Chương : 48
Phương Diễn về lúc trời vừa rạng sáng. Đông Phương Nhiêu nằm trên salon vừa xem TV vừa chờ anh, cả người cuộn tròn thành một khối nho nhỏ ngủ lúc nào chẳng hay.
Nghe tiếng mở cửa chợt tỉnh, xoa xoa mắt, đầu có chút mộng mị.
“Phương Diễn, anh về rồi à?” Đông Phương Nhiêu ngồi dậy, nhìn Phương Diễn hỏi.
Phương Diễn hiển nhiên không ngờ Đông Phương Nhiêu ở trong nhà, ngẩn ra, “Em quay về rồi?” Sau đó nhàn nhạt hỏi. Đông Phương Nhiêu thấy anh phản ứng lãnh đạm, tâm thoáng chốc lành lạnh, vốn dồn tất cả dũng khí, xây dựng tư tưởng thật lâu chỉ một câu nói đâm thủng như quả bóng xì hơi, cô đã mang dép đứng dậy nhưng không còn dũng khí đến trước mặt anh.
Đứng bất động một lát, anh nhìn em, em nhìn anh, Đông Phương Nhiêu không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ đáp, đúng vậy, em đã về?
Cảm thấy không mở miệng được.
Phương Diễn đứng một hồi phá vỡ thế trận trước, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Khuya rồi, đừng ngủ ở phòng khách, buồn ngủ thì về phòng ngủ.” Dứt lời, người đã đến cửa.
Đông Phương Nhiêu sửng sốt tại chỗ, không hiểu đây là thế nào. Năm ngày rồi, chẳng lẽ cơn giận chưa tan sao? Nhìn bóng lưng đã biến mất sau cánh cửa, Đông Phương Nhiêu trong lòng buồn bực, khó chịu.
Nhìn phòng dự trù cho khách một chút, lại nhìn phòng ngủ chính thất một chút, có chút khó chọn. Phương Diễn không muốn thấy mình sao? Chủ động đến phòng anh có khi nào chọc anh mất hứng không? Vừa rồi anh phản ứng quá lạnh nhạt, cô không thể không nghĩ như vậy.
Nhưng nếu cứ đi thẳng đến phòng dành cho khách có khi nào càng không ổn? Trốn tránh cũng không phải là cách, hơn nữa năm ngày không có gặp mặt, tĩnh táo suy nghĩ cái gì nên lắng xuống cũng lắng xuống hết, còn lạnh nhạt gì đây?
Đông Phương Nhiêu từ từ bước đến phòng ngủ chính thất, Phương Diễn đang tắm, tiếng nước chảy hoa hoa lạp lạp vang lên. Đông Phương Nhiêu ngồi ở mép giường, quyết định bất kỳ giá nào tối nay cũng phải nói chuyện với Phương Diễn, chuyện kéo tới kéo lui, chuyện nhỏ như con thỏ cũng trở nên lớn chuyện.
Một hồi sau Phương Diễn đi ra, thấy Đông Phương Nhiêu ngồi cuối giường, kinh ngạc nhíu mày “Sao không ngủ?”
Lời này nghe vẫn không giống bình thường, Đông Phương Nhiêu lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, thật tự nhiên đưa hai cánh tay về phía Phương Diễn, “Phương Diễn, ôm.” Đây là hạn độ nũng nịu lớn nhất của Đông Phương Nhiêu rồi. Phương Diễn vừa rồi thật lãnh đạm đã dọa cô sợ hãi.
Phương Diễn đi tới kéo Đông Phương Nhiêu vào lòng, hôn một cái trên mặt cô, “Sao lúc nãy ngủ trên sa lon? Mau lên giường nằm đi, khí trời lạnh, cẩn thận lại bị cảm.”
Đông Phương Nhiêu quắt miệng, lắc đầu không muốn.
“Vậy em chờ chút, anh đi sấy tóc.” Mới tắm xong, đầu tóc còn nhỏ nước. Máy sấy ở phòng khách, Phương Diễn buông Đông Phương Nhiêu ra ngoài.
“Phương Diễn, em giúp anh sấy tóc nha.” Đông Phương Nhiêu nơi nào chờ được, bước ra nhận lấy máy sấy trên tay Phương Diễn sấy tóc cho anh, Phương Diễn nhắm mắt lại không nói lời nào. Phương Diễn hay nói đâu rồi, Đông Phương Nhiêu cảm thấy anh bá đạo, bởi vì mười câu có chín câu không cho phép cái này không cho phép cái nọ, không nên đụng cái này không nên chạm cái kia, nên làm gì không nên làm gì. Hiện tại Phương Diễn im lặng trong lòng cô lại một trận thấp thỏm. Cuối cùng tự nhận lần cãi nhau này là do mình huyên náo quá mức. Phương Diễn không sai, đứng trên góc độ của anh, mua nhà loại chuyện nhỏ này đích xác muốn thì mua, cần gì phải hỏi ai. Tặng hay không còn phải xem Đại thiếu gia anh có cao hứng hay không, anh có bao giờ quan tâm đến số tiền nhỏ nhặt này?
“Phương Diễn, chuyện căn nhà.. .. . .” Suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng, không giải quyết ủ trong lòng không thoải mái, nghẹn nghẹn, nói ra rồi muốn như thế nào liền như thế nào đi.
Nào biết bên này mới mở lời, Phương Diễn bên kia liền động, đè lại cái tay nhích tới nhích lui trên đầu, lấy lại máy sấy trên tay Đông Phương Nhiêu, nói: “Anh tự làm.” bật nút khởi động, tiếng máy sấy hoa hoa tác hưởng, Đông Phương Nhiêu cứng đờ ở đó, hết sức khó chịu, sắc mặt biến trắng .
Đây là ý gì?
Vừa nhắc tới ngay cả tóc cũng không cho đụng? Phương Diễn có biết để làm những chuyện này cô phải sử dụng bao nhiêu dũng khí không?
Nhiều năm qua, dù còn tấm bé ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, Đông Phương Nhiêu cũng không đi lấy lòng qua người nào, kết quả một động tác của anh như giội một chậu nước lạnh vào cô, lạnh triệt để cánh cửa lòng.
Phương Diễn thể hiện thái độ này, Đông Phương Nhiêu phải nói tiếp thế nào đây?
Vấn đề kế tiếp là đi vào căn phòng nào đây, chẳng lẽ mặt dày đến phòng ngủ chính nhìn sắc mặt Phương Diễn?
Đông Phương Nhiêu không nhịn nữa, tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, huống chi tính tình Đông Phương Nhiêu được xưng tụng là kiên cường. Nếu như cô có thể mềm dẻo một chút, tư thái thấp một chút, cô và Phương Diễn sẽ không vì căn nhà huyên náo đến vậy.
Đông Phương Nhiêu vào phòng dành cho khách ngã xuống giường, nghĩ tới Phương Diễn buồn bực không chịu nổi. Vì vậy cố gắng suy nghĩ vấn đề khác, nghĩ tới nghĩ lui quyết định ngày mai hẹn gặp Hạ Thác một chuyến, xem bản thiết kế một chút, hai ngày trước Vũ ca gọi điện thoại nói đã sơ thảo, theo tình huống hiện tại nhà mới tiếp tục tìm, nhà nhỏ cũng phải vội vàng trùng tu.
Ai biết được chính xác một giây sau sẽ phát sinh cái gì?
Ít nhất phải dự tính trước .
Mấy ngày ở thành phố H việc cũng nhiều, mỗi ngày đều ngủ không đủ, đầu óc rối loạn nhắm mắt ngủ, mở mắt trời đã sáng choang, Đông Phương Nhiêu xuống giường vén màn nhìn, mặt trời cũng lên cao, sáng loáng, khí trời có vẻ rất tốt. Lấy điện thoại nhìn, 9 giờ rưỡi sáng. Thật là có khả năng ngủ.
Đông Phương Nhiêu để di động xuống, ra khỏi cửa phòng đi rửa mặt, bình thường thời điểm này Phương Diễn đã đi làm rồi, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ. Đông Phương Nhiêu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ cực kỳ sexy, đêm qua mặc nó ngủ luôn, rất tùy ý tới lui trong nhà,. Rửa mặt rồi vào phòng bếp rán trứng, gọi điện cho Vũ ca, để cho hắn hẹn Hạ Thác. Rất nhanh Vũ ca gọi thông báo cuộc hẹn lúc ba giờ chiều nay, địa điểm là quán cà phê gặp mặt lần trước.
Ăn xong bữa sáng mười giờ, Đông Phương Nhiêu không muốn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung, bên ngoài khí trời khá tốt, quyết định đi dạo trời hạ. Tuy nói thân phận có chút bất tiện, nhưng cũng không thể vì thế mà suốt ngày không ra khỏi nhà. Đông Phương Nhiêu định đi tắm, a quần áo đều để ở phòng Phương Diễn, đẩy cửa vào, quả nhiên anh không có ở đây.
Điều kỳ lạ là gối nệm trên giường tứ lung tung, ngay cả chăn cũng không xếp ngay ngắn. Bình thường Phương Diễn đâu có như vậy, anh về phương diện này có chút thích sạch sẽ, lúc ra cửa tuyệt không nhìn nổi nhà cửa, phòng ở có chỗ nào lộn xộn.
Đông Phương Nhiêu không định tìm quần áo trước, đi tới chuẩn bị giúp Phương Diễn sửa lại ga giường cho phẳng phiu. Để ý thấy một góc đầu giường bị tuột tấm ga, lười biếng không đi vòng qua, quỳ bò tới chính giữa giường, co chân vươn tay, cái mông vểnh lên cao.
Đang chăm chú, tự dưng bị một người ôm lấy từ phía sau, Đông Phương Nhiêu hoảng hốt thét lên, chưa gì hết liền bị lộn lại, đè trên giường.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu không hề nghĩ đến Phương Diễn còn ở nhà, mắt nhìn sang cửa phòng tắm, mới vừa rồi rõ ràng đang đóng, giờ mở lớn, nhìn một cái là hiểu chuyện gì xảy ra.
Đông Phương Nhiêu chưa kịp ngẫm nghĩ, chỉ thấy bên trong đôi mắt Phương Diễn giống như thoáng qua một tia sáng không biết tên, tiếp theo anh tựa như lang sói đói bụng lâu ngày bắt đầu từng chút công kích từng địa phương yếu ớt, nhạy cảm trên người Đông Phương Nhiêu, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa, xuống chút nữa.. .. . .
Môi Phương Diễn nóng bỏng mà nhiệt thiết, hoàn toàn trái ngược với con người lãnh đạm tối qua. Đông Phương Nhiêu không phân biệt rõ lắm người nào mới thật sự là anh, anh không phải đang giận sao? Không phải không muốn nói chuyện với cô sao? Thế nào mà...?. .. .. .
“Giai Giai.. .. . .” Phương Diễn thở hổn hển, môi quay lại hôn vành tai Đông Phương Nhiêu, khéo léo liếm mút, phát ra một hồi thanh âm ' sách sách ' làm người ta đỏ mặt tim đập liên hồi.
“.. .. .. Vâng?” Đông Phương Nhiêu bị Phương Diễn trêu đùa không chịu nổi, dây áo ngủ bị anh kéo xuống, lộ rõ một bên ngực, một tay anh bắt được gò đào mềm mại lại nhu lại bóp, quần lót phía dưới sớm không biết bị Phương Diễn quẳng đi nơi nào, làn váy bị đặt trên thắt lưng, địa phương nhu nộn nhất giữa hai chân đang chống đỡ vật thể cứng rắn của anh, cái tay còn lại ở nơi nào đó lại sờ lại vặn, vung lên từng trận tê rần, đối với cái loại khiêu khích này, Đông Phương Nhiêu nơi nào chịu được, ưm một tiếng.
“Em mặc thế này là đặc biệt muốn câu dẫn anh sao?” Dứt lời Phương Diễn trên tay dùng sức, Đông Phương Nhiêu rên một tiếng, nhanh chóng bị Phương Diễn ép khóc, lắc đầu, cũng không biết muốn nói gì, “Nói! Nói đi!” Phương Diễn xuống tay một chút, Đông Phương Nhiêu không chịu nổi, “Ừ.. .. . .” Bị anh ác liệt tán tỉnh cái gì cũng chiều ý anh. Phương Diễn trầm trầm cười một tiếng, thắt lưng dùng sức tiến vào hạ huyệt nóng bỏng của cô, tích tắc nơi u tối bị lấp đầy, “A” Đông Phương Nhiêu sợ hãi kêu một tiếng.
Phương Diễn rong ruỗi trên người Đông Phương Nhiêu, cơ hồ là so với bất kỳ lần nào trước đây cũng đều kích tình mà thô bạo hơn.
Một cuộc đi xuống, Đông Phương Nhiêu đã không được nữa. Hai người ở chính giữa giường, hai chân Đông Phương Nhiêu kẹp ngang hông Phương Diễn thẳng tắp rủ xuống. Anh đứng, cô nằm, Đông Phương Nhiêu rã rời, Phương Diễn tinh lực mười phần.
“Mình làm lại lần nữa.. .. . .” Đông Phương Nhiêu đang nằm thở dốc, dở sống dở chết, Phương Diễn cúi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Đông Phương Nhiêu toàn thân như bị sét đánh, trực tiếp ngây ngốc .
Nghe tiếng mở cửa chợt tỉnh, xoa xoa mắt, đầu có chút mộng mị.
“Phương Diễn, anh về rồi à?” Đông Phương Nhiêu ngồi dậy, nhìn Phương Diễn hỏi.
Phương Diễn hiển nhiên không ngờ Đông Phương Nhiêu ở trong nhà, ngẩn ra, “Em quay về rồi?” Sau đó nhàn nhạt hỏi. Đông Phương Nhiêu thấy anh phản ứng lãnh đạm, tâm thoáng chốc lành lạnh, vốn dồn tất cả dũng khí, xây dựng tư tưởng thật lâu chỉ một câu nói đâm thủng như quả bóng xì hơi, cô đã mang dép đứng dậy nhưng không còn dũng khí đến trước mặt anh.
Đứng bất động một lát, anh nhìn em, em nhìn anh, Đông Phương Nhiêu không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ đáp, đúng vậy, em đã về?
Cảm thấy không mở miệng được.
Phương Diễn đứng một hồi phá vỡ thế trận trước, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Khuya rồi, đừng ngủ ở phòng khách, buồn ngủ thì về phòng ngủ.” Dứt lời, người đã đến cửa.
Đông Phương Nhiêu sửng sốt tại chỗ, không hiểu đây là thế nào. Năm ngày rồi, chẳng lẽ cơn giận chưa tan sao? Nhìn bóng lưng đã biến mất sau cánh cửa, Đông Phương Nhiêu trong lòng buồn bực, khó chịu.
Nhìn phòng dự trù cho khách một chút, lại nhìn phòng ngủ chính thất một chút, có chút khó chọn. Phương Diễn không muốn thấy mình sao? Chủ động đến phòng anh có khi nào chọc anh mất hứng không? Vừa rồi anh phản ứng quá lạnh nhạt, cô không thể không nghĩ như vậy.
Nhưng nếu cứ đi thẳng đến phòng dành cho khách có khi nào càng không ổn? Trốn tránh cũng không phải là cách, hơn nữa năm ngày không có gặp mặt, tĩnh táo suy nghĩ cái gì nên lắng xuống cũng lắng xuống hết, còn lạnh nhạt gì đây?
Đông Phương Nhiêu từ từ bước đến phòng ngủ chính thất, Phương Diễn đang tắm, tiếng nước chảy hoa hoa lạp lạp vang lên. Đông Phương Nhiêu ngồi ở mép giường, quyết định bất kỳ giá nào tối nay cũng phải nói chuyện với Phương Diễn, chuyện kéo tới kéo lui, chuyện nhỏ như con thỏ cũng trở nên lớn chuyện.
Một hồi sau Phương Diễn đi ra, thấy Đông Phương Nhiêu ngồi cuối giường, kinh ngạc nhíu mày “Sao không ngủ?”
Lời này nghe vẫn không giống bình thường, Đông Phương Nhiêu lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, thật tự nhiên đưa hai cánh tay về phía Phương Diễn, “Phương Diễn, ôm.” Đây là hạn độ nũng nịu lớn nhất của Đông Phương Nhiêu rồi. Phương Diễn vừa rồi thật lãnh đạm đã dọa cô sợ hãi.
Phương Diễn đi tới kéo Đông Phương Nhiêu vào lòng, hôn một cái trên mặt cô, “Sao lúc nãy ngủ trên sa lon? Mau lên giường nằm đi, khí trời lạnh, cẩn thận lại bị cảm.”
Đông Phương Nhiêu quắt miệng, lắc đầu không muốn.
“Vậy em chờ chút, anh đi sấy tóc.” Mới tắm xong, đầu tóc còn nhỏ nước. Máy sấy ở phòng khách, Phương Diễn buông Đông Phương Nhiêu ra ngoài.
“Phương Diễn, em giúp anh sấy tóc nha.” Đông Phương Nhiêu nơi nào chờ được, bước ra nhận lấy máy sấy trên tay Phương Diễn sấy tóc cho anh, Phương Diễn nhắm mắt lại không nói lời nào. Phương Diễn hay nói đâu rồi, Đông Phương Nhiêu cảm thấy anh bá đạo, bởi vì mười câu có chín câu không cho phép cái này không cho phép cái nọ, không nên đụng cái này không nên chạm cái kia, nên làm gì không nên làm gì. Hiện tại Phương Diễn im lặng trong lòng cô lại một trận thấp thỏm. Cuối cùng tự nhận lần cãi nhau này là do mình huyên náo quá mức. Phương Diễn không sai, đứng trên góc độ của anh, mua nhà loại chuyện nhỏ này đích xác muốn thì mua, cần gì phải hỏi ai. Tặng hay không còn phải xem Đại thiếu gia anh có cao hứng hay không, anh có bao giờ quan tâm đến số tiền nhỏ nhặt này?
“Phương Diễn, chuyện căn nhà.. .. . .” Suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng, không giải quyết ủ trong lòng không thoải mái, nghẹn nghẹn, nói ra rồi muốn như thế nào liền như thế nào đi.
Nào biết bên này mới mở lời, Phương Diễn bên kia liền động, đè lại cái tay nhích tới nhích lui trên đầu, lấy lại máy sấy trên tay Đông Phương Nhiêu, nói: “Anh tự làm.” bật nút khởi động, tiếng máy sấy hoa hoa tác hưởng, Đông Phương Nhiêu cứng đờ ở đó, hết sức khó chịu, sắc mặt biến trắng .
Đây là ý gì?
Vừa nhắc tới ngay cả tóc cũng không cho đụng? Phương Diễn có biết để làm những chuyện này cô phải sử dụng bao nhiêu dũng khí không?
Nhiều năm qua, dù còn tấm bé ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, Đông Phương Nhiêu cũng không đi lấy lòng qua người nào, kết quả một động tác của anh như giội một chậu nước lạnh vào cô, lạnh triệt để cánh cửa lòng.
Phương Diễn thể hiện thái độ này, Đông Phương Nhiêu phải nói tiếp thế nào đây?
Vấn đề kế tiếp là đi vào căn phòng nào đây, chẳng lẽ mặt dày đến phòng ngủ chính nhìn sắc mặt Phương Diễn?
Đông Phương Nhiêu không nhịn nữa, tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, huống chi tính tình Đông Phương Nhiêu được xưng tụng là kiên cường. Nếu như cô có thể mềm dẻo một chút, tư thái thấp một chút, cô và Phương Diễn sẽ không vì căn nhà huyên náo đến vậy.
Đông Phương Nhiêu vào phòng dành cho khách ngã xuống giường, nghĩ tới Phương Diễn buồn bực không chịu nổi. Vì vậy cố gắng suy nghĩ vấn đề khác, nghĩ tới nghĩ lui quyết định ngày mai hẹn gặp Hạ Thác một chuyến, xem bản thiết kế một chút, hai ngày trước Vũ ca gọi điện thoại nói đã sơ thảo, theo tình huống hiện tại nhà mới tiếp tục tìm, nhà nhỏ cũng phải vội vàng trùng tu.
Ai biết được chính xác một giây sau sẽ phát sinh cái gì?
Ít nhất phải dự tính trước .
Mấy ngày ở thành phố H việc cũng nhiều, mỗi ngày đều ngủ không đủ, đầu óc rối loạn nhắm mắt ngủ, mở mắt trời đã sáng choang, Đông Phương Nhiêu xuống giường vén màn nhìn, mặt trời cũng lên cao, sáng loáng, khí trời có vẻ rất tốt. Lấy điện thoại nhìn, 9 giờ rưỡi sáng. Thật là có khả năng ngủ.
Đông Phương Nhiêu để di động xuống, ra khỏi cửa phòng đi rửa mặt, bình thường thời điểm này Phương Diễn đã đi làm rồi, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ. Đông Phương Nhiêu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ cực kỳ sexy, đêm qua mặc nó ngủ luôn, rất tùy ý tới lui trong nhà,. Rửa mặt rồi vào phòng bếp rán trứng, gọi điện cho Vũ ca, để cho hắn hẹn Hạ Thác. Rất nhanh Vũ ca gọi thông báo cuộc hẹn lúc ba giờ chiều nay, địa điểm là quán cà phê gặp mặt lần trước.
Ăn xong bữa sáng mười giờ, Đông Phương Nhiêu không muốn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung, bên ngoài khí trời khá tốt, quyết định đi dạo trời hạ. Tuy nói thân phận có chút bất tiện, nhưng cũng không thể vì thế mà suốt ngày không ra khỏi nhà. Đông Phương Nhiêu định đi tắm, a quần áo đều để ở phòng Phương Diễn, đẩy cửa vào, quả nhiên anh không có ở đây.
Điều kỳ lạ là gối nệm trên giường tứ lung tung, ngay cả chăn cũng không xếp ngay ngắn. Bình thường Phương Diễn đâu có như vậy, anh về phương diện này có chút thích sạch sẽ, lúc ra cửa tuyệt không nhìn nổi nhà cửa, phòng ở có chỗ nào lộn xộn.
Đông Phương Nhiêu không định tìm quần áo trước, đi tới chuẩn bị giúp Phương Diễn sửa lại ga giường cho phẳng phiu. Để ý thấy một góc đầu giường bị tuột tấm ga, lười biếng không đi vòng qua, quỳ bò tới chính giữa giường, co chân vươn tay, cái mông vểnh lên cao.
Đang chăm chú, tự dưng bị một người ôm lấy từ phía sau, Đông Phương Nhiêu hoảng hốt thét lên, chưa gì hết liền bị lộn lại, đè trên giường.
“Phương Diễn.. .. . .” Đông Phương Nhiêu không hề nghĩ đến Phương Diễn còn ở nhà, mắt nhìn sang cửa phòng tắm, mới vừa rồi rõ ràng đang đóng, giờ mở lớn, nhìn một cái là hiểu chuyện gì xảy ra.
Đông Phương Nhiêu chưa kịp ngẫm nghĩ, chỉ thấy bên trong đôi mắt Phương Diễn giống như thoáng qua một tia sáng không biết tên, tiếp theo anh tựa như lang sói đói bụng lâu ngày bắt đầu từng chút công kích từng địa phương yếu ớt, nhạy cảm trên người Đông Phương Nhiêu, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa, xuống chút nữa.. .. . .
Môi Phương Diễn nóng bỏng mà nhiệt thiết, hoàn toàn trái ngược với con người lãnh đạm tối qua. Đông Phương Nhiêu không phân biệt rõ lắm người nào mới thật sự là anh, anh không phải đang giận sao? Không phải không muốn nói chuyện với cô sao? Thế nào mà...?. .. .. .
“Giai Giai.. .. . .” Phương Diễn thở hổn hển, môi quay lại hôn vành tai Đông Phương Nhiêu, khéo léo liếm mút, phát ra một hồi thanh âm ' sách sách ' làm người ta đỏ mặt tim đập liên hồi.
“.. .. .. Vâng?” Đông Phương Nhiêu bị Phương Diễn trêu đùa không chịu nổi, dây áo ngủ bị anh kéo xuống, lộ rõ một bên ngực, một tay anh bắt được gò đào mềm mại lại nhu lại bóp, quần lót phía dưới sớm không biết bị Phương Diễn quẳng đi nơi nào, làn váy bị đặt trên thắt lưng, địa phương nhu nộn nhất giữa hai chân đang chống đỡ vật thể cứng rắn của anh, cái tay còn lại ở nơi nào đó lại sờ lại vặn, vung lên từng trận tê rần, đối với cái loại khiêu khích này, Đông Phương Nhiêu nơi nào chịu được, ưm một tiếng.
“Em mặc thế này là đặc biệt muốn câu dẫn anh sao?” Dứt lời Phương Diễn trên tay dùng sức, Đông Phương Nhiêu rên một tiếng, nhanh chóng bị Phương Diễn ép khóc, lắc đầu, cũng không biết muốn nói gì, “Nói! Nói đi!” Phương Diễn xuống tay một chút, Đông Phương Nhiêu không chịu nổi, “Ừ.. .. . .” Bị anh ác liệt tán tỉnh cái gì cũng chiều ý anh. Phương Diễn trầm trầm cười một tiếng, thắt lưng dùng sức tiến vào hạ huyệt nóng bỏng của cô, tích tắc nơi u tối bị lấp đầy, “A” Đông Phương Nhiêu sợ hãi kêu một tiếng.
Phương Diễn rong ruỗi trên người Đông Phương Nhiêu, cơ hồ là so với bất kỳ lần nào trước đây cũng đều kích tình mà thô bạo hơn.
Một cuộc đi xuống, Đông Phương Nhiêu đã không được nữa. Hai người ở chính giữa giường, hai chân Đông Phương Nhiêu kẹp ngang hông Phương Diễn thẳng tắp rủ xuống. Anh đứng, cô nằm, Đông Phương Nhiêu rã rời, Phương Diễn tinh lực mười phần.
“Mình làm lại lần nữa.. .. . .” Đông Phương Nhiêu đang nằm thở dốc, dở sống dở chết, Phương Diễn cúi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Đông Phương Nhiêu toàn thân như bị sét đánh, trực tiếp ngây ngốc .