Chương 11
Kiều Minh Nguyệt cho để lại hai cái cánh, Niệm Niệm ăn xong hamburger, khoai tây cùng bánh dứa, lúc gặm hai cái cánh còn lại, vẻ mặt hạnh phúc, hoàn toàn không cảm thấy quá no.
Thật tốt, cơm chiều hôm nay không cần chuẩn bị.
Ban đầu đề xuất tới ăn MacDonald, nhưng Sầm Nghiên Thanh thật ra không ăn cái gì, nửa cái bánh dứa Niệm Niệm vẫn phải nhờ hắn hỗ trợ tiêu diệt.
Xem ra đậu đinh nhỏ rất biết người biết ta, rõ ràng nếu cô bé lại ăn nửa cái bánh dứa liền ăn không vô hai cái cánh gà, cho nên thừa dịp Kiều Minh Nguyệt đi toilet vội vàng tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn.
Chắc hẳn là do cô cố ý đi toilet.
Được cả một đôi mẹ con……
“Chờ lát nữa đi tiệm thuốc một chuyến, thuốc trong nhà có khả năng đã quá thời hạn.” Sau khi ăn xong, đang chuẩn bị rời đi Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên nói.
Niệm Niệm ngồi ở cánh tay Sầm Nghiên Thanh vẻ mặt lo lắng: “Mụ mụ người ốm sao??”
“Không phải,” Kiều Minh Nguyệt nhìn về phía bé, “Chuẩn bị thuốc dạ dày cho con.”
Niệm Niệm: “……”
Kiều Minh Nguyệt khi còn ở thời điểm tuổi trẻ cũng một ngày ba bữa BBQ, về sau sinh hài tử vì làm tấm gương tốt cho con, Coca đều không uống, Niệm Niệm sinh non, khi còn nhỏ thân thể không tốt lắm, mất nhiều công sức chăm sóc, ẩm thực yêu cầu đặc biệt chú ý, Kiều Minh Nguyệt cũng ăn uống lành mạnh theo, ngày thường ăn thanh đạm là chính, hơn nữa ở trong thôn đừng nói MacDonald, gà rán cửa hàng đều không có, mấy thứ này muốn ăn thì phải vào thị trấn mua, hai mẹ con mỗi ngày xử lý sân vườn liền đủ bận rộn rồi, hơn nữa trẻ con không nên ăn nhiều thực phẩm ăn nhanh, Kiều Minh Nguyệt cố ý không cho con tiếp xúc, trước khi trở về Giang Thành, Niệm Niệm liền không biết cái này là gì.
Hôm nay ăn hamburger lại ăn gà rán, còn có kem cùng bánh dứa, Coca uống hơn phân nửa ly.
Trở về bụng không khó chịu Kiều Minh Nguyệt hứa sẽ viết ngược tên cô.
Nghĩ vậy, cô nhìn Sầm Nghiên Thanh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Quả nhiên ba của đứa nhỏ vĩnh viễn là chướng ngại vật trên con đường giáo dục hoàn hảo.
“Đứa trẻ cũng yêu cầu phải rèn luyện, ăn mỗi tinh tế ẩm thực cũng không tốt,” Sầm Nghiên Thanh rốt cuộc nhịn không được tranh luận, “Thích ứng một chút, về sau đi nhà trẻ cũng phải ở lại trường học ăn bữa trưa.”
Kiều Minh Nguyệt lập tức phản bác: “Cũng phải từ từ, anh không nhìn thấy hôm nay con bé ăn nhiều hay ít?”
Sầm Nghiên Thanh thành công im miệng.
Niệm Niệm lôi kéo áo lông vũ mũ của mụ mụ, bắt đầu làm nũng: “Mụ mụ là con muốn ăn! Không nên hung dữ với bác Sầm.”
“???”Còn chưa nhận người thân đã bắt đầu che chở hắn, về sau nhận ba rồi còn như thế naog? “Hừ, nếu là quá nghiêm trọng, nói không chừng đêm nay con còn phải đi bệnh viện ký chích thuốc.”
Sầm Nghiên Thanh: “……”
Hắn muốn nói một câu, cùng lắm tiêu chảy, không nghiêm trọng đến mức như vậy.
Nhưng hắn vẫn thức thời mà ngậm miệng.
Đậu đinh ngồi ở cánh tay hắn nghe xong lời mụ mụ nói, nhíu mày tự hỏi một chút rất là nghiêm túc, sau đó nói: “Mụ mụ, con nguyện ý vì MacDonald đi chích!”
Sầm Nghiên Thanh: “…………”
Kiều Minh Nguyệt tức giận nhìn về phía hắn, “Xem người đã làm chuyện tốt!”
Đại loại bởi vì toàn bộ hành trình Sầm Nghiên Thanh trong tối ngoài sáng giúp bé, mua xong thuốc ba người tạm biệt nhau, Niệm Niệm còn bám dính hắn không chịu buông tay.
“Bác Sầm đưa chúng ta về đến nhà đi!” Niệm Niệm ôm cổ người ta, ngồi ở cánh tay hắn, thanh âm ngọt ngào.
Đậu đinh hôm nay mặc áo lông vũ màu trắng, bên cạnh áo lông vũ mũ có một vòng lông tơ màu trắng, lúc này đang ở bên ngoài, Sầm Nghiên Thanh sợ cô bé lạnh nên đội lên mũ cho cô, lông tơ cọ ở trên mặt hắn cọ tới cọ lui.
Sau đó hắn liền hắt xì.
“Đây là lông thỏ?”
“Đúng vậy.” Kiều Minh Nguyệt gật gật đầu, “Ơ, đúng rồi anh dị ứng với lông động vật, Niệm Niệm, lên xe, lần sau lại chơi cùng bác.”
Mụ mụ lên tiếng, lại thấy bác Sầm bởi vì mình mà hắt xì không ngừng, Niệm Niệm vội vàng ngồi vào bên trong xe, ngoan ngoãn cúi chào cùng Sầm Nghiên Thanh.
Kiều Minh Nguyệt cũng cúi chào, “Hôm nào lại hẹn ăn cơm sau ~”
Cũng không biết đây là lời mời nghiêm túc vẫn là lời khách sáo.
Tin nhắn trên điện thoại Sầm Nghiên Thanh đã loạn lên, hôm nay hắn phá lệ đăng hai lần về Niệm Niệm lên mạng, cảm giác cha con tràn đầy khiến cho không ít người tò mò, ba mẹ đang ở nước ngoài đều gọi mấy cái điện thoại lại đây, còn may hắn đã bật chế độ yên lặng trước đó.
Chọn trả lời mấy cái tin nhắn, nhìn trên điện thoại thấy Niệm Niệm gửi tin, Sầm Nghiên Thanh đột nhiên im lặng.
Kia hẳn là một cái nhãn dán.
Chính là nội dung hình ảnh có điểm kỳ quái.
Một con rắn lớn màu vàng đang nằm trên sàn nhà ngẩng cổ lên, nửa người trên duỗi thẳng, cái đuôi cùng nửa người dưới uốn lượn phía sau, nhìn tư thế giống như một cây tùng đón khách, đỉnh đầu có cái khung chữ, trong khung viết “Hi~”
Tự nhiên cũng thấy đáng yêu.
Đến cả nhãn dán của Niệm Niệm cũng khác người, Sầm Nghiên Thanh than thở, xem ra mấy năm nay một mình cô nuôi bé thật sự vất vả.
Bên kia này hai mẹ con đang trên đường, Kiều Minh Nguyệt muốn nhìn xem bé nghịch gì trên di động, nhìn qua một bên liền thấy Niệm Niệm đang chọn lựa nhãn dán của Bắp,toàn màn hình đều là màu vàng kim chói mù mắt người, Kiều Minh Nguyệt quay đầu nhanh qua cửa sổ, nhìn cây cối xung quanh để thanh tẩy đôi mắt.
Chờ đôi mắt ổn định lại, cô mới bắt đầu hỏi bé: “Niệm Niệm cảm thấy bác Sầm như thế nào nha?”
Niệm Niệm chọn cái nhãn dán gửi qua liền buông di động, ngửa đầu nhìn mẹ: “Mụ mụ có phải đang chọn bác Sầm làm ba của con hay không!”
“…… Gần như vậy, cho nên con thấy hắn như thế nào?”
“Rất là tốt! con chấm 101 điểm! Cho hắn kiêu ngạo luôn!”
“…… Không phải là bởi vì người ta ôm con cả ngày con mới cho hắn điểm tối đa đi?”
“Dạ dạ!”
“Chính là chọn ba ba không chỉ đánh giá mỗi sức khỏe.”
“Chính là ba ba không khỏe con cũng không thích!”
“Bác Ngụy Lam cũng từng ôm con, con cảm thấy hắn thế nào?”
Niệm Niệm nhíu mày cẩn thận nhớ lại người bác tên Ngụy Lam, “Bác Ngụy Lam cũng tốt, nhưng mà hắn ôm con nửa giờ liền buông xuống, hắn không được.”
“Vậy còn bác Từ Lập?” Kiều Minh Nguyệt vì muốn con bé so sánh cẩn thận mà gọi cả Từ Lập ra, “Bác Từ Lập trong nhà còn có Bắp, hắn làm ba của con không phải càng tốt sao?”
“Nhưng mà mụ mụ không thích nha.” Niệm Niệm nói. “Không chỉ vì sở thích của con, càng phải dựa vào sở thích của mụ mụ.”
Kiều Minh Nguyệt nghe thấy lời nói của con gái, nghĩ lại biểu hiện mấy ngày này của Sầm Nghiên Thanh, hoàn toàn thống nhất ý kiến, mẹ con cô đều cảm thấy hắn là người được chọn.
Thật tốt.
Ruột thịt đẻ ra vẫn là tốt nhất.
Cô cũng nên tìm một cơ hội cùng Sầm Nghiên Thanh hòa hoãn nói chuyện gia đình đôi bên.
Về đến nhà đã là hai giờ hơn, dì Ngô vẫn đang đợi các cô trở về, đi theo bên người bà là Tạ Trì, cô gái còn ăn mặc đồng phục mùa đông của trường học, áo bông màu trắng xanh, nhìn qua trong không ấm áp cho lắm, Kiều Minh Nguyệt nhớ rõ đồng phục mùa đông của Tam Trung năm ấy cũng chỉ có một lớp mỏng, trên thực tế giữ nhiệt không được tốt, học sinh đều sẽ mặc vào một chiếc áo lông vũ ở bên trong, dù sao áo đồng phục cũng to rộng.
Xem ra nhà bọn họ rất khó khăn, Kiều Minh Nguyệt tính tiền lương của dì Ngô ở trong lòng, tháng này bà mới bắt đầu làm việc, còn chưa có phát tiền lương, tiền lương sẽ có ngày phát định kì, hai trăm một ngày, hơn nữa còn có phí tăng ca, một tháng có thể có 6000, công việc bao gồm phụ trách ba bữa cơm cùng dọn dẹp phòng, quét tước nhà cửa.
Hẳn là tiền lương còn chưa phát, cho nên mới không mua quần áo mới.
Niệm Niệm thấy trong nhà xuất hiện một người xa lạ, tò mò đánh giá người kia.
Tạ Trì bị mấy ánh mắt nhìn trực tiếp có chút không được tự nhiên, nhưng là thật nhanh liền cười với Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, đây là chị Tạ Trì.” Kiều Minh Nguyệt cười chào hỏi với cô gái, “Là con gái của dì Ngô, mụ mụ mời chị gái lại đây để hỗ trợ trồng hoa.”
“Chào Niệm Niệm!” Tạ Trì vóc dáng rất cao, ít nhất cũng cao tới 1m7, người hơi gầy sắc mặt có một chút vàng, có lẽ là bổ dung dinh dưỡng không tốt, nhưng cô gái nhỏ rất xinh đẹp, cười lên khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
“Chào chị!” Niệm Niệm lớn tiếng chào hỏi cùng người.
Dì Ngô: “Ta thay mặt con gái cảm ơn Kiều tiểu thư, trì trì, mau nói cảm ơn chị!”
Dì Ngô kích động, lôi kéo cánh tay Tạ Trì đi phía trước một bước.
“Không có việc gì không có việc gì, cháu mời em đến làm việc nên không cần khách khí, cháu nói chuyện công việc cùng cô bé một chút?”
Dì Ngô do dự một chút, nhưng vẫn đưa Niệm Niệm đi phòng đồ chơi, để hai người bọn cô ở lại nói chuyện.
Kiều Minh Nguyệt cũng không thích khách sáo, trực tiếp nói: “Kì nghỉ đông của bọn em hẳn là không quá dài, mười lăm ngày đúng không? Trong vườn chị có Tú Cầu cùng Nguyệt Quý, mấy ngày nay muốn trồng xuống đất, nếu em chưa biết trồng như thế nào, sau khi ăn cơm chiều, chị làm mẫu một lần. Mười lăm ngày này, em ở đây cùng mẹ nhé, phòng ở tầng một rất lớn, nhưng không có thư phòng nên không tiện lắm. Phòng đồ chơi của Niệm Niệm rất to, bàn còn đang được chuyển đến, tới lúc đó em nếu là có nhu cầu em thể đi nơi đó đọc sách hoặc là làm bài tập.”
Từ khi cô có con, nói chuyện dịu dàng hơn nhiều. Nói từ tốn xong, Tạ Trì đứng một bên gật đầu.
“Còn có một sự kiện khác, chính là Niệm Niệm tháng 9 sẽ phải đi nhà trẻ, con bé cảm thấy hứng thú với chương trình học, chị muốn mời em giúp bé học thêm trong thời gian em rảnh, tiền công dựa theo thị trường 100 đồng một giờ, mỗi ngày xem Niệm Niệm học được thời gian bao lâu sau đó tính lương cho em, nghỉ hè em cũng có thể ở nơi này, em cảm thấy thế nào?”
Tháng sáu là thời gian kết thúc cuộc đời cấp 3 của mấy đứa, vừa đúng lúc Niệm Niệm chuẩn bị đi học.
Lượng tin tức quá lớn, Tạ Trì một lúc mới phản ứng lại, biết Kiều Minh Nguyệt đang có ý giúp chính mình, trong lòng cảm động, “Cảm ơn chị Kiều!”
“Ai nha, Niệm Niệm lại gọi em là chị.” Kiều Minh Nguyệt cười rộ lên.
“Em gọi chị lại là em muốn vậy.” Tạ Trì nói, “…… Em thật sự không gọi chị là dì được.”
Cô gái nhỏ khuôn mặt khó xử cũng thật đáng yêu.
Hai người tuổi hơn kém nhau mười tuổi, cái độ tuổi này gọi dì không quá thích hợp, gọi chị thì Niệm Niệm liền phải gọi thiếu nữ 18 tuổi xuân xanh là dì, càng không thích hợp.
Vậy kệ các cô đi, cũng không phải chuyện gì to.
Kiều Minh Nguyệt thương lượng cùng Niệm Niệm, ba người ngồi trên sô pha bàn tính chương trình học kì nghỉ đông.
Tạ Trì có chút ngượng ngùng ngồi ở trên sô pha nhỏ.
“Bắt đầu từ ghép vần, toán học, còn có tiếng Anh, xem tình huống dựa vào lúc đi học là được, tiếng Anh của Niệm Niệm hẳn là không tồi.” Kiều Minh Nguyệt nói.
Vừa lúc Lưu Diệc xuống lầu, thấy các cô ba người hội họp, tò mò lại đây hóng hớt.
Tạ Trì: “Em cũng không biết rõ lắm nhà trẻ cụ thể dạy cái gì, buổi tối em sẽ tra chút tư liệu soạn bài.”
Kiều Minh Nguyệt xua tay, “Không cần phải tìm những ảnh minh họa lòe loẹt, Niệm Niệm làm việc chú tâm, tìm mấy bài khó hơn chút.” Bằng không cô sợ Tạ Trì chấn yểm không được con thú trong cô bé.
Lá gan của Niệm Niệm to, bé có thể đứng trên địa bàn của người khác chiếm đoạt.
Lưu Diệc kinh ngạc: “Đùa à, bé nó mới ba tuổi.”
“Đó là cậu không hiểu Niệm Niệm sâu.”
“Không tin.” Lưu Diệc.
“Được, chiều nay cơm nước xong 6 giờ, Trì Trì dạy học tiết đầu tiên cho Niệm Niệm,” Kiều Minh Nguyệt xoa đầu nhỏ của Niệm Niệm, “Cho thịt dì của con lú một phen!”
Niệm Niệm hưng phấn mà gật gật đầu.
Nhìn biểu cảm của Niệm Niệm Lưu Diệc cảm thấy có chút không thích hợp.
Nào có đứa trẻ nào nghe thấy đi học còn hưng phấn như vậy?
Cô giáo hôm nay vừa chốt được phi vụ cá mập, đến tối bắt đầu dạy luôn cho nóng. Cô Tạ bắt đầu hồi hộp, đi vệ sinh xong sẽ vội đi soạn bài ngay.
Trong nhà không có bảng, Lưu Diệc cùng Kiều Minh Nguyệt hai người lập tức xuất phát đi đặt mua đồ dùng học tập, bảng đen, phấn viết bảng,… toàn bộ mua về, dì Ngô nấu cơm, Niệm Niệm đang ở WC đấu tranh cùng cái bụng, chờ đồ vật được bố trí xong, Niệm Niệm mới nhũn hai chân bước ra từ WC, đáng thương vô cùng mà tìm dì Ngô muốn uống trà trưa, cơm chiều đều ăn không vô.
Kiều Minh Nguyệt cũng không cần phải nói cái gì, Niệm Niệm cũng đã có bài học.
Lúc ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn đồ ăn thanh đạm, uống canh suông bụng dễ chịu rất nhiều.
Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc mà tổng kết kinh nghiệm, tuyên bố phát hiện mới của cô bé kết luận: “MacDonald tuy rằng ngon, nhưng không thể ăn nhiều.”
Lưu Diệc giơ ngón tay cái lên.
Tạ Trì đang ăn cơm, nghe vậy cũng giơ ngón tay cái lên.
Niệm Niệm kiêu ngạo ngửa cằm lên, ngoan ngoãn uống canh suông cùng cháo trắng.
Cơm nước xong bụng, Niệm Niệm dễ chịu hơn nhiều, các cô bắt đầu chương trình học, lần dạy này chỉ có một học sinh, bảng đen cũng là loại truyền thống, không phải kiểu plastic xấu xấu, hơn nữa cô thích viết phấn, cho nên lớp học còn bố trí rất bài bản.
Tiết này sẽ bắt đầu từ ghép vần, chữ của Tạ Trì rất đẹp, mạnh mẽ dứt khoát, viết bảng rất hợp, Niệm Niệm ngồi ở trên ghế rất quy củ, ngửa đầu nói theo cô giáo abcdefg, phát âm rất chuẩn.
26 cái chữ học rất nhanh, tùy chọn một chữ cái Niệm Niệm cũng có thể đọc ra tới, nhẹ nhàng nhảy qua phân đoạn đọc, bắt đầu viết chữ.
Niệm Niệm chưa cầm bút bao giờ, viết chữ không rành lắm, Tạ Trì dạy thật sự kiên nhẫn, cầm tay dạy bé viể.
Không khí rất hài hòa.
Lưu Diệc cũng không nghĩ tới Niệm Niệm có thể ngồi yên học.
Hơn nữa không hề có cảm giác ghét học, một đôi mắt sáng lấp lánh, sinh động như đang nói “ Học, học nữa, học mãi”.
Vẻ mặt Kiều Minh Nguyệt đầy kiêu ngạo: “Không hổ là con gái của ta.”
Lưu Diệc cũng bội phục.
“Ngày thường, con bé thích xem nhất không phải phim hoạt hình, mà là chương trình nghề làm vườn thế giới, Garden'sWorld, bé không biết chữ nhưng mà mỗi lần xem đều rất say mê, tiếng Anh hiện tại càng tốt.” Kiều Minh Nguyệt nói, “Rất thần kỳ, ngay từ đầu con bé cũng không hiểu người ta đang nói cái gì, nhưng là ngồi xuống 50 phút có thể xem xong toàn bộ tiết mục, bắt đầu chậm rãi học tiếng Anh.”
Lưu Diệc ngồi ở trên sô pha nhìn Niệm Niệm đang học, xem thế là đủ rồi.
“Khẳng định không phải di truyền từ cậu.” Lưu Diệc nói, “Tớ nhớ rõ ngày xưa lúc đi học cậu hoàn toàn ngồi không yên, anh cậu kể lúc ở nhà trẻ, mỗi ngày cậu cùng người khác chơi đóng vai gia đình, một ngày hẹn hò với 8 bạn trai,”
“Đây là lời đồn!” Kiều Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, “Rõ ràng chỉ có 3!”
Đôi lời nhảm nhí của editor: hôm nay có 2 điều muốn nói:
- Thức ăn nhanh ngon vãi ò, lần đầu t ăn chả bị đau bụng chắc do bụng trâu. Trong truyện tác giả cứ nói thức ăn nhanh là rác rưởi, ngại ghê, mỗi lần đi ăn gà rán, hamburger mồm t như cái thùng phi không đáy
- Có ai đọc truyện xin dơ cánh tay hội họp đi, để Q biết đường đăng sớm hơn, ngồi cặm cụi móc len xong đã 2h sáng mới đăng vội chương mới.
Thật tốt, cơm chiều hôm nay không cần chuẩn bị.
Ban đầu đề xuất tới ăn MacDonald, nhưng Sầm Nghiên Thanh thật ra không ăn cái gì, nửa cái bánh dứa Niệm Niệm vẫn phải nhờ hắn hỗ trợ tiêu diệt.
Xem ra đậu đinh nhỏ rất biết người biết ta, rõ ràng nếu cô bé lại ăn nửa cái bánh dứa liền ăn không vô hai cái cánh gà, cho nên thừa dịp Kiều Minh Nguyệt đi toilet vội vàng tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn.
Chắc hẳn là do cô cố ý đi toilet.
Được cả một đôi mẹ con……
“Chờ lát nữa đi tiệm thuốc một chuyến, thuốc trong nhà có khả năng đã quá thời hạn.” Sau khi ăn xong, đang chuẩn bị rời đi Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên nói.
Niệm Niệm ngồi ở cánh tay Sầm Nghiên Thanh vẻ mặt lo lắng: “Mụ mụ người ốm sao??”
“Không phải,” Kiều Minh Nguyệt nhìn về phía bé, “Chuẩn bị thuốc dạ dày cho con.”
Niệm Niệm: “……”
Kiều Minh Nguyệt khi còn ở thời điểm tuổi trẻ cũng một ngày ba bữa BBQ, về sau sinh hài tử vì làm tấm gương tốt cho con, Coca đều không uống, Niệm Niệm sinh non, khi còn nhỏ thân thể không tốt lắm, mất nhiều công sức chăm sóc, ẩm thực yêu cầu đặc biệt chú ý, Kiều Minh Nguyệt cũng ăn uống lành mạnh theo, ngày thường ăn thanh đạm là chính, hơn nữa ở trong thôn đừng nói MacDonald, gà rán cửa hàng đều không có, mấy thứ này muốn ăn thì phải vào thị trấn mua, hai mẹ con mỗi ngày xử lý sân vườn liền đủ bận rộn rồi, hơn nữa trẻ con không nên ăn nhiều thực phẩm ăn nhanh, Kiều Minh Nguyệt cố ý không cho con tiếp xúc, trước khi trở về Giang Thành, Niệm Niệm liền không biết cái này là gì.
Hôm nay ăn hamburger lại ăn gà rán, còn có kem cùng bánh dứa, Coca uống hơn phân nửa ly.
Trở về bụng không khó chịu Kiều Minh Nguyệt hứa sẽ viết ngược tên cô.
Nghĩ vậy, cô nhìn Sầm Nghiên Thanh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Quả nhiên ba của đứa nhỏ vĩnh viễn là chướng ngại vật trên con đường giáo dục hoàn hảo.
“Đứa trẻ cũng yêu cầu phải rèn luyện, ăn mỗi tinh tế ẩm thực cũng không tốt,” Sầm Nghiên Thanh rốt cuộc nhịn không được tranh luận, “Thích ứng một chút, về sau đi nhà trẻ cũng phải ở lại trường học ăn bữa trưa.”
Kiều Minh Nguyệt lập tức phản bác: “Cũng phải từ từ, anh không nhìn thấy hôm nay con bé ăn nhiều hay ít?”
Sầm Nghiên Thanh thành công im miệng.
Niệm Niệm lôi kéo áo lông vũ mũ của mụ mụ, bắt đầu làm nũng: “Mụ mụ là con muốn ăn! Không nên hung dữ với bác Sầm.”
“???”Còn chưa nhận người thân đã bắt đầu che chở hắn, về sau nhận ba rồi còn như thế naog? “Hừ, nếu là quá nghiêm trọng, nói không chừng đêm nay con còn phải đi bệnh viện ký chích thuốc.”
Sầm Nghiên Thanh: “……”
Hắn muốn nói một câu, cùng lắm tiêu chảy, không nghiêm trọng đến mức như vậy.
Nhưng hắn vẫn thức thời mà ngậm miệng.
Đậu đinh ngồi ở cánh tay hắn nghe xong lời mụ mụ nói, nhíu mày tự hỏi một chút rất là nghiêm túc, sau đó nói: “Mụ mụ, con nguyện ý vì MacDonald đi chích!”
Sầm Nghiên Thanh: “…………”
Kiều Minh Nguyệt tức giận nhìn về phía hắn, “Xem người đã làm chuyện tốt!”
Đại loại bởi vì toàn bộ hành trình Sầm Nghiên Thanh trong tối ngoài sáng giúp bé, mua xong thuốc ba người tạm biệt nhau, Niệm Niệm còn bám dính hắn không chịu buông tay.
“Bác Sầm đưa chúng ta về đến nhà đi!” Niệm Niệm ôm cổ người ta, ngồi ở cánh tay hắn, thanh âm ngọt ngào.
Đậu đinh hôm nay mặc áo lông vũ màu trắng, bên cạnh áo lông vũ mũ có một vòng lông tơ màu trắng, lúc này đang ở bên ngoài, Sầm Nghiên Thanh sợ cô bé lạnh nên đội lên mũ cho cô, lông tơ cọ ở trên mặt hắn cọ tới cọ lui.
Sau đó hắn liền hắt xì.
“Đây là lông thỏ?”
“Đúng vậy.” Kiều Minh Nguyệt gật gật đầu, “Ơ, đúng rồi anh dị ứng với lông động vật, Niệm Niệm, lên xe, lần sau lại chơi cùng bác.”
Mụ mụ lên tiếng, lại thấy bác Sầm bởi vì mình mà hắt xì không ngừng, Niệm Niệm vội vàng ngồi vào bên trong xe, ngoan ngoãn cúi chào cùng Sầm Nghiên Thanh.
Kiều Minh Nguyệt cũng cúi chào, “Hôm nào lại hẹn ăn cơm sau ~”
Cũng không biết đây là lời mời nghiêm túc vẫn là lời khách sáo.
Tin nhắn trên điện thoại Sầm Nghiên Thanh đã loạn lên, hôm nay hắn phá lệ đăng hai lần về Niệm Niệm lên mạng, cảm giác cha con tràn đầy khiến cho không ít người tò mò, ba mẹ đang ở nước ngoài đều gọi mấy cái điện thoại lại đây, còn may hắn đã bật chế độ yên lặng trước đó.
Chọn trả lời mấy cái tin nhắn, nhìn trên điện thoại thấy Niệm Niệm gửi tin, Sầm Nghiên Thanh đột nhiên im lặng.
Kia hẳn là một cái nhãn dán.
Chính là nội dung hình ảnh có điểm kỳ quái.
Một con rắn lớn màu vàng đang nằm trên sàn nhà ngẩng cổ lên, nửa người trên duỗi thẳng, cái đuôi cùng nửa người dưới uốn lượn phía sau, nhìn tư thế giống như một cây tùng đón khách, đỉnh đầu có cái khung chữ, trong khung viết “Hi~”
Tự nhiên cũng thấy đáng yêu.
Đến cả nhãn dán của Niệm Niệm cũng khác người, Sầm Nghiên Thanh than thở, xem ra mấy năm nay một mình cô nuôi bé thật sự vất vả.
Bên kia này hai mẹ con đang trên đường, Kiều Minh Nguyệt muốn nhìn xem bé nghịch gì trên di động, nhìn qua một bên liền thấy Niệm Niệm đang chọn lựa nhãn dán của Bắp,toàn màn hình đều là màu vàng kim chói mù mắt người, Kiều Minh Nguyệt quay đầu nhanh qua cửa sổ, nhìn cây cối xung quanh để thanh tẩy đôi mắt.
Chờ đôi mắt ổn định lại, cô mới bắt đầu hỏi bé: “Niệm Niệm cảm thấy bác Sầm như thế nào nha?”
Niệm Niệm chọn cái nhãn dán gửi qua liền buông di động, ngửa đầu nhìn mẹ: “Mụ mụ có phải đang chọn bác Sầm làm ba của con hay không!”
“…… Gần như vậy, cho nên con thấy hắn như thế nào?”
“Rất là tốt! con chấm 101 điểm! Cho hắn kiêu ngạo luôn!”
“…… Không phải là bởi vì người ta ôm con cả ngày con mới cho hắn điểm tối đa đi?”
“Dạ dạ!”
“Chính là chọn ba ba không chỉ đánh giá mỗi sức khỏe.”
“Chính là ba ba không khỏe con cũng không thích!”
“Bác Ngụy Lam cũng từng ôm con, con cảm thấy hắn thế nào?”
Niệm Niệm nhíu mày cẩn thận nhớ lại người bác tên Ngụy Lam, “Bác Ngụy Lam cũng tốt, nhưng mà hắn ôm con nửa giờ liền buông xuống, hắn không được.”
“Vậy còn bác Từ Lập?” Kiều Minh Nguyệt vì muốn con bé so sánh cẩn thận mà gọi cả Từ Lập ra, “Bác Từ Lập trong nhà còn có Bắp, hắn làm ba của con không phải càng tốt sao?”
“Nhưng mà mụ mụ không thích nha.” Niệm Niệm nói. “Không chỉ vì sở thích của con, càng phải dựa vào sở thích của mụ mụ.”
Kiều Minh Nguyệt nghe thấy lời nói của con gái, nghĩ lại biểu hiện mấy ngày này của Sầm Nghiên Thanh, hoàn toàn thống nhất ý kiến, mẹ con cô đều cảm thấy hắn là người được chọn.
Thật tốt.
Ruột thịt đẻ ra vẫn là tốt nhất.
Cô cũng nên tìm một cơ hội cùng Sầm Nghiên Thanh hòa hoãn nói chuyện gia đình đôi bên.
Về đến nhà đã là hai giờ hơn, dì Ngô vẫn đang đợi các cô trở về, đi theo bên người bà là Tạ Trì, cô gái còn ăn mặc đồng phục mùa đông của trường học, áo bông màu trắng xanh, nhìn qua trong không ấm áp cho lắm, Kiều Minh Nguyệt nhớ rõ đồng phục mùa đông của Tam Trung năm ấy cũng chỉ có một lớp mỏng, trên thực tế giữ nhiệt không được tốt, học sinh đều sẽ mặc vào một chiếc áo lông vũ ở bên trong, dù sao áo đồng phục cũng to rộng.
Xem ra nhà bọn họ rất khó khăn, Kiều Minh Nguyệt tính tiền lương của dì Ngô ở trong lòng, tháng này bà mới bắt đầu làm việc, còn chưa có phát tiền lương, tiền lương sẽ có ngày phát định kì, hai trăm một ngày, hơn nữa còn có phí tăng ca, một tháng có thể có 6000, công việc bao gồm phụ trách ba bữa cơm cùng dọn dẹp phòng, quét tước nhà cửa.
Hẳn là tiền lương còn chưa phát, cho nên mới không mua quần áo mới.
Niệm Niệm thấy trong nhà xuất hiện một người xa lạ, tò mò đánh giá người kia.
Tạ Trì bị mấy ánh mắt nhìn trực tiếp có chút không được tự nhiên, nhưng là thật nhanh liền cười với Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, đây là chị Tạ Trì.” Kiều Minh Nguyệt cười chào hỏi với cô gái, “Là con gái của dì Ngô, mụ mụ mời chị gái lại đây để hỗ trợ trồng hoa.”
“Chào Niệm Niệm!” Tạ Trì vóc dáng rất cao, ít nhất cũng cao tới 1m7, người hơi gầy sắc mặt có một chút vàng, có lẽ là bổ dung dinh dưỡng không tốt, nhưng cô gái nhỏ rất xinh đẹp, cười lên khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
“Chào chị!” Niệm Niệm lớn tiếng chào hỏi cùng người.
Dì Ngô: “Ta thay mặt con gái cảm ơn Kiều tiểu thư, trì trì, mau nói cảm ơn chị!”
Dì Ngô kích động, lôi kéo cánh tay Tạ Trì đi phía trước một bước.
“Không có việc gì không có việc gì, cháu mời em đến làm việc nên không cần khách khí, cháu nói chuyện công việc cùng cô bé một chút?”
Dì Ngô do dự một chút, nhưng vẫn đưa Niệm Niệm đi phòng đồ chơi, để hai người bọn cô ở lại nói chuyện.
Kiều Minh Nguyệt cũng không thích khách sáo, trực tiếp nói: “Kì nghỉ đông của bọn em hẳn là không quá dài, mười lăm ngày đúng không? Trong vườn chị có Tú Cầu cùng Nguyệt Quý, mấy ngày nay muốn trồng xuống đất, nếu em chưa biết trồng như thế nào, sau khi ăn cơm chiều, chị làm mẫu một lần. Mười lăm ngày này, em ở đây cùng mẹ nhé, phòng ở tầng một rất lớn, nhưng không có thư phòng nên không tiện lắm. Phòng đồ chơi của Niệm Niệm rất to, bàn còn đang được chuyển đến, tới lúc đó em nếu là có nhu cầu em thể đi nơi đó đọc sách hoặc là làm bài tập.”
Từ khi cô có con, nói chuyện dịu dàng hơn nhiều. Nói từ tốn xong, Tạ Trì đứng một bên gật đầu.
“Còn có một sự kiện khác, chính là Niệm Niệm tháng 9 sẽ phải đi nhà trẻ, con bé cảm thấy hứng thú với chương trình học, chị muốn mời em giúp bé học thêm trong thời gian em rảnh, tiền công dựa theo thị trường 100 đồng một giờ, mỗi ngày xem Niệm Niệm học được thời gian bao lâu sau đó tính lương cho em, nghỉ hè em cũng có thể ở nơi này, em cảm thấy thế nào?”
Tháng sáu là thời gian kết thúc cuộc đời cấp 3 của mấy đứa, vừa đúng lúc Niệm Niệm chuẩn bị đi học.
Lượng tin tức quá lớn, Tạ Trì một lúc mới phản ứng lại, biết Kiều Minh Nguyệt đang có ý giúp chính mình, trong lòng cảm động, “Cảm ơn chị Kiều!”
“Ai nha, Niệm Niệm lại gọi em là chị.” Kiều Minh Nguyệt cười rộ lên.
“Em gọi chị lại là em muốn vậy.” Tạ Trì nói, “…… Em thật sự không gọi chị là dì được.”
Cô gái nhỏ khuôn mặt khó xử cũng thật đáng yêu.
Hai người tuổi hơn kém nhau mười tuổi, cái độ tuổi này gọi dì không quá thích hợp, gọi chị thì Niệm Niệm liền phải gọi thiếu nữ 18 tuổi xuân xanh là dì, càng không thích hợp.
Vậy kệ các cô đi, cũng không phải chuyện gì to.
Kiều Minh Nguyệt thương lượng cùng Niệm Niệm, ba người ngồi trên sô pha bàn tính chương trình học kì nghỉ đông.
Tạ Trì có chút ngượng ngùng ngồi ở trên sô pha nhỏ.
“Bắt đầu từ ghép vần, toán học, còn có tiếng Anh, xem tình huống dựa vào lúc đi học là được, tiếng Anh của Niệm Niệm hẳn là không tồi.” Kiều Minh Nguyệt nói.
Vừa lúc Lưu Diệc xuống lầu, thấy các cô ba người hội họp, tò mò lại đây hóng hớt.
Tạ Trì: “Em cũng không biết rõ lắm nhà trẻ cụ thể dạy cái gì, buổi tối em sẽ tra chút tư liệu soạn bài.”
Kiều Minh Nguyệt xua tay, “Không cần phải tìm những ảnh minh họa lòe loẹt, Niệm Niệm làm việc chú tâm, tìm mấy bài khó hơn chút.” Bằng không cô sợ Tạ Trì chấn yểm không được con thú trong cô bé.
Lá gan của Niệm Niệm to, bé có thể đứng trên địa bàn của người khác chiếm đoạt.
Lưu Diệc kinh ngạc: “Đùa à, bé nó mới ba tuổi.”
“Đó là cậu không hiểu Niệm Niệm sâu.”
“Không tin.” Lưu Diệc.
“Được, chiều nay cơm nước xong 6 giờ, Trì Trì dạy học tiết đầu tiên cho Niệm Niệm,” Kiều Minh Nguyệt xoa đầu nhỏ của Niệm Niệm, “Cho thịt dì của con lú một phen!”
Niệm Niệm hưng phấn mà gật gật đầu.
Nhìn biểu cảm của Niệm Niệm Lưu Diệc cảm thấy có chút không thích hợp.
Nào có đứa trẻ nào nghe thấy đi học còn hưng phấn như vậy?
Cô giáo hôm nay vừa chốt được phi vụ cá mập, đến tối bắt đầu dạy luôn cho nóng. Cô Tạ bắt đầu hồi hộp, đi vệ sinh xong sẽ vội đi soạn bài ngay.
Trong nhà không có bảng, Lưu Diệc cùng Kiều Minh Nguyệt hai người lập tức xuất phát đi đặt mua đồ dùng học tập, bảng đen, phấn viết bảng,… toàn bộ mua về, dì Ngô nấu cơm, Niệm Niệm đang ở WC đấu tranh cùng cái bụng, chờ đồ vật được bố trí xong, Niệm Niệm mới nhũn hai chân bước ra từ WC, đáng thương vô cùng mà tìm dì Ngô muốn uống trà trưa, cơm chiều đều ăn không vô.
Kiều Minh Nguyệt cũng không cần phải nói cái gì, Niệm Niệm cũng đã có bài học.
Lúc ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn đồ ăn thanh đạm, uống canh suông bụng dễ chịu rất nhiều.
Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc mà tổng kết kinh nghiệm, tuyên bố phát hiện mới của cô bé kết luận: “MacDonald tuy rằng ngon, nhưng không thể ăn nhiều.”
Lưu Diệc giơ ngón tay cái lên.
Tạ Trì đang ăn cơm, nghe vậy cũng giơ ngón tay cái lên.
Niệm Niệm kiêu ngạo ngửa cằm lên, ngoan ngoãn uống canh suông cùng cháo trắng.
Cơm nước xong bụng, Niệm Niệm dễ chịu hơn nhiều, các cô bắt đầu chương trình học, lần dạy này chỉ có một học sinh, bảng đen cũng là loại truyền thống, không phải kiểu plastic xấu xấu, hơn nữa cô thích viết phấn, cho nên lớp học còn bố trí rất bài bản.
Tiết này sẽ bắt đầu từ ghép vần, chữ của Tạ Trì rất đẹp, mạnh mẽ dứt khoát, viết bảng rất hợp, Niệm Niệm ngồi ở trên ghế rất quy củ, ngửa đầu nói theo cô giáo abcdefg, phát âm rất chuẩn.
26 cái chữ học rất nhanh, tùy chọn một chữ cái Niệm Niệm cũng có thể đọc ra tới, nhẹ nhàng nhảy qua phân đoạn đọc, bắt đầu viết chữ.
Niệm Niệm chưa cầm bút bao giờ, viết chữ không rành lắm, Tạ Trì dạy thật sự kiên nhẫn, cầm tay dạy bé viể.
Không khí rất hài hòa.
Lưu Diệc cũng không nghĩ tới Niệm Niệm có thể ngồi yên học.
Hơn nữa không hề có cảm giác ghét học, một đôi mắt sáng lấp lánh, sinh động như đang nói “ Học, học nữa, học mãi”.
Vẻ mặt Kiều Minh Nguyệt đầy kiêu ngạo: “Không hổ là con gái của ta.”
Lưu Diệc cũng bội phục.
“Ngày thường, con bé thích xem nhất không phải phim hoạt hình, mà là chương trình nghề làm vườn thế giới, Garden'sWorld, bé không biết chữ nhưng mà mỗi lần xem đều rất say mê, tiếng Anh hiện tại càng tốt.” Kiều Minh Nguyệt nói, “Rất thần kỳ, ngay từ đầu con bé cũng không hiểu người ta đang nói cái gì, nhưng là ngồi xuống 50 phút có thể xem xong toàn bộ tiết mục, bắt đầu chậm rãi học tiếng Anh.”
Lưu Diệc ngồi ở trên sô pha nhìn Niệm Niệm đang học, xem thế là đủ rồi.
“Khẳng định không phải di truyền từ cậu.” Lưu Diệc nói, “Tớ nhớ rõ ngày xưa lúc đi học cậu hoàn toàn ngồi không yên, anh cậu kể lúc ở nhà trẻ, mỗi ngày cậu cùng người khác chơi đóng vai gia đình, một ngày hẹn hò với 8 bạn trai,”
“Đây là lời đồn!” Kiều Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, “Rõ ràng chỉ có 3!”
Đôi lời nhảm nhí của editor: hôm nay có 2 điều muốn nói:
- Thức ăn nhanh ngon vãi ò, lần đầu t ăn chả bị đau bụng chắc do bụng trâu. Trong truyện tác giả cứ nói thức ăn nhanh là rác rưởi, ngại ghê, mỗi lần đi ăn gà rán, hamburger mồm t như cái thùng phi không đáy
- Có ai đọc truyện xin dơ cánh tay hội họp đi, để Q biết đường đăng sớm hơn, ngồi cặm cụi móc len xong đã 2h sáng mới đăng vội chương mới.