Chương : 5
Nơi này là đâu?
Trong bóng đêm, không thể thấy năm ngón tay đâu cả, ta mờ mịt đứng ở bên trong, không biết chính mình vì sao lại ở chỗ này.
Rõ ràng. . . . . . Ta đã chết, ngay tại thời điểm mũi kiếm sắc bén kia xuyên qua ta.
Ta thậm chí không kịp cùng hắn nói chuyện, cũng đã nhắm hai mắt lại.
Ta nghĩ đến hết thảy đều đã xong, hiện tại lại toàn một màu đen, vậy là sao?
Thử nhích về phía trước vài bước, không có nguy hiểm, thế là ta lớn mật, hoàn toàn bằng trực giác bước về phía trước mặc dù ta không biết đường phía trước là gì?
“Lại đây, mau tới đây, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . . .”
Đi được chốc lát, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh kêu gọi, thanh âm phi thường quen thuộc, nhưng ta trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là ai.
“Ai? Ai gọi ta?”
Ta lớn tiếng hướng thanh âm truyền đến hét lên.
“Lại đây, mau tới đây, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . . .”
Thanh âm kia cũng không có trả lời, nhưng càng ngày càng rõ ràng, ngạo mạn chậm rãi tiếp cận nó.
Ta rất nhanh chạy đi.
Phía trước dần dần xuất hiện một lượng điểm, thanh âm kia tựa hồ là từ nơi đó truyền đến, tốc độ ta tăng nhanh hơn, hướng hai điểm chạy tới, rồi mới một cước bước vào.
Một luồng ánh sáng cường đại xuất hiện khiến đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của ta vội vàng nhắm lại, một hồi lâu mới mở ra, đập vào mắt chính là cảnh sắc khiến cho người ta vạn phần kinh ngạc.
Trước mắt là một cái đình viện xinh đẹp, ở giữa là một cái bể phun nước màu trắng, chung quanh là mặt cỏ màu xanh biếc, tươi tốt đại thụ, cùng những bông hoa tươi tắn nở rộ, mặt trời sáng lạn chiếu xuống, kim quang lòe lòe. Sau cái ao là một hành lang trắng, những cột trụ của hành lang được sắp xếp chỉnh tề thành một chữ “Khai”, nhìn không thấy đầu, mà thanh âm chính là theo phía sau những cột trụ truyền đến.
Ta hướng cột trụ hành lang đi tới vài bước, liền nhìn thấy một bóng người thấp thoáng.
Tiến về phía trước một bước, bóng người cũng càng ngày càng rõ ràng hơn, rồi mới tinh tường hiện ra trước mặt ta.
“A. . . . . .”
Ta há miệng, không dám tin, nước mắt vui sướng không thể khống chế mà rơi xuống.
“Mẫu hậu. . . . . .”
Ta chạy về phía nàng, gắt gao ôm lấy nàng, không muốn buông ra.
“Người không phải đã . . . . . . Vi sao lại ở chỗ này. . . . . . Nơi này là nơi nào? Phụ vương đâu? Phụ vương có ở nơi này không?”
Ta một lúc đem hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra thổ lộ hết, mẫu hậu vậy mà vẫn không có trả lời.
Nàng vẫn như bình thường, yêu thương, hiền dịu mà nhìn ta, khẽ vuốt đầu ta.
Thẳng đến khi ta thoải mái đến muốn ngủ, nàng mới bắt đầu mở miệng : “Tuyết Lị, Tuyết Lị đáng yêu của ta, mẫu hậu muốn hảo hảo nhìn con, trả lời tất cả các vấn đề của com, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi.”
“Không còn thời gian?”
Ta ngẩng đầu.
Mẫu hậu mỉm cười gật đầu, buông ta, lui về sau vài bước.
“Kiếp này, con không có hạnh phúc, là lỗi của ta cùng phụ vương con, cho nên chúng ta cùng ác ma đã làm một cuộc giao dịch, dùng chính linh hồn của chúng ta . . . . . .”
“Vì cái gì?”
Ta cả người phát run, thân thủ nghĩ muốn giữ chặt lấy mẫu hậu, lại phát hiện thân thể nàng từng chút một lốm đốm vàng rồi chậm rãi phiêu tán.
Nàng sắp biến mất.
Ta không thể nói nên lời, mà mẫu hậu lại giống như chẳng hề gì vẫn tiếp tục nói.
“Chúng ta dùng linh hồn trao đổi, cho con có một lực lượng có thể đấu tranh với vận mệnh, cho con có thể được hưởng hạnh phúc.”
Ta không ngừng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.
Ta cái gì cũng không cần, chỉ hy vọng hai người có thể ở lại bên ta. Nhưng vì sao hai người vẫn luôn như vậy, tự chủ trương, không để ý đến ý nguyện của ta, tự tiện quyết định tương lai của ta?
“Tuyết Lị, Tuyết Lị đáng yêu cả ta, chúc con hạnh phúc. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn. . . . . . luôn ở cạnh con. . . . .”
Trong ánh mắt của ta, mẫu hậu thân hình dần dần trở thành nhạt, trở thành những lốm đốm vàng, phiêu tán trong không khí.
“A. . . . . .”
Ta quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Nghĩ muốn lớn tiếng thét lên nhưng thanh âm lại cứ như tắc nghẹn nơi cổ họng.
Ta hung hăng cào vào mặt mình, thẳng đến khi huyết nhục mơ hồ.
Một khắc sau, ác ma bên người ta cười to.
***
“A. . . . . .”
Ta bật thẳng người dậy, ôm lấy đầu, cả ngừng run rẩy, đổ mồ hôi.
Lại là mộng này. . . . . .
Vô số lần trơ mắt nhìn thân nhân biến mất, chính mình lại cái gì cũng đều làm không được, đau khổ khôn cùng cứ không ngừng ăn mòn toàn thân.
Một lần lại một lần, vì cái gì muốn cho ta mơ thấy cơn ác mộng này?
Ta chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi. . . . . .
“Có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên hai thanh âm xuất hiện làm cho ta hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới, vì không đủ lộ phí, chúng ta lấy một phòng ba giường, là ta, Phương Dật Phong còn có Mại Khắc Tư cùng ngủ. Mà Dương Tĩnh bởi vì là nữ nhân duy nhất, cho nên một mình một phòng.
Hai người bọn họ hiển nhiên là bị tiếng kêu sợ hãi của ta đánh thức, cho nên miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt mông lung buồn ngủ.
“Thật có lỗi, là tao mơ thấy ác mộng , cho nên. . . . . .”
“Nguyên lai là như vậy a. . . . . .”
Phương Dật Phong ngáp một cái, lại kéo chăn nằm xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.
Mại Khắc Tư mệt mỏi duỗi thắt lưng, rồi mới cười gian một tiếng, một cước đem Phương Dật Phong nằm bên cạnh đá ngã xuống.
“Làm cái gì vậy?”
Phương Dật Phong từ dưới đất nhảy dựng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư đã quấy rầy giấc ngủ ngon lành của hắn.
Mại Khắc Tư chỉ chỉ cửa sổ, vài tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào, xem ra hôm nay thời tiết rất tốt.
“Đã gần tám giờ, chúng ta nên rời giường, chờ một chút tới quán sáp, nếu như đi chậm thì người ta chiếm hết, mày cũng không muốn lãng phí cả nửa ngày trời để xếp hàng đấy chứ?”
Phương Dật Phong mở miệng muốn nói, rồi lại không thể nào phản bác, chỉ có thể lại trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư, rồi mới đi vào phòng tắm.
Ta lau mồ hôi lạnh trên mặt, rồi tươi cười nhìn Mại Khắc Tư, chỉ cửa phòng nói: “Hai bọn mày sửa sang lại trước đi, tao đi xem Dương Tĩnh đã dậy hay chưa?”
Mại Khắc Tư có chút đăm chiêu nhìn ta, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, gật đầu.
Phía sau ta chợt lạnh, phát giác vẻ mặt hắn giống như nói cho ta biết hắn đã biết chút gì đó. . . . . .
Ra khỏi cửa, dùng nửa giờ để tới quán sáp, vừa lúc 9 giờ, là thởi điểm quán mở cửa, nhưng hàng người cũng đã xếp rất dài.
Đứng xếp hàng nửa giờ, đi bên trong dạo qua một vòng, lại cùng nhóm danh nhân tượng sáp chụp một vài tấm, rồi mới ra quán.
Hành trình kế tiếp hoàn toàn là dựa theo lộ tuyến đêm qua chúng ta đã thảo luận…
***
Địa lao Luân Đôn, đi bên trong một vòng, hét một cái liền đi ra.
Tuy rằng ta hoàn toàn không biết nơi này có cái gì đáng sợ, nhưng nhìn những người bên cạnh bị dọa tới cực điểm, rồi chính mình cũng tự dưng bị dọa theo. (= =|||)
London eyes (đôi mắt Luân Đôn, một địa danh nổi tiếng cao chọc trời, ở nằm yên bình bên cạnh một con sông), có thể thấy được toàn cảnh của Luân Đôn.
Viện bảo tàng lớn của nước Anh, nhìn một đống đồ của Trung Quốc cùng xác ướp Ai Cập bị người Anh cướp về, làm cho ta thực ấn tượng ── người Anh, thật sự trời sinh tính cướp bóc. (Tác giả: =.=||| mọi người không cần cười, thời điểm lúc ta nhìn thấy chúng, ta thực sự nghĩ vậy. Nhiều quốc bảo như thế cư nhiên không ở trong nước lại bị quang minh chính đại ở bảo tàng nước Anh, thật sự làm cho người ta có chút phẫn nộ, rồi lại không thể nề hà.)
Cuối cùng khu phố nổi tiếng Baker (nhà của Sherlocks Holmes ở trên phố này), đi dạo một vòng, làm cho ta hận không thể đem vật ở đây về nhà, sự sùng bái đối với Sherlocks Home càng tăng thêm một phần.
Một ngày đi hôm nay so với hôm qua càng mệt hơn, chúng ta đều ngã xuống chiếc giường trong khách sạn, rốt cuộc không thể đứng dậy nổi được nữa.
Trong bóng đêm, không thể thấy năm ngón tay đâu cả, ta mờ mịt đứng ở bên trong, không biết chính mình vì sao lại ở chỗ này.
Rõ ràng. . . . . . Ta đã chết, ngay tại thời điểm mũi kiếm sắc bén kia xuyên qua ta.
Ta thậm chí không kịp cùng hắn nói chuyện, cũng đã nhắm hai mắt lại.
Ta nghĩ đến hết thảy đều đã xong, hiện tại lại toàn một màu đen, vậy là sao?
Thử nhích về phía trước vài bước, không có nguy hiểm, thế là ta lớn mật, hoàn toàn bằng trực giác bước về phía trước mặc dù ta không biết đường phía trước là gì?
“Lại đây, mau tới đây, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . . .”
Đi được chốc lát, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh kêu gọi, thanh âm phi thường quen thuộc, nhưng ta trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là ai.
“Ai? Ai gọi ta?”
Ta lớn tiếng hướng thanh âm truyền đến hét lên.
“Lại đây, mau tới đây, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . . .”
Thanh âm kia cũng không có trả lời, nhưng càng ngày càng rõ ràng, ngạo mạn chậm rãi tiếp cận nó.
Ta rất nhanh chạy đi.
Phía trước dần dần xuất hiện một lượng điểm, thanh âm kia tựa hồ là từ nơi đó truyền đến, tốc độ ta tăng nhanh hơn, hướng hai điểm chạy tới, rồi mới một cước bước vào.
Một luồng ánh sáng cường đại xuất hiện khiến đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của ta vội vàng nhắm lại, một hồi lâu mới mở ra, đập vào mắt chính là cảnh sắc khiến cho người ta vạn phần kinh ngạc.
Trước mắt là một cái đình viện xinh đẹp, ở giữa là một cái bể phun nước màu trắng, chung quanh là mặt cỏ màu xanh biếc, tươi tốt đại thụ, cùng những bông hoa tươi tắn nở rộ, mặt trời sáng lạn chiếu xuống, kim quang lòe lòe. Sau cái ao là một hành lang trắng, những cột trụ của hành lang được sắp xếp chỉnh tề thành một chữ “Khai”, nhìn không thấy đầu, mà thanh âm chính là theo phía sau những cột trụ truyền đến.
Ta hướng cột trụ hành lang đi tới vài bước, liền nhìn thấy một bóng người thấp thoáng.
Tiến về phía trước một bước, bóng người cũng càng ngày càng rõ ràng hơn, rồi mới tinh tường hiện ra trước mặt ta.
“A. . . . . .”
Ta há miệng, không dám tin, nước mắt vui sướng không thể khống chế mà rơi xuống.
“Mẫu hậu. . . . . .”
Ta chạy về phía nàng, gắt gao ôm lấy nàng, không muốn buông ra.
“Người không phải đã . . . . . . Vi sao lại ở chỗ này. . . . . . Nơi này là nơi nào? Phụ vương đâu? Phụ vương có ở nơi này không?”
Ta một lúc đem hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra thổ lộ hết, mẫu hậu vậy mà vẫn không có trả lời.
Nàng vẫn như bình thường, yêu thương, hiền dịu mà nhìn ta, khẽ vuốt đầu ta.
Thẳng đến khi ta thoải mái đến muốn ngủ, nàng mới bắt đầu mở miệng : “Tuyết Lị, Tuyết Lị đáng yêu của ta, mẫu hậu muốn hảo hảo nhìn con, trả lời tất cả các vấn đề của com, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi.”
“Không còn thời gian?”
Ta ngẩng đầu.
Mẫu hậu mỉm cười gật đầu, buông ta, lui về sau vài bước.
“Kiếp này, con không có hạnh phúc, là lỗi của ta cùng phụ vương con, cho nên chúng ta cùng ác ma đã làm một cuộc giao dịch, dùng chính linh hồn của chúng ta . . . . . .”
“Vì cái gì?”
Ta cả người phát run, thân thủ nghĩ muốn giữ chặt lấy mẫu hậu, lại phát hiện thân thể nàng từng chút một lốm đốm vàng rồi chậm rãi phiêu tán.
Nàng sắp biến mất.
Ta không thể nói nên lời, mà mẫu hậu lại giống như chẳng hề gì vẫn tiếp tục nói.
“Chúng ta dùng linh hồn trao đổi, cho con có một lực lượng có thể đấu tranh với vận mệnh, cho con có thể được hưởng hạnh phúc.”
Ta không ngừng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.
Ta cái gì cũng không cần, chỉ hy vọng hai người có thể ở lại bên ta. Nhưng vì sao hai người vẫn luôn như vậy, tự chủ trương, không để ý đến ý nguyện của ta, tự tiện quyết định tương lai của ta?
“Tuyết Lị, Tuyết Lị đáng yêu cả ta, chúc con hạnh phúc. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn. . . . . . luôn ở cạnh con. . . . .”
Trong ánh mắt của ta, mẫu hậu thân hình dần dần trở thành nhạt, trở thành những lốm đốm vàng, phiêu tán trong không khí.
“A. . . . . .”
Ta quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Nghĩ muốn lớn tiếng thét lên nhưng thanh âm lại cứ như tắc nghẹn nơi cổ họng.
Ta hung hăng cào vào mặt mình, thẳng đến khi huyết nhục mơ hồ.
Một khắc sau, ác ma bên người ta cười to.
***
“A. . . . . .”
Ta bật thẳng người dậy, ôm lấy đầu, cả ngừng run rẩy, đổ mồ hôi.
Lại là mộng này. . . . . .
Vô số lần trơ mắt nhìn thân nhân biến mất, chính mình lại cái gì cũng đều làm không được, đau khổ khôn cùng cứ không ngừng ăn mòn toàn thân.
Một lần lại một lần, vì cái gì muốn cho ta mơ thấy cơn ác mộng này?
Ta chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi. . . . . .
“Có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên hai thanh âm xuất hiện làm cho ta hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới, vì không đủ lộ phí, chúng ta lấy một phòng ba giường, là ta, Phương Dật Phong còn có Mại Khắc Tư cùng ngủ. Mà Dương Tĩnh bởi vì là nữ nhân duy nhất, cho nên một mình một phòng.
Hai người bọn họ hiển nhiên là bị tiếng kêu sợ hãi của ta đánh thức, cho nên miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt mông lung buồn ngủ.
“Thật có lỗi, là tao mơ thấy ác mộng , cho nên. . . . . .”
“Nguyên lai là như vậy a. . . . . .”
Phương Dật Phong ngáp một cái, lại kéo chăn nằm xuống, chuẩn bị ngủ tiếp.
Mại Khắc Tư mệt mỏi duỗi thắt lưng, rồi mới cười gian một tiếng, một cước đem Phương Dật Phong nằm bên cạnh đá ngã xuống.
“Làm cái gì vậy?”
Phương Dật Phong từ dưới đất nhảy dựng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư đã quấy rầy giấc ngủ ngon lành của hắn.
Mại Khắc Tư chỉ chỉ cửa sổ, vài tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào, xem ra hôm nay thời tiết rất tốt.
“Đã gần tám giờ, chúng ta nên rời giường, chờ một chút tới quán sáp, nếu như đi chậm thì người ta chiếm hết, mày cũng không muốn lãng phí cả nửa ngày trời để xếp hàng đấy chứ?”
Phương Dật Phong mở miệng muốn nói, rồi lại không thể nào phản bác, chỉ có thể lại trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư, rồi mới đi vào phòng tắm.
Ta lau mồ hôi lạnh trên mặt, rồi tươi cười nhìn Mại Khắc Tư, chỉ cửa phòng nói: “Hai bọn mày sửa sang lại trước đi, tao đi xem Dương Tĩnh đã dậy hay chưa?”
Mại Khắc Tư có chút đăm chiêu nhìn ta, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, gật đầu.
Phía sau ta chợt lạnh, phát giác vẻ mặt hắn giống như nói cho ta biết hắn đã biết chút gì đó. . . . . .
Ra khỏi cửa, dùng nửa giờ để tới quán sáp, vừa lúc 9 giờ, là thởi điểm quán mở cửa, nhưng hàng người cũng đã xếp rất dài.
Đứng xếp hàng nửa giờ, đi bên trong dạo qua một vòng, lại cùng nhóm danh nhân tượng sáp chụp một vài tấm, rồi mới ra quán.
Hành trình kế tiếp hoàn toàn là dựa theo lộ tuyến đêm qua chúng ta đã thảo luận…
***
Địa lao Luân Đôn, đi bên trong một vòng, hét một cái liền đi ra.
Tuy rằng ta hoàn toàn không biết nơi này có cái gì đáng sợ, nhưng nhìn những người bên cạnh bị dọa tới cực điểm, rồi chính mình cũng tự dưng bị dọa theo. (= =|||)
London eyes (đôi mắt Luân Đôn, một địa danh nổi tiếng cao chọc trời, ở nằm yên bình bên cạnh một con sông), có thể thấy được toàn cảnh của Luân Đôn.
Viện bảo tàng lớn của nước Anh, nhìn một đống đồ của Trung Quốc cùng xác ướp Ai Cập bị người Anh cướp về, làm cho ta thực ấn tượng ── người Anh, thật sự trời sinh tính cướp bóc. (Tác giả: =.=||| mọi người không cần cười, thời điểm lúc ta nhìn thấy chúng, ta thực sự nghĩ vậy. Nhiều quốc bảo như thế cư nhiên không ở trong nước lại bị quang minh chính đại ở bảo tàng nước Anh, thật sự làm cho người ta có chút phẫn nộ, rồi lại không thể nề hà.)
Cuối cùng khu phố nổi tiếng Baker (nhà của Sherlocks Holmes ở trên phố này), đi dạo một vòng, làm cho ta hận không thể đem vật ở đây về nhà, sự sùng bái đối với Sherlocks Home càng tăng thêm một phần.
Một ngày đi hôm nay so với hôm qua càng mệt hơn, chúng ta đều ngã xuống chiếc giường trong khách sạn, rốt cuộc không thể đứng dậy nổi được nữa.