Chương : 39
Người đàn ông to lớn vĩ đại, ôm chặt cô gái nhỏ bé trong căn phòng đầy ấm áp.. nhìn cái cách anh yêu thương cô, cảm giác sỏi đá cũng có thể tan chảy trong phút giây hạnh phúc.. mọi đau thương, oán hận tựa bay theo làn sương khói..anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt âu yếm yêu chiều..
- Lương Minh Phương..anh nhận ra rằng nhớ em chính là sở thích của anh, làm cho em hạnh phúc chính là trách nhiệm của anh, và yêu em chính là cuộc đời của anh...chính vì vậy em liệu mà cư xử sao cho đúng đấy nhá..
Cô mỉm cười vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh..
- bộ anh đang dụ dỗ em hay là cảnh cáo em đấy hả?
- thì cứ coi như lời cảnh cáo có được không? Anh một lòng một dạ một tấm chân tình cho em, em mà lén phén với thằng nào là chết với anh đấy..
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, giọng nói trầm xuống..
- Đặng Đình Dũng, khoảng thời gian xa anh, em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi..
Anh cúi xuống nhìn cô.
- em hỏi đi,chỉ cần anh biết, anh sẽ trả lời..
- anh đã hôn ai khác ngoài em chưa?
Anh lắc đầu.
- thậm chí anh còn không thể nhìn được các cô gái khác..
- có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu một người để quên em không?
- anh đã thử và đã thất bại..
- anh có yếu sinh lý không Dũng?
Nói đến đây anh phì cười.
- anh có yếu hay không thì em là người rõ nhất mà Phương..
- anh có bao giờ lên giường với một cô gái nào đó để giải quyết nhu cầu chưa?
Anh lắc đầu.
- em khá thông minh đấy Phương, đi lòng vòng một hồi rồi trở về chính tâm điểm.. anh thậm chí còn k nhìn người ta thì sao có thể lên giường cùng người ta cho được...
- anh là người có nhu cầu khá cao mà Dũng.. à không, rất cao...
- đời anh không thiếu gì gái tình nguyện, nhưng anh chỉ lên giường với người anh yêu.. em hiểu chứ? Nếu ai anh cũng có thể lên giường, thì trên đời này há phải chăng chẳng còn xuất hiện hai chữ chung tình..
Cô mỉm cười hôn lên môi anh..
- Đặng Đình Dũng.. đêm nay em muốn là người được chủ động trên chiếc giường này.. em yêu anh..
Nói rồi hai người cuộn tròn vào nhau trong chiếc chăn trắng tinh...khắp căn phòng chỉ còn lại những phút giây hạnh phúc..
3 ngày sau..
Bố anh bắt đầu từ Mỹ quay trở về Hàn Quốc, sau khi nghe được tin con trai mình và con dâu tái hợp, ông bà đã không khỏi vui mừng và cấp tốc tiến hành thủ tục gặp bên nhà gái... riêng về phần mẹ Dũng, sau khi biết tại đứa con trai trời đánh của mình mà bà đã mất đi đứa cháu đích tôn, trong lòng không nguôi nỗi tức giận dành cho anh.. sau một ngày cô cố gắng trấn an tinh thần, khó khăn lắm bà mới ngừng mắng nhiếc anh..
3 giờ chiều cùng ngày bố anh trở về, ông bà đã vội vàng lui tới khu trung cư cô ở để thưa chuyện với mẹ cô.. ban đầu bà có vẻ do dự và sợ con gái mình tổn thương lần nữa, nhưng bằng sự quyết tâm và tấm chân tình của anh, cuối cùng mọi việc diễn ra xuôn sẻ đúng như những gì mong đợi..
Rất ngay những ngày sau đó, hôn lễ được tổ chức trong một khách sạn nổi tiếng bậc nhất Seoul.. từ phần trang trí hoa cưới lẫn bữa tiệc đều do một tay anh cẩn thận sắp xếp.. khắp thành phố náo nhiệt bởi lễ cưới của anh dược tổ chức như một lâu đài cổ tích mà không cho phép phóng viên, nhà báo đến gần..mọi quan khách đến dự đều là những người có tiếng trong giới thương trường..cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi được đính những viên đá pha lê lấp lánh, cười thật tươi nắm tay anh bước vào lễ đường..
Chủ hôn:
- anh Đặng Đình Dũng.. anh có đồng ý lấy cô Lương Minh Phương, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khó.. vẫn một lòng nắm lấy tay cô ấy đi đến hết cuộc đời chứ..
Anh mỉm cười liếc nhìn cô..
- tôi đồng ý..
Chủ hôn:
- cô Lương Minh Phương, cô có đồng ý lấy anh Đặng Đình Dũng, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khó.. vẫn một lòng nắm lấy tay anh ấy đi đến hết cuộc đời chứ..
- tôi đồng ý..
Mọi người bên dưới vỗ tay chúc phúc, cô và anh trao nhau nụ hôn ngọt ngào giữa bao người...
Mẹ cô ngồi kế bên mẹ anh, hai bà xúc động rơi nước mắt..
- sau bao sóng gió, sau bao thăng trầm, cuối cùng chúng nó đã tìm lại được nhau trong biển người mênh mông..hi vọng từ nay về sau, hạnh phúc Sẽ luôn ở bên hai đứa..
Mẹ cô nghẹn ngào.
- được nhìn thấy con cái hạnh phúc là ước mơ của mọi ông bố, bà mẹ.. giá như ông nhà tôi được chứng kiến khoảnh khắc này chắc ông ấy Sẽ hạnh phúc lắm..
- chị thông gia, chị yên tâm rằng trên trời cao ông nhà sẽ luôn dõi theo con bé, đặc biệt là sẽ k bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng thế này..
- tôi hi vọng là vậy chị ạ..
Và tiếp theo là phần tung hoa, người may mắn trúng được bó hoa cưới của cô dâu sẽ là người may mắn tiếp theo là chủ nhân của tiệc cưới trong tương lai..
Cô mỉm cười quay mặt lên khán đài, hai tay hất về đằng sau..
Mọi người cười ồ lên, cô quay mặt lại, cô và anh đều bất ngờ vì người nhận được bó hoa không phải Lan hay một cô gái khác, mà đó chính là Tuyết Nhi..
Tuyết Nhi mỉm cười tiến lại gần cô..
- cậu đẹp lắm..
- Tuyết Nhi? Cậu.. cậu về khi nào vậy?
- tớ mới về thôi.. chủ định tớ về để ngăn cản đám cưới này mà xem ra không được nữa rồi..
Nói rồi cô liếc nhìn sang anh đang mặc bộ tây trang màu đen đứng kế bên Phương.. miệng cô cười nhưng mắt rưng rưng..
- tại sao hai người lại làm đám cưới khi chưa có sự cho phép của em hả? Cưới mà em chưa cho phép nên phạt hai người nếu có cãi nhau hay hờn dỗi cũng phải nói với em một câu, tuyệt đối không tự ý cãi nhau biết chưa?
Dứt lời cô ôm Chầm lấy Phương..
- chúc mừng cậu, nhất định phải hạnh phúc biết chưa...
Phương mỉm cười xúc động rơi nước mắt..
- cảm ơn cậu.. cảm ơn vì đã trở về..
tuyết nhi xoa xoa lưng Phương..
- cậu thấy tớ dễ thương chứ?
- ừm.. cậu lúc nào cũng dễ thương cả..
Dũng:
- cảm ơn..
Lan thấy vậy tiến lại gần ôm lấy Tuyết Nhi và Phương..
- hai người đều là những người bạn tuyệt vời của tớ
- Lương Minh Phương..anh nhận ra rằng nhớ em chính là sở thích của anh, làm cho em hạnh phúc chính là trách nhiệm của anh, và yêu em chính là cuộc đời của anh...chính vì vậy em liệu mà cư xử sao cho đúng đấy nhá..
Cô mỉm cười vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh..
- bộ anh đang dụ dỗ em hay là cảnh cáo em đấy hả?
- thì cứ coi như lời cảnh cáo có được không? Anh một lòng một dạ một tấm chân tình cho em, em mà lén phén với thằng nào là chết với anh đấy..
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, giọng nói trầm xuống..
- Đặng Đình Dũng, khoảng thời gian xa anh, em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi..
Anh cúi xuống nhìn cô.
- em hỏi đi,chỉ cần anh biết, anh sẽ trả lời..
- anh đã hôn ai khác ngoài em chưa?
Anh lắc đầu.
- thậm chí anh còn không thể nhìn được các cô gái khác..
- có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu một người để quên em không?
- anh đã thử và đã thất bại..
- anh có yếu sinh lý không Dũng?
Nói đến đây anh phì cười.
- anh có yếu hay không thì em là người rõ nhất mà Phương..
- anh có bao giờ lên giường với một cô gái nào đó để giải quyết nhu cầu chưa?
Anh lắc đầu.
- em khá thông minh đấy Phương, đi lòng vòng một hồi rồi trở về chính tâm điểm.. anh thậm chí còn k nhìn người ta thì sao có thể lên giường cùng người ta cho được...
- anh là người có nhu cầu khá cao mà Dũng.. à không, rất cao...
- đời anh không thiếu gì gái tình nguyện, nhưng anh chỉ lên giường với người anh yêu.. em hiểu chứ? Nếu ai anh cũng có thể lên giường, thì trên đời này há phải chăng chẳng còn xuất hiện hai chữ chung tình..
Cô mỉm cười hôn lên môi anh..
- Đặng Đình Dũng.. đêm nay em muốn là người được chủ động trên chiếc giường này.. em yêu anh..
Nói rồi hai người cuộn tròn vào nhau trong chiếc chăn trắng tinh...khắp căn phòng chỉ còn lại những phút giây hạnh phúc..
3 ngày sau..
Bố anh bắt đầu từ Mỹ quay trở về Hàn Quốc, sau khi nghe được tin con trai mình và con dâu tái hợp, ông bà đã không khỏi vui mừng và cấp tốc tiến hành thủ tục gặp bên nhà gái... riêng về phần mẹ Dũng, sau khi biết tại đứa con trai trời đánh của mình mà bà đã mất đi đứa cháu đích tôn, trong lòng không nguôi nỗi tức giận dành cho anh.. sau một ngày cô cố gắng trấn an tinh thần, khó khăn lắm bà mới ngừng mắng nhiếc anh..
3 giờ chiều cùng ngày bố anh trở về, ông bà đã vội vàng lui tới khu trung cư cô ở để thưa chuyện với mẹ cô.. ban đầu bà có vẻ do dự và sợ con gái mình tổn thương lần nữa, nhưng bằng sự quyết tâm và tấm chân tình của anh, cuối cùng mọi việc diễn ra xuôn sẻ đúng như những gì mong đợi..
Rất ngay những ngày sau đó, hôn lễ được tổ chức trong một khách sạn nổi tiếng bậc nhất Seoul.. từ phần trang trí hoa cưới lẫn bữa tiệc đều do một tay anh cẩn thận sắp xếp.. khắp thành phố náo nhiệt bởi lễ cưới của anh dược tổ chức như một lâu đài cổ tích mà không cho phép phóng viên, nhà báo đến gần..mọi quan khách đến dự đều là những người có tiếng trong giới thương trường..cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi được đính những viên đá pha lê lấp lánh, cười thật tươi nắm tay anh bước vào lễ đường..
Chủ hôn:
- anh Đặng Đình Dũng.. anh có đồng ý lấy cô Lương Minh Phương, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khó.. vẫn một lòng nắm lấy tay cô ấy đi đến hết cuộc đời chứ..
Anh mỉm cười liếc nhìn cô..
- tôi đồng ý..
Chủ hôn:
- cô Lương Minh Phương, cô có đồng ý lấy anh Đặng Đình Dũng, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khó.. vẫn một lòng nắm lấy tay anh ấy đi đến hết cuộc đời chứ..
- tôi đồng ý..
Mọi người bên dưới vỗ tay chúc phúc, cô và anh trao nhau nụ hôn ngọt ngào giữa bao người...
Mẹ cô ngồi kế bên mẹ anh, hai bà xúc động rơi nước mắt..
- sau bao sóng gió, sau bao thăng trầm, cuối cùng chúng nó đã tìm lại được nhau trong biển người mênh mông..hi vọng từ nay về sau, hạnh phúc Sẽ luôn ở bên hai đứa..
Mẹ cô nghẹn ngào.
- được nhìn thấy con cái hạnh phúc là ước mơ của mọi ông bố, bà mẹ.. giá như ông nhà tôi được chứng kiến khoảnh khắc này chắc ông ấy Sẽ hạnh phúc lắm..
- chị thông gia, chị yên tâm rằng trên trời cao ông nhà sẽ luôn dõi theo con bé, đặc biệt là sẽ k bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng thế này..
- tôi hi vọng là vậy chị ạ..
Và tiếp theo là phần tung hoa, người may mắn trúng được bó hoa cưới của cô dâu sẽ là người may mắn tiếp theo là chủ nhân của tiệc cưới trong tương lai..
Cô mỉm cười quay mặt lên khán đài, hai tay hất về đằng sau..
Mọi người cười ồ lên, cô quay mặt lại, cô và anh đều bất ngờ vì người nhận được bó hoa không phải Lan hay một cô gái khác, mà đó chính là Tuyết Nhi..
Tuyết Nhi mỉm cười tiến lại gần cô..
- cậu đẹp lắm..
- Tuyết Nhi? Cậu.. cậu về khi nào vậy?
- tớ mới về thôi.. chủ định tớ về để ngăn cản đám cưới này mà xem ra không được nữa rồi..
Nói rồi cô liếc nhìn sang anh đang mặc bộ tây trang màu đen đứng kế bên Phương.. miệng cô cười nhưng mắt rưng rưng..
- tại sao hai người lại làm đám cưới khi chưa có sự cho phép của em hả? Cưới mà em chưa cho phép nên phạt hai người nếu có cãi nhau hay hờn dỗi cũng phải nói với em một câu, tuyệt đối không tự ý cãi nhau biết chưa?
Dứt lời cô ôm Chầm lấy Phương..
- chúc mừng cậu, nhất định phải hạnh phúc biết chưa...
Phương mỉm cười xúc động rơi nước mắt..
- cảm ơn cậu.. cảm ơn vì đã trở về..
tuyết nhi xoa xoa lưng Phương..
- cậu thấy tớ dễ thương chứ?
- ừm.. cậu lúc nào cũng dễ thương cả..
Dũng:
- cảm ơn..
Lan thấy vậy tiến lại gần ôm lấy Tuyết Nhi và Phương..
- hai người đều là những người bạn tuyệt vời của tớ