Chương 157: Tỏ Tình
Sau khi cô thắp nhang cho ông nội xong thì lúc đó đồ ăn cũng đã được dọn lên bàn hết... và sau đó tất cả mọi người đều thắp nhang cho ông nội của cô hết cả...!Cô bước đi ra ngoài sân vườn ở đó có một chiếc xích đu, những lúc mà có chuyện khiến cô không vui thì cô sẽ ra đây hít thở và thư giãn.Cô bước đến xích đu và ngồi xuống, từ từ 2 đôi chân của cô liền đung đưa cái xích đu để nó thể tung bay trong làn gió mát.Dần dần cô cảm thấy sao mà xích đu này của mình càng lúc càng mạnh hơn... cô cứ có cảm giác có ai đang dùng lực để đung đưa chiếc xích đu mà cô đang ngồi nữa.Đột nhiên cô nỗi lên trong lòng sự bất an đến khó thường nên cô đành im lặng và không nói gì... mà âm thầm quan sát xem kẻ đó là ai, cô mặc kệ người phía sau đang trong khoảng khắc vui vẻ - hạnh phúc thì đột nhiên cô liền một mạch đứng lên và lấy súng ra để cảnh cáo người ở phía sau đang đung đưa cho chiếc xích đu của mình ...Nhưng chưa kịp mở lời cảnh cáo thì cô liền lập tức buông khẩu súng của mình xuống với khuôn mặt hết sức bất ngờ và ngạc nhiên... cô liền bước đến người đó và cúi đầu xin lỗi ?- Em xin lỗi, em cứ tưởng là kẻ nào dám to gan vào Trương gia để ám sát... mong anh cả rộng lòng mà bỏ qua cho đứa em gái xinh đẹp này !Người mà cô cứ tưởng là sát thủ đó thì chính là anh cả của mình, là Trương Minh Hoàng.10 phút trước :Sau khi thắp nhang cho ông nội xong thì anh liền xoay người để hỏi cô về sức khỏe của cô như thế nào rồi, nhưng tìm hoài mà anh không thấy cô... nên anh đã đoán ra được là cô sẽ đi ra sau vườn và ở đó có một chiếc xích đu !Những lúc cô cảm thấy buồn bực chuyện gì đó thì cô sẽ ra đấy để thư giãn và nó cũng giống như một loại thuốc chỉ để trị riêng cho mình cô thôi... sau khi ngồi ở đấy khoảng chừng 5 phút thôi thì cô sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi và buồn phiền nữa.Nên anh đoán chắc cô sẽ ở đó... nên anh đã đi ra sau vườn tìm cô và đúng thật cô đã ở đó và đang ngồi ở chiếc xích đu ấy và cô đang đung đưa nó... nên anh âm thầm đi tới phía sau và đẩy chiếc xích đu cho cô... nên mới có chuyện đó xảy ra.!Trương Minh Hoàng xoa đầu cô em gái đáng yêu này của mình và nói :- Tiểu Nhi, không sao cả... anh có bao giờ giận em đâu, em làm đúng rồi đó... em không cần phải xin lỗi anh... đó chỉ là bản năng phòng vệ mà thôi... kể cả tụi anh cũng vậy !Cô ngẩng đầu lên và nhìn anh mỉm cười, anh nói tiếp :- Tiểu Nhi, sức khỏe em thấy nào rồi... còn thấy mệt hay gì không... nếu mệt thì bảo anh biết nha, anh sẽ gọi cho Đào Uyển Nhi tới liền :- Dạ, em thấy khỏe rồi, nên anh không cần gọi cho cô ấy tới đâu.! Nghe cô nói như vậy anh liền yên tâm... đột nhiên cả hai vô thức không nói một cái gì cả, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng... đột nhiên bàn tay của anh đang xoa đầu cô, bỗng từ từ chuyển xuống gò má bánh bao của cô và vuốt... khiến cô ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa...! Anh từ từ nâng mặt cô lên, và anh đã đưa khuôn mặt mình cạp sát vào khuôn mặt của cô, và hai người đã trao cho nhau nụ hôn đầu cho đối phương với một ngày thật sự rất tuyệt đẹp...Nụ hôn càng lúc càng cuồng say... khiến họ không thể dứt ra được, cho tới khi cô đã không thể chịu nổi nữa và cô đã đánh mấy cái vào ngực anh, và anh đã hiểu ý và từ từ rời xa đôi môi mà khiến anh không ngày nào mà không nhớ đến nó... Cả hai từ từ rời xa đôi môi của đối phương kèm theo đó là sự xuất hiện của một sợi dây chỉ bạc của hai người khi họ đang dần rời xa đôi môi của đối phương. Anh vuốt lấy vuốt để vào bờ môi hình trái tim của cô, và nó cũng rất ngọt nữa, khiến anh luyến tuyết mãi thôi... Trương Minh Hoàng thấy mình được chiếm thế thượng phong với cô rồi nên anh đã quyết định tỏ tình với cô ngay và luôn :- Tiểu Nhi... anh yêu em... yêu em rất lâu rồi, nhưng lúc đó anh không biết là, anh yêu hay là anh dành cho em một sự thương hại, vì ngày mà em bị tai nạn ngay chiếc xe của anh , anh chỉ đơn giản nghĩ là do anh đụng trúng ngay em và khiến em bị thương ở phần đầu mà phải vào bệnh viện mà cấp cứu... nhưng ngày qua ngày - tháng qua tháng - năm qua năm. Thứ gọi là thương hại đó đã khiến anh chuyển từ sự thương hại ấy và sang thành tình yêu từ hồi nào anh cũng không hay... nhưng anh đã ngăn nó lại và anh liền có cảm giác rất sợ hãi vì sợ em sẽ từ chối lời tỏ tình của anh, vì chúng ta là anh em của nhau, và không thể nào trên đời này anh em với nhau lại có mối quan hệ yêu đương như thế này !