Chương : 57
Khí chất thật khác. Trước đây là hờ hững kiêu ngạo, thì bây giờ lại là ngông cuồng, nổi loạn.
Tuy nhiên, vẫn đáng ghét y như vậy.
“Cậu...thật sự là Diệp Thiên Thu?”
Triều Ca nhìn cô ta như người ngoài hành tinh.
“Mắt cậu mù sao? Bây giờ đến tình địch cũng không nhận ra được nữa rồi?”
Trần Mộng Nhiên tức giận đập bàn:
“Diệp Thiên Thu cậu đừng có quá đáng!”
Triều Ca thở dài ngao ngán, sao thiết lập nhân vật chính lần nào cũng có mỗi một câu đừng có quá đáng vậy?
Đổi kịch bản đi a!
< Ký Chủ! Nhắc nhở lần cuối cùng, cô không được chê kịch bản!>
Ta đâu có chê, ta chỉ đòi đổi thôi mà. Hệ Thống ngươi cũng thật keo kiệt.
<...> Bản Hệ Thống mặc kệ cô!
Trần Mộng Nhiên thấy Triều Ca không thèm trả lời mình liền xông lên định tiến về phía cô. Không ngờ đúng lúc đó, Giang Thần xuất hiện cản cô ta lại.
Cậu ta không hổ là nam chính. Giá trị nhan sắc đỉnh cao. Thuộc kiểu nam thần bá đạo, cao lãnh.
Ánh mắt nhìn cô không có bao nhiêu thiện cảm, nói đúng hơn là sắc như dao.
Triều Ca mỉm cười như có như không:
“Sao? Định anh hùng cứu mĩ nhân à?”
Giang Thần lạnh giọng, trong giọng nói còn mang cả sát khí.
“Diệp Thiên Thu, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi. Trần Mộng Nhiên là bạn gái tôi. Nếu cậu dám động vào cô ấy, đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Ra tay độc ác? Cậu dùng từ này là muốn xúc phạm nó sao?”
Triều Ca không ngại khích bác Giang Thần. Cậu ta nắm chặt tay, ánh mắt nhìn cô càng sắc lạnh hơn.
Trần Mộng Nhiên chớp cơ hội giở bản lĩnh Bạch Liên Hoa. Nhẹ nhàng kéo tay cậu ta, thì thầm nhỏ nhẹ:
“Thần, em không sao, đừng trách Thiên Thu. Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Triều Ca nghe được cô ta nói như vậy liền nổi hết cả da gà lên. Nữ chính cô nên đi làm diễn viên đi, lật mặt nhanh như vậy bản cô nương ta không kịp thích ứng đâu.
Không đợi Giang Thần kịp trả lời, Diêu Lộ Khiết đã nói chen vào:
“Giang Thần cậu có bị làm sao không đấy? Trước đây cậu nói thích Thiên Thu, giữa hai người có hôn ước. Vậy mà Trần Mộng Nhiên vừa xuất hiện một cái, cậu đã quay ngoắt đi theo cô ta, bỏ mặc Thiên Thu. Bây giờ còn dám mắng cậu ấy sao? Giang Thần, giáo dưỡng của cậu vứt cho chó ăn rồi hay sao?”
Giang Thần sạm mặt lại. Khó chịu nhìn Diêu Lộ Khiết
Triều Ca đứng một bên cũng bất ngờ. Không ngờ Khiết Nhi nhà mình lại biết mắng người đến vậy a. Dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu nữa.
<...> Ký Chủ cô xem lại đi! Còn dám gọi con gái nhà người ta là Khiết Nhi?
Mọi người trong lớp như ngộ ra điều gì đó, xì xào bàn tán, có vài người còn lén lút giơ điện thoại lên quay.
Giang Thần càng tỏa ra sát khí đáng sợ. Mấy bạn học xung quanh run rẩy lui về sau.
Diêu Lộ Khiết cũng nuốt nước bọt ực một cái nhưng vẫn cố đứng vững.
Triều Ca nhanh nhẹn kéo cô bé ra đằng sau. Hất mặt lên thoải mái đối đầu với Giang Thần.
“Khiết Nhi nói gì sai sao? Hay trúng tim đen rồi nên cậu mới tức giận?”
Giang Thần vẫn giữ nguyên bộ dạng sát thần. Hiện trường hình thành hai phe đối lập nhau.
“Thiên Thu, chúng ta vốn chỉ là bạn, cậu đừng tự mình đa tình nữa.”
Triều Ca nhếch mép cười khinh bỉ. Xem ra nam chính cũng chẳng tốt đẹp gì, lại có thể trước mặt bao nhiêu người nói bạn gái cũ của mình như vậy.
Cô cao giọng nói lớn.
“Giang Thần, câu nói đó phải là dành cho cậu mới đúng. Tôi, Diệp Thiên Thu, ngày hôm nay chính thức hủy bỏ hôn ước với Giang Thần, kể từ nay đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Mọi người trong lớp càng bất ngờ hơn nữa. Tiếng xì xào bàn tán càng lớn hơn.
Cả Trần Mộng Nhiên và Giang Thần đều nghi ngờ nhìn Triều Ca. Trần Mộng Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Diệp Thiên Thu, cậu đang nói thật sao?”
Triều Ca nâng vai: “Xem ra Trần đại tiểu thư không những mù mà còn điếc, thật tiếc cho tương lai của Trần gia mà.”
Trần Mộng Nhiên đương nhiên tức giận, nhưng vì có Giang Thần ở đây, cô ta chỉ có thể làm ra vẻ ủy khuất.
Giang Thần vẫn như cũ, tự cho mình là đúng:
“Diệp Thiên Thu cô muốn chơi trờ lạt mềm buộc chặt sao?”
Triều Ca càng chán hơn.
“Tôi đã nói rồi, Giang thiếu cậu đừng có tự mình đa tình nữa mà. Cần tôi gọi luật sư đến đây làm chứng không?”
Cô nhìn về phía những học sinh ở dưới, nói lớn:
“Cơ mà có lẽ cũng không cần đâu, tất cả những bạn học ở đây đều đã làm chứng giúp tôi rồi, còn có không ít bằng chứng trong điện thoại nữa. Không biết như vậy đã đủ chứng minh chưa đây?” Nếu ngươi còn đòi nữa, bà đây sẽ đem người đi chém luôn.
< Ký Chủ! Nhắc nhở cô đây là xã hội có pháp trị, cấm giết người!>
Ồ.
<...> Bản Hệ Thống biết cô ấy nghe không vào mà, mệt tâm quá a!
Giang Thần vốn đa nghi, cậu ta đương nhiên không tin, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Triều Ca. Cô cảm tưởng như cậu ta đang muốn chọc thủng một lỗ trên người cô vậy.
Triều Ca khó chịu bước thẳng đến chỗ cậu ta.
Giang Thần còn không hiểu cô định làm gì thì Triều Ca đã gặt chân cậu ta một phát. Đòn này của cô đương nhiên có cả linh lực bên trong. Chỉ bằng giá trị vũ lực của cái thế giới hiện đại này làm sao có thể đỡ nổi.
Giang Thần trực tiếp ngã nhào về phía trước. Trần Mộng Nhiên đang nắm tay cậu ta cũng theo đó mà ngã sấp xuống.
Giang Thần cũng rất may mắn, lại không bị đập thẳng mặt xuống đất. Đáng tiếc xương gò má vẫn bị va đập trở nên tím tái sưng phồng, vẻ đẹp trai vì thế mà cũng bị giảm bớt mấy phần.
Trần Mộng Nhiên thì đỡ hơn, cô ta ngã đè lên người Giang Thần. Thế nhưng ngay đó lại có mấy bạn đang quay phim. Cú ngã vừa vặn làm “cảnh xuân” đằng sau lớp váy đồng phục ngắn chưa đến đầu gồi bị lộ hết ra, thành công được ghi lại.
Ôi chao! Hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng nha!
Quả nhiên vũ lực vẫn dễ giải quyết vấn đề hơn.
<...> Sao Bản Hệ Thống lại nhìn thấy một tương lai đen tối thế này?
Mọi người lại bị làm cho bất ngờ thêm một lần nữa.
Aaaaa đây có còn là Diệp học bá không vậy??? Phong cách hoàn toàn trái ngược với hằng ngày a!
Cơ mà rất ngầu luôn!
Diêu Lộ Khiết cũng bất ngờ không khác gì. Cô bé nhanh chóng chạy theo sau Triều Ca.
“Hôm nay tôi nghỉ học, nhờ mọi người xin phép giúp. Tạm biệt.”
Triều Ca vẫy tay chào. Trước khi rời đi còn không quên để lại một nụ cười soái khí. Mọi người trong lớp nhìn đến ngơ người.
Cứ...như vậy mà... đi rồi?
Giang Thần gượng dậy khó khăn. Cậu ta nghiến răng.
“Diệp Thiên Thu! Cô cứ chờ đó!”
Trần Mộng Nhiên đỡ hắn dậy đến phòng y tế rồi ngay lập tức trở về.
Vừa đến nơi thì thấy Bắc Minh Dực vẫn còn ở đó. Giang Thần nhìn thấy cậu ta còn có chút giật mình nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
Bắc Minh Dực tươi tỉnh hỏi:
“Cậu là Giang Thần đúng không? Trần Mộng Nhiên là bạn gái cậu sao?”
Giang Thần tiếp tục lạnh lùng khó gần.
“Liên quan gì đến cậu?”
Bắc Minh Dực lại càng cười tươi hơn.
“Đương nhiên là liên quan. Tôi đang muốn trả thù cho người của tôi.”
Giang Thần nhìn cậu ta ngập tràn khó hiểu và đề phòng:
“Tôi chưa từng đụng đến người của cậu.”
“Vậy à...Tôi nhớ là có mà...”
Giọng Bắc Minh Dực hàm chứa nguy hiểm. Cậu ta tiến lại gần Giang Thần.
Tuy nhiên, vẫn đáng ghét y như vậy.
“Cậu...thật sự là Diệp Thiên Thu?”
Triều Ca nhìn cô ta như người ngoài hành tinh.
“Mắt cậu mù sao? Bây giờ đến tình địch cũng không nhận ra được nữa rồi?”
Trần Mộng Nhiên tức giận đập bàn:
“Diệp Thiên Thu cậu đừng có quá đáng!”
Triều Ca thở dài ngao ngán, sao thiết lập nhân vật chính lần nào cũng có mỗi một câu đừng có quá đáng vậy?
Đổi kịch bản đi a!
< Ký Chủ! Nhắc nhở lần cuối cùng, cô không được chê kịch bản!>
Ta đâu có chê, ta chỉ đòi đổi thôi mà. Hệ Thống ngươi cũng thật keo kiệt.
<...> Bản Hệ Thống mặc kệ cô!
Trần Mộng Nhiên thấy Triều Ca không thèm trả lời mình liền xông lên định tiến về phía cô. Không ngờ đúng lúc đó, Giang Thần xuất hiện cản cô ta lại.
Cậu ta không hổ là nam chính. Giá trị nhan sắc đỉnh cao. Thuộc kiểu nam thần bá đạo, cao lãnh.
Ánh mắt nhìn cô không có bao nhiêu thiện cảm, nói đúng hơn là sắc như dao.
Triều Ca mỉm cười như có như không:
“Sao? Định anh hùng cứu mĩ nhân à?”
Giang Thần lạnh giọng, trong giọng nói còn mang cả sát khí.
“Diệp Thiên Thu, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi. Trần Mộng Nhiên là bạn gái tôi. Nếu cậu dám động vào cô ấy, đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Ra tay độc ác? Cậu dùng từ này là muốn xúc phạm nó sao?”
Triều Ca không ngại khích bác Giang Thần. Cậu ta nắm chặt tay, ánh mắt nhìn cô càng sắc lạnh hơn.
Trần Mộng Nhiên chớp cơ hội giở bản lĩnh Bạch Liên Hoa. Nhẹ nhàng kéo tay cậu ta, thì thầm nhỏ nhẹ:
“Thần, em không sao, đừng trách Thiên Thu. Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Triều Ca nghe được cô ta nói như vậy liền nổi hết cả da gà lên. Nữ chính cô nên đi làm diễn viên đi, lật mặt nhanh như vậy bản cô nương ta không kịp thích ứng đâu.
Không đợi Giang Thần kịp trả lời, Diêu Lộ Khiết đã nói chen vào:
“Giang Thần cậu có bị làm sao không đấy? Trước đây cậu nói thích Thiên Thu, giữa hai người có hôn ước. Vậy mà Trần Mộng Nhiên vừa xuất hiện một cái, cậu đã quay ngoắt đi theo cô ta, bỏ mặc Thiên Thu. Bây giờ còn dám mắng cậu ấy sao? Giang Thần, giáo dưỡng của cậu vứt cho chó ăn rồi hay sao?”
Giang Thần sạm mặt lại. Khó chịu nhìn Diêu Lộ Khiết
Triều Ca đứng một bên cũng bất ngờ. Không ngờ Khiết Nhi nhà mình lại biết mắng người đến vậy a. Dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu nữa.
<...> Ký Chủ cô xem lại đi! Còn dám gọi con gái nhà người ta là Khiết Nhi?
Mọi người trong lớp như ngộ ra điều gì đó, xì xào bàn tán, có vài người còn lén lút giơ điện thoại lên quay.
Giang Thần càng tỏa ra sát khí đáng sợ. Mấy bạn học xung quanh run rẩy lui về sau.
Diêu Lộ Khiết cũng nuốt nước bọt ực một cái nhưng vẫn cố đứng vững.
Triều Ca nhanh nhẹn kéo cô bé ra đằng sau. Hất mặt lên thoải mái đối đầu với Giang Thần.
“Khiết Nhi nói gì sai sao? Hay trúng tim đen rồi nên cậu mới tức giận?”
Giang Thần vẫn giữ nguyên bộ dạng sát thần. Hiện trường hình thành hai phe đối lập nhau.
“Thiên Thu, chúng ta vốn chỉ là bạn, cậu đừng tự mình đa tình nữa.”
Triều Ca nhếch mép cười khinh bỉ. Xem ra nam chính cũng chẳng tốt đẹp gì, lại có thể trước mặt bao nhiêu người nói bạn gái cũ của mình như vậy.
Cô cao giọng nói lớn.
“Giang Thần, câu nói đó phải là dành cho cậu mới đúng. Tôi, Diệp Thiên Thu, ngày hôm nay chính thức hủy bỏ hôn ước với Giang Thần, kể từ nay đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Mọi người trong lớp càng bất ngờ hơn nữa. Tiếng xì xào bàn tán càng lớn hơn.
Cả Trần Mộng Nhiên và Giang Thần đều nghi ngờ nhìn Triều Ca. Trần Mộng Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Diệp Thiên Thu, cậu đang nói thật sao?”
Triều Ca nâng vai: “Xem ra Trần đại tiểu thư không những mù mà còn điếc, thật tiếc cho tương lai của Trần gia mà.”
Trần Mộng Nhiên đương nhiên tức giận, nhưng vì có Giang Thần ở đây, cô ta chỉ có thể làm ra vẻ ủy khuất.
Giang Thần vẫn như cũ, tự cho mình là đúng:
“Diệp Thiên Thu cô muốn chơi trờ lạt mềm buộc chặt sao?”
Triều Ca càng chán hơn.
“Tôi đã nói rồi, Giang thiếu cậu đừng có tự mình đa tình nữa mà. Cần tôi gọi luật sư đến đây làm chứng không?”
Cô nhìn về phía những học sinh ở dưới, nói lớn:
“Cơ mà có lẽ cũng không cần đâu, tất cả những bạn học ở đây đều đã làm chứng giúp tôi rồi, còn có không ít bằng chứng trong điện thoại nữa. Không biết như vậy đã đủ chứng minh chưa đây?” Nếu ngươi còn đòi nữa, bà đây sẽ đem người đi chém luôn.
< Ký Chủ! Nhắc nhở cô đây là xã hội có pháp trị, cấm giết người!>
Ồ.
<...> Bản Hệ Thống biết cô ấy nghe không vào mà, mệt tâm quá a!
Giang Thần vốn đa nghi, cậu ta đương nhiên không tin, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Triều Ca. Cô cảm tưởng như cậu ta đang muốn chọc thủng một lỗ trên người cô vậy.
Triều Ca khó chịu bước thẳng đến chỗ cậu ta.
Giang Thần còn không hiểu cô định làm gì thì Triều Ca đã gặt chân cậu ta một phát. Đòn này của cô đương nhiên có cả linh lực bên trong. Chỉ bằng giá trị vũ lực của cái thế giới hiện đại này làm sao có thể đỡ nổi.
Giang Thần trực tiếp ngã nhào về phía trước. Trần Mộng Nhiên đang nắm tay cậu ta cũng theo đó mà ngã sấp xuống.
Giang Thần cũng rất may mắn, lại không bị đập thẳng mặt xuống đất. Đáng tiếc xương gò má vẫn bị va đập trở nên tím tái sưng phồng, vẻ đẹp trai vì thế mà cũng bị giảm bớt mấy phần.
Trần Mộng Nhiên thì đỡ hơn, cô ta ngã đè lên người Giang Thần. Thế nhưng ngay đó lại có mấy bạn đang quay phim. Cú ngã vừa vặn làm “cảnh xuân” đằng sau lớp váy đồng phục ngắn chưa đến đầu gồi bị lộ hết ra, thành công được ghi lại.
Ôi chao! Hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng nha!
Quả nhiên vũ lực vẫn dễ giải quyết vấn đề hơn.
<...> Sao Bản Hệ Thống lại nhìn thấy một tương lai đen tối thế này?
Mọi người lại bị làm cho bất ngờ thêm một lần nữa.
Aaaaa đây có còn là Diệp học bá không vậy??? Phong cách hoàn toàn trái ngược với hằng ngày a!
Cơ mà rất ngầu luôn!
Diêu Lộ Khiết cũng bất ngờ không khác gì. Cô bé nhanh chóng chạy theo sau Triều Ca.
“Hôm nay tôi nghỉ học, nhờ mọi người xin phép giúp. Tạm biệt.”
Triều Ca vẫy tay chào. Trước khi rời đi còn không quên để lại một nụ cười soái khí. Mọi người trong lớp nhìn đến ngơ người.
Cứ...như vậy mà... đi rồi?
Giang Thần gượng dậy khó khăn. Cậu ta nghiến răng.
“Diệp Thiên Thu! Cô cứ chờ đó!”
Trần Mộng Nhiên đỡ hắn dậy đến phòng y tế rồi ngay lập tức trở về.
Vừa đến nơi thì thấy Bắc Minh Dực vẫn còn ở đó. Giang Thần nhìn thấy cậu ta còn có chút giật mình nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
Bắc Minh Dực tươi tỉnh hỏi:
“Cậu là Giang Thần đúng không? Trần Mộng Nhiên là bạn gái cậu sao?”
Giang Thần tiếp tục lạnh lùng khó gần.
“Liên quan gì đến cậu?”
Bắc Minh Dực lại càng cười tươi hơn.
“Đương nhiên là liên quan. Tôi đang muốn trả thù cho người của tôi.”
Giang Thần nhìn cậu ta ngập tràn khó hiểu và đề phòng:
“Tôi chưa từng đụng đến người của cậu.”
“Vậy à...Tôi nhớ là có mà...”
Giọng Bắc Minh Dực hàm chứa nguy hiểm. Cậu ta tiến lại gần Giang Thần.