Chương 11: Bỏ lại cô một mình
Trời dần tối hẳn mà vẫn chưa thấy hắn về cô nghĩ chắc là hắn sẽ không đến đón cô mà để cô tự đến đó,nên cô lên phòng chuẩn bị một chút để về nhà chính, nhưng khi cô vừa trên phòng bước xuống thì đã thấy anh ngồi ở phòng khách rồi, thấy cô cứ đứng vậy nhìn mình hắn khó chịu lên tiếng.
"Cô còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi."
"À,vâng."
Cô lúng túng trả lời rồi bước xuống cùng hắn đi đến nhà chính.
Trong xe bắt đầu dâng lên cảm giác ngột ngạt,hai người không ai nói với nhau cậu nào,hắn thì chăm chú làm việc trên máy tính bảng, còn cô từ đầu đến cuối chỉ hướng ra ngoài cửa sổ.
Đến Lâm gia khi cô vừa đưa tay ra định mở cửa thì hắn đã nhanh hơn một bước,hắn mở cửa cho cô, còn tậm tình nắm lấy tay cô, bất giác làm trái tim cô đập loạn lên,má cô cũng bắt đầu ửng hồng,nhưng cô chưa vui được lâu thì bị câu nói của hắn làm tỉnh lại qua về với thực tại.
"Tốt nhất cô nên cư xử cho tốt, không thì đừng trách tôi."
Ha! Thì ra là cô tự ảo tưởng rồi, thì ra là anh đang đóng kịnh trước mặt mọi người chứ không phải thực sự quan tâm đến cô.Cô khoắc tay hắn hai người cùng nhau bước vào nhà.
Khi thấy hai đứa con hạnh phúc như vậy bà Lâm liền vui vẻ ra đón hai người, bà Lâm gạt tay cô ra khỏi tay hắn cầm lấy tay Vy Nhiên bước vào nhà, còn hắn thì bà mặc kệ, làm cho hắn chỉ biết đứng đó nhìn hai người họ tay trong tay cười đùa vui vẻ bước vào nhà,hắn còn hoài nghi có khi cô mới là con ruột của bà còn anh thì không.
"Hai đứa thật là làm bà già này chờ mãi đấy."
"Anh Vũ bận chút việc nên bọn con sang trễ chút,con xin lỗi mẹ nhiều."
Bà Lâm vội an ủi cô.
"Xin lỗi gì chứ,đâu phải lỗi của con, có trách thì trách thằng Vũ ấy." Bà nói rồi còn không khỏi lườm hắn một cái.
Hắn không lên tiếng mặc kệ hai người họ chỉ ngồi ung dung uống canh trên bàn.Bà thấy anh như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Nào con cũng mau ăn đi." Bà quay sang nhìn cô bên cạnh lên tiếng.
"Vâng."
Bữa ăn cứ thế diễn ra một cách vui vẻ giữa bà Lâm và cô,hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện một cách vui vẻ, còn hai người đàn ông thì câm như hến từ đầu bữa ăn đến khi kết thúc, thật nhàn chán.
Khi mọi người đang ngồi uống trà ở phòng khách thì bà Lâm quay sang nhìn cô hỏi.
"Phải rồi hai đứa có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa."
Cô hơi sững người một chút khi bà hỏi vậy,cô quay sang nhìn hắn, thấy không có động tĩnh gì cô đành lên tiếng.
"Mẹ à,anh Vũ bận việc chắc bọn con sẽ không đi đâu ạ."
Bà Lâm nhìn hắn lên tiếng trách móc.
"Bận gì chứ, nghỉ vài ngày công ty không có phá sản đâu."
Hắn thấy bà nhìn mình mới chịu đặt ly trà xuống,điềm tĩnh trả lời.
"Vâng,con sẽ sắp xếp."
Nghe hắn nói vậy bà nói chịu để yên quay sang vui vẻ nói chuyện tiếp với cô.
Cô quay sang nhìn hắn vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô, cô hơi chột dạ vội vàng quay đi chỗ khác.
Sau khi ngồi chơi cùng ông bà Lâm một chút thì hai người cũng xin phép ra về, không khí trên xe lúc này cũng chẳng khác gì lúc đi cả,hai người vẫn im lặng như vậy,ai làm việc của người náy không nói chuyện với nhau câu nào, nhiều lúc cô muốn lên tiếng chứ nhưng cô sợ hắn nổi giận nên thôi.
Nhưng không hiểu sao lúc đó như có gì sai khiến cô vậy mà làm cô cả gan lên tiếng hỏi hắn về chuyện sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
"Vũ à, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao." Cô e dè lên tiếng.
Hắn dừng động tác đang lướt máy tính bảng của mình lại quay sang nhìn cô hỏi.
"Cô muốn đi."
Cô tất nhiên là muốn đi rồi vì vậy mà Vy Nhiên khẽ gật đầu, nhưng câu trả lời của hắn làm cô tất vọng.
"Nhưng tôi không thích, có đi tôi cũng không đi cùng cô."
"Nhưng chẳng phải mẹ đã bảo..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã lao đến bóp chặt cổ cô.
"Đừng đưa bà ấy ra uy hiếp tôi."
Cô khó khăn lên tiếng "Em không...uy hiếp... chỉ là..."
Hắn chưa để cô nói xong thì đã quanh đầu sang tài xế quát "Dừng xe."
Chiếc xe sang trọng ấy từ từ dừng lại bên lề đường,hắn buông tay ra nhìn cô ra lệnh "Xuống xe."
Cô nhìn ra bên ngoài thấy bên ngoài hoang vắng làm cô lạnh hết sống lưng, cô vội vàng quay lại cầu xin hắn.
"Anh,đừng đuổi em,em không nhắc đến vấn đề đó nữa,em xin anh."
Nhưng hắn không quan tâm,lôi cô xuống xe,mặc kệ cô đang run sợ, lạnh lùng ra lệnh "Lái xe."
Tài xé cũng không chậm trễ vội lái xe mặc dù tội nghiệp cô gái nhưng đấy là chuyện nhà của chủ nhân, người làm như ông không thể nào xem vào được.
"Cô còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi."
"À,vâng."
Cô lúng túng trả lời rồi bước xuống cùng hắn đi đến nhà chính.
Trong xe bắt đầu dâng lên cảm giác ngột ngạt,hai người không ai nói với nhau cậu nào,hắn thì chăm chú làm việc trên máy tính bảng, còn cô từ đầu đến cuối chỉ hướng ra ngoài cửa sổ.
Đến Lâm gia khi cô vừa đưa tay ra định mở cửa thì hắn đã nhanh hơn một bước,hắn mở cửa cho cô, còn tậm tình nắm lấy tay cô, bất giác làm trái tim cô đập loạn lên,má cô cũng bắt đầu ửng hồng,nhưng cô chưa vui được lâu thì bị câu nói của hắn làm tỉnh lại qua về với thực tại.
"Tốt nhất cô nên cư xử cho tốt, không thì đừng trách tôi."
Ha! Thì ra là cô tự ảo tưởng rồi, thì ra là anh đang đóng kịnh trước mặt mọi người chứ không phải thực sự quan tâm đến cô.Cô khoắc tay hắn hai người cùng nhau bước vào nhà.
Khi thấy hai đứa con hạnh phúc như vậy bà Lâm liền vui vẻ ra đón hai người, bà Lâm gạt tay cô ra khỏi tay hắn cầm lấy tay Vy Nhiên bước vào nhà, còn hắn thì bà mặc kệ, làm cho hắn chỉ biết đứng đó nhìn hai người họ tay trong tay cười đùa vui vẻ bước vào nhà,hắn còn hoài nghi có khi cô mới là con ruột của bà còn anh thì không.
"Hai đứa thật là làm bà già này chờ mãi đấy."
"Anh Vũ bận chút việc nên bọn con sang trễ chút,con xin lỗi mẹ nhiều."
Bà Lâm vội an ủi cô.
"Xin lỗi gì chứ,đâu phải lỗi của con, có trách thì trách thằng Vũ ấy." Bà nói rồi còn không khỏi lườm hắn một cái.
Hắn không lên tiếng mặc kệ hai người họ chỉ ngồi ung dung uống canh trên bàn.Bà thấy anh như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Nào con cũng mau ăn đi." Bà quay sang nhìn cô bên cạnh lên tiếng.
"Vâng."
Bữa ăn cứ thế diễn ra một cách vui vẻ giữa bà Lâm và cô,hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện một cách vui vẻ, còn hai người đàn ông thì câm như hến từ đầu bữa ăn đến khi kết thúc, thật nhàn chán.
Khi mọi người đang ngồi uống trà ở phòng khách thì bà Lâm quay sang nhìn cô hỏi.
"Phải rồi hai đứa có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa."
Cô hơi sững người một chút khi bà hỏi vậy,cô quay sang nhìn hắn, thấy không có động tĩnh gì cô đành lên tiếng.
"Mẹ à,anh Vũ bận việc chắc bọn con sẽ không đi đâu ạ."
Bà Lâm nhìn hắn lên tiếng trách móc.
"Bận gì chứ, nghỉ vài ngày công ty không có phá sản đâu."
Hắn thấy bà nhìn mình mới chịu đặt ly trà xuống,điềm tĩnh trả lời.
"Vâng,con sẽ sắp xếp."
Nghe hắn nói vậy bà nói chịu để yên quay sang vui vẻ nói chuyện tiếp với cô.
Cô quay sang nhìn hắn vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô, cô hơi chột dạ vội vàng quay đi chỗ khác.
Sau khi ngồi chơi cùng ông bà Lâm một chút thì hai người cũng xin phép ra về, không khí trên xe lúc này cũng chẳng khác gì lúc đi cả,hai người vẫn im lặng như vậy,ai làm việc của người náy không nói chuyện với nhau câu nào, nhiều lúc cô muốn lên tiếng chứ nhưng cô sợ hắn nổi giận nên thôi.
Nhưng không hiểu sao lúc đó như có gì sai khiến cô vậy mà làm cô cả gan lên tiếng hỏi hắn về chuyện sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
"Vũ à, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao." Cô e dè lên tiếng.
Hắn dừng động tác đang lướt máy tính bảng của mình lại quay sang nhìn cô hỏi.
"Cô muốn đi."
Cô tất nhiên là muốn đi rồi vì vậy mà Vy Nhiên khẽ gật đầu, nhưng câu trả lời của hắn làm cô tất vọng.
"Nhưng tôi không thích, có đi tôi cũng không đi cùng cô."
"Nhưng chẳng phải mẹ đã bảo..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã lao đến bóp chặt cổ cô.
"Đừng đưa bà ấy ra uy hiếp tôi."
Cô khó khăn lên tiếng "Em không...uy hiếp... chỉ là..."
Hắn chưa để cô nói xong thì đã quanh đầu sang tài xế quát "Dừng xe."
Chiếc xe sang trọng ấy từ từ dừng lại bên lề đường,hắn buông tay ra nhìn cô ra lệnh "Xuống xe."
Cô nhìn ra bên ngoài thấy bên ngoài hoang vắng làm cô lạnh hết sống lưng, cô vội vàng quay lại cầu xin hắn.
"Anh,đừng đuổi em,em không nhắc đến vấn đề đó nữa,em xin anh."
Nhưng hắn không quan tâm,lôi cô xuống xe,mặc kệ cô đang run sợ, lạnh lùng ra lệnh "Lái xe."
Tài xé cũng không chậm trễ vội lái xe mặc dù tội nghiệp cô gái nhưng đấy là chuyện nhà của chủ nhân, người làm như ông không thể nào xem vào được.