Chương : 5
Cô trở về nhà mang một tâm trạng hụt hẫng trong lòng, một chút tức giận đan xen một chút buồn.. dù sao cũng là ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cô liếc nhìn chiếc điện thoại và cũng chợt nhận ra mình đang đợi chờ điều gì, cô cười nhạt.. bố mẹ cô khi thấy con gái trở về, trong lòng k khỏi niềm vui sướng, cô nhìn ánh mắt họ như đang tìm kiếm anh khiến cô vô cùng tức giận..
Mẹ cô dịu dàng nói:
- Chồng con k về cùng con sao hả con gái?
Cô cười thật tươi rồi lắc đầu:
- anh ấy bận công việc nên con về nhà trước, nhớ bố mẹ của con quá đi..
Cô ôm Chầm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng vì tủi thân..
Bố gật đầu:
- thôi vào trong nhà đi, nay mẹ con đích thân vào bếp nấu những món con thích ăn đấy..
- chỉ có mẹ là tuyệt vời nhất..
Cô bước lên căn phòng đã là một kỷ niệm, một nơi lưu giữ và chứng kiến sự trưởng thành của cô, cô nằm vật xuống giường ôm con gấu bông rồi mỉm cười..
- gấu bông ơi, tao phải xa mày thật rồi, từ nay căn phòng này sẽ là của riêng mày đấy..
Miên man trong mọi suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại cô vang lên ( là Lan)
- nay có chuyện gì gọi tao nửa buổi thế này?
- mày đang đâu thế Phương?
- tao đang ở nhà mẹ đẻ nè..
- nay anh Tuấn về nước đấy, liệu mày có đi đón đựoc không?
Cô suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
- được.. lúc nào đi thì gọi trước tao..
Từ tầng 1 mẹ cô gọi lớn..
- Phương ơi, xuống ăn cơm thôi con..
Cô bước xuống lầu, từ trong bếp toả ra mùi thơm của canh cua ( món khoái khẩu của cô) khiến cái bụng cô réo lên vì cơn thèm.. cô vội vàng ngồi xuống bàn ăn...
- con mời cả nhà dùng bữa..
từ bên ngoài, chiếc siêu xe của anh đi thằng vào sân chính, anh vội vàng xuống xe bước vào..
- con xin lỗi cả nhà, con tới hơi muộn..
Bố mẹ cô nhìn nhau cười tươi.
- không sao, đến là tốt rồi..
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt cô k hề để ý tới anh khiến anh có chút khó chịu.. anh kéo ghế định bụng ngồi xuống cạnh cô..
- anh ngồi bên đó với bố đi..
Mẹ cô lườm..
- Phương..
Cô k thèm để ý tới anh, trách sao được vì quả thực cô đang rất giận anh, giận vô cùng..
Anh cười nở ra chiếc răng khênh nhìn duyên vô cùng..
- lỗi tại con không thu xếp được công việc trước..
- tránh sao được, mấy công ty nên mình con quản lý sẽ rất vất vả..
Cô nhếch môi lên cười nhạt..
Dũng:
- cơm mẹ vợ nấu ngon quá..
Bà cười:
- đây toàn là những món con Phương thích đấy..
Anh gật đầu cười, đôi lúc lại liếc nhìn cô một cái, ấy vậy mà cô lại chẳng thèm để ý tới anh..cái cảm giác hời hợt của cô, cái cảm giác khó chịu mà không thể nói ra, cũng đúng thôi, dù sao cô và anh cũng chỉ coi nhau là vợ chồng hờ..
Sau khi dùng bữa xong, cô xin phép đi lên phòng trước, anh cũng lững thững theo sau..cánh cửa phòng đóng lại, hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau, cô nhanh chóng ngoảnh mặt ra hướng khác..
- cô.. cái thái độ của cô???
- này anh.. thái độ tôi thế nào đâu ảnh hưởng gì tới anh..
- sao không??
Cô cười nhấn mạnh từng chữ..
- tôi và anh chỉ là vợ chồng hờ thôi đấy.. anh quên rồi à?
Anh gật đầu cười..
- phải.. chỉ là vợ chồng hờ, nhưng trước mặt bố mẹ cô không nên làm vậy..
- tôi làm sao? Tôi có nói gì nặng lời với anh, mặc dù sáng sớm anh đã bỏ tôi một mình đi về nhà anh, anh còn quên rằng nay là ngày đâu tiên sau khi kết hôn.. tại sao anh k nghĩ giữ hình ảnh cho tôi mà lại bắt tôi giữ hình ảnh cho anh? Khôn như anh thiên hạ đầy..
Anh nhíu mày nhìn cô:
- cô đang ghen đấy à?
Cô chợt sững người lại nhìn anh rồi cười lớn.
7- anh khùng hả? Tôi k yêu anh mắc mớ gì tôi ghen.. nhưng tức giận là bản năng của mỗi người..
Anh im lặng không nói gì..
- mà anh đi ra ngoài cho tôi thay đồ, theo tôi lên đây làm gì?
- cô định đi đâu?
- tôi đi đón bạn tôi..
- bạn trai hay bạn gái?
- trai gái liên quan gì tới anh..
- sao lại k liên quan, cô đừng quên trên đánh nghĩa chúng ta là vợ chồng, cô đừng để thiên hạ cười vào mặt tôi..
- anh nói đủ chưa?..
Nói rồi cô bước qua anh, tay huých mạnh một cái.. anh đấm mạnh tay vào tường, anh hít thở một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại gọi cho bạn anh ( Long)
- mày đang đâu?
- tao đang bar này..
- bar nào, tao tới giờ và nói chủ quán hôm nay Dũng bao cả quán..
- ái chà.. mới lấy vợ có khác..
Anh bước xuống tầng xin phép bố mẹ cô về trước với lý do có việc bận..từ trên ban công tầng 2 cô liếc nhìn theo bóng dáng anh khuất dần..
Tại quán bar.
- k ở nhà với vợ hay sao mà tới đây..
Anh cầm ly rượu tu hết một hơi..
- đừng nói nữa, tao đang điên đây..
Long nhìn anh rồi cười.
- đang nhiên đang lành tự buộc dây vào chân, còn trách ai?
Anh nhìn ly rượu rồi cười..
Từ đằng sau, mấy cô chân dài, ăn mặc chỉ đủ che chỗ cần thiết uốn éo bước tới.
- sếp Dũng! Lâu lắm rồi mới thấy anh ghé thăm..
Anh liếc nhìn từng cô gái rồi nhếch môi..
- ai cho các cô tới gần tôi..
Một cô gái lên tiếng.
- kìa anh Long..anh nói gì đi..
- bạn anh có vẻ đang k vui, thôi các em đi chỗ khác đi.
Các cô gái vẻ mặt tiếc nuối.
- ơ kìa..
Long nháy mắt..
- đi đi..
Dũng nhanh chóng uống hết từ ly rượu này tới ly rượu khác k ngừng nghỉ..
- Dũng.. mày sao vậy?
- hôm nay, tao thích uống rượu.
- mày đã là người có vợ, nên cầm chừng..
Anh cười nhạt nghĩ về vợ..
- vợ sao? Định nghĩa vợ là như thế nào nhỉ?
- ơ kìa cái thằng này, say rồi luyên thuyên gì đấy..
- nếu tao nói tao và cô ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì sao?
Long lắc đầu.
- đây đâu phải tính cách của mày, mày k yêu mày sẽ k cưới..
- đấy thế mà tao k yêu cô ta tao lại cưới đấy..cô ta còn giám chảnh chó với tao, cô ta..
Anh hất mạnh nhữg chai rượu xuống đất vỡ thành từng mảnh..
- thế còn Kiều Thanh? Mày vẫn yêu cô ấy chứ?
Anh gật đầu..
Long thở dài..
- tao lại thấy mày đang khó chịu với vợ mày, càng chứng tỏ mày để ý tới cô ấy.. nếu như mày k để mắt tới cô ta thì cho dù cô ta có thái độ hay làm gì mày cũng k dc phép tức giận..
Dũng quay sang Long rồi cười..
- đúng.. tao đâu yêu cô ta,người tao yêu là Kiều Thanh..
Long đưa cho anh bao thuốc..
- làm điếu cho tỉnh táo đầu óc..
Tại sân bay..
Một người đàn ông cao chừng m75, nước da trắng, mặc bộ vest đen bảnh bao, lịch lãm bước ra từ cửa sân bay ( người đó k ai khác chính là Tuấn)..
Lan cùng Phương đứng chờ trước cổng, thấy anh, Lan vẫy tay..
- anh tuấn, bọn em bên này..
Anh cười tươi đi về phía hai người, thấy Phương, anh ôm chầm lấy cô..
- lâu rồi k gặp em..
Phương cười nhạt đẩy anh ra khỏi người mình..
- anh Tuấn, em đã là người có chồng.. sẽ k tiện..
Tuấn tắt nụ cười, khuôn mặt gượng gạo..
- anh xin lỗi.. anh quên mất là em đã lấy chồng..
Lan lên tiếng:
- tại anh k về kịp dự đám cưới của nó được nên quên là phải..
- ừ.. lẽ ra về kịp nhưng anh lại trục trặc giấy tờ..
- anh Tuấn lần này về ở Việt Nam luôn chứ?
Anh gật đầu.
- anh về hẳn, về để còn tiếp quản công ty của gia đình thôi, bay bổng thế đủ rồi..( anh nói nhưng mắt lại liếc nhìn cô)
Cô cười..
- chúg ta về thôi chứ?
- ừ.. cảm ơn hai em đã có mặt đón tiếp anh..
Lan:
- không có gì..dù sao bọn em cũng rảnh mà.
- Phương này, em có bận gì khôg?
Cô tròn xoe mắt rồi gật gật.
- em còn phải về bên chồng..
- tiếc quá, anh định hẹn em đi ăn lẩu cua mà em thích.
- còn nhiều dịp mà..
Lan:
- anh Tuấn mời em đi..
- đi đông mới vui em ạ..
Lan cười.
- em trêu anh đấy, chưa gì đã bị từ chối khéo quá..
Cô trở về nhà nhưng vẫn chưa thấy anh về..
Mẹ chồng:
- thằng Dũng k về cùng con sao?
- tụi con cùng có việc nên k về cùng nhau được ạ.
- Phương này, mẹ con mình nói chuyện một lát được không?
Cô gật đầu ngồi kế bên bà, bà nắm lấy tay cô.
- mẹ biết, mẹ biết cuộc hôn nhân của các con k xuất phát từ tình yêu, nhưng mẹ tin rằng hai đứa nhất định sẽ hạnh phúc.. mẹ mong hai con cùng cố gắng xây dựng hạnh phúc gia đình..
Cô ngước nhìn ánh mắt chân thành của mẹ chồng, trong lòng k khỏi thương xót..
- dạ.. tụi con sẽ cố gắng..
- hứa được là làm được đó nhé..
Cô mỉm cười.
- tình cảm đâu nói trước được gì đâu mẹ..
Bà vỗ vỗ tay cô.
- mẹ tin ở con..
8 giờ tối, anh mới trở về nhà trong tình trạng say mềm, loạng choạng từng bước chân bước lên phòng..cô nhíu mày nhìn bộ dạng của anh, anh cười khi thấy cô..
- tôi về rồi..
Cô gật đầu..
- anh đi thay đồ rồi đi ngủ cho khỏe.. anh say rồi..
- tôi không say..
- đàn ông đa số rõ ràng là say nhưng vẫn nói k say..
- cô hiểu rõ đàn ông lắm nhỉ?
- biết mỗi thứ một chút..
Anh nhếch môi cởi bỏ cavat vất xuống giường..
- cô thay đồ giúp tôi đi..
- anh khùng hả?
- nếu là Kiều Thanh, cô ấy sẽ giúp tôi thay đồ..
- sao anh k chết ở bên đó với cô ta, về đây làm gì.. ngứa mắt..
Cô đẩy mạnh anh xuống, bên ngoài mẹ chồng cô gõ cửa..anh được đà kéo mạnh cô nằm lên người mình, mắt chạm mắt, môi chạm môi..hương nước hoa thoang thoảng mùi rượu khiến người ta không muốn rời..
Cô đẩy mạnh anh ra rồi đứng dậy ra mở cửa cho mẹ.. bà bên ngoài liếc nhìn cậu con trai rồi lắc đầu..
- chả có lẽ khiêng nó ra đường ngủ..
- chắc anh đấy vui với bạn bè chút thôi mẹ..
- đấy, con cứ bênh nó hoài..thôi mẹ sang phòng trước đây..
- dạ..
Cánh cửa đóng lại, cô nhăn mặt nhìn anh..
- đồ con khỉ...
- này cô.. tôi tuổi khỉ thật nhưng cô đã thấy con khỉ nào vừa đep trai phong độ mà lại có tài như tôi chưa?
- rồi.. hơn cả anh đấy..
- thằng nào? Bảo nó ra gặp tôi xem nào..
Cô thở dài lên giường kéo mền xuống nhắm mắt lại...ở kế bên điện thoại anh reo lên liên hồi khiến cô vô cùng khó chịu..
- anh có thể hẹn hò ban ngày hoặc đi ra chỗ khác được k? Tôi rất ghét nhữg ai làm phiền khi đang ngủ hoặc chuẩn bị ngủ..
Mẹ cô dịu dàng nói:
- Chồng con k về cùng con sao hả con gái?
Cô cười thật tươi rồi lắc đầu:
- anh ấy bận công việc nên con về nhà trước, nhớ bố mẹ của con quá đi..
Cô ôm Chầm lấy mẹ, nước mắt rưng rưng vì tủi thân..
Bố gật đầu:
- thôi vào trong nhà đi, nay mẹ con đích thân vào bếp nấu những món con thích ăn đấy..
- chỉ có mẹ là tuyệt vời nhất..
Cô bước lên căn phòng đã là một kỷ niệm, một nơi lưu giữ và chứng kiến sự trưởng thành của cô, cô nằm vật xuống giường ôm con gấu bông rồi mỉm cười..
- gấu bông ơi, tao phải xa mày thật rồi, từ nay căn phòng này sẽ là của riêng mày đấy..
Miên man trong mọi suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại cô vang lên ( là Lan)
- nay có chuyện gì gọi tao nửa buổi thế này?
- mày đang đâu thế Phương?
- tao đang ở nhà mẹ đẻ nè..
- nay anh Tuấn về nước đấy, liệu mày có đi đón đựoc không?
Cô suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
- được.. lúc nào đi thì gọi trước tao..
Từ tầng 1 mẹ cô gọi lớn..
- Phương ơi, xuống ăn cơm thôi con..
Cô bước xuống lầu, từ trong bếp toả ra mùi thơm của canh cua ( món khoái khẩu của cô) khiến cái bụng cô réo lên vì cơn thèm.. cô vội vàng ngồi xuống bàn ăn...
- con mời cả nhà dùng bữa..
từ bên ngoài, chiếc siêu xe của anh đi thằng vào sân chính, anh vội vàng xuống xe bước vào..
- con xin lỗi cả nhà, con tới hơi muộn..
Bố mẹ cô nhìn nhau cười tươi.
- không sao, đến là tốt rồi..
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt cô k hề để ý tới anh khiến anh có chút khó chịu.. anh kéo ghế định bụng ngồi xuống cạnh cô..
- anh ngồi bên đó với bố đi..
Mẹ cô lườm..
- Phương..
Cô k thèm để ý tới anh, trách sao được vì quả thực cô đang rất giận anh, giận vô cùng..
Anh cười nở ra chiếc răng khênh nhìn duyên vô cùng..
- lỗi tại con không thu xếp được công việc trước..
- tránh sao được, mấy công ty nên mình con quản lý sẽ rất vất vả..
Cô nhếch môi lên cười nhạt..
Dũng:
- cơm mẹ vợ nấu ngon quá..
Bà cười:
- đây toàn là những món con Phương thích đấy..
Anh gật đầu cười, đôi lúc lại liếc nhìn cô một cái, ấy vậy mà cô lại chẳng thèm để ý tới anh..cái cảm giác hời hợt của cô, cái cảm giác khó chịu mà không thể nói ra, cũng đúng thôi, dù sao cô và anh cũng chỉ coi nhau là vợ chồng hờ..
Sau khi dùng bữa xong, cô xin phép đi lên phòng trước, anh cũng lững thững theo sau..cánh cửa phòng đóng lại, hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau, cô nhanh chóng ngoảnh mặt ra hướng khác..
- cô.. cái thái độ của cô???
- này anh.. thái độ tôi thế nào đâu ảnh hưởng gì tới anh..
- sao không??
Cô cười nhấn mạnh từng chữ..
- tôi và anh chỉ là vợ chồng hờ thôi đấy.. anh quên rồi à?
Anh gật đầu cười..
- phải.. chỉ là vợ chồng hờ, nhưng trước mặt bố mẹ cô không nên làm vậy..
- tôi làm sao? Tôi có nói gì nặng lời với anh, mặc dù sáng sớm anh đã bỏ tôi một mình đi về nhà anh, anh còn quên rằng nay là ngày đâu tiên sau khi kết hôn.. tại sao anh k nghĩ giữ hình ảnh cho tôi mà lại bắt tôi giữ hình ảnh cho anh? Khôn như anh thiên hạ đầy..
Anh nhíu mày nhìn cô:
- cô đang ghen đấy à?
Cô chợt sững người lại nhìn anh rồi cười lớn.
7- anh khùng hả? Tôi k yêu anh mắc mớ gì tôi ghen.. nhưng tức giận là bản năng của mỗi người..
Anh im lặng không nói gì..
- mà anh đi ra ngoài cho tôi thay đồ, theo tôi lên đây làm gì?
- cô định đi đâu?
- tôi đi đón bạn tôi..
- bạn trai hay bạn gái?
- trai gái liên quan gì tới anh..
- sao lại k liên quan, cô đừng quên trên đánh nghĩa chúng ta là vợ chồng, cô đừng để thiên hạ cười vào mặt tôi..
- anh nói đủ chưa?..
Nói rồi cô bước qua anh, tay huých mạnh một cái.. anh đấm mạnh tay vào tường, anh hít thở một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại gọi cho bạn anh ( Long)
- mày đang đâu?
- tao đang bar này..
- bar nào, tao tới giờ và nói chủ quán hôm nay Dũng bao cả quán..
- ái chà.. mới lấy vợ có khác..
Anh bước xuống tầng xin phép bố mẹ cô về trước với lý do có việc bận..từ trên ban công tầng 2 cô liếc nhìn theo bóng dáng anh khuất dần..
Tại quán bar.
- k ở nhà với vợ hay sao mà tới đây..
Anh cầm ly rượu tu hết một hơi..
- đừng nói nữa, tao đang điên đây..
Long nhìn anh rồi cười.
- đang nhiên đang lành tự buộc dây vào chân, còn trách ai?
Anh nhìn ly rượu rồi cười..
Từ đằng sau, mấy cô chân dài, ăn mặc chỉ đủ che chỗ cần thiết uốn éo bước tới.
- sếp Dũng! Lâu lắm rồi mới thấy anh ghé thăm..
Anh liếc nhìn từng cô gái rồi nhếch môi..
- ai cho các cô tới gần tôi..
Một cô gái lên tiếng.
- kìa anh Long..anh nói gì đi..
- bạn anh có vẻ đang k vui, thôi các em đi chỗ khác đi.
Các cô gái vẻ mặt tiếc nuối.
- ơ kìa..
Long nháy mắt..
- đi đi..
Dũng nhanh chóng uống hết từ ly rượu này tới ly rượu khác k ngừng nghỉ..
- Dũng.. mày sao vậy?
- hôm nay, tao thích uống rượu.
- mày đã là người có vợ, nên cầm chừng..
Anh cười nhạt nghĩ về vợ..
- vợ sao? Định nghĩa vợ là như thế nào nhỉ?
- ơ kìa cái thằng này, say rồi luyên thuyên gì đấy..
- nếu tao nói tao và cô ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì sao?
Long lắc đầu.
- đây đâu phải tính cách của mày, mày k yêu mày sẽ k cưới..
- đấy thế mà tao k yêu cô ta tao lại cưới đấy..cô ta còn giám chảnh chó với tao, cô ta..
Anh hất mạnh nhữg chai rượu xuống đất vỡ thành từng mảnh..
- thế còn Kiều Thanh? Mày vẫn yêu cô ấy chứ?
Anh gật đầu..
Long thở dài..
- tao lại thấy mày đang khó chịu với vợ mày, càng chứng tỏ mày để ý tới cô ấy.. nếu như mày k để mắt tới cô ta thì cho dù cô ta có thái độ hay làm gì mày cũng k dc phép tức giận..
Dũng quay sang Long rồi cười..
- đúng.. tao đâu yêu cô ta,người tao yêu là Kiều Thanh..
Long đưa cho anh bao thuốc..
- làm điếu cho tỉnh táo đầu óc..
Tại sân bay..
Một người đàn ông cao chừng m75, nước da trắng, mặc bộ vest đen bảnh bao, lịch lãm bước ra từ cửa sân bay ( người đó k ai khác chính là Tuấn)..
Lan cùng Phương đứng chờ trước cổng, thấy anh, Lan vẫy tay..
- anh tuấn, bọn em bên này..
Anh cười tươi đi về phía hai người, thấy Phương, anh ôm chầm lấy cô..
- lâu rồi k gặp em..
Phương cười nhạt đẩy anh ra khỏi người mình..
- anh Tuấn, em đã là người có chồng.. sẽ k tiện..
Tuấn tắt nụ cười, khuôn mặt gượng gạo..
- anh xin lỗi.. anh quên mất là em đã lấy chồng..
Lan lên tiếng:
- tại anh k về kịp dự đám cưới của nó được nên quên là phải..
- ừ.. lẽ ra về kịp nhưng anh lại trục trặc giấy tờ..
- anh Tuấn lần này về ở Việt Nam luôn chứ?
Anh gật đầu.
- anh về hẳn, về để còn tiếp quản công ty của gia đình thôi, bay bổng thế đủ rồi..( anh nói nhưng mắt lại liếc nhìn cô)
Cô cười..
- chúg ta về thôi chứ?
- ừ.. cảm ơn hai em đã có mặt đón tiếp anh..
Lan:
- không có gì..dù sao bọn em cũng rảnh mà.
- Phương này, em có bận gì khôg?
Cô tròn xoe mắt rồi gật gật.
- em còn phải về bên chồng..
- tiếc quá, anh định hẹn em đi ăn lẩu cua mà em thích.
- còn nhiều dịp mà..
Lan:
- anh Tuấn mời em đi..
- đi đông mới vui em ạ..
Lan cười.
- em trêu anh đấy, chưa gì đã bị từ chối khéo quá..
Cô trở về nhà nhưng vẫn chưa thấy anh về..
Mẹ chồng:
- thằng Dũng k về cùng con sao?
- tụi con cùng có việc nên k về cùng nhau được ạ.
- Phương này, mẹ con mình nói chuyện một lát được không?
Cô gật đầu ngồi kế bên bà, bà nắm lấy tay cô.
- mẹ biết, mẹ biết cuộc hôn nhân của các con k xuất phát từ tình yêu, nhưng mẹ tin rằng hai đứa nhất định sẽ hạnh phúc.. mẹ mong hai con cùng cố gắng xây dựng hạnh phúc gia đình..
Cô ngước nhìn ánh mắt chân thành của mẹ chồng, trong lòng k khỏi thương xót..
- dạ.. tụi con sẽ cố gắng..
- hứa được là làm được đó nhé..
Cô mỉm cười.
- tình cảm đâu nói trước được gì đâu mẹ..
Bà vỗ vỗ tay cô.
- mẹ tin ở con..
8 giờ tối, anh mới trở về nhà trong tình trạng say mềm, loạng choạng từng bước chân bước lên phòng..cô nhíu mày nhìn bộ dạng của anh, anh cười khi thấy cô..
- tôi về rồi..
Cô gật đầu..
- anh đi thay đồ rồi đi ngủ cho khỏe.. anh say rồi..
- tôi không say..
- đàn ông đa số rõ ràng là say nhưng vẫn nói k say..
- cô hiểu rõ đàn ông lắm nhỉ?
- biết mỗi thứ một chút..
Anh nhếch môi cởi bỏ cavat vất xuống giường..
- cô thay đồ giúp tôi đi..
- anh khùng hả?
- nếu là Kiều Thanh, cô ấy sẽ giúp tôi thay đồ..
- sao anh k chết ở bên đó với cô ta, về đây làm gì.. ngứa mắt..
Cô đẩy mạnh anh xuống, bên ngoài mẹ chồng cô gõ cửa..anh được đà kéo mạnh cô nằm lên người mình, mắt chạm mắt, môi chạm môi..hương nước hoa thoang thoảng mùi rượu khiến người ta không muốn rời..
Cô đẩy mạnh anh ra rồi đứng dậy ra mở cửa cho mẹ.. bà bên ngoài liếc nhìn cậu con trai rồi lắc đầu..
- chả có lẽ khiêng nó ra đường ngủ..
- chắc anh đấy vui với bạn bè chút thôi mẹ..
- đấy, con cứ bênh nó hoài..thôi mẹ sang phòng trước đây..
- dạ..
Cánh cửa đóng lại, cô nhăn mặt nhìn anh..
- đồ con khỉ...
- này cô.. tôi tuổi khỉ thật nhưng cô đã thấy con khỉ nào vừa đep trai phong độ mà lại có tài như tôi chưa?
- rồi.. hơn cả anh đấy..
- thằng nào? Bảo nó ra gặp tôi xem nào..
Cô thở dài lên giường kéo mền xuống nhắm mắt lại...ở kế bên điện thoại anh reo lên liên hồi khiến cô vô cùng khó chịu..
- anh có thể hẹn hò ban ngày hoặc đi ra chỗ khác được k? Tôi rất ghét nhữg ai làm phiền khi đang ngủ hoặc chuẩn bị ngủ..