Chương 5
8.
“Lộ tướng quân.”
Biểu tỷ rơm rớm nước mắt, mắt hạnh nhu tình liếc nhẹ nam nhân trước mặt như đang câu hồn. Đừng nói phu quân ta, ngay cả ta nhìn nàng cũng cảm thấy đau lòng thay.
Quả nhiên, Lộ Uyên cũng không nhịn được vươn tay ra …
Hắn sẽ ôm biểu tỷ vào lòng an ủi sao?
Ta siết chặt tay, cơn đau từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể khiến ta đau đớn. Trong lòng ta cũng vạn phần chua xót.
Chỉ thấy Lộ Uyên vươn tay đẩy biểu tỷ ta ra xa, mày kiếm nhíu chặt:
“Vị cô nương này, ngươi có oan tình gì thì đến nha môn, một võ tướng như ta không rảnh lo mấy chuyện này.”
Ta:?
Biểu tỷ:?
Biểu tỷ ta trợn to mắt kinh ngạc.
“Lộ Uyên, chàng làm sao có thể?”
Biểu tỷ ủy khuất kéo ống tay áo hắn.
“Vì ta không đáp ứng hôn sự với chàng nên chàng giận ta sao?”
“Bệnh thần kinh.”
Lộ Uyên dùng chuôi đao hất tay biểu tỷ ra, nghiêm mặt đi về phía trước.
“Xui xẻo, mới sớm trở trời đã gặp phải người điên.”
Để lại biểu tỷ ta trơ trọi đứng đó, hỗn độn trong gió.
“Phốc… ha ha ha…”. Tiểu nha hoàn Lưu Ly run rẩy hai vai, cười giống như chuột nhìn thấy cả vại gạo, “Cười c h ế t rồi, tiểu thư nhìn xem, cô gia thật sự không quen biết Diệp tiểu thư người ta đâu ạ.”
Ta mờ mịt.
“Sao có thể, lần trước hắn còn ném ngọc bội cho biểu tỷ trước mặt bách tính cả kinh thành, chính mắt ta cũng nhìn thấy.”
“Tiểu thư, mặc kệ bọn họ trước kia thế nào, nô tì chỉ thấy hiện tại cô gia là thật lòng muốn cùng tiểu thư sống thật tốt. Cô gia nhìn thấy Diệp tiểu thư cũng không có vẻ gì là quen biết, chuyện trước đây cứ để nó qua đi ạ.”
Chuyện này là sao?
9.
Những ngày tiếp theo ta đều an phận ở trong phủ cho đến tận khuya khi Lộ Uyên trở về.
Hắn tắm xong, trên người mặc một bộ xiêm y màu trắng khom lưng ôm đệm thuần thục trải ra đất.
Ta nằm trên giường trằn trọc không yên, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng hỏi hắn:
“Lộ Uyên, hôm nay ở ngõ Vĩnh An, ta nhìn thấy ngươi ở cùng biểu tỷ.”
Lộ Uyên sững sờ, chợt hiểu ra vỗ nhẹ đầu mình.
“A, nữ tử kia là biểu tỷ của nàng sao?”
“Biểu tỷ nàng có bệnh điên, ra ngoài cũng không có nha hoàn gã hầu đi theo trông chừng sao?”
Lộ Uyên liên tục nói ra hai câu, lại giống như thật sự không hề quen biết biểu tỷ, ta càng nghe càng hồ đồ:
“Biểu tỷ ta là Diệp Thanh Nhàn, là mỹ nhân nổi danh ở kinh thành này, ngươi không biết nàng ta sao?”
Lộ Uyên đột nhiên cười nhạo.
“Mỹ nhân? Nàng ta sao? Tô Thư, nàng đẹp hơn nàng ta nhiều.”
“Ta chinh chiến quanh năm ở bên ngoài, làm sao có thể biết được nhiều nữ tử ở kinh thành như vậy?”
Lộ Uyên ngữ khí bình thản trông không có vẻ gì là đang nói dối.
Ta nghe xong lại càng khó hiểu, liền đem mọi lời đồn đãi nhiều năm qua về bọn họ nói cho hắn nghe.
“Bách tính cả thành này đều biết ngươi yêu thích biểu tỷ ta, làm thế nào ngươi quen biết nàng ta?”
Lộ Uyên gấp gáp nói:
“Đánh rắm, ta làm gì biết Diệp tiểu thư nào đâu! Lời đồn này do ai bịa đặt? Mai ta sẽ phái binh mã đến bắt hắn.”
“Nói dối, nếu ngươi không biết nàng ta, làm sao ngươi lại biết những món điểm tâm nàng ta thích?”
Lộ Uyên vò đầu:
“Ý nàng là Ngũ Hương Lâu sao? Ta nghe nói các cô nương đều thích ăn điểm tâm ở đó nên mới dặn Lưu Tinh xếp hàng mua cho nàng, có liên quan gì tới nữ tử họ Diệp kia đâu?”
Vẫn còn một chuyện.
“Vậy vì sao năm ấy khi vừa hồi kinh, ngươi lại ném ngọc bội cho nàng ta?”
Lộ Uyên ngây người.
“Hóa ra là nàng ta …”
Sau đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn nhiễm chút sắc đỏ, ấp úng nói không nên lời.
Hắn thẹn thùng!
Trong lòng ta nổi lên chút chua xót, cười khẩy:
“Lộ tướng quân, chuyện của các ngươi cả kinh thành này đều biết, ta cũng không thèm so đo, ngươi giấu giếm lừa gạt ta làm gì?”
Ta xoay người nằm xuống giường, lấy chăn che kín đầu, cổ họng nghẹn một bụng khí.
“Quên đi, ngủ sớm thôi.”
Hốc mắt ta ươn ướt, thầm chán ghét phỉ nhổ chính mình.
Ta đã từng nói sẽ không quản chuyện này, nhưng mới chỉ qua vài ngày, Lộ Uyên đã có thể đem tâm tình ta xoay chuyển liên tục. Ta cảm thấy mình giống như một trò cười, bị đùa bỡn khắp nơi.
Tô Thư, ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, ngươi thì tính là cái gì? Ngươi có tư cách gì để ghen tị với nàng ta? Ngươi ngốc rồi sao?
Tô Thư ta là độc nhất vô nhị.
Tô Thư ta không phải thế thân của bất kì ai.
“Lộ tướng quân.”
Biểu tỷ rơm rớm nước mắt, mắt hạnh nhu tình liếc nhẹ nam nhân trước mặt như đang câu hồn. Đừng nói phu quân ta, ngay cả ta nhìn nàng cũng cảm thấy đau lòng thay.
Quả nhiên, Lộ Uyên cũng không nhịn được vươn tay ra …
Hắn sẽ ôm biểu tỷ vào lòng an ủi sao?
Ta siết chặt tay, cơn đau từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể khiến ta đau đớn. Trong lòng ta cũng vạn phần chua xót.
Chỉ thấy Lộ Uyên vươn tay đẩy biểu tỷ ta ra xa, mày kiếm nhíu chặt:
“Vị cô nương này, ngươi có oan tình gì thì đến nha môn, một võ tướng như ta không rảnh lo mấy chuyện này.”
Ta:?
Biểu tỷ:?
Biểu tỷ ta trợn to mắt kinh ngạc.
“Lộ Uyên, chàng làm sao có thể?”
Biểu tỷ ủy khuất kéo ống tay áo hắn.
“Vì ta không đáp ứng hôn sự với chàng nên chàng giận ta sao?”
“Bệnh thần kinh.”
Lộ Uyên dùng chuôi đao hất tay biểu tỷ ra, nghiêm mặt đi về phía trước.
“Xui xẻo, mới sớm trở trời đã gặp phải người điên.”
Để lại biểu tỷ ta trơ trọi đứng đó, hỗn độn trong gió.
“Phốc… ha ha ha…”. Tiểu nha hoàn Lưu Ly run rẩy hai vai, cười giống như chuột nhìn thấy cả vại gạo, “Cười c h ế t rồi, tiểu thư nhìn xem, cô gia thật sự không quen biết Diệp tiểu thư người ta đâu ạ.”
Ta mờ mịt.
“Sao có thể, lần trước hắn còn ném ngọc bội cho biểu tỷ trước mặt bách tính cả kinh thành, chính mắt ta cũng nhìn thấy.”
“Tiểu thư, mặc kệ bọn họ trước kia thế nào, nô tì chỉ thấy hiện tại cô gia là thật lòng muốn cùng tiểu thư sống thật tốt. Cô gia nhìn thấy Diệp tiểu thư cũng không có vẻ gì là quen biết, chuyện trước đây cứ để nó qua đi ạ.”
Chuyện này là sao?
9.
Những ngày tiếp theo ta đều an phận ở trong phủ cho đến tận khuya khi Lộ Uyên trở về.
Hắn tắm xong, trên người mặc một bộ xiêm y màu trắng khom lưng ôm đệm thuần thục trải ra đất.
Ta nằm trên giường trằn trọc không yên, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng hỏi hắn:
“Lộ Uyên, hôm nay ở ngõ Vĩnh An, ta nhìn thấy ngươi ở cùng biểu tỷ.”
Lộ Uyên sững sờ, chợt hiểu ra vỗ nhẹ đầu mình.
“A, nữ tử kia là biểu tỷ của nàng sao?”
“Biểu tỷ nàng có bệnh điên, ra ngoài cũng không có nha hoàn gã hầu đi theo trông chừng sao?”
Lộ Uyên liên tục nói ra hai câu, lại giống như thật sự không hề quen biết biểu tỷ, ta càng nghe càng hồ đồ:
“Biểu tỷ ta là Diệp Thanh Nhàn, là mỹ nhân nổi danh ở kinh thành này, ngươi không biết nàng ta sao?”
Lộ Uyên đột nhiên cười nhạo.
“Mỹ nhân? Nàng ta sao? Tô Thư, nàng đẹp hơn nàng ta nhiều.”
“Ta chinh chiến quanh năm ở bên ngoài, làm sao có thể biết được nhiều nữ tử ở kinh thành như vậy?”
Lộ Uyên ngữ khí bình thản trông không có vẻ gì là đang nói dối.
Ta nghe xong lại càng khó hiểu, liền đem mọi lời đồn đãi nhiều năm qua về bọn họ nói cho hắn nghe.
“Bách tính cả thành này đều biết ngươi yêu thích biểu tỷ ta, làm thế nào ngươi quen biết nàng ta?”
Lộ Uyên gấp gáp nói:
“Đánh rắm, ta làm gì biết Diệp tiểu thư nào đâu! Lời đồn này do ai bịa đặt? Mai ta sẽ phái binh mã đến bắt hắn.”
“Nói dối, nếu ngươi không biết nàng ta, làm sao ngươi lại biết những món điểm tâm nàng ta thích?”
Lộ Uyên vò đầu:
“Ý nàng là Ngũ Hương Lâu sao? Ta nghe nói các cô nương đều thích ăn điểm tâm ở đó nên mới dặn Lưu Tinh xếp hàng mua cho nàng, có liên quan gì tới nữ tử họ Diệp kia đâu?”
Vẫn còn một chuyện.
“Vậy vì sao năm ấy khi vừa hồi kinh, ngươi lại ném ngọc bội cho nàng ta?”
Lộ Uyên ngây người.
“Hóa ra là nàng ta …”
Sau đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn nhiễm chút sắc đỏ, ấp úng nói không nên lời.
Hắn thẹn thùng!
Trong lòng ta nổi lên chút chua xót, cười khẩy:
“Lộ tướng quân, chuyện của các ngươi cả kinh thành này đều biết, ta cũng không thèm so đo, ngươi giấu giếm lừa gạt ta làm gì?”
Ta xoay người nằm xuống giường, lấy chăn che kín đầu, cổ họng nghẹn một bụng khí.
“Quên đi, ngủ sớm thôi.”
Hốc mắt ta ươn ướt, thầm chán ghét phỉ nhổ chính mình.
Ta đã từng nói sẽ không quản chuyện này, nhưng mới chỉ qua vài ngày, Lộ Uyên đã có thể đem tâm tình ta xoay chuyển liên tục. Ta cảm thấy mình giống như một trò cười, bị đùa bỡn khắp nơi.
Tô Thư, ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, ngươi thì tính là cái gì? Ngươi có tư cách gì để ghen tị với nàng ta? Ngươi ngốc rồi sao?
Tô Thư ta là độc nhất vô nhị.
Tô Thư ta không phải thế thân của bất kì ai.