Chương : 9
– Tiểu Nhiên à, Tiểu Mộng sao một chút tin tức gì cũng không có vậy? Em đến nhà người khác cũng lâu như vậy rồi cũng chưa trở về sao?
Mĩ Hà kì quái hỏi Phi Nhiên, Phi Nhiên xấu hổ tránh đi tầm mắt của mẹ.
– Con, con cũng không biết nữa! Nhưng mà… Người kia là mạnh thường quân, cũng không phiền gì khi đầu tư cho Thước Mộng mấy ngày đâu mẹ!… Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá!
– Nhưng mà Tiểu Mộng đi lâu như vậy, lại chẳng có tin tức gì… Hơn nữa quấy rầy người ta cũng không tốt đấu Con xem coi có thể liên lạc với người ta không? Nói Tiểu Mộng về sớm một chút!
– Dạ? Cái đó… Con, con cũng không rõ lắm…
– Như vậy à… Vậy để mai mẹ đến gặp giáo viên của Tiểu Mộng cũng được
– Mẹ, không nên đâu!
Chính mình đã sớm đến trường học hỏi thăm, Thước Mộng gần đây căn bản không đi học. Nếu mẹ đến trường không phải sẽ bị lộ sao!
– Cái đó, con đi là được rồi! Mẹ không cần mất công đâu, mẹ cũng cực rồi, cứ để con đi cho!
– Cũng được, nói Thước Mộng về sớm một chút nha! Mẹ nhớ em lắm rồi!
Không chút nghi ngờ lời con mình, Mĩ Hà dặn dò mấy câu rồi trở về phòng ngủ.
Nhưng mà, suốt tối hôm đó, Phi Nhiên vô luận làm như thế nào cũng không ngủ được.
—
Hôm sau, Phi Nhiên thật vất vả mới moi được địa chỉ từ cha, tìm đến sòng bài của Úy Minh Tuyệt. Tại cửa sòng bài, Phi Nhiên hút sâu một hơi, âm thầm cổ vũ chính mình:
– Phi Nhiên, cố gắng lến Nhất định phải tìm biện pháp đem Thước Mộng trở về mới được!
– Ngài Úy, người này nói muốn gặp ngài!
Úy Minh Tuyệt ngồi tại quần bar nhỏ trong sòng bài uống rượu, một người mang theo Phi Nhiên đến trước mặt hắn.
– Ngươi là ai?
Úy Minh Tuyệt buông li rượu, lạnh lùng nhìn Phi Nhiên. Người này hình như có hơi quen mắt.
– Ngài… Ngài Úy! Tôi là anh của Thước Mộng… Ngài còn nhớ không?
– Oh ~~ Là ngươi!
Trách không được có cảm giác nhìn rất quen mắt!
– Có chuyện gì?
– Có chuyện… Ngài Úy, tôi muốn xin ông có thể để cho Thước Mộng về nhà một lần!… Mẹ tôi rất lo lắng cho Thước Mộng…
– Vậy thì sao?
– Bởi vì… Thước Mộng bây giờ… Tôi van ông, để cho mẹ tôi gặp Thước mộng đi. Nếu không mẹ tôi sẽ nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ mẹ chịu không nổi…
– Đó là chuyện của mẹ ngươi, liên quan gì đến ta?
– Ngài Úy… Tôi xin ông mà, chúng tôi cũng không phải muốn đổi ý hay nhờ vả, chỉ là muốn để mẹ tôi gặp Thước Mộng thôi, dù gặp một chút cũng được. Ngài Úy, xin ông thông cảm cho tâm tư của một người làm mẹ đi…
Phi Nhiên chỉ thiếu điều còn quì xuống nữa thôi, nghĩ hắn sống cũng đã 24 năm cũng chưa từng ăn nói khép nép như vậy.
– Ta đã nói rồi, cái đó không liên quan đến ta! Từ khi Thước Mộng bắt đầu đáp ứng làm “sủng vật” của ta, hắn toàn bộ đều thuộc về ta, không còn bất kì quan hệ gì với các ngươi nữa!
Úy Minh Tuyệt như cũ vẫn lạnh như băng, không mang theo bất kì tia nhân tính nào.
– Ngài Úy…
Phi Nhiên chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ khẩn cầu.
Úy Minh Tuyệt nhìn thủ hạ một bên phất tay ý:
– Đem người này đi, sau này không được để xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.
– Họ Úy kia! Tôi bất quá chỉ xin ông cho mẹ tôi gặp Thước Mộng một lần mà thôi, ông tại sao có thể làm người như vậy? Chẳng lẽ ông không thể cảm thụ được tình thương của một người mẹ dành cho con mình sao?
Phi Nhiên tức giận, chỉ là để cho Thước Mộng gặp mẹ một lần, hắn tại sao lại không đồng ý chứ?
Như là bị động đến nỗi đau, Úy Minh Tuyệt ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
– Làm người tốt? Xin lỗi, tôi đây không biết đó là cái giống gì!…
Liếc Phi Nhiên một cái, hắn lạnh lùng ra lệnh cho thủ hạ
– Các ngươi nên biết phải làm như thế nào rồi?
– Đã biết, anh Úy!
Mấy người lực lưỡng mạnh mẽ lôi Phi Nhiên đang giãy dụa ra ngoài, tới một hẻm nhỏ ít người qua lại gần sòng bài liền lao vào tay đấm chân đá lên người Phi Nhiên.
– Mày, bọn mày muốn làm cái gì?
Phi Nhiên sợ hãi giật lùi ra sau. Không phải hắn nhát gan, nhưng đối phương người đông thế mạnh, lại toàn là kẻ bưu hãn, xem ra mình hôm nay không tránh khỏi trận đòn thù này rồi.
– He he, em trai, xin lỗi nha! Ai kêu mày chọc vào anh Úy của bọn tao!
Lời vừa dứt một quả đấm thép đã giáng lên mặt Phi Nhiên, Phi Nhiên miệng không kịp kêu lên đã ngã xuống đất. Theo sau đó một trận mưa quyền cước chụp lên người. Phi Nhiên cũng chẳng thèm chống cự nữa, tựa hồ chỉ đợi cho bọn đó đánh cho xong.
“Hôm nay cũng chẳng thể tệ hơn nữa rồi. Nếu mà để mẹ thấy, chắc chuyện kia cũng chẳng dấu diếm được rồi…” Phi Nhiên nghĩ thầm trong lòng.
– Dừng tay! Các người đang làm cái gì vậy?
Đột nhiên một thanh âm ôn nhu nhưng cũng không kém phần uy nghiêm truyền tới, cắt đứt trận hành hung của bọn kia.
– Anh Hình… Đây là anh Úy dặn dò! Thằng lõi này không biết tốt xấu chống đối anh Úy, cho nên chúng tôi tiện thể dạy dỗ nó một chút!
Thì ra, người tới đúng là Hình Hòa.
– Dạy dỗ một chút?… Đây mà gọi là dạy dỗ sao?
Hình Hòa đi đến trước mặt bọn họ nhìn khuôn mặt bầm đen cùng khóe miệng đang chảy máu của Phi Nhiên.
– Nếu thân thể người kia yếu một chút, không chừng đã được các người đánh chết rồi!
Một đám lực lưỡng tựa như trẻ con phạm lỗi, cúi đầu không nói.
– Được rồi, người đánh cũng đã đánh, chuyện Minh Tuyệt giao cũng làm xong rồi! Người này tôi mang đi, mấy người cũng trở về đi!
– Cũng được, anh Hình!
Sau khi đám người đi hết, Hình Hòa đi đến trước mặt Phi Nhiên, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi:
– Cậu có khỏe không? Có thể tự đứng lên không?
Thanh âm thật ôn nhu… Thước Mộng, là em sao, Thước Mộng… Phi Nhiên trong lòng vừa nghĩ tới trên miệng cũng không ý thức mà gọi Thước Mộng.
– Cậu cũng biết Thước Mộng? Cậu với em ấy quan hệ như thế nào?
Nghe được Phi Nhiên gọi tên của Thước Mộng, Hình Hòa ngẩn người, còn muốn hỏi thêm thì phát hiện ra Phi Nhiên đã bất tỉnh rồi.
—
– Đây là đâu… ui, đau quá!
Phi Nhiên tỉnh lại phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau nhức. Phi Nhiên chậm rãi ngồi xuống, hồi tưởng lại chuyện trước khi bất tỉnh: Hắn đi đến nói Úy Minh Tuyệt cho Thước Mộng gặp mẹ, sau khi bị cự tuyệt hắn chống đối với Úy Minh Tuyệt lại bị thủ hạ của hắn kéo ra ngoài đánh cho một trận, sau đó mơ mơ màng màng nghe được tiếng của một ai đó rất ôn nhu, rồi cái gì cũng chẳng nhớ được nữa… Là chủ nhân của giọng nói đó cứu mình sao? Trong lúc Phi Nhiên đang miên man suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra.
– Cậu tỉnh rồi?
Hình Hòa bước vào phòng, thấy Phi Nhiên đã tỉnh lại, thong thả nói,
– Tôi đã bôi thuốc vào những vết thương của cậu, bây giờ còn đau không?
– Không sao, cảm ơn anh…
Phi Nhiên ngạc nhiên nhìn Hình Hòa, một người thật là ôn nhu mà!
– Được rồi… Trước khi cậu ngất xỉu có gọi “Thước Mộng”, cậu biết Thước Mộng?
– Thước Mộng…
Vừa nghĩ đến Thước Mộng, ánh mắt Phi Nhiên mờ mịt
– Đúng vậy, tôi là anh của em ấy… Tôi tên là Trương Phi Nhiên!
– Thì ra cậu là anh của Thước Mộng? Phi Nhiên, xin chào, tôi vẫn hay nghe Thước Mộng nhắc đến cậu, tôi là Hình Hòa!
Hình Hòa thân thiện bắt tay Phi Nhiên.
– Anh biết Thước Mộng?
Nghe được Hình Hòa nhắc tới Thước Mộng, Phi Nhiên liền trở nên kích động, nắm chặt lấy tay Hình Hòa.
– Em ấy bây giờ có khỏe không? Anh có thể đưa tôi đi gặp em ấy không?
– Tôi… xin lỗi, tôi sợ rằng không thể đưa cậu đi được! Lúc trước Minh Tuyệt hình như là có chuyện hiểu lầm gì tôi với Thước Mộng, thành ra bây giờ nếu anh ấy không đồng ý tôi cũng không thể gặp Thước Mộng…
– Vậy à… Vậy, vậy Thước Mộng bây giờ em ấy có khỏe không?
– Nói thật là cậu ấy cũng không ổn lắm… Cả ngày bị nhốt trong phòng, ăn không ngon ngủ không yên… Lúc đầu tôi còn có thể ở bên cạnh chăm sóc một chút, nhưng sau khi bị Minh Tuyệt hiểu lầm thì xem ra Thước Mộng bây giờ một người để nói chuyện cũng không có rồi…
Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của Thước Mộng, Hình Hòa cũng không khỏi âm thầm tự trách, nếu không phải bản thân nhiều chuyện, Thước Mộng chắc cũng không đến mức thê thảm như vậy…
– Thật vậy sao… Thước Mộng, đều là anh không tốt, không bảo vệ được em!
Phi Nhiên ảo não tự đấm vào đầu mình.
Hình Hòa lo ngại Phi Nhiên sẽ tự làm mình bị thương, vội vàng kéo hắn lại:
– Cậu cũng đừng làm như vậy, điều này cũng không trách cậu được…
Phi Nhiên trở tay kéo lấy tay của Hình Hòa, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn:
– Hình Hòa, tôi van cầu anh, có thể đưa tôi đến gặp Thước Mộng không, có thể không? Tôi van anh… để cho tôi gặp em ấy…
– Phi Nhiên…
Hình Hòa khó xử nhìn Phi Nhiên,
– Không phải tôi không muốn giúp cậu, thật sự là Minh Tuyệt đã ra lệnh không được gặp Thước Mộng rồi… Nếu để Minh Tuyệt biết, tất cả chúng ta đều xong đời…
– Tôi xin anh mà, chỉ một lần thôi, xin anh…
Phi Nhiên như túm được phao cứu sinh, đau khổ khẩn cầu Hình Hòa,
– Nếu không thể gặp được Thước Mộng, tôi… tôi liền quì ở đây….
Nói xong Phi Nhiên xoay người xuống giường quì gối trước mặt Hình Hòa. Hắn biết, mình lúc này làm người ta rất khó xử nhưng mà trước mắt cũng chỉ có thể cầu xin Hình Hòa nghĩ biện pháp giúp mình gặp được Thước Mộng mà thôi.
– Phi Nhiên… Đừng làm vậy, mau đứng lên đi!
Nhìn người đang quì trước mặt mình, Hình Hòa vội vã đem Phi Nhiên đứng lên.
– Đâu phải không tôi muốn gặp Thước Mộng đâu… Thôi được rồi, dù sao Minh Tuyệt chắc cũng lâu mới về nhà, tôi đưa cậu đi gặp cậu ấy… Cậu đi theo tôi.
Phi Nhiên thấy Hình Hòa đồng ý đưa mình đi gặp Thước Mộng, cao hứng đứng lên đuổi theo Hình Hòa.