lại nó. Lát nữa sẽ có người đem tiền đến cho cô." Nam Cung Hàn chốt hạ một câu, cũng không đợi sự đồng ý của cô.
Đây là cái gì chứ, ăn cướp trắng trợn luôn sao. Cô khẳng định người đàn ông này nhất định là xã hội đen, nếu là người chính trực sao lại có hành động thổ phỉ như vậy chứ. Càng nghĩ lại càng không dám xông lên, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn chiếc lắc đó thôi. Nó rất quan trọng với tôi, thật đó. Nếu anh thích tôi sẽ mua một chiếc giống vậy cho anh."
Uyển Thượng Lưu Ly cao một mét sáu ba, cũng không tính là thấp. Nhưng khi đứng chung với hắn cao đến một mét tám mươi tám thì thật nhỏ bé. Lại nói khuôn mặt cô thật sự nhỏ nhắn, càng nhìn càng giống một bé thỏ con đôi mắt hồng hồng đang làm nũng.
Nam Cung Hàn cũng không vì vậy mà mềm lòng: "Chuyện tôi đã quyết định sẽ không thay đổi" sau đó xoay người đi.
Uyển Thượng Lưu Ly muốn đuổi theo hắn thì bị đám người của Bạch Phong cản lại, chỉ có thể tức giận trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc liền reo lên, không cần nhìn cũng biết là Uyển Như gọi. Cô cài riêng tiếng chuông đặc biệt cho từng người mà cô xem là thân yêu nhất.
"Tiểu Lưu Ly của tớ, chơi có vui không, ngày mai là tớ có thể đến gặp cậu được rồi." Giọng nói vui vẻ, nghịch ngợm của Uyển Như vang lên trong đ iện thoại.
Nghe vậy, cô lại vui không nổi: "Ngày mai tớ muốn trở về rồi, cậu không cần tới cũng được."
Hoàng Phủ Uyển Như tưởng cô tức giận vì mình đến trễ, lập tức năn nỉ ỉ ôi: "Cậu đừng có giận tớ mà, công ty thật sự có việc gấp, không phải tớ không muốn đến chơi với cậu đâu. Đợi tớ đến liền mua bánh mà cậu thích nhất đến luôn được không?"
Uyển Thượng Lưu Ly vốn dĩ không có giận, chỉ đang rầu việc bị mất chiếc lắc chân thôi, cô liền trả lời: "Không phải giận cậu đâu, chỉ là bên tớ xảy ra chút chuyện ấy mà." Nói rồi cô liền kể tóm tắt chuyện đã xảy ra ở đây cho Uyển Như nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Uyển Như nghe xong liền hối hận muốn chết, chỉ muốn nhanh chóng phi đến trang trại liền để hóng drama như trong ngôn tình này.
"Nếu không nói được thì cậu trộm về đi. Dù gì đó cũng là của cậu mà, cậu cũng không phải ăn cắp của ai." Uyển Như tìm cách giúp tiểu Lưu Ly nhà mình.
Uyển Thượng Lưu Ly cũng cảm thấy có lý, dù gì cũng là lắc chân của cô mà. Nhưng nghĩ đến việc phải vào phòng của người đàn ông kia mà sợ, cô không biết nếu bị bắt thì phải chịu hậu quả gì nữa.
Lại nói thêm với Uyển Như vài câu, cô liền mượn cớ mệt nên cúp máy. Ngồi trên sofa một lát cô bất giác ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại đã gần 7h tối rồi. Từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói đến réo cả lên rồi. Có thực mới vực được đạo, nghĩ vậy cô liền đặt đồ ăn rồi tính toán thời gian lẻn vào phòng của hắn.
Ăn uống xong cũng gần 8h rồi, cô ra ngoài đi dạo để xem xét tình hình.
┅┅┅┅┅
Trong căn phòng cao cấp nhất trang trại, Bạch Phong cầm một chiếc hộp đựng trang sức đưa cho Nam Cung Hàn: "Cậu chủ, trong chiếc lắc này quả thật có gắn một con chip định vị. Nó được thiết kế rất đặc biệt, kể cả các máy dò tìm bình thường cũng không phát hiện ra được. Hơn nữa, giá trị của chiếc lắc này không phải người nào cũng có khả năng mua được."
Nam Cung Hàn mở chiếc hộp, đăm chiêu nhìn vào chiếc lắc tinh xảo kia, Bạch Phong biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không nói thêm.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng kia dãn ra, khóe môi cũng cong lên một chút, nếu không nhìn kỹ cũng không thể thấy được.
Chỉ nghe hắn nói: "Tối nay đừng canh phòng quá chặt."
Bạch Phong theo hắn lâu như vậy, vẫn không hiểu ý của hắn. Chưa mở miệng hỏi thì đã nghe hắn nói tiếp: "Nếu chặt quá thì con thỏ kia khó mà vào được, tôi muốn xem cô ta định giở trò gì."
Mặc dù Bạch Phong vẫn còn thắc mắc nhưng biết một khi hắn đã quyết định sẽ không thay đổi, hắn luôn làm việc có lý do riêng. Bạch Phong tuân lệnh: "Vâng, thưa cậu chủ." Sau đó cũng rời khỏi phòng.
Vừa ra cửa thì gặp Hắc Phong, chuyện bất thường như vậy anh cũng không muốn hiếu kỳ một mình, liền kể lại cho Hắc Phong, sau đó cả hai cũng video call lại cho cả Hoàng Phong đang ở trụ sở chính ở Mỹ biết chuyện.
Uyển Thượng Lưu Ly vừa đi dạo vừa quan sát, cô đang đợi bọn họ đổi ca trực sẽ lẻn vào trong. Tay cô lặng lẽ siết chặt tấm thẻ phòng, tinh thần cũng nâng cao hết mức.
Trước cửa phòng của hắn, một người mặc vest đen đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô nghe thấy hắn nói còn khoảng 5 phút nữa là giao ca, nhưng chưa đợi người khác đến thay anh ta đã đi trước rồi. Đây là cơ hội tốt, cô chạy nhanh đến dùng thẻ mở cửa.
Đập vào mắt là căn phòng với ánh sáng vàng mờ ảo của đèn ngủ.
Cô nhìn lướt qua căn phòng để tìm kiếm bóng dáng của Nam Cung Hàn, cô cố gắng bước nhẹ chân đến bên cạnh giường, sau khi chắc chắn hắn vẫn đang ngủ thì bắt tay vào tìm kiếm. Đầu tiên là chiếc áo vest lúc sáng hắn đã mặc, sau đó là những thứ mà cô cho là hắn có thể cất chiếc lắc vào.
Những nơi có thể đều bị cô lần lượt mở ra xem hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của chiếc lắc đâu. Đang định bỏ cuộc thì nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ để trên tủ đầu giường. Thế là cô bước đến mở chiếc hộp ra, quả nhiên bên trong là chiếc lắc mà cô đang sốt ruột tìm kiếm.
Chưa kịp vui mừng thì một giọng nói trầm khàn vang lên: "Cô đang làm gì ở đây?"
Uyển Thượng Lưu Ly quay đầu nhìn người đàn ông vốn đang ngủ say, bây giờ hắn đã ngồi dậy tựa vào đầu giường, cặp mắt kia tỉnh táo đến đáng sợ.
Cô biết mình chết chắc rồi, đang định bỏ chạy thì cánh tay bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy, còn chưa hoàn hồn thì trời đất bỗng quay cuồng, đợi đến lúc cô lấy lại tiêu cự thì đã nằm dưới thân người đàn ông kia.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô phải công nhận làn da của người này thật sự rất mịn màng, không có cả một khuyết điểm. Cô phải tự hỏi hắn rốt cuộc đã chăm sóc nó như thế nào mới được như vậy chứ.
"Đẹp không?" Nam Cung Hàn hơi cong môi hỏi
"Đẹp" Uyển Thượng Lưu Ly ngay tức khắc đáp lại xong liền hối hận muốn cắn lưỡi, mau chóng đổi đề tài: "Tôi chỉ đến để lấy lại đồ của mình thôi. Anh mau buông tôi ra."
Nam Cung Hàn nhìn bé thỏ nhỏ không sợ chết trước mắt đầy hứng thú, nói: "Đã đến đây rồi, không phải là muốn leo lên giường tôi sao?"
Càng nói Nam Cung Hàn càng hạ thấp trọng tâm xuống, hơi thở của hắn trực tiếp phả lên mặt của cô.
Bầu không khí ám muội chết tiệt gì đây. Trong lòng Uyển Thượng Lưu Ly càng lúc càng bồn chồn, biết chắc là mình đánh không lại hắn, có khi còn náo động đến đám cấp dưới của hắn nữa.
Vò mẻ chẳng sợ nứt, cô dứt khoát dùng tay còn lại vòng qua cổ của Nam Cung Hàn, dùng lực nâng đầu lên. Hai cánh môi lập tức dán vào nhau, ầm một tiếng, không khí dường như vừa bùng nổ mạnh mẽ.
Nam Cung Hàn lần đầu tiên sửng sốt, hắn không ngờ bé thỏ con này to gan như vậy, bàn tay nắm chặt lấy cô cũng nới lỏng ra.
Chỉ đợi có thế, Uyển Thượng Lưu Ly lập tức mượn sức lật người ngồi dậy, sau đó đầu cũng không dám ngoảnh lại chạy thẳng ra khỏi phòng.