Chương : 10
Chiều hôm sau, khi Anne đến nhà Cyrus Taylor, vừa bước vào cửa là cô đã cảm thấy ngay bầu không khí ớn xương sống. Một cô hầu ăn mặc chỉnh tề dẫn cô lên phòng khách, nhưng trong lúc đi lên cầu thang cô bắt gặp cảnh bà Cyrus Taylor hấp tấp chạy từ phòng ăn vào bếp, và bà Cyrus lau vội những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt lo âu nhưng vẫn còn khá xinh đẹp của mình. Giờ thì đã quá rõ ràng rằng Cyrus vẫn chưa chịu ‘nguôi ngoai’ vụ chiếc áo ngủ.
Điều này đã được xác nhận bởi cô nàng Trix đau khổ len lén lẻn vào phòng và thì thầm đầy lo âu:
“Ôi, chị Anne ơi, ba đang khó ở khủng khiếp. Hồi sáng nay ba có vẻ khá hòa nhã nên bọn em tha hồ mà dâng trào hy vọng. Nhưng hồi trưa Hugh Pringle thắng ba một ván cờ đam và ba không thể chấp nhận vụ thua cuộc cờ đam nào. Và đương nhiên là nó lại xảy ra vào đúng hôm nay. Ba thấy Esme đang ‘ngắm nghía mình trong gương’, ba nói như vậy đấy, và tống chị ấy ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại. Cô chị yêu dấu tội nghiệp của em chỉ đang tự hỏi xem mình có đủ xinh để lọt vào mắt xanh của quý ngài tiến sĩ Lennox Carter hay không. Chị ấy thậm chí còn không có cơ hội đeo chuỗi ngọc trai vào nữa. Và nhìn em xem. Em không dám cuốn tóc nữa... ba không thích tóc quăn nhân tạo đâu... và trông em phát khiếp đi được. Thực ra em thế nào cũng chẳng quan trọng... chỉ muốn cho chị thấy tình hình thế nào thôi. Ba vứt hết hoa mẹ cắm trong phòng khách, và mẹ cảm thấy thật là... mẹ đã tốn bao nhiêu công phu cho đám hoa ấy... và ba còn không cho mẹ đeo hoa tai ngọc hồng lựu nữa chứ. Ba chưa hề nổi cơn tệ hại như thế lần nào, kể từ dạo ba từ miền Tây về nhà hồi mùa xuân năm ngoái và thấy mẹ treo rèm màu đỏ trong phòng khách, trong khi ba lại thích màu tím dâu hơn. Ôi, chị Anne ơi, cố mà nói chuyện hết năng suất trong bữa ăn nhé, nếu ba không chịu mở miệng. Nếu cả chị cũng im lặng nữa thì bữa ăn tối sẽ cực kỳ khủng khiếp.”
“Chị sẽ cố hết sức,” Anne hứa hẹn, cô rõ ràng chưa bao giờ rơi vào cảnh không biết nói gì. Nhưng rồi cô cũng nhận ra mình chưa từng rơi vào tình cảnh tệ hại như lúc này.
Mọi người ngồi xuống quanh bàn ăn... được bày biện và trang trí rất đẹp mặc dù thiếu hoa. Bà Cyrus rụt rè trong bộ váy lụa xám và khuôn mặt còn xám xịt hơn cả màu váy. Esme, mỹ nhân của gia đình... một vẻ đẹp hết sức mong manh với mái tóc vàng nhạt, đôi môi hồng nhạt, mắt màu tím nhạt... trông tái nhợt hơn hẳn ngày thường đến mức có vẻ như sắp lăn đùng ra ngất xỉu. Pringle, ngày thường vốn là một cậu nhãi mười bốn tuổi mập mạp vui tính, mắt tròn vo đeo kính và tóc nhạt màu đến mức trông như bạch kim, giờ hệt như một chú chó bị trói chặt, và Trix có bộ dạng chẳng khác gì một nữ sinh khiếp hãi.
Tiến sĩ Carter, với vẻ ngoài đẹp trai và ưu tú không thể phủ nhận, mái tóc đen xoăn tít, mắt sẫm màu lấp lánh sau cặp kính gọng bạc - dẫu vậy, thuở còn làm trợ lý giáo sư ở Redmond, anh ta từng bị Anne đánh giá là một gã thanh niên vênh váo chán ngắt - trông có vẻ căng thẳng và chẳng thoải mái chút nào. Rõ ràng, anh ta cảm giác thấy có gì đó không được ổn cho lắm... một kết luận khá là hợp lý khi gia chủ khệnh khạng đi đến đầu bàn và ngồi phịch xuống ghế mà chẳng nói lời nào với khách hay với bất kỳ ai trong gia đình.
Cyrus không thèm nói lời tạ ơn trước bữa ăn. Bà Cyrus, mặt đỏ như củ cà rốt, thì thầm gần như không ra tiếng, “Chúng con hết sức biết ơn đón nhận những gì Thiên Chúa ban ân.” Bữa ăn bắt đầu khá tệ hại khi Esme bồn chồn đánh rơi nĩa xuống sàn. Tất cả mọi người trừ Cyrus giật bắn mình, bởi dây thần kinh của họ dường như đã được chỉnh căng quá đến tối đa. Cyrus trừng trừng nhìn Esme qua đôi mắt lồi xanh biếc trong sự im lặng điên tiết. Sau đó, ông ta gườm gườm nhìn từng người một khiến họ cóng người đờ đẫn. Ông còn trừng mắt liếc sang bà Cyrus khi bà dám múc một ít sốt cải ngựa, ý là nhắc bà đừng quên chứng đau bao tử. Sau đó thì bà chẳng thể ăn được một miếng nào cả... dẫu bà rất thích món này. Bà không nghĩ là món này có hại cho mình. Nhưng vì ông mà bà không ăn nổi nữa, và Esme cũng thế. Họ chỉ giả vờ dùng bữa mà thôi. Bữa ăn cứ tiếp tục trong bầu không khí im lặng kinh khủng, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi những câu phát biểu về thời tiết của Trix và Anne. Trix đưa mắt van nài Anne bắt đầu câu chuyện, nhưng lần đầu tiên trong đời, Anne thấy mình hoàn toàn chẳng biết phải nói gì. Cô tuyệt vọng cảm thấy rằng mình phải nói chuyện, nhưng trong đầu của cô chỉ toàn những điều cực kỳ ngớ ngẩn... những lời không thể nói to ra miệng được. Tất cả mọi người đều bị bỏ bùa rồi hay sao? Thật lạ khi chứng kiến tầm ảnh hưởng của một gã đàn ông sưng sỉa ngoan cố. Anne không tin nổi chuyện này có thể xảy ra. Và không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta khá vui sướng khi thấy mình làm cho mọi người trên bàn ăn cảm thấy khó chịu khủng khiếp. Trong đầu ông ta đang nghĩ cái quái gì thế? Liệu ông ta có nhảy dựng lên nếu bị kim đâm phải hay không? Anne muốn tát cho ông ta một cái… vụt vào đốt ngón tay ông ta… bắt ông ta úp mặt vào tường… coi ông ta như một đứa bé hư hỏng đúng với bản chất của ông ta, mặc cho mái tóc bạc phồng lên và bộ ria vênh váo.
Hơn tất cả, cô muốn buộc ông ta nói chuyện. Bản năng giúp cô nhận thấy rằng chẳng điều gì trên thế giới sẽ khiến ông ta đau đớn như việc bị lừa phải mở miệng nói chuyện khi đã quyết tâm câm nín,
Giả sử cô đứng dậy cố ý đập vỡ chiếc bình cổ to đùng xấu xí đặt trên chiếc bàn nhỏ trong góc đằng kia… một vật trang trí phủ đầy vòng hoa hồng và lá xanh, rất khó quét bụi mặc dù phải luôn giữ nó sạch như li như lau. Anne biết rằng cả gia đình đều ghét nó, nhưng Cyrus Taylor cương quyết không đồng ý tống nó lên gác mái vì nó từng là của mẹ ông. Anne nghĩ bụng mình sẵn sàng đánh bạo đập vỡ nó nếu thực sự biết chắc hành động đó sẽ làm cho Cyrus đùng đùng gào thét giận dữ.
Vì sao Lennox Carter lại không chịu nói chuyện chứ? Nếu anh ta mở miệng, cô, Anne, cũng có thể nói vài ba câu, và có lẽ Trix và Pringle sẽ thoát ra khỏi ảnh hưởng của bùa mê, và không chừng một cuộc trò chuyện nào đó có thể bắt đầu. Nhưng anh ta chỉ ngồi đó và ăn. Có lẽ anh ta nghĩ rằng đó thực sự là chuyện tốt nhất nên làm… có lẽ anh ta sợ nói nhầm gì đó sẽ càng chọc giận vị phụ huynh của cô gái mình theo đuổi, kẻ rõ ràng đã khá là tức giận rồi.
“Mời cô dùng thử món dưa góp nhé, cô Shirley?” bà Taylor yếu ớt cất tiếng mời.
Một ý nghĩ tinh quái chợt nghĩ ra trong đầu Anne. Cô bắt đầu ăn món dưa góp… và một thứ gì khác nữa. Không để cho mình có thời gian suy nghĩ cô chồm ra phía trước và dịu dàng lên tiếng, đôi mắt to xanh xám trong vắt lấp lánh:
“”Chắc anh sẽ bất ngờ lắm, tiến sĩ Carter à, khi biết rằng tuần trước ông Taylor đột ngột trở nên điếc đặc?”
Anne ngồi ngay ngắn lại, cô vừa ném xong quả bom của mình. Cô không thể nói chính xác điều mình đang mong đợi hoặc hy vọng. Nếu tiến sĩ Carter tưởng rằng ông chủ nhà bị điếc thay vì đang giận sôi trong im lặng, có lẽ lưỡi anh ta sẽ dẻo ra được đôi chút. Cô không hề nói xạo tẹo nào… cô chẳng hề nói rằng ông Cyrus Taylor bị điếc. Về phần Cyrus Taylor, nếu cô có hy vọng làm ông ta mở miệng thì cô đã thất bại. ông ta chỉ gườm gườm nhìn cô, vẫn giữ im lặng.
Nhưng lời nhận xét của Anne có hiệu lực ngay với Trix và Pringle, điều mà cô chẳng hề ngờ nổi. Trix cũng đang ngập chìm trong cơn giận sôi sục thầm lặng. Ngay trước khi Anne tung ra câu hỏi tu từ, cô gái đã thấy Esme lén lau đi một giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt xanh biếc tuyệt vọng của mình. Chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi… giờ thì Lennox Carter sẽ không bao giờ cầu hôn Esme nữa… có ai nói gì hay làm gì cũng chẳng còn tí ý nghĩa gì. Trix đột nhiên có một mong muốn cháy bỏng trả đũa người cha tàn bạo. Câu nói của Anne đã cho cô gái một cảm hứng phi thường, còn Pringle, ngọn núi lửa chỉ chực chờ sôi trào những trò tinh ma quỷ quái, chớp chớp hàng mi bạch kim của mình trong một thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng nối gót bà chị. Trong suốt cuộc đời còn lại, không bao giờ Anne, Esme hoặc bà Cyrus quên đi mười lăm phút khủng khiếp sau đó.
“Một nỗi ưu phiền ghê gớm cho ba tội nghiệp,” Trix nói với tiến sĩ Carter ngồi bên kia bàn. “Mà ba chỉ mới sáu mươi tám tuổi thôi.”
Lỗ mũi Cyrus Taylor xì khói khi ông nghe thấy mình bị tăng thêm đến sáu tuổi. Nhưng ông vẫn im lặng.
“Được ăn một bữa ăn đàng hoàng thế này thật là khoái quá,” Pringle cất tiếng rõ rành. “Tiến sĩ Carter, anh nghĩ gì về một người đàn ông buộc gia đình mình phải sống bằng trái cây và trứng… không ăn gì khác ngoại trừ trái cây và trứng gà… chỉ để theo một thứ mốt nhất thời mà thôi?”
“Cha của em thật sự…?” Tiến sĩ Carter hoang mang hỏi lại.
“Thế anh nghĩ gì về một người chồng đi cắn vợ khi bà ta đi treo màn cửa không hợp ý… cắn vợ một cách cố ý đấy” Trix hỏi.
“Cho đến khi máu ứa ra,” Pringle nghiêm túc thêm vào.
“Ý em nói là cha em đã…?”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông đi cắt nát chiếc váy lụa của vợ chỉ vì cách cắt may không hợp ý ông ta?” Trix nói tiếp.
“Thế anh nghĩ gì,” Pringle hỏi ngay “về một người đàn ông cương quyết không cho vợ nuôi chó?”
“Trong khi bà ấy ước ao được nuôi một con chó biết bao,” Trix thở dài.
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông,” Pringle tiếp tục, bắt đầu hết sức thoải mái tận hưởng bản thân, “Giáng sinh tặng vợ một đôi ủng cao su... không gì khác ngoại trừ một đôi ủng cao su?”
“Ủng cao su hẳn là không thể làm trái tim ấm áp được,” tiến sĩ Carter thừa nhận. Mắt anh ta bắt gặp ánh mắt của Anne và anh ta mỉm cười. Anne nhớ rằng trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta cười . Nụ cười thay đổi hoàn toàn khuôn mặt của anh ta theo hướng tốt hơn hẳn. Trix đang nói cái quái gì thế? Ai ngờ được rằng cô gái này lại tinh ranh quỷ quái như thế?
“Có bao giờ anh tự hỏi, tiến sĩ Carter à, cuộc sống sẽ tệ hại đến mức nào khi ở chung với một người đàn ông sẵn sàng… sẵn sàng… tóm lấy món thịt quay chưa chín quẳng vào cô hầu gái?”
Tiến sĩ Carter lo lắng liếc sang Cyrus Taylor, như sợ Cyrus có thể ném bộ xương gà vào ai đó. Sau đó, anh ta dường như an lòng nhớ lại rằng ông chủ nhà bị điếc.
“Thế anh nghĩ gì về một người đàn ông tin chắc rằng trái đất này là một mặt phẳng?” Pringle hỏi.
Anne nghĩ Cyrus phải mở miệng vào lúc này thôi. Một cơn chấn động dường như đang đi qua khuôn mặt đỏ tía của ông ta, nhưng ông ta vẫn không thốt ra một lời nào. Tuy nhiên, cô chắc chắn rằng bộ ria của ông ta có phần kém bướng bỉnh đi một chút.
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông để cho dì của mình… người dì duy nhất… đi vào nhà tế bần?” Trix hỏi.
“Và thả bò cho ăn cỏ trong nghĩa trang? Pringle tiếp lời. “Summerside vẫn chưa hồi phục sau cú sốc ấy.”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông viết tất cả các món ăn trong bữa tối vào nhật ký mỗi ngày?” Trix hỏi.
“Đại gia Pepys từng làm vậy đấy,”[1] tiến sĩ Carter đáp với một nụ cười nữa. Giọng nói của anh ta nghe có vẻ như đang muốn phá lên cười. Có lẽ xét cho cùng thì anh ta cũng không mấy tự cao tự đại, Anne nghĩ bụng… chỉ trẻ tuổi và nhút nhát và quá sức nghiêm túc. Nhưng cô cảm thấy hết sức kinh hãi. Cô không bao giờ có ý đẩy xa mọi chuyện đến mức này. Cô phát hiện ra rằng lúc đầu thì dễ hơn kết thúc nhiều. Trix và Pringle không ngoan đến mức ranh mãnh. Họ không hề nói rằng ba của mình đã làm một việc nào như thế. Anne có thể tưởng tượng cảnh Pringle chống chế với đôi mắt tròn vo vờ vịt ngây thơ, “Con chỉ đặt những câu hỏi này cho tiến sĩ Carter để biết thêm thông tin thôi.”
[1] Samuel Pepys, đại biểu quốc hội, nổi tiếng với việc viết nhật ký liên tục trong một thập kỷ.
“Thế anh nghĩ gì,” Trix chưa chịu thôi, “về một người đàn ông tự tiện mở và đọc thư từ của vợ?”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động đi đến đám tang… đám tang của chính ba mình?” Pringle hỏi.
Họ còn nghĩ ra trò gì nữa đây? Bà Cyrus đã òa lên khóc ngay trước mặt mọi người và Esme khá điềm tĩnh trong nỗi tuyệt vọng. Không có gì quan trọng nữa. Cô quay sang nhìn thẳng vào tiến sĩ Carter, người mà cô nghĩ đã mất đi mãi mãi. Lần đầu tiên trong đời, cô thật thôi thúc nói lên một câu thật khôn ngoan:
“Thế,” cô chậm rãi hỏi, “anh nghĩ gì về một người đàn ông mất cả ngày trời để tìm kiếm đàn mèo con của con mèo đáng thương bị bắn chết, vì ông ta không thể chịu nổi suy nghĩ bọn chúng sẽ bị chết đói?”
Một khoảng lặng lạ kỳ bao trùm cả căn phòng. Trix và Pringle đột nhiên lộ vẻ hối hận trước hành vi của mình. Và sau đó bà Cyrus chêm vào, cảm thấy mình có nghĩa vụ của một người vợ phải ủng hộ cho hành vi bảo vệ cha bất ngờ của Esme.
“Và ông ấy móc rất khéo nữa… mùa đông rồi khi phải nằm dài vì bệnh đau lưng, ông ấy đã móc được tấm khăn trang trí đẹp tuyệt cho cái bàn ở phòng khách.”
Ai cũng có giới hạn chịu đựng riêng và Cyrus Taylor đã đạt đến giới hạn của mình. Ông hậm hực đẩy mạnh chiếc ghế của mình ra đằng sau, va phải cái bàn có đặt chiếc bình cổ. Cái bàn đổ nhào và chiếc bình cổ vỡ thành hàng ngàn vạn mảnh nhỏ. Hai hàng lông mày rậm rạp bạc trắng của Cyrus dựng đứng lên trong cơn thịnh nộ, cuối cùng ông ta cũng đứng dậy gào lớn:
“Tôi không hề đan móc, bà kia! Một tấm khăn lót hạ tiện sẽ phá hủy danh tiếng của một người đàn ông vĩnh viễn sao? Tôi quá khổ sở vì căn bệnh đau lưng chết tiệt đó đến mức không còn biết là mình đang làm gì nữa. Và tôi bị điếc hử, cô Shirley? Tôi điếc hử?”
“Chị ấy không hề nói ba bị điếc, ba à,” Trix kêu lên, cô gái chẳng bao giờ sợ ba mỗi khi ông ta phát khùng.
“Ồ, không, cô ta không nói như vậy. Chẳng ai trong số các người nói bất cứ điều gì cả! Mày không nói rằng ta đã sáu mươi tám trong khi ta mới sáu mươi hai, phải thế không? Còn mày, mày không hề nói rằng ta không cho mẹ mày nuôi chó! Lạy Chúa lòng lành, mẹ sắp nhỏ, bà muốn nuôi bốn chục ngàn con chó cũng được, bà biết thế mà! Có bao giờ tôi từ chối bất cứ điều gì bà muốn không… hử?”
“Không bao giờ, ba sắp nhỏ à, không bao giờ,” bà Cyrus òa khóc ấp úng đáp. “Và tôi chưa hề muốn nuôi chó mà. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới việc nuôi chó, ba sắp nhỏ à.”
“Thế tôi mở thư của bà khi nào? Khi nào tôi thèm viết nhật ký? Một cuốn nhật ký! Khi nào tôi mặc đồ lao động dự đám tang của bất kỳ ai? Khi nào thả một con bò ăn cỏ trong nghĩa trang? Dì nào của tôi trong trại tế bần? Tôi ném cục thịt quay vào ai đâu chứ? Tôi có bao giờ bắt các người chỉ được ăn trái cây và trứng gà thôi đâu?”
“Không bao giờ, ba sắp nhỏ à, không bao giờ,” bà Cyrus nức nở. “Ông luôn là một người chủ gia đình tốt… tốt nhất trên đời.”
“Chẳng phải bà bảo với tôi là bà muốn có ủng cao su hồi Giáng sinh vừa rồi sao?”
“Vâng, ôi, đúng thế, đương nhiên là tôi đã nói thế, ba sắp nhỏ à. Và chân của tôi thật thoải mái và ấm áp suốt mùa đông.”
“Ôi dào, thế đấy!” Cyrus ném cái nhìn đắc thắng quanh phòng. Đôi mắt của ông ta chạm vào ánh mắt của Anne. Đột nhiên điều bất ngờ không tưởng được đã xảy ra. Cyrus cười khúc khích. Lúm đồng tiền hiện rõ trên má. Hai lúm đồng tiền đã biến đổi toàn bộ nét mặt của ông một cách thần kỳ. Ông kéo ghế của mình trở lại bàn và ngồi xuống.
“Tôi quen thói xấu sưng sỉa rồi, tiến sĩ Carter ạ. Ai cũng có vài thói xấu cả... đó là thói xấu của tôi. Thói xấu duy nhất. Thôi nào, thôi nào, má sắp nhỏ, đừng khóc nữa. Tôi thừa nhận tôi thật đáng đời, ngoại trừ cú đâm thọt của bà về vụ đan móc. Esme, con gái của ta, ta sẽ không bao giờ quên con là đứa duy nhất chịu đứng ra bảo vệ ta. Bảo Maggie vào dọn dẹp mớ hỗn độn này đi... Tôi biết các người rất mừng là cái món đồ kinh tởm kia đã vỡ tan... và dọn món bánh pudding lên thôi.”
Anne không đời nào tin nổi một buổi tối bắt đầu khủng khiếp có thể kết thúc một cách dễ chịu đến vậy. Không ai có thể vui tính hay hiếu khách bằng Cyrus, và rõ ràng ông cũng không hề thù dai, bởi vài ba hôm sau, Trix chạy đến kể với Anne rằng cuối cùng cô gái cũng vận đủ can đảm để kể cho ba về Johnny.
“Thế ông ấy có điên tiết lên không hở Trix?”
“Ba... ba chẳng hề điên tiết chút nào,” Trix bẽn lẽn thừa nhận. “Ba chỉ khịt mũi bảo rằng đã đến lúc Johnny chịu đặt vấn đề sau khi lảng vảng suốt hai năm ròng cướp cơ hội của những chàng trai khác. Em nghĩ ba cảm thấy rằng mình khó mà lên cơn sưng sỉa nào tiếp ngay sau lần gần nhất. Và chị biết không, chị Anne, trừ những lúc lên cơn sưng sỉa, ba tuyệt vời hết sảy.”
“Chị nghĩ ông ấy là một người cha cực kỳ tốt, hơn hẳn mức em đáng được nhận đấy,” Anne nói với giọng điệu của Rebecca Dew. “Bữa tối hôm đó, em thật quá đáng, Trix à.”
“Ôi dài, chị biết chị là người khơi mào mà,” Trix vặn lại. “Và cậu chàng Pringle đáng yêu cũng giúp một tay. Đầu xuôi đuôi cũng lọt rồi... và tạ ơn Chúa em sẽ không bao giờ phải quét bụi cho cái bình ấy thêm lần nào nữa.”
Điều này đã được xác nhận bởi cô nàng Trix đau khổ len lén lẻn vào phòng và thì thầm đầy lo âu:
“Ôi, chị Anne ơi, ba đang khó ở khủng khiếp. Hồi sáng nay ba có vẻ khá hòa nhã nên bọn em tha hồ mà dâng trào hy vọng. Nhưng hồi trưa Hugh Pringle thắng ba một ván cờ đam và ba không thể chấp nhận vụ thua cuộc cờ đam nào. Và đương nhiên là nó lại xảy ra vào đúng hôm nay. Ba thấy Esme đang ‘ngắm nghía mình trong gương’, ba nói như vậy đấy, và tống chị ấy ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại. Cô chị yêu dấu tội nghiệp của em chỉ đang tự hỏi xem mình có đủ xinh để lọt vào mắt xanh của quý ngài tiến sĩ Lennox Carter hay không. Chị ấy thậm chí còn không có cơ hội đeo chuỗi ngọc trai vào nữa. Và nhìn em xem. Em không dám cuốn tóc nữa... ba không thích tóc quăn nhân tạo đâu... và trông em phát khiếp đi được. Thực ra em thế nào cũng chẳng quan trọng... chỉ muốn cho chị thấy tình hình thế nào thôi. Ba vứt hết hoa mẹ cắm trong phòng khách, và mẹ cảm thấy thật là... mẹ đã tốn bao nhiêu công phu cho đám hoa ấy... và ba còn không cho mẹ đeo hoa tai ngọc hồng lựu nữa chứ. Ba chưa hề nổi cơn tệ hại như thế lần nào, kể từ dạo ba từ miền Tây về nhà hồi mùa xuân năm ngoái và thấy mẹ treo rèm màu đỏ trong phòng khách, trong khi ba lại thích màu tím dâu hơn. Ôi, chị Anne ơi, cố mà nói chuyện hết năng suất trong bữa ăn nhé, nếu ba không chịu mở miệng. Nếu cả chị cũng im lặng nữa thì bữa ăn tối sẽ cực kỳ khủng khiếp.”
“Chị sẽ cố hết sức,” Anne hứa hẹn, cô rõ ràng chưa bao giờ rơi vào cảnh không biết nói gì. Nhưng rồi cô cũng nhận ra mình chưa từng rơi vào tình cảnh tệ hại như lúc này.
Mọi người ngồi xuống quanh bàn ăn... được bày biện và trang trí rất đẹp mặc dù thiếu hoa. Bà Cyrus rụt rè trong bộ váy lụa xám và khuôn mặt còn xám xịt hơn cả màu váy. Esme, mỹ nhân của gia đình... một vẻ đẹp hết sức mong manh với mái tóc vàng nhạt, đôi môi hồng nhạt, mắt màu tím nhạt... trông tái nhợt hơn hẳn ngày thường đến mức có vẻ như sắp lăn đùng ra ngất xỉu. Pringle, ngày thường vốn là một cậu nhãi mười bốn tuổi mập mạp vui tính, mắt tròn vo đeo kính và tóc nhạt màu đến mức trông như bạch kim, giờ hệt như một chú chó bị trói chặt, và Trix có bộ dạng chẳng khác gì một nữ sinh khiếp hãi.
Tiến sĩ Carter, với vẻ ngoài đẹp trai và ưu tú không thể phủ nhận, mái tóc đen xoăn tít, mắt sẫm màu lấp lánh sau cặp kính gọng bạc - dẫu vậy, thuở còn làm trợ lý giáo sư ở Redmond, anh ta từng bị Anne đánh giá là một gã thanh niên vênh váo chán ngắt - trông có vẻ căng thẳng và chẳng thoải mái chút nào. Rõ ràng, anh ta cảm giác thấy có gì đó không được ổn cho lắm... một kết luận khá là hợp lý khi gia chủ khệnh khạng đi đến đầu bàn và ngồi phịch xuống ghế mà chẳng nói lời nào với khách hay với bất kỳ ai trong gia đình.
Cyrus không thèm nói lời tạ ơn trước bữa ăn. Bà Cyrus, mặt đỏ như củ cà rốt, thì thầm gần như không ra tiếng, “Chúng con hết sức biết ơn đón nhận những gì Thiên Chúa ban ân.” Bữa ăn bắt đầu khá tệ hại khi Esme bồn chồn đánh rơi nĩa xuống sàn. Tất cả mọi người trừ Cyrus giật bắn mình, bởi dây thần kinh của họ dường như đã được chỉnh căng quá đến tối đa. Cyrus trừng trừng nhìn Esme qua đôi mắt lồi xanh biếc trong sự im lặng điên tiết. Sau đó, ông ta gườm gườm nhìn từng người một khiến họ cóng người đờ đẫn. Ông còn trừng mắt liếc sang bà Cyrus khi bà dám múc một ít sốt cải ngựa, ý là nhắc bà đừng quên chứng đau bao tử. Sau đó thì bà chẳng thể ăn được một miếng nào cả... dẫu bà rất thích món này. Bà không nghĩ là món này có hại cho mình. Nhưng vì ông mà bà không ăn nổi nữa, và Esme cũng thế. Họ chỉ giả vờ dùng bữa mà thôi. Bữa ăn cứ tiếp tục trong bầu không khí im lặng kinh khủng, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi những câu phát biểu về thời tiết của Trix và Anne. Trix đưa mắt van nài Anne bắt đầu câu chuyện, nhưng lần đầu tiên trong đời, Anne thấy mình hoàn toàn chẳng biết phải nói gì. Cô tuyệt vọng cảm thấy rằng mình phải nói chuyện, nhưng trong đầu của cô chỉ toàn những điều cực kỳ ngớ ngẩn... những lời không thể nói to ra miệng được. Tất cả mọi người đều bị bỏ bùa rồi hay sao? Thật lạ khi chứng kiến tầm ảnh hưởng của một gã đàn ông sưng sỉa ngoan cố. Anne không tin nổi chuyện này có thể xảy ra. Và không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta khá vui sướng khi thấy mình làm cho mọi người trên bàn ăn cảm thấy khó chịu khủng khiếp. Trong đầu ông ta đang nghĩ cái quái gì thế? Liệu ông ta có nhảy dựng lên nếu bị kim đâm phải hay không? Anne muốn tát cho ông ta một cái… vụt vào đốt ngón tay ông ta… bắt ông ta úp mặt vào tường… coi ông ta như một đứa bé hư hỏng đúng với bản chất của ông ta, mặc cho mái tóc bạc phồng lên và bộ ria vênh váo.
Hơn tất cả, cô muốn buộc ông ta nói chuyện. Bản năng giúp cô nhận thấy rằng chẳng điều gì trên thế giới sẽ khiến ông ta đau đớn như việc bị lừa phải mở miệng nói chuyện khi đã quyết tâm câm nín,
Giả sử cô đứng dậy cố ý đập vỡ chiếc bình cổ to đùng xấu xí đặt trên chiếc bàn nhỏ trong góc đằng kia… một vật trang trí phủ đầy vòng hoa hồng và lá xanh, rất khó quét bụi mặc dù phải luôn giữ nó sạch như li như lau. Anne biết rằng cả gia đình đều ghét nó, nhưng Cyrus Taylor cương quyết không đồng ý tống nó lên gác mái vì nó từng là của mẹ ông. Anne nghĩ bụng mình sẵn sàng đánh bạo đập vỡ nó nếu thực sự biết chắc hành động đó sẽ làm cho Cyrus đùng đùng gào thét giận dữ.
Vì sao Lennox Carter lại không chịu nói chuyện chứ? Nếu anh ta mở miệng, cô, Anne, cũng có thể nói vài ba câu, và có lẽ Trix và Pringle sẽ thoát ra khỏi ảnh hưởng của bùa mê, và không chừng một cuộc trò chuyện nào đó có thể bắt đầu. Nhưng anh ta chỉ ngồi đó và ăn. Có lẽ anh ta nghĩ rằng đó thực sự là chuyện tốt nhất nên làm… có lẽ anh ta sợ nói nhầm gì đó sẽ càng chọc giận vị phụ huynh của cô gái mình theo đuổi, kẻ rõ ràng đã khá là tức giận rồi.
“Mời cô dùng thử món dưa góp nhé, cô Shirley?” bà Taylor yếu ớt cất tiếng mời.
Một ý nghĩ tinh quái chợt nghĩ ra trong đầu Anne. Cô bắt đầu ăn món dưa góp… và một thứ gì khác nữa. Không để cho mình có thời gian suy nghĩ cô chồm ra phía trước và dịu dàng lên tiếng, đôi mắt to xanh xám trong vắt lấp lánh:
“”Chắc anh sẽ bất ngờ lắm, tiến sĩ Carter à, khi biết rằng tuần trước ông Taylor đột ngột trở nên điếc đặc?”
Anne ngồi ngay ngắn lại, cô vừa ném xong quả bom của mình. Cô không thể nói chính xác điều mình đang mong đợi hoặc hy vọng. Nếu tiến sĩ Carter tưởng rằng ông chủ nhà bị điếc thay vì đang giận sôi trong im lặng, có lẽ lưỡi anh ta sẽ dẻo ra được đôi chút. Cô không hề nói xạo tẹo nào… cô chẳng hề nói rằng ông Cyrus Taylor bị điếc. Về phần Cyrus Taylor, nếu cô có hy vọng làm ông ta mở miệng thì cô đã thất bại. ông ta chỉ gườm gườm nhìn cô, vẫn giữ im lặng.
Nhưng lời nhận xét của Anne có hiệu lực ngay với Trix và Pringle, điều mà cô chẳng hề ngờ nổi. Trix cũng đang ngập chìm trong cơn giận sôi sục thầm lặng. Ngay trước khi Anne tung ra câu hỏi tu từ, cô gái đã thấy Esme lén lau đi một giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt xanh biếc tuyệt vọng của mình. Chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi… giờ thì Lennox Carter sẽ không bao giờ cầu hôn Esme nữa… có ai nói gì hay làm gì cũng chẳng còn tí ý nghĩa gì. Trix đột nhiên có một mong muốn cháy bỏng trả đũa người cha tàn bạo. Câu nói của Anne đã cho cô gái một cảm hứng phi thường, còn Pringle, ngọn núi lửa chỉ chực chờ sôi trào những trò tinh ma quỷ quái, chớp chớp hàng mi bạch kim của mình trong một thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng nối gót bà chị. Trong suốt cuộc đời còn lại, không bao giờ Anne, Esme hoặc bà Cyrus quên đi mười lăm phút khủng khiếp sau đó.
“Một nỗi ưu phiền ghê gớm cho ba tội nghiệp,” Trix nói với tiến sĩ Carter ngồi bên kia bàn. “Mà ba chỉ mới sáu mươi tám tuổi thôi.”
Lỗ mũi Cyrus Taylor xì khói khi ông nghe thấy mình bị tăng thêm đến sáu tuổi. Nhưng ông vẫn im lặng.
“Được ăn một bữa ăn đàng hoàng thế này thật là khoái quá,” Pringle cất tiếng rõ rành. “Tiến sĩ Carter, anh nghĩ gì về một người đàn ông buộc gia đình mình phải sống bằng trái cây và trứng… không ăn gì khác ngoại trừ trái cây và trứng gà… chỉ để theo một thứ mốt nhất thời mà thôi?”
“Cha của em thật sự…?” Tiến sĩ Carter hoang mang hỏi lại.
“Thế anh nghĩ gì về một người chồng đi cắn vợ khi bà ta đi treo màn cửa không hợp ý… cắn vợ một cách cố ý đấy” Trix hỏi.
“Cho đến khi máu ứa ra,” Pringle nghiêm túc thêm vào.
“Ý em nói là cha em đã…?”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông đi cắt nát chiếc váy lụa của vợ chỉ vì cách cắt may không hợp ý ông ta?” Trix nói tiếp.
“Thế anh nghĩ gì,” Pringle hỏi ngay “về một người đàn ông cương quyết không cho vợ nuôi chó?”
“Trong khi bà ấy ước ao được nuôi một con chó biết bao,” Trix thở dài.
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông,” Pringle tiếp tục, bắt đầu hết sức thoải mái tận hưởng bản thân, “Giáng sinh tặng vợ một đôi ủng cao su... không gì khác ngoại trừ một đôi ủng cao su?”
“Ủng cao su hẳn là không thể làm trái tim ấm áp được,” tiến sĩ Carter thừa nhận. Mắt anh ta bắt gặp ánh mắt của Anne và anh ta mỉm cười. Anne nhớ rằng trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta cười . Nụ cười thay đổi hoàn toàn khuôn mặt của anh ta theo hướng tốt hơn hẳn. Trix đang nói cái quái gì thế? Ai ngờ được rằng cô gái này lại tinh ranh quỷ quái như thế?
“Có bao giờ anh tự hỏi, tiến sĩ Carter à, cuộc sống sẽ tệ hại đến mức nào khi ở chung với một người đàn ông sẵn sàng… sẵn sàng… tóm lấy món thịt quay chưa chín quẳng vào cô hầu gái?”
Tiến sĩ Carter lo lắng liếc sang Cyrus Taylor, như sợ Cyrus có thể ném bộ xương gà vào ai đó. Sau đó, anh ta dường như an lòng nhớ lại rằng ông chủ nhà bị điếc.
“Thế anh nghĩ gì về một người đàn ông tin chắc rằng trái đất này là một mặt phẳng?” Pringle hỏi.
Anne nghĩ Cyrus phải mở miệng vào lúc này thôi. Một cơn chấn động dường như đang đi qua khuôn mặt đỏ tía của ông ta, nhưng ông ta vẫn không thốt ra một lời nào. Tuy nhiên, cô chắc chắn rằng bộ ria của ông ta có phần kém bướng bỉnh đi một chút.
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông để cho dì của mình… người dì duy nhất… đi vào nhà tế bần?” Trix hỏi.
“Và thả bò cho ăn cỏ trong nghĩa trang? Pringle tiếp lời. “Summerside vẫn chưa hồi phục sau cú sốc ấy.”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông viết tất cả các món ăn trong bữa tối vào nhật ký mỗi ngày?” Trix hỏi.
“Đại gia Pepys từng làm vậy đấy,”[1] tiến sĩ Carter đáp với một nụ cười nữa. Giọng nói của anh ta nghe có vẻ như đang muốn phá lên cười. Có lẽ xét cho cùng thì anh ta cũng không mấy tự cao tự đại, Anne nghĩ bụng… chỉ trẻ tuổi và nhút nhát và quá sức nghiêm túc. Nhưng cô cảm thấy hết sức kinh hãi. Cô không bao giờ có ý đẩy xa mọi chuyện đến mức này. Cô phát hiện ra rằng lúc đầu thì dễ hơn kết thúc nhiều. Trix và Pringle không ngoan đến mức ranh mãnh. Họ không hề nói rằng ba của mình đã làm một việc nào như thế. Anne có thể tưởng tượng cảnh Pringle chống chế với đôi mắt tròn vo vờ vịt ngây thơ, “Con chỉ đặt những câu hỏi này cho tiến sĩ Carter để biết thêm thông tin thôi.”
[1] Samuel Pepys, đại biểu quốc hội, nổi tiếng với việc viết nhật ký liên tục trong một thập kỷ.
“Thế anh nghĩ gì,” Trix chưa chịu thôi, “về một người đàn ông tự tiện mở và đọc thư từ của vợ?”
“Anh nghĩ gì về một người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động đi đến đám tang… đám tang của chính ba mình?” Pringle hỏi.
Họ còn nghĩ ra trò gì nữa đây? Bà Cyrus đã òa lên khóc ngay trước mặt mọi người và Esme khá điềm tĩnh trong nỗi tuyệt vọng. Không có gì quan trọng nữa. Cô quay sang nhìn thẳng vào tiến sĩ Carter, người mà cô nghĩ đã mất đi mãi mãi. Lần đầu tiên trong đời, cô thật thôi thúc nói lên một câu thật khôn ngoan:
“Thế,” cô chậm rãi hỏi, “anh nghĩ gì về một người đàn ông mất cả ngày trời để tìm kiếm đàn mèo con của con mèo đáng thương bị bắn chết, vì ông ta không thể chịu nổi suy nghĩ bọn chúng sẽ bị chết đói?”
Một khoảng lặng lạ kỳ bao trùm cả căn phòng. Trix và Pringle đột nhiên lộ vẻ hối hận trước hành vi của mình. Và sau đó bà Cyrus chêm vào, cảm thấy mình có nghĩa vụ của một người vợ phải ủng hộ cho hành vi bảo vệ cha bất ngờ của Esme.
“Và ông ấy móc rất khéo nữa… mùa đông rồi khi phải nằm dài vì bệnh đau lưng, ông ấy đã móc được tấm khăn trang trí đẹp tuyệt cho cái bàn ở phòng khách.”
Ai cũng có giới hạn chịu đựng riêng và Cyrus Taylor đã đạt đến giới hạn của mình. Ông hậm hực đẩy mạnh chiếc ghế của mình ra đằng sau, va phải cái bàn có đặt chiếc bình cổ. Cái bàn đổ nhào và chiếc bình cổ vỡ thành hàng ngàn vạn mảnh nhỏ. Hai hàng lông mày rậm rạp bạc trắng của Cyrus dựng đứng lên trong cơn thịnh nộ, cuối cùng ông ta cũng đứng dậy gào lớn:
“Tôi không hề đan móc, bà kia! Một tấm khăn lót hạ tiện sẽ phá hủy danh tiếng của một người đàn ông vĩnh viễn sao? Tôi quá khổ sở vì căn bệnh đau lưng chết tiệt đó đến mức không còn biết là mình đang làm gì nữa. Và tôi bị điếc hử, cô Shirley? Tôi điếc hử?”
“Chị ấy không hề nói ba bị điếc, ba à,” Trix kêu lên, cô gái chẳng bao giờ sợ ba mỗi khi ông ta phát khùng.
“Ồ, không, cô ta không nói như vậy. Chẳng ai trong số các người nói bất cứ điều gì cả! Mày không nói rằng ta đã sáu mươi tám trong khi ta mới sáu mươi hai, phải thế không? Còn mày, mày không hề nói rằng ta không cho mẹ mày nuôi chó! Lạy Chúa lòng lành, mẹ sắp nhỏ, bà muốn nuôi bốn chục ngàn con chó cũng được, bà biết thế mà! Có bao giờ tôi từ chối bất cứ điều gì bà muốn không… hử?”
“Không bao giờ, ba sắp nhỏ à, không bao giờ,” bà Cyrus òa khóc ấp úng đáp. “Và tôi chưa hề muốn nuôi chó mà. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới việc nuôi chó, ba sắp nhỏ à.”
“Thế tôi mở thư của bà khi nào? Khi nào tôi thèm viết nhật ký? Một cuốn nhật ký! Khi nào tôi mặc đồ lao động dự đám tang của bất kỳ ai? Khi nào thả một con bò ăn cỏ trong nghĩa trang? Dì nào của tôi trong trại tế bần? Tôi ném cục thịt quay vào ai đâu chứ? Tôi có bao giờ bắt các người chỉ được ăn trái cây và trứng gà thôi đâu?”
“Không bao giờ, ba sắp nhỏ à, không bao giờ,” bà Cyrus nức nở. “Ông luôn là một người chủ gia đình tốt… tốt nhất trên đời.”
“Chẳng phải bà bảo với tôi là bà muốn có ủng cao su hồi Giáng sinh vừa rồi sao?”
“Vâng, ôi, đúng thế, đương nhiên là tôi đã nói thế, ba sắp nhỏ à. Và chân của tôi thật thoải mái và ấm áp suốt mùa đông.”
“Ôi dào, thế đấy!” Cyrus ném cái nhìn đắc thắng quanh phòng. Đôi mắt của ông ta chạm vào ánh mắt của Anne. Đột nhiên điều bất ngờ không tưởng được đã xảy ra. Cyrus cười khúc khích. Lúm đồng tiền hiện rõ trên má. Hai lúm đồng tiền đã biến đổi toàn bộ nét mặt của ông một cách thần kỳ. Ông kéo ghế của mình trở lại bàn và ngồi xuống.
“Tôi quen thói xấu sưng sỉa rồi, tiến sĩ Carter ạ. Ai cũng có vài thói xấu cả... đó là thói xấu của tôi. Thói xấu duy nhất. Thôi nào, thôi nào, má sắp nhỏ, đừng khóc nữa. Tôi thừa nhận tôi thật đáng đời, ngoại trừ cú đâm thọt của bà về vụ đan móc. Esme, con gái của ta, ta sẽ không bao giờ quên con là đứa duy nhất chịu đứng ra bảo vệ ta. Bảo Maggie vào dọn dẹp mớ hỗn độn này đi... Tôi biết các người rất mừng là cái món đồ kinh tởm kia đã vỡ tan... và dọn món bánh pudding lên thôi.”
Anne không đời nào tin nổi một buổi tối bắt đầu khủng khiếp có thể kết thúc một cách dễ chịu đến vậy. Không ai có thể vui tính hay hiếu khách bằng Cyrus, và rõ ràng ông cũng không hề thù dai, bởi vài ba hôm sau, Trix chạy đến kể với Anne rằng cuối cùng cô gái cũng vận đủ can đảm để kể cho ba về Johnny.
“Thế ông ấy có điên tiết lên không hở Trix?”
“Ba... ba chẳng hề điên tiết chút nào,” Trix bẽn lẽn thừa nhận. “Ba chỉ khịt mũi bảo rằng đã đến lúc Johnny chịu đặt vấn đề sau khi lảng vảng suốt hai năm ròng cướp cơ hội của những chàng trai khác. Em nghĩ ba cảm thấy rằng mình khó mà lên cơn sưng sỉa nào tiếp ngay sau lần gần nhất. Và chị biết không, chị Anne, trừ những lúc lên cơn sưng sỉa, ba tuyệt vời hết sảy.”
“Chị nghĩ ông ấy là một người cha cực kỳ tốt, hơn hẳn mức em đáng được nhận đấy,” Anne nói với giọng điệu của Rebecca Dew. “Bữa tối hôm đó, em thật quá đáng, Trix à.”
“Ôi dài, chị biết chị là người khơi mào mà,” Trix vặn lại. “Và cậu chàng Pringle đáng yêu cũng giúp một tay. Đầu xuôi đuôi cũng lọt rồi... và tạ ơn Chúa em sẽ không bao giờ phải quét bụi cho cái bình ấy thêm lần nào nữa.”