Chương 16
Kẹo Bông Gòn đang đắm chìm trong mát xa của con người.
Đôi tay ấm áp, mềm mại kia, từng chút từng chút giúp nó vuốt lông, lực vừa phải, thoải mái đến mức mèo con không nhịn được mà phát ra tiếng rù rù.
Kẹo Bông Gòn bị dụ dỗ mà nằm sấp trên mặt đất, trực tiếp lộ bụng ra cho con người sờ, nhưng đôi tay kia đột nhiên dừng động tác.
Đột nhiên im lặng, nửa vời...... Siêu khó chịu!
"Meoo???" Sao lại dừng meo?
Kẹo Bông Gòn nóng nảy mà hướng đầu mình về đôi tay kia.
Cảm giác của lông xù làm Tả Thiên Thiên lấy lại tinh thần, cô thu hồi tầm mắt đặt ở trên vòng cổ, cúi đầu nhìn mèo trắng xinh đẹp ngoan ngoãn, biểu cảm khó nói: "Mi... Được Lục Tiên sinh nuôi?"
"Meo meo meo ——"
Mèo con nào biết Lục Tiên sinh là cái gì, toàn tâm toàn ý muốn được vuốt ve.
Tả Thiên Thiên đương nhiên cũng không yêu cầu nó trả lời, cô chỉ kinh ngạc việc này có thể trùng hợp như vậy.
Bản thân nhặt được một con mèo trắng.
Chỉ ở chung một ngày liền chạy mất.
Vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại.
Kết quả là mèo biến thành thú cưng của anh kế không cùng huyết thống.
Như vậy mèo trắng xuất hiện ở đây là tất nhiên.
Bởi vì anh kế cô mất tích, mèo trắng không có nhà để về, chỉ có thể ngày ngày ở trước cửa lớn chờ chủ.
Hơn nữa theo hiểu biết của Tả Thiên Thiên, Lục Tiên sinh đã biến mất năm ngày, nói cách khác mèo trắng đã lưu lạc được năm ngày.
Không nghĩ còn đỡ, tưởng tượng đến đây Tả Thiên Thiên liền đau lòng không thôi.
"Bé ngoan, vất vả rồi, mấy ngày nay mi vượt qua như nào, có đói bụng không? Có chạy loạn bên ngoài hay không? Chị mang em đi ăn ngon, chúng ta đi thôi!"
Tả Thiên Thiên vừa định túm mèo rời đi.
Đại Hắc vẫn luôn trầm mặc canh giữ ở bên cạnh đột nhiên đi tới, nó như nghe hiểu mình nói, biết mình muốn đưa mèo trắng đi, cho nên không bỏ đi.
Nghĩ đến bộ dáng cọ cọ của hai mèo vừa rồi, Tả Thiên Thiên nháy mắt lý giải, cô giơ mèo trắng lên khom lưng nói: "Đại Hắc cũng đi cùng..." Đến đó.
Hai chữ sau cô còn chưa nói xong, tay đột nhiên nhẹ đi.
Chờ Tả Thiên Thiên phản ứng lại, mèo trắng đã bị mèo đen nhảy lên ngậm đi, không coi ai ra gì mà liếm lên, toàn thân viết mấy chữ to chói lọi "Mèo của tôi, cô đừng hòng chạm vào."
Tả Thiên Thiên: "..."
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của nó —— nháy mắt não cô bổ ra ba vạn chữ đủ viết tiểu thuyết luôn!!!
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp hai con mèo của anh trai.
Hai con mèo lớn lên rất đẹp, dù khung cảnh hành lang nơi đây đầy bụi bẩn, cũng khó che dấu sự quý phái.
Rõ là chỉ có hai màu đen tráng đan xen nhau nhưng chụp ra mỗi một bức đều tương đương với giấy dán tường, rất có cảm xúc, góc chụp cũng không cần tìm.
Mèo trắng có một đôi mắt lam vàng sáng ngời trong suốt, tròn xoe như một cô gái không rành thế sự, mà bộ lông giống như áo choàng mà người trong cung đình thời cổ khoác lên, càng thêm kiêu ngạo.
Mèo đen có bộ lông ngắn làm nổi bật sự gọn gàng và linh hoạt.
Giờ phút này nó mạnh mẽ mà ôm mèo trắng vào trong ngực, đôi mắt xanh thẫm dựng lên nhìn chằm chằm, u ám lạnh lẽo như động vật đang ẩn mình ở rừng mưa nhiệt đới, rõ ràng là một bộ dáng khó tiếp cận nhưng đầu lưỡi lại nhẹ nhàng mà liếm sau cổ mèo trắng, như đang cảnh cáo mình đang đụng vào vật sở hữu của nó.
A mạnh mẽ và O nhỏ bé!
Tôi có thể!
Hiện tại Tả Thiên Thiên vẫn bị ánh mắt u ám nhìn như cũ nhưng lại không có sởn tóc gáy như vừa rồi.
Cô chỉ muốn vỗ lên đầu mình.
Rõ ràng mèo đen đã biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu rõ như vậy rồi mà mình còn như một cục đá không phản ứng kịp, còn muốn mang mèo nhà người ta đi.
"Cái kia meo meo, Đại Hắc, chị không biết các em là...... Khụ khụ, chị không động vào Tiểu Bạch nữa, để chị về lấy thức ăn mèo cho các em ha, có ngay đây"
"Meo?"
Nhìn bóng dáng Tả Thiên Thiên vội vã rời đi, Kẹo Bông Gòn không hiểu gì, sao đột nhiên rời đi?
"Ta cũng không hiểu." Mèo đen bình tĩnh nói: "Chắc là có việc gấp đi."
"Meo." Vậy sao, nhưng... Kẹo Bông Gòn cảm nhận được sau cổ ướt ướt, không khỏi hỏi: "Ô Ngọc đột nhiên ngậm ta lại đây làm gì, liếm lông cho ta à, con người kia nói muốn mang ta đi ăn ngon!"
Ô Ngọc dừng lại, qua nửa ngày mới phun ra hai chữ.
"... Chải lông."
"Ta biết là Ô Ngọc sẽ thích." Mắt Kẹo Bông Gòn sáng rực lên, "Ta cũng chải lông cho Ô Ngọc!"
Mèo đen thậm chí không kịp ngăn lại, lông tơ ở ngực đã bị liếm láp.
Đầu lưỡi mềm mại có gai ngược ngỏ, không rát, bị liếm lên hơi ngứa, thật muốn vào đầu quả tim.
... Càng không có cách mở miệng từ chối.
Vì thế toàn bộ hành trình mèo đen cứng đờ nhận lấy ý tốt của mèo trắng.
Đến khi con người kia cầm thức ăn mèo về, nó vậy mà cảm thấy như được cứu giúp.
Ô Ngọc không chán ghét loại tiếp xúc này, trên thực tế nó vô cùng thích, thích đến mức hận không thể mỗi ngày đều liếm lông như vậy.
Nhưng trước kia chưa từng cùng ai quá thân mật như vậy, hiện tại đột nhiên được liếm mao, đối với nó là quá kích thích.
Đầu lưỡi non mềm nhẹ nhàng mà dán lên lông nó, đó là độ ấm không thuộc về chính nó, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế làm thân thể Ô Ngọc không hiểu sao mà nóng lên, quá kỳ lạ.
Mà lần này Tả Thiên Thiên rất có mắt đứng ở một bên không quấy rầy, yên lặng nhìn mà trong lòng đã kích động đến muốn lên trời.
Không nghĩ tới, trong hai con mèo thì mèo trắng càng chủ động hơn!
Wow wow ——
Cô đang cảm thán.
Nhưng Kẹo Bông Gòn bên kia đã ngửi được mùi đồ ăn, ăn ngon đã tới!
Nó lập tức ném Ô Ngọc đi, chạy đến trước mặt Tả Thiên Thiên, vây quanh cô như đang làm nũng "Meo meo meo".
Nhanh, ta muốn ăn meo.
Ô Ngọc ấm ức.
Rõ ràng lúc bị liếm thì cả người còn không được tự nhiên, hiện tại người ta không liếm nữa, nó ngược lại thấy mất mát.
Đuôi dài vung qua vung lại, cũng không biết bản thân đang phiền não cái gì, dù sao đều là không vui.
Đôi tay ấm áp, mềm mại kia, từng chút từng chút giúp nó vuốt lông, lực vừa phải, thoải mái đến mức mèo con không nhịn được mà phát ra tiếng rù rù.
Kẹo Bông Gòn bị dụ dỗ mà nằm sấp trên mặt đất, trực tiếp lộ bụng ra cho con người sờ, nhưng đôi tay kia đột nhiên dừng động tác.
Đột nhiên im lặng, nửa vời...... Siêu khó chịu!
"Meoo???" Sao lại dừng meo?
Kẹo Bông Gòn nóng nảy mà hướng đầu mình về đôi tay kia.
Cảm giác của lông xù làm Tả Thiên Thiên lấy lại tinh thần, cô thu hồi tầm mắt đặt ở trên vòng cổ, cúi đầu nhìn mèo trắng xinh đẹp ngoan ngoãn, biểu cảm khó nói: "Mi... Được Lục Tiên sinh nuôi?"
"Meo meo meo ——"
Mèo con nào biết Lục Tiên sinh là cái gì, toàn tâm toàn ý muốn được vuốt ve.
Tả Thiên Thiên đương nhiên cũng không yêu cầu nó trả lời, cô chỉ kinh ngạc việc này có thể trùng hợp như vậy.
Bản thân nhặt được một con mèo trắng.
Chỉ ở chung một ngày liền chạy mất.
Vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại.
Kết quả là mèo biến thành thú cưng của anh kế không cùng huyết thống.
Như vậy mèo trắng xuất hiện ở đây là tất nhiên.
Bởi vì anh kế cô mất tích, mèo trắng không có nhà để về, chỉ có thể ngày ngày ở trước cửa lớn chờ chủ.
Hơn nữa theo hiểu biết của Tả Thiên Thiên, Lục Tiên sinh đã biến mất năm ngày, nói cách khác mèo trắng đã lưu lạc được năm ngày.
Không nghĩ còn đỡ, tưởng tượng đến đây Tả Thiên Thiên liền đau lòng không thôi.
"Bé ngoan, vất vả rồi, mấy ngày nay mi vượt qua như nào, có đói bụng không? Có chạy loạn bên ngoài hay không? Chị mang em đi ăn ngon, chúng ta đi thôi!"
Tả Thiên Thiên vừa định túm mèo rời đi.
Đại Hắc vẫn luôn trầm mặc canh giữ ở bên cạnh đột nhiên đi tới, nó như nghe hiểu mình nói, biết mình muốn đưa mèo trắng đi, cho nên không bỏ đi.
Nghĩ đến bộ dáng cọ cọ của hai mèo vừa rồi, Tả Thiên Thiên nháy mắt lý giải, cô giơ mèo trắng lên khom lưng nói: "Đại Hắc cũng đi cùng..." Đến đó.
Hai chữ sau cô còn chưa nói xong, tay đột nhiên nhẹ đi.
Chờ Tả Thiên Thiên phản ứng lại, mèo trắng đã bị mèo đen nhảy lên ngậm đi, không coi ai ra gì mà liếm lên, toàn thân viết mấy chữ to chói lọi "Mèo của tôi, cô đừng hòng chạm vào."
Tả Thiên Thiên: "..."
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của nó —— nháy mắt não cô bổ ra ba vạn chữ đủ viết tiểu thuyết luôn!!!
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp hai con mèo của anh trai.
Hai con mèo lớn lên rất đẹp, dù khung cảnh hành lang nơi đây đầy bụi bẩn, cũng khó che dấu sự quý phái.
Rõ là chỉ có hai màu đen tráng đan xen nhau nhưng chụp ra mỗi một bức đều tương đương với giấy dán tường, rất có cảm xúc, góc chụp cũng không cần tìm.
Mèo trắng có một đôi mắt lam vàng sáng ngời trong suốt, tròn xoe như một cô gái không rành thế sự, mà bộ lông giống như áo choàng mà người trong cung đình thời cổ khoác lên, càng thêm kiêu ngạo.
Mèo đen có bộ lông ngắn làm nổi bật sự gọn gàng và linh hoạt.
Giờ phút này nó mạnh mẽ mà ôm mèo trắng vào trong ngực, đôi mắt xanh thẫm dựng lên nhìn chằm chằm, u ám lạnh lẽo như động vật đang ẩn mình ở rừng mưa nhiệt đới, rõ ràng là một bộ dáng khó tiếp cận nhưng đầu lưỡi lại nhẹ nhàng mà liếm sau cổ mèo trắng, như đang cảnh cáo mình đang đụng vào vật sở hữu của nó.
A mạnh mẽ và O nhỏ bé!
Tôi có thể!
Hiện tại Tả Thiên Thiên vẫn bị ánh mắt u ám nhìn như cũ nhưng lại không có sởn tóc gáy như vừa rồi.
Cô chỉ muốn vỗ lên đầu mình.
Rõ ràng mèo đen đã biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu rõ như vậy rồi mà mình còn như một cục đá không phản ứng kịp, còn muốn mang mèo nhà người ta đi.
"Cái kia meo meo, Đại Hắc, chị không biết các em là...... Khụ khụ, chị không động vào Tiểu Bạch nữa, để chị về lấy thức ăn mèo cho các em ha, có ngay đây"
"Meo?"
Nhìn bóng dáng Tả Thiên Thiên vội vã rời đi, Kẹo Bông Gòn không hiểu gì, sao đột nhiên rời đi?
"Ta cũng không hiểu." Mèo đen bình tĩnh nói: "Chắc là có việc gấp đi."
"Meo." Vậy sao, nhưng... Kẹo Bông Gòn cảm nhận được sau cổ ướt ướt, không khỏi hỏi: "Ô Ngọc đột nhiên ngậm ta lại đây làm gì, liếm lông cho ta à, con người kia nói muốn mang ta đi ăn ngon!"
Ô Ngọc dừng lại, qua nửa ngày mới phun ra hai chữ.
"... Chải lông."
"Ta biết là Ô Ngọc sẽ thích." Mắt Kẹo Bông Gòn sáng rực lên, "Ta cũng chải lông cho Ô Ngọc!"
Mèo đen thậm chí không kịp ngăn lại, lông tơ ở ngực đã bị liếm láp.
Đầu lưỡi mềm mại có gai ngược ngỏ, không rát, bị liếm lên hơi ngứa, thật muốn vào đầu quả tim.
... Càng không có cách mở miệng từ chối.
Vì thế toàn bộ hành trình mèo đen cứng đờ nhận lấy ý tốt của mèo trắng.
Đến khi con người kia cầm thức ăn mèo về, nó vậy mà cảm thấy như được cứu giúp.
Ô Ngọc không chán ghét loại tiếp xúc này, trên thực tế nó vô cùng thích, thích đến mức hận không thể mỗi ngày đều liếm lông như vậy.
Nhưng trước kia chưa từng cùng ai quá thân mật như vậy, hiện tại đột nhiên được liếm mao, đối với nó là quá kích thích.
Đầu lưỡi non mềm nhẹ nhàng mà dán lên lông nó, đó là độ ấm không thuộc về chính nó, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế làm thân thể Ô Ngọc không hiểu sao mà nóng lên, quá kỳ lạ.
Mà lần này Tả Thiên Thiên rất có mắt đứng ở một bên không quấy rầy, yên lặng nhìn mà trong lòng đã kích động đến muốn lên trời.
Không nghĩ tới, trong hai con mèo thì mèo trắng càng chủ động hơn!
Wow wow ——
Cô đang cảm thán.
Nhưng Kẹo Bông Gòn bên kia đã ngửi được mùi đồ ăn, ăn ngon đã tới!
Nó lập tức ném Ô Ngọc đi, chạy đến trước mặt Tả Thiên Thiên, vây quanh cô như đang làm nũng "Meo meo meo".
Nhanh, ta muốn ăn meo.
Ô Ngọc ấm ức.
Rõ ràng lúc bị liếm thì cả người còn không được tự nhiên, hiện tại người ta không liếm nữa, nó ngược lại thấy mất mát.
Đuôi dài vung qua vung lại, cũng không biết bản thân đang phiền não cái gì, dù sao đều là không vui.