Chương 2
3.
Lời đe dọa này của Diệp Thanh Nhàn khiến ta có chút sợ hãi, ta làm sao có thể từ chối Lộ Uyên động phòng?
Nhưng nghĩ lại, là ta tự mình đa tình. Lộ Uyên yêu thích biểu tỷ như vậy, làm sao có thể nguyện ý chạm vào ta?
Yến tiệc tẻ nhạt kết thúc, ta ngồi trong tân phòng lo lắng nắm nhẹ gấu váy.
Lộ Uyên vén khăn hỉ trên đầu ta, ta ngước mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn được chiếu sáng dưới ánh nến, mày kiếm mắt sáng, thái dương sắc bén cực kỳ anh tuấn.
Khó trách biểu tỷ ta lại chấp niệm với hắn như thế.
Hai mắt nhìn nhau, ta nhanh chóng liền cúi đầu.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trong trẻo, có chút say.
“Tô Thư, nàng thật đẹp!”. Có gì ho?? Chọ? ?hử ?rang # ?Ru??R? YEN﹒?N #
Lộ Uyên ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay ta.
Bàn tay có lực mạnh mẽ, bắt lấy bàn tay ta mười ngón đan chặt. Ta đột nhiên đỏ bừng mặt:
“Lộ tướng quân.”
Chuyện gì vậy, sao hắn có thể cùng ta làm cái chuyện này?
“Không thể gọi như vậy, phải gọi tướng công.”
Âm thanh có chút khàn, Lộ Uyên đưa mặt ghé sát tai ta, đưa tay muốn ôm lấy vai ta.
Đầu óc ta liền trống rỗng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, lại có chút ghê tởm.
Lộ Uyên hắn si mê biểu tỷ ta bao năm, lại học theo người khác lấy ta làm thế thân của nàng, bây giờ lại làm ra hành động thế này?
Nam nhân này quả nhiên không phải người tốt.
Ta lạnh lùng hất tay hắn ra:
“Đừng chạm vào ta.”
Ý cười của Lộ Uyên nháy mắt cứng đờ, đôi mắt hắn đen nhánh nhìn ta chằm chằm, có chút bối rối không hiểu.
“Nàng sao vậy?”
Lộ Uyên mím môi, sắc mặt đỏ bừng vì say rượu cũng đã từ từ rút đi. Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, run rẩy nói:
“Tô Thư, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta sao?”
Lời đe dọa này của Diệp Thanh Nhàn khiến ta có chút sợ hãi, ta làm sao có thể từ chối Lộ Uyên động phòng?
Nhưng nghĩ lại, là ta tự mình đa tình. Lộ Uyên yêu thích biểu tỷ như vậy, làm sao có thể nguyện ý chạm vào ta?
Yến tiệc tẻ nhạt kết thúc, ta ngồi trong tân phòng lo lắng nắm nhẹ gấu váy.
Lộ Uyên vén khăn hỉ trên đầu ta, ta ngước mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn được chiếu sáng dưới ánh nến, mày kiếm mắt sáng, thái dương sắc bén cực kỳ anh tuấn.
Khó trách biểu tỷ ta lại chấp niệm với hắn như thế.
Hai mắt nhìn nhau, ta nhanh chóng liền cúi đầu.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trong trẻo, có chút say.
“Tô Thư, nàng thật đẹp!”. Có gì ho?? Chọ? ?hử ?rang # ?Ru??R? YEN﹒?N #
Lộ Uyên ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay ta.
Bàn tay có lực mạnh mẽ, bắt lấy bàn tay ta mười ngón đan chặt. Ta đột nhiên đỏ bừng mặt:
“Lộ tướng quân.”
Chuyện gì vậy, sao hắn có thể cùng ta làm cái chuyện này?
“Không thể gọi như vậy, phải gọi tướng công.”
Âm thanh có chút khàn, Lộ Uyên đưa mặt ghé sát tai ta, đưa tay muốn ôm lấy vai ta.
Đầu óc ta liền trống rỗng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, lại có chút ghê tởm.
Lộ Uyên hắn si mê biểu tỷ ta bao năm, lại học theo người khác lấy ta làm thế thân của nàng, bây giờ lại làm ra hành động thế này?
Nam nhân này quả nhiên không phải người tốt.
Ta lạnh lùng hất tay hắn ra:
“Đừng chạm vào ta.”
Ý cười của Lộ Uyên nháy mắt cứng đờ, đôi mắt hắn đen nhánh nhìn ta chằm chằm, có chút bối rối không hiểu.
“Nàng sao vậy?”
Lộ Uyên mím môi, sắc mặt đỏ bừng vì say rượu cũng đã từ từ rút đi. Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, run rẩy nói:
“Tô Thư, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta sao?”