Chương : 34
– Không được, tôi không đồng ý!
Mộ Dung Xuyên hung hăng đập bàn, mặt mũi xanh mét. Thước Mộng ngồi một bên mặt mũi trắng bệch, tay gắt gao nắm lấy tay Thước Mộng. Hai người im lặng không nói, chỉ gắt gao nắm lấy tay người kia. Mĩ Hà nhìn bộ dạng giận dữ của chồng, mấy lần muốn nói lại thôi, bốn người cứ thế mà giữ im lặng, trong không khí tràn ngậm sự khẩn trương, giống như là kho thuốc nổ, lúc nào cũng có thể nổ tan tành. Hồi lâu, Úy Minh Tuyệt quyết định phá vỡ bầu không khí khiến cho người ta thở không nổi này.
– Ngài Mộ Dung, hôm nay tôi cùng Thước Mộng đến đây, tôi muốn xin các người tha thứ, hi vọng các người có thể chúc phúc cho chúng tôi… Nhưng mà, ông nếu không thể nào đồng ý chúng tôi thì cũng không sao, dù sao, đây cũng là lựa chọn của chúng tôi, đây là con đường tương lai chúng tôi sẽ đi cùng nhau, Thước Mộng không thể lúc nào cũng nghe theo sự sắp đặt của ông, đi theo con đường mà ông chuẩn bị sẵn. Tôi tin, nếu như em lựa chọn tôi, vậy thì mặc kệ kệ ông có ngăn cản thế nào, em ấy vẫn thích tôi.
Vừa nói, Úy Minh Tuyệt lại cùng Thước Mộng nhìn nhau thâm tình, Thước Mộng cũng vì những lời của Úy Minh Tuyệt mà đỏ hồng hai má.
– Cha, con thật sự rất thích Minh Tuyệt, đây là lựa chọn của con, mãi mãi con cũng sẽ không hối hận vì lựa chọn này…
Thước Mộng đem ánh mắt gắn trên người Úy Minh Tuyệt kiên định nhìn về Mộ Dung Xuyên,
– Cha, xin cha chúc phúc cho chúng con, chúng con đã được mẹ chúc phúc rồi, hi vọng cũng sẽ nhận được của người, cha… Xin cha chúc phúc cho con!
Nghe lời nói chân thành của con, đáy lòng Mộ Dung Xuyên mềm đi rất nhiều. Từ lúc nhận lại Thước Mộng, y chưa bao giờ tình nguyện nói chuyện với mình, mỗi lần gọi cha cũng là vì Mĩ Hà yêu cầu mà gọi cho có lệ. Hôm nay gọi “Cha” có biết bao thân tình, chính mình cũng đã đợi rất lâu rồi! Nhưng mà, ông như thế nào có thể tiếp nhận được việc con mình chung sống với một người đàn ông khác đây? Trách nhiệm này, gánh làm sao nổi đây!
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Xuyên có chút hòa hoãn, Mĩ Hà thừa dịp rèn sắt khi còn nóng,
– Mộ Dung, con cái có tình, vậy cứ để các con tự lo đi. Con cái có phước của con cái, chúng ta cũng không thể lo lắng cho con cả đời được? Minh Tuyệt nói đúng, con đường tương lai các con chỉ có thể tự đi… Mộ Dung, có lẽ để thừa nhận cho các con sẽ rất khó khăn, nhưng ít ra chúng ta cũng đừng nên phản đối, được không?
Mộ Dung Xuyên nhìn vợ của mình, bà luôn suy nghĩ vì người khác như vậy, hình như mỗi câu đều nói lên suy nghĩ từ trong tâm khảm, mà mình giống như lúc nào cũng bị bà thuyết phục dễ dàng, ông cầm tay Mĩ Hà đặt lên vai,
– Mĩ Hà…
– Anh vì em mà không chịu lập gia đình, lại liều mạng làm việc, muốn đem đến cuộc sống tốt đẹp cho tất cả chúng ta… em thấy Tiểu Mộng, cũng giống anh! Thành tâm yêu, có thể không để ý không! Nếu như chúng ta ngăn cản con và Minh Tuyệt, có lẽ con cũng sẽ giống như anh… Anh nghĩ muốn các con bỏ lỡ tuổi thanhxua6n, để cho các con giống như chúng ta sao?
– Mĩ Hà, anh…
Mộ Dung Xuyên nói không thành lời, Mĩ Hà nói rất đúng, lúc đầu bởi vì cha mẹ bà ngăn cản, bọn họ bị ép xa nhau nhiều năm như vậy, bây giờ như thế nào lại ép con cái đạp lên vết xe đổ của mình ngày xưa chứ? Loại thống khổ không thể bên cạnh người mình yêu mến chính mình không phải là người thấm thía nhất sao. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Xuyên gật đầu, nhìn về Thước Mộng cùng Úy Minh Tuyệt ngồi một bên khẩn trương quan sát ông.
– Tiểu Mộng, cha bây giờ rất khó có thể ủng hộ hai con, tạm thời cũng chẳng có các nào chúc phúc cho các con… Nhưng mà, cha có thể cam đoan, ít nhất cha cũng không phản đối các con nữa!
– Cha, cha…
Thước Mộng cảm động nhìn Mộ Dung Xuyên.
– Ngài Mộ Dung, cảm ơn ông!
Vẻ mặt Úy Minh Tuyệt cũng tràn đầy kích động.
Mộ Dung Xuyên buông tay đang nắm Mĩ Hà ra, đi tới trước mặt Úy Minh Tuyệt, vỗ vỗ lên bả vai Úy Minh Tuyệt,
– Úy Minh Tuyệt, cậu cần phải đối xử tốt với Tiểu Mộng của chúng tôi, tôi chỉ nói không phản đối hai người, cũng chưa phải là đồng ý, nghe chưa? Cậu nếu đối xử không tốt với nó, tôi vẫn có cách tách hai người ra.
– Ngài Mộ Dung, ông yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng Thước Mộng.
– Uh, tốt nhất là như vậy… Tiểu Mộng, mẹ con nói đúng, con cái có phước của con cái, con đã chọn con đường này, vậy thì cứ vui vẻ mà đi, biết chưa.
– Dạ biết rồi, cha…
Thước Mộng thật sự không muốn khóc, nhưng mà không cách nào kềm được, cha ngoài miệng nói không chúc phúc cho mình, nhưng câu nói vừa rồi không phải là lời chúc phúc tối nhất sao?
– Uh, được rồi…
Mộ Dung Xuyên đột nhiên nghĩ đến việc gì, lại mở miệng nói:
– Tiểu Mộng mặc dù 18 tuổi rồi, nhưng dù sao vẫn còn là học sinh trung học, hơn nữa tôi mới nhận con chưa được bao lâu, còn muốn tận hưởng niềm vui cả nhà sum họp nữa, cho nên, Tiểu Mộng phải về nhà ở mới được, tới khi nào con vô đại học rồi muốn ra ngoài ở chỗ nào thì tùy, cha không phản đối.
Nghe Mộ Dung Xuyên nói, Thước Mộng đỏ mặt nhìn cha mẹ, lại đỏ mặt liếc liếc Úy Minh Tuyệt một cái, gật đầu. Úy Minh Tuyệt trong lòng mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu. Chính mình đem đứa con duy nhất của người ta gạt đi, vậy thì ít ra cũng phải cho nhà người ta tận hưởng cảm giác sum vầy chút xíu chứ! Tay hai người lại tìm đến với nhau, nhìn nhau cười, trong đáy mắt chỉ có hình ảnh của người kia cùng sự thương yêu. Được rồi, dù sao tương lai của hai người vẫn còn rất dài, rất dài!