Chương 3
7
Đối với cách gọi ả phù thủy ngu ngốc, tôi có chút không đồng tình lắm. Dù gì thì cô ấy cũng là người tốt.
Cô ấy cũng là một trong số ít phù thủy thích sống lẫn vào cuộc sống của loài người.
Và không có ý định xấu đối với loài người.
Có lẽ đó là vì cô ấy được loài người nuôi dưỡng.
Lúc đun thuốc đã là đêm khuya, tên nhóc con kia cau mày, vẻ mặt khó chịu vặn vẹo, uống thuốc không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Nhân tiện tôi cũng hỏi kỵ sĩ về tình hình hiện tại của vương quốc thế nào.
Kỵ sĩ khẽ cau mày, khoanh tay tựa cằm, nhìn ngọn lửa như đang hồi tưởng: “Hiện tại, nữ hoàng nắm giữ toàn bộ binh lực, toàn bộ quý tộc và vương tử đều ở phe của bà ta.”
Cuối cùng tôi đã hiểu: “Vậy là các ngươi không có cơ hội chiến thắng”.
Trở về đồng nghĩa với cái chết.
“Dù vậy, hoàng tử cũng nên quay lại và chiến đấu vì vương quốc! Nhỡ đâu may mắn…”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh nhạt của hắn, “Ngươi nghĩ điều này có thể thực hiện được không?”
Hắn im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nhưng nếu hoàng tử không quay về, gia tộc của hoàng tử sẽ bị hoàng hậu xử tử… vị hôn thê của ta cũng nằm trong số đó.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Đúng là hắn muốn giúp đỡ hoàng tử, đúng là hắn đã mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng cũng đúng là hắn muốn cứu vị hôn thê của mình nên đã khiến hoàng tử gặp nguy hiểm.
Nhưng tại sao tôi lại phải đi cùng đứa trẻ tôi nhặt được để gặp nguy hiểm?
Một giọng nói khàn khàn và yếu ớt vang lên sau lưng tôi, “Có thật là chị họ Aisha cũng sẽ bị xử tử không?”
Tên nhóc này đã tỉnh lại từ lúc nào, ả phù thủy ngu ngốc đang chăm sóc cậu ta đỡ cậu ta ngồi dậy, quay đầu nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm: “Nó tự tỉnh, không thể trách tôi.”
Dần dần tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên cậu ta muốn quay lại.
Ả phù thủy ngu ngốc lại nói thêm: “Vậy ngươi sẽ không đi tìm Phù thủy Hủy diệt nữa à?”
Cậu ta cúi đầu, có chút thất vọng: “Không có thời gian, tôi không thể làm liên lụy người khác nữa.”
Kỵ sĩ cũng bắt đầu có chút do dự, có lẽ là vì lương tâm cuối cùng của mình: “Hoàng tử, nếu quay trở lại, có thể ngài sẽ rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh.”
Nhưng cậu ta vẫn quyết tâm quay lại, cậu ta quay qua nói lời chia tay với tôi.
Lần này không có sự chờ mong, cũng không có sự miễn cưỡng nào cả.
Tôi hỏi cậu ta: “Sao cậu không bảo tôi đi về cùng cậu?”
Cậu ta nói, “Không cần, cũng không phải chuyện tốt gì.”
Trước khi đi, cậu ta bất ngờ ôm tôi và nói cảm ơn.
Kỵ sĩ kéo cậu ta lên ngựa, hai bóng người nhanh chóng biến mất, hiển nhiên đã là đêm khuya nhưng dường như tôi nhìn thấy phía trước một tia sáng.
Nếu biết trước mắt chính là cái chết, tại sao còn quay về làm gì?
Dù bọn tôi ở bên nhau không lâu nhưng được cậu ta ỷ lại nhiều như vậy, cái cảm giác đột ngột bị cậu ta dứt bỏ khiến tôi có chút bất an.
Cậu ta biết mình sắp chết nên không muốn mang tôi đi cùng, tôi là cao thủ quyền thuật, nếu mang tôi theo thì cậu ta có thể vẫn còn sống.
Vậy sao không đưa tôi theo?
Chẳng phải loài người đều muốn bản thân tồn tại lâu hơn, lợi dụng người khác mà không hề cảm thấy tội lỗi sao?
Vậy sao lại bảo không cần với tôi?
Một người bước tới bên cạnh tôi, chính là ả phù thủy ngu ngốc đó, đôi mắt màu hoa oải hương như sao trên trời, như đang muốn hút tôi vào.
“Cậu biết tôi sẽ ngăn cậu làm chuyện ngu xuẩn, nhưng chính cậu cũng biết tôi không cản cậu được.”
Cô ấy luôn như vậy, đoán được suy nghĩ của tôi một cách dễ dàng.
8
Tôi ghét bọn con nít, nhất là bọn con nít tóc vàng mắt xanh đội vương miện nhỏ trên đầu.
Nhưng tôi lại đi đến nơi ban đầu, nhặt chiếc vương miện nhỏ của cậu ta lên.
Khoác lên mình chiếc áo choàng rách nát tượng trưng cho sự hủy diệt một lần nữa, tôi cởi bộ tóc giả to màu nâu lượn sóng trên đầu, để lộ mái tóc đen dài nguyên bản của mình.
Đã lâu rồi tôi không cắt tóc, tóc mái đã che mất cả mắt.
Nhưng không sao đâu, nếu hạ áo choàng xuống thì thằng nhóc đó sẽ không thể nhận ra tôi.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại nhận ra tôi ngay.
Nữ hoàng không hề tỏ ra thương xót, cả cậu ta và kỵ sĩ đều bị bắt và bị bí mật hành quyết ngay trong đêm.
Rõ ràng là hoa viên phía sau cung điện, nhưng chỉ có một loại hoa hồng có gai, tôi đứng trên mái nhà, còn cậu ta thì quỳ ở đó giống như những người khác, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi.
Mọi người đều bị ma lực của tôi bao phủ, không biết ai trước tiên hét lên rằng phù thủy đã đến, mọi người bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy.
Một số người gọi bảo vệ, một số kêu cứu và một số thốt lên ‘mẹ ơi’.
Đúng thật là cmn dọa người.
Tôi nhảy từ mái nhà xuống, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu ta, mọi người đều tản ra, ngoại trừ kỵ sĩ kia bò lên chắn trước mặt cậu ta.
Tôi nói: “Tôi đến đây để thực hiện một giao dịch.”
Cậu ta yêu cầu hiệp sĩ rút lui và hỏi tôi: “Cô là?”
“Không phải cậu luôn tìm tôi sao?”
Đôi mắt của cậu ta đột nhiên mở to, “Cô không phải là kẻ ăn xin hôi hám sao?”
Tôi vặn lại: “Một đứa nhóc thối có thể trở thành hoàng tử, vậy tôi không thể trở thành phù thủy sao?”
Tôi cẩn thận đội lại vương miện cho cậu ta và cởi sợi dây trói cậu ta và kỵ sĩ.
Giọng nói sắc bén của Nữ hoàng gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi, “Hóa ra! Hóa ra ngươi lại đi cấu kết với một phù thủy! Nhưng ngươi nghĩ một phù thủy có thể cứu ngươi được sao? Vệ binh! Giết hết cho ta!”
Một đám người mặc giáp bao vây chúng tôi từ bốn phương tám hướng.
Mà chỉ nhờ vào một câu nói của tôi, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta tên là Hủy diệt.”
Hai từ đó đủ làm cho sắc mặt của nữ hoàng thay đổi, bà ta nhìn tôi hòa nhã hơn rất nhiều.
“Ta tới đây để thỏa thuận với cậu ta.”
Nữ hoàng nịnh nọt rằng bà ta cũng có thể thỏa thuận với tôi.
Một câu nói làm cho Nữ hoàng bắt đầu ra lệnh đuổi giết chúng tôi.
“Giao dịch đến trước, phục vụ trước.”
Có lẽ là bởi vì lời “Ta tên là Hủy diệt” quá đáng sợ, đám vệ binh bắt đầu nhường nhịn nhau, để đồng đội của mình lên trước.
Thấy họ đoàn kết thân thiện như vậy, tôi quyết định để họ chia sẻ vui buồn.
Ma lực của tôi trở nên vô dụng, có nghĩa là sức tấn công của tôi hơi quá mạnh.
Với một cái phẩy tay, một mảnh lớn rơi xuống.
Lại phẩy tay một cái nữa, một tảng lớn lại sụp đổ.
Mọi người đều bị một luồng ma thuật đỏ bùng nổ đánh ngã, ma thuật bao trùm toàn bộ cung điện, ai cũng sợ hãi.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ.
Như những năm trước.
Tôi nắm lấy cổ áo của nữ hoàng, lạnh lùng nhìn bà ta: “Vua của vương quốc này chỉ có thể là tên nhóc thối kia. Nếu ta còn nhìn thấy những người khác ngồi trên ngai vàng, ta không ngại nhổ bỏ toàn bộ vương quốc này.”
Nữ hoàng run rẩy, liên tục gật đầu.
Tên nhóc chạy đến bên cạnh tôi, ngẩng đầu hưng phấn nói: “Cô thật sự là Phù thủy Hủy diệt sao?! Cảm ơn cô đã chịu giúp tôi!”
“Đây chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Không phải cậu đã nói sẵn sàng trả giá tất cả sao? Tôi muốn cậu biến vương quốc này thành một nơi mà phù thủy không phải trốn chui trốn lủi, không bị phân biệt đối xử.”
Đây là mong muốn của tôi.
Nhưng tôi không trông đợi cậu ta có thể làm được điều đó.
Dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.
Cậu ta gật đầu và nói: “Được.”
Tôi buông nữ hoàng ra, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu ta.
Cậu ta mất tự nhiên tránh khỏi tay tôi.
Tôi nói đã đến lúc tôi phải đi rồi.
Đám phù thủy sẽ sớm phát hiện ra khí tức của tôi, nếu tôi ở lại đây, bọn họ nhất định sẽ tụ tập ở đây, tìm cách đánh bại tôi.
Chỉ cần tôi rời đi, nữ hoàng sẽ luôn kiêng kị với sự uy hiếp của tôi, các phù thủy sẽ không thể tìm thấy tôi và mọi thứ sẽ yên bình.
Thằng nhóc đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói: “Cô có thể không đi được không?”
Tôi quỳ xuống ôm cậu ta: “Không thể.”
Do cậu ta không cho tôi đi, tôi lại phải đi, tôi đành phải ở lại một đêm, tôi đã bỏ một chút thuốc ngủ trong cốc sữa mà cậu ta uống trước khi đi ngủ.
Thừa dịp cậu ta ngủ say mà bỏ trốn.
Tôi sợ nếu bản thân chậm thêm chút nữa thì hội phù thủy sẽ tìm ra tôi.
Nhưng sau khi rời đi, tôi dường như không còn nơi nào để đi.
Vô tình tôi đã đến nơi chôn cất của con bé.
Lúc ấy tôi chôn con bé giữa đám bồ công anh này, không có bia mộ, gò đất bằng phẳng.
Nhưng tôi biết con bé ở dưới này.
Tôi ôm lấy phần đất này, như thể con bé vẫn còn trong vòng tay của tôi, những bông bồ công anh bay lượn khắp trời rơi xuống người tôi, cũng giống như đang đắp cho con bé một chiếc chăn ngủ ngon.
9
Tôi sinh ra ở một ngôi làng rất nhỏ, khả năng phù thủy xuất hiện trong đám đông là cực kỳ thấp mà tôi lại nằm trong con số nhỏ đó.
Khi lên năm tuổi, tôi bắt đầu bộc lộ những dấu hiệu về phép thuật của mình.
Bố mẹ tôi rất yêu tôi, họ cố gắng hết sức để che giấu điều đó.
Nhưng vô ích, người trong nhà thờ đến nói rằng tôi là người ngoại tộc và phải bị xử tử.
Để bảo vệ tôi, cha mẹ tôi đã bị dân làng giận dữ đánh chết, và tôi cũng bị đưa lên giá treo cổ.
Sợi dây gai dày quấn quanh chiếc cổ thanh tú của tôi, tôi không hiểu.
Tại sao người bạn thân nhất của tôi lại nhìn tôi với ánh mắt căm ghét như vậy? Tôi đã làm gì sai?
Bố mẹ tôi đã làm gì sai?
Tại sao chúng tôi lại bị ghét đến vậy?
Chẳng phải những người đang đứng ở dưới mới đáng bị ghét sao?!
Một luồng ma pháp mạnh mẽ chưa từng có quét qua cơ thể tôi, có thể vì tức giận, có thể vì hận thù.
Họ cảm nhận được sự nguy hiểm và đã kéo công tắc trước để treo cổ tôi.
Cơn đau không kéo dài bao lâu, tôi đã được cứu.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở trong một khu rừng, một chiếc giường làm bằng dây leo đang đỡ tôi lên, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh lá cây.
Người đó đang chải tóc.
Cô ấy nói cô ấy là Phù thủy Rừng rậm.
Cô ấy giống như người mẹ thứ hai của tôi, chải chuốt cho tôi và đưa tôi đi tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ trong rừng.
Nó khiến tôi quên đi mối hận thù trong một thời gian ngắn.
Tuy nhiên, loài người lại một lần nữa tìm đến chúng tôi.
Bởi vì cô ấy đã tốt bụng cứu được một người đàn ông lạc lối nhưng người đàn ông đó lại phản bội cô ấy vì tài nguyên của khu rừng này.
Họ nói mụ phù thủy phải chết.
Ngọn lửa thiêu rụi cơ thể cô ấy, cô ấy yếu ớt ngã xuống và biến thành cát bụi.
Cho đến khi chết, cô ấy chỉ kịp giấu tôi trong hốc cây và không cho tôi ra ngoài hay la hét.
Tôi lại nhớ tới nỗi oán hận của mình với loài người.
Tôi tàn sát tất cả những kẻ đã làm tổn thương gia đình tôi.
Tôi rời khỏi khu rừng và tiếp tục cứu các phù thủy khỏi nhân loại, một số phù thủy đã đến chỗ tôi để tìm nơi ẩn náu.
Nhóm phù thủy này ngày càng lớn hơn, sức mạnh của loài người dễ bị tổn thương hơn nhờ có tôi.
Tôi đã lãnh đạo các phù thủy và thậm chí còn chiếm được một vương quốc và bắt đầu định cư ở đây, tạo ra một đế chế phù thủy thuộc về chúng tôi.
Mọi người nói tôi độc ác, máu lạnh và là một tên sát nhân.
Mà mục tiêu của tôi chính là phân chia cao thấp với loài người, tôi không ngừng chiến đấu, các phù thủy cũng có được niềm vui chưa từng có. Họ reo hò bảo tôi là nữ hoàng của bọn họ.
Chiến đấu quá nhiều khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nên tôi quay trở lại khu rừng một mình để tìm kiếm chút bình yên.
Tiếng khóc của đứa bé phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng này.
Một đứa bé mập mạp đang khóc không ngừng trên những rễ cây đan xen.
Giống như bị bỏ rơi.
Trẻ con loài người thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi phớt lờ con bé và đi qua, nhưng con bé đột nhiên ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào tôi và đưa tay đòi ôm tôi.
con bé đúng là một đứa trẻ không biết xấu hổ, nhìn thấy ai cũng muốn ôm, ta cũng không phải mẹ ngươi.
Tuy nhiên, mẹ của con bé có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Nếu chỉ chơi với con bé một chút chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tôi đưa một ngón tay ra, con bé lập tức nắm chặt đưa vào miệng, tôi nhanh chóng rút ra!
Trẻ nhỏ như vậy nên uống sữa đúng không nhỉ?
con bé đột nhiên nhăn mặt, há miệng muốn khóc, nhưng chậm hơn bình thường một chút, phải mất ba giây mới phát ra được âm thanh.
Tiếng ồn làm tôi đau đầu!
Tôi cố bịt miệng con bé lại nhưng nó càng khóc to hơn.
Ngày đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ôm con bé đó về.
Đối với cách gọi ả phù thủy ngu ngốc, tôi có chút không đồng tình lắm. Dù gì thì cô ấy cũng là người tốt.
Cô ấy cũng là một trong số ít phù thủy thích sống lẫn vào cuộc sống của loài người.
Và không có ý định xấu đối với loài người.
Có lẽ đó là vì cô ấy được loài người nuôi dưỡng.
Lúc đun thuốc đã là đêm khuya, tên nhóc con kia cau mày, vẻ mặt khó chịu vặn vẹo, uống thuốc không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Nhân tiện tôi cũng hỏi kỵ sĩ về tình hình hiện tại của vương quốc thế nào.
Kỵ sĩ khẽ cau mày, khoanh tay tựa cằm, nhìn ngọn lửa như đang hồi tưởng: “Hiện tại, nữ hoàng nắm giữ toàn bộ binh lực, toàn bộ quý tộc và vương tử đều ở phe của bà ta.”
Cuối cùng tôi đã hiểu: “Vậy là các ngươi không có cơ hội chiến thắng”.
Trở về đồng nghĩa với cái chết.
“Dù vậy, hoàng tử cũng nên quay lại và chiến đấu vì vương quốc! Nhỡ đâu may mắn…”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh nhạt của hắn, “Ngươi nghĩ điều này có thể thực hiện được không?”
Hắn im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nhưng nếu hoàng tử không quay về, gia tộc của hoàng tử sẽ bị hoàng hậu xử tử… vị hôn thê của ta cũng nằm trong số đó.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Đúng là hắn muốn giúp đỡ hoàng tử, đúng là hắn đã mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng cũng đúng là hắn muốn cứu vị hôn thê của mình nên đã khiến hoàng tử gặp nguy hiểm.
Nhưng tại sao tôi lại phải đi cùng đứa trẻ tôi nhặt được để gặp nguy hiểm?
Một giọng nói khàn khàn và yếu ớt vang lên sau lưng tôi, “Có thật là chị họ Aisha cũng sẽ bị xử tử không?”
Tên nhóc này đã tỉnh lại từ lúc nào, ả phù thủy ngu ngốc đang chăm sóc cậu ta đỡ cậu ta ngồi dậy, quay đầu nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm: “Nó tự tỉnh, không thể trách tôi.”
Dần dần tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên cậu ta muốn quay lại.
Ả phù thủy ngu ngốc lại nói thêm: “Vậy ngươi sẽ không đi tìm Phù thủy Hủy diệt nữa à?”
Cậu ta cúi đầu, có chút thất vọng: “Không có thời gian, tôi không thể làm liên lụy người khác nữa.”
Kỵ sĩ cũng bắt đầu có chút do dự, có lẽ là vì lương tâm cuối cùng của mình: “Hoàng tử, nếu quay trở lại, có thể ngài sẽ rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh.”
Nhưng cậu ta vẫn quyết tâm quay lại, cậu ta quay qua nói lời chia tay với tôi.
Lần này không có sự chờ mong, cũng không có sự miễn cưỡng nào cả.
Tôi hỏi cậu ta: “Sao cậu không bảo tôi đi về cùng cậu?”
Cậu ta nói, “Không cần, cũng không phải chuyện tốt gì.”
Trước khi đi, cậu ta bất ngờ ôm tôi và nói cảm ơn.
Kỵ sĩ kéo cậu ta lên ngựa, hai bóng người nhanh chóng biến mất, hiển nhiên đã là đêm khuya nhưng dường như tôi nhìn thấy phía trước một tia sáng.
Nếu biết trước mắt chính là cái chết, tại sao còn quay về làm gì?
Dù bọn tôi ở bên nhau không lâu nhưng được cậu ta ỷ lại nhiều như vậy, cái cảm giác đột ngột bị cậu ta dứt bỏ khiến tôi có chút bất an.
Cậu ta biết mình sắp chết nên không muốn mang tôi đi cùng, tôi là cao thủ quyền thuật, nếu mang tôi theo thì cậu ta có thể vẫn còn sống.
Vậy sao không đưa tôi theo?
Chẳng phải loài người đều muốn bản thân tồn tại lâu hơn, lợi dụng người khác mà không hề cảm thấy tội lỗi sao?
Vậy sao lại bảo không cần với tôi?
Một người bước tới bên cạnh tôi, chính là ả phù thủy ngu ngốc đó, đôi mắt màu hoa oải hương như sao trên trời, như đang muốn hút tôi vào.
“Cậu biết tôi sẽ ngăn cậu làm chuyện ngu xuẩn, nhưng chính cậu cũng biết tôi không cản cậu được.”
Cô ấy luôn như vậy, đoán được suy nghĩ của tôi một cách dễ dàng.
8
Tôi ghét bọn con nít, nhất là bọn con nít tóc vàng mắt xanh đội vương miện nhỏ trên đầu.
Nhưng tôi lại đi đến nơi ban đầu, nhặt chiếc vương miện nhỏ của cậu ta lên.
Khoác lên mình chiếc áo choàng rách nát tượng trưng cho sự hủy diệt một lần nữa, tôi cởi bộ tóc giả to màu nâu lượn sóng trên đầu, để lộ mái tóc đen dài nguyên bản của mình.
Đã lâu rồi tôi không cắt tóc, tóc mái đã che mất cả mắt.
Nhưng không sao đâu, nếu hạ áo choàng xuống thì thằng nhóc đó sẽ không thể nhận ra tôi.
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại nhận ra tôi ngay.
Nữ hoàng không hề tỏ ra thương xót, cả cậu ta và kỵ sĩ đều bị bắt và bị bí mật hành quyết ngay trong đêm.
Rõ ràng là hoa viên phía sau cung điện, nhưng chỉ có một loại hoa hồng có gai, tôi đứng trên mái nhà, còn cậu ta thì quỳ ở đó giống như những người khác, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi.
Mọi người đều bị ma lực của tôi bao phủ, không biết ai trước tiên hét lên rằng phù thủy đã đến, mọi người bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy.
Một số người gọi bảo vệ, một số kêu cứu và một số thốt lên ‘mẹ ơi’.
Đúng thật là cmn dọa người.
Tôi nhảy từ mái nhà xuống, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu ta, mọi người đều tản ra, ngoại trừ kỵ sĩ kia bò lên chắn trước mặt cậu ta.
Tôi nói: “Tôi đến đây để thực hiện một giao dịch.”
Cậu ta yêu cầu hiệp sĩ rút lui và hỏi tôi: “Cô là?”
“Không phải cậu luôn tìm tôi sao?”
Đôi mắt của cậu ta đột nhiên mở to, “Cô không phải là kẻ ăn xin hôi hám sao?”
Tôi vặn lại: “Một đứa nhóc thối có thể trở thành hoàng tử, vậy tôi không thể trở thành phù thủy sao?”
Tôi cẩn thận đội lại vương miện cho cậu ta và cởi sợi dây trói cậu ta và kỵ sĩ.
Giọng nói sắc bén của Nữ hoàng gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi, “Hóa ra! Hóa ra ngươi lại đi cấu kết với một phù thủy! Nhưng ngươi nghĩ một phù thủy có thể cứu ngươi được sao? Vệ binh! Giết hết cho ta!”
Một đám người mặc giáp bao vây chúng tôi từ bốn phương tám hướng.
Mà chỉ nhờ vào một câu nói của tôi, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta tên là Hủy diệt.”
Hai từ đó đủ làm cho sắc mặt của nữ hoàng thay đổi, bà ta nhìn tôi hòa nhã hơn rất nhiều.
“Ta tới đây để thỏa thuận với cậu ta.”
Nữ hoàng nịnh nọt rằng bà ta cũng có thể thỏa thuận với tôi.
Một câu nói làm cho Nữ hoàng bắt đầu ra lệnh đuổi giết chúng tôi.
“Giao dịch đến trước, phục vụ trước.”
Có lẽ là bởi vì lời “Ta tên là Hủy diệt” quá đáng sợ, đám vệ binh bắt đầu nhường nhịn nhau, để đồng đội của mình lên trước.
Thấy họ đoàn kết thân thiện như vậy, tôi quyết định để họ chia sẻ vui buồn.
Ma lực của tôi trở nên vô dụng, có nghĩa là sức tấn công của tôi hơi quá mạnh.
Với một cái phẩy tay, một mảnh lớn rơi xuống.
Lại phẩy tay một cái nữa, một tảng lớn lại sụp đổ.
Mọi người đều bị một luồng ma thuật đỏ bùng nổ đánh ngã, ma thuật bao trùm toàn bộ cung điện, ai cũng sợ hãi.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ.
Như những năm trước.
Tôi nắm lấy cổ áo của nữ hoàng, lạnh lùng nhìn bà ta: “Vua của vương quốc này chỉ có thể là tên nhóc thối kia. Nếu ta còn nhìn thấy những người khác ngồi trên ngai vàng, ta không ngại nhổ bỏ toàn bộ vương quốc này.”
Nữ hoàng run rẩy, liên tục gật đầu.
Tên nhóc chạy đến bên cạnh tôi, ngẩng đầu hưng phấn nói: “Cô thật sự là Phù thủy Hủy diệt sao?! Cảm ơn cô đã chịu giúp tôi!”
“Đây chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Không phải cậu đã nói sẵn sàng trả giá tất cả sao? Tôi muốn cậu biến vương quốc này thành một nơi mà phù thủy không phải trốn chui trốn lủi, không bị phân biệt đối xử.”
Đây là mong muốn của tôi.
Nhưng tôi không trông đợi cậu ta có thể làm được điều đó.
Dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.
Cậu ta gật đầu và nói: “Được.”
Tôi buông nữ hoàng ra, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu ta.
Cậu ta mất tự nhiên tránh khỏi tay tôi.
Tôi nói đã đến lúc tôi phải đi rồi.
Đám phù thủy sẽ sớm phát hiện ra khí tức của tôi, nếu tôi ở lại đây, bọn họ nhất định sẽ tụ tập ở đây, tìm cách đánh bại tôi.
Chỉ cần tôi rời đi, nữ hoàng sẽ luôn kiêng kị với sự uy hiếp của tôi, các phù thủy sẽ không thể tìm thấy tôi và mọi thứ sẽ yên bình.
Thằng nhóc đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói: “Cô có thể không đi được không?”
Tôi quỳ xuống ôm cậu ta: “Không thể.”
Do cậu ta không cho tôi đi, tôi lại phải đi, tôi đành phải ở lại một đêm, tôi đã bỏ một chút thuốc ngủ trong cốc sữa mà cậu ta uống trước khi đi ngủ.
Thừa dịp cậu ta ngủ say mà bỏ trốn.
Tôi sợ nếu bản thân chậm thêm chút nữa thì hội phù thủy sẽ tìm ra tôi.
Nhưng sau khi rời đi, tôi dường như không còn nơi nào để đi.
Vô tình tôi đã đến nơi chôn cất của con bé.
Lúc ấy tôi chôn con bé giữa đám bồ công anh này, không có bia mộ, gò đất bằng phẳng.
Nhưng tôi biết con bé ở dưới này.
Tôi ôm lấy phần đất này, như thể con bé vẫn còn trong vòng tay của tôi, những bông bồ công anh bay lượn khắp trời rơi xuống người tôi, cũng giống như đang đắp cho con bé một chiếc chăn ngủ ngon.
9
Tôi sinh ra ở một ngôi làng rất nhỏ, khả năng phù thủy xuất hiện trong đám đông là cực kỳ thấp mà tôi lại nằm trong con số nhỏ đó.
Khi lên năm tuổi, tôi bắt đầu bộc lộ những dấu hiệu về phép thuật của mình.
Bố mẹ tôi rất yêu tôi, họ cố gắng hết sức để che giấu điều đó.
Nhưng vô ích, người trong nhà thờ đến nói rằng tôi là người ngoại tộc và phải bị xử tử.
Để bảo vệ tôi, cha mẹ tôi đã bị dân làng giận dữ đánh chết, và tôi cũng bị đưa lên giá treo cổ.
Sợi dây gai dày quấn quanh chiếc cổ thanh tú của tôi, tôi không hiểu.
Tại sao người bạn thân nhất của tôi lại nhìn tôi với ánh mắt căm ghét như vậy? Tôi đã làm gì sai?
Bố mẹ tôi đã làm gì sai?
Tại sao chúng tôi lại bị ghét đến vậy?
Chẳng phải những người đang đứng ở dưới mới đáng bị ghét sao?!
Một luồng ma pháp mạnh mẽ chưa từng có quét qua cơ thể tôi, có thể vì tức giận, có thể vì hận thù.
Họ cảm nhận được sự nguy hiểm và đã kéo công tắc trước để treo cổ tôi.
Cơn đau không kéo dài bao lâu, tôi đã được cứu.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở trong một khu rừng, một chiếc giường làm bằng dây leo đang đỡ tôi lên, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh lá cây.
Người đó đang chải tóc.
Cô ấy nói cô ấy là Phù thủy Rừng rậm.
Cô ấy giống như người mẹ thứ hai của tôi, chải chuốt cho tôi và đưa tôi đi tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ trong rừng.
Nó khiến tôi quên đi mối hận thù trong một thời gian ngắn.
Tuy nhiên, loài người lại một lần nữa tìm đến chúng tôi.
Bởi vì cô ấy đã tốt bụng cứu được một người đàn ông lạc lối nhưng người đàn ông đó lại phản bội cô ấy vì tài nguyên của khu rừng này.
Họ nói mụ phù thủy phải chết.
Ngọn lửa thiêu rụi cơ thể cô ấy, cô ấy yếu ớt ngã xuống và biến thành cát bụi.
Cho đến khi chết, cô ấy chỉ kịp giấu tôi trong hốc cây và không cho tôi ra ngoài hay la hét.
Tôi lại nhớ tới nỗi oán hận của mình với loài người.
Tôi tàn sát tất cả những kẻ đã làm tổn thương gia đình tôi.
Tôi rời khỏi khu rừng và tiếp tục cứu các phù thủy khỏi nhân loại, một số phù thủy đã đến chỗ tôi để tìm nơi ẩn náu.
Nhóm phù thủy này ngày càng lớn hơn, sức mạnh của loài người dễ bị tổn thương hơn nhờ có tôi.
Tôi đã lãnh đạo các phù thủy và thậm chí còn chiếm được một vương quốc và bắt đầu định cư ở đây, tạo ra một đế chế phù thủy thuộc về chúng tôi.
Mọi người nói tôi độc ác, máu lạnh và là một tên sát nhân.
Mà mục tiêu của tôi chính là phân chia cao thấp với loài người, tôi không ngừng chiến đấu, các phù thủy cũng có được niềm vui chưa từng có. Họ reo hò bảo tôi là nữ hoàng của bọn họ.
Chiến đấu quá nhiều khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nên tôi quay trở lại khu rừng một mình để tìm kiếm chút bình yên.
Tiếng khóc của đứa bé phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng này.
Một đứa bé mập mạp đang khóc không ngừng trên những rễ cây đan xen.
Giống như bị bỏ rơi.
Trẻ con loài người thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi phớt lờ con bé và đi qua, nhưng con bé đột nhiên ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào tôi và đưa tay đòi ôm tôi.
con bé đúng là một đứa trẻ không biết xấu hổ, nhìn thấy ai cũng muốn ôm, ta cũng không phải mẹ ngươi.
Tuy nhiên, mẹ của con bé có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Nếu chỉ chơi với con bé một chút chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tôi đưa một ngón tay ra, con bé lập tức nắm chặt đưa vào miệng, tôi nhanh chóng rút ra!
Trẻ nhỏ như vậy nên uống sữa đúng không nhỉ?
con bé đột nhiên nhăn mặt, há miệng muốn khóc, nhưng chậm hơn bình thường một chút, phải mất ba giây mới phát ra được âm thanh.
Tiếng ồn làm tôi đau đầu!
Tôi cố bịt miệng con bé lại nhưng nó càng khóc to hơn.
Ngày đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ôm con bé đó về.