Chương : 32
Triều Ca thấy Cố Sâm đứng trầm ngâm một hồi lâu cạnh ghế sô pha. Ánh nắng vẫn ấm áp, hài hòa chiếu lên người hắn. Vào giờ phút này, thời gian như ngừng lại, tất cả đều lu mờ, chỉ còn lại mình hắn.
“Cố Sâm, anh đang làm gì đấy?” Cảnh vừa rồi đẹp thì đẹp nhưng cô không quen a! Tên dính người ngốc ngốc đáng yêu đâu rồi? Tự dưng lòi đâu ra một hiên sứ không nhiễm bụi trần, không thích nghi nổi.
“Noãn Noãn, bố anh vừa gọi tới.” –Giọng Cố Sâm có chút nghiêm trọng.
“Là chuyện của Cố thị sao?”
“Đúng vậy, ông ấy nói cuộc họp hội đồng quản trị ngày mốt, anh sẽ ra mắt mọi người, chính thức nhậm chức phó tổng Cố thị.”
“Đấy chính là thời cơ tốt đó. Anh nên chuẩn bị dần đi. Còn có chuyện gì sao?” –Nhiệm vụ phụ tuyến 1000 điểm, ta đến đây!
“Anh trước giờ chưa từng muốn tranh giành cái gì với Cố Thanh Hàn. Dù sao anh cũng cướp đi của hắn quá nhiều rồi: tình thương của cha, hạnh phúc gia đình... còn bây giờ là vị trí của hắn. Em có cảm thấy, anh rất độc ác, rất tàn nhẫn không?”
Cố Sâm cười nhẹ, đáy mát có chút buồn, có chút xót xa khó nói thành lời.
(P/s: Mọi người có phải hay không thấy lão tử diễn rất hay?)
Triều Ca không vội trả lời hắn. Cô còn đang suy nghĩ.
Nhân vật phản diện kiểu gì đây? Không phải độc ác, tàn nhẫn mới là thiết lập của ngươi sao? Hệ Thống, khả năng cao chúng ta gặp phải nhân vật phản diện giả rồi!
<...Cũng có thể.> Ký Chủ! Cô không thấy cảm động chút nào sao? Tư thiếu diễn giỏi như vậy, ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương mà sao cô lại phản ứng kì lạ như vậy chứ!
“Khụ...khụ, thật ra hắn cũng cướp của anh rất nhiều thứ mà: một gia đình trọn vẹn, hợp pháp, cái chức Cố đại thiếu gia. Còn nữa, danh hiệu “Cố phu nhân” cũng không phải vốn là của mẹ anh sao? Không cần phải áy náy, là có qua có lại thôi.”
< Sao tự dưng Ký Chủ lại an ủi Cố Sâm vậy? Cô cũng cảm thấy cậu ấy đáng thương sao?> Nỗ lực của Tư thiếu cuối cùng vẫn có chút tác dụng a. Thật may quá...
Không, là vì nhiệm vụ, là vì 1000 diểm tích phân quý giá a! Lỡ hắn áy náy quá không chịu làm thì ta phải làm sao đây?
<...> Cho Bản Hệ Thống rút lại suy nghĩ vừa rồi. Ký Chủ mãi vẫn chỉ là Ký Chủ! Bệnh của cô ấy chính là vô phương cứu chữa!
Cố Sâm nhìn Triều Ca đầy trìu mến.
“Noãn Noãn, cảm ơn em. Lần này tranh với hắn, không phải vì bản thân anh, mà là vì em. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt nhất. Anh sẽ không áy náy nữa.”
“Vậy thì anh phải cố lên! Còn có em ở đằng sau trợ giúp, không phải lo lắng. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Phản diện đại nhân ngươi cũng thật xảo quyệt a! Lại lấy ta ra làm lí do chống đỡ cho việc làm xấu của ngươi. Thật không tin tưởng được mà...
<...> Phản ứng bất bình thường của Ký Chủ ta đã sớm quen rồi, quen rồi...
Thật đấy! Bản Hệ Thống quen rồi! Bản Hệ Thống sẽ không khóc trong lòng đâu, không đâu...huhu...
Chủ nhân người mau về cứu ta, ta muốn xin từ chức!
- ------------------------------------------------
*Phòng họp hội đồng quản trị Cố thị.
Hơn mười người ăn mặc trang trọng, lịch sự ngồi quanh chiếc bàn họp dài. Bầu không khí tĩnh lặng lại có chút đè nén.
Chức phó tổng Cố thị để trống đã lâu, không ít người rình mò muốn ngồi vào. Vậy mà hôm nay, Cố gia chủ - người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất Cố thị lại muốn đề cử một người nhậm chức phó tổng. Tuy là đề cử nhưng Cố thị này chính là của ông ấy, còn có ai dám phản đối sao?
Cố Thanh Hàn cũng không ngoại lệ, hắn không có quyền phản đối, chỉ có thể im lặng ngồi một góc.
Chỉ có thư ký ngồi gần hắn mới biết không khí xung quanh trong vòng bán kính hai mét, nhiệt độ đều đã giảm xuống âm rồi. Quả thật là một cái hầm băng mà. Không biết cậu ta đang run vì sợ hay vì lạnh nữa...
Cố gia chủ hắng giọng, hướng tay ra phía ngoài cửa.
“Giới thiệu với mọi người, đây chính là người tôi muốn đề cử chức phó tổng, con trai thứ hai của tôi - Cố Sâm.”
Cố Sâm mặc vest đen, đi giày da. Vốn nhan sắc của hắn đã không cần bàn cãi, lập tức hấp dẫn mọi sự chú ý của mọi người. Khí chất của Cố Sâm cũng rất đặc biệt, bí ẩn khó đoán, bình tĩnh ung dung còn có sự hiền hòa, ấm áp lan tràn, làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lần đầu tiên gặp này, Cố Sâm đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng rất sâu sắc.
Cũng có vài người nhận ra cậu ta.
“Trông cậu ta quen quá. Hình như tôi đã thấy ở đâu rồi...”
“Hình như cậu ấy là một diễn viên thì phải...”
“Đúng rồi, là phim Thiên Hạ, đang rất hot...”
“Sao con trai thứ hai của Cố chủ tịch lại là diễn viên?”
“Mà trước đây tôi cũng chưa nghe đến Cố chủ tịch còn có một người con trai nữa.”
“Hay là...”
Mọi người nhìn nhau, ăn ý gật đầu. Chuyện của hào môn thế gia, bọn họ tất nhiên cũng hiểu được. Con trai thứ lớn như vậy mới được công khai, không phải con riêng thì là gì?
Hơn nữa còn là một diễn viên, với trình độ như vậy làm sao có thể đảm nhận chức phó tổng được? Cố chủ tịch đang nghĩ cái gì vậy?
Tuy nhiên, ngoài mặt họ vẫn cười giả lả, không dám thể hiện một chút bất mãn nào.
Cố Sâm từ tốn nói.
“Chắc mọi người cũng nhận ra tôi rồi. Tôi quả thật có đi đóng phim, nhưng cũng không phải là một diễn viên chính thức. Tôi cũng đã có kinh nghiệm bảy năm điều hành một công ty. Cho nên tôi nghĩ mình đảm nhận chứ Phó tổng hoàn toàn không có vấn đề gì. Mọi người nghĩ thế nào?”
Còn nghĩ thế nào được nữa? Hết lí do để bắt bẻ rồi, họ đành phải chấp thuận thôi.
“Chúng tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Chức phó tổng vẫn là nên do cậu Cố Sâm đây đảm nhiệm.”
Cố Sâm nở nụ cười chan hòa, không thể nhìn ra khuyết điểm.
“Cảm ơn mọi người. Tôi vẫn cần mọi người chỉ giáo nhiều.”
“Không có gì, không có gì...”
Cố Thanh Hàn vốn là tổng tài đương nhiệm, nghi lễ cơ bản vẫn cần phải làm, hắn đứng dậy, đi về phía Cố Sâm. Uy áp trên người hắn lại tỏa ra càng nhiều. Mọi người xung quanh đều lạnh sống lưng, không dám động đậy.
Cố Sâm vẫn mỉm cười nhìn hắn. Nụ cười này so vời lúc trước lại càng ôn hòa, ấm áp hơn.
Xem ra vị phó tổng mới này cũng không phải người bình thường a. Nếu đổi lại là họ, sợ rằng đã run đến không đứng thẳng nữa rồi, còn sức đâu mà cười chứ.
“Anh trai, sau này phải phiền anh giúp đỡ nhiều.”
Cố Thanh Hàn cười nửa miệng, nự cười âm trầm đáng sợ như ác quỷ từ địa ngục.
“Em trai khách khí rồi.”
Cố thị chắc chắn sắp có chiến tranh rồi! Một bên là vị tổng tài đương nhiệm tài giỏi, sắc bén, tác phong làm việc tàn nhẫn, quyết liệt. Một bên là vị phó tổng bí ẩn, thâm sâu khó lường, so với vị tổng tài kia không hề kém c
“Cố Sâm, anh đang làm gì đấy?” Cảnh vừa rồi đẹp thì đẹp nhưng cô không quen a! Tên dính người ngốc ngốc đáng yêu đâu rồi? Tự dưng lòi đâu ra một hiên sứ không nhiễm bụi trần, không thích nghi nổi.
“Noãn Noãn, bố anh vừa gọi tới.” –Giọng Cố Sâm có chút nghiêm trọng.
“Là chuyện của Cố thị sao?”
“Đúng vậy, ông ấy nói cuộc họp hội đồng quản trị ngày mốt, anh sẽ ra mắt mọi người, chính thức nhậm chức phó tổng Cố thị.”
“Đấy chính là thời cơ tốt đó. Anh nên chuẩn bị dần đi. Còn có chuyện gì sao?” –Nhiệm vụ phụ tuyến 1000 điểm, ta đến đây!
“Anh trước giờ chưa từng muốn tranh giành cái gì với Cố Thanh Hàn. Dù sao anh cũng cướp đi của hắn quá nhiều rồi: tình thương của cha, hạnh phúc gia đình... còn bây giờ là vị trí của hắn. Em có cảm thấy, anh rất độc ác, rất tàn nhẫn không?”
Cố Sâm cười nhẹ, đáy mát có chút buồn, có chút xót xa khó nói thành lời.
(P/s: Mọi người có phải hay không thấy lão tử diễn rất hay?)
Triều Ca không vội trả lời hắn. Cô còn đang suy nghĩ.
Nhân vật phản diện kiểu gì đây? Không phải độc ác, tàn nhẫn mới là thiết lập của ngươi sao? Hệ Thống, khả năng cao chúng ta gặp phải nhân vật phản diện giả rồi!
<...Cũng có thể.> Ký Chủ! Cô không thấy cảm động chút nào sao? Tư thiếu diễn giỏi như vậy, ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương mà sao cô lại phản ứng kì lạ như vậy chứ!
“Khụ...khụ, thật ra hắn cũng cướp của anh rất nhiều thứ mà: một gia đình trọn vẹn, hợp pháp, cái chức Cố đại thiếu gia. Còn nữa, danh hiệu “Cố phu nhân” cũng không phải vốn là của mẹ anh sao? Không cần phải áy náy, là có qua có lại thôi.”
< Sao tự dưng Ký Chủ lại an ủi Cố Sâm vậy? Cô cũng cảm thấy cậu ấy đáng thương sao?> Nỗ lực của Tư thiếu cuối cùng vẫn có chút tác dụng a. Thật may quá...
Không, là vì nhiệm vụ, là vì 1000 diểm tích phân quý giá a! Lỡ hắn áy náy quá không chịu làm thì ta phải làm sao đây?
<...> Cho Bản Hệ Thống rút lại suy nghĩ vừa rồi. Ký Chủ mãi vẫn chỉ là Ký Chủ! Bệnh của cô ấy chính là vô phương cứu chữa!
Cố Sâm nhìn Triều Ca đầy trìu mến.
“Noãn Noãn, cảm ơn em. Lần này tranh với hắn, không phải vì bản thân anh, mà là vì em. Anh muốn cho em một cuộc sống tốt nhất. Anh sẽ không áy náy nữa.”
“Vậy thì anh phải cố lên! Còn có em ở đằng sau trợ giúp, không phải lo lắng. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Phản diện đại nhân ngươi cũng thật xảo quyệt a! Lại lấy ta ra làm lí do chống đỡ cho việc làm xấu của ngươi. Thật không tin tưởng được mà...
<...> Phản ứng bất bình thường của Ký Chủ ta đã sớm quen rồi, quen rồi...
Thật đấy! Bản Hệ Thống quen rồi! Bản Hệ Thống sẽ không khóc trong lòng đâu, không đâu...huhu...
Chủ nhân người mau về cứu ta, ta muốn xin từ chức!
- ------------------------------------------------
*Phòng họp hội đồng quản trị Cố thị.
Hơn mười người ăn mặc trang trọng, lịch sự ngồi quanh chiếc bàn họp dài. Bầu không khí tĩnh lặng lại có chút đè nén.
Chức phó tổng Cố thị để trống đã lâu, không ít người rình mò muốn ngồi vào. Vậy mà hôm nay, Cố gia chủ - người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất Cố thị lại muốn đề cử một người nhậm chức phó tổng. Tuy là đề cử nhưng Cố thị này chính là của ông ấy, còn có ai dám phản đối sao?
Cố Thanh Hàn cũng không ngoại lệ, hắn không có quyền phản đối, chỉ có thể im lặng ngồi một góc.
Chỉ có thư ký ngồi gần hắn mới biết không khí xung quanh trong vòng bán kính hai mét, nhiệt độ đều đã giảm xuống âm rồi. Quả thật là một cái hầm băng mà. Không biết cậu ta đang run vì sợ hay vì lạnh nữa...
Cố gia chủ hắng giọng, hướng tay ra phía ngoài cửa.
“Giới thiệu với mọi người, đây chính là người tôi muốn đề cử chức phó tổng, con trai thứ hai của tôi - Cố Sâm.”
Cố Sâm mặc vest đen, đi giày da. Vốn nhan sắc của hắn đã không cần bàn cãi, lập tức hấp dẫn mọi sự chú ý của mọi người. Khí chất của Cố Sâm cũng rất đặc biệt, bí ẩn khó đoán, bình tĩnh ung dung còn có sự hiền hòa, ấm áp lan tràn, làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lần đầu tiên gặp này, Cố Sâm đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng rất sâu sắc.
Cũng có vài người nhận ra cậu ta.
“Trông cậu ta quen quá. Hình như tôi đã thấy ở đâu rồi...”
“Hình như cậu ấy là một diễn viên thì phải...”
“Đúng rồi, là phim Thiên Hạ, đang rất hot...”
“Sao con trai thứ hai của Cố chủ tịch lại là diễn viên?”
“Mà trước đây tôi cũng chưa nghe đến Cố chủ tịch còn có một người con trai nữa.”
“Hay là...”
Mọi người nhìn nhau, ăn ý gật đầu. Chuyện của hào môn thế gia, bọn họ tất nhiên cũng hiểu được. Con trai thứ lớn như vậy mới được công khai, không phải con riêng thì là gì?
Hơn nữa còn là một diễn viên, với trình độ như vậy làm sao có thể đảm nhận chức phó tổng được? Cố chủ tịch đang nghĩ cái gì vậy?
Tuy nhiên, ngoài mặt họ vẫn cười giả lả, không dám thể hiện một chút bất mãn nào.
Cố Sâm từ tốn nói.
“Chắc mọi người cũng nhận ra tôi rồi. Tôi quả thật có đi đóng phim, nhưng cũng không phải là một diễn viên chính thức. Tôi cũng đã có kinh nghiệm bảy năm điều hành một công ty. Cho nên tôi nghĩ mình đảm nhận chứ Phó tổng hoàn toàn không có vấn đề gì. Mọi người nghĩ thế nào?”
Còn nghĩ thế nào được nữa? Hết lí do để bắt bẻ rồi, họ đành phải chấp thuận thôi.
“Chúng tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Chức phó tổng vẫn là nên do cậu Cố Sâm đây đảm nhiệm.”
Cố Sâm nở nụ cười chan hòa, không thể nhìn ra khuyết điểm.
“Cảm ơn mọi người. Tôi vẫn cần mọi người chỉ giáo nhiều.”
“Không có gì, không có gì...”
Cố Thanh Hàn vốn là tổng tài đương nhiệm, nghi lễ cơ bản vẫn cần phải làm, hắn đứng dậy, đi về phía Cố Sâm. Uy áp trên người hắn lại tỏa ra càng nhiều. Mọi người xung quanh đều lạnh sống lưng, không dám động đậy.
Cố Sâm vẫn mỉm cười nhìn hắn. Nụ cười này so vời lúc trước lại càng ôn hòa, ấm áp hơn.
Xem ra vị phó tổng mới này cũng không phải người bình thường a. Nếu đổi lại là họ, sợ rằng đã run đến không đứng thẳng nữa rồi, còn sức đâu mà cười chứ.
“Anh trai, sau này phải phiền anh giúp đỡ nhiều.”
Cố Thanh Hàn cười nửa miệng, nự cười âm trầm đáng sợ như ác quỷ từ địa ngục.
“Em trai khách khí rồi.”
Cố thị chắc chắn sắp có chiến tranh rồi! Một bên là vị tổng tài đương nhiệm tài giỏi, sắc bén, tác phong làm việc tàn nhẫn, quyết liệt. Một bên là vị phó tổng bí ẩn, thâm sâu khó lường, so với vị tổng tài kia không hề kém c