Chương 13
Ngày hôm sau, mặt trời chói chang, nhiệt độ nóng bức, mặt đường như ván sắt bị nướng.
Mèo đen ngậm mèo trắng đi vào cửa cục Điều Đặc, nhanh nhẹn nhảy lên một chiếc hơi nhỏ màu đen.
Trong xe có ba người, một nữ hai nam.
A! Cô gái ngồi ở ghế phụ hoảng sợ vì một bóng đen đột nhiên vụt ra.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền thấy rõ là Ô Ngọc đi lên, thở hắt ra nói: "Hóa ra là ngài, làm tôi sợ muốn chết."
Mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên hàng ghế phía sau, cúi đầu nhả mèo trắng ra, sau đó Meo với cô gái một tiếng, coi như là chào hỏi.
Trong xe ghế đều làm bằng da đen, bởi vì màu lông của Ô Ngọc nên vừa lên đó giống như mở ra ẩn thân chi thuật, trực tiếp hòa vào bóng tối, chỉ có một đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng.
Mà Kẹo Bông Gòn sạch sẽ xinh đẹp lại hoàn toàn tương phản với nó, thuần đen và thuần trắng, hai sắc thái va chạm đan xen nhau càng làm mèo trắng nổi bật đến lóa mắt.
Cô gái nhịn không được khen: "A, con mèo trắng này chính là con mèo mà trưởng khoa Kiều đã nói đi, đẹp thật đó."
Nghe Du Ánh nói, người đàn ông đầu đinh đang lái xe liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái.
Ô Ngọc vẫn mang bộ dạng lạnh lùng mà hắn biết.
Mèo trắng bên cạnh thì lần đầu thấy, rất đẹp và cũng rất yếu ớt, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, vừa thấy liền biết rất tốn tiền.
Người đầu đinh chỉ nhìn hai ba giây liền đổi chủ đề, hắn hạ giọng: "Đến đông đủ rồi thì xuất phát."
Thế Một giọng nam sợ sệt ở hàng sau vang lên: "Anh Minh Trạch, chị Du Ánh, chúng ta thật sự phải mang theo hai con mèo đến hiện trường sao?"
Cậu nhóc là Văn Thần Đồng, là người chơi mới trở về từ khoảng thời gian trước, mới chiêu mộ đến cục, có lẽ không quen hoàn cảnh của công việc mới cho nên luôn nói rất nhỏ, một bộ dạng sợ hãi rụt rè.
Cậu ấy vừa mở miệng, tầm mắt của mọi người trên xe trực tiếp đổ dồn lên người, bao gồm cả hai con mèo.
Rõ ràng chỉ là ánh mắt bình thường nhưng lại khiến cho Văn Thần Đồng vô cùng gian nan.
Cậu lúng túng mà nắm lấy quần áo mình, hoảng loạn giải thích: "Tôi, tôi không có ý kiến. Tôi chỉ sợ chúng nó đến hiện trường sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận chết, dù sao nơi đó vẫn còn khả năng tồn tại quái dị."
Du Ánh cười một cái, trấn an nói: "Không có việc gì, đừng khẩn trương. Em vừa tới nên không biết, Ô Ngọc rất lợi hại, lát nữa đến hiện trường chúng ta không cần phải xen vào chúng nó, làm việc của mình là được, chúng nó sẽ tự bảo vệ mình. À, đúng rồi! Ô Ngọc là tên con mèo đen này."
"Cảm, cảm ơn chị Du Ánh, là em lo lắng nhiều rồi." Nói xong giống như chim cút lui vào trong góc bất động.
Du Ánh tuy không rõ cậu đang sợ cái gì, nhưng cũng biết cái từ Xã súc này, cô cảm thấy bản thân đã nhìn thấu, sau đó gật gật đầu, liền không đáp lời đối phương nữa, miễn cho cậu nhóc khó xử.
Kẹo Bông Gòn rất có cảm tình với cậu nhóc, nó có thể cảm nhận được cậu ấy có thiện ý với chúng nó, chẳng qua lá gan nhỏ giống như con thỏ lúc chủ nhân trước mang nó đi gặp.
Mèo trắng muốn qua cọ cọ đối phương, trấn an cảm xúc khẩn trương của cậu ấy.
Mà cậu nhóc cũng chú ý tới mèo con đẹp đến kỳ lạ đang tới gần mình này, cậu chớp chớp mắt sau đó thò đầu ra giống như ốc sên, rất cẩn thận mà giơ tay, muốn sờ lông mèo bông xù.
Tiếng mèo kêu khàn khàn đột nhiên vang lên: "Meo meo — meo."
Một bàn chân to từ bên cạnh vươn ra ấn đầu mào trắng xuống.
Ô Ngọc: "Trên xe đừng nghịch ngợm."
"Meoo ~"
Xe chậm rãi xuất phát, lên đường lớn mới tăng tốc.
Chùa Kính Vân cũng không xa, chỉ là nhất định phải đi qua con đường có quá nhiều ngã rẽ, vòng tới vòng lui rất phiền.
Vệ Minh Trạch lái hơn một giờ, cuối cùng cũng tới.
Bên ngoài ngôi chùa trang trọng đã bị người của cục Điều Đặc kéo dây giới tuyến vây quanh, nhà sư cũng đã rời đi, bây giờ bên trong đã trống không.
Bọn họ vừa xuống xe thì có một cậu thanh niên đeo kính lên đón: "Anh Vệ, anh đến rồi! Vừa kết thúc nhiệm vụ trước đó rồi chạy tới đây sao, anh có mệt không?"
"Vẫn khỏe, trong chùa hiện tại như thế nào? Vệ Minh Trạch đi theo cậu thanh niên vào trong chùa."
Cậu thanh niên đẩy kính: "〔giá trị quái dị〕 vẫn là 0, hai ngày này chúng ta trực hết 24 giờ nhưng tất cả đều bình thường, không có nơi nào khả nghi cả."
Vệ Minh Trạch: "Chỉ số chưa từng dao động?"
"Đúng vậy."
Vệ Minh Trạch gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với Du Ánh: "Lát nữa cô nhìn kỹ xem, để Văn Thần Đồng đi theo cô."
"Được!" Du Ánh trả lời rõ ràng.
Du Ánh chỉ có một năng lực độc nhất, đối với 〔quái dị〕 đặc biệt mẫn cảm, mẫn cảm đến mức chỉ cần cảm nhận được một chút hơi thở khác thường thì lông tơ liền dựng lên, cả người run rẩy.
So với những người chơi hệ trực giác thì năng lực của Du Ánh càng giống như thể chất đặc thù tạo thành bản năng của cơ thể.
Đến giờ xác suất chính xác đạt tới trăm phần trăm, so với dụng cụ còn nhanh hơn.
Lúc trước Ô Ngọc phát hiện ra cậu bé kia cũng do Du Ánh các nhận mới phán định 〔qua kiểm tra, phần não trên cơ thể phát hiện bất thường, cần kịp thời dọn sạch〕.
"Không thấy Sen ở chỗ này sao? Chúng ta phải đi đâu tìm chứ?"
Những con người mặc đò giống nhau phân bố ở các vị trí, vây quanh ngồi chù đến chật kín, không khí nghiêm túc và áp lực.
Kẹo Bông Gòn chưa thấy qua trường hợp như vậy, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể giống như cái đuôi nhỏ theo sát Ô Ngọc.
Mèo đen đi đến chỗ nào, nó liền theo tới chỗ đó.
Ô Ngọc rất thành thạo mà chạy qua đám người, nó cố tình thả chậm bước chân, để cho Kẹo Bông Gòn ngốc nghếch có thể theo kịp.
"Đi theo con người ở trên xe kia, năng lực cảm nhận của cô ta khá tốt."
"Meo!"
Hai con mèo đi theo Du Ánh và Văn Thần Đồng một vòng sân, đến khi Du Ánh lắc đầu, nói nơi này rất sạch sẽ, chúng nó mới đi vào đại điện.
Vượt qua ngưỡng cửa, trong đó thờ phụng một vị Bồ Tát, mặt mày hẹp dài, ánh mắt ôn hòa như nước, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như từ bi với tất cả con người trên thế gian.
Du Ánh tuy rằng nhận không ra đây là vị Bồ Tát nào nhưng lại biết tượng Bồ Tát này giống như thành phố Vân không có gì đặc biệt, rất nhiều chùa miếu đều có thờ phụng vị này.
Sau đó bọn họ nhanh kiểm tra mọi ngóc ngách ở nơi này một lần, kết quả vẫn giống như dụng cụ kiểm tra, không có bất kỳ khác thường nào.
Chùa rất lớn, có thiên điện, Tàng Kinh Các, gác chuông, nơi ở của nhà sư Chờ đi theo Du Ánh xong, sắc trời đã bắt đầu tối.
Vệ Minh Trạch, Du Ánh, Văn Thần Đồng ở chỗ này ba ngày.
Ô Ngọc và Kẹo Bông Gòn cũng đi theo và ở đây ba ngày.
Trong ba ngày này, dù là người hay mèo đã lật hết cái chùa này, vẫn như cũ không tìm ra hay nghiên cứu ra nguyên nhân.
Nên dùng dụng cụ thì dùng, cả Du Ánh có tinh thần chuẩn vô cùng từ trước đến nay cũng tới, những phương án nào dùng được thì đều làm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
—— Vì thế, bộ phận của tổ hành động đóng giữ bên ngoài chùa bắt đầu lục tục triệu tập về, chỉ chừa một bộ phận người luôn theo dõi sát sao.
Dù gì viên chức trong cục Điều Đặc cũng không nhiều.
Đặc biệt cái khe của 〔trò chơi vô hạn〕 không biết vì nguyên nhân càng lúc càng lớn.
Số lượng người chơi và quái dị từ bên trong chạy ra tăng đột biến, vụ án đặc biệt phát sinh liên tục, không riêng gì khu hai, các khu khác của cục Điều Đặc đều đang loay hoay.
Bọn họ không thể lãng phí nhiều người và tài nguyên để trông chừng một cái chùa mãi không có động tĩnh nào như vậy.
Nhưng cũng không thể hiện chuyện này cứ tính như vậy.
Người đang mất tích sống hay chết, tóm lại phải có cái công văn, nhân viên hậu cần phải suốt đêm xem xét tài liệu của chùa Kính Vân để tìm một chút manh mối.
Trên đường trở về, Ô Ngọc ngồi trên ghế nhìn như không có gì nhưng thật ra đang nhìn lên kính xe quan sát ảnh ngược của Kẹo Bông Gòn.
Tâm trạng của mèo trắng rất sa sút, nằm bò ra, lỗ tai thường hay dựng thẳng lên cũng rũ xuống, cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia cũng bởi vậy mà ảm đạm, rất khác bộ dáng hoạt bát bình thường.
Thật ra không tìm được Sen của Kẹo Bông Gòn cũng trong dự kiến của Ô Ngọc, dù sao nhiều con người canh giữ như vậy, có tin tức gì tuyệt đối sẽ truyền ra trước tiên.
Nhưng nhìn bộ dạng nản lòng thoái chí của mèo con, trong lòng nó tự dưng bực bội, vẫn không tìm ra nguyên nhân của việc này.
Cái đuôi thon dài màu đen vô thức mà vung vẩy, đây là cảm xúc hiện tại của Ô Ngọc.
Nó do dự có nên nói chút gì an ủi không nhưng lại tự nhiên cảm giác cái đuôi hơi nhột, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy mèo trắng vẫn là bộ dạng ủ rũ kia nhưng móng vuốt nhỏ lại không tự giác vươn ra khều cái đuôi của nó.
Cái đuôi của Ô Ngọc trốn đi, nhẹ nhàng tránh khỏi móng vuốt của mèo trắng.
Nhưng Kẹo Bông Gòn đã hoàn toàn bị cái đuôi đen hấp dẫn rồi, lập tức đuổi theo bắt.
Cái đuôi lại tiếp tục trốn.
Hai mèo cứ như vậy ngươi bắt ta trốn ba bốn lần.
Ô Ngọc đột nhiên như ý thức được cái gì, không tránh nữa, ngược lại khống chế đong đua cái đuôi, cố ý dảo quanh trước mắt của Kẹo Bông Gòn.
Quả nhiên như nó dự đoán, cái đuôi vung đến chỗ nào, mèo trắng liền theo tới chỗ đó.
Nhìn cái bộ dáng này, tuyệt đối biến cái đuôi của nó trở thành gậy mèo.
Thế mà có thể ngốc đến vậy.
——
Kẹo Bông Gòn vốn đang đắm trong cảm xúc khó chịu và tủi thân, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một vật thể dài thật sự quá gây chú ý.
Tần suất lắc lư hay độ cong kia, đều giống như là đò chơi mà Sen mua cho nó —— gậy mèo.
Chắc là cái này đi.
Mèo con cũng không muốn đuổi theo đâu nhưng ai bảo Gậy mèo vẫn luôn ở trong tầm mắt nó xoắn tới xoắn lui, mèo không tự giác liền chụp tới.
Thật quá dụ dỗ mèo —— meoo! Bắt được rồi!!!
Hai móng vuốt của mèo trắng đồng thời ôm lấy gậy dài màu đen, sau đó ấn nó dưới chân, chỉ lộ ra cái chóp nhòn nhọn, gặm một miếng lên đó.
Hơi thô ráp, có hơi đâm vào miệng, không thể ăn.
Lại gặm hai cái Giống như phát hiện nó không có gì đặc biệt.
Kẹo Bông Gòn mất hứng thú với nó trong nháy mắt, nó buông Gậy mèo ra, lại nằm bò trở về, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà mèo trắng tâm lớn cũng không chú ý tới, Ô Ngọc từ sau khi bị nó bắt được cái đuôi thân thể liền cứng đờ, cùng với sau đó cái đuôi đột nhiên bị buông ra, ngẩn người nhìn cái chóp đuôi đã ướt.
Trên đó như vẫn lưu lại độ ấm.
Đến khi xe lái về cục Điều Đặc, Kẹo Bông Gòn chuẩn bị nhảy xuống xe, liền quay đầu thì nhìn thấy Ô Ngọc vẫn còn ngồi ngay ngắn ở trên ghế da thất thần, vì thế nó lại nhảy lên.
"Meoo... Ô Ngọc, chúng ta tới rồi!"
Ô Ngọc: "Ừ, biết rồi."
Kẹo Bông Gòn nghiêng nghiêng đầu.
Nếu biết rồi, vậy xuống xe đi chứ, sao vẫn không nhúc nhích thế kia.
Vì thế mèo trắng không thể không nhắc lại một lần nữa: "Muốn xuống xe meoo!"
"Biết rồi." Vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả Du Ánh đang ngồi ở ghế phụ tháo dây an toàn cũng phát hiện điều không thích hợp, quay đầu: "Sao vậy?"
"Meo ~" Mèo trắng ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó dùng đầu đâm một cái vào Ô Ngọc.
Ô Ngọc lúc này mới phản ứng lại, nó cúi đầu hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Kẹo Bông Gòn: "... Xuống xe!"
Mèo đen ngậm mèo trắng đi vào cửa cục Điều Đặc, nhanh nhẹn nhảy lên một chiếc hơi nhỏ màu đen.
Trong xe có ba người, một nữ hai nam.
A! Cô gái ngồi ở ghế phụ hoảng sợ vì một bóng đen đột nhiên vụt ra.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền thấy rõ là Ô Ngọc đi lên, thở hắt ra nói: "Hóa ra là ngài, làm tôi sợ muốn chết."
Mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên hàng ghế phía sau, cúi đầu nhả mèo trắng ra, sau đó Meo với cô gái một tiếng, coi như là chào hỏi.
Trong xe ghế đều làm bằng da đen, bởi vì màu lông của Ô Ngọc nên vừa lên đó giống như mở ra ẩn thân chi thuật, trực tiếp hòa vào bóng tối, chỉ có một đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng.
Mà Kẹo Bông Gòn sạch sẽ xinh đẹp lại hoàn toàn tương phản với nó, thuần đen và thuần trắng, hai sắc thái va chạm đan xen nhau càng làm mèo trắng nổi bật đến lóa mắt.
Cô gái nhịn không được khen: "A, con mèo trắng này chính là con mèo mà trưởng khoa Kiều đã nói đi, đẹp thật đó."
Nghe Du Ánh nói, người đàn ông đầu đinh đang lái xe liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái.
Ô Ngọc vẫn mang bộ dạng lạnh lùng mà hắn biết.
Mèo trắng bên cạnh thì lần đầu thấy, rất đẹp và cũng rất yếu ớt, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, vừa thấy liền biết rất tốn tiền.
Người đầu đinh chỉ nhìn hai ba giây liền đổi chủ đề, hắn hạ giọng: "Đến đông đủ rồi thì xuất phát."
Thế Một giọng nam sợ sệt ở hàng sau vang lên: "Anh Minh Trạch, chị Du Ánh, chúng ta thật sự phải mang theo hai con mèo đến hiện trường sao?"
Cậu nhóc là Văn Thần Đồng, là người chơi mới trở về từ khoảng thời gian trước, mới chiêu mộ đến cục, có lẽ không quen hoàn cảnh của công việc mới cho nên luôn nói rất nhỏ, một bộ dạng sợ hãi rụt rè.
Cậu ấy vừa mở miệng, tầm mắt của mọi người trên xe trực tiếp đổ dồn lên người, bao gồm cả hai con mèo.
Rõ ràng chỉ là ánh mắt bình thường nhưng lại khiến cho Văn Thần Đồng vô cùng gian nan.
Cậu lúng túng mà nắm lấy quần áo mình, hoảng loạn giải thích: "Tôi, tôi không có ý kiến. Tôi chỉ sợ chúng nó đến hiện trường sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận chết, dù sao nơi đó vẫn còn khả năng tồn tại quái dị."
Du Ánh cười một cái, trấn an nói: "Không có việc gì, đừng khẩn trương. Em vừa tới nên không biết, Ô Ngọc rất lợi hại, lát nữa đến hiện trường chúng ta không cần phải xen vào chúng nó, làm việc của mình là được, chúng nó sẽ tự bảo vệ mình. À, đúng rồi! Ô Ngọc là tên con mèo đen này."
"Cảm, cảm ơn chị Du Ánh, là em lo lắng nhiều rồi." Nói xong giống như chim cút lui vào trong góc bất động.
Du Ánh tuy không rõ cậu đang sợ cái gì, nhưng cũng biết cái từ Xã súc này, cô cảm thấy bản thân đã nhìn thấu, sau đó gật gật đầu, liền không đáp lời đối phương nữa, miễn cho cậu nhóc khó xử.
Kẹo Bông Gòn rất có cảm tình với cậu nhóc, nó có thể cảm nhận được cậu ấy có thiện ý với chúng nó, chẳng qua lá gan nhỏ giống như con thỏ lúc chủ nhân trước mang nó đi gặp.
Mèo trắng muốn qua cọ cọ đối phương, trấn an cảm xúc khẩn trương của cậu ấy.
Mà cậu nhóc cũng chú ý tới mèo con đẹp đến kỳ lạ đang tới gần mình này, cậu chớp chớp mắt sau đó thò đầu ra giống như ốc sên, rất cẩn thận mà giơ tay, muốn sờ lông mèo bông xù.
Tiếng mèo kêu khàn khàn đột nhiên vang lên: "Meo meo — meo."
Một bàn chân to từ bên cạnh vươn ra ấn đầu mào trắng xuống.
Ô Ngọc: "Trên xe đừng nghịch ngợm."
"Meoo ~"
Xe chậm rãi xuất phát, lên đường lớn mới tăng tốc.
Chùa Kính Vân cũng không xa, chỉ là nhất định phải đi qua con đường có quá nhiều ngã rẽ, vòng tới vòng lui rất phiền.
Vệ Minh Trạch lái hơn một giờ, cuối cùng cũng tới.
Bên ngoài ngôi chùa trang trọng đã bị người của cục Điều Đặc kéo dây giới tuyến vây quanh, nhà sư cũng đã rời đi, bây giờ bên trong đã trống không.
Bọn họ vừa xuống xe thì có một cậu thanh niên đeo kính lên đón: "Anh Vệ, anh đến rồi! Vừa kết thúc nhiệm vụ trước đó rồi chạy tới đây sao, anh có mệt không?"
"Vẫn khỏe, trong chùa hiện tại như thế nào? Vệ Minh Trạch đi theo cậu thanh niên vào trong chùa."
Cậu thanh niên đẩy kính: "〔giá trị quái dị〕 vẫn là 0, hai ngày này chúng ta trực hết 24 giờ nhưng tất cả đều bình thường, không có nơi nào khả nghi cả."
Vệ Minh Trạch: "Chỉ số chưa từng dao động?"
"Đúng vậy."
Vệ Minh Trạch gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với Du Ánh: "Lát nữa cô nhìn kỹ xem, để Văn Thần Đồng đi theo cô."
"Được!" Du Ánh trả lời rõ ràng.
Du Ánh chỉ có một năng lực độc nhất, đối với 〔quái dị〕 đặc biệt mẫn cảm, mẫn cảm đến mức chỉ cần cảm nhận được một chút hơi thở khác thường thì lông tơ liền dựng lên, cả người run rẩy.
So với những người chơi hệ trực giác thì năng lực của Du Ánh càng giống như thể chất đặc thù tạo thành bản năng của cơ thể.
Đến giờ xác suất chính xác đạt tới trăm phần trăm, so với dụng cụ còn nhanh hơn.
Lúc trước Ô Ngọc phát hiện ra cậu bé kia cũng do Du Ánh các nhận mới phán định 〔qua kiểm tra, phần não trên cơ thể phát hiện bất thường, cần kịp thời dọn sạch〕.
"Không thấy Sen ở chỗ này sao? Chúng ta phải đi đâu tìm chứ?"
Những con người mặc đò giống nhau phân bố ở các vị trí, vây quanh ngồi chù đến chật kín, không khí nghiêm túc và áp lực.
Kẹo Bông Gòn chưa thấy qua trường hợp như vậy, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể giống như cái đuôi nhỏ theo sát Ô Ngọc.
Mèo đen đi đến chỗ nào, nó liền theo tới chỗ đó.
Ô Ngọc rất thành thạo mà chạy qua đám người, nó cố tình thả chậm bước chân, để cho Kẹo Bông Gòn ngốc nghếch có thể theo kịp.
"Đi theo con người ở trên xe kia, năng lực cảm nhận của cô ta khá tốt."
"Meo!"
Hai con mèo đi theo Du Ánh và Văn Thần Đồng một vòng sân, đến khi Du Ánh lắc đầu, nói nơi này rất sạch sẽ, chúng nó mới đi vào đại điện.
Vượt qua ngưỡng cửa, trong đó thờ phụng một vị Bồ Tát, mặt mày hẹp dài, ánh mắt ôn hòa như nước, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như từ bi với tất cả con người trên thế gian.
Du Ánh tuy rằng nhận không ra đây là vị Bồ Tát nào nhưng lại biết tượng Bồ Tát này giống như thành phố Vân không có gì đặc biệt, rất nhiều chùa miếu đều có thờ phụng vị này.
Sau đó bọn họ nhanh kiểm tra mọi ngóc ngách ở nơi này một lần, kết quả vẫn giống như dụng cụ kiểm tra, không có bất kỳ khác thường nào.
Chùa rất lớn, có thiên điện, Tàng Kinh Các, gác chuông, nơi ở của nhà sư Chờ đi theo Du Ánh xong, sắc trời đã bắt đầu tối.
Vệ Minh Trạch, Du Ánh, Văn Thần Đồng ở chỗ này ba ngày.
Ô Ngọc và Kẹo Bông Gòn cũng đi theo và ở đây ba ngày.
Trong ba ngày này, dù là người hay mèo đã lật hết cái chùa này, vẫn như cũ không tìm ra hay nghiên cứu ra nguyên nhân.
Nên dùng dụng cụ thì dùng, cả Du Ánh có tinh thần chuẩn vô cùng từ trước đến nay cũng tới, những phương án nào dùng được thì đều làm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
—— Vì thế, bộ phận của tổ hành động đóng giữ bên ngoài chùa bắt đầu lục tục triệu tập về, chỉ chừa một bộ phận người luôn theo dõi sát sao.
Dù gì viên chức trong cục Điều Đặc cũng không nhiều.
Đặc biệt cái khe của 〔trò chơi vô hạn〕 không biết vì nguyên nhân càng lúc càng lớn.
Số lượng người chơi và quái dị từ bên trong chạy ra tăng đột biến, vụ án đặc biệt phát sinh liên tục, không riêng gì khu hai, các khu khác của cục Điều Đặc đều đang loay hoay.
Bọn họ không thể lãng phí nhiều người và tài nguyên để trông chừng một cái chùa mãi không có động tĩnh nào như vậy.
Nhưng cũng không thể hiện chuyện này cứ tính như vậy.
Người đang mất tích sống hay chết, tóm lại phải có cái công văn, nhân viên hậu cần phải suốt đêm xem xét tài liệu của chùa Kính Vân để tìm một chút manh mối.
Trên đường trở về, Ô Ngọc ngồi trên ghế nhìn như không có gì nhưng thật ra đang nhìn lên kính xe quan sát ảnh ngược của Kẹo Bông Gòn.
Tâm trạng của mèo trắng rất sa sút, nằm bò ra, lỗ tai thường hay dựng thẳng lên cũng rũ xuống, cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia cũng bởi vậy mà ảm đạm, rất khác bộ dáng hoạt bát bình thường.
Thật ra không tìm được Sen của Kẹo Bông Gòn cũng trong dự kiến của Ô Ngọc, dù sao nhiều con người canh giữ như vậy, có tin tức gì tuyệt đối sẽ truyền ra trước tiên.
Nhưng nhìn bộ dạng nản lòng thoái chí của mèo con, trong lòng nó tự dưng bực bội, vẫn không tìm ra nguyên nhân của việc này.
Cái đuôi thon dài màu đen vô thức mà vung vẩy, đây là cảm xúc hiện tại của Ô Ngọc.
Nó do dự có nên nói chút gì an ủi không nhưng lại tự nhiên cảm giác cái đuôi hơi nhột, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy mèo trắng vẫn là bộ dạng ủ rũ kia nhưng móng vuốt nhỏ lại không tự giác vươn ra khều cái đuôi của nó.
Cái đuôi của Ô Ngọc trốn đi, nhẹ nhàng tránh khỏi móng vuốt của mèo trắng.
Nhưng Kẹo Bông Gòn đã hoàn toàn bị cái đuôi đen hấp dẫn rồi, lập tức đuổi theo bắt.
Cái đuôi lại tiếp tục trốn.
Hai mèo cứ như vậy ngươi bắt ta trốn ba bốn lần.
Ô Ngọc đột nhiên như ý thức được cái gì, không tránh nữa, ngược lại khống chế đong đua cái đuôi, cố ý dảo quanh trước mắt của Kẹo Bông Gòn.
Quả nhiên như nó dự đoán, cái đuôi vung đến chỗ nào, mèo trắng liền theo tới chỗ đó.
Nhìn cái bộ dáng này, tuyệt đối biến cái đuôi của nó trở thành gậy mèo.
Thế mà có thể ngốc đến vậy.
——
Kẹo Bông Gòn vốn đang đắm trong cảm xúc khó chịu và tủi thân, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một vật thể dài thật sự quá gây chú ý.
Tần suất lắc lư hay độ cong kia, đều giống như là đò chơi mà Sen mua cho nó —— gậy mèo.
Chắc là cái này đi.
Mèo con cũng không muốn đuổi theo đâu nhưng ai bảo Gậy mèo vẫn luôn ở trong tầm mắt nó xoắn tới xoắn lui, mèo không tự giác liền chụp tới.
Thật quá dụ dỗ mèo —— meoo! Bắt được rồi!!!
Hai móng vuốt của mèo trắng đồng thời ôm lấy gậy dài màu đen, sau đó ấn nó dưới chân, chỉ lộ ra cái chóp nhòn nhọn, gặm một miếng lên đó.
Hơi thô ráp, có hơi đâm vào miệng, không thể ăn.
Lại gặm hai cái Giống như phát hiện nó không có gì đặc biệt.
Kẹo Bông Gòn mất hứng thú với nó trong nháy mắt, nó buông Gậy mèo ra, lại nằm bò trở về, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà mèo trắng tâm lớn cũng không chú ý tới, Ô Ngọc từ sau khi bị nó bắt được cái đuôi thân thể liền cứng đờ, cùng với sau đó cái đuôi đột nhiên bị buông ra, ngẩn người nhìn cái chóp đuôi đã ướt.
Trên đó như vẫn lưu lại độ ấm.
Đến khi xe lái về cục Điều Đặc, Kẹo Bông Gòn chuẩn bị nhảy xuống xe, liền quay đầu thì nhìn thấy Ô Ngọc vẫn còn ngồi ngay ngắn ở trên ghế da thất thần, vì thế nó lại nhảy lên.
"Meoo... Ô Ngọc, chúng ta tới rồi!"
Ô Ngọc: "Ừ, biết rồi."
Kẹo Bông Gòn nghiêng nghiêng đầu.
Nếu biết rồi, vậy xuống xe đi chứ, sao vẫn không nhúc nhích thế kia.
Vì thế mèo trắng không thể không nhắc lại một lần nữa: "Muốn xuống xe meoo!"
"Biết rồi." Vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả Du Ánh đang ngồi ở ghế phụ tháo dây an toàn cũng phát hiện điều không thích hợp, quay đầu: "Sao vậy?"
"Meo ~" Mèo trắng ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó dùng đầu đâm một cái vào Ô Ngọc.
Ô Ngọc lúc này mới phản ứng lại, nó cúi đầu hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Kẹo Bông Gòn: "... Xuống xe!"