Chương 1
Goo Yingu dịch
Xế chiều ở thị trấn nhỏ luôn yên tĩnh, hiếm khi có tiếng còi xe ở ngoại ô thành phố.
Hướng Du đi giày cao gót băng qua đường, một ngày làm việc quần quật đã vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần của cô, ngay cả ánh hoàng hôn rực rỡ cũng không thể thu hút được cô để mắt tới một lần.
Ting ting---
Điện thoại trong tay vang lên.
Hướng Du cúi đầu thấy một tin nhắn từ Lục Giai Tuệ gửi đến.
Cô đưa tay vén những lọn tóc loà xoà ra sau tai, một tay vuốt màn hình điện thoại để đọc tin nhắn cô bạn thân vừa gửi đến.
Giai Tuệ
[Tống Hoài Thời sắp kết hôn rồi, cậu có biết không?]
Boong--
Trong đầu cô vang lên một âm thanh nặng nề, những âm thanh bên ngoài dường như cũng bị nó nuốt chửng, tất cả đột nhiên dừng lại bên tai cô.
Tống Hoài Thời sắp kết hôn.
Cô chết lặng đứng đó.
Hướng Du chưa kịp tiêu hoá hết, Lục Giai Tuệ đã gọi đến.
Dừng vài giây cô mới bắt máy: "Alo."
"Tiểu Du, bây giờ cậu đang ở đâu? Có ở nhà không?"
"Tớ vừa tan làm," Hướng Du cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đè, nhưng cô không hay biểu lộ cảm xúc thật trước mặt người khác, trấn tĩnh một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Cô biết tại sao Lục Giai Tuệ lại gọi tới, nhưng cô sẽ không chủ động nói ra.
Dù sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng sẽ không có ai cố ý muốn nhắc tới chuyện năm đó.
Cô cũng vậy.
Lục Giai Tuệ do dự một lúc mới mở miệng hỏi: "Cậu đã xem tin nhắn của tớ gửi cho cậu chưa?"
Hương Du đáp: "Xem rồi."
Vậy có nghĩa là cô đã biết.
Giọng của cô nghe có vẻ bình tĩnh.
Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe vẫn có thể cảm thấy được sự bất thường trong đó.
Bởi vì, quá bình tĩnh, không giống như phản ứng mà một người bình thường nên có.
Đầu dây bên kia không nói nữa, Hướng Du hỏi: "Anh ấy khi nào thì kết hôn?"
Lộ Giai Tuệ: "Ngày 17 tháng sau."
Hơi thở của Hướng Du ngưng trệ.
Có vẻ như Tống Hoài Thời đã thực sự sẵn sàng từ biệt quá khứ suy đồi kia rồi.
"Anh ấy có yêu... vị hôn thê của mình không?"
Cô thật không muốn phát ra hai chữ "Hôn thê" nhưng bây giờ cô phải nói ra hai chữ ấy.
Lục Giai Tuệ im lặng một lúc rồi bật cười: "Ha, bọn họ quen nhau chưa được ba tháng, yêu gì chứ? Nhưng cô gái này đối xử với cậu ấy rất tốt, cũng rất thích cậu ấy."
Hướng Du không lên tiếng.
"Tiểu Du, tớ nhớ ra trước đó Tống Hoài Thời có đăng một trạng thái, nói cái gì mà.. cậu ấy thất hứa rồi, cậu có nhìn thấy không?"
Hướng Du sững người ở đó.
"Tiểu Du?"
Hướng Du thu hồi lại suy nghĩ, nhếch môi cười, tựa hồ như đang tự giễu cợt chính mình.
"Không phải anh ấy, người thất hứa... là tớ."
[]
Câu chuyện này bắt đầu từ mùa thu năm ấy.
Ding ding ding--
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh trong lớp lập tức thả bút xuống, bầu không khí im lặng bị đập tan bởi những tiếng xì xào to nhỏ cùng tiếng kéo khoá cặp.
Ở trên bục giảng giáo viên chính trị cầm thước gõ vài tiếng lên mặt bảng: "Này này, tôi đã nói kết thúc bài học chưa? Các em nhìn lại mình xem, giáo viên còn đứng trên bục giảng học sinh đã gấp hết sách vở muốn đi về rồi? Học tập không bao giờ là đủ, kiến thức sẽ theo các em đến hết cả cuộc đời."
Tất cả mọi người trong lớp ai nấy đều dừng động tác, hơn bốn mươi cặp mắt chỉ yên lặng nhìn chằm chằm giáo viên, tất cả đều ngồi yên lặng lắng nghe.
Giáo viên cũng không còn cách nào, thở dài xua tay nói: "Thôi thôi quên đi, tan học!"
Chỉ đợi giáo viên nói câu này, cả lớp học ngay lập tức sôi nổi trở lại.
"Cám ơn thầy, tạm biệt thầy Trần nhé."
"Học sinh trực ban nhớ ở lại làm vệ sinh không được phép trốn về trước!"
"..."
_
Lục Giai Tuệ khoác vai Hướng Du: "Được rồi, đi thôi, nhanh đi ăn tối tớ đói rồi, chậm chút là hết đồ ăn bây giờ."
Hướng Du khẽ ngẩng đầu: "Tớ đi không nổi nữa, cậu đi ăn đi."
"Cậu bị làm sao?"
Hướng Du: "Lúc nãy có người báo với tớ tối nay phó ban cán sự phải ở lại để họp."
Lục Giai Tuệ nghe vậy hả hê nói: "800 năm mới có cuộc họp của phó ban cán sự, cậu ở lại làm gì chứ? Không phải cậu là lớp trưởng sao?"
Hướng Du tròn mắt: "Ai mà biết chứ."
Lục Giai Tuệ nghe vậy liền đứng dậy: "Thôi được rồi, vậy cậu muốn ăn gì không? Lát nữa tớ mang lên cho."
"Vậy được, tớ muốn ăn cơm nắm."
Lục Giai Tuệ ra hiệu "OK", quay người nhìn sang hướng phòng học đầu bên kia hô to: "Khương Vận, dạo này khoẻ không?"
"Tới đây!" Khương Vận lập tức đóng nắp bút chạy tới, "Tiểu Du không đi ăn sao?"
"Lát nữa cậu ấy có cuộc họp, chúng ta mau đi ăn thôi! Chờ thêm lát nữa là không còn gì để ăn đâu."
"Ồ, vậy Tiểu Du chúng tớ đi trước nhé!"
Hướng Du xua tay: "Ừm, tạm biệt."
_
Sau khi Lục Giai Tuệ và Khương Vận rời đi, Hướng Du cầm bút và giấy đi đến phòng họp của trường.
Lúc cô tới phòng họp đã có không ít người, Hướng Du tuỳ tiện tìm một chỗ trống bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Trong lúc ngồi đợi giáo viên tới, cô một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chán nản. Khi buổi học kết thúc, bên ngoài dường như mang một cảm giác nhộn nhịp lẫn hối hả.
Hướng Du thở dài, cuộc sống thật khó khăn!
Rắc——
Ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, Hướng Du nghe thấy tiếng động bên cạnh liền nhìn sang. Lúc này, mắt đối mắt.
– hết chương 1 –
demo xíu cho cả nhà
Xế chiều ở thị trấn nhỏ luôn yên tĩnh, hiếm khi có tiếng còi xe ở ngoại ô thành phố.
Hướng Du đi giày cao gót băng qua đường, một ngày làm việc quần quật đã vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần của cô, ngay cả ánh hoàng hôn rực rỡ cũng không thể thu hút được cô để mắt tới một lần.
Ting ting---
Điện thoại trong tay vang lên.
Hướng Du cúi đầu thấy một tin nhắn từ Lục Giai Tuệ gửi đến.
Cô đưa tay vén những lọn tóc loà xoà ra sau tai, một tay vuốt màn hình điện thoại để đọc tin nhắn cô bạn thân vừa gửi đến.
Giai Tuệ
[Tống Hoài Thời sắp kết hôn rồi, cậu có biết không?]
Boong--
Trong đầu cô vang lên một âm thanh nặng nề, những âm thanh bên ngoài dường như cũng bị nó nuốt chửng, tất cả đột nhiên dừng lại bên tai cô.
Tống Hoài Thời sắp kết hôn.
Cô chết lặng đứng đó.
Hướng Du chưa kịp tiêu hoá hết, Lục Giai Tuệ đã gọi đến.
Dừng vài giây cô mới bắt máy: "Alo."
"Tiểu Du, bây giờ cậu đang ở đâu? Có ở nhà không?"
"Tớ vừa tan làm," Hướng Du cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đè, nhưng cô không hay biểu lộ cảm xúc thật trước mặt người khác, trấn tĩnh một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Cô biết tại sao Lục Giai Tuệ lại gọi tới, nhưng cô sẽ không chủ động nói ra.
Dù sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng sẽ không có ai cố ý muốn nhắc tới chuyện năm đó.
Cô cũng vậy.
Lục Giai Tuệ do dự một lúc mới mở miệng hỏi: "Cậu đã xem tin nhắn của tớ gửi cho cậu chưa?"
Hương Du đáp: "Xem rồi."
Vậy có nghĩa là cô đã biết.
Giọng của cô nghe có vẻ bình tĩnh.
Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe vẫn có thể cảm thấy được sự bất thường trong đó.
Bởi vì, quá bình tĩnh, không giống như phản ứng mà một người bình thường nên có.
Đầu dây bên kia không nói nữa, Hướng Du hỏi: "Anh ấy khi nào thì kết hôn?"
Lộ Giai Tuệ: "Ngày 17 tháng sau."
Hơi thở của Hướng Du ngưng trệ.
Có vẻ như Tống Hoài Thời đã thực sự sẵn sàng từ biệt quá khứ suy đồi kia rồi.
"Anh ấy có yêu... vị hôn thê của mình không?"
Cô thật không muốn phát ra hai chữ "Hôn thê" nhưng bây giờ cô phải nói ra hai chữ ấy.
Lục Giai Tuệ im lặng một lúc rồi bật cười: "Ha, bọn họ quen nhau chưa được ba tháng, yêu gì chứ? Nhưng cô gái này đối xử với cậu ấy rất tốt, cũng rất thích cậu ấy."
Hướng Du không lên tiếng.
"Tiểu Du, tớ nhớ ra trước đó Tống Hoài Thời có đăng một trạng thái, nói cái gì mà.. cậu ấy thất hứa rồi, cậu có nhìn thấy không?"
Hướng Du sững người ở đó.
"Tiểu Du?"
Hướng Du thu hồi lại suy nghĩ, nhếch môi cười, tựa hồ như đang tự giễu cợt chính mình.
"Không phải anh ấy, người thất hứa... là tớ."
[]
Câu chuyện này bắt đầu từ mùa thu năm ấy.
Ding ding ding--
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh trong lớp lập tức thả bút xuống, bầu không khí im lặng bị đập tan bởi những tiếng xì xào to nhỏ cùng tiếng kéo khoá cặp.
Ở trên bục giảng giáo viên chính trị cầm thước gõ vài tiếng lên mặt bảng: "Này này, tôi đã nói kết thúc bài học chưa? Các em nhìn lại mình xem, giáo viên còn đứng trên bục giảng học sinh đã gấp hết sách vở muốn đi về rồi? Học tập không bao giờ là đủ, kiến thức sẽ theo các em đến hết cả cuộc đời."
Tất cả mọi người trong lớp ai nấy đều dừng động tác, hơn bốn mươi cặp mắt chỉ yên lặng nhìn chằm chằm giáo viên, tất cả đều ngồi yên lặng lắng nghe.
Giáo viên cũng không còn cách nào, thở dài xua tay nói: "Thôi thôi quên đi, tan học!"
Chỉ đợi giáo viên nói câu này, cả lớp học ngay lập tức sôi nổi trở lại.
"Cám ơn thầy, tạm biệt thầy Trần nhé."
"Học sinh trực ban nhớ ở lại làm vệ sinh không được phép trốn về trước!"
"..."
_
Lục Giai Tuệ khoác vai Hướng Du: "Được rồi, đi thôi, nhanh đi ăn tối tớ đói rồi, chậm chút là hết đồ ăn bây giờ."
Hướng Du khẽ ngẩng đầu: "Tớ đi không nổi nữa, cậu đi ăn đi."
"Cậu bị làm sao?"
Hướng Du: "Lúc nãy có người báo với tớ tối nay phó ban cán sự phải ở lại để họp."
Lục Giai Tuệ nghe vậy hả hê nói: "800 năm mới có cuộc họp của phó ban cán sự, cậu ở lại làm gì chứ? Không phải cậu là lớp trưởng sao?"
Hướng Du tròn mắt: "Ai mà biết chứ."
Lục Giai Tuệ nghe vậy liền đứng dậy: "Thôi được rồi, vậy cậu muốn ăn gì không? Lát nữa tớ mang lên cho."
"Vậy được, tớ muốn ăn cơm nắm."
Lục Giai Tuệ ra hiệu "OK", quay người nhìn sang hướng phòng học đầu bên kia hô to: "Khương Vận, dạo này khoẻ không?"
"Tới đây!" Khương Vận lập tức đóng nắp bút chạy tới, "Tiểu Du không đi ăn sao?"
"Lát nữa cậu ấy có cuộc họp, chúng ta mau đi ăn thôi! Chờ thêm lát nữa là không còn gì để ăn đâu."
"Ồ, vậy Tiểu Du chúng tớ đi trước nhé!"
Hướng Du xua tay: "Ừm, tạm biệt."
_
Sau khi Lục Giai Tuệ và Khương Vận rời đi, Hướng Du cầm bút và giấy đi đến phòng họp của trường.
Lúc cô tới phòng họp đã có không ít người, Hướng Du tuỳ tiện tìm một chỗ trống bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Trong lúc ngồi đợi giáo viên tới, cô một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chán nản. Khi buổi học kết thúc, bên ngoài dường như mang một cảm giác nhộn nhịp lẫn hối hả.
Hướng Du thở dài, cuộc sống thật khó khăn!
Rắc——
Ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, Hướng Du nghe thấy tiếng động bên cạnh liền nhìn sang. Lúc này, mắt đối mắt.
– hết chương 1 –
demo xíu cho cả nhà