Chương : 1
“Ladies and Gentlemen, thanks for taking this plane, we are arriving at London, please. . . . . .”
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ta nhàm chán ngáp một cái. Dương Tĩnh ngồi bên cạnh đứng lên chuẩn bị lấy hành lý, thuận tiện đẩy ta ra: “Nhìn ngây ngốc cái gì chứ? Chẳng lẽ bị cảnh sắc bên ngoài làm cho cảm động rồi hả? Sẽ không ngu xuẩn như thế chứ?”
Ngạo mạn đứng lên, lấy hành lý, cùng những hành khách khác xếp hàng chờ đợi phi cơ hạ xuống: “Tui cảm động…… chỉ là kích động quá thôi, đều phải chờ thì thôi ta cứ ngồi đi, lúc nào đáp xuống hẵng đứng cũng được mà.”
Dương Tĩnh, hàng xóm từ nhỏ kiêm bạn thân đã cùng ta đến nước Anh du học, khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái: “Ông đúng là hết cứu nổi rồi!”
Ta là Đỗ Mặc, 19 tuổi, ở trong nước học một khóa dự bị đại học, và từ hôm nay trở đi sẽ bước đi trên con đường du học.
Chúng ta được đoàn giáo viên dẫn đầu đưa đi, thông qua hải quan, ra sân bay, chuẩn bị ngồi xe tới khách sạn. Luân Đôn chỉ có thể xem như một trạm trung chuyển, Lợi Tư mới chính là địa phương mà chúng ta muốn đi, sau khi dừng chân tại đây một đêm, ngày hôm sau liền trực tiếp bay đến đó.
Ở sân bay nhà ga đợi nửa giờ đồng hồ, khi đã cảm nhận đủ không khí ẩm ướt lạnh lẽo ở Luân Đôn, chiếc xe buýt màu đỏ dưới ánh mắt mong chờ của mọi người cuối cùng đã xuất hiện, a, không, vừa rồi hẳn phải là một con trâu điên vọt tới đây mới đúng, khi đến trạm thì phanh khẩn cấp một cái két.
Dương Tĩnh đứng bên cạnh hơi thở dồn dập hỏi người dẫn đầu gần đó: “Tài xế lái xe buýt ở đây đều điều khiển xe như thế sao?”
“Hình như là không. . . . . .” Người dẫn đầu lau mồ hôi, ta yên lặng nhìn chiếc hành lý nặng 40 kg trên tay.
“Bánh xe quẹo như vậy mà cũng không đổ được sao?”
“Dường như. . . . . . là . . . . . .” Người dẫn đầu càng mạnh liệt lau mồ hôi vã ra, ta nhìn đống hành lý, chẳng muốn xách chút nào.
Đúng lúc đó, cửa xe mở ra, một cái đầu màu vàng so với thân thể hắn tốc độ còn nhanh hơn lộ ra khỏi xe, hướng chúng ta nhe cái hàm răng trắng của mình: “Hoan nghênh đã tới Luân Đôn, các bạn tuyệt đối sẽ thích nơi này, xem ra thời tiết nơi này so với tính tình của các bạn không giống nhau lắm, Aha!”
“. . . . . .”
Ta xem xét đống hành lý của mình, bắt đầu lo lắng có thể chính mình sẽ đem đống hành lý này tương cái tên lái xe tóc vàng đang muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn của lòng người này đánh ngất xuống mặt đất, rồi mới yêu cầu đổi tài xế lái xe để đảm bảo ta cùng mấy đứa bạn phía sau được an toàn.
Tên tóc vàng thấy ta đặt hành lý trước mặt hắn, lại hướng ta lộ ra hàm răng trắng của mình: “Vị tiểu thư này, cần hỗ trợ không?” Ác nữ đứng cạnh ta khẽ cười.
Ta mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn nàng một cái, lại quay lại đối với tên tóc vàng ánh mắt đang tràn ngập chờ mong, mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa: “Thanks!” Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị người ta cho rằng là nữ tuy rằng ta thân cao 182 cm, hơn thế nữa, ta lại là người a, có miễn phí lao công, cớ sao mà không lấy chứ?
Tóc vàng cao hứng phấn chấn kéo hành lý của ta, người dẫn đầu bị nụ cười của ta làm cho xấu hổ đến cạnh tên tóc vàng nói: “Hắn, hắn là nam nhân. . . . . .”
Tên tóc vàng kinh ngạc quay đầu nhìn lên ta đang ngồi ở trong xe: “Male? Impossible!” (nam? không thể nào!) Ầm vang một tiếng, hành lý của ta bị hành vi giật mình quá độ hoa lệ của tên tóc vàng rớt phịch xuống mặt đất.
Ác nữ đi sau bắt đầu cuồng tiếu, ta gân xanh bạo đột, đại ca, ta quản ngươi impossible hay possible nhưng xin ngươi đừng ngược đãi hành lý của ta, OK? Còn bà nữa, cười đủ chưa? Cẩn thận tui cầm trái bóng rổ nghiến cho bà tắc mồm há mỏ bây giờ! = =|||
Xe cuối cùng cũng bình an vô sự chạy đến khách sạn, tuy rằng khi chúng ta xuống xe là xây xẩm mặt mày mà đi ra, nhưng ít ra là còn sống. . . . . .
Ta trừ bỏ bóng tối ra chẳng nhìn thấy gì nữa, trong lòng hung tợn thề: “MD lão tử ta không bao giờ … đi xe buýt nữa!”
Phát thệ xong, nhìn chung quanh, thấy mấy đứa bạn ta cư nhiên cũng đồng dạng nằm úp xuống nhìn trời, chẳng lẽ đều phát ra lời thề độc như ta? Ta ngất!
***
Qua một đêm ngủ không sâu, lại bị chiếc xe buýt điên cuồng kia tàn phá đưa tới sân bay, run rẩy bước lên phi cơ, qua nửa giờ, cuối cùng đã đặt chân lên đất Lợi Tư.
Lợi Tư, thủ phủ của lloque (một vùng thuộc nước Anh), thành phố tài chính lớn thứ ba nước Anh, trừ Luân Đôn nổi tiếng là trung tâm pháp luật ra thì cùng với Lợi Tư có vị thế ngang nhau. Mà ta, sẽ học đại học ở đây, một trong những trường đại học được hoan nghênh nhất ở nước Anh và trải qua 3 năm làm sinh viên du học.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ta nhàm chán ngáp một cái. Dương Tĩnh ngồi bên cạnh đứng lên chuẩn bị lấy hành lý, thuận tiện đẩy ta ra: “Nhìn ngây ngốc cái gì chứ? Chẳng lẽ bị cảnh sắc bên ngoài làm cho cảm động rồi hả? Sẽ không ngu xuẩn như thế chứ?”
Ngạo mạn đứng lên, lấy hành lý, cùng những hành khách khác xếp hàng chờ đợi phi cơ hạ xuống: “Tui cảm động…… chỉ là kích động quá thôi, đều phải chờ thì thôi ta cứ ngồi đi, lúc nào đáp xuống hẵng đứng cũng được mà.”
Dương Tĩnh, hàng xóm từ nhỏ kiêm bạn thân đã cùng ta đến nước Anh du học, khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái: “Ông đúng là hết cứu nổi rồi!”
Ta là Đỗ Mặc, 19 tuổi, ở trong nước học một khóa dự bị đại học, và từ hôm nay trở đi sẽ bước đi trên con đường du học.
Chúng ta được đoàn giáo viên dẫn đầu đưa đi, thông qua hải quan, ra sân bay, chuẩn bị ngồi xe tới khách sạn. Luân Đôn chỉ có thể xem như một trạm trung chuyển, Lợi Tư mới chính là địa phương mà chúng ta muốn đi, sau khi dừng chân tại đây một đêm, ngày hôm sau liền trực tiếp bay đến đó.
Ở sân bay nhà ga đợi nửa giờ đồng hồ, khi đã cảm nhận đủ không khí ẩm ướt lạnh lẽo ở Luân Đôn, chiếc xe buýt màu đỏ dưới ánh mắt mong chờ của mọi người cuối cùng đã xuất hiện, a, không, vừa rồi hẳn phải là một con trâu điên vọt tới đây mới đúng, khi đến trạm thì phanh khẩn cấp một cái két.
Dương Tĩnh đứng bên cạnh hơi thở dồn dập hỏi người dẫn đầu gần đó: “Tài xế lái xe buýt ở đây đều điều khiển xe như thế sao?”
“Hình như là không. . . . . .” Người dẫn đầu lau mồ hôi, ta yên lặng nhìn chiếc hành lý nặng 40 kg trên tay.
“Bánh xe quẹo như vậy mà cũng không đổ được sao?”
“Dường như. . . . . . là . . . . . .” Người dẫn đầu càng mạnh liệt lau mồ hôi vã ra, ta nhìn đống hành lý, chẳng muốn xách chút nào.
Đúng lúc đó, cửa xe mở ra, một cái đầu màu vàng so với thân thể hắn tốc độ còn nhanh hơn lộ ra khỏi xe, hướng chúng ta nhe cái hàm răng trắng của mình: “Hoan nghênh đã tới Luân Đôn, các bạn tuyệt đối sẽ thích nơi này, xem ra thời tiết nơi này so với tính tình của các bạn không giống nhau lắm, Aha!”
“. . . . . .”
Ta xem xét đống hành lý của mình, bắt đầu lo lắng có thể chính mình sẽ đem đống hành lý này tương cái tên lái xe tóc vàng đang muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn của lòng người này đánh ngất xuống mặt đất, rồi mới yêu cầu đổi tài xế lái xe để đảm bảo ta cùng mấy đứa bạn phía sau được an toàn.
Tên tóc vàng thấy ta đặt hành lý trước mặt hắn, lại hướng ta lộ ra hàm răng trắng của mình: “Vị tiểu thư này, cần hỗ trợ không?” Ác nữ đứng cạnh ta khẽ cười.
Ta mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn nàng một cái, lại quay lại đối với tên tóc vàng ánh mắt đang tràn ngập chờ mong, mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa: “Thanks!” Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị người ta cho rằng là nữ tuy rằng ta thân cao 182 cm, hơn thế nữa, ta lại là người a, có miễn phí lao công, cớ sao mà không lấy chứ?
Tóc vàng cao hứng phấn chấn kéo hành lý của ta, người dẫn đầu bị nụ cười của ta làm cho xấu hổ đến cạnh tên tóc vàng nói: “Hắn, hắn là nam nhân. . . . . .”
Tên tóc vàng kinh ngạc quay đầu nhìn lên ta đang ngồi ở trong xe: “Male? Impossible!” (nam? không thể nào!) Ầm vang một tiếng, hành lý của ta bị hành vi giật mình quá độ hoa lệ của tên tóc vàng rớt phịch xuống mặt đất.
Ác nữ đi sau bắt đầu cuồng tiếu, ta gân xanh bạo đột, đại ca, ta quản ngươi impossible hay possible nhưng xin ngươi đừng ngược đãi hành lý của ta, OK? Còn bà nữa, cười đủ chưa? Cẩn thận tui cầm trái bóng rổ nghiến cho bà tắc mồm há mỏ bây giờ! = =|||
Xe cuối cùng cũng bình an vô sự chạy đến khách sạn, tuy rằng khi chúng ta xuống xe là xây xẩm mặt mày mà đi ra, nhưng ít ra là còn sống. . . . . .
Ta trừ bỏ bóng tối ra chẳng nhìn thấy gì nữa, trong lòng hung tợn thề: “MD lão tử ta không bao giờ … đi xe buýt nữa!”
Phát thệ xong, nhìn chung quanh, thấy mấy đứa bạn ta cư nhiên cũng đồng dạng nằm úp xuống nhìn trời, chẳng lẽ đều phát ra lời thề độc như ta? Ta ngất!
***
Qua một đêm ngủ không sâu, lại bị chiếc xe buýt điên cuồng kia tàn phá đưa tới sân bay, run rẩy bước lên phi cơ, qua nửa giờ, cuối cùng đã đặt chân lên đất Lợi Tư.
Lợi Tư, thủ phủ của lloque (một vùng thuộc nước Anh), thành phố tài chính lớn thứ ba nước Anh, trừ Luân Đôn nổi tiếng là trung tâm pháp luật ra thì cùng với Lợi Tư có vị thế ngang nhau. Mà ta, sẽ học đại học ở đây, một trong những trường đại học được hoan nghênh nhất ở nước Anh và trải qua 3 năm làm sinh viên du học.