Chương : 42
Cố Sâm đang nấp ở góc khuất bất ngờ xuất hiện chạy đến ôm Triều Ca từ phía sau. Hắn ôm rất chặt, cô cố gắng dãy ra cũng không được.
“Anh lại làm sao thế?” Não bị đụng chỗ nào à? Tự dưng ôm thế sẽ bị cô đánh đó biết không?
“Noãn Noãn, em đáng thương quá!” Giọng hắn ngập tràn thương cảm.
“Đáng thương chỗ nào?” Cô thì có gì mà đáng thương với chả tội nghiệp chứ?
“Chị gái của em lại năm lần bảy lượt muốn hãm hại em, còn thù hận em như vậy, chắc chắn là em rất thương tâm đúng không?”
Cố Sâm vừa nói vừa xoay người Triều Ca lại để cô đứng mặt đối mặt với hắn. Ánh mắt Cố Sâm vốn đã rất đẹp, như hàm chứa cả trờ sao, lúc này lại còn thâm tình như vậy, làm người ta không phòng bị mà ngã vào trong nó.
“Không sao Noãn Noãn, nếu chị gái hận em đến xương tủy, cha mẹ ông bà ghẻ lạnh ruồng rẫy em, cả thế giới này quay lưng lại với em, anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em, yêu thương em bằng tất cả những gì anh có!”
Triều Ca ngơ ngác. Nghe được câu đó của Cố Sâm, cô nói không cảm động là nói dối.
Thế nhưng, phản diện đại nhân à, ngươi có phải hay không hiểu lầm gì ta rồi?
“Em không hề thương tâm, cũng không tội nghiệp gì cả, anh không cần lo lắng cho em. Mấy chuyện vớ vẩn này em vẫn tự mình xử lí được.”
<...> Ký Chủ hình như có một khả năng rất đặc biệt đó là phá tan bầu không khí lãng mạn người khác vất vả gây dựng trong một giây. Xin lỗi, bệnh này của cô là vô phương cứu chữa rồi.
Cố Sâm cũng mất hứng không kém gì hệ thống.
Đối tượng nhiệm vụ công lược của ta, người có biết trong hoàn cảnh thế này chỉ cần nói câu “Cảm ơn anh” là được rồi không hả? Tại sao cứ phải phá nó ra làm gì vậy?
Triều Ca thấy Cố Sâm phản ứng ngốc nghếch như vậy, tâm trạng cô tốt lên không ít. Cô kéo Cố Sâm vào trong xe, còn không quên thì thầm với hắn.
“Đi, chúng ta đi về làm chút chuyện có ý nghĩa.”
<...> Bản Hệ Thống rất muốn hiểu lầm ý của Ký Chủ nhưng không thể. Nó hiểu ký cô ấy quá mà!
Chỉ tội nghiệp Tư Thiếu vẫn đang còn ngơ ngác mặt đỏ lựng lên.
Ôn Kiều từ lúc trở vào biểu cảm trên mặt cô ta vẫn không thay đổi gì nhưng vừa thấy Cố Thanh Hàn có phút phờ phạc, trầm tư ngồi trên ghế sô pha, cô ta đã chào trực nước mắt. Bộ dạng đó quả thật đáng thương vô cùng. Ôn Kiều Chậm rãi bước đến chỗ Cố Thanh Hàn. Đôi vai gầy nhỏ nhắn run run, giọng nói mềm nhũn.
“Thanh Hàn, em..em...”
Cố Thanh Hàn cũng phát giác ra Ôn Kiều. Hắn nghĩ lại nếu trước đây nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, chắc chắn hắn đã không kìm được an ủi, hỏi han và xử lí hộ cho Ôn kiều rồi. Thế nhưng ngay lúc này, Cố Thanh Hàn lại thấy trong lòng mình trống rỗng, không có cảm xúc thương tâm nào cả.
Ôn Kiều thấy Cố Thanh Hàn không có phản ứng liền nhoài người về phía hắn, ôm chặt cánh tay rồi tựa đầu lên vai hắn khóc nức nở. Cô ta còn giả vờ như đang kìm nén, không muốn khóc.
Cố Thanh Hàn tốt xấu gì vẫn còn tình cảm với Ôn Kiều, hắn đưa tay vỗ về cô ta.
“Thanh Hàn, em xin lỗi, em thật sự không cố ý giấu anh chuyện của Ôn Noãn đâu. Chỉ là em sợ, em rất sợ, sợ anh biết được rồi...sẽ bỏ rơi em!”
Cố Thanh Hàn rất nghiêm túc nhìn cô ta, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt hờ hững.
“Sao em lại nghĩ anh biết chuyện sẽ bỏ rơi em?”
Ôn kiều thoáng chốc sững người lại. Cô ta tròn mắt nhìn hắn. Sao Cố Thanh Hàn lại phản ứng kỳ lạ như vậy chứ?
Thế nhưng với khả năng là một Bạch Liên Hoa của cô ta, Ôn Kiều nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
“Em sợ anh cũng giống như ông và cha, khi vừa biết Ôn Noãn là em gái em, họ đã bỏ rơi em rồi. Anh biết không, cha còn nói sẽ đầu tư cho em ấy, sẽ giúp em ấy thừa kế Ôn gia! Thanh Hàn, em thật sự không cố ý đâu!”
Cố Thanh Hàn so với lúc trước càng lạnh lùng hơn:
“Ôn Kiều, cô ấy chính là em gái ruột thất lạc của em, mọi người quan tâm nhiều chút cũng là chuyện bình thường, sao lại nói là bỏ rơi em, chỉ lo cho cô ấy? Ôn Kiều, rốt cuộc em có coi Ôn Noãn là em gái không?”
Ôn Kiều trong lòng ngập tràn sợ hãi cùng ghen ghét. Cô ta cố kiềm chế không để lộ ra điều gì trước mặt Cố Thanh Hàn. Bình tĩnh tiếp tục diễn xuất lấy lòng hắn.
“Thanh Hàn, không phải em không coi Ôn Noãn như em gái mà là con bé không coi em như chị gái. Từ tình thương của mẹ, rồi đến cả anh, bây giờ lại là cha em, con bé đều muốn lấy đi tất cả của em. Thanh Hàn, anh phải hiểu cho em.”
Thế nhưng Cố Thanh Hàn nhìn cô ta lại càng thất vọng hơn.
“Ôn Kiều, em có bao giờ nghĩ Ôn Noãn không hề cố ý tranh cướp với em không? Chuyện năm đó, con bé còn nhỏ như vậy, còn có thể tranh cái gì sao? Tiếp theo, cô ấy cũng không hề biết là chúng ta có giao tình. Còn chuyện cha em muốn đầu tư Ôn Noãn, bởi vì cô ấy thật sự có triển vọng hơn em. Ôn Kiều, em suy nghĩ lại đi.”
Lúc này Ôn Kiều đã không kiềm chế nổi nữa, cô ta đứng bật dậy hét lớn với Cố Thanh Hàn.
“Được lắm Thanh Hàn. Bây giờ anh cũng muốn vì con tiện nhân đó mà bỏ rơi em đúng không?!”
Cố Thanh Hàn gằn giọng, hắn đã rất mất kiên nhẫn với Ôn Kiều rồi vậy mà cô còn không biết điều. Cố Thanh Hàn cũng đứng dậy nhìn cô ta.
“Ôn Kiều, là em có lỗi với Ôn Noãn. Khi nào em nghĩ thông suốt rồi hãy đến gặp anh, chúng ta nói chuyện sau.”
Nói rồi hắn quay lưng rời đi, để mặc Ôn Kiều như muốn phát điên lên đứng ở đó.
Tại sao lại như vậy? Tại sao Cố Thanh hàn lại cư xử như vậy với cô ta?
Ôn Noãn! Tất cả là tại mày! Nhất định tao sẽ không để mày sống yên ổn!
Ôn Kiều siết chặt nắm đấm, trong đầu dần hình thành kế hoạch trả thù Triều Ca.
“Anh lại làm sao thế?” Não bị đụng chỗ nào à? Tự dưng ôm thế sẽ bị cô đánh đó biết không?
“Noãn Noãn, em đáng thương quá!” Giọng hắn ngập tràn thương cảm.
“Đáng thương chỗ nào?” Cô thì có gì mà đáng thương với chả tội nghiệp chứ?
“Chị gái của em lại năm lần bảy lượt muốn hãm hại em, còn thù hận em như vậy, chắc chắn là em rất thương tâm đúng không?”
Cố Sâm vừa nói vừa xoay người Triều Ca lại để cô đứng mặt đối mặt với hắn. Ánh mắt Cố Sâm vốn đã rất đẹp, như hàm chứa cả trờ sao, lúc này lại còn thâm tình như vậy, làm người ta không phòng bị mà ngã vào trong nó.
“Không sao Noãn Noãn, nếu chị gái hận em đến xương tủy, cha mẹ ông bà ghẻ lạnh ruồng rẫy em, cả thế giới này quay lưng lại với em, anh vẫn sẽ đứng bên cạnh em, yêu thương em bằng tất cả những gì anh có!”
Triều Ca ngơ ngác. Nghe được câu đó của Cố Sâm, cô nói không cảm động là nói dối.
Thế nhưng, phản diện đại nhân à, ngươi có phải hay không hiểu lầm gì ta rồi?
“Em không hề thương tâm, cũng không tội nghiệp gì cả, anh không cần lo lắng cho em. Mấy chuyện vớ vẩn này em vẫn tự mình xử lí được.”
<...> Ký Chủ hình như có một khả năng rất đặc biệt đó là phá tan bầu không khí lãng mạn người khác vất vả gây dựng trong một giây. Xin lỗi, bệnh này của cô là vô phương cứu chữa rồi.
Cố Sâm cũng mất hứng không kém gì hệ thống.
Đối tượng nhiệm vụ công lược của ta, người có biết trong hoàn cảnh thế này chỉ cần nói câu “Cảm ơn anh” là được rồi không hả? Tại sao cứ phải phá nó ra làm gì vậy?
Triều Ca thấy Cố Sâm phản ứng ngốc nghếch như vậy, tâm trạng cô tốt lên không ít. Cô kéo Cố Sâm vào trong xe, còn không quên thì thầm với hắn.
“Đi, chúng ta đi về làm chút chuyện có ý nghĩa.”
<...> Bản Hệ Thống rất muốn hiểu lầm ý của Ký Chủ nhưng không thể. Nó hiểu ký cô ấy quá mà!
Chỉ tội nghiệp Tư Thiếu vẫn đang còn ngơ ngác mặt đỏ lựng lên.
Ôn Kiều từ lúc trở vào biểu cảm trên mặt cô ta vẫn không thay đổi gì nhưng vừa thấy Cố Thanh Hàn có phút phờ phạc, trầm tư ngồi trên ghế sô pha, cô ta đã chào trực nước mắt. Bộ dạng đó quả thật đáng thương vô cùng. Ôn Kiều Chậm rãi bước đến chỗ Cố Thanh Hàn. Đôi vai gầy nhỏ nhắn run run, giọng nói mềm nhũn.
“Thanh Hàn, em..em...”
Cố Thanh Hàn cũng phát giác ra Ôn Kiều. Hắn nghĩ lại nếu trước đây nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, chắc chắn hắn đã không kìm được an ủi, hỏi han và xử lí hộ cho Ôn kiều rồi. Thế nhưng ngay lúc này, Cố Thanh Hàn lại thấy trong lòng mình trống rỗng, không có cảm xúc thương tâm nào cả.
Ôn Kiều thấy Cố Thanh Hàn không có phản ứng liền nhoài người về phía hắn, ôm chặt cánh tay rồi tựa đầu lên vai hắn khóc nức nở. Cô ta còn giả vờ như đang kìm nén, không muốn khóc.
Cố Thanh Hàn tốt xấu gì vẫn còn tình cảm với Ôn Kiều, hắn đưa tay vỗ về cô ta.
“Thanh Hàn, em xin lỗi, em thật sự không cố ý giấu anh chuyện của Ôn Noãn đâu. Chỉ là em sợ, em rất sợ, sợ anh biết được rồi...sẽ bỏ rơi em!”
Cố Thanh Hàn rất nghiêm túc nhìn cô ta, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt hờ hững.
“Sao em lại nghĩ anh biết chuyện sẽ bỏ rơi em?”
Ôn kiều thoáng chốc sững người lại. Cô ta tròn mắt nhìn hắn. Sao Cố Thanh Hàn lại phản ứng kỳ lạ như vậy chứ?
Thế nhưng với khả năng là một Bạch Liên Hoa của cô ta, Ôn Kiều nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
“Em sợ anh cũng giống như ông và cha, khi vừa biết Ôn Noãn là em gái em, họ đã bỏ rơi em rồi. Anh biết không, cha còn nói sẽ đầu tư cho em ấy, sẽ giúp em ấy thừa kế Ôn gia! Thanh Hàn, em thật sự không cố ý đâu!”
Cố Thanh Hàn so với lúc trước càng lạnh lùng hơn:
“Ôn Kiều, cô ấy chính là em gái ruột thất lạc của em, mọi người quan tâm nhiều chút cũng là chuyện bình thường, sao lại nói là bỏ rơi em, chỉ lo cho cô ấy? Ôn Kiều, rốt cuộc em có coi Ôn Noãn là em gái không?”
Ôn Kiều trong lòng ngập tràn sợ hãi cùng ghen ghét. Cô ta cố kiềm chế không để lộ ra điều gì trước mặt Cố Thanh Hàn. Bình tĩnh tiếp tục diễn xuất lấy lòng hắn.
“Thanh Hàn, không phải em không coi Ôn Noãn như em gái mà là con bé không coi em như chị gái. Từ tình thương của mẹ, rồi đến cả anh, bây giờ lại là cha em, con bé đều muốn lấy đi tất cả của em. Thanh Hàn, anh phải hiểu cho em.”
Thế nhưng Cố Thanh Hàn nhìn cô ta lại càng thất vọng hơn.
“Ôn Kiều, em có bao giờ nghĩ Ôn Noãn không hề cố ý tranh cướp với em không? Chuyện năm đó, con bé còn nhỏ như vậy, còn có thể tranh cái gì sao? Tiếp theo, cô ấy cũng không hề biết là chúng ta có giao tình. Còn chuyện cha em muốn đầu tư Ôn Noãn, bởi vì cô ấy thật sự có triển vọng hơn em. Ôn Kiều, em suy nghĩ lại đi.”
Lúc này Ôn Kiều đã không kiềm chế nổi nữa, cô ta đứng bật dậy hét lớn với Cố Thanh Hàn.
“Được lắm Thanh Hàn. Bây giờ anh cũng muốn vì con tiện nhân đó mà bỏ rơi em đúng không?!”
Cố Thanh Hàn gằn giọng, hắn đã rất mất kiên nhẫn với Ôn Kiều rồi vậy mà cô còn không biết điều. Cố Thanh Hàn cũng đứng dậy nhìn cô ta.
“Ôn Kiều, là em có lỗi với Ôn Noãn. Khi nào em nghĩ thông suốt rồi hãy đến gặp anh, chúng ta nói chuyện sau.”
Nói rồi hắn quay lưng rời đi, để mặc Ôn Kiều như muốn phát điên lên đứng ở đó.
Tại sao lại như vậy? Tại sao Cố Thanh hàn lại cư xử như vậy với cô ta?
Ôn Noãn! Tất cả là tại mày! Nhất định tao sẽ không để mày sống yên ổn!
Ôn Kiều siết chặt nắm đấm, trong đầu dần hình thành kế hoạch trả thù Triều Ca.