Chương 10
Buổi sáng, Kẹo Bông Gòn bị tiếng điện thoại của Sen đánh thức.
"Phi, tôi không thể... Chuyện gì... Quái dị mới?"
"Được, biết rồi, tôi sẽ qua nhìn xem."
Không biết có phải do bên kia thúc dục quá hay không nên Lục Tục Sinh trực tiếp ném một câu: "Tôi đang mặc quần áo." Rồi nhanh nhẹn tắt điện thoại.
Chờ sau khi mèo con híp mắt nhìn qua, người đàn ông đã mặc chỉnh tề, sải bước đi tới.
Anh vuốt sống lưng mèo con vài cái: "Tao có việc gấp muốn đi ra ngoài. Mi hôm nay muốn đi chơi thì hiện tại phải ra ngoài cùng tao, nếu không tí nữa tao khóa của thì mi không ra được đâu."
Lục Tục Sinh biết mèo nhà mình thông minh cho nên anh thường sẽ dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Kẹo Bông Gòn.
Ở trong trò chơi gặp được nhiều việc lạ nên không cảm thấy mèo quá thông minh là kỳ lạ.
Meo meo meo!
Muốn đi ra ngoài!
Vì thế, trời mới tờ mờ sáng, Kẹo Bông Gòn đã ở ngoài.
Sau khi Tiểu Lấm Tấm rời đi, nó chỉ có thể tự tìm nhà mình.
Kẹo Bông Gòn lang thang khắp nơi không có mục đích, chỉ cần nhìn thấy nơi nào quên mắt liền chạy tới xem, nhưng luôn thất vọng mà về.
Đến khi Kẹo Bông Gòn đánh bậy đánh bạ đi tới đầu phố buôn bán, mọi người đã mở cửa các cửa tiệm, tiệm ăn vặt, tiệm cà phê, tiệm trà sữa, tiệm tạp hóa
Quan trọng nhất là nơi này còn có cửa hàng quần áo!
Kẹo Bông Gòn nhớ rất rõ chủ nhân nhà mình mở cửa hàng quần áo, bên trong bán quần áo do chủ nhân tự mình vẽ ra.
Mèo trắng vểnh đuôi to lên, một cửa hàng rồi một cửa hàng nhìn lại.
Mèo con nhẹ nhàng ưu nhã mà bước, linh hoạt xuyên qua đám người bên trong, bộ lông màu trắng dưới ánh nắng như muốn sáng lên, thánh khiết.
Rất nhanh mọi người đã chú ý nó.
"Ê, các cậu nhìn xem, con mèo kia lớn lên thật xinh đẹp a."
"A a a a... thật sự thật sự màu mắt của nó còn không giống nhau, mình muốn đi vuốt ve!"
"Đừng đi, có khi chủ của nó ở gần đây thôi."
"Để mình chụp lại!"
"Chụp xong thì cho mình một tấm."
Kẹo Bông Gòn nghe được tiếng chụp hình, nó run run lỗ tai, kiêu căng mà nhìn về phía mấy nữ sinh kia, sau đó ngọt ngào mà kêu "Meo ~" một tiếng.
Nó lắc lắc cái đuôi to, vừa định đi qua cọ cọ, đột nhiên sau cổ không kịp phòng bị mà bị xiết chặt, ngay sau đó tầm mắt đột nhiên nhìn lên, một mùi chó ập vào mặt, mất trọng lượng làm nó khó chịu đạp chân mấy lần.
Meo?!
Không đợi Kẹo Bông Gòn phản ứng lại, cuồng phong đập vào mặt, nó bị ngậm nhanh chóng di chuyển.
"A! Golden nhà ai vậy, chúng ta có nên cản không." Một cô gái nôn nóng nói.
"Đã chạy xa rồi, nói không chừng chó và mèo là của một người nuôi."
"Chắc thế."
*
Cách đó không xa, tầng hai của quán ăn.
Thiếu niên có tính cách phóng khoáng thấy người phụ nữ mặc váy đen ngồi đối diện bình tĩnh nhìn xuống dưới lầu nên cũng thuận thế nhìn qua, kết quả cái gì cũng thấy.
Cậu nghi hoặc nói: "Chị nhìn gì vậy?"
Cảnh Vi Dao thu hồi tầm mắt lắc lắc đầu.
"Đúng rồi, Viên Viên nhà em ở với chị không cáu kỉnh chứ?"
"Không có."
*
Meoo ngao ngao ——
Nhanh như chớp, Kẹo Bông Gòn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó một giọng nói ôn nhu mà không mất nghiêm khắc trên đỉnh đầu vang lên.
"Cầu mập, mi trộm ra ngoài kiểu gì vậy... Mi đi ngậm mèo ở đâu về hả?" Giọng nói chủ nhân nghiêm túc lên: "Nhanh trả đi!"
Kẹo Bông Gòn bị thả xuống, phía sau là tiếng "Gâu gâu gâu" to lớn vang dội.
Golden lớn không phản ứng với chủ của mình, mà bò xuống chân trước, nằm sấp trên mặt đất.
Cái đuôi lắc nhanh như cách quạt của trực thăng, một bên lắc còn nhảy lên phía trước, nhảy xong lại vội vàng co lại, co xong lại tiếp tục nhảy lên phía trước, như muốn hấp dẫn chú ý của Kẹo Bông Gòn.
Cứ thế lặp lại mà không biết mệt.
Kẹo Bông Gòn chỉ cảm thấy đầu muốn nổ, bởi vì con golden này thật sự quá — quá — lảm nhảm, trong đầu nó hiện tại toàn:
"Gâu gâu gâu, mèo con ngươi lớn lên thật nhỏ."
"Mèo con mau đứng lên cùng chơi với ta, gâu gâu gâu."
"Đây là chủ nhân của ta, gâu gâu, đồng ý chia sẻ với ngươi."
"Mèo con thơm quá, gâu, rất thích, gâu, cùng về nhà đi."
Mèo con... Mèo con nhịn không được vươn móng vuốt cào con chó lớn này, vốn dĩ muốn cho con chó này ngừng một lát, nhưng không nghĩ phản ứng này của bản thân lại làm đối phương càng hưng phấn.
"Gâu, mèo con là muốn, gâu, mát xa sao, gâu!"
"Có thể a, gâu, nhưng ngươi dùng lực quá nhỏ, phải dùng lực a, gâu gâu."
"Mèo con không lớn, gâu, móng vuốt cũng thật nhỏ, giống món đồ chơi nhỏ, gâu gâu."
Sau đó đầu lưỡi lớn rũ xuống, liếm đầu mèo một trận.
Đỉnh một toàn vị nước miếng của chó, Kẹo Bông Gòn khóc không ra nước mắt.
Meoo Mèo bẩn rồi, cứu ta cứu ta cứu ta.
Nhanh lên! Ai cũng được, chỉ cần có thể mang mèo rời xa con chó này là được!
"Cầu mập, qua đây." Chủ của golden mạnh mẽ đẩy đầu golden ra, giải cứu mèo con từ miệng chó ra.
Vu Thời Tuyên bóp dưới nách mèo trắng, nhấc nó ra, nhìn bộ dáng ngốc ngốc của mèo trắng, nhịn không được cười khẽ hai tiếng.
"Xin lỗi, Cầu mập không biết nặng nhẹ, tao giúp mi đi tắm."
Lúc xả nước ra, Vu Thời Tuyên lại do dự, dù sao đại đa số mèo đều không thích tắm, huống chi là người xa lạ tắm cho, mèo trắng sẽ rất dãy giụa.
Nhưng nhìn bộ dáng đầu mèo ướt dầm dề đáng thương vô cùng, hắn vẫn quyết định làm thử.
Nhẹ nhàng đặt mèo trắng vào nước ấm, nhẹ nhàng chà lau, không nghĩ tới mèo con từ đầu đến cuối đều rất ngoan ngoãn, không giãy giụa không làm nước tung tóe.
Như là biết mình đang giúp nó tắm sạch sẽ.
Trong quá trình lau, Vu Thời Tuyên đương nhiên thấy được trên vòng cổ của Kẹo Bông Gòn có khắc số điện thoại.
Hắn ôm mèo con đã khô vào trong ngực, một bên chống đỡ Cầu béo muốn nhảy dựng lên liếm mèo, một bên cầm lấy di động gọi cho dãy số mình vừa thấy qua.
"Tút tút tút... Số điện thoại ngài gọi không ở khu dịch vụ, gọi lại sau..."
Vu Thời Tuyên nhíu mày, lại gọi lần nữa.
Đối diện vẫn là giọng nữ lạnh như băng.
Xem ra không liên hệ được chủ nhân của mèo con, Vu Thời Tuyên thở dài, nghĩ liền để mèo con ở lại trước, dù sao cũng do chó ngốc nhà mình ngậm về.
Nhưng mèo trắng cả người sạch sẽ thoải mái lại không có ý này.
Nó mềm mại mà "Meo" một tiếng, sau đó từ trong ngực người đàn ông nhảy ra, đi tới cửa, lại quay đầu kêu một tiếng.
Cảm ơn, ta đi đây, meo.
Vốn dĩ Kẹo Bông Gòn còn muốn lại dán dán thêm với con người này.
Nhưng giây tiếp theo, nó liền thấy cầu mập gâu gâu muốn xông tới, thân thể không khỏi cứng đờ vội vã chạy ra.
Sắc trời dần tối, Kẹo Bông Gòn nhìn qua con phố này mấy lần, cũng không thấy được tấm biển quen mắt, cuối cùng chỉ có thể rũ cái đuôi rời đi.
Mèo trắng đã nhớ kỹ đường về nhà Sen, nó về đến nhà, thuần thục mà cào tới cào lui trên cửa, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ Sen tới mở.
Một phút, hai phút... Cửa lớn một chút động tĩnh cũng không có.
Nghĩ đến khi Lục Tục Sinh ra cửa hôm nay, đi đặc biệt vội vàng, Kẹo Bông Gòn cho rằng Sen lâm thời có việc gì quan trọng cần đi xử lý.
Trước kia cũng có loại tình huống này cho nên Kẹo Bông Gòn cũng không hoảng loạn, nó bình tĩnh mà bò lên cái đệm ở cửa ngồi chờ Sen trở về.
Nhưng chắc do hôm nay lượng vận động quá lớn, Kẹo Bông Gòn bất tri bất giác thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng, nó cảm nhận được một cơn gió lạnh buốt giá, như trực tiếp lạnh đến xương tủy, thật sự quá lạnh.
Kẹo Bông Gòn nhịn không được nên cuộn tròn thân thể lại, cơn buồn ngủ dần dần bị xua tan, khi nó sắp bị đông lạnh đến tỉnh, đầu đột nhiên bị một bàn tay bao trùm, lạnh lẽo trên người thong thả rút đi.
Sức lực quen thuộc, độ ấm nóng rực, cho dù Kẹo Bông Gòn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng dựa vào bản năng vẫn nhận ra đây là Sen lâm thời của nó.
Kẹo Bông Gòn theo bản năng dùng đầu dụi dụi cái tay kia, sau đó ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời vàng kim từ cửa sổ ở hành lang chiếu vào, ấm áp làm Kẹo Bông Gòn không mở nổi mắt.
Nó giật giật cái đuôi, ngáp một cái, thân mình dùng sức duỗi thân, kéo thành một chiều dài không thể tưởng tượng được, sau đó ùng ục một cái từ cái đệm bò dậy.
Meo ngao?
Kẹo Bông Gòn chậm nửa nhịp mà nhìn hành lang trống rỗng, mắt đầy nghi hoặc.
Ngày hôm qua nó rõ ràng đã nhận ra hơi thở của Sen a, nó vốn dĩ cho rằng mình sẽ được ôm vào phòng, một giấc ngủ dậy là liền trở lại ổ mèo chuyên dụng của mình.
Nhưng hiện tại —— cửa lớn vẫn đóng chặt, Kẹo Bông Gòn vẫn ngủ ở cái đệm ngoài cửa như cũ.
Là mơ sao? Thật ra ngày hôm qua Sen cũng không về?
Tối không về ngủ.
Từ trước tới giờ Sen cũng không có tình huống này, là gặp vấn đề quá khó giải quyết nên không có cách nào trở về sao?
Tới bây giờ Kẹo Bông Gòn mới bắt đầu lo lắng.
Nhưng nó không có cách nào, chỉ có thể chờ, dù sao nhà người đàn ông đó vẫn đây.
Bên trong hành lang buồn tẻ nhạt nhẽo, lại đợi một ngày, không có đồ ăn, tinh thần cũng không phấn chấn.
Kẹo Bông Gòn chờ đến toàn bộ mèo đều phải uể oải, người đàn ông vẫn không về.
Cái này ngay cả Kẹo Bông Gòn tự tin cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi.
Mình là bị Sen vứt... Sao?
Cái đuôi lông xù của mèo con không ngừng phủi phủi cái đệm, cảm xúc bất an lo lắng nhìn không sót gì.
Không có khả năng không có khả năng, Sen thích nó như vậy sao có thể dễ dàng làm thế, một chút báo hiệu cũng không có —— không đúng, là có.
Gần Sen vô cùng thường xuyên mà cho nó ngủ trên sô pha ở phòng khách, trước đó đều cùng nhau ngủ ở phòng ngủ.
Chẳng lẽ từ khi đó hắn đã có loại suy nghĩ này?
Nhưng hiện tại người không về, dù nó làm cái gì cũng không tìm thấy đáp án.
——
Ô Ngọc là người đầu tiên phát hiện mèo trắng sắp chết đói.
Ngày đó trước khi rời khỏi nhà Kẹo Bông Gòn, nó bị mèo con quấn lấy nhất định phải để nó đi xem cậu bé, lúc đầu nó cũng không tính đi.
Nhưng trải qua vài lần nhiệm vụ ở nơi đó, hai mắt nó nhịn không được mà để ý, sau đó đột nhiên liền nhớ tới tiếng kêu như làm nũng và ánh mắt khẩn cầu của mèo trắng, vì thế ma xui quỷ khiến liền đi vào.
Đứa bé kia thấy nó thì rất kích động, vừa khóc vừa cười mà ôm nó.
Ồn quá, nhưng nó vẫn nhẫn nại tính tình mà ở lại trong chốc lát.
Khi chuẩn bị rời đi, đứa bé kia nói: "Đại Hắc, là các bạn cậu giúp tớ mang tin tức cho cậu sao? Là mèo trắng có đôi mắt hai màu, còn có một con... Một con." Cậu bé không biết miêu tả mèo li hoa như thế nào, cậu bé khoa tay múa chân nói: "Trên người có rất nhiều chấm, nhìn qua hơi tối, nhưng lại không phải mèo đen."
Không đợi Đại Hắc phản ứng, cậu bé lại cười nói: "Tớ biết rồi!"
Cậu bé về phòng cầm một túi cá khô nhỏ, lại tìm đây buộc lên người Ô Ngọc: "Đại Hắc có thể giúp tớ cảm ơn chúng nó không? Tớ thật sự rất vui!"
Cậu bé quá mức hồn nhiên, cậu không nghĩ tới nếu mèo nghe không hiểu cậu nói, tự ăn cá khô, đến nửa đường cá khô rớt xuống hoặc dây trên người mèo lấy không được thì làm sao.
Cậu chỉ nghĩ phải cảm ơn thật tốt hai con mèo kia.
Mà Ô Ngọc cũng không có ngăn cản, để cậu bé buộc lên.
Ôm tâm lý chỉ là giúp cậu bé đưa quà cảm ơn, Ô Ngọc lại lần nữa đi tới tòa nhà Lục Tục Sinh ở.
Nghĩ đến mèo trắng, nhìn thấy bộ đáng kinh ngạc khi thấy mình.
Cái đuôi thon dài sau người Ô Ngọc dựng lên, nhịn không được mà quơ quơ.
Kết quả nó không nghĩ tới, vừa mới lên tầng hai liền thấy mèo trắng, mới chỉ một ngày không gặp đối phương vậy mà gầy đi trông thấy, vô lực bò lên cái đệm ở cửa, nhìn qua héo rũ, tình huống hiển nhiên không thích hợp.
"Phi, tôi không thể... Chuyện gì... Quái dị mới?"
"Được, biết rồi, tôi sẽ qua nhìn xem."
Không biết có phải do bên kia thúc dục quá hay không nên Lục Tục Sinh trực tiếp ném một câu: "Tôi đang mặc quần áo." Rồi nhanh nhẹn tắt điện thoại.
Chờ sau khi mèo con híp mắt nhìn qua, người đàn ông đã mặc chỉnh tề, sải bước đi tới.
Anh vuốt sống lưng mèo con vài cái: "Tao có việc gấp muốn đi ra ngoài. Mi hôm nay muốn đi chơi thì hiện tại phải ra ngoài cùng tao, nếu không tí nữa tao khóa của thì mi không ra được đâu."
Lục Tục Sinh biết mèo nhà mình thông minh cho nên anh thường sẽ dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Kẹo Bông Gòn.
Ở trong trò chơi gặp được nhiều việc lạ nên không cảm thấy mèo quá thông minh là kỳ lạ.
Meo meo meo!
Muốn đi ra ngoài!
Vì thế, trời mới tờ mờ sáng, Kẹo Bông Gòn đã ở ngoài.
Sau khi Tiểu Lấm Tấm rời đi, nó chỉ có thể tự tìm nhà mình.
Kẹo Bông Gòn lang thang khắp nơi không có mục đích, chỉ cần nhìn thấy nơi nào quên mắt liền chạy tới xem, nhưng luôn thất vọng mà về.
Đến khi Kẹo Bông Gòn đánh bậy đánh bạ đi tới đầu phố buôn bán, mọi người đã mở cửa các cửa tiệm, tiệm ăn vặt, tiệm cà phê, tiệm trà sữa, tiệm tạp hóa
Quan trọng nhất là nơi này còn có cửa hàng quần áo!
Kẹo Bông Gòn nhớ rất rõ chủ nhân nhà mình mở cửa hàng quần áo, bên trong bán quần áo do chủ nhân tự mình vẽ ra.
Mèo trắng vểnh đuôi to lên, một cửa hàng rồi một cửa hàng nhìn lại.
Mèo con nhẹ nhàng ưu nhã mà bước, linh hoạt xuyên qua đám người bên trong, bộ lông màu trắng dưới ánh nắng như muốn sáng lên, thánh khiết.
Rất nhanh mọi người đã chú ý nó.
"Ê, các cậu nhìn xem, con mèo kia lớn lên thật xinh đẹp a."
"A a a a... thật sự thật sự màu mắt của nó còn không giống nhau, mình muốn đi vuốt ve!"
"Đừng đi, có khi chủ của nó ở gần đây thôi."
"Để mình chụp lại!"
"Chụp xong thì cho mình một tấm."
Kẹo Bông Gòn nghe được tiếng chụp hình, nó run run lỗ tai, kiêu căng mà nhìn về phía mấy nữ sinh kia, sau đó ngọt ngào mà kêu "Meo ~" một tiếng.
Nó lắc lắc cái đuôi to, vừa định đi qua cọ cọ, đột nhiên sau cổ không kịp phòng bị mà bị xiết chặt, ngay sau đó tầm mắt đột nhiên nhìn lên, một mùi chó ập vào mặt, mất trọng lượng làm nó khó chịu đạp chân mấy lần.
Meo?!
Không đợi Kẹo Bông Gòn phản ứng lại, cuồng phong đập vào mặt, nó bị ngậm nhanh chóng di chuyển.
"A! Golden nhà ai vậy, chúng ta có nên cản không." Một cô gái nôn nóng nói.
"Đã chạy xa rồi, nói không chừng chó và mèo là của một người nuôi."
"Chắc thế."
*
Cách đó không xa, tầng hai của quán ăn.
Thiếu niên có tính cách phóng khoáng thấy người phụ nữ mặc váy đen ngồi đối diện bình tĩnh nhìn xuống dưới lầu nên cũng thuận thế nhìn qua, kết quả cái gì cũng thấy.
Cậu nghi hoặc nói: "Chị nhìn gì vậy?"
Cảnh Vi Dao thu hồi tầm mắt lắc lắc đầu.
"Đúng rồi, Viên Viên nhà em ở với chị không cáu kỉnh chứ?"
"Không có."
*
Meoo ngao ngao ——
Nhanh như chớp, Kẹo Bông Gòn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó một giọng nói ôn nhu mà không mất nghiêm khắc trên đỉnh đầu vang lên.
"Cầu mập, mi trộm ra ngoài kiểu gì vậy... Mi đi ngậm mèo ở đâu về hả?" Giọng nói chủ nhân nghiêm túc lên: "Nhanh trả đi!"
Kẹo Bông Gòn bị thả xuống, phía sau là tiếng "Gâu gâu gâu" to lớn vang dội.
Golden lớn không phản ứng với chủ của mình, mà bò xuống chân trước, nằm sấp trên mặt đất.
Cái đuôi lắc nhanh như cách quạt của trực thăng, một bên lắc còn nhảy lên phía trước, nhảy xong lại vội vàng co lại, co xong lại tiếp tục nhảy lên phía trước, như muốn hấp dẫn chú ý của Kẹo Bông Gòn.
Cứ thế lặp lại mà không biết mệt.
Kẹo Bông Gòn chỉ cảm thấy đầu muốn nổ, bởi vì con golden này thật sự quá — quá — lảm nhảm, trong đầu nó hiện tại toàn:
"Gâu gâu gâu, mèo con ngươi lớn lên thật nhỏ."
"Mèo con mau đứng lên cùng chơi với ta, gâu gâu gâu."
"Đây là chủ nhân của ta, gâu gâu, đồng ý chia sẻ với ngươi."
"Mèo con thơm quá, gâu, rất thích, gâu, cùng về nhà đi."
Mèo con... Mèo con nhịn không được vươn móng vuốt cào con chó lớn này, vốn dĩ muốn cho con chó này ngừng một lát, nhưng không nghĩ phản ứng này của bản thân lại làm đối phương càng hưng phấn.
"Gâu, mèo con là muốn, gâu, mát xa sao, gâu!"
"Có thể a, gâu, nhưng ngươi dùng lực quá nhỏ, phải dùng lực a, gâu gâu."
"Mèo con không lớn, gâu, móng vuốt cũng thật nhỏ, giống món đồ chơi nhỏ, gâu gâu."
Sau đó đầu lưỡi lớn rũ xuống, liếm đầu mèo một trận.
Đỉnh một toàn vị nước miếng của chó, Kẹo Bông Gòn khóc không ra nước mắt.
Meoo Mèo bẩn rồi, cứu ta cứu ta cứu ta.
Nhanh lên! Ai cũng được, chỉ cần có thể mang mèo rời xa con chó này là được!
"Cầu mập, qua đây." Chủ của golden mạnh mẽ đẩy đầu golden ra, giải cứu mèo con từ miệng chó ra.
Vu Thời Tuyên bóp dưới nách mèo trắng, nhấc nó ra, nhìn bộ dáng ngốc ngốc của mèo trắng, nhịn không được cười khẽ hai tiếng.
"Xin lỗi, Cầu mập không biết nặng nhẹ, tao giúp mi đi tắm."
Lúc xả nước ra, Vu Thời Tuyên lại do dự, dù sao đại đa số mèo đều không thích tắm, huống chi là người xa lạ tắm cho, mèo trắng sẽ rất dãy giụa.
Nhưng nhìn bộ dáng đầu mèo ướt dầm dề đáng thương vô cùng, hắn vẫn quyết định làm thử.
Nhẹ nhàng đặt mèo trắng vào nước ấm, nhẹ nhàng chà lau, không nghĩ tới mèo con từ đầu đến cuối đều rất ngoan ngoãn, không giãy giụa không làm nước tung tóe.
Như là biết mình đang giúp nó tắm sạch sẽ.
Trong quá trình lau, Vu Thời Tuyên đương nhiên thấy được trên vòng cổ của Kẹo Bông Gòn có khắc số điện thoại.
Hắn ôm mèo con đã khô vào trong ngực, một bên chống đỡ Cầu béo muốn nhảy dựng lên liếm mèo, một bên cầm lấy di động gọi cho dãy số mình vừa thấy qua.
"Tút tút tút... Số điện thoại ngài gọi không ở khu dịch vụ, gọi lại sau..."
Vu Thời Tuyên nhíu mày, lại gọi lần nữa.
Đối diện vẫn là giọng nữ lạnh như băng.
Xem ra không liên hệ được chủ nhân của mèo con, Vu Thời Tuyên thở dài, nghĩ liền để mèo con ở lại trước, dù sao cũng do chó ngốc nhà mình ngậm về.
Nhưng mèo trắng cả người sạch sẽ thoải mái lại không có ý này.
Nó mềm mại mà "Meo" một tiếng, sau đó từ trong ngực người đàn ông nhảy ra, đi tới cửa, lại quay đầu kêu một tiếng.
Cảm ơn, ta đi đây, meo.
Vốn dĩ Kẹo Bông Gòn còn muốn lại dán dán thêm với con người này.
Nhưng giây tiếp theo, nó liền thấy cầu mập gâu gâu muốn xông tới, thân thể không khỏi cứng đờ vội vã chạy ra.
Sắc trời dần tối, Kẹo Bông Gòn nhìn qua con phố này mấy lần, cũng không thấy được tấm biển quen mắt, cuối cùng chỉ có thể rũ cái đuôi rời đi.
Mèo trắng đã nhớ kỹ đường về nhà Sen, nó về đến nhà, thuần thục mà cào tới cào lui trên cửa, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ Sen tới mở.
Một phút, hai phút... Cửa lớn một chút động tĩnh cũng không có.
Nghĩ đến khi Lục Tục Sinh ra cửa hôm nay, đi đặc biệt vội vàng, Kẹo Bông Gòn cho rằng Sen lâm thời có việc gì quan trọng cần đi xử lý.
Trước kia cũng có loại tình huống này cho nên Kẹo Bông Gòn cũng không hoảng loạn, nó bình tĩnh mà bò lên cái đệm ở cửa ngồi chờ Sen trở về.
Nhưng chắc do hôm nay lượng vận động quá lớn, Kẹo Bông Gòn bất tri bất giác thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng, nó cảm nhận được một cơn gió lạnh buốt giá, như trực tiếp lạnh đến xương tủy, thật sự quá lạnh.
Kẹo Bông Gòn nhịn không được nên cuộn tròn thân thể lại, cơn buồn ngủ dần dần bị xua tan, khi nó sắp bị đông lạnh đến tỉnh, đầu đột nhiên bị một bàn tay bao trùm, lạnh lẽo trên người thong thả rút đi.
Sức lực quen thuộc, độ ấm nóng rực, cho dù Kẹo Bông Gòn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng dựa vào bản năng vẫn nhận ra đây là Sen lâm thời của nó.
Kẹo Bông Gòn theo bản năng dùng đầu dụi dụi cái tay kia, sau đó ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời vàng kim từ cửa sổ ở hành lang chiếu vào, ấm áp làm Kẹo Bông Gòn không mở nổi mắt.
Nó giật giật cái đuôi, ngáp một cái, thân mình dùng sức duỗi thân, kéo thành một chiều dài không thể tưởng tượng được, sau đó ùng ục một cái từ cái đệm bò dậy.
Meo ngao?
Kẹo Bông Gòn chậm nửa nhịp mà nhìn hành lang trống rỗng, mắt đầy nghi hoặc.
Ngày hôm qua nó rõ ràng đã nhận ra hơi thở của Sen a, nó vốn dĩ cho rằng mình sẽ được ôm vào phòng, một giấc ngủ dậy là liền trở lại ổ mèo chuyên dụng của mình.
Nhưng hiện tại —— cửa lớn vẫn đóng chặt, Kẹo Bông Gòn vẫn ngủ ở cái đệm ngoài cửa như cũ.
Là mơ sao? Thật ra ngày hôm qua Sen cũng không về?
Tối không về ngủ.
Từ trước tới giờ Sen cũng không có tình huống này, là gặp vấn đề quá khó giải quyết nên không có cách nào trở về sao?
Tới bây giờ Kẹo Bông Gòn mới bắt đầu lo lắng.
Nhưng nó không có cách nào, chỉ có thể chờ, dù sao nhà người đàn ông đó vẫn đây.
Bên trong hành lang buồn tẻ nhạt nhẽo, lại đợi một ngày, không có đồ ăn, tinh thần cũng không phấn chấn.
Kẹo Bông Gòn chờ đến toàn bộ mèo đều phải uể oải, người đàn ông vẫn không về.
Cái này ngay cả Kẹo Bông Gòn tự tin cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi.
Mình là bị Sen vứt... Sao?
Cái đuôi lông xù của mèo con không ngừng phủi phủi cái đệm, cảm xúc bất an lo lắng nhìn không sót gì.
Không có khả năng không có khả năng, Sen thích nó như vậy sao có thể dễ dàng làm thế, một chút báo hiệu cũng không có —— không đúng, là có.
Gần Sen vô cùng thường xuyên mà cho nó ngủ trên sô pha ở phòng khách, trước đó đều cùng nhau ngủ ở phòng ngủ.
Chẳng lẽ từ khi đó hắn đã có loại suy nghĩ này?
Nhưng hiện tại người không về, dù nó làm cái gì cũng không tìm thấy đáp án.
——
Ô Ngọc là người đầu tiên phát hiện mèo trắng sắp chết đói.
Ngày đó trước khi rời khỏi nhà Kẹo Bông Gòn, nó bị mèo con quấn lấy nhất định phải để nó đi xem cậu bé, lúc đầu nó cũng không tính đi.
Nhưng trải qua vài lần nhiệm vụ ở nơi đó, hai mắt nó nhịn không được mà để ý, sau đó đột nhiên liền nhớ tới tiếng kêu như làm nũng và ánh mắt khẩn cầu của mèo trắng, vì thế ma xui quỷ khiến liền đi vào.
Đứa bé kia thấy nó thì rất kích động, vừa khóc vừa cười mà ôm nó.
Ồn quá, nhưng nó vẫn nhẫn nại tính tình mà ở lại trong chốc lát.
Khi chuẩn bị rời đi, đứa bé kia nói: "Đại Hắc, là các bạn cậu giúp tớ mang tin tức cho cậu sao? Là mèo trắng có đôi mắt hai màu, còn có một con... Một con." Cậu bé không biết miêu tả mèo li hoa như thế nào, cậu bé khoa tay múa chân nói: "Trên người có rất nhiều chấm, nhìn qua hơi tối, nhưng lại không phải mèo đen."
Không đợi Đại Hắc phản ứng, cậu bé lại cười nói: "Tớ biết rồi!"
Cậu bé về phòng cầm một túi cá khô nhỏ, lại tìm đây buộc lên người Ô Ngọc: "Đại Hắc có thể giúp tớ cảm ơn chúng nó không? Tớ thật sự rất vui!"
Cậu bé quá mức hồn nhiên, cậu không nghĩ tới nếu mèo nghe không hiểu cậu nói, tự ăn cá khô, đến nửa đường cá khô rớt xuống hoặc dây trên người mèo lấy không được thì làm sao.
Cậu chỉ nghĩ phải cảm ơn thật tốt hai con mèo kia.
Mà Ô Ngọc cũng không có ngăn cản, để cậu bé buộc lên.
Ôm tâm lý chỉ là giúp cậu bé đưa quà cảm ơn, Ô Ngọc lại lần nữa đi tới tòa nhà Lục Tục Sinh ở.
Nghĩ đến mèo trắng, nhìn thấy bộ đáng kinh ngạc khi thấy mình.
Cái đuôi thon dài sau người Ô Ngọc dựng lên, nhịn không được mà quơ quơ.
Kết quả nó không nghĩ tới, vừa mới lên tầng hai liền thấy mèo trắng, mới chỉ một ngày không gặp đối phương vậy mà gầy đi trông thấy, vô lực bò lên cái đệm ở cửa, nhìn qua héo rũ, tình huống hiển nhiên không thích hợp.