Chương : 60
Dù thế nào Harry cũng sẽ không biết làm lỡ hẹn với bạn, cậu chiếm được một cái hôn rồi mới cùng người yêu của mình mang Prince đi Hẻm Xéo.
Ngoại trừ sách và quần áo thì cũng cần phải mua thêm mấy thứ gì đó, Snape lại cùng hai thiếu niên mắt xanh đến cửa hàng thú cưng thần kỳ mua cho Prince một con báo xinh đẹp, hành động này hiển nhiên làm cho bạn của Harry há hốc mồm nhưng vì Prince luôn làm nũng đáng yêu bọn họ cũng không thấy Snape kỳ quái, cũng sẽ không cho rằng một người cha mua thú cưng cho con mình có cái gì không đúng.
Con báo của Prince lựa chọn cậu, con báo lựa chọn phù thủy sẽ trung thành cả đời với chủ nhân nó, hơn nữa chúng nó rất thông minh giống như Crookshanks của Hermiastory, chỉ là có huyết thống của báo đã có thể phân biệt ra được con chuột không có ý tiist. Hiện tại, con báo tên Rhea chọn Prince làm chủ nhân của nó — giúp chủ nhân nhận ra thiện ác, ở trong sương mù dẫn đường cho chủ nhân, bảo vệ chủ nhân trở thành chủ nhân hạnh phúc nhất, đây là mộng tưởng và cũng là tâm nguyện của bọn nó. Ôm Rhea, Harry lại chọn cho Prince một con bông thoa lùn màu xanh nhạt.
Hermiastory cũng không thích chúng lắm nhưng khi cô nhìn thấy thứ gì lông xù hai mắt cũng có chút tỏa sáng nên Draco đưa cho cô một con bông thoa lùn màu đỏ, mà Crookshanks lập tức chiếm cứ nó, nó cũng rất thích lông xù.
Mất cả ngày ở Hẻm Xéo, Harry chỉ có thể ngẫu nhiên nắm tay Snape hoặc là thừa dịp không có người chú ý vụng trộm ôm, mà Prince đương nhiên thành cái chắn cho hai người bọn họ — nghĩ a, trên thế giới còn có đứa bé nào đáng thương hơn tiểu vương tử sao? Người ta thân mật đều muốn giấu hài tử nhưng hai cha nhà bọn họ nếu muốn có cử chỉ thân mật cậu đều phải đứng ở phía trước che…… Vì thế trên đường về nhà, tiểu vương tử hung hăng vét một số tiền lớn của hai cha – cậu mua một tá trò chơi, còn tiện thể mua một cái máy phát điện cho máy chơi game.
Về đến nhà Prince cũng không lập tức mở ti vi chơi trò chơi mà đi chỉnh lại luận văn độc dược trước làm Snape vừa lòng nên anh đặc biệt cho phép Prince tối nay có thể chơi thêm một giờ, đương nhiên, ngày mai là ngày đến trường, tiểu vương tử cũng sẽ đi theo bọn họ, mà Snape tính toán lần này đi cùng — từ tốt nghiệp anh đã không còn đi xe lửa trở lại trường học.
Ngày 1 tháng 9, sân ga 9 ¾ nhà ga ngã tư vua lại rất náo nhiệt, rất nhiều phù thủy trưởng thành đến tiễn những phù thủy nhỏ chuẩn bị đến trường.
Trên xe lửa, toa xe Malfoy gia rất quỷ dị. Mà ngay cả Goyle cùng Crabbe bình thường yêu ăn nhất cũng không còn thèm ăn, hai người bọn họ ngơ ngác nhìn viện trưởng Slytherin trong ấn tượng sẽ không xuất hiện trên xe lửa, một cử động nhỏ cũng không dám mà Draco cũng cúi đầu trao đổi ánh mắt với nữ vương Gryffindor, đương nhiên có Ron, cậu cũng không biết mình bị làm sao mà lại vào toa của Malfoy gia sau đó hiện tại thật giống như đối mặt một vạn con quái thú! Đương nhiên, chỉ có Snape vẻ mặt âm trầm và Harry luôn mỉm cười còn bảo trì vẻ mặt bình thường, còn Prince còn chưa tới tuổi đến trường? Cậu hừng hực khí thế cúi đầu chơi máy chơi game, không có chú ý sự quỷ dị trong toa xe!
Trước công chúng Harry không thể quá mức thân cận Snape, hơn nữa cậu cũng biết năm nay Hogwarts sẽ xuất hiện một chuyện đáng giá chúc mừng — thi đấu Tam pháp thuật, Dumbledore từng nói với cậu và giật dây cậu tham gia, Snape cũng không tỏ thái độ gì làm cho tâm tình Harry có chút bất ổn.
Xe lửa đi rất nhanh nhưng trên thực tế mọi người đều cảm thấy quá chậm nên đến bữa trưa, mỗi người cũng không có động tác gì, mãi cho đến khi Harry trông thấy Prince muốn đi sờ đồ ăn vặt, cảm giác như bị đè nén mới bị đánh vỡ.
“Winky!” Sáng sớm dậy Harry và Winky đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
“Ngài phân phó gì chủ nhân Harry!” Winky đã bị buộc cho Snape, mà Harry là học đồ trên danh nghĩa của Snape, Winky cam tâm tình nguyện nghe lệnh của cậu.
“Đưa bữa trưa lên,” Harry nói, lấy khăn ăn của Prince, lại để trên đầu gối cho cậu,“Prince, cất máy chơi game, ăn trưa đã.”
“A, em thấy có bánh ngọt ô mai.” Tiểu vương tử sáng sớm đã nhìn lén.
“Nhưng phải ăn trưa xong mới có thể ăn bánh ngọt, nếu không em sẽ giống Albus, râu dài thật dài, mặt còn đầy nếp nhăn.” Harry bắt đầu dọa, đương nhiên đây là nói dối, mọi người đều biết nhưng mọi người kinh ngạc — bọn họ không nghĩ tới cứu thế chủ đe dọa con Snape như vậy mà Snape không phản bác hay châm chọc? Không thể tưởng tượng nổi! A, bọn họ đã quên, cứu thế chủ đã là học đồ của con dơi Snape đầy dầu! được rồi…… Không để ý từ phương diện nào, mọi chuyện đều thật đáng sợ!
Prince nhu thuận thả bông thoa lùn sang bên cạnh, Rhea uốn éo trên mặt đất, Crookshanks ở trên đùi Hermiastory, trông thấy Rhea thì lập tức cọ cọ chạy đến gần giống như bông thoa lùn màu xanh đáng yêu hơn bông thoa lùn màu vàng của nó, thỉnh thoảng lại đi quấy rối Rhea cuộn thành một quả cầu.
“Tới ăn đi.” Winky dọn xong đồ ăn, Harry cũng đem thức ăn ra, một con gà, thịt bò đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Draco cũng không thể không tán thưởng những món kia — được rồi, coi như bình thường, cậu cũng ăn cùng xà vương bệ hạ nhiều lần rồi, làm con đỡ đầu, cậu cảm thấy áp lực cũng không phải rất lớn.
Thấy Draco động, Goyle và Crabbe cũng sẽ không lề mề, Hermiastory thấy Draco vẫy thì đã tới, chỉ có Ron là Harry tự mình đi túm đến.
Bàn ăn trên xe lửa cũng không lớn, để có thể đặt hết thức ăn lên, còn phải làm cho tất cả mọi người ngồi ăn, Winky làm bàn ăn lớn hoen, còn bỏ thêm vài cái ghế, nhìn rất xa hoa nhưng trên thực tế cũng không xa xỉ, hơn nữa nó còn săn sóc chia ra để ở trong đĩa, nếu có người muốn ăn cái gì thì chỉ cần động động miệng, đĩa sẽ chạy đến trước mặt người đó.
Ron cũng không muốn ăn trong này, cậu mang theo sandwich mẹ mình làm nhưng Harry nói bữa trưa mình chuẩn bị làm cho Ron thư thái hơn, lại nhìn những kia thứ kia thì rất thèm ăn cho nên Gryffindor tóc đỏ không tiếp tục chối từ — cậu cũng không phải là người vì đánh cuộc sẽ ngược đãi bụng mình, huống chi những gì ăn đều là người anh em của mình làm.
Nhưng rất hiển nhiên, có Snape ở bàn ăn chính là bị kịch. Đầu tiên các học sinh Slytherin cẩn thận, cho nên bọn họ bi kịch, Gryffindor Ron và Hermiastory vốn rất sợ hãi Snape, hơn nữa Ron tuy mặt ngoài ghét nhưng trên thực tế là sợ đến phát run, cho nên bọn họ bi kịch; cuối cùng, một nhà ba người lại không thể hấp thụ ánh sáng. (chỗ này ta cũng ko hiểu rõ lắm)
Rất nhanh tàu Hogwarts ngừng trên sân ga, các học sinh năm trên ngồi xe đến tòa thành còn tân sinh năm nhất đi đường khác.
Lại mưa, dường như mỗi lần khai giảng đều mưa, năm nay còn thêm sấm sét vang dội.
Snape đẩy Harry lên xe rồi ôm Prince lên, anh là người cuối cùng lên xe, đương nhiên ba người đều bỏ thêm chú ngữ không thấm nước phòng ẩm ướt trên người nên cũng không chật vật nhưng cảm giác mưa vào người cũng không thoải mái.
“Thời tiết chết tiệt!” Prince ôm bả vai dậm chân,“Con ghét trời mưa!”
“Trong này một năm có nửa năm đều mưa.” Snape nhìn trời, tia chớp xé bầu trời đêm, ánh sáng làm tòa thành Hogwarts giống như là một bức tranh khắc, “Nhưng trời ác liệt như vậy thật không bình thường.”
“Tham gia tiệc tối xong nhất định phải tắm.” Harry đau lòng cởi áo choàng ra nhẹ nhàng thả lên vai Prince, buộc áo choàng vào, vai đã bị phủ thêm một cái áo choàng khác, áo choàng của Severus giống như một con dơi đã không thấy. Tiểu sư tử cười cười cúi đầu xuống vuốt vuốt gò má, cậu cũng không tính toán trả lại áo cho Snape.
Đương nhiên Harry biết Snape có giữ ấm chú nhưng hiệu quả của quần áo và chú ngữ khác nhau, huống chi…… áo choàng viện trưởng Slytherin còn rất ấm áp.
Quần áo Snape tuy đều là màu đen, hình thức cũng không khác nhau là bao nhưng đều là chất vải tốt nhất, mặc thoải mái và mềm mại — Harry cảm thấy vậy, giống như là Snape, nhìn thì cứng ngắc, cả ngày mặt âm trầm nhưng trên thực tế lại rất ôn nhu…… nhiệt tình…… Nghĩ đến đây, Harry lại cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên.
Kỳ thật cũng không trách Harry hay “nóng lên”, ở cùng Snape và Prince vfa Prince rất thích, đừng nói đang yêu, chỉ cần ở chung với Snape, cậu đã cảm thấy rất thư thái. Harry hoàn toàn không cần đi lo lắng đón ý nói hùa như thế nào vì bọn họ có quá nhiều chỗ tương tự — về Prince, cậu rất dung túng Prince mà Snape lại muốn con mình học tập nhiều hơn nhưng hai người bọn họ luôn có ăn ý sẽ cho tiểu vương tử học tập và chơi đùa cân bằng, lại như hằng ngày tiêu khiển, cậu và Snape yêu thích bất đồng nhưng bọn họ sẽ rất ăn ý không đi làm cho thứ mình yêu thích quấy rầy đến đối phương, đương nhiên cậu cũng sẽ đi gõ cửa phòng độc dược nhưng chỉ vậy cũng không làm Snape tức giận, về gia đình, bọn họ sẽ đứng ra bảo vệ cái nhà này, không trốn tránh trách nhiệm…… Đây đều là những gì Harry cần và luôn tìm kiếm. Đương nhiên, cậu tin tưởng Snape cũng vậy, cậu tự tin.
Tiệc tối tại Harry chờ đợi đã xong, Dumbledore tuyên bố sẽ có thi đấu Tam pháp thuật, có một giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám rất đáng sợ tới…… Đây là một năm học mạo hiểm.
Hành lý của Harry trực tiếp bị bỏ vào hầm, cậu được tiếp tục lưu lại hầm của giáo sư độc dược — đây là Dumbledore quyết định vì cậu là học đồ của Snape, mà học đồ cần hầu hạ đạo sư của mình cho tốt, a, thân ái, không cần phải nghĩ lầm rồi, chỉ là cuộc sống hàng ngày và nhìn vấn đề ẩm thực của độc dược đại sư thôi!
Prince mới vừa vào hầm đã bị Harry ném vào phòng tắm vì thời tiết hôm nay rất tệ, cậu lo lắng con mình bị bệnh, đương nhiên, cậu là người thứ hai bị ném vào phòng tắm – cần nói cũng may trong hầm có hai phòng tắm sao?
“Severus!” Harry đã cởi sạch quần áo ngâm mình vào trong nước nóng đột nhiên kêu to,“Thân ái, em không mang đồ ngủ!”
Merlin chết tiệt! Chẳng lẽ Harry không biết biến khăn mặt to ra sao?
Snape nhìn thoáng qua hành lý còn chưa mở ra, huy động đũa phép lấy đồ ngủ của Harry.
“Răng rắc”, Tiếng mở cửa.
“Severus, là anh sao?” Harry lau mặt rồi chậm rãi đứng lên,“A xin lỗi, em không nhìn thấy rõ lắm…… Nhiều hơi nước quá……” Là một người cận nặng, khi không có kính Harry sẽ không thể nhìn rõ ràng thứ gì, mà vừa vào phòng tắm cậu đã không nhìn thấy gì – trên kính có hơi nước làm cậu không nhìn thấy gì cho nên…… Cho dù khi tắm cậu còn thuận tiện rửa luôn nhưng vẫn có nhiều hơi nước……
“Cẩn thận!” Snape nhanh tay đỡ Harry — Merlin chết tiệt! Sàn phòng tắm chết tiệt! Hơi nước chết tiệt! Chết tiệt…… a, thiếu niên mắt xanh…… đáng yêu! Làn da ấm áp và mang theo hơi nước ngay tại bàn tay của mình, Snape cảm thấy trơn mềm…… Thiếu niên tươi mát và mềm mại…… ở trong lòng anh, đúng vậy, ở trong ngực anh!
“A!” Harry đưa thay sờ sờ thì phát hiện quần áo của Snape bị mình làm ướt làm cho cậu ngượng ngùng,“A…… xin lỗi, a, em…… Em không phải cố ý, cái kia…… quần áo của anh đều ướt, Sev, muốn……”
Ngoại trừ sách và quần áo thì cũng cần phải mua thêm mấy thứ gì đó, Snape lại cùng hai thiếu niên mắt xanh đến cửa hàng thú cưng thần kỳ mua cho Prince một con báo xinh đẹp, hành động này hiển nhiên làm cho bạn của Harry há hốc mồm nhưng vì Prince luôn làm nũng đáng yêu bọn họ cũng không thấy Snape kỳ quái, cũng sẽ không cho rằng một người cha mua thú cưng cho con mình có cái gì không đúng.
Con báo của Prince lựa chọn cậu, con báo lựa chọn phù thủy sẽ trung thành cả đời với chủ nhân nó, hơn nữa chúng nó rất thông minh giống như Crookshanks của Hermiastory, chỉ là có huyết thống của báo đã có thể phân biệt ra được con chuột không có ý tiist. Hiện tại, con báo tên Rhea chọn Prince làm chủ nhân của nó — giúp chủ nhân nhận ra thiện ác, ở trong sương mù dẫn đường cho chủ nhân, bảo vệ chủ nhân trở thành chủ nhân hạnh phúc nhất, đây là mộng tưởng và cũng là tâm nguyện của bọn nó. Ôm Rhea, Harry lại chọn cho Prince một con bông thoa lùn màu xanh nhạt.
Hermiastory cũng không thích chúng lắm nhưng khi cô nhìn thấy thứ gì lông xù hai mắt cũng có chút tỏa sáng nên Draco đưa cho cô một con bông thoa lùn màu đỏ, mà Crookshanks lập tức chiếm cứ nó, nó cũng rất thích lông xù.
Mất cả ngày ở Hẻm Xéo, Harry chỉ có thể ngẫu nhiên nắm tay Snape hoặc là thừa dịp không có người chú ý vụng trộm ôm, mà Prince đương nhiên thành cái chắn cho hai người bọn họ — nghĩ a, trên thế giới còn có đứa bé nào đáng thương hơn tiểu vương tử sao? Người ta thân mật đều muốn giấu hài tử nhưng hai cha nhà bọn họ nếu muốn có cử chỉ thân mật cậu đều phải đứng ở phía trước che…… Vì thế trên đường về nhà, tiểu vương tử hung hăng vét một số tiền lớn của hai cha – cậu mua một tá trò chơi, còn tiện thể mua một cái máy phát điện cho máy chơi game.
Về đến nhà Prince cũng không lập tức mở ti vi chơi trò chơi mà đi chỉnh lại luận văn độc dược trước làm Snape vừa lòng nên anh đặc biệt cho phép Prince tối nay có thể chơi thêm một giờ, đương nhiên, ngày mai là ngày đến trường, tiểu vương tử cũng sẽ đi theo bọn họ, mà Snape tính toán lần này đi cùng — từ tốt nghiệp anh đã không còn đi xe lửa trở lại trường học.
Ngày 1 tháng 9, sân ga 9 ¾ nhà ga ngã tư vua lại rất náo nhiệt, rất nhiều phù thủy trưởng thành đến tiễn những phù thủy nhỏ chuẩn bị đến trường.
Trên xe lửa, toa xe Malfoy gia rất quỷ dị. Mà ngay cả Goyle cùng Crabbe bình thường yêu ăn nhất cũng không còn thèm ăn, hai người bọn họ ngơ ngác nhìn viện trưởng Slytherin trong ấn tượng sẽ không xuất hiện trên xe lửa, một cử động nhỏ cũng không dám mà Draco cũng cúi đầu trao đổi ánh mắt với nữ vương Gryffindor, đương nhiên có Ron, cậu cũng không biết mình bị làm sao mà lại vào toa của Malfoy gia sau đó hiện tại thật giống như đối mặt một vạn con quái thú! Đương nhiên, chỉ có Snape vẻ mặt âm trầm và Harry luôn mỉm cười còn bảo trì vẻ mặt bình thường, còn Prince còn chưa tới tuổi đến trường? Cậu hừng hực khí thế cúi đầu chơi máy chơi game, không có chú ý sự quỷ dị trong toa xe!
Trước công chúng Harry không thể quá mức thân cận Snape, hơn nữa cậu cũng biết năm nay Hogwarts sẽ xuất hiện một chuyện đáng giá chúc mừng — thi đấu Tam pháp thuật, Dumbledore từng nói với cậu và giật dây cậu tham gia, Snape cũng không tỏ thái độ gì làm cho tâm tình Harry có chút bất ổn.
Xe lửa đi rất nhanh nhưng trên thực tế mọi người đều cảm thấy quá chậm nên đến bữa trưa, mỗi người cũng không có động tác gì, mãi cho đến khi Harry trông thấy Prince muốn đi sờ đồ ăn vặt, cảm giác như bị đè nén mới bị đánh vỡ.
“Winky!” Sáng sớm dậy Harry và Winky đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
“Ngài phân phó gì chủ nhân Harry!” Winky đã bị buộc cho Snape, mà Harry là học đồ trên danh nghĩa của Snape, Winky cam tâm tình nguyện nghe lệnh của cậu.
“Đưa bữa trưa lên,” Harry nói, lấy khăn ăn của Prince, lại để trên đầu gối cho cậu,“Prince, cất máy chơi game, ăn trưa đã.”
“A, em thấy có bánh ngọt ô mai.” Tiểu vương tử sáng sớm đã nhìn lén.
“Nhưng phải ăn trưa xong mới có thể ăn bánh ngọt, nếu không em sẽ giống Albus, râu dài thật dài, mặt còn đầy nếp nhăn.” Harry bắt đầu dọa, đương nhiên đây là nói dối, mọi người đều biết nhưng mọi người kinh ngạc — bọn họ không nghĩ tới cứu thế chủ đe dọa con Snape như vậy mà Snape không phản bác hay châm chọc? Không thể tưởng tượng nổi! A, bọn họ đã quên, cứu thế chủ đã là học đồ của con dơi Snape đầy dầu! được rồi…… Không để ý từ phương diện nào, mọi chuyện đều thật đáng sợ!
Prince nhu thuận thả bông thoa lùn sang bên cạnh, Rhea uốn éo trên mặt đất, Crookshanks ở trên đùi Hermiastory, trông thấy Rhea thì lập tức cọ cọ chạy đến gần giống như bông thoa lùn màu xanh đáng yêu hơn bông thoa lùn màu vàng của nó, thỉnh thoảng lại đi quấy rối Rhea cuộn thành một quả cầu.
“Tới ăn đi.” Winky dọn xong đồ ăn, Harry cũng đem thức ăn ra, một con gà, thịt bò đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Draco cũng không thể không tán thưởng những món kia — được rồi, coi như bình thường, cậu cũng ăn cùng xà vương bệ hạ nhiều lần rồi, làm con đỡ đầu, cậu cảm thấy áp lực cũng không phải rất lớn.
Thấy Draco động, Goyle và Crabbe cũng sẽ không lề mề, Hermiastory thấy Draco vẫy thì đã tới, chỉ có Ron là Harry tự mình đi túm đến.
Bàn ăn trên xe lửa cũng không lớn, để có thể đặt hết thức ăn lên, còn phải làm cho tất cả mọi người ngồi ăn, Winky làm bàn ăn lớn hoen, còn bỏ thêm vài cái ghế, nhìn rất xa hoa nhưng trên thực tế cũng không xa xỉ, hơn nữa nó còn săn sóc chia ra để ở trong đĩa, nếu có người muốn ăn cái gì thì chỉ cần động động miệng, đĩa sẽ chạy đến trước mặt người đó.
Ron cũng không muốn ăn trong này, cậu mang theo sandwich mẹ mình làm nhưng Harry nói bữa trưa mình chuẩn bị làm cho Ron thư thái hơn, lại nhìn những kia thứ kia thì rất thèm ăn cho nên Gryffindor tóc đỏ không tiếp tục chối từ — cậu cũng không phải là người vì đánh cuộc sẽ ngược đãi bụng mình, huống chi những gì ăn đều là người anh em của mình làm.
Nhưng rất hiển nhiên, có Snape ở bàn ăn chính là bị kịch. Đầu tiên các học sinh Slytherin cẩn thận, cho nên bọn họ bi kịch, Gryffindor Ron và Hermiastory vốn rất sợ hãi Snape, hơn nữa Ron tuy mặt ngoài ghét nhưng trên thực tế là sợ đến phát run, cho nên bọn họ bi kịch; cuối cùng, một nhà ba người lại không thể hấp thụ ánh sáng. (chỗ này ta cũng ko hiểu rõ lắm)
Rất nhanh tàu Hogwarts ngừng trên sân ga, các học sinh năm trên ngồi xe đến tòa thành còn tân sinh năm nhất đi đường khác.
Lại mưa, dường như mỗi lần khai giảng đều mưa, năm nay còn thêm sấm sét vang dội.
Snape đẩy Harry lên xe rồi ôm Prince lên, anh là người cuối cùng lên xe, đương nhiên ba người đều bỏ thêm chú ngữ không thấm nước phòng ẩm ướt trên người nên cũng không chật vật nhưng cảm giác mưa vào người cũng không thoải mái.
“Thời tiết chết tiệt!” Prince ôm bả vai dậm chân,“Con ghét trời mưa!”
“Trong này một năm có nửa năm đều mưa.” Snape nhìn trời, tia chớp xé bầu trời đêm, ánh sáng làm tòa thành Hogwarts giống như là một bức tranh khắc, “Nhưng trời ác liệt như vậy thật không bình thường.”
“Tham gia tiệc tối xong nhất định phải tắm.” Harry đau lòng cởi áo choàng ra nhẹ nhàng thả lên vai Prince, buộc áo choàng vào, vai đã bị phủ thêm một cái áo choàng khác, áo choàng của Severus giống như một con dơi đã không thấy. Tiểu sư tử cười cười cúi đầu xuống vuốt vuốt gò má, cậu cũng không tính toán trả lại áo cho Snape.
Đương nhiên Harry biết Snape có giữ ấm chú nhưng hiệu quả của quần áo và chú ngữ khác nhau, huống chi…… áo choàng viện trưởng Slytherin còn rất ấm áp.
Quần áo Snape tuy đều là màu đen, hình thức cũng không khác nhau là bao nhưng đều là chất vải tốt nhất, mặc thoải mái và mềm mại — Harry cảm thấy vậy, giống như là Snape, nhìn thì cứng ngắc, cả ngày mặt âm trầm nhưng trên thực tế lại rất ôn nhu…… nhiệt tình…… Nghĩ đến đây, Harry lại cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên.
Kỳ thật cũng không trách Harry hay “nóng lên”, ở cùng Snape và Prince vfa Prince rất thích, đừng nói đang yêu, chỉ cần ở chung với Snape, cậu đã cảm thấy rất thư thái. Harry hoàn toàn không cần đi lo lắng đón ý nói hùa như thế nào vì bọn họ có quá nhiều chỗ tương tự — về Prince, cậu rất dung túng Prince mà Snape lại muốn con mình học tập nhiều hơn nhưng hai người bọn họ luôn có ăn ý sẽ cho tiểu vương tử học tập và chơi đùa cân bằng, lại như hằng ngày tiêu khiển, cậu và Snape yêu thích bất đồng nhưng bọn họ sẽ rất ăn ý không đi làm cho thứ mình yêu thích quấy rầy đến đối phương, đương nhiên cậu cũng sẽ đi gõ cửa phòng độc dược nhưng chỉ vậy cũng không làm Snape tức giận, về gia đình, bọn họ sẽ đứng ra bảo vệ cái nhà này, không trốn tránh trách nhiệm…… Đây đều là những gì Harry cần và luôn tìm kiếm. Đương nhiên, cậu tin tưởng Snape cũng vậy, cậu tự tin.
Tiệc tối tại Harry chờ đợi đã xong, Dumbledore tuyên bố sẽ có thi đấu Tam pháp thuật, có một giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám rất đáng sợ tới…… Đây là một năm học mạo hiểm.
Hành lý của Harry trực tiếp bị bỏ vào hầm, cậu được tiếp tục lưu lại hầm của giáo sư độc dược — đây là Dumbledore quyết định vì cậu là học đồ của Snape, mà học đồ cần hầu hạ đạo sư của mình cho tốt, a, thân ái, không cần phải nghĩ lầm rồi, chỉ là cuộc sống hàng ngày và nhìn vấn đề ẩm thực của độc dược đại sư thôi!
Prince mới vừa vào hầm đã bị Harry ném vào phòng tắm vì thời tiết hôm nay rất tệ, cậu lo lắng con mình bị bệnh, đương nhiên, cậu là người thứ hai bị ném vào phòng tắm – cần nói cũng may trong hầm có hai phòng tắm sao?
“Severus!” Harry đã cởi sạch quần áo ngâm mình vào trong nước nóng đột nhiên kêu to,“Thân ái, em không mang đồ ngủ!”
Merlin chết tiệt! Chẳng lẽ Harry không biết biến khăn mặt to ra sao?
Snape nhìn thoáng qua hành lý còn chưa mở ra, huy động đũa phép lấy đồ ngủ của Harry.
“Răng rắc”, Tiếng mở cửa.
“Severus, là anh sao?” Harry lau mặt rồi chậm rãi đứng lên,“A xin lỗi, em không nhìn thấy rõ lắm…… Nhiều hơi nước quá……” Là một người cận nặng, khi không có kính Harry sẽ không thể nhìn rõ ràng thứ gì, mà vừa vào phòng tắm cậu đã không nhìn thấy gì – trên kính có hơi nước làm cậu không nhìn thấy gì cho nên…… Cho dù khi tắm cậu còn thuận tiện rửa luôn nhưng vẫn có nhiều hơi nước……
“Cẩn thận!” Snape nhanh tay đỡ Harry — Merlin chết tiệt! Sàn phòng tắm chết tiệt! Hơi nước chết tiệt! Chết tiệt…… a, thiếu niên mắt xanh…… đáng yêu! Làn da ấm áp và mang theo hơi nước ngay tại bàn tay của mình, Snape cảm thấy trơn mềm…… Thiếu niên tươi mát và mềm mại…… ở trong lòng anh, đúng vậy, ở trong ngực anh!
“A!” Harry đưa thay sờ sờ thì phát hiện quần áo của Snape bị mình làm ướt làm cho cậu ngượng ngùng,“A…… xin lỗi, a, em…… Em không phải cố ý, cái kia…… quần áo của anh đều ướt, Sev, muốn……”