Chương : 52
Cố Sâm lại càng cười tươi hơn. Cậu ta dùng giọng rất thành tâm nói:
“Anh trai à, theo em nghĩ thì bây giờ không phải lúc anh đến trách móc em đâu. Tốt hơn hết, anh nên tranh thủ thời gian tìm giải pháp cứu vãn tình hình đi. Có lẽ cảnh sát rất nhanh sẽ “sờ gáy” anh thôi.”
Cố Thanh Hàn càng tức giận hơn:
“Bỉ ổi!”
“Aiya, chúng ta đều là người làm ăn, chút thủ đoạn này có là gì? Hơn nữa, dự án là anh chọn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh tự làm, tôi hay Cố Thị cũng đều không đụng một chút nào. Anh trách cái gì đây? Nếu có, cũng là do anh ngu.”
Cố Thanh Hàn tức giận đến độ mắt đỏ rực lên. Hắn nhào đến muốn đánh nhau với Cố Sâm. Đáng tiếc, cậu ta đâu có để hắn được dễ dàng như vậy. Cố Sâm nhanh nhẹn né qua một bên, còn ngáng chân Cố Thanh Hàn làm hắn ngã sấp mặt, cực kỳ mất hình tượng.
Tiếng động hắn gây ra không nhỏ, mọi người chú ý hết về bên này.
Trong lòng các cổ đông lại càng rõ ràng hơn. Xem ra chuyện Cố Tổng vướng vào dự án đen là có thật, mà người đứng sau tất cả rất có khả năng là em trai của hắn – Phó Tổng Cố Sâm. Sợ rằng Cố Thị không bao lâu nữa sẽ đổi chủ thôi.
Cố Thanh Hàn chật vật gượng đứng lên. Ôn Kiều lúc này rất tinh ý chạy đến bên cạnh đỡ hắn. Cố Thanh Hàn thuận theo thế đó đứng lên nhưng hắn vừa nhìn thấy người đỡ mình là ai liền trực tiếp hất tay ra. Lần này đến lượt Ôn Kiều ngã sụp xuống đất. Cô ta đau đớn hét lên một tiếng.
“Cố Thanh Hàn, anh...”
“Cô còn đến đây làm cái gì? Những rắc rối cô gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao?”
Ôn Kiều bàng hoàng nhìn hắn. Cố Thanh Hàn sao lại gắt gỏng với cô ta như vậy?
Cố Sâm nhìn về phía mọi người xung quanh. Cậu ta khẽ nói:
“Làm phiền mọi người cho anh và chị dâu của tôi chút thời gian nói chuyện được không? Các vị cũng biết rồi đấy, trong tù thì không được gặp nhau mà.”
Mọi người xung quanh đều là người thức thời, nhanh chóng tản ra. Không ít người còn cười.
Cố Sâm nói xong lại nhìn Cố Thanh Hàn khiêu khích:
“Anh trai á, anh nên tranh thủ đi, thời gian tự do của hai người không còn bao nhiêu đâu.”
Cậu ta mỉm cười tự tin quay lưng bước đi.
Cố Thanh Hàn nghiến răng kèn kẹt. Hắn nhìn Ôn Kiều, chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng té tát.
“Tất cả là tại cô! Nếu cô không trở về, tôi với Ôn Noãn đã sống hạnh phúc rồi! Cố Thị vẫn là của tôi, làm gì có chuyện để cho đứa con riêng đó xuất hiện!”
Ôn Kiều lại càng suy sụp hơn:
“Thanh Hàn, không phải anh yêu em sao?”
“Yêu cô? Tôi mắt mù nên mới yêu cô, để Ôn Noãn rơi vào tay người khác! Cô nhìn lại mình đi, ngu ngốc, kiêu ngạo không coi ai ra gì, hết lần này đến lần khác gây chuyện rồi lợi dụng tôi để xử lí giúp cô. Ôn Kiều, tôi nên nói cô quá ngu ngốc hay quá thông minh đây?”
Ôn Kiều thất vọng nhìn hắn. Trong ánh mắt còn có cả sự thù hận không nhỏ.
“Thanh Hàn, anh thay đổi rồi. Anh nói em như vậy nhưng anh có bao giờ nghĩ bản thân anh cũng chẳng có gì tốt đẹp không? Anh chẳng qua chỉ là may mắn sinh ra trong một gia đình tốt, có dung mạo, có tài hoa. Còn Cố Sâm, hắn chẳng có cái gì cả, tất cả đều do nỗ lực mà có được. Anh thua hắn, là do anh kém cỏi, Ôn Noãn có mắt nhìn nên mới chọn anh ta. Loại đàn ông có mới nới cũ, tham lam như anh, chỉ có em mới chấp nhận được thôi!”
Cố Thanh Hàn càng căm phẫn hơn:
“Ôn Kiều! Cô dám nói lại một lần nữa xem?”
Ôn Kiều chào trực nước mắt. Không lẽ, trong mới quan hệ này, chỉ có mình cô ta bỏ tình cảm?
“Cuối cùng vẫn chỉ có em đứng bên cạnh anh. Sao anh có thể nhẫn tâm như thế?”
Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Kiều khóc cũng có chút mềm lòng. Hắn thở dài mệt mỏi.
“Cô về đi. Từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Ôn Kiều đứng bật dậy đúng lúc Cố Thanh Hàn quay đi. Cô ta cố gắng kéo hắn lại nhưng không được.
Cố ta hét lên:
“Thanh Hàn! Anh không yêu em nữa sao? Là vì Ôn Noãn sao?”
Thế nhưng Cố Thanh Hàn không trả lời cô ta. Hắn lặng lẽ bước đi.
Ôn Kiều ở phía sau cắn chặt môi đến bật máu.
Ôn Noãn, Cố Thanh Hàn, tất cả là do mấy người ép tôi!
Đợi đến khi chuyện bắt cóc đã lặn xuống, Triều Ca đã bắt đầu tham gia phim mới. Lần này là vai một nữ sát thủ lạnh lùng, cũng khá là hợp với cô. Phim quay ở nước ngoài, cô đã hơn ba tháng không về nước rồi.
Cố Sâm cực kỳ khó chịu. Lễ công bố hắn lên chức Tổng Tài của Cố Thị cô cũng không đến được. Vì cậu ta than thở muốn cô về sớm mà lịch quay phải rút ngắn lại, cô càng ngày càng bận hơn.
Đến thời gian gọi điện, nhắn tin cho cậu ta còn không có bao nhiêu.
Cố Sâm vừa hối hận, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
Hai người cứ như vậy, cách tận nửa vòng Trái Đất vẫn không ngừng rải cẩu lương đều đặn cho fan.
Fan gào thét mệt mỏi, còn liên tục đòi hai người mau kết hôn đi! Dù không có bao nhiêu hoạt động trên truyền thông nhưng độ hot của hai người chưa bao giờ giảm.
Triều Ca quay xong phim mới là đã đến tận tháng sáu năm sau. Hơn bảy tháng quay phim địa ngục làm cô vừa đáp máy bay xuống là muốn đi về ngủ luôn.
Vừa xuống sân bay, Triều Ca mới nhận ra tông màu chủ đạo của sân bay đã được thay đổi.
Thế mà lại là màu hồng?
Triều Ca cố gắng vận linh lực lấy chút tỉnh táo nhìn xung quanh. Lúc này cô mới chậm rãi nhận ra cả sân bay đều được trang trí lại. Đâu đâu cũng là bóng bay màu hồng, cánh hoa hồng, chữ “LOVE” cùng ảnh của cô và Cố Sâm.
< Ký Chủ cô có cảm động không?>
Làm hơi quá rồi a!
< Không sao mà.>
Không sao cái đầu ngươi! Như thế này là quá lãng phí! Không bị chửi chết mới lạ ấy!
Triều Ca vẫn đứng kéo vali, nhìn xung quanh tìm đường nào đấy vắng vẻ một chút len lén trốn đi. Bỗng Cố Sâm bất ngờ xuất hiện. Cậu ta mặc bộ vest đen cao cấp, quả không hổ trời sinh là cái móc treo quần áo, cộng với gương mặt không góc chết kia, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai. Đặc biệt, trong tay cậu ta còn cầm một bó hồng siêu lớn.
Cố Sâm mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
“Noãn Noãn, mừng em về nhà.”
Triều Ca vui vẻ nhận lấy bó hoa. Thôi lỡ chơi lớn rồi thì phải chấp nhận vậy, nhà mình cũng không thiếu tiền.
<...> Bản Hệ Thống thích chữ “nhà mình” của cô!
Các fan xung quang cầm điện thoại quay phim chụp ảnh, không ngừng hò reo. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Khụ...khụ, anh làm vậy, sân bay không có ý kiến gì sao?”
“Không sao, đây cũng là sản nghiệp của Cố Thị mà.”
“...” Chúc mừng nhân vật phản diện ngươi thăng cấp thành tổng tài bá đạo giàu hết phần thiên hạ, Cố Sâm!
Thấy sắc mặt Triều Ca có chút mệt mỏi, Cố Sâm đã nhanh chóng giải tán đám đông đưa cô về nhà.
Dù diễn ra chỉ chớp nhoáng nhưng chuyện ở sân bay lại một lần nữa gây lên sóng gió trên mạng. Fan tiếp tục gào khó đòi hai người mau kết hôn đi! Cứ vừa show ân ái, vừa show tiền như thế, fan không chịu nổi đâu!
Triều Ca vừa về đến nơi đã đi nghỉ luôn, còn hơi sức đâu mà quan tâm cái gì nữa. Cố Sâm khó chịu cũng không đành lòng làm khó cô.
T^T Tiểu Cố khổ lắm, nhưng Tiểu Cố không nói ra a!
Vừa lúc đó, Hệ Thống lại thông báo cho cô một tin hết sức bất ngờ nữa.
“Anh trai à, theo em nghĩ thì bây giờ không phải lúc anh đến trách móc em đâu. Tốt hơn hết, anh nên tranh thủ thời gian tìm giải pháp cứu vãn tình hình đi. Có lẽ cảnh sát rất nhanh sẽ “sờ gáy” anh thôi.”
Cố Thanh Hàn càng tức giận hơn:
“Bỉ ổi!”
“Aiya, chúng ta đều là người làm ăn, chút thủ đoạn này có là gì? Hơn nữa, dự án là anh chọn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh tự làm, tôi hay Cố Thị cũng đều không đụng một chút nào. Anh trách cái gì đây? Nếu có, cũng là do anh ngu.”
Cố Thanh Hàn tức giận đến độ mắt đỏ rực lên. Hắn nhào đến muốn đánh nhau với Cố Sâm. Đáng tiếc, cậu ta đâu có để hắn được dễ dàng như vậy. Cố Sâm nhanh nhẹn né qua một bên, còn ngáng chân Cố Thanh Hàn làm hắn ngã sấp mặt, cực kỳ mất hình tượng.
Tiếng động hắn gây ra không nhỏ, mọi người chú ý hết về bên này.
Trong lòng các cổ đông lại càng rõ ràng hơn. Xem ra chuyện Cố Tổng vướng vào dự án đen là có thật, mà người đứng sau tất cả rất có khả năng là em trai của hắn – Phó Tổng Cố Sâm. Sợ rằng Cố Thị không bao lâu nữa sẽ đổi chủ thôi.
Cố Thanh Hàn chật vật gượng đứng lên. Ôn Kiều lúc này rất tinh ý chạy đến bên cạnh đỡ hắn. Cố Thanh Hàn thuận theo thế đó đứng lên nhưng hắn vừa nhìn thấy người đỡ mình là ai liền trực tiếp hất tay ra. Lần này đến lượt Ôn Kiều ngã sụp xuống đất. Cô ta đau đớn hét lên một tiếng.
“Cố Thanh Hàn, anh...”
“Cô còn đến đây làm cái gì? Những rắc rối cô gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao?”
Ôn Kiều bàng hoàng nhìn hắn. Cố Thanh Hàn sao lại gắt gỏng với cô ta như vậy?
Cố Sâm nhìn về phía mọi người xung quanh. Cậu ta khẽ nói:
“Làm phiền mọi người cho anh và chị dâu của tôi chút thời gian nói chuyện được không? Các vị cũng biết rồi đấy, trong tù thì không được gặp nhau mà.”
Mọi người xung quanh đều là người thức thời, nhanh chóng tản ra. Không ít người còn cười.
Cố Sâm nói xong lại nhìn Cố Thanh Hàn khiêu khích:
“Anh trai á, anh nên tranh thủ đi, thời gian tự do của hai người không còn bao nhiêu đâu.”
Cậu ta mỉm cười tự tin quay lưng bước đi.
Cố Thanh Hàn nghiến răng kèn kẹt. Hắn nhìn Ôn Kiều, chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng té tát.
“Tất cả là tại cô! Nếu cô không trở về, tôi với Ôn Noãn đã sống hạnh phúc rồi! Cố Thị vẫn là của tôi, làm gì có chuyện để cho đứa con riêng đó xuất hiện!”
Ôn Kiều lại càng suy sụp hơn:
“Thanh Hàn, không phải anh yêu em sao?”
“Yêu cô? Tôi mắt mù nên mới yêu cô, để Ôn Noãn rơi vào tay người khác! Cô nhìn lại mình đi, ngu ngốc, kiêu ngạo không coi ai ra gì, hết lần này đến lần khác gây chuyện rồi lợi dụng tôi để xử lí giúp cô. Ôn Kiều, tôi nên nói cô quá ngu ngốc hay quá thông minh đây?”
Ôn Kiều thất vọng nhìn hắn. Trong ánh mắt còn có cả sự thù hận không nhỏ.
“Thanh Hàn, anh thay đổi rồi. Anh nói em như vậy nhưng anh có bao giờ nghĩ bản thân anh cũng chẳng có gì tốt đẹp không? Anh chẳng qua chỉ là may mắn sinh ra trong một gia đình tốt, có dung mạo, có tài hoa. Còn Cố Sâm, hắn chẳng có cái gì cả, tất cả đều do nỗ lực mà có được. Anh thua hắn, là do anh kém cỏi, Ôn Noãn có mắt nhìn nên mới chọn anh ta. Loại đàn ông có mới nới cũ, tham lam như anh, chỉ có em mới chấp nhận được thôi!”
Cố Thanh Hàn càng căm phẫn hơn:
“Ôn Kiều! Cô dám nói lại một lần nữa xem?”
Ôn Kiều chào trực nước mắt. Không lẽ, trong mới quan hệ này, chỉ có mình cô ta bỏ tình cảm?
“Cuối cùng vẫn chỉ có em đứng bên cạnh anh. Sao anh có thể nhẫn tâm như thế?”
Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Kiều khóc cũng có chút mềm lòng. Hắn thở dài mệt mỏi.
“Cô về đi. Từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Ôn Kiều đứng bật dậy đúng lúc Cố Thanh Hàn quay đi. Cô ta cố gắng kéo hắn lại nhưng không được.
Cố ta hét lên:
“Thanh Hàn! Anh không yêu em nữa sao? Là vì Ôn Noãn sao?”
Thế nhưng Cố Thanh Hàn không trả lời cô ta. Hắn lặng lẽ bước đi.
Ôn Kiều ở phía sau cắn chặt môi đến bật máu.
Ôn Noãn, Cố Thanh Hàn, tất cả là do mấy người ép tôi!
Đợi đến khi chuyện bắt cóc đã lặn xuống, Triều Ca đã bắt đầu tham gia phim mới. Lần này là vai một nữ sát thủ lạnh lùng, cũng khá là hợp với cô. Phim quay ở nước ngoài, cô đã hơn ba tháng không về nước rồi.
Cố Sâm cực kỳ khó chịu. Lễ công bố hắn lên chức Tổng Tài của Cố Thị cô cũng không đến được. Vì cậu ta than thở muốn cô về sớm mà lịch quay phải rút ngắn lại, cô càng ngày càng bận hơn.
Đến thời gian gọi điện, nhắn tin cho cậu ta còn không có bao nhiêu.
Cố Sâm vừa hối hận, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
Hai người cứ như vậy, cách tận nửa vòng Trái Đất vẫn không ngừng rải cẩu lương đều đặn cho fan.
Fan gào thét mệt mỏi, còn liên tục đòi hai người mau kết hôn đi! Dù không có bao nhiêu hoạt động trên truyền thông nhưng độ hot của hai người chưa bao giờ giảm.
Triều Ca quay xong phim mới là đã đến tận tháng sáu năm sau. Hơn bảy tháng quay phim địa ngục làm cô vừa đáp máy bay xuống là muốn đi về ngủ luôn.
Vừa xuống sân bay, Triều Ca mới nhận ra tông màu chủ đạo của sân bay đã được thay đổi.
Thế mà lại là màu hồng?
Triều Ca cố gắng vận linh lực lấy chút tỉnh táo nhìn xung quanh. Lúc này cô mới chậm rãi nhận ra cả sân bay đều được trang trí lại. Đâu đâu cũng là bóng bay màu hồng, cánh hoa hồng, chữ “LOVE” cùng ảnh của cô và Cố Sâm.
< Ký Chủ cô có cảm động không?>
Làm hơi quá rồi a!
< Không sao mà.>
Không sao cái đầu ngươi! Như thế này là quá lãng phí! Không bị chửi chết mới lạ ấy!
Triều Ca vẫn đứng kéo vali, nhìn xung quanh tìm đường nào đấy vắng vẻ một chút len lén trốn đi. Bỗng Cố Sâm bất ngờ xuất hiện. Cậu ta mặc bộ vest đen cao cấp, quả không hổ trời sinh là cái móc treo quần áo, cộng với gương mặt không góc chết kia, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai. Đặc biệt, trong tay cậu ta còn cầm một bó hồng siêu lớn.
Cố Sâm mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
“Noãn Noãn, mừng em về nhà.”
Triều Ca vui vẻ nhận lấy bó hoa. Thôi lỡ chơi lớn rồi thì phải chấp nhận vậy, nhà mình cũng không thiếu tiền.
<...> Bản Hệ Thống thích chữ “nhà mình” của cô!
Các fan xung quang cầm điện thoại quay phim chụp ảnh, không ngừng hò reo. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Khụ...khụ, anh làm vậy, sân bay không có ý kiến gì sao?”
“Không sao, đây cũng là sản nghiệp của Cố Thị mà.”
“...” Chúc mừng nhân vật phản diện ngươi thăng cấp thành tổng tài bá đạo giàu hết phần thiên hạ, Cố Sâm!
Thấy sắc mặt Triều Ca có chút mệt mỏi, Cố Sâm đã nhanh chóng giải tán đám đông đưa cô về nhà.
Dù diễn ra chỉ chớp nhoáng nhưng chuyện ở sân bay lại một lần nữa gây lên sóng gió trên mạng. Fan tiếp tục gào khó đòi hai người mau kết hôn đi! Cứ vừa show ân ái, vừa show tiền như thế, fan không chịu nổi đâu!
Triều Ca vừa về đến nơi đã đi nghỉ luôn, còn hơi sức đâu mà quan tâm cái gì nữa. Cố Sâm khó chịu cũng không đành lòng làm khó cô.
T^T Tiểu Cố khổ lắm, nhưng Tiểu Cố không nói ra a!
Vừa lúc đó, Hệ Thống lại thông báo cho cô một tin hết sức bất ngờ nữa.