Chương : 26
Trên người Tạ Liên có một loại khí chất khiến cho người khác tin cậy, chính là đứng ở bên cạnh anh cũng sẽ bị cuốn vào sự thanh thản đó, mọi ồn ào náo nhiệt cũng tan biến hết, biến thành khói bụi.
Mỗi lần nhìn thấy anh, trong lòng A Ly luôn cảm thấy an ổn và bình thản lạ kỳ.
Rồi không tự chủ được mà mỉm cười đáp lại.
Hơi ẩm dày đặt ngưng tụ, từng giọt nước từ những nhánh lá trúc rơi tí tách dưới nền đất bùn bên cạnh ao trúc trơn bóng và ướt át. Chẳng biết tự bao giờ mà những giọt nước đó văng ngược lên tạo thành những hạt mưa nhỏ li ti, mảnh mịn như tơ nhện, bay nghiêng nghiêng theo hướng gió.
A Ly quay đầu nói với nha hoàn đứng phía sau: “mang ô lại đây đi”.
Nha đầu lĩnh mệnh rời đi. Sau đó A Ly mới chầm chậm đi về dưới nhành cây hoa quế.
Tạ Liên vẫn khư khư nhìn cô đi tới, dường như đang tỉ mỉ quan sát điệu bộ của cô.
Từ sau tết Nguyên Tiêu năm ấy, bọn họ chưa có cơ hội gặp lại nhau.
Trong vài năm trở lại đây, diện mạo của A Ly quả thực đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô vẫn còn mang dáng vẻ của một tiểu nha đầu, đáng yêu tròn trịa. Đến nay đã thanh tú như nụ hoa chớm nở, vóc dáng cũng cao ráo hơn so với các cô nương Giang Nam bình thường một chút. Dáng người không mập, còn có vẻ hơi gầy một chút.
Cằm cũng đã có hình dáng cụ thể, nhưng vẻ phúng phính của trẻ con lại không hoàn toàn mất đi, vẫn còn mang theo nét ngọt ngào như trước, vừa đềm đạm lại vừa thân thiện.
Màu da thiếu nữ tự nhiên so với da em bé có khi còn trắng mịn nõn nà hơn, hơi hơi ửng hồng, càng điểm tô thêm vẻ thẹn thùng dễ thương. Dung mạo này tựa như một bức tranh phổ biến tuy rõ ràng nhưng lại tú lệ.
Cô gái có dung mạo như bức tranh mộc mạc đó đang xuyên qua từng tia nước bay bay trong gió, nhẹ nhàng bước lại đây. Giang Nam cuối Thu, cảnh sắc kia như vết mực tàu in giữa thiên nhiên, có một chút bừng sáng mà cũng hơi mơ hồ. Trong màng hơi nước mông lung, hình dáng cô gái càng lúc càng như rõ ràng hơn. Đó chính là hình dáng xác thực mà anh đã suy đoán trong đầu nhiều lần.
—— chính là cô nương mà sớm thôi sẽ nên duyên với mình.
Tạ Liên đã cố ý chờ ở nơi này, nhưng đến giờ phút thật sự gặp gỡ, không ngờ lại có một cảm giác tim đập thình thịch không yên.
A Ly qua đến nơi, cũng không biết nên mở lời như thế nào. Nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, con ngươi kia đen tuyền, giống như nước hồ sâu, còn có một chút tình cảm ngân nga trong đó. Thế mà không thể nhìn thẳng vào anh, bất giác cúi đầu ngượng ngùng, hỏi: “Sao huynh lại đến đây?”.
Tạ Liên thấy cô e thẹn, mới dời ánh mắt sang chỗ khác, nở nụ cười, nói: “Huynh nghĩ, đứng ở chỗ này đại khái có thể gặp được muội. Không ngờ tới trễ quá, muội đã đi qua rồi. Còn đang tiếc hận———–” anh vừa cười vừa nhìn vào A Ly, “………không ngờ muội lại quay trở lại”.
Chỉ có thể nói, đã là duyên phận, thì dù có muốn ngăn cũng không ngăn được.
A Ly nghe anh nói là đã cố ý đợi mình ở đây, mặt hơi nóng lên, vội giải thích: “Mẹ muội đột nhiên muốn muội đi xem ……”.
Giải thích được một nửa lại cảm thấy không ổn —— nói như vậy, thật giống như là mẹ cô đã cố ý sắp đặt cho cô và Tạ Liên gặp nhau, nên vội vàng lảng sang chuyện khác, “Sao huynh không đi gặp A Diễm?”.
Tạ Liên cười nói: “Huynh không cho hắn biết, là lén tới đây đó”.
A Ly: ……….. =__=||| thằng nhóc này cũng bắt đầu học làm người xấu rồi.
Trời mưa hơn lớn một chút, tí ta tí tách.
Mùa Thu này ấm áp dị thường, đã bắt đầu chuyển sang tháng 10, không ngờ trên đầu nhánh cây quế đã có mấy đóa hoa vàng nhạt e ấp nở ra. Cánh hoa lay động trong gió.
Tàng cây thì thấm đầy hơi nước, nặng trịch. Trên đầu nhành có một con chim nhỏ bay đến, khiến cho những lá cây đọng đầy nước mưa không giữ lại được, từng hạt từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp xuống dưới. Tạ Liên phản ứng nhanh, mau chóng nâng tay áo hứng thay cho cô.
A Ly ngớ người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đâu. Chỉ thấy đột nhiên Tạ Liên lại kề sát vào mình. Hơi thở ấm áp dễ chịu của thiếu niên cũng vừa ập tới, còn mang theo một chút hương thơm khô ráo, làm người ta hoảng hốt đến đỏ mặt.
A Ly không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mấy năm nay Tạ Liên trên danh nghĩa là ở Kinh Khẩu, kì thực là viện cớ đến một ít địa phương ở Giang Bắc. Phương Bắc không thể so sánh với Giang Nam ấm nhuận, lại còn có nhiều trận chiến loạn của người Hồ. Ngàn dặm thôn hoang vắng, hiếm thấy có người ở, chỉ sợ liên tiếp một mạch đường gặp không ít cảnh mành trời chiếu đất. Trên mặt của Tạ Liên cũng đã mang theo vết tích bụi đường.
Anh phơi nắng nên đen hơn trước, nước da cũng không giống với những thiếu niên Giang Nam được giữ gìn cẩn thận và trắng trẻo. Bình thường anh vốn thanh nhã, nên bây giờ khuôn mặt cũng tăng thêm một phần cứng rắn hiếm thấy, có thể nói trông anh vừa giống thư sinh vả lại cũng giống tướng quân hơn nữa. Đôi mắt kia đen và tinh tế hơn, cũng thâm trầm hơn hẳn, so với thiếu niên bình thường đã biết ẩn dấu nhiều điều, càng mang thêm chút nghi hoặc cùng lay động.
Ở Giang Nam, các thiếu niên trên dưới mười sáu tuổi đã ra vẻ trưởng thành. Nhưng Tạ Liên so với bọn họ lại có thêm một chút cứng cáp và kinh nghiệm, càng làm cho người ta nảy sinh cảm giác có thể tin cậy, dựa vào.
Người ta đã không còn có thể coi anh là một đứa trẻ nữa rồi.
E rằng, ít có cô nương nào có thể kháng cự được sức hút của một thanh niên như vậy.
Tạ Liên nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, hai tròng mắt không tự chủ cũng đuổi theo. Ánh mắt hai người giao nhau, quấn lấy nhau chốc lát, rồi vội vàng tránh đi. Kề vào nhau thân cận quá, tự nhiên cũng nảy sinh chút ám muội. Cả hai lồng ngực phập phồng, vành tai cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
Từng hạt mưa đã rơi xuống hết, nó cũng mang theo hương hoa quế tẩm đầy người. Nhân đó cả hai đều lui bước.
Lúc trước đang nói đến cái gì đều quên sạch, nhất thời ai cũng lâm vào tình trạng không biết mở miệng như thế nào. Chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát quyện quanh, lại không phân biệt được là hương quế, hay là mùi hương tản ra từ trên y phục của nhau.
Cuối cùng vẫn là Tạ Liên phá vỡ yên lặng trước: “Mưa lớn quá, đến mái hiên bên kia tránh một chút nhé”.
A Ly nói: “Được”.
Hai người liền đứng dưới mái hiên. Cách một màng mưa lơ thơ rơi xuống, nhìn ra sân viện một trời mưa phùn. Mưa phùn rửa sạch bóng cỏ cây, rửa sạch mặt hồ Tẩy Mặc đang gợn sóng lăn tăn. Tựa như ai đó đang gạt sợi dây đàn, nên người ta có thể thông qua tiếng mưa mà nghe ra một làn điệu nào đó.
Không biết đã lặng im trong bao lâu, Tạ Liên mới nói: “Lần này huynh trở về, sẽ không đi nữa”.
A Ly nói: “Vâng”
Tạ Liên nói: “Đầu tháng Ba sang năm vào lễ thượng tị (thành niên), thúc phụ sẽ tiến hành lễ đội mũ cho huynh. Lúc đó muội cũng vừa lúc cập kê rồi”.
A Ly nói: “……….vâng”.
Tạ Liên còn nói: “Bây giờ thế thúc mở yến tiệc này, mời đến toàn là thế gia tài tuấn. Có lẽ lúc này Tạ Liên so với những người này về dung mạo, học thức, gia thế không phải là tốt nhất, sau này cũng không chắc là sẽ giàu có nhiều của cải nhất. Nhưng nếu như thế muội muốn lựa chọn giai tế, Tạ Liên tự nhận thấy mình rất thích hợp”. Anh nhẹ nhàng ngừng lại, con ngươi đen láy nhìn về A Ly, không tránh không né, “Huynh so với bọn họ đều tốt”. Anh còn nói “so với bọn họ cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối sử tốt với muội hơn”.
Tuy hai câu cam đoan này nói ra đều không thể nghiệm chứng. Nhưng đã là tự miệng người này nói ra, cũng sẽ trở thành chứng tích hùng hồn như núi cao biển rộng, so với lời hứa hẹn nào trong tương lai, cũng đáng tin cậy hơn.
A Ly biết, anh đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Nhưng càng hiểu, thì lại càng không biết phải nói gì.
Cô nghĩ, cô không xứng đáng với lời cam đoan này. Cũng giống như vật mà bạn đã từng nóng vội tìm kiếm bao nhiêu năm bỗng dưng ở ngay trước mặt, chỉ cần bạn nâng tay ra là có thể nắm lấy nó. Nhưng mà bỗng nhiên bạn cũng nhận ra rằng, chính mình không cách nào có thể nâng tay lên. Bởi vì trên người bạn không có đồng xu nào, bạn phải lấy gì để trao đổi với nó. Lúc này bạn có muốn khóc, cũng phải bó tay đứng nhìn.
Rõ ràng chính là vô cùng vô cùng muốn lấy nó. Rõ ràng là cực kỳ cực kỳ quý trọng nó.
Nhưng mà cô nên lấy gì để trao đổi đây?
A Ly chỉ cúi đầu, trầm mặc không nói, lắng nghe từng hạt mưa tí tách rơi.
Tạ Liên đợi thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của cô, rồi lại nhìn về phía đình viện, trong giọng nói đã mang theo một chút mất mát, nhưng lại như trước không chứa chút dao động nào “———- hãy nhớ phải chọn huynh”.
Cuối cùng A Ly gật mạnh đầu, âm thanh nho nhỏ gần như không thể nghe thấy: “vâng……”
Tạ Liên liền cười thở dài.
Từ bên kia đã thấy nha đầu đang mang ô lại đây.
Nhớ đến yến hội cũng sắp khai tiệc. Tạ Liên liền nói lời cáo từ với A Ly.
Nhìn sang bên cạnh, thấy mặt A Ly toàn là nước mắt, mũi cũng đỏ ửng. Bất giác hơi giật mình thảng thốt. Trong chốc lát biến thành người nói lắp, vội vàng giải thích, “huynh….. huynh sẽ chờ đến khi muội thích. Muội đừng khóc. Có lẽ bây giờ trong nhất thời chưa kịp nhận ra, nhưng mà chờ khi muội lớn hơn chút nữa……. muội sẽ thích huynh cũng nên”.
A Ly khóc thút thít, “…… muội, muội cũng sẽ toàn tâm toàn ý với huynh, sẽ tốt với huynh hơn bất cứ người nào”.
————- thế đấy, anh đã thổ lộ, thì cô cũng phải có gan đón nhận nó chứ.
Tạ Liên muốn nói nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cuốn họng.
Bả vai căng thẳng của anh cũng đã buông lỏng. Những lo lắng trong lòng, buồn bã trong tim đã từng cố gắng áp chế giờ cũng tiêu tán như khói mây. Trong nhất thời tay chân trở nên luống cuống. Muốn cúi người xuống thơm lên trán của cô, nhưng như thế thì lỗ mãng quá. Muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng cũng sợ là quá đường đột.
Từ nhỏ anh đã được dạy rằng, dù núi Thái Sơn có đổ ập xuống nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, nên tảng đá trong lòng đã mất đi, cũng chỉ âm thầm nở nụ cười vui mừng.
Một hồi lâu như chực nhớ đến điều gì, đem vật luôn giữ ở trong tay ra đưa đến.
Đó là một cây que có hình dáng đơn giản như là một ngân trâm hoa mai khảm viên ngọc trai thanh nhã.
“Lúc còn ở Giang Bắc, có cơ hội đi cùng đường với một lão thợ thủ công, theo ông ấy học hỏi. Tay nghề vẫn còn vụng về thô kệch, đã làm hơn mười cái rồi, chỉ được có cái này là tạm xem được”.
A Ly cũng đã ngừng khóc, thẳng thắn nhìn anh.
Ánh mắt Tạ Liên mềm mại nhìn vào cô, hàm chứa ý cười, thấp giọng nói: “Là đáp lễ cái guồng cuốn chỉ”.
Mặt A Ly đỏ lên, tiếp nhận cây trâm đó.
Tạ Liên lại nói: “lau nước mắt đi, đừng để người ta nhìn thấy”.
Tong chốc lát anh mặt không đổi sắc nhìn xa xa, giống như chỉ là cùng A Ly ngẫu nhiên gặp gỡ, rồi cùng nhau trú mưa.
A Ly cúi đầu, bên khóe môi giường như cũng nhoẻn lên. Len lén giấu cây trâm vào trong tay áo.
Mỗi lần nhìn thấy anh, trong lòng A Ly luôn cảm thấy an ổn và bình thản lạ kỳ.
Rồi không tự chủ được mà mỉm cười đáp lại.
Hơi ẩm dày đặt ngưng tụ, từng giọt nước từ những nhánh lá trúc rơi tí tách dưới nền đất bùn bên cạnh ao trúc trơn bóng và ướt át. Chẳng biết tự bao giờ mà những giọt nước đó văng ngược lên tạo thành những hạt mưa nhỏ li ti, mảnh mịn như tơ nhện, bay nghiêng nghiêng theo hướng gió.
A Ly quay đầu nói với nha hoàn đứng phía sau: “mang ô lại đây đi”.
Nha đầu lĩnh mệnh rời đi. Sau đó A Ly mới chầm chậm đi về dưới nhành cây hoa quế.
Tạ Liên vẫn khư khư nhìn cô đi tới, dường như đang tỉ mỉ quan sát điệu bộ của cô.
Từ sau tết Nguyên Tiêu năm ấy, bọn họ chưa có cơ hội gặp lại nhau.
Trong vài năm trở lại đây, diện mạo của A Ly quả thực đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô vẫn còn mang dáng vẻ của một tiểu nha đầu, đáng yêu tròn trịa. Đến nay đã thanh tú như nụ hoa chớm nở, vóc dáng cũng cao ráo hơn so với các cô nương Giang Nam bình thường một chút. Dáng người không mập, còn có vẻ hơi gầy một chút.
Cằm cũng đã có hình dáng cụ thể, nhưng vẻ phúng phính của trẻ con lại không hoàn toàn mất đi, vẫn còn mang theo nét ngọt ngào như trước, vừa đềm đạm lại vừa thân thiện.
Màu da thiếu nữ tự nhiên so với da em bé có khi còn trắng mịn nõn nà hơn, hơi hơi ửng hồng, càng điểm tô thêm vẻ thẹn thùng dễ thương. Dung mạo này tựa như một bức tranh phổ biến tuy rõ ràng nhưng lại tú lệ.
Cô gái có dung mạo như bức tranh mộc mạc đó đang xuyên qua từng tia nước bay bay trong gió, nhẹ nhàng bước lại đây. Giang Nam cuối Thu, cảnh sắc kia như vết mực tàu in giữa thiên nhiên, có một chút bừng sáng mà cũng hơi mơ hồ. Trong màng hơi nước mông lung, hình dáng cô gái càng lúc càng như rõ ràng hơn. Đó chính là hình dáng xác thực mà anh đã suy đoán trong đầu nhiều lần.
—— chính là cô nương mà sớm thôi sẽ nên duyên với mình.
Tạ Liên đã cố ý chờ ở nơi này, nhưng đến giờ phút thật sự gặp gỡ, không ngờ lại có một cảm giác tim đập thình thịch không yên.
A Ly qua đến nơi, cũng không biết nên mở lời như thế nào. Nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, con ngươi kia đen tuyền, giống như nước hồ sâu, còn có một chút tình cảm ngân nga trong đó. Thế mà không thể nhìn thẳng vào anh, bất giác cúi đầu ngượng ngùng, hỏi: “Sao huynh lại đến đây?”.
Tạ Liên thấy cô e thẹn, mới dời ánh mắt sang chỗ khác, nở nụ cười, nói: “Huynh nghĩ, đứng ở chỗ này đại khái có thể gặp được muội. Không ngờ tới trễ quá, muội đã đi qua rồi. Còn đang tiếc hận———–” anh vừa cười vừa nhìn vào A Ly, “………không ngờ muội lại quay trở lại”.
Chỉ có thể nói, đã là duyên phận, thì dù có muốn ngăn cũng không ngăn được.
A Ly nghe anh nói là đã cố ý đợi mình ở đây, mặt hơi nóng lên, vội giải thích: “Mẹ muội đột nhiên muốn muội đi xem ……”.
Giải thích được một nửa lại cảm thấy không ổn —— nói như vậy, thật giống như là mẹ cô đã cố ý sắp đặt cho cô và Tạ Liên gặp nhau, nên vội vàng lảng sang chuyện khác, “Sao huynh không đi gặp A Diễm?”.
Tạ Liên cười nói: “Huynh không cho hắn biết, là lén tới đây đó”.
A Ly: ……….. =__=||| thằng nhóc này cũng bắt đầu học làm người xấu rồi.
Trời mưa hơn lớn một chút, tí ta tí tách.
Mùa Thu này ấm áp dị thường, đã bắt đầu chuyển sang tháng 10, không ngờ trên đầu nhánh cây quế đã có mấy đóa hoa vàng nhạt e ấp nở ra. Cánh hoa lay động trong gió.
Tàng cây thì thấm đầy hơi nước, nặng trịch. Trên đầu nhành có một con chim nhỏ bay đến, khiến cho những lá cây đọng đầy nước mưa không giữ lại được, từng hạt từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp xuống dưới. Tạ Liên phản ứng nhanh, mau chóng nâng tay áo hứng thay cho cô.
A Ly ngớ người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đâu. Chỉ thấy đột nhiên Tạ Liên lại kề sát vào mình. Hơi thở ấm áp dễ chịu của thiếu niên cũng vừa ập tới, còn mang theo một chút hương thơm khô ráo, làm người ta hoảng hốt đến đỏ mặt.
A Ly không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mấy năm nay Tạ Liên trên danh nghĩa là ở Kinh Khẩu, kì thực là viện cớ đến một ít địa phương ở Giang Bắc. Phương Bắc không thể so sánh với Giang Nam ấm nhuận, lại còn có nhiều trận chiến loạn của người Hồ. Ngàn dặm thôn hoang vắng, hiếm thấy có người ở, chỉ sợ liên tiếp một mạch đường gặp không ít cảnh mành trời chiếu đất. Trên mặt của Tạ Liên cũng đã mang theo vết tích bụi đường.
Anh phơi nắng nên đen hơn trước, nước da cũng không giống với những thiếu niên Giang Nam được giữ gìn cẩn thận và trắng trẻo. Bình thường anh vốn thanh nhã, nên bây giờ khuôn mặt cũng tăng thêm một phần cứng rắn hiếm thấy, có thể nói trông anh vừa giống thư sinh vả lại cũng giống tướng quân hơn nữa. Đôi mắt kia đen và tinh tế hơn, cũng thâm trầm hơn hẳn, so với thiếu niên bình thường đã biết ẩn dấu nhiều điều, càng mang thêm chút nghi hoặc cùng lay động.
Ở Giang Nam, các thiếu niên trên dưới mười sáu tuổi đã ra vẻ trưởng thành. Nhưng Tạ Liên so với bọn họ lại có thêm một chút cứng cáp và kinh nghiệm, càng làm cho người ta nảy sinh cảm giác có thể tin cậy, dựa vào.
Người ta đã không còn có thể coi anh là một đứa trẻ nữa rồi.
E rằng, ít có cô nương nào có thể kháng cự được sức hút của một thanh niên như vậy.
Tạ Liên nhìn thấy ánh mắt đánh giá của cô, hai tròng mắt không tự chủ cũng đuổi theo. Ánh mắt hai người giao nhau, quấn lấy nhau chốc lát, rồi vội vàng tránh đi. Kề vào nhau thân cận quá, tự nhiên cũng nảy sinh chút ám muội. Cả hai lồng ngực phập phồng, vành tai cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
Từng hạt mưa đã rơi xuống hết, nó cũng mang theo hương hoa quế tẩm đầy người. Nhân đó cả hai đều lui bước.
Lúc trước đang nói đến cái gì đều quên sạch, nhất thời ai cũng lâm vào tình trạng không biết mở miệng như thế nào. Chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát quyện quanh, lại không phân biệt được là hương quế, hay là mùi hương tản ra từ trên y phục của nhau.
Cuối cùng vẫn là Tạ Liên phá vỡ yên lặng trước: “Mưa lớn quá, đến mái hiên bên kia tránh một chút nhé”.
A Ly nói: “Được”.
Hai người liền đứng dưới mái hiên. Cách một màng mưa lơ thơ rơi xuống, nhìn ra sân viện một trời mưa phùn. Mưa phùn rửa sạch bóng cỏ cây, rửa sạch mặt hồ Tẩy Mặc đang gợn sóng lăn tăn. Tựa như ai đó đang gạt sợi dây đàn, nên người ta có thể thông qua tiếng mưa mà nghe ra một làn điệu nào đó.
Không biết đã lặng im trong bao lâu, Tạ Liên mới nói: “Lần này huynh trở về, sẽ không đi nữa”.
A Ly nói: “Vâng”
Tạ Liên nói: “Đầu tháng Ba sang năm vào lễ thượng tị (thành niên), thúc phụ sẽ tiến hành lễ đội mũ cho huynh. Lúc đó muội cũng vừa lúc cập kê rồi”.
A Ly nói: “……….vâng”.
Tạ Liên còn nói: “Bây giờ thế thúc mở yến tiệc này, mời đến toàn là thế gia tài tuấn. Có lẽ lúc này Tạ Liên so với những người này về dung mạo, học thức, gia thế không phải là tốt nhất, sau này cũng không chắc là sẽ giàu có nhiều của cải nhất. Nhưng nếu như thế muội muốn lựa chọn giai tế, Tạ Liên tự nhận thấy mình rất thích hợp”. Anh nhẹ nhàng ngừng lại, con ngươi đen láy nhìn về A Ly, không tránh không né, “Huynh so với bọn họ đều tốt”. Anh còn nói “so với bọn họ cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối sử tốt với muội hơn”.
Tuy hai câu cam đoan này nói ra đều không thể nghiệm chứng. Nhưng đã là tự miệng người này nói ra, cũng sẽ trở thành chứng tích hùng hồn như núi cao biển rộng, so với lời hứa hẹn nào trong tương lai, cũng đáng tin cậy hơn.
A Ly biết, anh đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Nhưng càng hiểu, thì lại càng không biết phải nói gì.
Cô nghĩ, cô không xứng đáng với lời cam đoan này. Cũng giống như vật mà bạn đã từng nóng vội tìm kiếm bao nhiêu năm bỗng dưng ở ngay trước mặt, chỉ cần bạn nâng tay ra là có thể nắm lấy nó. Nhưng mà bỗng nhiên bạn cũng nhận ra rằng, chính mình không cách nào có thể nâng tay lên. Bởi vì trên người bạn không có đồng xu nào, bạn phải lấy gì để trao đổi với nó. Lúc này bạn có muốn khóc, cũng phải bó tay đứng nhìn.
Rõ ràng chính là vô cùng vô cùng muốn lấy nó. Rõ ràng là cực kỳ cực kỳ quý trọng nó.
Nhưng mà cô nên lấy gì để trao đổi đây?
A Ly chỉ cúi đầu, trầm mặc không nói, lắng nghe từng hạt mưa tí tách rơi.
Tạ Liên đợi thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của cô, rồi lại nhìn về phía đình viện, trong giọng nói đã mang theo một chút mất mát, nhưng lại như trước không chứa chút dao động nào “———- hãy nhớ phải chọn huynh”.
Cuối cùng A Ly gật mạnh đầu, âm thanh nho nhỏ gần như không thể nghe thấy: “vâng……”
Tạ Liên liền cười thở dài.
Từ bên kia đã thấy nha đầu đang mang ô lại đây.
Nhớ đến yến hội cũng sắp khai tiệc. Tạ Liên liền nói lời cáo từ với A Ly.
Nhìn sang bên cạnh, thấy mặt A Ly toàn là nước mắt, mũi cũng đỏ ửng. Bất giác hơi giật mình thảng thốt. Trong chốc lát biến thành người nói lắp, vội vàng giải thích, “huynh….. huynh sẽ chờ đến khi muội thích. Muội đừng khóc. Có lẽ bây giờ trong nhất thời chưa kịp nhận ra, nhưng mà chờ khi muội lớn hơn chút nữa……. muội sẽ thích huynh cũng nên”.
A Ly khóc thút thít, “…… muội, muội cũng sẽ toàn tâm toàn ý với huynh, sẽ tốt với huynh hơn bất cứ người nào”.
————- thế đấy, anh đã thổ lộ, thì cô cũng phải có gan đón nhận nó chứ.
Tạ Liên muốn nói nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cuốn họng.
Bả vai căng thẳng của anh cũng đã buông lỏng. Những lo lắng trong lòng, buồn bã trong tim đã từng cố gắng áp chế giờ cũng tiêu tán như khói mây. Trong nhất thời tay chân trở nên luống cuống. Muốn cúi người xuống thơm lên trán của cô, nhưng như thế thì lỗ mãng quá. Muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng cũng sợ là quá đường đột.
Từ nhỏ anh đã được dạy rằng, dù núi Thái Sơn có đổ ập xuống nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, nên tảng đá trong lòng đã mất đi, cũng chỉ âm thầm nở nụ cười vui mừng.
Một hồi lâu như chực nhớ đến điều gì, đem vật luôn giữ ở trong tay ra đưa đến.
Đó là một cây que có hình dáng đơn giản như là một ngân trâm hoa mai khảm viên ngọc trai thanh nhã.
“Lúc còn ở Giang Bắc, có cơ hội đi cùng đường với một lão thợ thủ công, theo ông ấy học hỏi. Tay nghề vẫn còn vụng về thô kệch, đã làm hơn mười cái rồi, chỉ được có cái này là tạm xem được”.
A Ly cũng đã ngừng khóc, thẳng thắn nhìn anh.
Ánh mắt Tạ Liên mềm mại nhìn vào cô, hàm chứa ý cười, thấp giọng nói: “Là đáp lễ cái guồng cuốn chỉ”.
Mặt A Ly đỏ lên, tiếp nhận cây trâm đó.
Tạ Liên lại nói: “lau nước mắt đi, đừng để người ta nhìn thấy”.
Tong chốc lát anh mặt không đổi sắc nhìn xa xa, giống như chỉ là cùng A Ly ngẫu nhiên gặp gỡ, rồi cùng nhau trú mưa.
A Ly cúi đầu, bên khóe môi giường như cũng nhoẻn lên. Len lén giấu cây trâm vào trong tay áo.